Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 Quá khứ của quỷ dữ

Sáng hôm sau, ánh sáng yếu ớt của mặt trời chiếu qua cửa sổ, làm dịu đi phần nào không khí căng thẳng trong căn nhà. Mọi người đều thức dậy từ sớm, chuẩn bị hành lý để lên đường. Tuy nhiên, sự lo lắng vẫn hiện hữu trên khuôn mặt từng người, khi chuyến đi tới nơi mà chưởng làng đã chỉ dẫn không hề gần,

Vu Bân đứng giữa phòng khách, kiểm tra lại những vật dụng cần thiết mà nhóm phải mang theo. Anh trầm ngâm một lúc, rồi ra lệnh cho tất cả mọi người. "Mỗi người chuẩn bị cho mình một ít đồ ăn, nước uống, và những vật dụng có thể giúp chúng ta trong tình huống bất ngờ."

Lưu Hải Khoang đã sẵn sàng cho nhiệm vụ của mình. Lưu Hải Khoang đi lấy các loại vũ khí, dụng cụ phòng vệ, và các vật dụng y tế để chuẩn bị cho tình huống nguy hiểm có thể xảy ra. Phồn Tinh cùng Chu Tán Cẩm chuẩn bị các món đồ ăn dọc đường, thực phẩm có thể bảo quản lâu dài mà lại dễ mang theo.

Vương Nhất Bác đi vào phòng của Tiêu Chiến, thấy anh đang chăm chú chuẩn bị vài món đồ cần thiết cho cuộc hành trình. Cậu bước đến gần, đặt một vài vật dụng xuống bàn. "Anh cần tôi giúp gì không?" Vương Nhất Bác hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Tiêu Chiến ngẩng lên, "Cậu giúp tôi thu dọn đồ dùng này. Tôi nghĩ chúng ta sẽ không cần mang theo quá nhiều thứ rườm rà."

Vương Nhất Bác gật đầu và bắt đầu sắp xếp những dụng cụ y tế cần thiết, và cả một số món đồ cậu không biết là gì.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác quay lại nhìn Tiêu Chiến, thấy anh đang lặng lẽ kiểm tra những vết thương trên người mình.

"Nếu đau thì hãy nói cho tôi?" Vương Nhất Bác không kiềm được sự lo lắng, hỏi.

Tiêu Chiến nhìn cậu, khẽ cười "Tôi ổn. không cần lo cho tôi quá đâu."

Vương Nhất Bác không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ tiếp tục công việc chuẩn bị. Khi mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, họ gặp nhau tại phòng khách. Các túi xách, ba lô đã được chuẩn bị đầy đủ, mỗi người mang một số vật dụng riêng biệt.

Lưu Hải Khoang quay sang Vu Bân, nở một nụ cười nhẹ. "Tất cả đã xong. Chúng ta sẵn sàng rồi."

Vu Bân gật đầu, nhưng vẻ mặt của anh vẫn không giấu được sự lo lắng. "Tốt."

Vương Nhất Bác đứng cạnh Tiêu Chiến, thận trọng nhìn quanh. Cậu biết chuyến đi này sẽ đầy gian nan và nguy hiểm, nhưng điều quan trọng nhất lúc này là bảo vệ nhau, không để ai phải đối mặt với những hiểm nguy một mình.

"Chúng ta đi thôi," Vu Bân lên tiếng, ra hiệu cho mọi người tiến về phía cửa.

Mọi người lần lượt bước ra ngoài, hành lý trên tay, tâm trạng đều nặng trĩu. Họ không nói nhiều, chỉ lặng lẽ bước đi như một đội ngũ sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước. Cánh cửa đóng lại sau lưng, và cả nhóm bắt đầu chuyến hành trình đến nơi mà chưởng làng đã chỉ ra, nơi có thể chứa đựng những bí mật về con quỷ họ đang truy tìm.

....

Trên chiếc xe, không khí vẫn căng thẳng và mệt mỏi. Vu Bân là người lái xe, đôi tay vững vàng trên vô lăng, đôi mắt không rời khỏi con đường phía trước. Tiếng động cơ đều đặn vang lên, nhưng trong lòng mọi người đều có những suy nghĩ riêng. Cả nhóm đang trên đường tới nơi mà chưởng làng đã chỉ dẫn. Một chuyến đi đầy nguy hiểm đang chờ đón họ.

Tiêu Chiến ngồi phía sau, bên cạnh Vương Nhất Bác. Anh nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm, dường như đang suy nghĩ về những gì sắp tới. Vương Nhất Bác cũng im lặng, đầu óc quay cuồng với những câu hỏi không lời giải đáp. những bí mật đằng sau đó, tất cả đều mơ hồ và đầy nguy hiểm.

Một lúc lâu sau, trong không gian im lặng, Tiêu Chiến hơi khép mắt, khuôn mặt anh bắt đầu mệt mỏi. Vương Nhất Bác để ý thấy điều này. Cậu không muốn Tiêu Chiến quá mệt, lại thêm những vết thương trên người anh.

"Tiêu Chiến," Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lên tiếng, "Nếu anh mệt, có thể dựa vào vai tôi mà ngủ."

Tiêu Chiến ngẩng lên, đôi mắt anh lướt qua Vương Nhất Bác. Một tia bất ngờ hiện lên trong ánh mắt, nhưng chỉ một giây sau, anh khẽ gật đầu và tựa đầu vào vai Vương Nhất Bác. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác hơi bất ngờ, nhưng cậu không nói gì, chỉ yên lặng để anh nghỉ ngơi.

Cả nhóm vẫn im lặng, chỉ có tiếng động cơ và tiếng gió vù vù bên ngoài. Vu Bân thỉnh thoảng liếc qua kính chiếu hậu thấy tiêu chiến đang dựa vào vương nhất bác, rồi nhìn về phía trước. sau một lúc lâu. Chợt, vu bân lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

"Thật là lần đầu tiên tôi thấy Tiêu Chiến như vậy," Vu Bân nói, ánh mắt hơi mỉm cười khi nhìn vào gương chiếu hậu. "Cậu ta chưa bao giờ đối xử với ai như vậy."

Vương Nhất Bác hơi ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại ở Tiêu Chiến, người đang yên lặng dựa vào vai mình. Cậu cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim,

"Cậu ấy có vẻ thay đổi từ khi cậu đến." Vu bân cười nói tiếp. "cười nhiều hơn nhỉ"

....

Sau một quãng đường dài, chiếc xe cuối cùng cũng chầm chậm dừng lại ở đầu làng. Mặt trời đã gần lặn, ánh sáng yếu ớt của buổi chiều dần nhường chỗ cho bóng tối. Bầu không khí trên núi có phần lạnh lẽo và ảm đạm, nhưng không khí trong làng lại có vẻ bình yên đến lạ. Mọi người đều cảm nhận được sự căng thẳng,

Lưu Hải Khoang dẫn đầu, tay cầm một bức ảnh của Châu Anh, đưa cho những người dân xung quanh để hỏi thăm. Mỗi người họ hỏi đều lắc đầu, vẻ mặt nghi ngại và lạ lẫm. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng họ, không lẽ họ đã đến sai chỗ?

Khi họ chuẩn bị rời đi, một người đàn ông lớn tuổi xuất hiện từ trong làng. Ông mặc bộ quần áo cũ, da dẻ nhăn nheo, nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo. Ông tiến đến gần nhóm và dừng lại trước mặt họ. "Các cậu tìm Châu Anh sao?" Ông hỏi với giọng trầm.

Lưu Hải Khoang bước tới và gật đầu. "Đúng vậy, ông là ai?"

"Ta là người ở đây," người đàn ông đáp. "Các cậu có thể theo ta về nhà, ta có thể giúp các."

mặc dù nghi hoặc nhưng họ không còn cách nào khác ngoài đồng ý, và người đàn ông dẫn họ vào ngôi nhà cũ kỹ của mình. Căn nhà rất đơn giản, chỉ có vài món đồ cũ, nhưng lại mang một cảm giác ấm cúng lạ thường. Ông mời cả nhóm ngồi xuống, rồi sau đó bắt đầu kể cho họ nghe câu chuyện mà ông đã giữ kín suốt bao nhiêu năm.

"Châu Anh là mẹ ta," ông nói, mắt buồn bã. "Bà đã mất cách đây không lâu."

Mọi người đều sững sờ. Lời nói của người đàn ông khiến không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề. Lưu Hải Khoang và Vu Bân nhìn nhau, không biết phải phản ứng thế nào.

chu tán cẩm nghe thế lập tức lên tiếng "Vậy bà ấy có một cô con gái nữa đúng không?"

Người đàn ông nghe thế liền tiếp tục, giọng trầm xuống. "Đúng. Ta có một chị gái tên Mộ Dung Viêm, chính là con quỷ mà các bạn đang tìm. Tôi biết. Cô ấy có khả năng đặc biệt và bị xem là quái vật, cô ấy có thể nhìn thấy tương lai không xa, cô ấy thấy rằng làng này sẽ bị tàn phá bởi một vụ nổ lớn, và cô đã đi đến từng nhà để cảnh báo mọi người. Nhưng không ai tin cô, họ cho rằng cô bị điên."

Cả sâu người tập trung nghe người đàn ông nói

"Cho đến khi, vụ nổ thực sự xảy ra, và cả làng bị tàn phá. Mọi người nghĩ rằng Mộ Dung Viêm là nguyên nhân của sự xui xẻo đó. Họ bắt đầu đánh đập cô, coi cô như quái vật. Nhưng điều kinh khủng hơn là, một pháp sư đã lợi dụng nỗi sợ hãi của người dân và đến đó, yêu cầu họ hiến tế cô ấy. Cả làng đã bắt cô lại, và họ đưa cô đến một biệt thự, nơi mà pháp sư thực hiện nghi thức ác độc."

ông ta nhìn cả nhóm người như xem biểu cảm của họ ra sao rồi tiếp tục nói

"Pháp sư đó đã giết chết Mộ Dung Viêm và hiến tế linh hồn của cô ta cho một ác quỷ. Nhưng thực ra, hắn chỉ lợi dụng cô ta để lấy sức mạnh từ quỷ. Hắn ta đã không ngờ rằng chính mình sẽ là người phải trả giá. Quỷ đã giết hắn, và kể từ đó, Mộ Dung Viêm trở thành một con quỷ oán hận, mang theo sự thù hận không thể nguôi ngoai."

Vu Bân lên tiếng, ánh mắt anh đầy căng thẳng. "Vậy con quỷ mà chúng tôi đang tìm chính là Mộ Dung Viêm?"

"Đúng vậy," người đàn ông gật đầu.

Lúc này, mọi người trong nhóm đều cảm thấy nặng lòng. Họ đã nghe quá nhiều về những bí mật khủng khiếp của ngôi làng đó, và mỗi câu chuyện lại càng làm rõ hơn lý do tại sao Mộ Dung Viêm trở thành con quỷ. Họ không nghĩ ngôi làng nhìn có vẻ vô hại đó lại chứa bí mật đen tối như vậy

Lưu hải khoang chậm rãi nói: "Cảm ơn ông đã kể cho chúng tôi nghe."

Người đàn ông gật đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng và cũng đầy u uất. "Cầu xin các cậu hãy giúp cô ấy,."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro