Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56


Quay trở lại trong cung, tâm tình rõ ràng tốt hơn rất nhiều, Vương Nhất Bác ngồi phía sau án thư trong ngự thư phòng, nhìn Đào Hoa thiếp trong tay, hắn có mười tấm thiếp, là Tiêu Chiến cho hắn. Lần này tâm tình của hắn không tốt, người nọ bảo hắn ra cung đi dạo, có lẽ sẽ gặp được vài tài tử có học thức uyên bác, đến lúc đó hắn có thể trực tiếp ban cho Đào Hoa thiếp, không cần phải chuyển cho Tiêu Chiến hoặc Lại Bộ. Tiêu Chiến nhất định không thể ngờ được tấm Đào Hoa thiếp đầu tiên mà Vương Nhất Bác xuất ra lại ở trong tình cảnh như vậy.

“Đi điều tra cái tên Hà Hoan hiện ở tại nơi nào.”

“Dạ.”

Diêm Nhật lui xuống.

Cầm lấy bút lông, viết xuống cái tên Hà Hoan trên Đào Hoa thiếp, đóng xuống ngự ấn, trong lòng của Vương Nhất Bác lướt qua một chút chua xót. Đường tình của hắn và Chiến lận đận, vị thiếu niên kia nếu thật sự không muốn thú tiểu cô tử của ai đấy thì không bằng hắn giúp y một phen.

Đặt Đào Hoa thiếp sang một bên, Vương Nhất Bác cầm lấy tấu chương, cứ mỗi lần nghĩ đến Tiêu Chiến thì lại dâng lên phiền muộn, áp chế nỗi lòng, chuyên tâm vào việc triều chính. Chuyện vụn vặt của thiên hạ là liều thuốc hữu hiệu để giải sầu.

“Hoàng Thượng.”

“Vào đi.”

Khổng Tắc Huy tiến vào ngự thư phòng, quỳ xuống một gối, “Bẩm Hoàng Thượng, thuộc hạ đã ghé thăm Ôn công công. Đêm qua hắn té ngã từ trên mái nhà, chân bị thương.”

Nhíu mày, “Đứng lên đi, có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng, chỉ bị trật gân, đi lại không tiện.”

“Vậy để cho hắn nghỉ ngơi vài ngày. Ngươi đến Thái y viện lấy thuốc trị thương, cứ nói là trẫm ưng thuận.”

“Dạ”

Khổng Tắc Huy lập tức lui ra, Vương Nhất Bác lắc lắc đầu.

Khi Vương Nhất Bác đang phê duyệt tấu chương thành một xấp nhỏ thì Diêm Nhật trở lại, bẩm tấu, “Hoàng Thượng, Hà Hoan ở tại khách điếm Tài tử.”

“Khách điếm Tài tử?” Vương Nhất Bác hơi nhíu mày.

“Chính là khách điếm Đông phúc. Một tháng trước đã đổi tên thành khách điếm Tài tử. Lúc này đa phần các tài tử tham gia Vịnh Xuân yến vào kinh đều ở tại nơi đó.”

“Lão bản của khách điếm thật sự rất biết kinh doanh.” Vương Nhất Bác không nâng đầu mà chỉ tiếp tục phê duyệt tấu chương. Một lát sau, hắn đặt xuống bút lông, “Chân của Ôn Quế bị thương, không tiện tùy thị, trước khi thương thế của hắn lành lặn, ngươi sẽ tùy thị bên cạnh trẫm.”

“Dạ, Hoàng Thượng.”

“Ngày mai trẫm vi phục xuất cung, ngươi đi tìm Khổng Tắc Huy và Lý Thao.”

“Dạ.”

Diêm Nhật lui xuống, nhưng khi Vương Nhất Bác vừa muốn uống trà thì Diêm Nhật lại tiến vào, hai tay giơ lên đỉnh đầu, trên tay là một mảnh giấy. Vương Nhất Bác cầm lấy, Diêm Nhật lặng lẽ lui ra.

Nhất Bác, ta muốn gặp ngươi.

Tim nhói lên, trong lòng dâng trào một nỗi chua xót. Hắn và Chiến…..đã mười ngày không gặp.

“Khổng Tắc Huy.”

“Có thuộc hạ.”

Sau khi Khổng Tắc Huy tiến vào, Vương Nhất Bác hạ thấp giọng, “Đêm nay trẫm muốn ra ngoài.” Khổng Tắc Huy hiểu được, lập tức gật đầu.

Đêm khuya, xe ngựa vẫn còn chưa dừng lại thì đại môn của tiểu viện đã mở ra. Một người tương tư khổ sở đang đứng trước cửa. Xe vừa dừng lại thì hắn liền vội vàng tiến đến rồi vén lên rèm che, sau khi nhìn thấy người bên trong, hắn ngây ngốc mà mỉm cười.

Vịn vào mu bàn tay của người nọ để bước xuống xe ngựa, Vương Nhất Bác không buông tay, tùy ý để đối phương nắm chặt, sau đó lạnh lùng nói, “Trẫm vẫn chưa dùng bữa.”

“Đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn chờ ngươi đến.” Vui sướng dắt Vương Nhất Bác đi vào, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác mà không biết chán, người này gầy đi nhiều.

Dắt Vương Nhất Bác vào phòng, Tiêu Chiến mới phát hiện không thấy Ôn Quế, chỉ có Khổng Tắc Huy đến đây. Vương Nhất Bác lên tiếng trước, “Ôn Quế ngã xuống từ trên mái nhà, bị thương ở chân. Gần đây Diêm Nhật đi theo ta.”

“Có nghiêm trọng hay không?” Tiêu Chiến dìu Vương Nhất Bác ngồi xuống nhuyễn tháp, đưa tới tách trà nóng.

“Khổng Tắc Huy bảo không nghiêm trọng. Hắn bảo không nghiêm trọng thì ắt hẳn là không nghiêm trọng.” Một câu của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến lấm lét, nhưng Vương Nhất Bác không nhiều lời.

Hai người kia xảy ra chuyện gì hay sao? Suy nghĩ một chút nhưng Tiêu Chiến cũng không hỏi nhiều. Hắn quan tâm nhất chính là Vương Nhất Bác, chuyện của người khác là hắn có lòng mà không có sức. Huống chi Khổng Tắc Huy từ trước đến nay hành sự đều có chừng mực, hắn cũng không cần phải lo lắng thay y.

Bưng ra thức ăn đã sớm chuẩn bị chu đáo từ trong trù phòng, Tiêu Chiến để cho Khổng Tắc Huy một phần, hắn và Vương Nhất Bác ở trong phòng ngồi ăn, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Vương Nhất Bác không hỏi cái thai của Liễu Song như thế nào, Tiêu Chiến cũng không đề cập, hai người cố ý tránh nhắc đến Liễu Song cũng như hài tử trong bụng của nàng.

Dùng xong bữa, Vương Nhất Bác hỏi, “Vịnh Xuân yến làm đến đâu rồi?”

Tiêu Chiến vừa cười vừa nói, “Lúc này mọi chuyện đều rất thuận lợi. Tài tử của Đại Đông chúng ta so với ta tưởng tượng còn nhiều hơn rất nhiều. Mấy ngày gần đây ta đều ở các hội thi, chứng kiến không ít tài tử có thể so với Lương Châu thất hiền. Sở dĩ không có tiếng tăm nên thời vận không tốt. Ta chấm được vài người khá đặc biệt, chờ sau khi hội thi chấm dứt thì ta sẽ trình lên ngươi.”

Vương Nhất Bác không cảm thấy quá hào hứng, “Ngươi nhìn người luôn luôn chuẩn xác, không bằng trình cho ta xem những người đặc biệt. Đến lúc đó Lại Bộ nhất định sẽ nghĩ ra một danh sách. Vịnh Xuân yến không chỉ tuyển người cho triều đình mà cũng là tuyển người cho ngươi. Ngươi thấy người nào có thể sử dụng thì thu về dưới trướng. Đường đường là Lương Vương mà không có vài tên thủ hạ đắc lực thì coi sao được.”

Tiêu Chiến ôn nhu mỉm cười, “Lại làm cho ngươi lo lắng vì ta.”

Vương Nhất Bác giương mắt nhìn hắn, “Muốn trẫm đánh chết ngươi hay sao?”

“Ha ha.” Tiêu Chiến ôm chằm lấy Vương Nhất Bác, ghé vào bên tai Vương Nhất Bác mà thấp giọng, “Vương Nhất Bác, Nhất Bác ….Ta căn bản không dám tưởng tượng có một ngày thiếu ngươi. Ta có thể không cần làm Lương Vương, không cần bất luận thứ gì, duy nhất chỉ cần ngươi, chỉ cần ngươi.”

Hô hấp của Vương Nhất Bác dồn dập, hai tay ôm chặt lấy Tiêu Chiến, giọng nói khàn khàn, “Ta muốn ngươi sinh nam hài cho ta, nhưng mỗi lần nghĩ đến nàng thì lòng ta giống như đang bị thiêu đốt. Ngươi rõ ràng là người của ta, lại phải đồng giường cộng chẩm với nàng, ta đố kỵ, có đôi khi ta hận không thể giết nàng.”

Tiêu Chiến càng ôm chặt Vương Nhất Bác, không hề nói thêm điều gì. Cho dù Vương Nhất Bác hiểu lầm hắn thì hắn cũng sẽ không nói cho Vương Nhất Bác biết hắn chưa từng chạm vào Liễu Song. Chỉ cần Liễu Song mang thai rồi sinh nam hài thì hắn và Vương Nhất Bác đều được giải thoát. Bí mật này cho dù có chết thì hắn cũng sẽ không nói với Vương Nhất Bác, hắn không thể chịu được việc Vương Nhất Bác vì con nối dõi mà chạm vào nữ nhân khác. Nếu xảy ra chuyện này thì hắn sẽ giết người, sẽ làm ra hành động điên cuồng mà ngay cả hắn cũng không dám tưởng tượng.

Hắn hiểu Vương Nhất Bác. Mặc kệ Vương Nhất Bác giận như thế nào, oán như thế nào, chỉ cần Liễu Song có thể sinh hài tử thì hắn đều có thể chịu được bấy nhiêu oán hận. Vị đại sư kia đã nói mệnh của hắn không có con, hắn không dám mạo hiểm, ngộ nhỡ hắn chạm vào Liễu Song mà Liễu Song không thể sinh hài tử….Hắn hy vọng Anh có thể thay hắn làm được. Đều là hài tử của Tiêu gia thì của ai cũng đâu có gì khác biệt.

“Đã mười ngày qua ta chưa chạm vào ngươi.” Tiêu Chiến khẽ liếm vành tai của Vương Nhất Bác.

Trong nháy mắt Vương Nhất Bác liền động tình, khẽ thở hổn hển mà nói, “Như vậy còn không nhanh một chút. Sáng mai ta còn phải vào triều.”

Ôm lấy Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bước nhanh vào phòng ngủ.

Đến khi trong phòng bình lặng thì Tiêu Chiến trước tiên rửa sạch cho Vương Nhất Bác, sau đó mới đem chậu nước đi đổi. Hắn vừa mới tiến vào trù phòng thì người còn lại cũng đang đi đến.

“Lương Vương có thể chắc chắn làm cho trong lòng của Hoàng Thượng chỉ có một mình ngươi hay không?”

“Lời này của ngươi là có ý gì?” Tiêu Chiến chớp mắt, che khuất hào quang sắc bén trong mắt.

Khổng Tắc Huy nhìn hắn, sau một lúc lặng yên thì mới nói, “Ngày mai Hoàng Thượng muốn vi phục xuất cung, tựa hồ muốn đến khách điếm Tài tử.” Nói xong câu này, Khổng Tắc Huy xoay người rời đi.

Ngày mai Nhất Bác muốn xuất cung? Vì sao không nói cho hắn biết? Đứng bên cạnh bếp lò, Tiêu Chiến suy nghĩ về câu nói kia của Khổng Tắc Huy.

*** 56 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro