Chương 46
Khi Tiêu Chiến từ thư phòng đi ra, tuyệt đối là bộ dáng của một vị Vương gia đứng đắn. Ôn Quế canh giữ ở cửa đương nhiên biết rõ Hoàng Thượng và Vương gia ở trong phòng đã làm chuyện gì. Bất quá hắn giả vờ như không hề biết, sau khi Vương gia đi ra thì hắn lo lắng hỏi, “Vương gia, Hoàng Thượng không có gì đáng ngại chứ?”
“Ta cùng Hoàng Thượng hàn huyên một lúc thì tâm tình của Hoàng Thượng đã tốt hơn rất nhiều.” Mỉm cười với Ôn Quế, Tiêu Chiến công đạo cho Tiêu Huyền đang đứng ở phía xa, “Mang chậu nước ấm đến đây, lấy một chút thức ăn, khẩu vị của Hoàng Thượng không tốt, mang đến thức ăn dễ tiêu một chút.”
“Dạ, Vương gia.” Thấy sắc mặt của Vương gia rất tốt, Tiêu Huyền lo lắng cả buổi trời, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Huyền rất nhanh tay lẹ chân, Tiêu Chiến vừa vào phòng không bao lâu thì hắn đã bưng nước và thức ăn đến. Đương nhiên người đem vào phòng là Ôn Quế, lúc này làm sao có thể để cho ngoại nhân tiến vào.
Không để cho Ôn Quế hầu hạ, Tiêu Chiến tự rửa sạch cho Vương Nhất Bác, lại tự mình múc cháo cho hắn ăn. Khúc mắc được hóa giải, khẩu vị của Vương Nhất Bác cũng tốt hơn rất nhiều. Sau khi hắn ăn xong một chén cháo thì Tiêu Chiến mới nói, “Tối nay ta làm một chút thức ăn phái người đưa vào cung cho ngươi.”
Vương Nhất Bác thản nhiên nói, “Giữa ngọ ngươi có làm một bàn thức ăn, trẫm chưa ăn miếng nào, tối nay ngươi hâm nóng rồi đưa vào cung cho trẫm.”
Tiêu Chiến mỉm cười, “Thức ăn hâm nóng thì hương vị đều thay đổi, làm sao có thể cho ngươi ăn. Cũng không phải cái gì hiếm lạ, buổi tối ta sẽ làm vài món ngon miệng.”
Vương Nhất Bác nhếch môi, không tiếp tục lên tiếng, xem như chấp nhận.
Lại phái người mang đến bát canh tổ yến, Tiêu Chiến đút cho Vương Nhất Bác ăn mấy muỗng rồi nói, “Hoa bảo rằng ngươi viết cho ta hai bức tự, ngươi đã hủy đi rồi có phải hay không?”
Vương Nhất Bác lặng yên một lát, sau đó mở miệng, “Đốt rồi.”
“Ta biết mà. Thảo nào trong phòng có mùi khét.” Vẻ mặt của Tiêu Chiến trở nên bất đắc dĩ, “Ta chưa kịp nhìn thấy mà ngươi đã đốt rồi. Hai bức tự kia chết cũng thực oan uổng. Hoàng Thượng có phải nên sửa án lại cho chúng nó hay không a?”
Trên mặt của Vương Nhất Bác có một chút không nén được giận, Tiêu Chiến mỉm cười kề sát mặt vào hắn, “Thần thỉnh cầu Hoàng Thượng nhắc lại hai bức tự kia có được hay không? Thần không nỡ gây phiền hà cho Hoàng Thượng, chỉ cần Hoàng Thượng nhắc lại hai bức tự kia viết cái gì là được.”
“Trẫm nhất thời có hứng, đã quên viết cái gì rồi.”
“Như vậy sao được!” Tiêu Chiến nóng nảy, “Chẳng phải ta đây oan uổng muốn chết hay sao? Vô duyên vô cớ bị hiểu lầm còn chưa nói, còn mất đi cả hai bức tự.”
Trong lòng có một chút thẹn, Vương Nhất Bác giương mắt nói, “Để trẫm viết lại hai bức tự khác cho ngươi là được rồi.”
“Ta chỉ muốn hai bức tự kia.” Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói, “Nhất Bác, cầu ngươi, ngươi viết lại hai bức tự kia cho ta một lần đi.” Nói xong rồi còn hôn Vương Nhất Bác một chút. Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến ra, vốn không muốn viết nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của Tiêu Chiến thì lời cự tuyệt nơi đầu lưỡi lại bị kéo trở về.
“Muốn viết cũng phải chờ trẫm ăn no đã.”
“Hảo!” Tiêu Chiến cao hứng, nhịn không được mà hôn Vương Nhất Bác thật mạnh một cái, thấy hắn vui sướng như thế, tốc độ ăn cháo của Vương Nhất Bác rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Đề bút, bàn tay của Vương Nhất Bác chậm chạp không thể hạ xuống, hắn quay đầu nhìn người nam nhân đang kề sát bên cạnh, trong mắt có ý: Tránh xa một chút. Tiêu Chiến cười ha ha, tay cầm tách trà nóng, “Ngươi chưa bao giờ viết chữ cho ta, ta muốn nhìn cẩn thận.”
“Ngươi đứng ở đối diện cũng có thể nhìn thấy, đi qua đó đi.” Vương Nhất Bác lạnh mặt, hơi thở của người này dừng bên tai hắn, làm sao hắn có thể tập trung viết chữ. Thấy Vương Nhất Bác mất hứng, Tiêu Chiến ủy khuất di chuyển đến đối diện, Vương Nhất Bác áp chế không để ý đến hắn, tên lưu manh này.
Đuổi người đang làm vướng bận tay chân sang phía đối diện, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không thể đặt bút xuống giấy. Khung cảnh bất đồng thì tâm tình cũng sẽ không giống nhau. Tiêu Chiến nhìn chăm chú một hồi, buông xuống tách trà rồi đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, cầm lấy cây bút từ trên tay hắn.
“Ta nhớ rõ ở trên bàn có hai chữ Thanh sơn.” Một tay ôm Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhanh chóng hạ bút xuống. Hai chữ Thanh sơn lưu loát xuất hiện trên giấy. Sau đó hắn ôn nhu mỉm cười đưa bút cho Vương Nhất Bác, “Thỉnh Hoàng Thượng viết tiếp.” Nhưng vẫn không buông ra bàn tay đang ôm bên hông của Vương Nhất Bác.
Hai người chưa từng như thế này. Khi Tiêu Chiến còn là thư đồng của thái tử cũng chưa bao giờ vô cùng thân thiết viết một bức tự như vậy. Chìm đắm trong ánh mắt của Tiêu Chiến, cảm hứng đã mất đi lúc trước lại quay trở về. Hạ bút, cổ tay không hề ngừng lại, hắn chuyên chú viết tiếp vế sau: Thanh sơn vô úy tinh hỏa, tịch dương bất cụ nhật mộ. Sau khi hắn viết xong, chờ Tiêu Chiến đổi giấy, cây bút trong tay lại bị đối phương cầm lấy, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến viết tiếp: Đãn cầu tu đắc thiên niên, liên lý cộng song phi.
(Đãn cầu tu đắc thiên niên, liên lý cộng song phi = Nhưng cầu mong có thể được ngàn năm, như chim liền cánh như cây liền cành)
Tâm can của Vương Nhất Bác siết chặt, hắn nhìn chăm chú Tiêu Chiến, sau đó lại nhìn sang hai câu kia, hốc mắt hơi nóng lên. Tiêu Chiến đặt bút vào tay hắn, thay một trang giấy khác, ngữ thanh đầy dụ hoặc, “Còn một bức nữa?”
Ngòi bút của Vương Nhất Bác khẽ run:
Tần vương lục truất chiến uy tứ hải,
Ca vũ hoan nháo độc ảnh ai;
Tử dạ sở ca đồ bi thiết,
Ngang nhiên hồi tiếu cố vương bài.
Khi hắn viết xong vế cuối cùng thì Tiêu Chiến liền nhìn ra huyền cơ giấu diếm trong bốn câu thơ này: Vương, Chiến. Hắn gắt gao ôm chằm Vương Nhất Bác từ phía sau, trong lòng tràn đầy áy náy.
Buông bút, sau khi bình phục, Vương Nhất Bác thản nhiên nói, “Sáng nay nhận được tin tức, đoàn nhân mã của Nữ Trinh Quốc cách kinh thành chỉ còn một trăm dặm.”
Trong mắt của Tiêu Chiến hiện lên hàn quang, ôm sát vào người Vương Nhất Bác, “Thảo nào tâm tình của ngươi mới không tốt như vậy. Đến phủ của ta lại nhìn thấy Liễu Song thì tâm tình lại càng tệ.”
Hai tay của Vương Nhất Bác đặt lên trên tay của Tiêu Chiến, “Trẫm đánh giá thấp sự đố kỵ của mình, mặc dù biết rõ trong lòng của ngươi chính là trẫm, nhưng vừa nhìn thấy nàng ở bên cạnh ngươi thì lại áp chế không được lửa giận. Chẳng qua không ngờ lại dọa đến lão thái thái.”
Tiêu Chiến thì thầm bên tai của Vương Nhất Bác, “Ta thích nhìn thấy ngươi ghen vì ta, điều đó chứng minh ngươi để ý đến ta. Ngươi là Hoàng Thượng, tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ đều là của ngươi. Ta bất quá chỉ chiếm tiện nghi là được lớn lên từ nhỏ cùng với ngươi. Ta thường xuyên suy nghĩ, nếu không phải như vậy thì người mà ngươi thích tuyệt đối sẽ không phải là ta. Luận về tư sắc, ta thật sự bình thường; luận về tài học, ta lại càng hổ thẹn; còn để cho ngươi hao tâm tổn sức vì ta nhiều như vậy. Ta cả ngày lo được lo mất, sợ ngày nào đó ta sẽ bị thất sủng.”
Vương Nhất Bác xoay người lại, vỗ nhẹ một cái tát lên mặt Tiêu Chiến, ngữ thanh lạnh lùng, “Tâm của trẫm không phải nói cho liền cho, nói thu liền thu. Cho dù là thiên hạ tuyệt sắc thì cũng chỉ làm trẫm chướng mắt.”
Tiêu Chiến hôn Vương Nhất Bác, bờ môi của hai người dây dưa.
Nếu hắn không phải là Hoàng Thượng thì hắn sẽ dùng tất cả thủ đoạn để có được Chiến.
Nếu hắn không phải là thần tử thì hắn sẽ vứt bỏ hết thảy để ở bên cạnh Vương Nhất Bác mà không phải giống như hiện tại, chỉ có thể lén lút.
Thật vất vả mới tách ra, hơi thở của Vương Nhất Bác trở nên bất ổn, “Trẫm phải quay về cung.”
Tiêu Chiến đáp lại một câu không hề liên quan, “Sứ đoàn Nữ Trinh quốc tiến đến, dù sao ngươi cũng phải phái người đi nghênh đón.”
Vương Nhất Bác lập tức hiểu được, “Ngươi muốn đi?”
Tiêu Chiến lộ ra vẻ mặt ghen tuông mà nói, “Ta muốn đi trước để nhìn xem công chúa Nữ Trinh xinh đẹp đến mức nào, tránh cho ngươi bị nàng câu dẫn.”
“Trẫm hồi cung.”
Đẩy Tiêu Chiến ra, Vương Nhất Bác phớt lờ phản ứng của hắn.
“Nhất Bác, ta nói thật mà, ngươi phái ta đi!” Ngăn Vương Nhất Bác lại, Tiêu Chiến vạn phần nghiêm túc.
Vương Nhất Bác tức giận nói, “Ngày mai vào triều, trẫm sẽ hạ chỉ.”
Tiêu Chiến lập tức hớn hở, cúi đầu cúi người chỉnh trang lại xiêm y cho Vương Nhất Bác, “Thần cảm tạ long ân của Hoàng Thượng.”
Lưu manh. Trong mắt của Vương Nhất Bác đầy ấp sự ôn nhu của Tiêu Chiến dành cho chính mình, khiến người ta càng thêm chìm đắm.
……
Sau khi cung tiễn Vương Nhất Bác về cung, Tiêu Chiến trước tiên đi trấn an cô nãi nãi một buổi. Biết Hoàng Thượng vô sự, Phạm Tiêu Thị mới hoàn hồn. Chỉ chốc lát còn có thái giám đến truyền chỉ, Hoàng Thượng ban thưởng Lương Vương ba chén ngự tửu, một tấm bình phong bằng ngọc. Việc này trấn an toàn thể người trong Vương phủ. Bất quá Tiêu Chiến lại cười không nổi, bởi vì Hoàng Thượng đặc biệt phân phó tấm bình phong phải được đặt trong thư phòng, cho dù hắn bất mãn cũng không thể không tiếp chỉ. Đành trơ mắt nhìn cung nhân đem tấm bình phong có một mặt là gương nâng ra ngoài, thay bằng tấm bình phong được nạm ngọc nhưng lại không thể nhìn thấy bất luận thứ gì.
Sau khi đi ra từ phòng của cô nãi nãi, Tiêu Chiến phái người ân cần thăm hỏi Liễu Song, cũng không quay về tẩm cung mà là đi thư phòng. Hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy, hắn si ngốc nhìn hai bức tự mà Vương Nhất Bác đã viết cho hắn, vừa nhìn vừa cười ngây ngô. Hai bức tự này suýt tí nữa đã không có, hắn cẩn thận cất vào giống như bảo bối. Truyền Tiêu Huyền và Tiêu Hiến đến đây, “Sau này thư phòng của ta không cho bất luận kẻ nào tiến vào. Ngày thường dọn dẹp sẽ do Tiêu Hiến tự mình đến làm.”
Tiêu Hiến hỏi, “Vương gia, nếu Vương phi nương nương muốn vào cũng không được?”
Tiêu Chiến trầm mặt, “Ngươi không hiểu ý của bổn Vương hay sao?”
Tiêu Hiến rụt lui cổ, “Dù sao ta cũng phải hỏi cho rõ ràng.” Vừa dứt lời thì trên đầu của hắn đã bị trúng một cái tát, Tiêu Huyền cả giận nói, “Không biết phân biệt lớn nhỏ!”
Tiêu Hiến vội vàng khom người, “Dạ, Vương gia, ta đã biết.”
Tiêu Chiến nhịn cười mà nói, “Vào kinh thì các ngươi phải thông minh một chút. Nhất là ở trước mặt đám hạ nhân. Miệng không nghiêm, không tuân theo bổn phận thì cũng không thể lưu lại.”
“Vương gia, ta đã hiểu.”
Tiêu Chiến gật đầu, “Các ngươi lui xuống đi, buổi tối ta phải đi ra ngoài, không quay lại dùng bữa. Sau này mỗi tối nếu ta không quay về phủ thì người trong phủ không được suy đoán lung tung, nếu phát hiện kẻ nào không giữ mồm giữ miệng, cứ nghiêm trị không tha.”
Tiêu Huyền và Tiêu Hiến lập tức gật đầu tuân theo. Tuy rằng Tiêu Hiến cảm thấy hiếu kỳ không biết Vương gia không quay về phủ thì đi đâu, bất quá Vương gia không nói thì hắn cũng không dám hỏi.
Để cho hai người lui ra, Tiêu Chiến đem hai bức tự mà Vương Nhất Bác đã viết cho hắn cất vào mật thất. Vương Nhất Bác ban cho hắn tòa Vương phủ này đều đầy đủ tiện nghi, ngay cả mật đạo và mật thất đều có, điều này giúp hắn giảm đi không ít phiền toái. Từ trong mật thất đi ra, hắn chợt nghe Tiêu Hiến bẩm báo ở bên ngoài, “Vương gia, tam gia tiến đến.”
“Cho hắn vào đi.”
Tiêu Hoa vừa vào thì lập tức hỏi, “Đại ca, hôm nay Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Chiến vừa cười vừa nói, “Không có gì quan trọng. Sứ đoàn Nữ Trinh quốc tiến đến, tâm tình của Hoàng Thượng phiền muộn. Lại gặp phải mấy tấu chương kiến nghị về tước vị của ta, tâm tình lại càng không tốt. Đến Vương phủ, trùng hợp ta không ở phủ, có thể nói là đổ thêm dầu vào lửa. Hoàng Thượng phát hỏa xong thì tự nhiên sẽ vô sự.” Nghĩ đến tình sự vừa mới xảy ra không bao lâu, Tiêu Chiến thay đổi tư thế ngồi.
Tiêu Hoa lo lắng hỏi, “Kiến nghị cái gì?”
Tiêu Chiến nói một cách thoải mái, “Chẳng phải là mấy lời nhàm tai hay sao? Không biếm ta thành thứ dân thì mấy người đó sẽ không chịu ngồi yên. Không nhắc đến nữa, cứ để bọn họ kiến nghị. Hoàng Thượng tin ta thì bọn họ có nộp mấy chục tấu chương kiến nghị mỗi ngày cũng chỉ vô dụng, càng khiến Hoàng Thượng thêm phiền lòng. Ngươi gần đây sao rồi? Có thích ứng hay chưa? Nhị ca của ngươi có Quan Độ chiếu cố nên ta không lo lắm, nhưng ngươi ở Kinh Vận Bộ, ngày thường phải tiếp xúc với các đại quan thương nhân ở khắp nơi, đạo lý đối nhân xử thế phi thường phức tạp. Tuy công việc béo bở, nhưng dễ bị lật thuyền, nhất là có nhiều người lại rất hay để ý đại ca, ngươi cần phải cẩn thận một chút.”
“Đại ca cứ yên tâm. Có chuyện gì ta đều cùng Tư sứ Lưu đại nhân thương lượng, sẽ không tự tiện quyết định. Việc thương buôn mặc dù không bằng quan trường nhưng cũng không khác biệt cho lắm, nơi nào cần cẩn thận thì ta sẽ cẩn thận.”
Tiêu Chiến gật đầu, “Điểm này thì ta yên tâm. Ta sợ ngươi nếm được cái gì ngon ngọt, ngọt đến mức đầu óc choáng váng bị người ta ngáng chân cũng không biết.”
Tiêu Hoa tự tin nói, “Nếu có như vậy mà ta nhìn không ra thì sẽ không xứng làm đệ đệ của đại ca.”
Tiêu Chiến yên tâm nói, “Ngươi nghĩ như vậy là tốt rồi.”
Khi nói chuyện cùng Tiêu Chiến, Tiêu Hoa âm thầm quan sát đại ca của mình, sau đó hắn giả vờ nhìn xung quanh, “Đại ca không định treo bức tự mà Hoàng Thượng viết cho đại ca ở trong thư phòng hay sao?”
Tiêu Chiến lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi không ngại người khác đỏ mắt nhìn phủ chúng ta hay sao? Chờ đại ca thành đệ nhất tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng thì hẳn tính.”
Chẳng lẽ bây giờ đại ca vẫn chưa phải? Tiêu Hoa nuốt xuống những lời này, đứng dậy nói, “Đại ca, ta đến Kinh Vận Bộ có việc.”
“Đi đi, đêm nay đại ca không quay về dùng bữa, ngươi bảo với nhị ca của ngươi, buổi tối hai ngươi sớm quay về dùng bữa với cô nãi nãi.”
Không hỏi đại ca buổi tối muốn đi đâu, Tiêu Hoa ly khai thư phòng của Tiêu Chiến. Ra khỏi Vương phủ rồi lên ngựa, vẻ mặt của hắn đầy trầm tư. Hắn vẫn cảm thấy chuyện hôm nay giữa đại ca và Hoàng Thượng có một chút bất thường. Suy nghĩ thật lâu, trong lòng của hắn dao động, không cho chính mình tiếp tục suy nghĩ.
Tiễn bước Tiêu Hoa, Tiêu Chiến bảo Tiêu Hiến gọi Tiêu Hoán. Từ khi hắn hồi kinh thì lập tức thu xếp Diêm La Điện, Tiêu Hoán cũng ít khi đi theo bên người hắn. Tiêu Hoán đối với việc này rất là ủy khuất, nghĩ rằng Vương gia không cần y, mỗi ngày y chỉ huấn luyện thị vệ trong phủ. Bên người Tiêu Chiến đều có xuất thân là bề tôi của Tiêu gia. Phụ thân Tiêu Hiến từng là người hầu bên cạnh phụ thân của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến rất tín nhiệm bọn họ, bọn họ cũng chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.
Gọi Tiêu Hoán, nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất rõ ràng của hắn, Tiêu Chiến mỉm cười một cách quá phận, “Sao vậy, rất bất mãn đối với ta?”
“Vương gia có hộ vệ rất tốt, không cần ta.” Tiêu Hoán không phải không có bất mãn.
Tiêu Chiến cười ha ha vài tiếng, “Không cần ngươi thì hôm nay ta sẽ không tìm ngươi đến đây. Công việc quá nhiều nên không tiện dẫn ngươi theo bên cạnh. Hiện tại ta có chuyện muốn giao cho ngươi, ngươi có nguyện ý làm hay không?”
Tiêu Hoán lập tức quỳ xuống, “Chuyện mà Vương gia công đạo, cho dù máu chảy đầu rơi thì Tiêu Hoán tuyệt đối cũng không chối từ, chỉ cần Vương gia vẫn nhớ đến Tiêu Hoán.”
Tiêu Chiến vẫy tay gọi Tiêu Hoán, Tiêu Hoán đứng dậy đi đến bên cạnh hắn. Tiêu Chiến hạ thấp giọng, “Bên cạnh ta tạm thời không cần ngươi bảo hộ, ta có một việc nghĩ đến nghĩ lui, rốt cục ngươi là người thích hợp nhất.” Bảo Tiêu Hoán ghé sát tai vào, hắn nói mấy câu. Thân mình của Tiêu Hoán chấn động, nhưng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh, bất quá đồng tử vẫn không ngừng dao động.
“Đến Diêm La Điện thì ngươi sẽ không còn là người của ta mà là người của Hoàng Thượng, ngươi có nguyện ý hay không?”
“Vương gia bảo ta đi thì ta liền nguyện ý.”
“Ngươi không phải là Hắc Vô Thường mà là Bạch Vô Thường. Trọng trách so với người khác nặng hơn nhiều, có chuyện gì thì trực tiếp bẩm báo Diêm La Vương, không được tìm đến ta.”
Tiêu Hoán không nói gì mà chỉ lui về sau vài bước rồi dập đầu thật mạnh xuống đất, lạy ba cái.
Tiêu Chiến vỗ nhẹ lên đầu hắn, “Mặc dù ngươi ly khai Vương phủ nhưng ngươi vẫn là người của Vương phủ. Vào Diêm La Điện thì ngươi chính là Diêm Hoán, nhưng đến khi hồi phủ thì ngươi vẫn là Tiêu Hoán.”
“Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không phụ lòng Vương gia!” Ngũ Hoán hiểu rõ là Vương gia đang suy nghĩ cho hắn.
“Đi đi, hiện tại Diêm La Điện thiếu Quỷ Vô Thường. Khi vô sự thì ngươi có thể hồi phủ, bất quá tuyệt đối không được để cho người ta biết thân phận của ngươi, hiểu chưa?”
“Thuộc hạ đã hiểu!”
“Đi đi.”
Nâng Tiêu Hoán đứng dậy, Tiêu Chiến nhìn hắn lui ra. Chọn hiền tài không chọn thân thế, hắn tin Tiêu Hoán có thể làm tốt Quỷ Vô Thường.
Ngồi trong thư phòng một lúc, rốt cục Tiêu Chiến quyết định tốt nhất không gặp Liễu Song. Phân phó Tiêu Hiến bảo Tiêu Anh sau khi hồi phủ thì đi thăm Liễu Song, xem thương thế trên chân của nàng, hắn viện cớ không dẫn theo bất luận kẻ nào để ra khỏi phủ. Hẹn Đường Tĩnh tiếp tục đi uống rượu, hai người ở tửu lâu lãng phí mấy canh giờ thì mới chịu ly khai. Đến khi trời tối, Tiêu Chiến lén lút đến tiểu viện để nấu vài món ăn cho Vương Nhất Bác, phái người đưa vào cung cho Vương Nhất Bác. Hắn ở tiểu viện ngồi nửa canh giờ thì cũng vào cung.
“Vương phi nương nương, nhị gia đến.”
Vội vàng lau mắt, Liễu Song đứng dậy rồi đi ra ngoài. Tiêu Anh vào phòng thì nhìn thấy Liễu Song vừa mới khóc, tâm can của hắn siết chặt. Đứng ở nơi đó, hắn không biết phải nói như thế nào thì mới hảo, từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ sứ rồi đưa cho Liễu Song, “Ta đến Thái y viện để xin. Họ bảo là rất hiệu quả. Ngươi dùng thử xem.”
“Đa tạ nhị thúc.” Liễu Song tiếp nhận.
Hai tiếng nhị thúc khiến Tiêu Anh hết sức khó chịu, hắn hạ thấp giọng, “Tối nay đại ca….không quay về dùng bữa. Cô nãi nãi bảo rằng ngươi không cần phải tháp tùng, cứ ở trong phòng tịnh dưỡng.” Dứt lời, hắn không chờ Liễu Song đáp lại mà liền lập tức xoay người rời đi.
“Nhị thúc?” Liễu Song cầm lấy lọ dược mà giật mình ngây ngốc tại chỗ, đứng trong chốc lát, nàng cầm lọ dược vào buồng trong. Nhìn lọ dược trong tay, nước mắt của Liễu Song lại dâng lên, vì sao người đưa dược không phải là Tiêu đại ca? Tiêu đại ca thậm chí cũng không hề đến thăm nàng.
Rời khỏi tẩm cư của Tiêu Chiến, Tiêu Anh trốn về tiểu viện của mình. Ôm đầu ngồi trên giường, hắn dị thường thống khổ. Lúc này bỗng nhiên có một gã hắc y nhân xuất hiện ở trong phòng của hắn, đột nhiên lên tiếng, “Đêm nay Vương gia hồi phủ quá nửa đêm.” Thân mình của Tiêu Anh lập tức căng thẳng.
“Vì sao không cố gắng làm cho nàng yêu thương ngươi? Đây cũng là hy vọng của Vương gia.” Bóng đen vừa nói thêm một câu thì đã biến mất tăm hơi. Tiêu Anh ôm đầu, ngây ngốc nhìn xuống chân.
*** 46 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro