Chương 68
Giống như đang đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, Phùng Duy Châu dị thường bất an nhìn về phía Vương gia. Đáng lý lúc này hắn đang trên đường hồi hương, nhưng vì sao hắn lại bị người ta đưa về quý phủ của Vương gia? Hắn chỉ cảm thấy như mình đang nằm mơ, hắn đã chìm xuống tận đáy lòng khi ly khai khỏi hoàng cung, vì sao lại….
Ước chừng nửa canh giờ, lúc này Tiêu Chiến mới tiễn bước đám người cuối cùng, Phùng Duy Châu ở trong phòng chờ Tiêu Chiến trò chuyện một lúc lâu, thấy hắn vừa nhấc đầu thì Phùng Duy Châu lập tức đứng lên.
Tiêu Chiến liền nói một cách khiêm tốn, “Ngồi xuống đi, ngồi xuống đi, đừng câu nệ. Thật có lỗi a, lần này bề bộn nhiều việc, khiến cho ngươi phải đợi lâu.”
“Vương gia tuyệt đối đừng nói như thế, thảo dân không dám.” Phùng Duy Châu sợ đến mức muốn quỳ lạy.
Trong mắt của Tiêu Chiến lướt qua một chút thâm trầm, hắn nói thẳng, “Phùng Duy Châu, ngươi có nguyện ý làm môn sinh của bổn Vương hay không?”
“…..” Phùng Duy Châu lúc này liền sững sờ ngay tại chỗ, giống như một tảng đá rớt từ trên cao xuống dưới, nện thẳng vào đầu của hắn!!
……
“Bồ Tát ở trên trời, cầu ngài phù hộ đại ca, phù hộ Tiêu gia…”
Quỳ gối trước mặt Bồ Tát tại Cẩm Đà tự, trong lòng của Tiêu Hoa lặng lẽ cầu nguyện. Mặc kệ là đại ca hay là nhị ca, chuyện mà bọn họ phải làm hoặc là đang làm đều có khả năng dẫn đến tai ương ngập đầu cho Tiêu gia, nhất là đại ca. Hắn không biết có phải chính mình đa tâm hay không, nhưng từ sau lần Hoàng Thượng đến phủ thì hắn liền mơ hồ cảm thấy giữa đại ca và Hoàng Thượng….Hắn không dám tiếp tục tưởng tượng, nhất là sau khi đại ca nói với hắn những lời đó.
Thành kính dâng hương, lại cúng một ngàn lượng bạc cho miếu, Tiêu Hoa được phương trượng trụ trì thỉnh vào hậu viện của thiền tự. Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của trụ trì, hắn liền hỏi, “Phương trượng đại sư có chuyện gì khó nói hay sao?”
Phương trượng hơi hành lễ rồi nói, “Tiêu đại nhân là bào đệ của Vương gia, lão nạp có một chuyện muốn thỉnh cầu.”
“Phương trượng cứ nói.”
Phương trượng khó xử mà thở dài, “Hoàng Thượng để cho công chúa của Nữ Trinh tĩnh dượng trong tự, mấy ngày trước đây công chúa bị bệnh, nghe nói ho rất nhiều, Hoàng Thượng không cho bất luận kẻ nào quấy rầy công chúa, lão nạp vốn định xem bệnh giúp cho công chúa nhưng lại bị thị nữ bên cạnh nàng ngăn cản. Tiêu đại nhân, người xuất gia từ bi hỉ xả. Tuy bảo rằng công chúa tĩnh dưỡng ở nơi này, nhưng kỳ thật là đang bị giam lỏng. Lão nạp không đành lòng nhìn thấy công chúa cứ như vậy mà ngọc nát hương tan, xin Tiêu đại nhân có thể thỉnh Vương gia ra mặt khẩn cầu Hoàng Thượng phái ngự y chẩn bệnh cho công chúa.”
“Có chuyện này hay sao?” Tiêu Hoa nhíu mi, “Ta đi xem một chút.”
Phương trượng ngăn hắn lại, “Hoàng Thượng không cho bất luận kẻ nào tiến vào, trừ phi có thủ dụ của Hoàng Thượng.”
Tiêu Hoa nghĩ một chút rồi nói, “Phương trượng đại sư, ta sẽ nghĩ cách vì chuyện này.”
“Lão nạp đa tạ Tiêu đại nhân.”
Cáo từ phương trượng, Tiêu Hoa nhanh chóng quay về Vương phủ. Sau khi hỏi hạ nhân thì biết đại ca đang ở thư phòng, hắn lập tức đi một mạch vào thư phòng.
“Đại ca, ngươi có ở đó hay không?”
“Vào đi.”
Tiêu Hoa đẩy cửa tiến vào, thấy trong phòng có ngoại nhân, hắn liền đứng tại chỗ.
Phùng Duy Châu đứng lên rồi nói, “Vương gia, thảo dân nguyện ý nghe theo hết thảy sự phân phó của Vương gia.” Trong mắt là niềm cảm kích không thể che giấu.
Tiêu Chiến nói một cách ôn hòa, “Chưa nói đến việc phân phó, bất quá sau này sẽ có chuyện cần ngươi đi làm. Trước tiên ngươi theo bổn Vương mà hành sự, có một số việc bổn vương giao cho người ngoài cũng bất tiện.”
“Vương gia cứ việc phân phó.”
“Tiêu Hiến.”
“Có tiểu nhân.”
“An bài cho Phùng đại nhân một gian phòng, sau này hắn sẽ ở trong quý phủ, ngươi đi chuẩn bị đi, không được sơ suất.”
“Vương gia cứ yên tâm.”
“Phùng Duy Châu, trước tiên ngươi lui xuống để nghỉ ngơi đi.”
“Tại hạ không quấy rầy Vương gia, tại hạ lui xuống.”
Phùng Duy Châu cầm lấy tay nải, cước bộ bất ổn mà ly khai khỏi thư phòng. Hắn vừa đi thì Tiêu Hoa liền đóng cửa lại, sau đó hiếu kỳ mà nhìn về phía đại ca.
“Hắn là sĩ tử không được trúng tuyển trong Vịnh Xuân yến, ta thấy hắn không tệ nên đem hắn về đây, sau này hắn chính là người của ta, sẽ ở tại quý phủ.”
“Nga.”
Tiêu Hoa thường không có dị nghị đối với những chuyện như vậy, đại ca nhìn người cũng không hề sai lầm.
“Xảy ra chuyện gì mà lúc này lại đến tìm ta? Kinh Vận Bộ hôm nay không có việc hay sao?”
“Hôm nay không có việc nên ta cũng lười nhác, vì vậy đã đến Cẩm Đà tự một chuyến. Cầu Bồ Tát phù hồ cho cô nãi nãi thọ lâu trăm tuổi.”
“Ha ha a, ngươi thật có lòng.”
Chỉ sang bên cạnh, để cho Tiêu Hoa ngồi xuống, Tiêu Chiến nói, “Liễu Vân Phi phái người truyền lời, bảo rằng đêm nay mời ta đến Quế Hoa lâu để uống rượu. Đại cữu tử của ta cũng không phải loại người tùy tiện thỉnh kẻ khác uống rượu. Buổi tối ngươi đi theo ta, có mặt ngươi thì e rằng sẽ có vài chuyện hắn khó mà nói ra lời.”
(đại cữu tử = anh vợ)
Tiêu Hoa gật đầu, “Đại ca, chuyện của Liễu gia ngươi tính thế nào? Dù sao đại tẩu….”
Tiêu Chiến nói một cách thản nhiên, “Sớm hay muộn thì chuyện của Liễu gia cũng sẽ bị vạch trần với Hoàng Thượng. Nếu không phải ta lo lắng cho Song nhi thì đã sớm bẩm báo với Hoàng Thượng chuyện của Liễu Vân Phi. Ta đã âm thầm điều tra việc hắn buôn bán muối lậu thì cũng đã tìm cho hắn một con đường lui. Dù sao Liễu gia cũng là thông gia của chúng ta, ta nên có chừng mực.”
“Đại ca nói thế nào thì ta chỉ biết nên làm thế nấy. Ta tìm vài người bằng hữu là thương nhân để hỗ trợ, đều là những người đáng tin cậy. Chuyện của Liễu Vân Phi thì ta đã nắm giữ bảy tám phần, khi nào đại ca cần thì ta sẽ lấy ra.”
Tiêu Chiến mỉm cười tán thưởng, “Tuy ngươi và Anh đều là huynh đệ của ta nhưng nếu thật sự có chút chuyện thì ta chỉ có thể tìm ngươi. Nhị ca của ngươi ở trong quân doanh là tốt nhất, nơi đó tương đối tự tại một chút, rất thích hợp với hắn.”
Tiêu Hoa nói một cách hổ thẹn, “So với đại ca thì ta còn kém xa. Trong phủ nếu không có đại ca thì không biết đã biến thành bộ dạng gì.”
Tiêu Chiến hỏi, “Đúng rồi, ngươi còn chưa nói với ta hiện tại ngươi tới tìm ta là vì chuyện gì. Chắc không phải là chuyện của Liễu Vân Phi chứ.”
Trong mắt của Tiêu Hoa hiện lên vẻ ngượng ngùng, hắn hạ giọng nói, “Đại ca, Hoàng Thượng không định đem vị công chúa Nữ Trinh quốc kia hồi cung hay sao?”
Thần sắc của Tiêu Chiến đại biến, nhíu mi hỏi, “Đang yên đang lành, ngươi hỏi nàng làm gì?”
Tiêu Hoa cẩn thận lựa lời mà nói, “Phương trượng của Cẩm Đà tự nói với ta hình như vị công chúa của Nữ Trinh Quốc bị bệnh, nhưng thị nữ bên cạnh nàng không cho đại phu chẩn bệnh. Phương trượng là người xuất gia, đương nhiên không thể khoanh tay ngồi yên mà nhìn nàng chết vì bệnh, cho nên đã tìm ta, nhờ ta van cầu đại ca khuyên nhủ Hoàng Thượng thỉnh Thái y chẩn bệnh cho công chúa.”
Ánh mắt của Tiêu Chiến trở nên thâm thúy, trong nháy mắt liền có mười mấy cái ý niệm hiện lên trong đầu của hắn. Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của tam đệ, trong lòng của hắn nhanh chóng sàng lọc, có một ý niệm lớn mật xông ra. Giả vờ như đang suy xét về chuyện này, hắn im lặng không lên tiếng, âm thầm tính toán khả năng thành công của ý tưởng này ở trong đầu.
Tiêu Hoa có một chút khẩn trương, sau khi cùng đại ca nói về chuyện kia thì hắn lại càng kính sợ đại ca thêm vài phần. Hiện tại thấy đại ca cũng không phải quá cao hứng, cũng không nói gì, trong lòng của hắn có một chút bất an. Sự tình liên quan đến Hoàng Thượng, vốn là chuyện mà hắn không nên nhúng tay vào. Hắn chỉ là đánh cuộc, đánh cuộc quan hệ giữa đại ca và Hoàng Thượng có phải như hắn đã suy đoán hay không, đánh cuộc đại ca có thể thay Hoàng Thượng làm chủ hay không.
Một lúc lâu sau thì Tiêu Chiến mới lên tiếng với vẻ mặt suy nghĩ cặn kẽ, “Được rồi, dù sao nàng cũng là công chúa Nữ Trinh, nếu xảy ra sơ xuất thì sẽ ảnh hưởng đến việc kết giao giữa Đại Đông chúng ta và Nữ Trinh quốc. Ngươi cầm lấy lệnh bài của ta đem đến Cẩm Đà tự rồi trực tiếp đưa cho phương trượng. Trước tiên để cho hắn xem xét tình hình của công chúa, nếu thật sự không được thì sẽ tìm Thái y.”
“Đa tạ đại ca!” Trong mắt của Tiêu Hoa lộ ra sự vui sướng, nhưng trong lòng lại càng thêm lo lắng, chẳng lẽ hắn đoán đúng hay sao?
Tiêu Chiến cởi xuống lệnh bài trên thắt lưng rồi đưa cho Tiêu Hoa, “Chuyện này ta sẽ bẩm tấu với Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng phê chuẩn thì ta sẽ đưa cho ngươi thủ dụ của Hoàng Thượng. Tuy rằng Hoàng Thượng không thích nàng nhưng nàng vẫn là nữ nhân của Hoàng Thượng, ngươi đừng làm càn để tránh cho ta bị vạ lây”
Tiêu Hoa kinh hô, “Đại ca! Ngươi nói ai vậy. Ta chỉ là không muốn phương trượng khó xử, cũng không muốn nhìn một người nữ tử cứ như vậy mà chết một cách oan uổng. Nàng là công chúa, lại là Hoàng phi, ta làm sao có tà niệm trong đầu a. Để cho cô nãi nãi mà nghe được, không đánh gãy chân của ta cũng lạ.”
“Được rồi, đừng khoa trương với ta nữa, đi đi.” Tiêu Chiến giả vờ đá Tiêu Hoa một cước.
“Đa tạ đại ca.” Tiêu Hoa tránh né, vô cùng cao hứng mà cầm lấy lệnh bài của đại ca để ly khai.
“Nhớ rõ buổi tối theo giúp ta uống rượu a.”
“Đại ca yên tâm đi.”
Tiêu Hoa ly khai, còn Tiêu Chiến vẫn âm thầm tính toán trong lòng. Công chúa Nữ Trinh quốc có bộ dáng khuynh thành, nếu Hoa coi trọng nàng thì xem như cũng thay hắn giải quyết một cái đại phiền toái. Còn về phía của Vương Nhất Bác, hắn tin tưởng người nọ sẽ không phản đối.
……
“Hoa?”
Sau khi nghe Tiêu Chiến nói xong thì Vương Nhất Bác liền sửng sốt.
Tiêu Chiến chỉ nghĩ Vương Nhất Bác giật mình là vì Tiêu Hoa quá mức lưu tâm đối với chuyện này, hắn liền giải thích, “Hoa luôn thương hương tiếc ngọc, phương trượng lại mở miệng với hắn, cho nên hắn mới đến cầu ta. Việt Lặc Vân Tú dù sao cũng là công chúa, nếu nhốt tại Cẩm Đà tự như vậy thì cũng thật đáng thương. Bên cạnh Hoa cũng không có nữ nhân, nếu Hoàng Thượng không ngại thì cứ đem công chúa gả cho Hoa đi.”
Vương Nhất Bác xoay người, tránh đi ánh nhìn chăm chú của Tiêu Chiến, mi tâm nhíu chặt.
Tiêu Chiến thấy thế thì liền trở nên âm trầm, hắn tiến đến trước mặt Vương Nhất Bác, vẻ mặt vô cùng đáng thương, “Chắc ngươi không luyến tiếc nàng chứ?”
Vương Nhất Bác trừng mắt liếc hắn một cái, “Nếu trẫm luyến tiếc thì ngươi sẽ để cho trẫm chạm vào nàng hay sao?”
“Sẽ không!” Bộ mặt của Tiêu Chiến lập tức trở nên dữ tợn.
Vỗ nhẹ một cái tát lên mặt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy hơi đau đầu, “Thôi. Ngươi muốn làm như thế nào thì cứ làm. Trẫm vốn định nhốt nàng cả đời ở nơi đó. Nếu Hoa coi trọng nàng, mà nàng cũng nguyện ý thì trẫm sẽ thành toàn cho hai người. Đến lúc đó phải giải thích như thế nào với Nữ Trinh quốc thì để cho tên huynh trưởng này đi đau đầu với bọn họ.”
Tiêu Chiến hoàn toàn yên tâm mà nở nụ cười, “Ta muốn chính là những lời này của ngươi, mọi chuyện cứ giao cho ta là được rồi.” Sau đó hắn mới vươn tay, “Thủ dụ.”
Vương Nhất Bác lập tức viết một tờ thủ dụ rồi đóng ngọc tỷ để giao cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nhìn một lượt, sau đó cất vào trong ngực rồi mới ôm Vương Nhất Bác mà hôn một lúc.
“Đem nàng gả cho người khác thì ta mới có thể hoàn toàn yên tâm.”
“Trẫm thấy ngươi rất nhàn rỗi.”
Đáy lòng của Vương Nhất Bác thì lại có một chút dở khóc dở cười, hắn càng không biết nên làm sao để mở miệng về thân phận chân thật của Việt Lặc Vân Tú. Thấy Tiêu Chiến với sắc mặt của một kẻ tiểu nhân sau khi thực hiện được âm mưu đen tối, trong lòng của hắn lại bật cười, quên đi, chờ Tiêu Hoa phát hiện ra chuyện này thì hẳn tính sau.
“Còn Hà Hoan thì sao?” Người nào đó thích ăn dấm chua vẫn luôn luôn nhớ rõ mỗi một tên tình địch của mình.
“Trẫm sẽ tìm cơ hội để nói rõ với hắn,” Bất đắc dĩ nhưng lại thật ngọt ngào.
“Phải nhanh một chút.” Được đằng chân lân đằng đầu.
“Chẳng lẽ ngươi thật sự nhàn rỗi?” Người nào đó nghiêm mặt trừng mắt.
“Không nhàn rỗi, không nhàn rỗi, trong Nội các còn có việc cần thương nghị, ta cũng phải tranh thủ thời gian mới tới được, ta đi đây, buổi tối ta qua đêm ở trong cung, Hoàng Thượng đừng quên hạ chỉ.”
Trong mắt của Vương Nhất Bác lộ ra sự nghi hoặc, “Trẫm nói muốn Lương Vương buổi tối ngủ lại trong cung từ bao giờ?”
Có người mặt dày mày dạn kề sát vào Vương Nhất Bác mà nói, “Vẫn chưa bắt được thích khách, làm sao ta có thể an tâm hồi phủ. Buổi tối Hoàng Thượng tốt hơn hết là lưu ta lại để hầu hạ đi.”
Mím chặt môi, Vương Nhất Bác xoay mặt sang chỗ khác, “Đến tối nói sau.”
“Nhất Bác……”
“Chẳng phải Lương Vương rất bề bộn nhiều việc hay sao?”
Nhìn thấy đã đến lúc phải đi, Tiêu Chiến cúi đầu rồi hung hăng hôn lên môi của Vương Nhất Bác, “Ta phải ngủ lại ở trong cung vào ban đêm.” Dứt lời, hắn liền vội vàng chạy đi.
“Lưu manh.”
Khóe mắt mang theo ý cười mà mắng một câu, Vương Nhất Bác lại lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc.
“Diêm Nhật.”
“Có nô tài.”
Sắc mặt luôn luôn trắng bệch, Diêm Nhật thấp đầu mà bước vào.
“Nói với thị nữ bên cạnh công chúa, về thân phận của Việt Lặc Vân Sơn, các nàng phải hành sự tùy theo hoàn cảnh. Nếu hắn không tự nói ra thì các nàng cũng không nên lắm lời.”
“Dạ.”
“Đi đi.”
Diêm Nhật lui xuống.
Xoa xoa thái dương, Vương Nhất Bác khẽ thì thầm trong lòng, “Tốt nhất đừng xảy ra chuyện rắc rối.”
*** 68 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro