Chương 40
Vội vàng chạy đến tiểu viện, xác định phía sau không có người theo dõi, Tiêu Chiến nhanh tay đẩy cửa ra. Đại môn không khóa, trong viện cũng rất im ắng. Hai gian phòng đều thắp đèn, Tiêu Chiến khóa trái đại môn, bước nhanh vào phòng ngủ của hắn và Vương Nhất Bác. Gian ngoài chỉ thắp một ngọn đèn duy nhất nhưng không có người. Đôi mắt luôn ôn hòa của Tiêu Chiến lại tràn đầy nhớ nhung, hắn thoát hạ ngoại bào, thổi tắt nến rồi bước vào bên trong.
Trên giường có một người mặc nội y màu hoàng kim đang nằm ngủ. Gỡ xuống đế quan, mái tóc đen huyền xõa dài trên chiếc chăn bằng gấm màu đỏ. Đó là khi Tiêu Chiến phiền muộn đã lén lút mua về để ảo tưởng. Chiếc chăn này hắn đã đặt dưới đáy chiếc rương, bây giờ nó lại được đắp lên thân của người quan trọng nhất trong đời của hắn. Nếu nói tâm không rung động là giả.
Nhẹ nhàng cởi xiêm y, Tiêu Chiến thoát hài rồi leo lên giường buông rèm. Trên giường nhất thời trở nên tối tăm, Tiêu Chiến chậm rãi chui vào trong chăn, đưa tay vuốt ve mặt của Vương Nhất Bác. Người đang ngủ mở mắt ra, trong mắt cũng là nhớ nhung giống như hắn. Có đôi khi không cần nhiều lời. Tiêu Chiến cúi đầu hôn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác mở miệng tiếp nhận. Giống như phu quân ra ngoài làm việc mấy đêm liền mới về nhà, mặc dù ái nhân đã mệt mỏi nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế dục vọng nhiều ngày nhớ nhung.
Nụ hôn dần dần trở nên kịch liệt, tiếng thở dốc dần dần trở nên nặng nề. Mặc dù xoang mũi toàn bộ đều là hơi thở của Vương Nhất Bác nhưng đối với Tiêu Chiến mà nói thì không hề đủ. Nôn nóng thoát hạ tiết khố của Vương Nhất Bác, cởi ra nội y, Tiêu Chiến thậm chí vội vàng làm cho Vương Nhất Bác xích lõa, hắn hôn Vương Nhất Bác, tách ra hai chân của Vương Nhất Bác. Đôi tay của Vương Nhất Bác luồn vào mái tóc của Tiêu Chiến, phối hợp mà nâng lên thắt lưng.
Khi ngón tay tiến vào khe hở nhỏ hẹp, Tiêu Chiến kề sát vào bên tai của Vương Nhất Bác mà cất lên giọng nói khàn khàn, “Ta nhớ ngươi muốn chết.”
“Đừng nói lời vô nghĩa.” Vương Nhất Bác ấn đầu của Tiêu Chiến xuống, cắn lên môi của hắn. Hai người dây dưa hôn nhau, không ai muốn ly khai.
Thật vất vả mới bôi trơn xong cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nôn nóng đỡ lấy dục vọng đang kêu gào của mình mà xuyên vào cơ thể của Vương Nhất Bác. Chỉ trong nháy mắt đã tiến vào toàn bộ, thiếu chút nữa hắn đã chịu không nổi mà bùng nổ. Thật sự là nhớ Vương Nhất Bác muốn chết. Sau khi hắn và Vương Nhất Bác có tiếp xúc thể xác thì dục vọng của hắn càng ngày càng thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Nhíu mi thừa nhận sự thống khổ khi bị tiến vào, Vương Nhất Bác cố ý lưu lại hôn ấn nơi xương quai xanh của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến làm sao lại không biết tâm tư của Vương Nhất Bác, hắn trả thù cũng giống như Vương Nhất Bác, để lại càng nhiều hôn ấn nơi xương quai xanh. Trong lúc Vương Nhất Bác chưa kịp thích nghi thì hắn rốt cục đã chờ không kịp mà bắt đầu chuyển động.
Chiếc giường gỗ lắc lư ước chừng hơn mười lần thì liền trở nên im lặng, Vương Nhất Bác chỉ vừa mới có cảm giác, lúc này lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Còn người đang nằm trên thân của Vương Nhất Bác lại dị thường ảo não, tuy hơn mười ngày hắn không được chạm vào Vương Nhất Bác nhưng hắn lại thật sự quá tệ. Không thể nhìn mặt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thở hổn hển một chút, sau đó chậm rãi di chuyển, dục vọng của hắn lại nhanh chóng sôi trào. Lúc này hắn thề không làm cho Vương Nhất Bác cầu xin tha thứ thì tuyệt đối không rút ra!
Tiêu Chiến mất mặt ở trên giường đang tìm cách chứng minh sự dũng mãnh của mình, hắn không biết sau khi hắn quay đầu một lúc thì khóe miệng của Vương Nhất Bác hơi nhếch lên.
Nữ nhân kia…..bất quá chỉ là như thế.
Tuy đã thề phải làm cho đến khi Vương Nhất Bác cầu xin tha thứ thì mới dừng lại, nhưng sau ba lượt thì Tiêu Chiến liền dừng tay. Sau khi rửa sạch cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy mỹ mãn mà ôm Vương Nhất Bác nhắm mắt lại. Mỗi đêm phải chạy từ phòng ngủ sang thư phòng, hắn cũng rất mệt mỏi. Vương Nhất Bác một lòng muốn nhi tử của hắn, Tiêu Chiến lại che giấu lời nói của vị đại sư kia, cũng che giấu chuyện quan trọng nhất. Hắn thành thân với Liễu Song là vì sinh con, nếu Liễu Song không thể sinh cho hắn nhi tử thì Vương Nhất Bác làm sao có thể chịu nổi? Hắn hy vọng làm theo lời của đại sư thì có thể phá giải một cách hiệu quả, bằng không, hắn thật sự không biết từ nay về sau nên làm như thế nào?
Nhi tử, nhi tử, nhi tử chết tiệt. Hắn làm sao mới có thể có nam hài? Tiêu Chiến mở mắt, người trong lòng đã mệt mỏi mà ngủ vùi. Hắn sờ lên bụng của Vương Nhất Bác, nếu Vương Nhất Bác có thể sinh con cho hắn thì tốt rồi. Vương Nhất Bác muốn nhi tử của hắn, hắn làm sao lại không muốn nhi tử của Vương Nhất Bác? Cho dù hắn có thể cùng Liễu Song sinh con nhưng hắn không muốn chạm vào Liễu Song. Hết thảy phải chờ đến khi hắn có nhi tử, chỉ cần hắn có nhi tử thì hắn sẽ lập tức giải quyết hết thảy chuyện này, rồi mới toàn tâm toàn ý với Vương Nhất Bác, không bao giờ làm cho Vương Nhất Bác chịu ủy khuất nữa. Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến lại có một chút hốt hoảng, nếu không chạm vào nữ nhân thì hắn làm sao có nhi tử? Thật sự không hiểu ý của đại sư là gì.
Mang theo phiền muộn và ủy khuất không nói nên lời, Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác mà ngủ. Một đêm không mộng, đến khi trời tờ mờ sáng, người bên cạnh cử động khiến hắn giật mình tỉnh giấc. Kéo lấy Vương Nhất Bác đang mặc y phục vào trong lòng, Tiêu Chiến nhấc chân chặn Vương Nhất Bác lại, miễn cưỡng nói, “Hôm nay không muốn ngươi hồi cung.”
Vương Nhất Bác không giãy dụa, chỉ nói một cách thản nhiên, “Trẫm vừa hồi cung mà thân mình lại không khỏe, ngươi muốn trẫm bị Thái sư lải nhải hay sao?”
Tiêu Chiến nhụt chí buông tay ra, Vương Nhất Bác ngồi dậy rồi tiếp tục mặc y phục, “Lương Châu Thất Hiền bao giờ vào kinh?”
“Bốn ngày trước đã vào kinh.” Vương Nhất Bác đứng lên, Tiêu Chiến cũng không tiếp tục nằm trên giường. Hắn nhanh chóng mặc xiêm y rồi giúp Vương Nhất Bác mặc y phục, “Ngươi muốn cải cách chế độ thuế má, ta nghĩ đây là cơ hội tốt để cho bọn họ vào triều làm quan, ngươi nghĩ thế nào?”
“Trẫm đương nhiên cũng nghĩ như thế. Trẫm tính chọn một trong bảy người bọn họ nhậm chức Huyện lệnh huyện Thiên Ngự. Những người khác thì phái đến những địa phương mà mấy năm liền thu thuế không tốt.”
“Hôm nay ta dẫn bọn họ tiến cung diện thánh.”
“Ân, vì đề phòng có người nói ngươi có tư tâm, sau khi Thái Sư vào cung thì ngươi dẫn bọn họ tiến cung. Có Thái sư đề cử, người bên ngoài khó mà nói ra nói vào.”
“Lại để cho ngươi vì ta mà lo lắng.”
Vương Nhất Bác xoay người, trong mắt chính là tức giận. Tiêu Chiến mỉm cười ôm lấy hắn rồi thì thầm, “Cuối cùng ngươi đã quay về.”
Trong nháy mắt sự tức giận của Vương Nhất Bác tiêu tán không còn sót lại một chút gì, hắn đưa tay ôm lấy Tiêu Chiến rồi cất giọng hỏi, “Mấy ngày nay có tốt không?”
“Cũng không tệ lắm. Hiện tại ta đều phải học hỏi nhiều thứ, cũng không có gì đáng sợ.”
Buông Vương Nhất Bác ra, Tiêu Chiến sửa lại đế quan cho hắn, rồi mới vuốt ve gò má của hắn, “Ngươi gầy đi nhiều. Đêm nay ta nấu vài món phái người đưa vào cung cho ngươi ăn, phải ăn hết toàn bộ.”
Câu trả lời của Vương Nhất Bác là xoay bước rời đi, “Trẫm trở về cung.”
Tiêu Chiến ở phía sau hắn vừa cười vừa lặp lại, “Nhất định phải ăn hết toàn bộ.”
Lưu manh. Khóe miệng nhếch lên, tâm tình của Vương Nhất Bác phi thường tốt, hắn ra cửa rồi lên xe ngựa. Sau khi hắn rời đi, Tiêu Chiến huýt sáo rồi mới ngã xuống giường, ôm lấy chiếc chăn mà hít sâu một hơi: Cuối cùng đã quay về.
……
Sau khi dùng tảo thiện ở bên ngoài thì Tiêu Chiến mới hồi phủ. Cùng cô nãi nãi thỉnh an, hắn quay về phòng thay y phục. Liễu Song giúp hắn thay y phục đã lén nhìn hắn vài lần, sau đó do dự mà hỏi, “Đêm qua Tiêu đại ca….thật sự cùng bằng hữu đàm đạo rất thoải mái đúng không?”
Nụ cười trên mặt của Tiêu Chiến đình trệ, “Vì sao lại hỏi như thế?”
Liễu Song đắn đo mà nói, “Thiếp cảm thấy sáng nay Tiêu đại ca trở về thì tâm tình rất tốt. Thiếp đã lâu chưa thấy Tiêu đại ca cao hứng như thế.”
“Ha ha,” Tiêu Chiến cười ra tiếng, xoay người nhìn Liễu Song mà nói, “Song nhi thật tinh mắt. Hôm qua có một vị hảo hữu đã nhiều năm không gặp đến Biện Kinh, hắn đặc biệt đi đường vòng để ghé kinh thành mà gặp ta. Nhưng hôm qua Hoàng Thượng thiết yến, ta chỉ có thể gặp hắn vào buổi tối. Hôm nay hắn phải đi Biện Kinh, ta và hắn hàn huyên cả đêm. Tuy rằng nhiều năm không gặp, nhưng sau khi tái kiến thì vẫn là cái loại cảm giác như ban đầu.”
Liễu Song hơi thoáng ngượng ngùng mà giải thích, “Không phải thiếp muốn biết hành tung của Tiêu đại ca, chỉ là thấy tâm tình của Tiêu đại ca vô cùng tốt, thiếp có một chút hiếu kỳ.”
“Ha ha, ta biết, Song nhi đương nhiên không phải loại nữ tử muốn nắm rõ hành tung của phu quân như lòng bàn tay, không biết tiến thối. Ngươi không cần phải cẩn thận như thế.” Tiêu Chiến thản nhiên mà nói khiến nụ cười trên mặt của Liễu Song suýt nữa không thể nhịn được. Tối hôm qua phu quân đi cả đêm không về, tuy phu quân phái người hồi phủ truyền lời nhưng nàng là thê tử thì vẫn muốn biết phu quân đi làm chuyện gì. Nhưng những lời của phu quân lại làm cho nàng xấu hổ vô cùng.
Giả vờ như không thấy Liễu Song mất tự nhiên, Tiêu Chiến vui vẻ nói, “Hôm nay ta phải tiến cung diện thánh, buổi tối có thể đến khuya mới quay về, ngươi không cần chờ ta.”
“A, hảo. Tiêu đại ca cũng phải chú ý thân mình.” Còn đang ngượng ngùng nên Liễu Song nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Ta đi đây, đến muộn sẽ bị Hoàng Thượng phạt.” (sợ vợ bắt nhịn đói sao)
“Tiêu đại ca đi thong thả.”
Nhìn Tiêu Chiến rời đi, nụ cười trên mặt của Liễu Song cũng lui ra. Tuy rằng Tiêu đại ca ở ngay trước mặt nàng nhưng nàng lại cảm thấy Tiêu đại ca rất xa cách. Nàng khó có thể liên hệ người nam nhân nhiệt tình như hỏa vào ban đêm cùng với Tiêu đại ca là một. Ngay lập tức nàng liền lắc đầu. Không được suy nghĩ miên man, Tiêu đại ca không phải vẫn là như vậy hay sao? Miễn là ban đêm….. Nam tử trên giường khó tránh khỏi sẽ có khác biệt. Mang theo một chút mất mát, Liễu Song lấy tú phẩm rồi đi vào phòng của cô nãi nãi để trò chuyện.
Ra khỏi quý phủ, bước lên kiệu, nụ cười giả tạo trên mặt Tiêu Chiến trở thành khó chịu. Nghĩ đến sau này hắn phải thường xuyên giải thích hành tung của mình với thê tử thì cảm thấy rất phiền toái. Hy vọng Liễu Song đủ thông minh, hiểu được những gì mà hắn vừa mới nói. Hắn và Vương Nhất Bác không phải yêu đương vụng trộm, hắn không cần viện cớ giải thích với Liễu Song mỗi buổi tối hắn không về là đi làm chuyện gì.
“Chuyện duyên phận, thí chủ không thể nóng vội” Bên tai lại vang lên lời nói đó của đại sư, Tiêu Chiến nhíu chặt mi, duyên phận theo như lời của đại sư chính là hắn và Vương Nhất Bác?
*** 40 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro