Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 Trốn học đi chơi

Vương Nhất Bác đang cắm cúi đọc cuốn sách mượn của Tiêu Chiến. Đến một công thức mà thầy cô giảng mãi cũng chưa rõ, qua cách ghi chép cẩn thận của Tiêu Chiến lại trở nên dễ hiểu vô cùng. Vương Nhất Bác ngừng lại, gõ nhẹ bút lên trang sách. Cậu chợt nhớ ra điều gì đó, quay người ra sau nhìn Chu Tán Cẩm. Lúc này, Chu Tán Cẩm đang vừa nghịch điện thoại vừa nhai bánh quy giòn tan, vẻ mặt nhàn nhã xem điện thoại.

"Mày biết Weibo của Tiêu Chiến không?" Vương Nhất Bác hỏi, giọng điệu có phần dè dặt

Câu hỏi bất thình lình khiến Chu Tán Cẩm khựng lại, mắt tròn xoe. "Mày... hỏi cái quái gì thế?" Miếng bánh trong miệng cậu suýt chút nữa rơi ra.

"À... Tao muốn hỏi vài bài khó thôi," Vương Nhất Bác biện minh, nhưng vẻ ngập ngừng trong giọng nói đã khiến Chu Tán Cẩm lập tức nghi ngờ.

"Hỏi bài á? Không lẽ mày bị sốt hay sao? Tự dưng đi hỏi tên đáng ghét đó?" Chu Tán Cẩm hất cằm, ánh mắt đầy vẻ bực bội khi nhắc đến Tiêu Chiến

"Thật mà, mày có không thì nói." Vương Nhất Bác nhíu mày, giọng hơi nghiêm lại.

Chu Tán Cẩm nhìn Vương nhất bác chằm chằm vài giây, như thể đang cố đọc suy nghĩ của cậu qua ánh mắt. Sau cùng, Chu tán cẩm nhún vai. "Đây, tao thấy anh ta trong danh sách bạn bè của Lưu Hải Khoang."

Nói xong, Chu Tán Cẩm giơ điện thoại lên, chỉ vào một tài khoản có ảnh đại diện tối giản. Vương Nhất Bác lập tức rút điện thoại ra, quét mã và gửi lời mời kết bạn mà không suy nghĩ nhiều. Chỉ chưa đầy một phút, thông báo hiện lên trên màn hình: "Tiêu Chiến đã chấp nhận lời mời của bạn."

Bên kia, Tiêu Chiến đang ngồi trong lớp, mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại. Thấy tên người gửi là Vương Nhất Bác, anh thoáng nhướn mày, nhưng chẳng nói gì, chỉ nhấn "Đồng ý." Ngay khi nhận được thông báo, Vương Nhất Bác liền nhắn "like". Chỉ vài giây sau, tin nhắn của Tiêu Chiến được gửi tới:

"Chuyện gì?"

Vương Nhất Bác bối rối nhìn dòng tin nhắn, gõ gõ vài chữ rồi lại xóa, cuối cùng chỉ trả lời đơn giản: "Không có gì."

Tiêu Chiến bên kia nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủi, ánh mắt trầm xuống. Anh không nhắn lại nữa, chỉ đặt điện thoại qua một bên, tiếp tục đọc sách.

Vương Nhất Bác cất điện thoại vào ngăn bàn, định tập trung trở lại. Nhưng đúng lúc đó, một tên học sinh ngang qua bàn cậu, giả vờ vấp chân rồi làm đổ cả cốc cà phê đang cầm lên bàn của Vương Nhất Bác.

"Ui da! Xin lỗi nha, tay trượt quá!" Hắn nói, giọng điệu rõ ràng không có chút thành ý nào, kèm theo nụ cười cợt nhả khiến người ta chỉ muốn đấm.

Cốc cà phê lật úp, chất lỏng nâu sậm lan khắp mặt cuốn sách trên bàn, thấm vào cuốn sách của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác lập tức đứng bật dậy, Vương nhất bác vội vàng cầm cuốn sách lên, lấy khăn giấy cố gắng lau sạch những chỗ ướt. Nhưng cà phê đã thấm vào trang giấy, làm nhòe đi những trang giấy mà Tiêu Chiến viết. Bìa sách ố vàng, mép sách quăn lại, Chu Tán Cẩm cũng giật mình, lao đến, đẩy mạnh tên kia ra.

"Mày đi đứng kiểu gì vậy? Muốn gây sự đúng không?" Chu Tán Cẩm lớn tiếng, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn tên học sinh kia.

Tên đó chỉ nhún vai, thản nhiên đáp: "Chân tao bị trượt thật mà, đâu cố ý đâu."

"Mày có bị bỏng không?" Chu Tán Cẩm quay lại hỏi Vương Nhất Bác, giọng lo lắng.

"Tao không sao...nhưng sách" Vương Nhất Bác lo lắng nhìn cuốn sách bị ướt

Chu Tán Cẩm thấy thế cũng sốt ruột, lấy thêm giấy giúp cậu lau, nhưng chẳng ăn thua. Vương Nhất Bác nhìn cuốn sách, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy và lo lắng. Làm sao cậu dám trả cuốn sách này lại cho Tiêu Chiến đây?

Trong giờ giải lao, Tiêu Chiến ngồi tựa lưng vào ghế, tay xoay chiếc bút trong khi trò chuyện nhàn nhã với Lưu Hải Khoang. nhưng ánh mắt của Lưu Hải Khoang đột nhiên dừng lại ở cửa lớp. lưu hải khoang nhếch môi, khẽ nghiêng đầu, ra hiệu cho Tiêu Chiến nhìn ra ngoài.

Tiêu Chiến quay đầu theo ánh mắt bạn mình và lập tức nhận ra một bóng dáng quen thuộc. Đứng lấp ló ngoài cửa lớp là Vương Nhất Bác, tay ôm một thứ gì đó, trông đầy do dự. Cậu liên tục thở dài, ánh mắt luống cuống như thể đang phân vân có nên bước vào hay không.

"Mày có khách kìa," Lưu Hải Khoang buông một câu bông đùa, khóe miệng cong lên

Không đợi Tiêu Chiến phản ứng, Vương Nhất Bác lấy hết can đảm bước vào lớp. Tiếng nói chuyện ồn ào lập tức ngưng bặt,

"Trời đất, dám đến tìm Tiêu Chiến?"

"Chắc lần này chết chắc rồi."

"Gan to thật đấy!"

Dưới áp lực của bao ánh nhìn, Vương Nhất Bác tiến đến trước bàn Tiêu Chiến, Trong tay cậu là cuốn sách bị hỏng,

"Tiêu Chiến... sách của anh."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng dừng lại ở Vương Nhất Bác.

"Sao?" Tiêu Chiến hỏi, giọng điệu nhàn nhạt

Không nói thêm lời nào, Vương Nhất Bác đưa cuốn sách ra trước mặt Tiêu Chiến, vương nhất bác cúi mặt xuống,

"Xin lỗi anh..."

Không khí trở nên căng thẳng. Các học sinh trong lớp bắt đầu nín thở, chờ xem Tiêu Chiến sẽ phản ứng ra sao. Ai cũng nghĩ rằng Vương Nhất Bác lần này khó mà thoát. Nhưng trái với dự đoán, Tiêu Chiến chỉ đứng dậy, chậm rãi vươn tay về phía Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác giật mình, theo phản xạ liền giơ tay lên che lại, tưởng rằng Tiêu Chiến sẽ đánh mình. Nhưng Tiêu Chiến không làm gì cả. Anh chỉ cầm lấy cuốn sách từ tay cậu, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ. Nhìn hành động ấy, Vương Nhất Bác không khỏi ngỡ ngàng, nhưng chưa kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo thẳng ra khỏi lớp.

"Ôi trời, tiêu rồi!"

"Chắc bị lôi đi đánh nhừ tử!"

Những tiếng bàn tán không ngừng vang lên phía sau, nhưng Tiêu Chiến chẳng buồn để tâm. Anh kéo Vương Nhất Bác qua dãy hành lang dài, đến cầu thang phía sau trường. Đây là nơi ít người qua lại, nơi mà anh từng bị Vương Nhất Bác bắt gặp trong một tình huống không mấy vui vẻ trước đây.

Tới nơi, Tiêu Chiến buông tay Vương Nhất Bác, đẩy cậu áp lưng vào tường. Đôi mắt anh nhìn cậu đầy sắc lạnh, giọng nói thăm dò Vương Nhất Bác

"Mày làm?"

Vương Nhất Bác cúi gằm mặt, không trả lời. Tiêu Chiến nhíu mày, bước sát lại gần hơn, khiến khoảng cách giữa cả hai chỉ còn vài gang tay.

"Tao hỏi lại lần nữa. Là mày làm hay người khác làm?" Giọng anh thêm phần nghiêm nghị,

Vương Nhất Bác cắn môi, ngập ngừng vài giây trước nhưng vẫn im lặng. Thấy vậy, Tiêu Chiến liền hiểu ra.

"Là người khác làm?"
Lần này, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật đầu.

"Ai?"

"Lớp kế bên...tôi không biết tên," Vương Nhất Bác đáp, giọng nói mang theo sự căng thẳng rõ rệt.

Nghe vậy, Tiêu Chiến không nói gì thêm. Anh liếc nhìn cuốn sách trong tay, rồi bất ngờ ném nó thẳng vào sọt rác gần đó. Hành động dứt khoát ấy khiến Vương Nhất Bác ngỡ ngàng, cậu mở miệng định nói gì đó nhưng không kịp. Tiêu Chiến quay lưng bỏ đi, Vương Nhất Bác đứng đó, nhìn theo bóng lưng của anh mà lòng tràn ngập lo lắng. Trong giờ học, Vương Nhất Bác không thể tập trung. Cậu cứ liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc rối bời. Cuối cùng, cậu quyết định nhắn tin cho Tiêu Chiến

"Tôi sẽ đền sách cho anh."

Chưa đầy một phút, tin nhắn của Tiêu Chiến đã xuất hiện,

"không cần. Giải quyết xong rồi." Tiêu Chiến nhắn thêm "Ra sau trường."

vương nhất bác lưỡng lự một chút rồi lại nhắn lại:

"Nhưng đang học."

Tin nhắn trả lời ngay lập tức,

"Không cần biết."

Vương Nhất Bác thở dài, nhìn quanh một lúc rồi quyết định cất sách vở vào cặp, vương nhất bác đứng dậy. Cậu đi đến bàn của giáo viên, nhẹ nhàng xin phép về phòng nghỉ vì bị đau bụng. giáo viên không nghi ngờ gì, vì Vương Nhất Bác vốn là một học sinh ngoan với các thầy cô, Vương nhất bác đi ra sau trường thấy tiêu chiến đứng đó đợi cậu. Không hiểu sao rõ ràng cậu không hề nhắn đồng ý nhưng có lẽ anh biết cậu sẽ tới nên đã đứng đợi

"Anh kêu tôi ra đây làm gì?" Vương Nhất Bác lên tiếng, giọng có chút căng thẳng, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Tiêu Chiến chỉ tay về phía hàng rào cao ngất trước mặt, với vẻ mặt không mấy biểu cảm: "Trèo qua."

"Ý anh là... trốn học?" Vương Nhất Bác nhíu mày, không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ lặng lẽ tiến lại gần hàng rào rồi bắt đầu leo qua, thân hình vững vàng, không chút khó khăn. Anh ngồi lên bờ rào, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng lại có chút thúc giục: "Nhanh."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào hàng rào, hơi bối rối. "Nhưng tôi không biết trèo."

Tiêu Chiến thở dài, đưa tay ra
"nắm lấy"

Vương Nhất Bác ngập ngừng, nhưng rồi cũng đưa tay nắm lấy tay tiêu chiến. Tiêu Chiến kéo mạnh, khiến cả hai ngã nhào ra ngoài. Vương Nhất Bác đè lên người Tiêu Chiến, nhăn mặt vì đau

"Chân của tôi..." Vương Nhất Bác khẽ rên,

Tiêu Chiến nằm dưới, lạnh lùng nói
"Mày có ngồi dậy không?"

Vương Nhất Bác vội vàng đứng dậy, phủi bụi trên quần áo,
"Giờ làm sao?"

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ thản nhiên rút điện thoại ra, liếc qua giờ rồi lại nhét vào túi quần "Đi chơi."

"Anh có sở thích bắt người khác đi chơi cùng mình à?" Vương Nhất Bác không khỏi cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cậu nhìn Tiêu Chiến, không giấu nổi sự nghi ngờ.

"Không có," Tiêu Chiến đáp, giọng trầm ổn như nước. "Đây là lần đầu."

Lần đầu? Câu nói nhẹ nhàng của anh khiến Vương Nhất Bác không khỏi ngạc nhiên. Lần đầu đi chơi với ai đó ư? Hay là lần đầu đưa người mình bắt nạt đi chơi? Ý nghĩ ấy cứ lởn vởn trong đầu, nhưng cậu chẳng thể tìm ra câu trả lời. Tiêu Chiến chẳng hề để ý đến biểu cảm của cậu, chỉ quay người bước đi. Vương Nhất Bác vội vã theo sau. Chẳng bao lâu sau, Điểm đến của họ là một trung tâm thương mại lớn. Khi bước vào cánh cửa kính sáng loáng, ánh đèn rực rỡ phản chiếu khắp nơi, Vương Nhất Bác càng thêm hoang mang.

"Anh định đưa tôi đến đây làm gì? Xách đồ cho anh à?" Vương nhất bác thở dài, giọng có chút ấm ức,

"mày phiền quá," Tiêu Chiến nhăn mặt, đôi chân dài không hề chậm lại mà tiếp tục bước về phía trước, không nhìn lại.

Vương Nhất Bác bị bỏ lại phía sau, vội vàng chạy theo. Hai người bước qua những cửa hàng sáng rực, đầy ắp người mua sắm. Sau một lúc, Tiêu Chiến dừng lại trước khu vực rạp chiếu phim.

"Ngồi đợi ở đây," anh nói, chỉ vào một dãy ghế chờ bên cạnh quầy vé.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng quét qua khung cảnh náo nhiệt xung quanh. Đã lâu rồi cậu không đi xem phim. Lần cuối cùng, nếu nhớ không nhầm, là nửa năm trước khi đi cùng Chu Tán Cẩm. Nghĩ đến đây, cậu bất giác cảm thấy chút hoài niệm. sau một lúc, Tiêu Chiến đã quay lại. Anh cầm hai lon coca và một hũ bắp rang bơ, đặt xuống bàn cạnh ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, ánh mắt dường như không chút quan tâm đến sự ngạc nhiên của cậu.

"Phim bắt đầu sau 20 phút nữa," Tiêu Chiến nói, giọng đều đều.

"Rốt cuộc anh đưa tôi đến đây làm gì? Có phải anh định bắt tôi làm gì không?" Vương Nhất Bác không giấu nổi sự hoài nghi, mắt vẫn nhìn Tiêu Chiến đầy nghi hoặc.

"Mày nói nhiều vừa thôi," Tiêu Chiến nhăn mặt, rồi đưa tay búng vào trán Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bất ngờ bị búng liền xoa trán, cảm thấy một chút đau nhưng không quá mạnh. Cậu tiếp tục nhìn Tiêu Chiến, trong đầu suy nghĩ không ngừng.

"Anh xem phim gì vậy?" Vương Nhất Bác tò mò nhìn vào tấm vé trên tay Tiêu Chiến.

"Phim kinh dị," Tiêu Chiến trả lời một cách thản nhiên,

Vương Nhất Bác khựng lại, ngạc nhiên. Tiêu Chiến không nói gì thêm, chỉ nhấp một ngụm coca rồi đẩy hũ bắp rang bơ về phía Vương Nhất Bác. "Ăn đi. Nếu không thì ngồi im."

Vương Nhất Bác nhìn anh, rồi nhận lấy hũ bắp, nhón một ít ăn mà không nói gì thêm. Cảm giác ngọt ngào của bắp rang bơ khiến cậu dần quên đi phần nào sự căng thẳng trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro