Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 Lén lút nắm tay trong lớp

Sáng hôm sau

Ánh nắng sớm nhẹ nhàng chiếu rọi khắp sân trường. Vương Nhất Bác bước vào trường với tâm trạng đầy hứng khởi. Hôm nay cậu có tiết học môn tự chọn.  Và một học này lại còn được học cùng tiêu chiến. Khiến Vương Nhất Bác vừa nghĩ đã muốn đến lớp. Tuy không phải lần đầu hai người học cùng nhau. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vẫn thường học cùng nhau vào những tiết học thêm và những môn tự chọn. Nhưng lúc đó là những lúc hai người chưa là gì cả. Và hiện tại hai người bọn họ đã là mối quan hệ yêu đương rồi. Vương Nhất Bác đi tới căn tin để mua ít bánh ăn sáng

Vừa đi đến căn tin, Vương Nhất Bác chợt nhớ ra gì đó. Cậu dừng lại, lấy điện thoại từ trong túi áo ra và nhắn tin cho Tiêu Chiến:
"Anh muốn mua gì không? Em đang ở căn tin."

Tin nhắn vừa gửi đi, Tiêu Chiến đã trả lời ngay lập tức:
"Mua cho anh một lon Coca đi nhé."
không biết Tiêu Chiến học từ ai còn gửi một quả trái tim qua. Chắc từ lưu hải khoang rồi

Vương Nhất Bác bật cười, tay nhanh chóng gửi lại biểu tượng tiểu khủng long gật đầu. Sau đó, cậu mua một lon Coca cùng vài chiếc bánh nhỏ rồi đi lớp học.

Khi bước vào cửa lớp, Vương Nhất Bác ngay lập tức nhìn thấy Chu Tán Cẩm đang ngồi cùng Lưu Hải Khoang. Ánh mắt của Chu Tán Cẩm lia qua cậu, Vương Nhất Bác đi tới chỗ chu tán cẩm nhìn cậu đầy "thân thiện" khiến chu tán cẩm sởn cả gai ốc

Chu Tán Cẩm bỗng đổi sắc mặt, cố tỏ ra vẻ chân thành và biết ơn Vương Nhất Bác
"Bạn hiền ơi, cảm ơn bạn đã giúp mình suốt thời gian qua. Nhưng hiện tại, mình không muốn làm phiền bạn nữa đâu."

Vương Nhất Bác nhìn chu tán cẩm, cậu gượng cười nói:
"Cút."

bỗng Tiêu Chiến lên tiếng gọi Vương Nhất Bác:
"Vương Nhất Bác, lại đây."

Vương Nhất Bác ngoảnh đầu lại, thấy Tiêu Chiến đang ngồi ở dãy bàn cuối cùng, ngay sau lưng Chu Tán Cẩm và Lưu Hải Khoang. Anh khẽ ra hiệu bằng cách gõ tay lên ghế bên cạnh mình, như ngầm bảo cậu đến ngồi chung. Không cần suy nghĩ, Vương Nhất Bác nhanh chóng bước đến chỗ anh.

Khi đã ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến, cậu đưa lon đặt lên bàn trước mặt anh rồi vui vẻ nói:
"Của anh đây."

Tiêu Chiến gật đầu rồi lấy lon coca khui ra uống một ngủm

Từ phía trước, Chu Tán Cẩm quay đầu lại, ánh mắt đầy nghi ngờ khi nhìn hai người họ:
"Thân thiết quá nhỉ?"

Vương Nhất Bác nghe vậy liền bật cười. Cậu ngước lên giọng trêu chọc chu tán cẩm:
"Làm sao thân thiết bằng mày và anh Hải Khoang được. Đi công viên cùng nhau luôn mà."

Câu nói khiến mặt Chu Tán Cẩm đỏ bừng, cậu ta lúng túng phản pháo:
"Vương Nhất Bác, mày im!"

Vương Nhất Bác nhún vai rồi chẳng thèm để ý, cậu lấy sách vở ra bàn và bắt đầu học.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh chống cằm, khẽ liếc qua. Nhìn dáng vẻ tập trung của Vương Nhất Bác vừa học vừa ngậm cái bánh trong miệng như đang rất bận rộn, Tiêu Chiến bất giác mỉm cười, anh thấy trông cậu rất đáng yêu. Không lẽ yêu vào sẽ bị như vậy à

Ánh mắt Tiêu Chiến dừng lại ở cuốn vở của Vương Nhất Bác. Sau vài giây quan sát, anh bất chợt lên tiếng:
"Sai rồi."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, đôi mắt hiện rõ sự ngạc nhiên:
"Em làm đúng công thức rồi mà."

Tiêu Chiến nhích người lại gần hơn, lấy cuốn sách từ tay vương nhất bác rồi dùng bút chỉ vào:
"Công thức đúng, nhưng số liệu em áp dụng sai. Nhìn chỗ này."

Giọng nói của Tiêu Chiến nghiêm túc hơn, từ từ giải thích từng bước rất chi tiết. Vương Nhất Bác nghiêng đầu lắng nghe, vẻ mặt đầy chăm chú. Cậu gật đầu liên tục,

.....

Trong lớp học môn tự chọn, không khí yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng cô giáo giảng bài vang lên đều đặn. Tiêu Chiến, với vẻ ngoài lạnh lùng thường thấy. Khi này gương mặt lại ấm áp đến lạ, đang cuối xuống bàn ngủ ngon lành. Anh đặt cuốn sách dựng đứng phía trước mặt, kế bên là Vương Nhất Bác, cậu ngồi nghe giảng, tay chống cằm, mắt chăm chú nghe cô giáo giảng bài. Tuy nhiên, dù chú tâm vào bài học, cậu vẫn không thể không liếc nhìn Tiêu Chiến, người đang say sưa ngủ bên cạnh mình.

Mặc dù không ai biết, dưới gầm bàn, hai tay của họ lén lút nắm chặt lấy nhau. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Vương Nhất Bác khi tay cậu khẽ siết lấy tay Tiêu Chiến.

Chuông báo hết giờ học vang lên, cắt đứt không gian yên tĩnh trong lớp. Cô giáo đứng lên, mỉm cười nhìn các học sinh. "Hôm nay học đến đây thôi. Sắp thi cuối kỳ rồi, ngày mai các em nhớ đến học thêm khóa buổi tối."

Cả lớp đồng loạt đứng dậy, đồng thanh trả lời "Dạ, thưa cô."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến vẫn đang ngủ say, đôi mắt anh không hề có dấu hiệu tỉnh lại. "Chiếc ca. Chiến ca" Cậu nhẹ nhàng lắc vai anh, gọi anh dậy nhưng Tiêu Chiến vẫn không có phản ứng gì cả

"Anh ơi. Tụi mình đi thay đồ chung đi~." Chu Tán Cẩm, với giọng điệu nũng nịu, gọi lưu hải khoang.

Lưu Hải Khoang liếc qua, mỉm cười rồi nhẹ nhàng nhéo má Chu Tán

"Anh ơi, tụi mình đi thay đồ chung đi." Mộc Thành đi tới, nhái lại giọng Chu Tán Cẩm, giọng điệu có phần ngứa tai.

Chu Tán Cẩm liếc mắt về phía Mộc Thành, rồi nhanh chóng lấy cục tẩy từ bàn ra và ném về phía cậu ta, sau đó bắt đầu đánh nhẹ vào lưng Mộc Thành, Mộc thành vẫn tiếp tục nhái lại. Chu tán cẩm liền rược cậu ta

"Hôm nay có trận bóng giao lưu của hai lớp. Gọi nó dậy để đi nhé." Lưu Hải Khoang nói xong đi ra ngoài, để lại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trong lớp học vắng lặng.

Vương Nhất Bác khẽ thở dài, lại tiếp tục cố gắng gọi Tiêu Chiến dậy, nhưng anh vẫn không tỉnh. Thực ra, lúc này Tiêu Chiến không chỉ ngủ mà còn giả vờ ngủ để không phải đứng dậy ngay lập tức. Vương Nhất Bác bỗng nghĩ đến một điều gì đó, cậu hít một hơi thật sâu rồi cúi xuống gần Tiêu Chiến. Chỉ trong một giây, môi cậu chạm nhẹ vào môi anh. Ngay lập tức, Tiêu Chiến phản ứng nhanh chóng, anh nhấn lấy đầu Vương Nhất Bác và kéo cậu lại gần, hôn lại một cách say đắm. Cảm giác này làm Vương Nhất Bác bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy có một chút thích thú, như thể mình cũng bị Tiêu Chiến dụ dỗ.

"Anh gạt em." Vương Nhất Bác uất ức nói, Gương mặt như mới chịu uất ức

"Không hề nhé, là do em gọi anh dậy." Tiêu Chiến tỏ ra vô tội, giọng điệu nhẹ nhàng

Cả hai đùa giỡn một chút, nhưng rồi Tiêu Chiến ngồi dậy, vươn vai một cái, nhìn Vương Nhất Bác với nụ cười đầy ý nhị. Vương Nhất Bác cảm thấy ngượng ngùng. Sau đó, họ đứng dậy, lấy đồ đạc và cùng nhau đi ra ngoài phòng, hướng tới phòng thay đồ,

...

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bước vào phòng thay đồ, không khí bên trong có vẻ trầm lắng, không một bóng người. Vì hai người vào muộn, tất cả bạn học đều đã ra ngoài thay đồ xong từ lâu. Lúc này, không gian rộng rãi trở nên tĩnh lặng đến lạ thường. vương nhất bác và tiêu chiến đứng quay lưng lại với nhau. Vương Nhất Bác đứng lặng một lát, cảm giác như có gì đó không đúng, "Con trai với con trai thôi... sao lại cảm thấy lạ vậy ta?" Vương Nhất Bác thầm nghĩ trong lòng, không hiểu sao đôi tay cậu lại có chút do dự khi chuẩn bị cởi áo.

Vương Nhất Bác kéo áo lên, chuẩn bị thay đồ. Nhưng khi cậu nghe thấy tiếng động phía sau, trong lòng bất giác thấy lo lắng. "Anh Chiến đang làm gì vậy ta? Anh ấy cũng định cởi áo sao?" Nghĩ đến đó, mặt cậu bỗng đỏ bừng, cảm giác như tim đập nhanh hơn. Vương nhất bác liền lấy hết sức cởi chiếc áo ra.

bỗng chiếc áo vừa cởi ra tiêu chiến bỗng gọi "Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác giật mình, hoảng hốt quay lại

"Anh... Anh định làm gì em?"

Tiêu Chiến chỉ nhìn cậu, một vẻ đang thắc mắc gì đó"Gì mà làm gì em. Anh thay đồ xong từ lúc em bắt đầu đứng suy nghĩ cái gì đó rồi."

Vương Nhất Bác ngập ngừng, mặt đỏ lên vì mình vừa có suy nghĩ khác. Vương Nhất Bác không khỏi thở dài, tự trách mình sao lại suy nghĩ quá nhiều. Tiêu Chiến đứng đó, vẫn đợi cậu, nhưng Vương Nhất Bác cứ ngập ngừng cởi áo, vén tay áo lên mãi mà không dám thay đồ. Tiêu Chiến, hiểu được suy nghĩ của cậu, chẳng vội vã mà chỉ đứng yên quan sát. Nhưng khi nhìn thấy vương nhất bác cởi chiếc áo ra. Lộ vòng eo nhỏ. Và cái mông căng tròn kia anh không khỏi nuốt nước bột. Dù đã gặp qua vô số mỹ nữ. Họ còn quyến rũ anh nhưng Tiêu chiến vẫn mặt lạnh. Còn vương nhất bác chỉ cần đứng im thôi cũng làm anh cảm thấy muốn nhào đến rồi. Đứa trẻ này sao lại trắng như vậy nhỉ. Dáng người lại quá hoàn hảo đi. Anh tự nghĩ không khỏi tự gật đầu

"Cái sẹo sau lưng." Tiêu Chiến bỗng lên tiếng, ánh mắt anh dừng lại trên vết sẹo nhỏ ở sau lưng Vương Nhất Bác. Dù không dài, nhưng vết sẹo ấy rõ ràng lúc trước rất nặng

Vương Nhất Bác hơi khựng lại, nhưng lập tức cậu thản nhiên nói. Cậu vừa nói vừa lấy chiếc áo thể dục mặc vào "Do lúc nhỏ em bị mẹ đẩy ngã vào tủ kính. Nó cứa thôi..."

Tiêu Chiến đứng im, nhìn theo từng động tác của Vương Nhất Bác, ánh mắt có chút trầm tư. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát cậu. Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu anh, tự hỏi về quá khứ của Vương Nhất Bác, về những điều cậu đã phải trải qua để trở thành người như hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro