Chương 1 Bị trùm trường bắt nạt
Tiếng chuông báo hiệu tiết học mới vang lên. Trong không gian yên ắng của lớp học, chỉ còn tiếng bút lách cách trên giấy và âm thanh mơ hồ của gió len qua cửa sổ. Vương Nhất Bác chăm chú ghi chép bài. Lớp học yên bình như mặt nước hồ. Bỗng cánh cửa lớp mở toang ra. Một bóng người cao lớn xuất hiện, bước chân chậm rãi, Tiêu Chiến. Gương mặt anh lạnh tanh, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt trong lớp, những ánh mắt bàng hoàng xen lẫn tò mò đổ dồn về phía anh. "Sao Tiêu Chiến lại đến đây?" là câu hỏi hiện lên trong đầu mỗi người. Nhưng không ai dám thốt ra.
Tiêu Chiến không nói một lời, đôi chân dài bước thẳng vào trong, từng bước đều toát lên vẻ kiêu ngạo và áp lực vô cùng. Cả lớp không dám nhìn anh, như thể sự xuất hiện của anh rất nguy hiểm. Vì họ biết Tiêu Chiến là ai. Nói về độ quyền lực không ai là không nhắc đến cái tên Tiêu Chiến. Đến cả thầy cô cũng phải dè chừng trước cái tên ngậm thìa vàng này
Anh dừng lại ngay trước bàn giáo viên, giọng trầm vang lên:
"Vương Nhất Bác."
Tiếng gọi ấy vang vọng trong không gian yên ắng đến mức khiến vài người giật mình, những ánh mắt đồng loạt hướng về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu thoáng hiện sự ngạc nhiên nhưng ngay lập tức trở lại vẻ điềm tĩnh như thường. Vương Nhất Bác không né tránh ánh mắt sắc lạnh của Tiêu Chiến, cũng không tỏ ra bất kỳ chút sợ hãi nào.
"Anh tìm tôi?" Vương Nhất Bác liền trả lời khi biết Tiêu Chiến tìm mình
Cả lớp lặng thinh. Những ánh mắt xung quanh dồn hết về phía hai người, như thể đang chờ đợi một diễn biến tiếp theo. Tiêu Chiến nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười khinh. Phía dưới môi còn có nốt ruồi nhỏ khiến Tiêu chiến càng chở nên thu hút hơn. Anh tiến đến đứng sát cạnh bàn Vương nhất bác,
"Lá gan của mày lớn hơn tao nghĩ, Vương Nhất Bác."
Vương Nhất Bác không nói gì, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ thường ngày.
"Anh muốn gì?" Cậu hỏi lại,
Một trong những đàn em của Tiêu Chiến cất giọng mỉa mai
"Nhóc con, sáng nay mày là người báo giáo viên, đúng không? Láo thật đấy."
Vương Nhất Bác vẫn giữ im lặng, ánh mắt lạnh lùng quét qua hắn. Vương nhất bác lúc này mới nhớ ra. Cậu nhớ lại buổi sáng, khi mình tình cờ đi ngang qua hành lang vắng. Tiếng kêu cứu vọng ra từ khu vực cầu thang khiến cậu không thể phớt lờ. Cậu theo tiếng động, và cảnh tượng đập vào mắt cậu là Tiêu Chiến cùng vài đàn em đang thẳng tay đánh một nam sinh nhỏ bé. Vương Nhất Bác không ngần ngại chạy đến phòng giáo viên, báo cáo lại mọi chuyện. Và giờ, Tiêu Chiến đứng đây cậu.
"Phải, Thì sao?" Vương nhất bác nói
Tiêu Chiến không trả lời. Anh cầm lấy chai nước đặt trên bàn của một học sinh gần đó, rồi bất ngờ, anh đổ xuống đầu Vương Nhất Bác. Nước lạnh xối xuống mái tóc và gương mặt Vương Nhất Bác, chảy dọc theo cổ áo trắng. Không gian như đông cứng lại. Không ai dám thốt lên một lời nào. Vương Nhất Bác khựng lại, đôi vai cứng đờ trong giây lát,
"Chỉ là một con chuột nhắt," Tiêu Chiến buông lời mỉa mai, gương mặt lộ rõ sự khinh thường. Anh xoay người, bước đi với dáng vẻ đầy kiêu ngạo, đám đàn em theo sau cười phá lên thích thú.
Vương Nhất Bác ngồi im lặng một lúc, bàn tay dưới bàn vẫn nắm chặt đến mức các khớp tay trắng bệch. Nhưng cậu không để lộ một chút yếu đuối nào trước mặt mọi người. Khi Tiêu Chiến và đám đàn em rời khỏi, không gian lớp học trở nên náo nhiệt với những tiếng xì xào to nhỏ. Cả lớp bàn tán không ngừng, ánh mắt tò mò xen lẫn khó hiểu đổ dồn về phía Vương Nhất Bác.
Chu Tán Cẩm khi bước vào lớp thấy cả hai đó liền kéo Vương Nhất Bác vào phòng nghỉ, gương mặt lo lắng không giấu nổi.
"Mày tính sao đây?" Chu Tán Cẩm hỏi, giọng rõ ràng là lo lắng vô cùng.
Vương Nhất Bác lấy chiếc khăn lau mặt mình. Giọng cậu cậu khó hiểu nhìn Chu tán cẩm đang lo lắng. "Tính gì cơ?"
Chu Tán Cẩm thở dài, ngồi xuống ghế bên cạnh, ánh mắt còn hoang mang hơn trước. "Mày không hiểu đâu, Nhất Bác à. Tiêu Chiến không phải người mà mày nên dây vào. Ai dính đến anh ta đều không có kết cục tốt đẹp đâu. Mày phải cẩn thận, hiểu không?"
Vương Nhất Bác không vội trả lời, chỉ nhẹ nhàng cười một cái, nụ cười không giấu được vẻ nhạt nhẽo. "Tao không sao. Chuyện qua rồi."
Nhưng Chu Tán Cẩm vẫn không thể yên tâm. Cậu nhìn Nhất Bác với ánh mắt vừa lo lắng, "Mày nói thế nhưng tao biết Tiêu Chiến không bỏ qua dễ dàng đâu. Anh ta sẽ không để mày yên đâu."
Vương Nhất Bác chỉ lắc đầu nhẹ, không nói gì thêm. Cậu đứng dậy, đi vào thay đồ, để lại Chu Tán Cẩm vẫn ngồi đó với nét mặt lo lắng.
Sau khi quay lại lớp học, cả lớp đã bắt đầu xì xào về chuyện vừa xảy ra. Vương nhất bác bước vào lớp mà không mảy may để tâm đến những lời xì xào, mắt vẫn nhìn thẳng về phía bàn học mà đi.
Giờ giải lao.
Vương Nhất Bác vừa mở tủ đồ của mình, và ngay lập tức, một đống rác bẩn từ bên trong tràn ra, rơi xuống chân cậu. Những lon nước ngọt, vỏ giấy, mẩu bánh kẹo vụn, tất cả đều rơi lả tả, làm cả hành lang bỗng chốc trở nên náo loạn. Những tiếng cười khúc khích vang lên khắp nơi, khiến không khí như dày đặc sự chế giễu.
"À, tao tưởng đây là thùng rác, nên lỡ tay để nhầm vào." Một giọng nói vang lên từ phía sau, Tiêu Chiến, vẻ mặt lạnh lùng đứng dựa vào tủ bên cạnh, khoanh tay trước ngực. Ánh mắt anh lướt qua Vương Nhất Bác,
Vương Nhất Bác quay qua nhìn tiêu chiến, ánh mắt tối sầm lại. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, "Là anh làm đúng không?"
Tiêu Chiến chỉ cười nhạt, không thèm giải thích thêm. "Tao lỡ tay thôi mà." Anh nhún vai, thái độ ung dung, không hề cảm thấy chút gì là có lỗi.
Vương Nhất Bác không nói gì thêm, chỉ cúi xuống, chậm rãi nhặt từng món rác lên, mặc cho đám đông xung quanh tiếp tục cười nói xì xào. Vương Nhất Bác không để ý đến những cái nhìn châm biếm,
"Ồ, ngoan thế." Tiêu Chiến tiếp tục trêu chọc, giọng đầy mỉa mai. Nhưng chưa kịp dứt câu, Vương Nhất Bác bỗng đứng bật dậy, mắt nheo lại đầy tức giận. Cậu nắm chặt đống rác trong tay và không chút do dự hất mạnh nó vào người Tiêu Chiến. Đống rác vung lên, văng tung tóe lên áo trắng của Tiêu Chiến.
"Anh nghĩ anh là ai mà làm vậy!" Vương Nhất Bác quát lớn, giọng cậu đầy giận dữ. Cả hành lang lập tức lặng đi, không ai dám thở mạnh, chỉ biết nhìn cảnh tượng trước mắt với ánh mắt ngỡ ngàng. Đây là lần đầu tiên có người dám chống lại Tiêu Chiến, và chính Vương Nhất Bác một học sinh bình thường như cậu.
Tiêu Chiến đứng sững lại, ánh mắt giận dữ lóe lên trong tích tắc, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, anh lao về phía Vương Nhất Bác, đẩy mạnh cậu xuống đất. Đám đông xung quanh há hốc miệng, không kịp phản ứng. Tiêu Chiến không kiềm chế được cơn giận, anh ta giáng một cú đấm mạnh vào mặt Vương Nhất Bác. "Mày nghĩ mày là ai!" Tiếng va đập như vang vọng khắp hành lang, nhưng cũng không ai dám can ngăn.
Vương Nhất Bác không kịp phản kháng, bị đẩy ngã xuống đất trong đau đớn. Những cú đấm đến bất ngờ và khiến cậu không kịp đề phòng. Nhưng cậu chỉ có thể cắn chặt môi, không phát ra tiếng, chỉ có thể chịu đựng cơn đau nhói đang truyền qua từng thớ thịt. Những tiếng xì xào xung quanh im bặt khi cô giáo xuất hiện, bước vào như một cơn gió lạnh, khuôn mặt nghiêm khắc. Tiêu Chiến bị kéo đi lên phòng giám thị, Còn vương nhất bác được đưa đến phòng y tế
Tại phòng y tế,
Vương Nhất Bác ngồi trên giường, khuôn mặt hơi nhăn lại vì cơn đau, Chu Tán Cẩm và Mộc Thành vội vã chạy đến, đôi mắt không giấu nổi sự lo lắng.
"Mày ổn không? Anh ta đánh mày có mạnh không?" Mộc Thành hỏi, Cậu nhìn chăm chú vào vết bầm trên mặt Nhất Bác, cảm thấy tức giận không thôi.
Vương Nhất Bác lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười trấn an, giọng nói vẫn bình tĩnh như mọi khi. "Tao không sao."
Chu Tán Cẩm không thể kiềm chế được sự tức giận. Cậu nắm chặt tay lại, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ. "Tiêu Chiến quá đáng thật!"
Vương Nhất Bác nhìn cậu bạn, ánh mắt kiên quyết. "Đừng lo. Tao không sao." Cậu nhấn mạnh, dù trong lòng có chút sợ, nhưng cậu không muốn bạn bè lo lắng thêm. Cậu không thể để sự yếu đuối chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro