Chương 88
“Hoàng đế ca ca, khí sắc của ngươi rất tệ, tối hôm qua ngươi ngủ không được hay sao? Có phải tướng ngủ của ta không tốt hay không? Quấy nhiễu giấc ngủ của ngươi?” Buổi sáng tỉnh lại, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi bên giường không biết suy nghĩ cái gì khiến Hà Hoàn liền hỏi một cách bất an. Tối hôm qua hắn vẫn chờ Hoàng đế ca ca trở về, chờ đến chờ lui rốt cục ngủ khi nào cũng không hay.
Vương Nhất Bác sờ đầu của hắn, “Không có, tối hôm qua người ngủ rất yên, cơ hồ cũng không hề xoay người. Trẫm chỉ đang suy nghĩ một chút việc. Ngủ có ngon hay không?” Lại một lần nữa đối mặt với Hà Hoan nhưng Vương Nhất Bác không có cảm giác giống như trước kia.
Hà Hoan gật đầu, lúc này bụng của hắn cất lên tiếng kháng nghị, Vương Nhất Bác liền mở miệng gọi, “Ôn Quế, truyền thiện.”
“Dạ.”
Hà Hoan ngượng ngùng cúi đầu, vội vàng vén chăn lên rồi bước xuống giường.
“Lần này ngươi đến đây cũng không mang theo nhiều đồ, dùng bữa xong thì trẫm sẽ bảo Diêm Nhật đem đến vài cây vải để cho ngươi lựa chọn rồi may xiêm y.”
“Ân.”
Có cung nhân bưng chậu nước tiến vào để hầu hạ Vương Nhất Bác và Hà Hoan rửa mặt thay y phục.
“Hoàng Thượng, Vương gia cầu kiến ở bên ngoài.” Lúc này Ôn Quế tiến vào rồi lên tiếng.
Sắc mặt của Vương Nhất Bác bình tĩnh nhưng thâm tâm lại bị siết chặt, hắn cố gắng kiềm chế cơn kích động, duy trì thần sắc thản nhiên, “Bảo hắn đến Đông Noãn Các đi, trẫm cùng Hà Hoan dùng bữa xong sẽ qua đó.”
“Dạ.”
Ôn Quế lui ra ngoài để truyền lời, cảm thấy buồn bực vì sao Hoàng Thượng không gọi Vương gia tiến vào rồi cùng nhau dùng bữa?
Nhưng Ôn Quế không biết lúc này Vương Nhất Bác có một chút sợ hãi khi gặp Tiêu Chiến, nghĩ đến việc có thể sinh con cho Chiến nhưng hắn lại không thể nói cho đối phương biết, cái loại áp lực này nếu Vương Nhất Bác không phải là đế vương thì e rằng đã bị nghẹn đến phát điên.
Cùng Hà Hoan dùng tảo thiện, sau đó đặc biệt dặn dò Diêm Nhật chiếu cố hảo cho Hà Hoan, sau khi Hà Hoan rời đi thì Vương Nhất Bác mới xuất phát đến Đông Noãn Các. Sắp xuất chinh, tất cả việc vặt trong triều Vương Nhất Bác đều giao cho Nội Các, chuyện hắn phải làm là cùng tướng quân xuất chinh thương thảo việc chiến sự. Bất quá Tiêu Chiến sẽ không để cho Vương Nhất Bác phải bận tâm, sau khi hắn từ Phượng Minh quốc trở về thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đi vào thư phòng Đông Noãn Các, Vương Nhất Bác vẫn chưa kịp lên tiếng thì người đang ngồi ở bên trong liền nhíu mày, “Vì sao khí sắc lại kém như thế? Có phải cảm thấy khó chịu hay không? Để ta gọi Thái y đến.”
Lắc đầu, Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, nhịn không được mà giang tay ôm lấy Tiêu Chiến, chôn mặt vào lòng của đối phương. Hiện tại người hắn cần không phải là Thái y mà chính là người này.
“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác, mi tâm nhíu chặt.
Vương Nhất Bác chỉ lắc đầu, giọng nói khàn khàn, “Ta….” Thở dài một tiếng, nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh, Vương Nhất Bác lại ngẩng đầu lên, “Nghĩ đến việc ngươi sẽ ra đi lâu như thế thì ta lại không muốn.”
Chằm chằm nhìn Vương Nhất Bác trong chốc lát, không phát hiện có điểm gì khác thường, mi tâm của Tiêu Chiến liền giãn ra, trong mắt cũng là quyến luyến. Xoa nhẹ gò má của Vương Nhất Bác, hắn thấp giọng thì thầm, “Ta làm sao lại nỡ rời xa ngươi. Di chiếu của Phượng Minh Vương vượt ngoài dự kiến của ta, ta không ngờ hắn lại chỉ định để ta ra mặt.”
Chăm chú nhìn sự ôn nhu và quyến luyến trong mắt của Tiêu Chiến, cảm xúc kích động và phiền muộn chỉ trong nháy mắt liền bị hắn hoàn hảo đè nén xuống dưới, “Di chiếu này của Phượng Minh Vương đến rất đúng lúc. Hiện tại trong triều có rất nhiều người âm thầm bất mãn đối với ngươi, lần này ngươi xuất chinh, thứ nhất có thể dẹp sạch lời thị phi ở kinh thành, thứ hai có thể mang công trạng quay về, ta muốn bọn họ không còn lời nào để nói, thứ ba có thể được Phượng Minh Vương tín nhiệm cũng đủ để chứng minh năng lực của ngươi.”
Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài, “Tuy là như vậy nhưng phải rời xa ngươi lâu như thế thì ta tình nguyện Phượng Minh Vương không để mắt đến ta. Tần Ca, lần này ra đi không phải mấy tháng thì ta có thể trở về, ta không sợ ngươi chê cười, nếu có thể thì ta thật lòng muốn mang ngươi lên đường xuất chinh. Tương tư đối với ta mà nói là nỗi khổ khó chịu nhất.”
Nghĩ đến bản thân mình có thể sinh con cho người này khiến ánh mắt của Vương Nhất Bác cũng tràn ngập ôn nhu, hắn kéo đầu của Tiêu Chiến xuống rồi cùng đối phương dây dưa môi lưỡi, đến khi hai người đều thở hổn hển không thể không tách ra thì hắn mới cất lên giọng nói khàn khàn, “Trước khi xuất chinh thì ở bên cạnh ta.”
“Hảo.”
“Đến ban đêm ngươi lén vào đây.”
Tiêu Chiến sửng sốt, “Không đến tiểu viện?”
Vương Nhất Bác giải thích, “Đi tới đi lui rất bất tiện. Buổi tối ta ngủ tại Nhân Tâm Đường, ngươi cứ lén đến đây, có Ôn Quế và Khổng Tắc Huy thì cũng không sợ bị ai biết, như vậy ta và ngươi cũng có thể ở bên nhau thêm chốc lát.”
Tâm can của Tiêu Chiến như lên men, hắn ôm chặt Vương Nhất Bác vào lòng, “Hảo.”
Hai người ôm nhau một lúc thì Vương Nhất Bác mới rời khỏi vòng tay của Tiêu Chiến, sau đó nói một cách nghiêm túc, “Phượng Minh Vương đưa cho ta hai thứ.”
“Là cái gì?”
“Ngọc tỷ của Phượng Minh Vương và hổ phù để điều động quân đội của Phượng Minh quốc.”
“Cái gì?”
Tiêu Chiến kinh hãi, hai thứ này là vật đại biểu cho thân phận cao quý của Phượng Minh Vương! Người nọ hồ đồ rồi sao, đáng lý Phượng Minh Vương phải giao cho Hà Hoan mới đúng, hắn đã phong Hà Hoan là thái tử cơ mà.
Vương Nhất Bác tiến đến bên tai hắn rồi nhẹ giọng nói, “Lần này ngươi xuất chinh lấy danh nghĩa giúp Phượng Minh Vương bình nghiệt, nhưng thực chất là chiếm lĩnh Phượng Minh quốc. Phượng Minh Vương dùng Phượng Minh quốc để đổi lấy an thuận cả đời của Hà Hoan.”
Tròng mắt của Tiêu Chiến suýt nữa đã rớt ra ngoài, “Phượng Minh Vương sủng ái nhi tử quá mức, như vậy hắn cũng không cần Hà Sầu và Hà Nhạc?”
Tâm can của Vương Nhất Bác hơi đau đớn nhưng vẫn không lộ ra một chút khác thường nào, “Phượng Minh Vương biết Hà Hoan không thể làm Quốc Quân, cũng không muốn giao Vương vị cho Hà Sầu và Hà Nhạc, cho nên tình nguyện để Đại Đông tiếp thu Phượng Minh, chỉ cần chúng ta có thể đảm bảo cho Hà Hoan sống an thuận cả đời, để cho hắn vô ưu vô lự là được.”
Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu, “Ngươi biết được chuyện này từ khi nào?”
“Tối hôm qua Hà Hoan giao cho ta một cái hộp, nói là Phụ Hoàng của hắn muốn đưa cho ta. Trong hộp là ngọc tỷ của Phượng Minh quốc và hổ phù. Tối hôm qua ta âm thầm đi gặp Thân Mộc, chính mồm Thân Mộc đã nói cho ta biết. Lúc trước Phượng Minh Vương cùng ngươi và ta giao dịch bất quá chỉ là thăm dò, nếu ta đưa thêm yêu cầu gì thì Phượng Minh Vương tuyệt đối sẽ không giao Phượng Minh quốc cho ta, nhưng lúc ấy ta không đưa ra yêu cầu gì khác, chỉ đơn thuần đồng ý bảo hộ Hà Hoan cho nên Phượng Minh Vương mới có thể an tâm giao Phượng Minh quốc cho ta.”
Tiêu Chiến thở hắt ra, lẩm bẩm nói, “May mắn lúc trước ngươi và ta không đưa ra yêu cầu gì khác, Phượng Minh Vương này tâm cơ thật là thâm trầm.”
Áp chế tâm can không ngừng nảy lên đau đớn, Vương Nhất Bác nói, “Lần này ngươi xuất chinh nhiệm vụ gian khổ, chiếm Phượng Minh quốc không khó, cái khó là làm cho dân chúng của Phượng Minh chấp chận Phượng Minh trở thành một phần của Đại Đông, cho nên tạm thời không thể giết Hà Sầu và Hà Nhạc. Ta sẽ viết một thánh chỉnh bằng giọng điệu của Phượng Minh Vương, làm cho dân chúng Phượng Minh biết được đây là ý tứ của Quốc quân bọn họ, không phải Đại Đông chúng ta lợi dụng lúc kẻ khác gặp khó khăn. Trên thánh chỉ có ấn ký của Phượng Minh Vương thì bọn họ không muốn tin cũng không được. Mặt khác ngươi mang theo hổ phù, có thánh chỉ và hổ phù thì lần này xuất chinh là danh chính ngôn thuận.”
Tiêu Chiến gật đầu, trong lòng sôi trào nhiệt huyết, lại một lần nữa mở rộng lãnh thổ của Đại Đông, công trạng của đế vương Vương Nhất Bác cũng sẽ được lưu lại trong sử sách, đây là chuyện khiến hắn cảm thấy cao hứng nhất. Nghĩ như vậy khiến Tiêu Chiến không còn cảm thấy khó chịu, hắn nói một cách kiên định, “Ta sẽ làm cho dân chúng Phượng Minh cam tâm tình nguyện trở thành con dân của Đại Đông.” Sau đó hắn ôm chặt Vương Nhất Bác vào lòng, “Nếu như vậy thì sẽ rất lâu ta mới có thể trở về. Nhất Bác, đáp ứng với ta, ngươi phải chăm sóc cho bản thân mình.”
Khóe môi của Vương Nhất Bác hơi nhếch lên, “Ta sẽ, ta sẽ chờ ngươi khải hoàn mà về, Lương Tiêu Hiền Vương của ta….”
“Nhất Bác của ta….”
Bờ môi của hai người lại dán chặt vào nhau.
……..
“Hoàng Thượng.”
“Hoàng Thượng?”
“Hoàng Thượng!”
Phục hồi tinh thần, Vương Nhất Bác lập tức lấy lại bình tĩnh, “Có chuyện gì?”
Ôn Quế lo lắng quan sát Hoàng Thượng, hắn hỏi một cách thận trọng, “Hoàng Thượng, ngài….không sao chứ? Nô tài thấy ngài hình như có tâm sự, hai ngày nay khẩu vị của ngài cũng không được tốt, để nô tài thỉnh Dung thái y đến đây xem xét cho ngài một chút.”
“Trẫm không sao.” Sắc mặt của Vương Nhất Bác vẫn bình thản, “Ngày mai đại quân sẽ xuất chinh, trẫm đang suy nghĩ một chút việc.”
“Nga.” Nghĩ đến việc Hoàng Thượng quyến luyến Vương gia nên Ôn Quế do dự mà nói, “Hoàng Thượng, bằng không để nô tài vào chùa xin bùa bình an cho Vương gia. Lần này Vương gia xuất chinh không biết đến khi nào mới có thể trở về, nô tài rất lo lắng.”
“Cũng được, ngươi đi đi.” Vương Nhất Bác xoa xoa thái dương đang đau nhức, sau đó mới buông tay xuống, “Không, để trẫm tự đi. Bảo bọn họ lập tức chuẩn bị xe ngựa.”
“Dạ.” Ôn Quế vội vàng ra ngoài phân phó.
Đè lại lồng ngực đang đập thình thịch, Vương Nhất Bác cố gắng áp chế lo lắng. Nếu cái hộp của Phượng Minh Vương đến tay hắn trước nửa năm thì trước khi Chiến xuất chinh là hắn đã có thể có được nhi tử của Chiến. Nghĩ đến việc phải đợi đến khi Tiêu Chiến quay về thì hắn mới có thể sử dụng phượng đan lại làm cho Vương Nhất Bác vô cùng lo lắng. Rõ ràng hy vọng đang ở ngay trước mặt mà hắn lại không có cách nào chạm đến, tư vị như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy khổ sở.
Mấy ngày nay Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến triền miên hằng đêm, mỗi một lần đến cao trào thì hắn đều thiếu chút nữa đã kiềm chế không được mà nói với Tiêu Chiến, nhưng mỗi lần lời nói đến cửa miệng thì lại bị hắn cứng rắn nuốt xuống. Một đêm nọ hắn đã quyết định, trừ phi hắn sinh hạ đứa nhỏ, bằng không hắn sẽ không hề hé môi nói với Tiêu Chiến.
Nếu hắn có thai thì Chiến nhất định sẽ mừng như điên nhưng tiếp theo người nọ sẽ lo lắng, lo lắng cho hắn sinh hạ đứa nhỏ bằng cách nào. Nếu hắn có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ thì đó sẽ là chuyện đại hỉ, nhưng nếu hắn xảy ra nguy hiểm….hắn không dám tưởng tượng. Hắn không thể để cho Chiến trải qua lo lắng và đau khổ như vậy. Lá thư của Phượng Minh Vương đã nói rất rõ ràng và dễ hiểu, nam nhân mang thai và sinh sản là chuyện dị thường nguy hiểm, nếu Chiến biết được thì nhất định sẽ không đồng ý để hắn thụ thai. Hơn nữa trong thư Phượng Minh Vương cũng nhắc đến tình cảnh nguy hiểm của Chiến ở ngay trước mắt….Hắn phải nắm rõ mỗi một bước đi đối với chuyện này.
Cái hộp gỗ kia của Phượng Minh Vương đến tay hắn vào lúc này cũng tốt, hắn sẽ có thời gian rất dài để an bài chuyện này. Có lẽ nam nhân của Vương gia đã được an bài số mệnh phải dây dưa cả đời với nam nhân của Tiêu gia, nếu hắn chết, chỉ cần còn đứa nhỏ thì Chiến sẽ sống sót, người nọ sẽ không thể vứt bỏ nhi tử của bọn họ sống gian khổ một mình trên đời. Nếu hắn bình an sinh hạ đứa nhỏ, cho dù Chiến có phát hỏa như thế nào đối với hắn thì hắn cũng không bận tâm.
Sờ lên bụng, trên khuôn mặt bình yên của Vương Nhất Bác là lãnh đạm và kiên định, hắn là Hoàng đế Đại Đông, hắn không những muốn sinh hạ nhi tử cho người nam nhân mà hắn yêu, hắn còn muốn trợ giúp người nọ trở thành Lương Tiêu Hiền Vương chân chính được vạn dân Đại Đông kính ngưỡng.
“Hoàng Thượng, xe ngựa đã chuẩn bị ổn thỏa.”
“Ân.”
Từ trên long ỷ đứng dậy, Vương Nhất Bác mang theo khuôn mặt uy nghiêm bước ra ngoài.
……….
“Đây là cái gì?”
“Hôm nay ta đến Cẩm Đà tự cầu bùa bình an cho ngươi, ngươi nhớ mang theo bên mình.”
Cúi đầu để cho Vương Nhất Bác đeo vào cổ giúp hắn, Tiêu Chiến nói một cách cảm động, “Ta nhất định sẽ mang theo bên mình, cho dù là khi tắm rửa cũng phải đặt ở nơi có thể nhìn thấy.”
Nhét vào bên trong vạt xiêm y của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nằm trên người hắn, ánh mắt ôn nhu nói ra lời nói nghiêm nghị, “Tuy ngươi là đại tướng nhưng ta phái ngươi xuất chinh không phải để cho ngươi lâm trận giết địch, bảo vệ tốt chính mình, nếu ngươi mang thương tích quay về thì ta sẽ rất mất hứng.”
Tiêu Chiến lập tức thề thốt, “Ta tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của mình, không chỉ vì ta mà còn vì ngươi. Yên tâm đi.” Rồi hắn giang hai tay ôm lấy Vương Nhất Bác, “Đêm nay không ngủ, ta muốn ôm ngươi như vậy cả đêm để nhớ kỹ mùi hương trên người của ngươi.”
Vương Nhất Bác ngồi dậy, khi Tiêu Chiến đang nghi hoặc thì hắn lại lấy ra một thanh chủy thủ từ dưới gối đầu, sau đó cầm lấy một lọn tóc của mình, chỉ trong nháy mắt hô hấp của Tiêu Chiến liền đình trệ.
Gọn gàng cắt đứt một đoạn tóc, Vương Nhất Bác bước xuống giường, Tiêu Chiến mang theo hô hấp bất ổn mà rời giường đi theo. Đứng phía sau Vương Nhất Bác, nhìn hắn cột lại đoạn tóc kia, nhìn hắn gói vào trong chiếc khăn màu trắng, nhìn hắn xoay người, khóe mắt của Tiêu Chiến lập tức trở nên cay xè.
Vương Nhất Bác bình tĩnh giao tóc cho Tiêu Chiến rồi chậm rãi nói, “Chiến, sau này ngươi và ta có thể sẽ có hiểu lầm, sẽ có đau khổ, sẽ có nhiều lúc cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng ngươi phải nhớ kỹ những gì mà ta đã nói trong ngày hôm nay.”
Cổ họng không ngừng phập phồng, Tiêu Chiến gật đầu.
“Ta, Vương Nhất Bác, cả đời này trong lòng chỉ có duy nhất một người. Tuy rằng ta không thể cùng người nọ quang minh chính đại trở thành phu thê nhưng ta tuyệt đối sẽ không hối hận, không hối hận vì đã yêu hắn. Con đường phía trước của ta và hắn sẽ không bằng phẳng, sẽ có rất nhiều gập ghềnh, vô luận chờ đợi ta là cái gì thì ta cũng sẽ không sợ hãi, bởi vì hắn cũng yêu ta, như vậy đã quá đủ.”
Tiêu Chiến nắm chặt tóc của Vương Nhất Bác, mi tâm không thể áp chế nỗi xúc động mà trở nên nhíu chặt.
“Tóc của ta chính là tâm của ta, nó ở trong tay ai thì tâm của ta liền ở trong tay người đó. Chiến, nhớ kỹ những gì ta đã nói trong ngày hôm nay.”
Tiêu Chiến nghĩ rằng Vương Nhất Bác vì muốn để hắn xuất chinh, sợ hắn không yên lòng nên mới nói ra những lời này. Hắn ra sức gật đầu, cất vào chiếc khăn chứa đoạn tóc của Vương Nhất Bác vào lòng. Sau đó mới cầm lấy thanh chủy thủ rồi cũng cắt đứt một đoạn tóc của mình, sau khi gói lại thì đưa cho Vương Nhất Bác.
“Vương Nhất Bác, ngươi là quân vương, ta là thần tử. Quân thần yêu nhau, đại nghịch bất đạo. Nhưng sẽ có một ngày ta sẽ chiêu cáo khắp thiên hạ, ngươi là của ta, ta là của ngươi. Một này nào đó ta muốn ở bên cạnh ngươi mà không còn kiêng kỵ bất kỳ ai, ta muốn nắm tay ngươi đi qua cổng thành, đi trên đường phố, ta muốn quang minh chính đại ngủ trên long sàng của ngươi, ta muốn cùng ngươi ôm nhau ngắm hoa trong ngự hoa viên, ta muốn bọn họ không còn ai dám huyên thuyên về chuyện của ta, càng muốn bọn họ không còn dám bức hôn ngươi. Bởi vì ngươi là của ta!”
Vương Nhất Bác mỉm cười thản nhiên, khóe mắt cũng trở nên ướt át, “Ta sẽ chờ đến ngày ngươi ở trước mặt mọi người mà nắm lấy tay ta.”
Bế Vương Nhất Bác rồi đặt lên giường, sau đó Tiêu Chiến mới đè lên, chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng động tình rên rỉ, Vương Nhất Bác thỏa sức mở rộng thân thể để tiếp nhận Tiêu Chiến, Hắn cũng muốn nhớ kỹ hương vị của Chiến rồi mới điều trị tốt thân mình để chờ Chiến trở về.
………..
Hai mươi mốt tháng mười một năm Văn Thái, Lương Tiêu Hiền Vương Tiêu Chiến thống lĩnh đại quân cùng nhị đệ Tiêu Anh rời khỏi kinh thành để xuất chinh Phượng Minh quốc dưới ánh mắt dõi theo của Vương Nhất Bác. Trong cơn gió lạnh, thâm tâm của Vương Nhất Bác càng lúc càng phập phồng khi thân ảnh của Tiêu Chiến dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
*** 88 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro