Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 Đi xem phim cùng nhau

Buổi sáng hôm ấy, trong lớp học yên tĩnh, Tiêu Chiến đang cúi đầu chăm chú vào bài làm. Lúc này, Tuệ Nghi, hoa khôi của trường, bước đến gần bàn Tiêu chiến. Cô ta không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà còn là học sinh giỏi, gia đình giàu có. Bao người theo đuổi. Mọi người đều biết Tuệ Nghi đã âm thầm thích Tiêu Chiến suốt hai năm, nhưng anh luôn giữ khoảng cách với cô ta

"Tiêu Chiến, anh có muốn đi xem phim không? Em có hai vé," Tuệ Nghi cười rạng rỡ, ánh mắt dịu dàng khi đưa ra hai tấm vé,

Tiêu Chiến không vội vàng, anh ngẩng đầu lên, không có chút thay đổi nào trên khuôn mặt lạnh lùng của mình. "Không lấy tiền chứ?" Anh hỏi một cách điềm tĩnh,

Tuệ Nghi hơi ngớ người, nhưng nhanh chóng đáp lại, "Không, em không lấy!." Cô ta hơi kích động liên tục lắc đầu

Tiêu Chiến khẽ gật đầu, rồi cầm lấy hai tấm vé. "Vậy tôi sẽ xem thật vui vẻ. Cảm ơn," anh nói, giọng đều đều, khiến Tuệ Nghi sững người tại chỗ. Cô muốn đi cùng anh chứ đâu có muốn cho anh

Tiêu Chiến hơi nhướng mày, không chút do dự nói. "Sao em còn đứng đây? Còn chuyện gì sao?"

Tuệ Nghi không thể tiếp tục giữ vững tinh thần. Cô im lặng, mặt tái đi, quay lại chỗ ngồi của mình, lòng đầy thất vọng. Cảm giác như mọi công sức theo đuổi suốt hai năm trời chỉ mới bùng cháy trong một khoảnh khắc ngắn ngủi,

Lưu Hải Khoang lúc này không nhịn được mà lên tiếng. Anh ta quan sát toàn bộ tình huống với ánh mắt thích thú. "Mày định đi xem với ai thế?" Lưu Hải Khoang hỏi, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến với vẻ ngạc nhiên pha chút tò mò.

"Đi một mình," Tiêu Chiến trả lời ngắn gọn,

Lưu Hải Khoang lắc đầu, không khỏi ngạc nhiên:

"Mày thật là, lấy vé người ta mà lại chẳng có chút cảm tình gì cả."

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ khẽ nhún vai, rồi quay trở lại với bài vở của mình, như thể chuyện vừa rồi chẳng có gì đặc biệt.

quay lại hiện tại

Sau một lúc đợi, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác có mặt ở rạp chiếu phim. Cả hai bước vào trong một không gian tối tăm, chỉ có ánh sáng từ những tấm màn chiếu mờ mờ. Vương Nhất Bác không thấy gì rõ ràng trong bóng tối ấy, tự nhiên cảm thấy hơi lo lắng. Cậu sợ tối. Cậu liền nắm lấy góc áo của Tiêu Chiến theo phản xạ. Tiêu Chiến không nói gì, chỉ tiếp tục dẫn cậu đi đến chỗ ghế ngồi. Sau một lúc tìm chỗ ngồi, cả hai cuối cùng cũng đã ngồi xuống. Vương Nhất Bác liếc qua và thấy bên cạnh mình là một cặp tình nhân đang ôm hôn nhau. Nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng cậu không khỏi mắng
"Mình đến đây làm gì chứ?"

Phim bắt đầu, và một cảnh hù dọa bất ngờ khiến Vương Nhất Bác giật mình, làm hộp bắp trong tay cậu suýt rơi xuống. Vương nhất bác đưa bắp vào miệng nhưng tay lại run nhẹ không ngừng. Cảm giác sợ hãi làm cậu như thể muốn rút lui khỏi màn hình, nhưng cậu không thể. Đột nhiên, vai Vương nhất bác nặng trĩu. Cậu quay sang và phát hiện Tiêu Chiến đang ngủ gục, đầu tựa nhẹ vào vai cậu,

Vương Nhất Bác cứng người, không biết phải làm gì. Cậu không thể động đậy, Vương nhất bác không biết có nên đẩy Tiêu Chiến ra hay không, hay chỉ im lặng như vậy, mặc cho Tiêu chiến ngủ yên trên vai mình. Hơi thở đều đặn của Tiêu Chiến gần gũi đến nỗi Vương Nhất Bác có thể cảm nhận rõ từng nhịp thở, khiến tâm trạng cậu lại càng thêm rối loạn.

Hột bắp trong tay cậu bị cậu cho vào miệng liên tục một cách vô thức. Cậu cứ ngồi im, mắt dán vào màn hình phim nhưng đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng, không thể rời đi dù chỉ một giây. Cảm giác này thật lạ lẫm, cậu vẫn ngồi yên, trong đầu chỉ nghĩ
"Phải làm gì đây? Đẩy anh ấy ra? Hay gọi anh ấy thức dậy?"

Phim dần kết thúc, nhưng Tiêu Chiến vẫn không có dấu hiệu thức dậy. Vương Nhất Bác cảm thấy vai mình ê ẩm vô cùng, Cuối cùng, cậu quyết định quay người lại, nhẹ nhàng đẩy Tiêu Chiến một chút khiến anh ngã vào ngực mình. Cậu khẽ lay anh dậy:

"Tiêu Chiến, hết phim rồi."

Tiêu Chiến mở mắt, ngồi thẳng dậy như không có gì xảy ra. Anh liếc nhìn đồng hồ rồi lấy điện thoại ra kiểm tra, thấy còn sớm liền đứng dậy đi ra khỏi rạp. Vương Nhất Bác vội vàng đứng lên theo sau.

Ngoài rạp chiếu phim, Tiêu Chiến ghé qua một quầy kem gần đó và mua hai cây kem, một cho mình và một cho Vương Nhất Bác. Anh đưa cây kem cho cậu, Vương Nhất Bác cảm thấy hơi bất ngờ. Cậu nhận lấy cây kem, mỉm cười một cách tự nhiên, Vương Nhất Bác thích đồ ngọt, và cái cảm giác ngọt ngào từ cây kem ấy khiến cậu cảm thấy vui vẻ hơn.

Cậu cắn một miếng, để vị ngọt của kem tan dần trong miệng, nhưng trong đầu lại không ngừng tự hỏi: "Sao dạo này anh ta lại tốt với mình như vậy nhỉ?" Cậu không hỏi ra lời, nhưng ánh mắt của cậu đã nói lên tất cả. Tiêu Chiến không nói gì nhưng vẫn chỉ ăn cây kem, Cả hai cứ thế ngồi ăn kem, không ai nói thêm lời nào. Vương Nhất Bác cảm thấy có chút lạ lẫm, trong khi Tiêu Chiến vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn cậu. Vương Nhất Bác không nhận ra,

Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đi chơi đủ trò, và Vương nhất bác rất thích những trò mạo hiểm. Tiêu Chiến nhận thua Vương Nhất Bác về điểm này. nhưng Tiêu Chiến lại bất chợt nhận ra một điều. Vương Nhất Bác cười rất đẹp, như thể một tia nắng chiếu vào lòng người. Mỗi lần cậu cười, Tiêu Chiến lại cảm thấy một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, không thể rời mắt khỏi cậu. quả nhiên là lời đồn. Họ nói không sai. Lúc mới nghe anh còn nghĩ bọn họ nói quá. Nhưng giờ đã tin rồi

Khoảng 7 giờ tối, hai người dừng lại giữa con đường vắng. Ánh đèn đường hắt lên những bóng dài, mờ ảo.

"Về luôn sao?" Vương Nhất Bác vừa nói vừa nhai miếng bánh trên tay. Tiêu Chiến vừa mua rất nhiều món đồ ăn cho cậu, mỗi lần thấy cậu nhìn gì là anh liền mua ngay.

"Nhắn tin bảo bạn mày đến đi." Tiêu Chiến nói, vẫn không quay lại nhìn Vương nhất bác mà nhìn vào màn hình điện thoại như đang nhắn cho ai đó

"Hả? Làm gì?" Vương Nhất Bác ngạc nhiên.

Tiêu Chiến vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Chơi bóng rổ."

Vương Nhất Bác nhìn theo Tiêu chiến, rồi lại nhìn xung quanh, Cậu thầm nghĩ, "sao lại chơi bóng rổ vào giờ này, giữa đêm khuya thế?" Nhưng rồi lại thấy trong lòng có chút gì đó thú vị, Cả hai nhanh chóng đến sân bóng rổ, một sân vắng vẻ chỉ có ánh đèn vàng chiếu sáng.

Vừa tới, Tiêu Chiến lập tức gọi điện thoại cho Lưu Hải Khoang đến còn Vương nhất bác gọi hai người bạn của mình đến. Sau một lúc, ba người họ cũng đã có mặt, với những nụ cười tươi rói trên khuôn mặt. Chu Tán Cẩm và Lưu Hải Khoang có vẻ vui mừng khi gặp nhau, cứ như là có bí mật nào đó,

"Ê Hải Khoang, nước đâu?" Tiêu Chiến lên tiếng,

Lưu Hải Khoang quay lại nhìn Tiêu Chiến. "Nước gì?" Hắn tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu.

Tiêu Chiến nhíu mày. "Nước tao nhờ mày mua."

Lưu Hải Khoang vội vàng vỗ trán, nhận ra mình đã quên. "À, tao quên rồi," hắn đáp, nhưng không quên kèm theo một câu "Xin lỗi" bằng giọng điệu vô cùng ngớ ngẩn.

"Mẹ mày!" Tiêu Chiến nhăn mặt, nhìn hắn một cái, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Tuy nhiên,

Lúc này, Mộc Thành xuất hiện từ phía xa, tay cầm chai nước. "Lúc nãy em có ghé mua." Mộc Thành mỉm cười,

Tiêu Chiến chỉ ừ một tiếng, không nói gì thêm. Anh nhận chai nước từ tay Mộc Thành, rồi mở nắp uống một ngụm. Chu Tán Cẩm nhìn Vương Nhất Bác một hồi lâu, không nhịn được hỏi: "Vương Nhất Bác, mày đi đâu mà giờ lại đi với Tiêu Chiến?"

Vương Nhất Bác ngơ ngác, Cậu ngẩng đầu lên, mắt sáng long lanh. "Đi xem phim, có gì không?"

Chu Tán Cẩm há hốc mồm, nhìn Vương Nhất Bác như thể vừa nghe thấy một câu chuyện lạ. "Hả?! Đi xem phim với Tiêu Chiến?" Câu hỏi của hắn vang lên như một tiếng động lớn, nhưng không ai trả lời ngay lập tức. Bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ cục

Lưu Hải Khoang đứng bên cạnh, không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc. "Thân nhỉ?" Hắn cười mờ ám, ánh mắt sáng lên như thể đang tìm kiếm một "điều hay ho"

"Không thân." Tiêu Chiến đồng thanh với Vương Nhất Bác.

"Bình thường." Vương Nhất Bác cùng đó nói, hoàn toàn trái ngược với Tiêu Chiến

"Thế sao lại đi cùng?" Chu Tán Cẩm thắc mắc.

"Trùng hợp," Tiêu Chiến chỉ đơn giản trả lời.

"Hẹn," Vương Nhất Bác thật thà nói, nhưng ngay lập tức nhận ra mình đã nói nhầm. Cậu nhìn quanh, bầu không khí trở nên kỳ lạ. Mọi người điều im lặng

Vương Nhất Bác cứng người, cảm giác như muốn đào một cái hố để chui xuống cho xong. Cậu nhìn về phía Tiêu Chiến, chỉ thấy anh không biểu cảm nào,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro