Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 5 Lãnh chứng

Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp của ngày mới nhẹ nhàng xuyên qua những tấm rèm, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên sàn nhà. Vương Nhất Bác tỉnh dậy, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ, nhưng trong lòng cậu là một cảm giác ngọt ngào, một cảm giác mà cậu chưa từng trải qua trước đây. Cậu quay đầu, nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn đang nằm cạnh mình, vẻ mặt anh bình thản

"Chiến ca..." Vương Nhất Bác thì thầm, khẽ lay nhẹ người Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mơ màng mở mắt, nhìn thấy Vương Nhất Bác bên cạnh, trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ. Anh khẽ mỉm cười, kéo cậu vào lòng, ôm chặt.

"Chào buổi sáng, cún con," Tiêu Chiến nói, giọng anh trầm ấm, chứa đựng tình yêu vô bờ.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, tựa đầu vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp đập trái tim anh như đang hòa quyện với trái tim mình. Cậu khẽ cười, chẳng biết phải nói gì, chỉ biết rằng mọi thứ đều tuyệt vời đến mức không thể tin được.

"Tụi mình đi lãnh chứng nhé" Tiêu Chiến hôn nhẹ lên tóc Vương Nhất Bác nói

"nhanh vậy sao" Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn Tiêu Chiến

"Hay em không muốn cùng anh" Tiêu Chiến trêu nghẹo. Cả hai nằm hoàng huyên nhau về chuyện tối qua một lúc lâu mới chịu xuống giường chuẩn bị đi lãnh chứng

Sau khi cả hai chuẩn bị xong, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến tòa nhà đăng ký kết hôn. Không khí sáng sớm trong thành phố thật yên bình, nhưng sự náo nhiệt trong lòng họ lại khiến mọi thứ xung quanh trở nên sống động. Hai người cùng đi vào tòa nhà, nơi ánh sáng từ những cửa kính phản chiếu tạo thành những vệt sáng lung linh,

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, không kìm được nụ cười hạnh phúc trên môi. Anh nắm tay cậu trên ngón tay hai người là chiếc nhẫn tối qua, ánh mắt họ giao nhau, không cần phải nói gì, vì trong khoảnh khắc này, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ.

Khi đến bàn làm thủ tục, họ gặp một cô nhân viên lịch sự, đôi mắt cô ấy sáng lên khi nhìn thấy hai người. Tiêu Chiến là người đầu tiên lên tiếng, giọng anh trầm ổn và đầy tự tin.

"Chúng tôi đến để lãnh chứng."

Nhân viên gật đầu, mỉm cười rồi chuẩn bị các giấy tờ. Trong khi chờ đợi, Tiêu Chiến vẫn không rời mắt khỏi Vương Nhất Bác, nụ cười của anh càng thêm rạng rỡ.

Vương Nhất Bác cảm thấy một sự ấm áp bao phủ lấy mình. Cậu biết rằng dù thế giới bên ngoài có thay đổi thế nào đi chăng nữa, thì trong khoảnh khắc này, cậu và Tiêu Chiến đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau.

Giây phút đó, khi tất cả các thủ tục hoàn tất, Tiêu Chiến cầm lên tờ giấy chứng nhận kết hôn, như thể một dấu ấn không thể xóa nhòa trong cuộc đời họ. Vương Nhất Bác ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh hạnh phúc.

"Anh biết không?" Vương Nhất Bác cười, ánh mắt sáng rực lên, "Em chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại có thể đứng đây, cùng anh đăng ký kết hôn."

Tiêu Chiến nhìn cậu, đôi mắt anh trở nên sâu lắng hơn bao giờ hết. "Anh luôn biết, Nhất Bác. Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi, để được gọi em là laopo của anh."

Vương Nhất Bác cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Cảm giác ấy thật lạ lùng, nhưng cũng thật tuyệt vời.

Họ rời tòa nhà, tay trong tay, cùng nhau bước ra ngoài. Dù là một ngày bình thường, nhưng với họ, hôm nay lại là một ngày đặc biệt, ngày đánh dấu sự bắt đầu của một chương mới trong cuộc đời của hai người.

Cùng nhau, họ sẽ viết tiếp câu chuyện tình yêu của mình, với những niềm vui, những thử thách, và những ký ức đẹp đẽ không thể nào quên.

.....

Tiêu Chiến bước vào phòng, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nằm trên giường, vẻ mặt vui vẻ không thể che giấu. Cậu cứ mỉm cười một mình,

Tiêu Chiến tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác. Ánh mắt anh nhìn cậu, trong ánh sáng dịu nhẹ của buổi chiều, mọi thứ xung quanh như trở nên mờ nhạt. Cái cảm giác chỉ có hai người, ở bên nhau, thật sự là một thứ gì đó mà Tiêu Chiến luôn ao ước.

"Vui vậy sao?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn thấy tiêu chiến thì liền ngồi dậy, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, môi nở một nụ cười nhẹ. "Tất nhiên rồi. Em vẫn không ngờ là tụi mình đã kết hôn đó." Cậu nói, giọng đầy hạnh phúc, như thể đang chìm đắm trong niềm vui mà cậu chưa từng nghĩ sẽ có.

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm Vương Nhất Bác, kéo cậu lại gần. Đột nhiên, giọng Tiêu Chiến trở nên nghiêm túc,

"Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến bắt đầu, giọng anh trở nên ấm áp và trầm tĩnh. "Anh hứa sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em."

Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn anh, rồi khẽ gật đầu, tay ôm chặt lấy Tiêu Chiến như muốn thể hiện rằng không có gì có thể khiến cậu phải lo lắng. "Anh không cần phải hứa đâu. Em luôn tin anh. Bởi vì anh là ước mơ của em"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt ngọt ngào, một cảm giác mãn nguyện bao phủ lấy anh. "Quản đời còn lại không cần chỉ giáo. đều nghe em," anh thì thầm, giọng nói đầy sự chân thành và ấm áp, như thể muốn nói hết tất cả những gì anh cảm nhận trong khoảnh khắc này.

Rồi không để cậu kịp trả lời, Tiêu Chiến nhẹ nhàng cầm lấy khuôn mặt của Vương Nhất Bác, kéo cậu lại gần và hôn lên môi cậu. Nụ hôn ấy, nhẹ nhàng mà mãnh liệt, như một lời hứa, một lời khẳng định rằng họ sẽ luôn bên nhau, không rời xa.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, để cho nụ hôn ấy cuốn lấy mình, cảm nhận sự ấm áp và yêu thương từ Tiêu Chiến. Cậu không cần phải nói thêm gì nữa, vì tình yêu trong lòng cậu đã đủ rõ ràng, đủ sâu sắc. Cậu chỉ cần có Tiêu Chiến ở bên, và đó là tất cả những gì cậu cần.

Giây phút ấy, tất cả những lo lắng, những khó khăn trước đây đều biến mất. Chỉ còn lại họ, trong vòng tay của nhau, với một tình yêu không thể tách rời.

{ Một phòng. Hai người. Ba bữa. Bốn mùa. Giữa non xanh nước biếc, anh muốn nắm tay em đi qua cây cầu này. Trên cầu là hoa lá xanh, dưới cầu là dòng nước chảy. Đầu cầu bên nay là dải lụa xanh, còn đầu cầu bên kia là tóc bạc trắng }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro