Chương 30: Ôn tuyền
Vương Nhất Bác thực sự không nhớ rõ sinh nhật của mình. Nói đúng hơn, y chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật cả.
Không phải là Vương gia không để cho hài tử ăn sinh nhật, nhưng nông gia mà bày tiệc thì cũng chỉ coi là cơm tối, cho con mình ăn một bữa thịt no say, thế thôi. Vương Nhất Bác là khanh quan nên thỉnh thoảng còn được cha mua quần áo mới cho, nhưng cũng không có mấy thứ cầu kì khác.
Sau lại bởi vì không có ai cầu hôn, mỗi một năm trôi qua đều thấy song thân lo lắng đến phát sầu, sinh thần đối với y mà nói không phải chuyện gì đáng kỉ niệm.
Phụ huynh nhà họ Vương sợ nhắc tới sẽ làm Vương Nhất Bác không vui, chậm rãi cũng qua loa lấp đi. Dần dần, tiểu hài tử cũng gần như quên mất bao giờ là sinh nhật mình.
Đây là sinh nhật năm đầu tiên sau khi thành thân, Vương Nhất Bác ngồi trong phòng, hậu tri hậu giác chợt nghĩ đến. Hôm nay y đã 19 tuổi, đã thành thân, có trượng phu, có gia đình, Vương Nhất Bác thở hắt ra, cảm thấy rất bất khả tư nghị.
Y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, căn phòng này ở lầu hai, khung cửa sổ rất rộng, hiển nhiên là thiết kế để người ngắm cảnh. Phía dưới là ôn tuyền Vương Nhất Bác thấy ban nãy, y ngồi trên này vẫn có thể thấy nhiệt khí cuồn cuộn bốc lên cao, xuyên qua hơi nước còn thấy được núi non xanh ngát, trên đỉnh núi vẫn còn tuyết đọng nhưng cũng không giấu được ý xuân dạt dào. Không ít cây cỏ đã đâm chồi nảy lộc, bốn phía biệt viện lại trồng một mảnh rừng đào rộng lớn, từng đóa hoa nhỏ trắng nõn nà trông rất đẹp mắt.
Vương Nhất Bác nhìn đến mê mẩn, ngày xưa, đến tầm này là cả nhà y lại bận rộn chuẩn bị cho vụ xuân, cảnh sắc rực rỡ đầu mùa như thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, tựa hồ cả thể xác và tinh thần đều thoải mái. Thỉnh thoảng còn có chim nhỏ bay qua, tiếng kêu thánh thót, tâm tình y càng tốt, không tự chủ được cong khóe môi.
Tiêu Chiến bưng thức ăn lên liền nhìn thấy cảnh này, tiểu hài tử ngồi bên cửa sổ, từ góc miệng đến đầu mày đều mang theo tiếu ý.
Hắn không nói không rằng, thả nhẹ cước bộ đi tới trước bàn, đặt chén trong tay xuống, sau đó cười tủm tỉm nhìn phu lang nhà mình. Sau một lát, hạ nhân mang chén đũa vào chia thức ăn, Vương Nhất Bác lúc này mới giật mình hồi thần lại. Y quay đầu, phát hiện trượng phu chẳng biết từ bao giờ đã ngồi xuống đối diện, mỉm cười nhìn mình. Vương Nhất Bác lặng lẽ đỏ mặt, y dời tầm mắt, trốn tránh cúi đầu nhìn thức ăn bày trên bàn.
Trên bàn, đa số các món Vương Nhất Bác đều chưa ăn bao giờ, ngay cả cơm trong chiếc tô to kia cũng không phải cơm bình thường. Vương Nhất Bác nhìn vào, thấy bên trong có một ít nấm khác loại và bông cải xanh biếc, tô cơm tẻ còn đang tản ra một loại hương vị đặc biệt, Vương Nhất Bác thèm tới mức khóe miệng giật giật.
Tiêu Chiến thấy y thích, cười đến là hài lòng.
“Đây là cơm nấu nấm (1), ta cho nấm trắng, vài loại nấm mùa xuân, nấm ngọc châm (2) và mộc nhĩ vào nấu chung, vị đạo hẳn là không tệ lắm.”
Nấm ở Lạc Chiến sinh trưởng rất tốt, tùy tiện đi dạo vài vòng quanh núi là tìm được, Tiêu Chiến vốn thích ăn nấm, lúc này tự mình động thủ, rất vui vẻ đảm đương công việc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Vương Nhất Bác giật mình, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, kinh ngạc hỏi: “Tướng công, đây là…ngươi làm?”
Tiêu Chiến gật đầu: “Đúng vậy, ta làm hết đó.”
Vương Nhất Bác tròn mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn thức ăn trên bàn. Tiêu Chiến phi thường hưởng thụ, tâm tình tốt giải thích mấy món ăn cho y nghe.
“Đây là cá tráp biển, lọc đầu đuôi và xương đi, cắt miếng ướp với muối và rượu, hấp chín. Khoai lang mài nhỏ, nêm gia vị rồi rắc hoa đào muối lên (3), đem chưng cách thủy. Cho tất cả vào trong nồi, thêm nước sốt và rượu vào nấu cho đặc lại, lại cho chút đậu tương, chờ cá mềm là hoàn thành. Hôm kia ta thấy hoa đào nở liền hái xuống làm hoa đào muối. Rất có cảm giác mùa xuân đúng không?”
Thấy Vương Nhất Bác gật đầu, Tiêu Chiến rất đắc ý chỉ vào một cái đĩa khác, tiếp tục nói: “Đây là bông cải trộn con trai, hơi nhạt một chút, lúc ăn thì tự thêm nước tương vào. Trai rửa sạch rồi hấp với rượu, chờ mở miệng thì lấy con bỏ vỏ, tiếp tục hầm trong rượu cho mềm. Chần bông cải với nước sôi, sau đó cho con trai vào, dùng dầu ớt và nước sốt trộn đều.”
Nói đoạn, hắn cầm lấy chén đũa, cười đùa với Vương Nhất Bác: “Buổi trưa không cần ăn nhiều nên ta làm có vài món thôi, canh cũng chỉ là rau dưa bình thường nấu với muối, nếm thử xem?”
Vương Nhất Bác đã sớm không nhịn được, vừa nghe Tiêu Chiến nói xong liền lập tức động thủ, đầu tiên là nâng canh lên uống trước một ngụm. Nước canh thơm nóng tràn xuống cổ họng, chút hàn ý đầu xuân cũng dần tán đi. Đứa nhỏ món gì cũng muốn nếm thử một chút, ăn đến mắt đều híp lại.
Nhìn y ăn vui vẻ, Tiêu Chiến âm thầm thở phào một cái. Mấy món này là đời trước mở quán rượu nên ngứa tay học thử, cũng chả chú ý mấy, hiện tại coi như tạm được, không có làm mất mặt giáo viên.
Vương Nhất Bác ngụm lớn và cơm, mặt cũng sắp cắm vào trong chén. Trên mặt y ý cười không dừng được, cảm xúc cứ cuộn lên trong lòng khiến y thực sự muốn rơi lệ.
Quân tử ở đây mặc dù không đến mức xa nhà bếp, nhưng một thiếu gia đại hộ nhân gia lại xuống bếp cũng thực hiếm thấy. Nghĩ đến trượng phu sáng sớm lặng lẽ rời giường đi tới nơi này, thu xếp một bàn cơm cho mình ăn, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy lòng mình mãnh liệt rung động, trong đầu tràn đầy hình ảnh của nam nhân.
Y cảm giác ngay từ lúc gặp hắn lần đầu tiên ở quê nhà, cả đời này của y cũng đã muốn dâng cho hắn.
Ăn cơm trưa xong, để người hầu vào dọn dẹp, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác ngồi trên ghế dài cạnh cửa sổ lẳng lặng ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu hoặc là hôn một cái.
Ngồi một hồi, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác có chút mệt nhọc, hắn đóng cửa lại, lấy mấy cái chăn đến. Hai người cởi áo khoác, cứ như vậy nằm trên ghế ngủ trưa. Khi tỉnh lại, thái dương đã sắp sửa ngả về tây, thời gian Tiêu Chiến đợi cuối cùng cũng đến.
Hắn dỗ Vương Nhất Bác xuống lầu đi tắm, nói muốn cùng nhau ngâm nước nóng, sau đó phân phó người hầu đi ra đằng trước biệt viện ngồi tám chuyện với bọn Lưu bá, không cần đi ra sân sau.
Tiểu hạ nhân đương nhiên không dám, thiếu gia và thiếu phu nhân cùng tắm ôn tuyền, hắn moi đâu ra lá gan chạy tới phá đám chứ, vạn nhất lỡ nhìn thấy thân thể của thiếu phu nhân, hắn có móc mắt ra bồi tội phỏng chừng thiếu gia cũng không nguôi giận nha.
Nghĩ Vương Nhất Bác phỏng chừng cũng không dám xuống ôn tuyền một mình, Tiêu Chiến rất nhanh đi tắm.
Bên trong biệt viện xây hai cái nhà tắm nhưng hơi nhỏ, chỉ đứng được một người. Đơn giản vẩy vẩy nước một lần, Tiêu Chiến mặc nội y đi ra, gõ vào cửa phòng tắm sát vách.
Cửa mở ra, Vương Nhất Bác trên người cũng mặc nội y mỏng manh, tóc buộc cao, trên trán và má vẫn còn đọng nước. Bộ dạng như vậy làm hơi thở niên thiếu có chút nhạt đi, phảng phất toát ra một loại thành thục phong tình.
Tiêu Chiến sâu kín nhìn y, trên mặt lại bất động thanh sắc, hắn dắt Vương Nhất Bác ra đằng sau hậu viện, nhấc chân đi xuống trước, sau đó mới xoay người đỡ Vương Nhất Bác.
Nước trong ôn tuyền cũng không quá nóng, ngày đông giá rét có lẽ sẽ hơi lạnh, nhưng ở đầu xuân coi như vừa vặn.
Ao không sâu, hai người ngồi xuống, Vương Nhất Bác vừa lúc lộ ra vai, Tiêu Chiến thì trực tiếp khoác tay lên thành ao.
Tiêu lão gia trước đây xây chỗ này phỏng chừng cũng chỉ muốn mang Tiêu phụ thân tới chơi, ao nhỏ đủ cho hai người ngồi thoải mái, không bị đè lên nhau.
Ôn tuyền xây trên đỉnh núi, cạnh ao trồng một cây đào, xung quanh còn dùng hàng rào quây lại, độ cao vừa lúc ngăn trở thân thể nhưng vẫn lộ ra đầu, bởi vậy không trở ngại cả hai vừa ngâm nước nóng vừa ngắm phong cảnh. Đương nhiên, cũng không sợ bị ai trông thấy, từ nơi này nhìn ra ngoài đều là núi non trùng điệp, ngay cả một căn nhà cũng không có, phía dưới còn có vách núi, căn bản không lo lắng sẽ có người đột nhiên xông tới.
Vương Nhất Bác chậm rãi bước xuống ao nước, tức thì từ lòng bàn chân truyền lên một loại cảm giác thoải mái tê dại. Chờ y chậm rãi thích ứng với nước ấm trong ôn tuyền, Tiêu Chiến mới từ ao bên cạnh lấy ra một chiếc chậu gỗ, thả lên trên mặt nước. Vương Nhất Bác nhìn sang, trông thấy trong chậu có bình hoa mai và li uống rượu.
“Dùng ôn tuyền để đun rượu sao?” Vương Nhất Bác lập tức hiểu ra.
Tiêu Chiến gật đầu, đẩy chậu gỗ lên trước mặt Vương Nhất Bác, nhìn tiểu hài tử vui vẻ lấy bình hoa mai ra, ghé mũi vào ngửi ngửi mùi rượu, sau lại cho bình vào trong chậu.
Hơi nước nóng bốc lên mù mịt, che giấu ánh mắt ám trầm của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ngâm nước nóng đến mức hai má đỏ ửng, hắn híp mắt, nét mặt vẫn bình thản không nhìn ra được gì.
Hắn vô cùng kiên trì, chỉ là lẳng lặng chờ. Vương Nhất Bác rất dễ xấu hổ, bởi vậy cần một ít men say mới có thể làm hắn được như nguyện.
Tiêu Chiến một chút cũng không hoài nghi mình có thể không như nguyện, đây căn bản không cần lo lắng. Hắn đúng là muốn làm sinh nhật cho Vương Nhất Bác, nhưng nếu chỉ xuống bếp nấu vài món, ở nhà cũng có thể, nhưng cuối cùng Tiêu Chiến lại chọn chỗ này, một là muốn hai người ở cùng một chỗ, thứ hai là vì có ôn tuyền.
Ngày ấy hỏi Thẩm đại phu, hắn đã lấy được câu trả lời như mong muốn.
Chỉ là Thẩm đại phu hi vọng hắn có thể chờ thêm một chút, đến lúc khí trời ấm áp đã, dù sao thân thể Tiêu Chiến vừa điều trị xong, nếu bị lạnh sẽ có chút phiền phức. Hơn nữa, vị phu lang kia nếu là biết việc này đối với thân thể hắn không tốt, phỏng chừng nhất quyết không đồng ý.
Nếu vậy thì trong lúc làm đừng để bị lạnh là được rồi ha?
Tiêu Chiến nhìn bờ vai trắng nõn của người kia đã ửng hồng, Vương Nhất Bác nhấp một chút rượu trong li, quay sang nở một nụ cười gượng gạo với hắn.
Một lát sau, Vương Nhất Bác bị ôn tuyền kích thích đến choáng váng, mấy li rượu kia làm người y nóng bừng, trên mặt cũng là một mảnh đỏ ửng. Tiêu Chiến cầm lấy li trong tay Vương Nhất Bác, cho vào trong chậu gỗ, lại để chậu lên thành ao.
Vương Nhất Bác trì độn quay đầu nhìn hắn, đột nhiên tim đập loạn cả lên. Nam nhân kia cười đến khiến y có chút hoảng hốt, trực giác sinh ra sợ hãi, nhưng lại cảm thấy đối phương cười thực sự mê người, không có cách nào trốn nổi.
Thấy phu lang nhà mình đáy mắt tuy có khiếp ý lại vẫn thuận theo ngoan ngoãn nhìn hắn, không hề có ý chống cự, Tiêu Chiến hài lòng híp mắt, giây tiếp theo, hắn một tay kéo người sang, hung hăng hôn lên đôi môi khẽ nhếch không hề phòng bị kìa.
Nam nhân vẫn phi thường bá đạo, so với dĩ vãng còn hung ác hơn rất nhiều, Vương Nhất Bác trong nháy mắt có chút kinh hoảng, nhưng nghĩ tới người đang ôm mình là Tiêu Chiến, toàn thân y liền buông lỏng, mềm mại rúc trong lòng đối phương, Tiêu Chiến cởi nội y của y ra, y cũng không hề phản kháng.
Tiểu hài tử bị Tiêu Chiến đặt ở trên thành ao, đâm tới mức thất thanh khóc lớn, y nức nở thở dốc, lại bị lật qua ôm vào trong lòng, ngồi lên đùi nam nhân. Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng đã bị người kia khảm sâu vào trong thân thể, thắt lưng y bị nắm chặt, bị động ngồi trong nước suối nóng rực, theo động tác của người kia lên lên xuống xuống. Y đã vô pháp tự hỏi, đầu óc trống rỗng, hai mắt mờ sương, ngay cả mặt của nam nhân cũng không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy người mình như bị nước nóng đun đến mềm ra, vô luận là ngoài da hay sâu trong thân thể, cảm giác đều đã tan chảy. Cuối cùng ở một trận động tác mãnh liệt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác gục trong tay hắn, hôn mê bất tỉnh.
Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng ngủ ở lầu hai, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh đang nhìn, trên mặt vẫn còn cười tủm tỉm, thấy y mở mắt ra liền cúi xuống hôn. Không có lúc trước bá đạo, chỉ còn rất ôn nhu nhay cắn, lại dùng đầu lưỡi chậm rãi miêu tả đường cong của bờ môi. Chỉ là Vương Nhất Bác nghĩ, lần nay so với nụ hôn bá đạo kia còn làm cho y xấu hổ hơn.
Đợi đến khi Tiêu Chiến buông y ra, Vương Nhất Bác mở mắt, trông thấy đôi con ngươi thâm thúy của trượng phu gần trong gang tấc, đột nhiên nhớ ra mọi chuyện ở ôn tuyền. Trong nháy mắt, y cảm giác mình từ đầu tới chân đều đỏ như tôm luộc, hoàn toàn không dám nhìn thẳng Tiêu Chiến. Có điều, ánh mắt Vương Nhất Bác chỉ dao động trong chốc lát, cuối cùng dứt khoát nhìn về phía Tiêu Chiến, gương mặt vừa xấu hổ vừa ỷ lại.
Tiêu Chiến càng thích nhìn y cái dạng này, cúi xuống hôn lên chóp mũi đối phương, hỏi: “Trên người có khó chịu chỗ nào không? Là ta không tốt, bắt ngươi ngâm nước nóng quá lâu.”
Vương Nhất Bác nghe xong lời này, y rục rịch chân tay, cẩn thận trở mình, cảm thấy ngoại trừ thắt lưng có chút đau mỏi ra cũng không cảm thấy không khỏe.
Nhìn Vương Nhất Bác ngoan ngoãn lắc đầu, Tiêu Chiến nhịn không được hôn y một cái: “Không được miễn cưỡng, khó chịu chỗ nào thì phải nói cho ta biết. Ngươi chợp mắt một chút đi, tối nay ta nấu cơm cho ngươi ăn, đêm nay chúng ta ở lại đây.”
Vương Nhất Bác lại gật đầu, sau đó quay sang ôm lấy Tiêu Chiến cọ cọ. Y kỳ thực có chút ngượng ngùng, lúc mở mắt ra thì không biết phải đối mặt Tiêu Chiến thế nào.
Bộ dáng tối qua của trượng phu y chưa từng thấy bao giờ, rõ ràng vẫn như cũ lo lắng cảm thụ của y, vẫn là sự dịu dàng thường ngày đó, nhưng ngũ quan anh tuấn quen thuộc kia sao lại xa lạ đến vậy, động tác cường ngạnh bá đạo, trong mắt đều là quang mang cướp đoạt, khiến y sợ hãi rồi lại bị thuyết phục, hận không thể đem toàn bộ mình dâng lên cho hắn.
Đây chính là trượng phu của mình, Vương Nhất Bác thầm nghĩ, năm mình tròn 19 tuổi, người này rốt cục thực sự trở thành trượng phu của mình.
Phần vui sướng này tràn đầy trái tim, đứa nhỏ cười đến nheo mắt lại. Tiêu Chiến nhìn đầu mày khóe mắt của Vương Nhất Bác, thưởng thức thành thục phong tình của người kia nở rộ trên tay mình. Tiểu hài tử rõ ràng có biến hóa, loại lột xác này làm Tiêu Chiến thập phần vừa lòng. Hắn cũng thật cao hứng, biết Vương Nhất Bác tuy rằng xấu hổ lại vẫn rất thản nhiên đối mặt với hắn, mặc dù có chút sợ cũng không phản kháng lại, tư thái hoàn toàn giao phó, thật sâu thỏa mãn tâm lý nam nhân của Tiêu Chiến.
Phu lang trong ngực đều là hắn, đối với hắn hoàn toàn tín nhiệm, toàn thân toàn ý giao phó, sao hắn có thể không đắc ý không kiêu ngạo?
Nhìn ánh mắt ỷ lại của người kia, Tiêu Chiến nhéo nhéo má y, lần thứ hai hôn xuống.
Rốt cục cũng viên phòng, đứa nhỏ này triệt để biến thành người của mình. Kế tiếp, cho dù sẽ tạm thời chia lìa nửa tháng, Thức Yến cũng sẽ không bất an đúng không.
————————————————
(1) Cơm nấu nấm:
(2) Nấm ngọc châm: Hay còn gọi là nấm Bunashimeji, có xuất xứ từ Nhật.
(3) Hoa đào muối: Ai hay ăn MOF chắc biết nè v
*** 30 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro