Chương 6 Bình yên
Sau khi rời khỏi căn biệt thự, nhóm Vương Nhất Bác vội vã men theo con đường mòn dẫn về căn ký túc xá trường quen thuộc. Không ai trong họ nói một lời nào, chỉ có tiếng bước chân vang lên lẫn trong tiếng gió đêm lạnh buốt. Cảm giác bất an vẫn bủa vây, như thể bóng tối đang rình rập họ từ phía sau.
Ký túc xá – 2 giờ sáng
Cánh cửa ký túc xá kêu cọt kẹt khi được mở ra, phá tan không gian yên tĩnh của đêm khuya. Vương Nhất Bác, Chu Tán Cẩm và Phồn Tinh bước vào, khuôn mặt bơ phờ. Ánh sáng từ chiếc đèn hành lang mờ nhạt khiến mọi thứ trong căn phòng càng thêm u ám.
Chu Tán Cẩm đóng cửa lại, tựa lưng vào đó, thở hắt ra một hơi nặng nề. cậu đưa tay lên trán, giọng run run:
"Chuyện này... rốt cuộc chúng ta đã làm gì vậy? Nếu không có mấy người đó, có lẽ bây giờ chúng ta đã chết rồi."
Phồn Tinh lặng lẽ ngồi xuống mép giường, đôi tay run rẩy siết chặt vào nhau. cậu không nói gì, nhưng đôi mắt đầy sợ hãi nhìn xuống sàn, như thể còn nhìn thấy bóng dáng của con quỷ kia trong tâm trí.
Vương Nhất Bác đứng im giữa phòng, ánh mắt dán vào mẩu giấy mà Hải Khoang đưa cho. Những con số và ký hiệu trên đó như đang nhảy múa trước mắt cậu. Lời cảnh cáo của Tiêu Chiến và Hải Khoang cứ vang lên trong đầu: "Nếu thứ đó quay lại, gọi ngay cho chúng tôi."
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cậu biết mọi chuyện đã vượt xa khỏi tầm kiểm soát của mình. Cậu lẩm bẩm, giọng khẽ nhưng đầy day dứt:
"Là lỗi của tôi. Nếu không phải tại tôi chạm vào phong ấn, mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy..."
Chu Tán Cẩm bước tới, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không còn vẻ trách móc.
"Đừng tự trách mình nữa, Nhất Bác. Chúng ta đều có lỗi."
Phồn Tinh ngẩng lên, giọng cậu run run:
"Nhưng... thứ đó vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn. Lỡ như... lỡ như nó thật sự quay lại..."
Câu nói của cậu khiến không khí trong phòng càng thêm nặng nề. Tất cả bọn họ đều hiểu rõ lời Phồn Tinh là đúng. Phong ấn đã bị phá, và dù Tiêu Chiến tạm thời chặn đứng được nó, nhưng ai biết thứ quỷ dữ đó sẽ làm gì tiếp theo?
Vương Nhất Bác nhìn hai người bạn của mình, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
"Đừng lo. Tôi nghĩ nó sẽ không ra khỏi căn biệt thự đó đâu"
Phồn Tinh khẽ gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn đầy bất an. Chu Tán Cẩm thở dài, ngồi xuống giường, vùi mặt vào lòng bàn tay.
"Tụi mình gây ra sai lầm rồi"
.....
Sáng hôm sau
Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ ký túc xá xuyên qua lớp rèm mỏng, làm căn phòng ấm lên một chút. Tiếng chim hót lảnh lót bên ngoài như báo hiệu một ngày mới. Nhưng bên trong phòng, không khí vẫn đặc quánh sự nặng nề.
Vương Nhất Bác là người dậy đầu tiên. Cậu ngồi dậy trên chiếc giường nhỏ, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra phía cửa sổ. Cảm giác nặng nề từ đêm qua vẫn chưa rời khỏi tâm trí cậu. Sau một lúc, cậu đứng dậy, bước đến bồn rửa mặt ở góc phòng, vặn nước rửa đi sự mệt mỏi trên khuôn mặt mình.
"Nhất Bác..."
Giọng nói yếu ớt của Phồn Tinh vang lên từ phía sau. Cậu vẫn ngồi trên giường, mái tóc bù xù, ánh mắt thâm quầng như vừa trải qua cơn ác mộng dài.
"Cậu ngủ được không?" Phồn Tinh hỏi, giọng khàn đặc.
"Không," Vương Nhất Bác trả lời ngắn gọn, lau mặt bằng khăn, rồi nhìn Phồn Tinh. "Còn cậu?"
Phồn Tinh lắc đầu, không nói gì thêm.
Lúc này, Chu Tán Cẩm mới uể oải ngồi dậy. Cậu vươn vai một cách mệt mỏi, nhưng cố gắng giữ vẻ mặt thoải mái:
"Này, các cậu làm gì trông thảm thế? Chúng ta đã thoát ra rồi mà. Chuyện qua rồi, đúng không?"
"Qua rồi sao?" Phồn Tinh nhìn Tán Cẩm, giọng đầy nghi hoặc. "Cậu thực sự tin là thế à?"
Tán Cẩm mím môi, cố nặn ra một nụ cười. "Thôi nào, đừng suy diễn nữa. Chúng ta không thấy gì đêm qua cả mà. Nó không theo chúng ta đâu..."
"Cậu quên bọn họ nói nó có thể theo chúng ta à?" Vương Nhất Bác lên tiếng, ánh mắt hơi lo lắng
Câu hỏi của cậu khiến nụ cười trên mặt Tán Cẩm lập tức tắt ngấm. Cả ba đều im lặng, như thể ký ức kinh hoàng từ căn biệt thự lại ùa về.
Sau một lúc, Vương Nhất Bác đặt mẩu giấy của Hải Khoang lên bàn, nhìn hai người bạn:
"Nếu xảy ra chuyện gì thì gọi cho họ. Và dùng tờ giấy này khi gặp nguy hiểm "
Chu Tán Cẩm nhìn tờ giấy, rồi nhăn mặt:
"Cảm giác khó chịu thật đó nha. Tụi mình gây rắc rối rồi"
Phồn Tinh im lặng, rồi chợt hỏi, giọng thấp:
"Nhưng... nếu thực sự thứ đó không ở lại trong căn biệt thự, thì sao? Nếu nó đã đi theo chúng ta...?"
Căn phòng trở nên im ắng đến đáng sợ. Câu nói của Phồn Tinh làm nỗi lo lắng trong lòng cả ba dâng lên một lần nữa.
"Được rồi," Vương Nhất Bác cắt ngang, giọng chắc nịch. "Yên tâm đi. Nó không ra ngoài được đâu"
....
Một tuần sau
Mọi thứ dường như trở lại bình thường. Những ngày tiếp theo, nhóm Vương Nhất Bác vẫn đến lớp như mọi sinh viên khác, cố gắng quên đi những gì xảy ra ở căn biệt thự đó.
Buổi sáng, ký túc xá nhộn nhịp tiếng sinh viên chuẩn bị cho giờ học đầu tiên. Chu Tán Cẩm vừa khoác ba lô vừa vươn vai, cố gắng che giấu sự uể oải của mình. Cậu quay sang Vương Nhất Bác và Phồn Tinh, miệng cười nhạt:
"Thấy chưa? Bình yên mà. Không có quỷ quái nào cả. Cứ lo hão."
Phồn Tinh nhíu mày, cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Tán Cẩm, nhưng cũng không phản bác. Đúng là trong suốt một tuần qua, không có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra. Không tiếng động lạ, không bóng dáng ma quái, không dấu hiệu nào cho thấy thứ mà họ sợ hãi vẫn tồn tại ở đây
"Cậu nói nghe dễ nhỉ. Nhưng tớ thì vẫn không thoải mái chút nào," Phồn Tinh lầm bầm, kéo nhẹ khóa áo khoác.
"Thôi đi," Tán Cẩm khoác vai cậu bạn, vừa cười vừa kéo cậu ra khỏi ký túc xá. "Sống mà cứ sợ hãi thế này thì còn gì vui? Đi thôi, giờ toán sắp bắt đầu rồi."
Vương Nhất Bác đi phía sau, lặng lẽ quan sát hai người bạn của mình. Cậu không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an. Có lẽ vì bản thân là người trực tiếp phá vỡ phong ấn, Dẫu vậy, cậu cũng không muốn làm hai người bạn thêm lo lắng.
Lớp học vẫn đông đúc như thường lệ. Giáo sư bước vào, bắt đầu bài giảng. Không khí trong lớp đều đặn với tiếng bút viết, tiếng lật sách và thỉnh thoảng là những lời thì thầm bàn tán của vài nhóm nhỏ.
Nhóm Vương Nhất Bác ngồi gần cửa sổ, mỗi người tập trung vào bài giảng của mình. Nhưng không ai trong họ nhận ra rằng, từ ngoài cửa sổ, một bóng hình thoáng qua rồi biến mất nhanh chóng.
Tối hôm đó
Cả ba trở lại ký túc xá sau một ngày dài. Chu Tán Cẩm nằm dài trên giường, vừa nghịch điện thoại vừa hát líu lo một bài nhạc pop mới. Phồn Tinh thì đang đọc sách, còn Vương Nhất Bác ngồi trên bàn học, cặm cụi làm bài tập.
"Ê, tụi mình nên đi ăn khuya không?" Tán Cẩm bất chợt hỏi, vứt điện thoại sang một bên.
"Không, tôi lưới đi lắm," Vương Nhất Bác đáp mà không rời mắt khỏi cuốn vở.
Phồn Tinh xua tay:
"Thôi đi, mấy ngày nay ăn khuya nhiều quá rồi. tôi muốn ngủ sớm."
Tán Cẩm giả vờ thở dài:
"Được rồi, các cậu đúng là nhàm chán."
Khi cả ba đang mải trò chuyện, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía hành lang. Ban đầu, nó rất nhỏ, giống như tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt qua.
Phồn Tinh ngẩng đầu lên, nhíu mày:
"Các cậu có nghe thấy gì không?"
"Nghe gì?" Tán Cẩm hỏi, nhưng ánh mắt bắt đầu lộ vẻ cảnh giác.
"Tiếng bước chân... ngoài hành lang, nhưng đã khuya rồi" Phồn Tinh thì thầm, giọng cậu hơi run lên.
Cả ba im lặng, lắng tai nghe. Tiếng bước chân lại vang lên, lần này rõ hơn, đều đặn và chậm rãi, như thể ai đó đang đi rất nhẹ bên ngoài.
Vương Nhất Bác đứng dậy, nhìn qua khe cửa. Không có ai. Hành lang hoàn toàn trống trải, ánh sáng từ đèn hành lang phản chiếu một màu vàng nhạt ảm đạm.
"Không có ai cả," cậu nói, nhưng trong lòng không thể phủ nhận cảm giác kỳ lạ đang len lỏi vào tâm trí.
"Có thể là sinh viên nào đó về muộn thôi," Tán Cẩm cố gắng trấn an, nhưng chính cậu cũng không cảm thấy yên tâm.
"Ừ... có lẽ vậy," Phồn Tinh đáp, nhưng vẫn không dám rời mắt khỏi cánh cửa.
.....
Đêm khuya
Khi tất cả đã đi ngủ, căn phòng trở nên yên tĩnh. Đồng hồ tích tắc đều đặn, ánh sáng từ đèn đường bên ngoài hắt qua rèm cửa, tạo thành những bóng mờ lờ mờ trên tường.
Vương Nhất Bác nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Trong đầu cậu, những sự kiện ở căn biệt thự vẫn cứ quay cuồng. Cậu cảm thấy như có thứ gì đó đang dõi theo họ, dù không có bằng chứng cụ thể nào. Vương Nhất Bác từ khi biết ma quỷ là có thật. Cậu lại nghi vấn về việc ba mình đã làm. Rốt ông ấy đã làm gì mà chết một cách thảm hại như vậy. Vương nhất bác không ngừng suy nghĩ
Một cơn gió bất ngờ thổi qua cửa sổ, làm tấm rèm khẽ lay động. Vương Nhất Bác ngồi dậy, nhìn quanh phòng. Không có gì lạ, nhưng cảm giác bất an trong cậu càng lúc càng lớn.
Từ góc phòng, chiếc gương nhỏ đặt trên bàn học phản chiếu ánh sáng mờ nhạt. Vương Nhất Bác nhìn vào đó một lúc lâu, ánh mắt cậu dường như bị hút vào trong.
Bỗng, trong gương, một bóng hình thoáng qua. Một khuôn mặt nhợt nhạt với đôi mắt đen sâu hoắm nhìn chằm chằm vào cậu.
Vương Nhất Bác giật mình quay lại, nhưng phía sau không có gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro