Chương 65: Mùng một mùng hai
Sáng sớm đầu năm, Tiêu Chiến để phu lang cả người đầy dấu hôn ở nhà ngủ bù. Giữa tiếng đốt pháo trúc náo nhiệt, nam nhân rảo bước ra khỏi cửa, đi về phía lò rượu.
Tiêu Chiến đến sớm, không ít tàng nhân còn đang rửa mặt trong viện, thấy hắn tiến đến cũng không có phản ứng gì, vừa súc miệng vừa khoát tay áo coi như chào hỏi, những người khác cũng tùy ý chúc mừng năm mới lão đại, trong giọng nói đều mang theo ý cười. Tiêu Chiến thầm nghĩ, mình trong mắt bọn họ bảo đảm không phải là Tiêu thiếu gia mà là một cái bao lì xì thật bự.
Một nén nhang sau Tiêu lão gia mới đến, vừa vào đã oán giận nhi tử không đợi hắn. Đỗ sư cười chúc Tết Tiêu lão gia, sau đó nói: “Thiếu tàng chủ tới sớm làm tiểu thần tài, cũng không biết hắn làm sao mà nhét được nhiều lì xì như vậy trong ngực nữa.”
Tiêu Chiến cũng cười đáp: “Cài vào trong áo lông đó, mới đầu ta còn định bỏ vào rổ đem sang đây phân phát.”
Mấy tàng nhân đứng chung quanh nghe thấy đều cười phá lên, mặt mày ai nấy đều hồng hào rạng rỡ, xem ra lì xì cũng không mỏng.
Tiêu lão gia cũng cười đưa mấy phong bao đỏ thắm cho bọn họ, cả đám cùng nhau hô giàu to rồi.
Tiêu Chiến cho là chuyện của Tiêu Chiến, nhi tử trên tay có Hỉ Cửu Túy, Tiêu lão gia cũng có những sản nghiệp khác, lì xì nhiều một chút cho những đồng môn đã làm việc cực khổ dưới trướng mình cũng không phải chuyện xấu.
Hai vị thần tài vung tiền xong, mọi người cũng nghiêm túc lại, bắt đầu tế tửu thần.
Nghi thức cúng bái không có gì khác so với năm ngoái, có điều năm nay Tiêu Chiến không còn đứng cùng với những tàng nhân khác nữa, mà là sóng vai bên cạnh Đỗ sư.
Lúc kính rượu, Đỗ sư ra hiệu cho Tiêu Chiến đi tới niêm phong vò rượu trên bệ thờ lại. Chuyện này vốn là nhiệm vụ của Đỗ sư, Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, nhưng nhìn phụ thân và những tàng nhân còn lại, mọi người có vẻ cũng không có gì bất mãn.
“Thiếu tàng chủ hiện tại cũng là đỗ sư của lò rượu chúng ta mà.” Đỗ sư cười nói.
Tiêu Chiến lúc này mới gật đầu, hít một hơi thật sâu, cẩn thận dán miệng vò rượu lại.
Sau khi lễ tế kết thúc, Tiêu lão gia cùng nhi tử đi xem Tiêu Khởi năm nay. Trong lò rượu phiêu đãng mùi hương đặc trưng của men, dung dịch rượu trong thùng gỗ thoạt nhìn đều phi thường thuận lợi. Tiêu lão gia xem một vòng, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Lão nhân đứng ở hành lang, cười nói với Đỗ sư: “Năm nay Tiêu Khởi có vẻ rất đáng mong chờ, tựa hồ so với năm ngoái còn tốt hơn.”
“Đúng vậy.” Đỗ sư đáp, “Năm nay công việc thật thuận lợi, thùng Tiêu Khởi thứ nhất chừng mười ngày nữa là lên rãnh được rồi, mấy thùng thiếu tàng chủ phụ trách còn ổn hơn cả rượu mà bọn ta cất nữa, ta đang rất chờ mong đây.”
Tiêu Khởi của Tiêu Chiến vẫn tiết ra một lớp bong bóng trắng đục, thoạt nhìn rất hoạt bát, mỗi ngày dùng gậy quấy thì càng nổi nhiều bong bóng hơn.
Nếu không có vấn đề gì thì hắn rất tự tin, đến cuối tháng lên rãnh nó nhất định sẽ trở thành hảo tửu.
Cùng phụ thân đi kiểm tra lò rượu xong, lại xem tình trạng cơm lên men của các loại rượu khác thì cũng đến trưa, Tiêu Chiến tạm biệt bọn Đỗ sư, cùng Tiêu lão gia quay về Tiêu trạch.
Hắn sang Bắc viện chúc tết cha, vừa lúc tổ phụ và tổ cha cũng ở đây liền thu được hai bao lì xì. Tiêu Chiến thấy hơi kỳ kỳ, hắn luôn cảm giác mình đã đi làm thì phải lì xì cho trưởng bối mới đúng, chỉ là tại quốc gia này đã quen người lớn lì xì cho người nhỏ, công việc của tiểu bối không liên quan.
Vừa bước vào phòng, nam nhân liền bắt gặp phu lang nhà mình đang ngồi đếm tiền.
“Được nhiều không?” Tiêu Chiến đóng cửa, cười hỏi y.
“Tướng công về rồi à?” Vương Nhất Bác ngẩng đầu, thấy nam nhân đã trở lại liền phân phó tiểu khanh quan đến trù phòng dọn cơm, sau đó mới trả lời trượng phu, “Tổ cha cho cục cưng của chúng ta nhiều lắm này.”
Tiêu Chiến bước sang, liếc mắt một cái, nói: “Là cho cả hai đấy, cả ngươi và cục cưng đều có phần a.”
“Phải không?” Vương Nhất Bác không tin lắm, cho dù là của hai người chia đôi thì y vẫn được nhiều hơn so với năm ngoái.
“Nhiều hơn của ta luôn.” Tiêu Chiến móc lì xì trong ngực ra đưa cho đối phương, “Ngươi đếm rồi cất đi.”
Vương Nhất Bác lại đếm lại một lần, sau đó cho vào tráp khóa kỹ. Sổ sách của bọn họ đều là do y quản, trượng phu cũng không để ý.
Kiểm kê tiền bạc đầu năm xong, Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến một chiếc hộp nhỏ. Tiêu Chiến nhận lấy mở ra, bên trong lại là một đống bao lì xì khác.
“Ngươi muốn phát cho người hầu à?”
“Không phải, sáng nay ta đã phát cho trù phòng, hạ nhân và mấy người chăm sóc ngựa nhiều lắm rồi. Đây là cho Hỉ Cửu Túy, còn đây là của tiểu hạ nhân của tướng công, để tướng công đưa thì tốt hơn.” Vương Nhất Bác cẩn thận xòe mấy phong bao đỏ tươi cho hắn nhìn, phía dưới là của Hỉ Cửu Túy, ở trên là cho tiểu hạ nhân.
Lì xì cho bên lò rượu là Tiêu Chiến tự chuẩn bị, dù sao hắn quen thuộc với mọi người hơn, Vương Nhất Bác chỉ mới sang một hai lần, có khi bọn họ cũng không dám nhận. Thế nhưng trong nhà đủ loại hạ nhân sai vặt, chia tiền lì xì là việc của phu nhân và thiếu phu nhân. Buổi sáng quản gia tập trung mọi người vào phòng để phát tiền, tiểu hạ nhân kia tự nhiên cũng nhận được, nhưng dù sao hắn là người của thiếu gia nên được thêm một phần, cả tiểu khanh quan theo hầu Vương Nhất Bác nữa.
Về phần Hỉ Cửu Túy, nếu trượng phu đã bảo y giúp đỡ xử lý trông coi ngân quỹ, nhân thủ vân vân Vương Nhất Bác cũng quen thuộc nên năm nay để y an bài mấy chuyện này là đương nhiên.
Tiêu Chiến thấy phu lang vì mình xử lí gia vụ cẩn thận như thế, ngực miễn bàn có bao nhiêu thư thái, hắn ôm chầm người vào lòng hôn, sau đó cười trêu chọc: “Ai nha vợ hiền a, tướng công của ngươi sao mà may thế này, lấy được phu lang đảm đang quá chừng.”
Vương Nhất Bác nghe hắn nói vậy, trong lòng ngọt ngào không thôi, bất chợt y nhác thấy cửa sổ vẫn chưa đóng, ngay sau đó tiếng gõ cửa vang lên, tiểu khanh quan đứng ngoài xin phép đưa thức ăn vào.
“…” Vừa nghĩ đến đứa nhỏ kia có thể nhìn thấy cảnh trong phòng qua cửa sổ, mặt mày Vương Nhất Bác liền đỏ bừng.
Tiêu Chiến da mặt càng ngày càng dày, thấy phu lang đỏ mặt, trái lại được đằng chân lân đằng đâu đòi hôn thêm một cái, sau đó mới gọi tiểu khanh quan dọn cơm.
Sau khi ăn xong, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác nghỉ ngơi một chút, vốn định sau khi tỉnh lại sẽ ghé sang Hỉ Cửu Túy, kết quả hắn vừa ngủ một giấc, bên ngoài bắt đầu có tuyết. Đến khi bọn họ thức dậy, tuyết đã tích dày một tầng, lúc này xuất môn cũng phiền phức, Tiêu Chiến bèn quyết định làm tổ trong phòng.
“Thế này thì ngày mai làm sao lên núi được.” Vương Nhất Bác nhìn tuyết vẫn đang rơi dày đặc bên ngoài song cửa, có chút lo lắng.
“Người ngồi kiệu mà, núi cũng không dốc lắm, chắc không có gì nguy hiểm đâu.” Tiêu Chiến vươn tay, để phu lang cắt móng tay cho mình, “Nếu mai tuyết rơi lớn quá thì cũng không có ai lên miếu đâu.”
Vương Nhất Bác nghe đoạn, gật gật đầu. Y cũng không phải gió mặc gió mưa mặc mưa nhất định phải đi, người Lạc Chiến tuy thờ thần nhưng cũng không mê tín tới nỗi tin rằng bão tuyết là thử thách của thượng đế gì đó.
Bất quá, trận tuyết đầu tiên trong năm lại chấm dứt trước giờ Dậu, lúc ăn cơm còn có thể nghe thấy âm thanh hạ nhân đang quét tuyết trong viện. Tuyết rơi ba canh giờ, không dọn thì đi không nổi. Tiêu phụ thân dặn dò nói bên ngoài gió lớn, Vương Nhất Bác cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, chớ đi ra ngoài kẻo cảm lạnh.
Vừa lúc Tiêu Chiến cũng không muốn để y xuất môn, ngày mai đã phải đi sớm rồi, hứng gió còn chưa đủ hay sao, cứ ủ trong phòng với hắn là được.
Tối đến, vì buổi sáng Vương Nhất Bác đã lau người nên nam nhân gọi người khiêng một cái bồn to vào, cẩn thận pha nước nóng. Hắn cùng Vương Nhất Bác ngâm một lát, chà lưng cho nhau rồi mới đi ra.
Nhìn trời có vẻ sẽ không có tuyết nữa, sáng sớm mai chắc lên núi được, Tiêu Chiến liền giục Vương Nhất Bác đi ngủ sớm, hắn ngồi đọc sách một lát rồi cũng thổi nến, nằm xuống cạnh y.
Buổi sáng mùng Hai, mới vừa tờ mờ sáng Tiêu Chiến đã kéo Vương Nhất Bác ra cửa, cổng lớn trông rất sạch sẽ, hình như đêm qua cũng không có tuyết.
Ngoài đại môn có một chiếc kiệu to màu đỏ, bởi vì có thêm xe lăn nên Tiêu Chiến chọn kiệu tám người khiêng. Kiệu phu là Tiêu gia thuê tới, đều là người có kinh nghiệm, thấy Tiêu thiếu gia và thiếu phu nhân đi ra đều vui vẻ chúc tết hai người. Đôi phu phu cũng là đầy mặt tiếu ý, nhìn rất thân thiện.
Mọi người chào hỏi nhau xong, lại lì xì cho đám kiệu phu, nam nhân đẩy Vương Nhất Bác đến trước kiệu, đem cả đứa nhỏ lẫn xe lăn nhấc lên, tiểu hạ nhân nhanh chóng vén màn kiệu, Tiêu Chiến đưa người vào trong trước, sau đó mới vào theo.
Hắn dùng chốt gỗ gài chắc bánh xe lăn lại, xác định xe lăn sẽ không chạy đi mới an tâm ngồi xuống, cho người khởi kiệu.
Vương Nhất Bác vẫn ăn mặc thành một em thỏ, búi tóc cũng cài lược bạc hệt như năm ngoái. Có điều tóc búi không chắc lắm, mỗi lần kiệu di động lại có cảm giác nó đang lung lay, chỉ là cảm giác này lại làm cho Vương Nhất Bác dâng lên tiếu y trong mắt.
Đây là tướng công búi cho y.
Không phải là chải tóc, mà nam nhân tự tay búi rồi cài lược lên, tuy rằng thủ pháp còn hơi trúc trắc, phải làm đi làm lại nhiều lần, búi cũng không chặt, không đến nỗi rớt ra nhưng cứ hơi lắc lắc, có điều Vương Nhất Bác lại cảm thấy rất vui vẻ.
Tiêu Chiến nhìn đuôi mắt cong lên của tiểu hài tử, lại nhìn búi tóc kia, hắn mím môi, lầm bầm một câu: “Lần sau ta sẽ làm tốt hơn, tuyệt đối không bị lỏng.”
“Ừm…” Vương Nhất Bác nhất thời cười đến lộ ra hàm răng trắng muốt.
Kiệu tuy không xóc nảy như xe ngựa nhưng lại có cảm giác hơi dập dềnh, vì sợ phu lang cảm lạnh nên Tiêu Chiến không cho y vén màn cửa lên, Vương Nhất Bác ngồi bên trong chán muốn chết vuốt ve lò sưởi lông thỏ, cuối cùng bèn bảo trượng phu kể cho y chuyện trong lò rượu, y say sưa lắng nghe, kiệu lên núi lúc nào cũng không biết.
Kiệu phu trực tiếp đưa người vào cổng miếu, đứng ở trước điện thờ. Vốn chuyện này không hợp cách, nhưng mọi người trong miếu thấy màn kiệu xốc lên, bên trong đẩy ra một chiếc xe lăn, bọn họ liền hiểu. Miếu trên núi cao như vậy, ngồi xe lăn đúng là không tiện.
Tiêu Chiến bảo hạ nhân và các kiệu phu đem kiệu ra đình viện bên cạnh nghỉ ngơi, mình đẩy phu lang bắt đầu tiến vào thần đường đầu tiên.
Tuy Vương Nhất Bác không thể quỳ trên bồ đoàn, thế nhưng Lạc Chiến không câu nệ hình thức, chỉ cần lòng thành là được.
Năm nay đoàn người đi sớm, bảy thần đường đều lạy một lần, lúc đi ra ngoài thì trong miếu vẫn chưa đông.
Tiêu Chiến lần này hoàn toàn không ly khai phu lang, chờ y xin xăm xong liền đẩy y đi mua bùa, lúc cả hai vừa định về nhà, đột nhiên đằng sau truyền đến một âm thanh.
“Nhất Bác!”
Tiêu Chiến xoay Vương Nhất Bác lại, chỉ thấy có một khanh quan mặc trường bào đang đứng đó. Thấy cả hai quay lại nhìn mình, trên mặt vị khanh quan nọ lộ ra một nụ cười, khom mình hành lễ nói: “Chúc mừng năm mới Tiêu thiếu gia, chúc mừng năm mới, Nhất Bác.”
Những lời này vừa nói xong, Tiêu Chiến chợt nhớ ra đây không phải là cái vị dẫn đầu một đám năm ngoái cùng bà xã nhà mình khẩu chiến quần hùng sao? (CHAPTER 16)
Lúc đó chỉ cảm thấy thanh âm kia rất êm tai, hôm nay thấy người, quả nhiên dung mạo phi thường tinh xảo, hệt như mỹ nhân trong tranh.
Thế nhưng năm ngoái hắn nghe thấy giọng người này rất hoạt bát hữu lực, câu từ cũng không dễ nghe mấy, cảm giác có chút kiêu ngạo bốc đồng, hôm nay lại hoàn toàn tương phản, từ ngôn ngữ đến cử chỉ đều lễ phép không nói, giọng nói trong veo ấn tượng của ngày xưa cũng mất, gương mặt còn vương theo nét lo lắng âu sầu.
Bởi vì đối phương có vẻ rất lễ độ, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cũng khách khí chào hỏi chúc Tết, sau đó lẳng lặng chờ người mở miệng. Dù sao người nọ gọi thẳng tên Vương Nhất Bác, hẳn không phải chỉ đơn thuần muốn vấn an mà thôi.
Quả nhiên, đối phương cũng không dài dòng, chào hỏi xong liền trực tiếp nói: “Tiêu thiếu gia, không biết ngài có thể để ta và Nhất Bác trò chuyện riêng một lát được không? Ngài yên tâm, ta sẽ không làm mất thời gian của hai người đâu, chỉ năm phút thôi.”
Tuy chưa từng giao hảo nhưng Vương Nhất Bác và người nọ cũng biết nhau bảy tám năm, khanh quan này vừa xinh đẹp vừa giàu có nên rất kiêu ngạo, từ trước tới giờ lúc nào cũng mang theo thần thái rực rỡ, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác thấy y như vậy, càng chưa nói đối phương bắt chuyện rất ôn tồn.
Tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng nhìn thần sắc đối phương có chút ngưng trọng, Vương Nhất Bác không hiểu sao có chút lo lắng, nghĩ rằng hay y có chuyện gì quan trọng muốn nói với mình. Vương Nhất Bác không cự tuyệt ngay, mà là ngẩng đầu nhìn về phía trượng phu.
Tiêu Chiến nhìn chung quanh một vòng, hắn gật đầu, đẩy Vương Nhất Bác về phía cổng miếu: “Ở đây không phải chỗ nói chuyện, ngoài miếu có một ngôi đình nhỏ, các ngươi qua đó được không?”
Nói đoạn, ba người cùng đi ra ngoài, đến chỗ cửa miếu khá cao, cũng không tiện gọi kiệu tới, Tiêu Chiến trực tiếp ôm cả xe cả Vương Nhất Bác lên bước qua.
Vào trong đình, nam nhân sắp xếp xe lăn cho Vương Nhất Bác một chút, gài chắc bánh xe và kiểm tra lò sưởi tay, xác định còn nhiều than mới yên tâm chỉnh tấm thảm đang đắp ngang đùi y, sau cùng đứng dậy nói: “Hai người nói chuyện đi, ta ở ngay ngoài cửa miếu chờ, có chuyện gì thì vẫy tay báo ta biết.”
Khanh quan cúi mình hành lễ, Vương Nhất Bác còn gật đầu cười, ý bảo trượng phu an tâm.
Tiêu Chiến cũng gật đầu, nói cáo từ xong liền rồi đi, lưu lại hai khanh quan trong đình.
Vương Nhất Bác nhìn theo bóng dáng trượng phu đi ra cửa miếu, một lát sau mới xoay người, nhìn người trước mắt thái độ khác thường. Khanh quan nọ cau mày không chịu nói tiếng nào, cuối cùng, Vương Nhất Bác nhịn không được hỏi y: “Ngôn Cửu, làm sao vậy?”
Qua một lúc lâu, khanh quan tên Ngôn Cửu mới mở miệng, y không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác, chỉ nhìn chằm chằm vào chân đối phương, hỏi: “Chân của ngươi…còn đau không?”
*** 65 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro