Chương 10 Tiêu Chiến lo lắng cho Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác ngất đi dưới hồ, khuôn mặt bầm tím vì bị đánh, đầu bị thương và chảy máu. Tiêu Chiến vội vã chạy tới, anh quỳ sụp xuống và ôm lấy cơ thể Vương Nhất Bác
"Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác..." Anh gọi tên cậu, nhìn vào cơ thể bất động của cậu. Cậu rất lạnh, khiến trái tim Tiêu Chiến bị bốp nghẹn. Anh cảm thấy đau, hận bản thân vì không gây ra mọi chuyện.
"Anh Tiêu Chiến đây. Tỉnh lại đi, Nhất Bác." Tiêu Chiến lay người Vương Nhất Bác. Cậu mơ màng mở nhẹ mắt, nhìn thấy Tiêu Chiến đang hoảng hốt ôm cậu, liên tục gọi tên cậu.
"Anh xin lỗi... Nhất Bác, anh xin lỗi..." Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm nhận được những gì mình đã gây ra là một tội lỗi. Anh hối hận. Giọng anh run rẩy, như van xin cậu tha thứ.
Vương Nhất Bác, dù đang mơ màng, cũng không phản ứng nhiều. Cậu nhìn thấy Tiêu Chiến liền yên tâm ngất đi lần nữa. Tiêu Chiến không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng cởi áo khoác của mình ra đắp lên người Vương Nhất Bác rồi bế cậu lên, chạy thẳng tới bệnh viện. Chu Tán Cẩm nhặt cặp của Vương Nhất Bác lên và chạy theo, vừa đi vừa cố gắng gọi xe. Nhưng vì đêm đã khuya, không có chiếc taxi nào. Không còn kiên nhẫn tìm nữa, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, chạy vội tới bệnh viện.
Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác, mỗi bước chân nặng nề nhưng không thể dừng lại. Anh cảm thấy cơ thể cậu lạnh ngắt, lòng anh lo lắng hơn. Chu Tán Cẩm và Mộc Thành cùng phồn tinh chạy theo sau, cố gắng liên lạc với người trong bệnh viện để chuẩn bị trước.
Khi tới bệnh viện, Tiêu Chiến vội vàng chạy vào, Anh lao thẳng đến quầy tiếp tân, giọng gấp gáp "Bác sĩ, giúp tôi!"
Các nhân viên y tế lập tức chạy đến, nhanh chóng đưa Vương Nhất Bác vào phòng chữa trị. Tiêu Chiến đứng ngoài cửa, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, tay anh siết chặt lại, không biết bao nhiêu cảm xúc đang quặn thắt trong lòng. Chu Tán Cẩm và Mộc Thành đứng bên cạnh, đều im lặng. Phồn Tinh ngồi bệt xuống ghế, cậu tự trách không bảo vệ được anh trai mình. Mọi thứ xảy ra quá nhanh,
Một lúc lâu, bác sĩ bước ra, khuôn mặt nghiêm nghị. Tiêu Chiến liền đứng dậy tiến lại gần: "Bác sĩ, thế nào rồi?"
Bác sĩ nhìn anh, mắt ông không giấu được sự lo lắng. "Cậu ấy bị thương nặng. Có vết thương ở đầu nghiêm trọng, bị bầm tím toàn thân. Tuy nhiên, may mắn là cậu ấy không có vết thương thật sự gây hại, nhưng tình trạng vẫn còn rất yếu. Cần phải theo dõi dài hơn"
Tiêu Chiến nghe cũng yên tâm phần nào. Khi nãy thấy đầu cậu cứ chảy máu anh còn tưởng rất nặng. Tiêu chiến lịch sử nói với người bác sĩ "Cảm ơn bác sĩ"
"không có gì đâu, cậu là người nhà bệnh nhân thì hãy ra ngoài đống viện phí nhé" bác sĩ nói rồi rời đi. tiêu chiến lấy thẻ ra ném cho chu tán cẩm kêu cậu đi. bản thân anh cùng phồn tinh và mộc thành vào bên trong xem vương nhất bác thế nào
...
Vương Nhất Bác hôn mê suốt hai ngày, đến khi cậu mơ màng mở mắt, cảm giác đầu óc choáng váng, đau nhức. Ánh sáng trong phòng bệnh làm cậu nheo mắt lại, rồi từ từ cử động ngón tay, cố gắng hoàn toàn tỉnh táo. Cậu cảm nhận được cơ thể mình ê ẩm, đặc biệt là vết thương ở đầu. Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng.
"Đừng làm loạn nữa." Tiêu Chiến từ ngoài cửa bước vào. Anh đi đến bên giường, ngồi xuống ghế gần Vương Nhất Bác, ánh mắt không rời khỏi Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác mơ màng nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt cậu chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng vẫn không thể nhận ra Tiêu Chiến.
"Em sao rồi?" Tiêu Chiến hỏi, ánh mắt dừng lại trên cơ thể của Vương Nhất Bác, xem xét cẩn thận tình trạng của cậu.
"Ổn hơn rồi," Vương Nhất Bác thở ra, cảm thấy cơ thể mình đau đớn, nhưng ít nhất không còn quá mệt mỏi như trước. "Chỉ là vẫn còn hơi đau." cậu ngồi dậy dựa vào đầu giường
"Bác sĩ nói em về nhà ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ là được." Tiêu Chiến không quên nhắc nhở, giọng anh nghiêm túc. "Còn phải ở lại bệnh viện theo dõi."
Vương Nhất Bác nghe thấy vậy, khẽ nhướn mày "Anh gọi gì cơ?" Cậu nghe cách xưng hô của Tiêu Chiến hôm nay rất dịu dàng, không còn thô lỗ như trước nữa. Vương Nhất Bác cảm thấy hơi bất ngờ, không biết liệu cậu có bị đánh đến mức đầu óc rối loạn không. nên tự mình nghe thế
"Sao, xưng hô không quan trọng. Nếu không thích thì thôi." Tiêu Chiến thản nhiên trả lời, đồng thời tiếp tục gọt táo.
Vương Nhất Bác vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải. Em chỉ bất ngờ thôi." Cậu không ngừng nhìn Tiêu Chiến. Hình ảnh anh lo lắng, ôm cậu trong tay, liên tục gọi tên và xin lỗi khiến cậu không thể không cảm thấy một chút gì đó khác lạ trong lòng. cậu còn nhớ trong lúc ngất cậu còn mơ thấy khung cảnh đó
"kỳ lạ ghê. em nghe nói tiêu chiến đây khiến bao nhiêu người chuyển trường rồi. nhưng có phải em lì quá không mà anh bỏ qua không nhỉ" vương nhất bác vừa thắc mắc vừa muốn trêu chọc nói
Tiêu Chiến đưa miếng táo vào miệng Vương Nhất Bác, như thể không muốn cho cậu cơ hội nói tiếp "Bớt nói lại. Ăn đi." Vương Nhất Bác không còn cách nào, chỉ đành ngoan ngoãn ăn miếng táo trong miệng.
"Ăn xong rồi uống thuốc," Tiêu Chiến vừa nói, vừa lấy ra đồ ăn anh đã chuẩn bị.
Vương Nhất Bác lắc đầu từ chối: "Không ăn. Cơ thể em đau nhức lắm." Cậu không muốn cử động, cảm giác mệt mỏi quá mức.
Nhưng Tiêu Chiến không để cậu nhịn đói. Anh lấy một thìa đầy, đưa lên trước mặt Vương Nhất Bác: "Ăn đi." Anh nhìn cậu với ánh mắt như nói "không ăn anh đây sẽ ăn đầu cậu", Vương Nhất Bác có chút bất ngờ trước hành động này. Cậu ngậm lấy thìa, ăn một cách ngoan ngoãn.
Sau một lúc, Vương Nhất Bác đã ăn hết. Cậu thở dài, cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút phần nào. Vương Nhất Bác nhai thức ăn trong miệng rồi hỏi với vẻ mặt ngây ngô:
"Sao anh đột nhiên tốt vậy?"
Tiêu Chiến không vội trả lời ngay, vẫn tiếp tục cắt táo cho Vương Nhất Bác, nhưng khi anh ngẩng đầu lên nói:
"Thay đổi cách nhìn thôi." ánh mắt anh chạm vào mắt Vương Nhất Bác. Khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, khiến không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên ám muội, có chút ái muội khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro