Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25 Tiêu chiến rời đi AND PHẦN 1

Vài ngày sau, Tiêu Chiến vẫn không đến trường. Vương Nhất Bác không thể tránh khỏi sự lo lắng trong lòng, không biết liệu có chuyện gì xảy ra với Tiêu Chiến. Cậu hỏi Lưu Hải Khoang nhưng anh chỉ lắc đầu, nói không biết gì.

Một buổi sáng, Vương Nhất Bác ngồi trong lớp, tay cầm chiếc điện thoại, mắt chăm chú nhìn vào màn hình. Trên đó là tấm ảnh của hai người, cậu và Tiêu Chiến, được chụp trong một khoảnh khắc hạnh phúc. Bất ngờ, Chu Tán Cẩm chạy vội đến, thở hổn hển.

"Vương Nhất Bác!" Chu Tán Cẩm gọi.

Vương Nhất Bác nhìn lên, đôi mắt lo lắng: "Chuyện gì?"

"tiêu Chiến..." Chu Tán Cẩm dừng lại một chút, rồi lấy lại nhịp thở mới nói tiếp "Tiêu Chiến chuẩn bị đi định cư ở nước ngoài rồi. Anh Lưu Hải Khoang mới nói cho tao biết."

Câu nói ấy như một cú sét đánh vào tim Vương Nhất Bác. Cậu không thể tin được vào những gì mình vừa nghe. Chân cậu như thể không còn vững vàng, tay vô thức đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất. Cậu cố gắng cất lên lời hỏi, nhưng giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, nghẹn đến mức không thốt nổi lời.

"Mày nói gì?" Câu hỏi của cậu gần như không thể thoát ra khỏi môi, chỉ là một tiếng thì thào đầy tuyệt vọng.

"Anh Chiến... đi định cư ở nước ngoài," Chu Tán Cẩm xác nhận, thấy vẻ mặt hoảng loạn của Vương Nhất Bác, trong lòng cảm thấy không khỏi lo lắng.

Là một cơn sóng dữ dội ập đến. Vương Nhất Bác cảm thấy như thế giới xung quanh bỗng nhiên sụp đổ, đôi chân như mất đi sức mạnh. "Anh ấy đang ở đâu?" Cậu vội hỏi, giọng run lên vì lo lắng.

"Chuyến bay đi xxx," Chu Tán Cẩm trả lời, nhưng trước khi kịp nói thêm gì, Vương Nhất Bác đã vội vàng nhặt lại điện thoại, lao ra ngoài, không màng đến điều gì khác ngoài việc phải gặp Tiêu Chiến.

Cậu chạy vội đến sân bay, Khi đến sân bay, Vương Nhất Bác tìm kiếm khắp nơi, mắt đảo liên tục, tay bấm gọi điện nhưng chỉ nhận được thông báo rằng số của Tiêu Chiến đã chặn cậu

......

Tiêu Chiến ngồi trên ghế máy bay, tay cầm chiếc điện thoại, ánh mắt vô thức hướng về màn hình. Tiếng động cơ máy bay ù ù như một tiếng vọng xa xăm, nhưng trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh anh dường như biến mất. Trên màn hình, hình ảnh của một cậu thiếu niên tươi cười hiện lên đó chính là Vương Nhất Bác, người mà anh yêu thương, người mà anh từng tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh mình. Nhưng giờ đây, nhìn vào bức ảnh ấy, trái tim Tiêu Chiến lại đau nhói. Anh không thể ngừng nhớ về những lời cuối cùng của Vương Nhất Bác, không thể ngừng tự hỏi liệu tất cả những gì họ từng có chỉ là một lời nói dối hay chỉ có anh là ngu ngốc mà sa vào

Anh nắm chặt điện thoại, tay run rẩy. Đôi mắt anh mờ đi vì nước mắt. Tiêu Chiến không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. "Nhất Bác... Anh hận em," anh thì thầm, giọng nói nghẹn ngào, mang theo đau khổ, đau đớn và cả sự tổn thương không thể diễn tả thành lời.

......

"Anh... Làm ơn... Làm ơn đừng đi," Vương Nhất Bác tự nhủ trong lòng, trái tim như nghẹn lại, từng bước chạy dồn dập, thầm gọi tên Tiêu Chiến. Cậu không thể để anh ra đi. Không thể. Vương nhất bác nhìn xung quanh kiếm tiêu chiến  Thế rồi, âm thanh của loa phát thanh vang lên, cắt đứt mọi suy nghĩ của Vương Nhất Bác: "Thông báo, chuyến bay đi xxx đã cất cánh. Chuyến bay tiếp theo chuẩn bị"

Cả thế giới như sụp đổ trong khoảnh khắc ấy. Vương Nhất Bác đứng lặng, trái tim như bị bóp nghẹt. Cậu cúi đầu nhìn vào chiếc dây chuyền của Tiêu Chiến và mình. Tay run rẩy, cậu nghẹn ngào, như thể không thể tin được vào sự thật này. "Tại sao... Anh không đợi em một chút nữa?" Cậu nức nở, từng giọt nước mắt rơi xuống, hòa vào nỗi đau không thể chịu đựng nổi.

Một tuần sau, vào một buổi tối, Vương Nhất Bác đứng trên mái nhà nơi mà hai người đã từng cùng nhau ngắm sao. Nơi ấy giờ đây chỉ còn lại mình cậu. Từ khi Tiêu Chiến rời đi, đây là nơi duy nhất cậu cảm thấy gần gũi với anh, như thể vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của Tiêu Chiến. Nhưng mỗi lần đứng đây, Vương Nhất Bác lại càng cảm thấy nỗi cô đơn dâng lên, càng cảm thấy trống vắng.

Cậu đeo chiếc dây chuyền của Tiêu Chiến trên cổ, như một cách để cảm nhận sự gần gũi, như thể anh vẫn ở bên cạnh cậu, dù chỉ qua những ký ức đã qua. Mỗi khi nghĩ đến việc không thể gặp lại Tiêu Chiến nữa, trái tim cậu như bị xé nát. Vương Nhất Bác nức nở, khẽ gọi: "Chiến ca... Em lại nhớ anh rồi."

Cậu nhìn vào sợi dây chuyền, những ký ức về Tiêu Chiến ùa về.

"Cái này cho em,"

"Anh thích em,"

"Cún con,"

"Đừng cố quá sức,"

"Có anh đây rồi,"

"Anh tin em, Vương Nhất Bác."

Những lời đó như âm vang trong đầu, khiến cậu nghẹn ngào. "Anh ơi..." Cậu thầm gọi tên anh, trong lòng tràn ngập sự tiếc nuối và khổ sở.

Cậu không kìm được nữa, lấy điện thoại ra, mở lại những bức ảnh chụp chung của hai người. Từng bức ảnh như một mũi dao đâm vào trái tim cậu. Những kỷ niệm đẹp đẽ, những lời nói ngọt ngào, giờ đây chỉ còn là nỗi nhớ. Cậu khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi xuống như thể không bao giờ có thể ngừng lại được. "Vậy là kết thúc thật sao? Em sẽ không gặp anh nữa sao? Em xin lỗi... là lỗi tại em. Chiến ca... Em nhớ anh."

Cảm giác mất mát ấy như một vết thương không thể lành, một nỗi đau không thể xóa nhòa. Vương Nhất Bác chỉ còn biết ôm lấy những ký ức đã qua, những lời hứa vỡ vụn, và những giấc mơ không thể thành hiện thực.

{ để mùa hạ nhấn chìm mãi tình ta.
Viết cho chúng ta, những người thân quen thành lạ
vẫn còn mùa hạ, nhưng chẳng còn chúng ta }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro