Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 mộc thành hôn tiêu chiến

Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác đến một cầu thang không có người mới vội gọi vương nhất bác lại

"Cún con."

Vương Nhất Bác nghe thấy, đôi chân hơi loạng choạng vì chạy quá nhanh nên mất thăng bằng. Vương nhất bác suýt ngã nhưng may mắn, Tiêu Chiến đã kịp đỡ lại, một tay nắm lấy eo cậu và đẩy nhẹ Vương Nhất Bác vào tường. Cả hai đứng đối diện nhau, khoảng cách giữa họ dường như ngắn lại, ánh mắt của Tiêu Chiến chứa đầy sự dịu dàng, còn Vương Nhất Bác thì không thể không mỉm cười tủm tỉm, cảm giác vui sướng xâm chiếm trái tim cậu. Cậu biết,

Nhìn thấy nụ cười của cậu, Tiêu Chiến không kiềm chế được, anh cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Vương Nhất Bác. Nụ hôn ấy vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, Vương Nhất Bác siết chặt lấy áo Tiêu Chiến, cơ thể cậu bỗng nhiên như muốn hòa vào anh, không còn nghĩ đến việc mình đang ở đâu hay chuyện gì đang xảy ra. Môi họ chạm nhau, mút mát trong một khoảnh khắc đầy say mê mà dường như thời gian cũng ngừng lại.

Khi họ buông ra, Vương Nhất Bác thở hổn hển, ánh mắt cậu mơ hồ đi. "Chiến ca... cảm ơn anh," cậu nói, giọng khẽ run,

Tiêu Chiến nhìn vào đôi mắt ấy, nhưng anh chỉ khẽ cau mày. "Cảm ơn anh vì chuyện gì?"

Vương Nhất Bác khẽ cười, đôi môi cong lên một cách ngọt ngào. "Cảm ơn anh vì tất cả,"

Vương Nhất Bác vòng tay ôm Tiêu Chiến, như một cách không lời để bày tỏ tất cả những gì cậu không thể nói. Tiêu Chiến liền ôm lại cậu, tay anh xoa nhẹ lên đầu cậu, vừa vỗ về, vừa an ủi. Anh cảm nhận rõ ràng sự ấm áp từ cơ thể Vương Nhất Bác, không gian xung quanh họ như dần lắng đọng lại.

Tiêu Chiến khẽ hôn lên tóc Vương Nhất Bác. "Đừng cố quá sức," anh thì thầm, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm. "Dù thế nào, em cũng có anh ở đây."

Vương Nhất Bác cảm nhận được tất cả những gì Tiêu Chiến muốn nói. Cậu không còn cảm thấy cô đơn nữa, vì biết rằng có Tiêu Chiến bên cạnh, mọi thứ sẽ không còn đáng sợ. Cảm giác này là lần đầu tiên cậu trải qua, và nó mạnh mẽ đến mức cậu muốn giữ lấy khoảnh khắc này mãi mãi.

....

Tối hôm đó, sáu người bạn hẹn nhau đi nhậu, không khí trở nên ồn ào và náo nhiệt với những tiếng cười và tiếng ly chạm nhau. Vương Nhất Bác đã bị chuốc say đến mức không còn biết gì, đầu óc quay cuồng, đôi mắt mơ màng. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh, xoa xoa thái dương, cố gắng gọi tên Vương Nhất Bác,

"Cún con, cún con," Tiêu chiến gọi, giọng trầm thấp và khàn đi vì cơn say

Nhưng trong khi Tiêu Chiến mãi sờ soạng xung quanh tìm vương nhất bác, một bàn tay bất ngờ kéo Tiêu chiến lại, hôn lên môi Tiêu chiến một cách mạnh mẽ. Tiêu Chiến bị bất ngờ, mắt anh cố mở ra, cố gắng nhìn xem là ai. Anh thấy là Mộc Thành, đang áp sát anh, làm anh khó chịu. Tiêu Chiến lập tức đẩy Mộc Thành ra, không thể kiềm chế được sự tức giận.

"Mày làm gì vậy?" Tiêu Chiến vừa nói vừa lau miệng, cố gắng tẩy sạch cảm giác khó chịu.

Mộc Thành, vẫn chưa nhận ra sự phản kháng của Tiêu Chiến, bướng bỉnh đáp lại: "Chiến... Chiến... Em thích anh."

Tiêu Chiến híp mắt, giọng anh lạnh lùng, rõ ràng không hề cảm thấy chút gì là vui vẻ. "Bớt nói nhảm đi."

"Em thật sự thích anh mà," Mộc Thành kiên quyết, giọng đầy tình cảm. "Rõ ràng em thích anh trước mà."

Tiêu Chiến cười khẩy, không chút kiên nhẫn. "Mày tưởng tao không nhận ra hả? vì mày là bạn của Nhất Bác, nếu không mày không yên đâu."

Ngay lúc đó, Chu Tán Cẩm, người đang say ngủ ở một góc phòng, đột ngột thức giấc và bực bội quát lên: "Gì mà ồn vậy? Để yên người ta ngủ đi!" Sau đó, cậu ta lại ngã xuống như là bị mộng du lúc này mà ngủ như chết

Tiêu Chiến không còn hơi sức để tiếp tục tranh cãi với Mộc Thành. Anh nhìn sang Vương Nhất Bác, người đang say mê ngủ trên bàn, Anh nhẹ nhàng đỡ Vương Nhất Bác dậy, không để ý đến Mộc Thành nữa mà đưa cậu vào phòng nghỉ.

Tiêu chiến đặt Vương Nhất Bác lên sofa, cẩn thận đắp chăn cho cậu. Khi Vương Nhất Bác mở mắt ra, ánh mắt mơ màng, đôi môi cậu khẽ mấp máy gọi Tiêu Chiến. "Anh."

Tiêu Chiến nhìn Vương nhất bác, tiêu chiến không thể không bật cười trước sự đáng yêu của Vương Nhất Bác trong tình trạng say khướt. Nhưng rồi, trước khi Tiêu Chiến kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã kéo đầu anh xuống và hôn lên môi anh một cách mãnh liệt.

tiêu chiến ôn nhu nhìn vương nhất bác đang thở hồng hộc kia "Say rồi dính người quá nhỉ."

Vương Nhất Bác phùng má sữa ra vẻ giận dỗi khiến tiêu chiến càng muốn trêu nghẹo bạn nhỏ của mình "Em không say."

Vương nhất bác thấy tiêu chiến cười liền nghĩ anh đang nghĩ mình ngốc, trong một phút ngắn ngủi, cắn mạnh lên cổ Tiêu Chiến, để lại một vết dấu đỏ trên làn da anh.

Tiêu Chiến tuy đau nhưng vẫn chịu đựng, nhẹ nhàng cười. "Biết cắn người rồi hả?"

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ nhìn anh với ánh mắt đầy mê muội như cố ý quyến rũ Tiêu chiến. "Đây của em." Vương nhất bác chỉ tay lên môi Tiêu Chiến. "Của em," Vương nhất bác tiếp tục, chỉ vào cổ Tiêu Chiến. "Tất cả đều là của em."

Tiêu Chiến mỉm cười bất lực, hơi cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác. "Ừ, tất cả đều là của em. Mấy chỗ này chỉ có mình em được chạm thôi."

Vương nhất bác quát lớn "Nói dối."

Tiêu Chiến cười nhẹ, đưa tay vuốt ve tóc Vương Nhất Bác, một cử chỉ dịu dàng"Cái gì mà nói dối?"

Vương Nhất Bác nhìn anh, ánh mắt càng mê người hơn"Chứng minh đi."

Tiêu Chiến nhếch môi cười một cách lưu manh, đôi mắt sáng lên với một tia đùa cợt. "Nuôi em lớn rồi. Anh sẽ ăn em không còn thịt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro