Chương 8 Đến nhà ở cùng
Hải Khoang gật đầu nghiêm trọng, ánh mắt liếc nhanh quanh căn phòng. "Chúng ta không thể ở đây lâu. Con quỷ đã chọn các cậu làm mục tiêu, nên nơi này không còn an toàn nữa."
Tiêu Chiến nhíu mày, lên tiếng: "Vậy cậu định làm gì? Mang họ về nhà chúng ta?"
Hải Khoang quay sang Tiêu Chiến, giọng khẩn trương: "Không còn lựa chọn nào khác. Nhà chúng ta được bảo vệ bởi những trận pháp tôi và Vu Bân đã thiết lập. Ở đó, ít nhất chúng ta có thể kiểm soát tình hình. Bây giờ phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi nó quay lại."
Cả ba người trong phòng Vương Nhất Bác, Phồn Tinh, và Chu Tán Cẩm nhìn nhau đầy hoang mang, nhưng họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo.
"Thu dọn đồ đạc của các cậu," Vu Bân nói thêm, giọng thấp nhưng đầy uy lực.
Trong vòng mười phút, mọi thứ đã được chuẩn bị xong. Hải Khoang kiểm tra lại lần cuối căn phòng, sau đó mở một chiếc túi nhỏ lấy ra một túi muối trắng. Anh rải muối thành một đường dài trước cửa ra vào và các góc phòng, thì thầm niệm chú.
"Muối này sẽ cản trở nó trong một thời gian ngắn. Chúng ta cần phải đi ngay," anh nói, giọng gấp gáp.
Cả nhóm nhanh chóng rời khỏi căn phòng, lên xe của Tiêu Chiến. Không khí trong xe nặng nề, chỉ có tiếng động cơ vang lên giữa đêm khuya.
Tại nhà của Tiêu Chiến
Ngôi nhà nằm ở một khu vực yên tĩnh, tách biệt với sự ồn ào của thành phố. Ngay khi cả nhóm bước vào, Vương Nhất Bác lập tức cảm thấy bầu không khí khác biệt. Dù trời đã khuya, ngôi nhà không mang vẻ âm u mà lại tỏa ra một sự ấm áp và an toàn kỳ lạ.
"Nhà này được bảo vệ bởi bùa chú và trận pháp đặc biệt. Nó sẽ không dễ dàng xâm nhập được," Hải Khoang giải thích khi khóa cửa lại.
Nhà có bốn phòng ngủ, nhưng cả ba đều đã được sử dụng Tiêu Chiến, Vu Bân, và Hải Khoang mỗi người một phòng, chỉ còn một phòng trống cạnh phòng tiêu chiến, Hải Khoang đề nghị: "Ba cậu sẽ ở cùng một phòng. Như vậy vừa đảm bảo an toàn, vừa dễ dàng theo dõi nhau."
Phồn Tinh vội nói: "Cảm ơn đã giúp đỡ"
"Không cần khách sáo như vậy" Vu Bân đáp, giọng cứng rắn.
....
Sau khi mọi người sắp xếp đồ đạc và ổn định trong căn phòng trống cạnh phòng của Tiêu Chiến, Hải Khoang quay lại kiểm tra các trận pháp lần nữa. Vu Bân thì đứng canh gác ở phòng khách, tay lăm lăm một chiếc bùa lớn với những ký hiệu phức tạp phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Phồn Tinh, Vương Nhất Bác và Chu Tán Cẩm ngồi sát nhau trên những tấm đệm trải sẵn trong phòng. Cảm giác an toàn ở đây chỉ như một lớp vỏ mỏng manh, bởi những ký ức kinh hoàng về con quỷ vẫn còn ám ảnh họ.
Tiêu Chiến bước vào phòng, mang theo một khay trà nóng. Anh đặt nó xuống chiếc bàn thấp, nhìn cả ba bằng ánh mắt cảm thông:
"Các cậu chắc hẳn rất mệt mỏi rồi. Uống chút trà đi, sẽ giúp trấn tĩnh."
Phồn Tinh gật đầu, cầm tách trà lên nhưng đôi tay vẫn còn run rẩy. Chu Tán Cẩm thì nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đầy lo lắng. Vương Nhất Bác lại nhìn chằm chằm vào chiếc gương lớn treo trên tường, giọng nhỏ như thì thầm:
"Có cần che cái gương lại không?."
Tiêu Chiến ngạc nhiên, quay sang nhìn chiếc gương. "Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Nhưng nếu cậu lo lắng, thì cứ che lại"
Hải Khoang từ ngoài bước vào, nghe thấy liền nói: "Tiêu Chiến, lấy giúp tôi tấm vải đen và một lá bùa cậu đã làm. Nhanh lên."
Tiêu Chiến gật đầu rồi rời đi. Chỉ một lúc sau, anh mang đến một tấm vải lớn và một lá bùa giấy vàng. Hải Khoang nhanh chóng phủ vải đen lên gương, rồi dán lá bùa lên trên, niệm một vài câu chú.
"Xong rồi" Hải Khoang nhìn cả ba một cách nghiêm trọng.
Vương Nhất Bác gật đầu, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.
Khi màn đêm buông xuống, mọi người trong nhà đều cố gắng giữ im lặng, cảnh giác cao độ. Tiêu Chiến và Vu Bân luân phiên canh gác trong phòng khách. Hải Khoang đóng cửa phòng mình, nghiên cứu thêm tài liệu để tìm cách đối phó với con quỷ.
.....
Buổi sáng hôm sau
Ánh sáng buổi sớm len lỏi qua các khung cửa sổ, chiếu vào căn nhà yên tĩnh. Vu Bân đã dậy từ rất sớm. Anh đứng trong bếp, chuẩn bị một bữa sáng đơn giản với bánh mì, trứng chiên và vài cốc sữa ấm. Tiêu Chiến thì ngồi ở ghế lướt điện thoại
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Vu Bân đi đến trước phòng nơi ba người đang ngủ và gõ cửa.
"Dậy đi. Ăn sáng thôi," giọng anh vang lên, tuy không lớn nhưng có sức nặng.
Trong phòng, cả ba người từ từ tỉnh dậy. Chu Tán Cẩm dụi mắt, Phồn Tinh duỗi người lười biếng, trong khi Vương Nhất Bác ngồi bật dậy ngay khi nghe tiếng gõ.
"Đã sáng rồi à?" Phồn Tinh ngái ngủ hỏi.
"Ừ, dậy thôi. Không ai gặp ác mộng chứ?" Vương Nhất Bác nhìn hai người còn lại, giọng khàn khàn.
Cả hai lắc đầu. Dù lo lắng đêm qua, nhưng kỳ lạ là họ đều ngủ rất ngon.
Khi cả nhóm bước vào bếp, mùi thơm của bánh mì và trứng chiên tràn ngập không gian. Hải Khoang đã ngồi sẵn ở bàn, nhìn họ với ánh mắt quan sát, như muốn chắc chắn rằng tất cả đều ổn.
"Ngồi đi. Tự nhiên nhé," Vu Bân cười nói, kéo ghế cho từng người.
Cả sáu người cùng ngồi quanh bàn. Không khí ban đầu hơi ngượng ngùng, nhưng dần dần, cuộc trò chuyện bắt đầu khi Hải Khoang phá vỡ sự im lặng.
"Chúng ta chưa có dịp chính thức giới thiệu. Tôi là Lưu Hải Khoang,"
Tiêu Chiến không nhìn bọn họ mà nói ngắn gọn: "Tôi Tiêu Chiến."
Vu Bân đặt cốc sữa xuống, Cười hì hì nói: "Tôi Vu Bân. Đừng trácg cái tên Tiêu chiến này nhàm chán nha. Vì cậu ta đối với ai cũng như thế cả" vu bân bị Tiêu Chiến liếc nhẹ một cái
Phồn Tinh mỉm cười gượng gạo, nhìn ba người rồi lên tiếng: "Tôi tên Phồn Tinh."
Chu Tán Cẩm cười tiếp lời: "Tôi tên Chu Tán Cẩm."
Cuối cùng, Vương Nhất Bác chậm rãi lên tiếng, giọng có chút dè chừng: "Tôi tên vương nhất bác."
Câu nói của cậu khiến Hải Khoang gật đầu hài lòng.
"Ý chí của cậu rất tốt," anh nhận xét. "Nhưng hãy nhớ, con quỷ đó không chỉ tấn công thể xác. Nó sẽ cố xâm nhập tâm trí và dùng nỗi sợ của các cậu chống lại chính mình. Đừng để nó lấn át."
Bữa sáng tiếp tục với những trao đổi nhỏ về tình hình và kế hoạch. Vu Bân và Hải Khoang thảo luận thêm về việc tăng cường bảo vệ trong nhà, trong khi Tiêu Chiến chú ý quan sát trạng thái tinh thần của ba vị khách trẻ tuổi.
Một cảm giác bình yên hiếm hoi tràn ngập trong không gian, nhưng ai cũng hiểu rằng, đây chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro