Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36


Khi Vương Nhất Bác đến Thiên Ngự Sơn là lúc chỉ cách giờ lành của xuân tế đúng một canh giờ. Sau khi ở trên xe tắm rửa nghỉ ngơi một chút thì Vương Nhất Bác trực tiếp lên núi. May mắn hắn đã nghỉ ngơi ba ngày, bằng không hắn căn bản không thể lên núi. Ôn Quế cẩn thận nhìn Hoàng Thượng, sợ thể lực của Hoàng Thượng chống đỡ hết nổi mà xảy ra bất trắc. Trời tờ mờ sáng nhưng vào tháng hai thì Thiên Ngự Sơn vẫn rét lạnh như trước, tuy nhiên Vương Nhất Bác lại chảy mồ hôi ròng ròng, hơi thở cũng có một chút bất ổn. Ôn Quế càng không ngừng oán thầm Tiêu Chiến: Rõ ràng biết Hoàng Thượng phải đi tế xuân mà còn làm ra cái chuyện đó với Hoàng Thượng, Vương gia thật sự hơi quá đáng. Ôn Quế không phải không nhận ra giữa Hoàng Thượng và Vương gia đã xảy ra chuyện gì. Hắn vừa cao hứng vì Hoàng Thượng mà cũng vừa đau lòng rất nhiều. Vương gia thành thân mà còn làm chuyện như thế với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng làm sao có thể chịu nổi.

Trộm ngắm vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Thượng vài lần, Ôn Quế có một chút không hiểu, không hiểu vì sao Hoàng Thượng có thể chấp nhận Vương gia thành thân; Không hiểu vì sao Hoàng Thượng nguyện ý trước ngày thành thân của Vương gia mà lại có quan hệ xác thịt với Vương gia; Không hiểu rốt cục chuyện giữa Hoàng Thượng và Vương gia là thế nào. Bất quá không hiểu thì vẫn không hiểu, Ôn Quế tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều, lại càng không lắm miệng. Hắn là nô tài của Hoàng Thượng, tận tâm hầu hạ Hoàng Thượng mới là bổn phận của hắn. Nghĩ đến đây, Ôn Quế quay đầu bất mãn nhìn Khổng Tắc Huy, Khổng Tắc Huy không nhanh không chậm đi theo sau lưng Hoàng Thượng, hắn biểu hiện phi thường bình tĩnh đối với sự bất mãn của Ôn Quế. Không biết là thật sự không nhìn thấy hay căn bản là không bận tâm.

Ôn Quế oán thầm cũng không phải không có đạo lý. Mặc dù nằm trên giường ba ngày nhưng giữa hai chân vẫn không khỏe khiến Vương Nhất Bác đi đến một nữa thì có một chút không thể chịu được. Ôn Quế nhỏ giọng nói, “Hoàng Thượng, để cho nô tài dìu ngài đi.”

“Trẫm không yếu đuối như vậy.”

Bảo trì phong thái của một bậc đế vương, cước bộ của Vương Nhất Bác vẫn trầm ổn hướng lên đỉnh núi. Chỉ khi Tiêu Chiến ở trước mặt hắn thì hắn mới có thể hiển lộ một chút yếu đuối, cũng chỉ là một chút. Sự tình của hắn và Tiêu tựa hồ giống như Thiên Ngự Sơn nhìn không thấy đỉnh, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Đau lòng nhìn Hoàng Thượng nhẫn nại, Ôn Quế đột nhiên rất nhớ Vương gia.

Khi một tia nắng mặt trời từ trong bóng đêm lộ ra thì Vương Nhất Bác đã đứng trên đỉnh núi. Ánh dương quang càng lúc càng chói lọi, cuối cùng, khi những tia nắng vàng rực ấm áp hoàn toàn chiếu rọi xuống người hắn cùng với long bào màu kim sắc thì quần thần nhịn không được mà quỳ xuống hô to, “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế—-”

Nhìn xuống non sông xinh đẹp dưới chân, trong lòng của Vương Nhất Bác thầm nói: Chỉ mong có một ngày hắn có thể cùng Chiến đứng ở nơi này nhìn xuống giang sơn của bọn họ.

……

Hướng lên trời cầu nguyện năm nay mưa thuận gió hòa, Vương Nhất Bác hy vọng phía sau có một đôi mắt hắn rất quyến luyến đang nhìn hắn. Tay chân đã trở nên phi thường lạnh lẽo trong những làn gió sớm mai, Vương Nhất Bác càng thêm nhớ nhung đôi tay ấm áp kia. Cuối cùng hoàn thành tất cả nghi lễ rườm rà, Vương Nhất Bác dưới ánh nhìn chăm chú khẩn trưởng của Ôn Quế mà chậm rãi đi xuống tế đàn. Tế xuân phải liên tục bảy ngày, sau đó hắn ở huyện Thiên Ngự nhận những lời chúc phúc của dân chúng, chứng tỏ cùng bá tánh hưởng phúc, đến tận lúc đó thì xuân tế mới xem như chấm dứt, Vương Nhất Bác có thể khởi hành hồi kinh.

Từ đỉnh núi hạ sơn đã quá giờ mùi, cả ngày chưa có một giọt nước nào vào miệng, đến khi lên xe ngựa thì mới uống một ngụm nước đầu tiên của ngày hôm nay. Khi hiến tế đế vương không chỉ đích thân lên núi mà càng không được ăn uống bất cứ thứ gì. Nếu là năm rồi thì Vương Nhất Bác sẽ không mệt như vậy. Uống xong chén nước, ăn mấy miếng điểm tâm, Vương Nhất Bác liền hạ chỉ không cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Đến biệt viện hoàng thất ở huyện Thiên Ngự còn khoảng hai canh giờ lộ trình, Vương Nhất Bác mệt mỏi nằm ngủ bên trong. Hôm nay là ngày thứ hai, còn năm ngày nữa thì hắn không cần tiếp tục lên núi.

Đoàn nhân mã hoàng thất chậm rãi hướng đến huyện Thiên Ngự, đến khi chạng vạng thì ngự liễn tiến vào biệt viện. Từ trên xe bước xuống, trên mặt của Vương Nhất Bác không hề nhìn thấy thần sắc mệt mỏi. Đợi Hoàng Thượng vào tẩm cung, Ôn Quế lập tức phái người truyền vãn thiện. Cho tất cả nô tài thối lui, Vương Nhất Bác kiềm nén thân thể không khỏe để tự thoa dược cho mình. Sau khi hắn và Tiêu Chiến thân mật, hắn để cho Ôn Quế đi ra ngoài cung hỏi thăm nên dùng thuốc gì sau khi xong chuyện, nên chú ý cái gì. Ôn Quế không khiến hắn thất vọng, mang đến loại dược rất hiệu quả, mỗi ngày dùng dược thoa vào cũng giúp hắn bớt thống khổ. Bất quá Vương Nhất Bác tuyệt đối không ngờ hắn và Tiêu Chiến lại có thể làm chuyện như vậy trong tình cảnh cả hai đều thanh tỉnh.

Nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác chờ một lúc sau để dùng bữa cùng bọn quan viên. Hạ thân được thoa dược dần dần trở nên thư thái hơn rất nhiều, lên núi hai ngày, nơi vốn đã bớt sưng lại trở nên đau nhức, đêm đó làm quá mức. Trước mắt lại xuất hiện hình ảnh dâm loạn đêm hôm đó, khóe miệng của Vương Nhất Bác hơi nhếch lên, nhưng ngay lập tức hắn lại lạnh mặt. Chiến và nữ nhân kia trong đêm động phòng hoa chúc không biết sẽ có bao nhiêu kiều diễm, có phải cũng như đêm hôm đó hay không? Nghĩ đến đây thì trong lòng của Vương Nhất Bác lại nhộn nhạo một trận. Là đế vương, lý trí của hắn buộc hắn phải bình tĩnh. Nhưng là Vương Nhất Bác, lý trí của hắn không có cách nào giữ vững bình tĩnh. Nam nữ khác nhau, sau khi nếm mùi vị nữ nhân, không biết tâm tư của Chiến đối với hắn có thay đổi hay không?

Gỡ xuống chuỗi tràng hạt trên cổ tay, Vương Nhất Bác cẩn thận sờ lên từng viên đá, làm cho chính mình bình tĩnh. Nếu cuối cùng Chiến yêu nữ nhân kia….một mũi kim đâm thật sâu vào tâm can của Vương Nhất Bác. Qua một lúc lâu, bên ngoài truyền đến ngữ thanh của Ôn Quế, “Hoàng Thượng, có thể dùng bữa.”

Vương Nhất Bác đeo chuỗi tràng hạt lên tay, thần sắc bình thản đứng dậy, “Thay y phục.” Ôn Quế cúi đầu bước đến, hắn ngắm trộm Hoàng Thượng một cái rồi vội vàng lấy y phục thay cho Hoàng Thượng.

“Nữ nhân kia xinh đẹp hay không?”

Đang thắt đai lưng cho Hoàng Thượng, Ôn Quế hoảng hồn, rất nhanh liền phản ứng lại, hắn cẩn thận nói, “Lúc trước nô tài đi Liễu phủ tuyên chỉ cho Hoàng Thượng thì có gặp qua. Bộ dáng coi như cũng được, bất quá nô tài cảm thấy nàng là trèo cao Vương gia.”

Vương Nhất Bác xoay người để cho Ôn Quế điều chỉnh vạt y bào.

“Không có gì ngoài thân phận là tiểu thư Liễu gia, nàng bất quá chỉ là một nữ tử bình thường. Cho dù có tư sắc thì thời gian lâu dài cũng làm cho người ta nhàm chán, huống hồ Vương gia không phải người háo sắc. Vương gia chưa bao giờ ở trước mặt nô tài nhắc đến Liễu gia tiểu thư, sau khi hồi kinh cũng rất ít khi đến thăm Liễu gia tiểu thư, có thể thấy được Vương gia cũng không thích nàng, chỉ là vướng bận hôn sự đã đính ước với nàng mà thôi.”

Vương Nhất Bác nâng tay để cho Ôn Quế điều chỉnh y mệ cho hắn, “Cho dù tư sắc bình thường thì nàng cũng là nữ tử.”

Ôn Quế vội vàng nói, “Nữ tử thì sao? Nữ tử cho dù có đẹp có hiền thục thì cũng phải lọt vào mắt của Vương gia mới được. Nô tài ngu dốt nhưng nô tài cũng nhìn ra được người mà Vương gia để ý là ai.”

Ôn Quế không nói thẳng, bất quá kẻ ngốc đều nghe ra ý tứ trong lời của hắn. Hắn lại tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, “Vương gia trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ưu phiền thì đương nhiên Vương gia cũng ưu phiền, chắc hẳn có một số việc Vương gia đã tính toán trong lòng, chẳng qua không tiện nói cùng Hoàng Thượng.” Lời này Ôn Quế nói ra hơi chột dạ một chút, hắn bất quá là đem những gì mà Khổng Tắc Huy nói với hắn để Hoàng Thượng giải sầu, hy vọng Khổng thống lĩnh không lừa hắn, nếu lừa hắn thì hắn sẽ cáo trạng Khổng Tắc Huy ngay trước mặt Hoàng Thượng!

“Trẫm…”

Đứng trước gương, Vương Nhất Bác không nói ra hết lời. Nếu luận về dung mạo thì hắn không hề kém hơn Liễu Song, chẳng qua hắn không giống nàng ở điểm hắn là nam nhi. Hắn sẽ nhịn, nhịn không thèm nghĩ đến Chiến và nữ nhân kia ở trên giường mây mưa như thế nào.

“Bãi giá.”

“Bãi giá Yên Vân Các—”

Đi ra tẩm cung, Vương Nhất Bác vứt bỏ hình ảnh không thể chịu nổi ra khỏi đầu, Chiến nếm tư vị nữ nhân…Hay là trước kia Chiến đã nếm qua tư vị của nữ nhân? Nghĩ đến động tác thành thục của Tiêu Chiến đêm hôm đó, trong lòng của Vương Nhất Bác lại nổi lên cơn thịnh nộ. Chẳng lẽ Chiến không chỉ nếm qua tư vị của nữ nhân mà cả nam nhân cũng đã thử?

……

Vẫn không biết chính mình bị người phương xa đang nghĩ oan, Tiêu Chiến sau ngày thành thân thứ ba đã xuất hiện đúng giờ bên trong Kỳ Lân Các cùng với những vị Nội Các đại thần. Từng cùng hắn kết giao ở thành Lương Châu, Tiếu Thọ nhân giờ nghỉ giữa ngọ, nhịn không được mà nói, “Vương gia, ngài vừa thành thân, Hoàng Thượng lại không ở kinh thành, ngài không cần phải vội vàng tiến cung như vậy. Chẳng phải Hoàng Thượng đã cho phép ngài nghỉ năm ngày rồi hay sao?”

Tiêu Chiến mỉm cười cảm kích với Tiếu Thọ, “Hoàng Thượng không ở đây, ta càng không thể lười biếng.” Nói xong, hắn lướt mắt hơi có thâm ý nhìn vào các vị đại thần đang trò chuyện ở cách đó không xa. Tiếu Thọ nhìn sang, cảm thấy hiểu rõ. Việc Lương Vương đi vào Nội các đã khiến triều đình chấn động không ít, nhiều quan viên nói bóng nói gió phản đối, cũng không thiếu người dâng tấu chương cho Hoàng Thượng. Mà các vị Nội các đại thần đối với việc này lại ôn hòa, đa phần là xem chừng như thế nào. May mà Thái sư Lâm Giáp phản đối nhưng cũng không kết bè kết phái, bằng không Tiêu Chiến ở trong triều càng thêm gian nan.

Trong đám quan văn ngoại trừ Liễu Nhiễm thì người duy nhất thân cận với Tiêu Chiến chính là Tiếu Thọ. Hắn nói nhỏ, “Vương gia một lòng vì Hoàng Thượng phân ưu, nạn tuyết năm trước Vương gia vì Hoàng Thượng và triều đình mà tận tâm tận lực, hạ quan nhìn thấy trong mắt, cũng ghi tạc trong lòng. Trong việc triều chính, nếu có chuyện gì Vương gia cần hạ quan thì cứ mở miệng.” Tiêu Chiến nghe xong thì rất cảm động, hắn thở hắt ra một hơi rồi mỉm cười với Tiếu Thọ. Mặc kệ Tiếu Thọ có mục đích gì thì ít nhất hắn đã thành công mượn sức một vị quan văn, một vị quan văn có địa vị khá cao.

Tiêu Chiến từ nhỏ đã ở bên cạnh Vương Nhất Bác, tuy rằng hắn rời kinh ba năm, cũng chưa bao giờ chính thức tiến vào triều chính. Bất quá chuyện trong Nội các cũng không thể làm khó được hắn. Hơn nữa có Tiếu Thọ ở bên cạnh hỗ trợ, Tiêu Chiến cũng sẽ không bối rối tay chân. Hắn hiện tại chỉ có thể nghe nhiều học nhiều, trừ phi có người hỏi ý kiến hắn, nếu không hắn vẫn cứ ít nói là tốt nhất. Chẳng qua khi có người hỏi ý kiến hắn thì hắn cũng không thể quá khoe mẽ, hắn bất quá chỉ là một vị đại thần mới tiến vào Nội các.

Nội các đại thần mặc dù có chức phẩm của chính mình nhưng bọn họ trực tiếp phụng sự Hoàng Thượng. Mỗi ngày các nơi dâng lên tấu chương sẽ được trình đến Nội các, rồi các vị Nội các đại thần sẽ đem những tấu chương cần Hoàng Thượng tự mình phê duyệt, hoặc tấu chương trọng yếu trình cho Hoàng Thượng. Đồng thời bọn họ sẽ đưa ra ý kiến của mình để Hoàng Thượng tham khảo. Mặt khác, Nội các đại thần không chỉ chi phối những chuyện đại sự mà còn có thể chi phối những việc vặt trong triều. Từ chính vụ của Hoàng Thượng, đến việc ăn uống của dân chúng, bọn họ đều quản tất cả.

Tháng ba hàng năm là thời điểm quan viên khắp nơi vào kinh báo cáo công tác, cũng là thời điểm Nội các đại thần bận bịu nhất. Nội các đại thần tiến hành thẩm tra các quan viên rồi mới bẩm tấu Hoàng Thượng. Chỉ có Bố Chính Sứ các tỉnh mới trực tiếp báo cáo công tác với Hoàng Thượng, bởi vậy theo nhiều phương diện mà nói thì Nội các đại thần rất có uy quyền. Mà sở dĩ Nội các thiết lập nhiều vị đại thần cũng là vì phòng ngừa một người kiêu ngạo, nhiễu loạn triều cương. Nhưng như vậy sẽ luôn luôn xuất hiện tranh chấp phe phái, bè đảng hỗn loạn. Vì phòng ngừa tình huống như vậy phát sinh nên triều đình lại có Đô Sát Viện giám sát công tác của bá quan, ngoài ra còn âm thầm thiết lập Diêm La Điện và vài ám bộ để giám sát ngôn hành của Nội các đại thần và bá quan. Mà các vị hoàng đế trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra sẽ không cho phép Nội các đại thần nắm binh quyền trong tay để phòng ngừa hậu hoạn.

Đây cũng là lý do vì sao Tiêu Chiến bị rất nhiều đại thần phản đối. Tiêu Chiến không chỉ là Vương gia khác họ, thời thời khắc khắc uy hiếp ngôi vị của Hoàng Thượng. Hắn còn chấp chưởng quân cận vệ và nội đình thị vệ của Hoàng Thượng. Sau khi Diêm La Điện bị giải tán, mức độ mà Đô Sát Viện giám sát bá quan vốn không bằng dĩ vãng, nay có một Vương gia khác họ lại cầm binh quyền trong tay tiến vào Nội các, đây không phải chứng tỏ tương lai sẽ có hiểm họa hay sao? Hoàng Thượng ưu ái Lương Vương khiến người ta đỏ mắt, càng làm cho lòng người đố kỵ. Ngoại trừ hai điểm này, sự uy hiếp của Lương Vương đối với Hoàng Thượng càng khiến nhiều người lo lắng. Tuy rằng tất niên Tiêu Chiến từng đến bái niên tặng lễ vật đến từng phủ đệ, cũng có không ít người gió chiều nào theo hướng nấy tiến đến Lương Vương phủ nhiều lần, nhưng trong triều vẫn tràn ngập không khí phản đối.

Tiêu Chiến không phải ngốc tử, sao lại không có cảm giác, nhất là sáng nay gặp phải Thái sư Lâm Giáp, sắc mặt của đối phương u ám, phẩy y mệ bỏ đi, loại cảm giác bị bài xích này lại càng sâu. Lâm Giáp có địa vị hiển hách trong triều, rất nhiều quan văn là đệ tử của hắn. Mặc dù hắn không có quan hệ cá nhân sâu sắc với các đại thần trong triều, nhưng mặc kệ là xuất phát từ sự tôn kính đối với hắn hay là xuất phát từ thân phận của hắn, thì việc Lâm Giáp phản đối rõ ràng như vậy làm cho địa vị của Tiêu Chiến ở trong triều thật sự bị ảnh hưởng. Ngại Hoàng Thượng nên Lâm Giáp sẽ không nói năng lỗ mãng với Tiêu Chiến, bất quá thái độ tuyệt đối không thể xưng là thân mật. Hắn chính là một lão nhân quật cường như thế, ngay cả Vương Nhất Bác cũng không có biện pháp đối với hắn, huống chi là Tiêu Chiến.

Bất quá tục ngữ có câu Vung tay không đánh kẻ đang cười. Sau khi cùng Tiếu Thọ tán gẫu, Tiêu Chiến chủ động mặt dày đi đến bên phía Lâm Giáp. Kết quả đương nhiên không cần phải nói, không thiếu được một chút giáo huấn. Tiêu Chiến chỉ mỉm cười, mặc cho Lâm Giáp ở trước mặt mọi người mà giảng cho hắn đạo quân thần. Tiêu Chiến không phải không căm tức, nếu hắn là một cái đại gian thần thì hắn tuyệt đối sẽ nghĩ cách giết chết Lâm Giáp. Nhưng trong triều đình từ trên xuống dưới ngoại trừ hắn thì e rằng chỉ có vị lão Thái sư này là một lòng trung thành và tậm tâm với Hoàng Thượng, mà hắn đối với Hoàng Thượng còn có một phần tư tâm không thể cho người ta biết rõ. Vì vậy mắng cứ mắng, nói cứ nói, để cho Thái sư bớt giận thì Vương Nhất Bác mới không khó xử.

Buổi giáo huấn này ước chừng mất một ngày. Cũng chính là một ngày này cả triều văn võ mới kiến thức được sự ôn hòa và rộng lượng của Lương Vương Tiêu Chiến. Cuối cùng hai vị đại tướng Quân Chu Khang Viêm cùng Trang Khiếu ra mặt khuyên bảo thì Lâm Giáp mới chịu buông tha cho Tiêu Chiến. Bị giáo huấn xám mày xám mặt, Tiêu Chiến cười khổ đi vào Kỳ Lân Các tiếp tục làm đệ tử Nội Các. Vương Nhất Bác không ở kinh thành, Tiêu Chiến phải đối mặt một mình với hết thảy những chuyện này, cũng may ở trong mắt mọi người hắn là kẻ có tính tình ôn hòa, không ra vẻ Vương gia, bất mãn thì bất mãn nhưng cũng không có ai giống Lâm Giáp khiến cho hắn sượng mặt như vậy.

Ngày đầu tiên chính thức tham dự triều chính, trong lòng của Tiêu Chiến có đủ loại tư vị. Ủy khuất tất nhiên là có, bất quá hắn là một đại nam nhân, chỉ có một chút ủy khuất như vậy mà chịu không nổi thì đừng nói ba năm sau sẽ trở thành một quyền thần dưới một người trên vạn người. Chẳng qua hắn rất nhớ Vương Nhất Bác. Sau đêm hôm đó cùng với Vương Nhất Bác thì hắn không có gặp lại Vương Nhất Bác, không phải không muốn gặp, mà là không thể gặp.

Vương Nhất Bác cũng không thật không ngờ khi hắn không ở kinh thành thì Tiêu Chiến lại lâm vào tình cảnh như vậy, nhưng đây là thời kỳ mà Tiêu Chiến phải trải qua. Hắn tin Tiêu Chiến có thể tự mình xử lý tốt. Hắn không chỉ muốn Tiêu Chiến trở thành quyền thần mà còn muốn làm cho Tiêu Chiến trở thành người mà không ai có thể lay động. Cho dù hắn có chết thì Tiêu Chiến cũng có thể làm quyền thần chân chính hô phong hoán vũ ở trong triều. Vì vậy hắn lưu Tiêu Chiến lại kinh thành để cho Tiêu Chiến đối mặt với hết thảy điều này.

Mặc dù một ngày ở trong cung không tính là vui vẻ, bất quá là khổ hay là ngọt thì tự mình biết là tốt rồi, không cần thiên hạ đều biết. Cho nên Tiêu Chiến vẫn mang theo nụ cười tươi rói về Vương phủ. Mới tiến vào đại sảnh, hai nữ nhân đang ngồi trong phòng liền lập tức đứng lên, tân nương tử vừa mới được thú vào Vương phủ ngượng ngùng rót một tách trà nóng cho hắn.

“Chiến, hôm nay có thuận lợi không? Hoàng Thượng xuất cung, không ai làm khó dễ ngươi chứ. Song nhi lo lắng cho ngươi cả ngày.”

Tiêu Chiến đi đến bên cạnh cô nãi nãi đang mang theo vẻ mặt lo âu, hắn ngồi xuống rồi trấn an, “Đương nhiên thuận lợi. Tuy rằng Hoàng Thượng không ở trong cung nhưng có nhạc phụ và bọn người tướng quân ở đó thì làm sao có ai gây khó dễ cho ta. Hơn nữa tốt xấu gì ta cũng là Vương gia, người khác xu nịnh còn không kịp, làm sao lại gây khó dễ cho ta?”

“Không có là tốt rồi. Cô nãi nãi lo lắng a.”

“Cô nãi nãi cứ yên tâm đi.”

Nắm lấy tay của Tiêu Chiến, Phạm Tiêu Thị gọi Liễu Song ngồi xuống bên cạnh nàng, rồi đem tay của hai người đặt vào cùng một chỗ, nàng nói với Tiêu Chiến, “Buổi sáng sau khi ngươi rời đi thì Song nhi liền đến đây, cả ngày ở cùng với ta. Song nhi là Vương phi, là nữ chủ nhân trong phủ, việc trong phủ cũng nên giao cho nàng quyết định.”

“Cô nãi nãi cứ làm chủ là được.” Nhân cơ hội vén tóc cho cô nãi nãi, Tiêu Chiến rút tay ra rồi mỉm cười với Liễu Song, “Ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm thế nấy, chỉ cần cô nãi nãi đồng ý là được.”

“Thiếp mới vào phủ, cái gì cũng không hiểu. Chuyện trong phủ cứ để cô nãi nãi làm chủ đi, thiếp sợ có chỗ lỗ mãng sẽ làm hỏng quy củ trong phủ, khiến cho bọn hạ nhân chê cười.” Liễu Song hiểu biết phép tắc nên nhẹ nhàng nói như thế, ánh mắt lại nhìn bàn tay vừa rút ra của Tiêu Chiến, đột nhiên có loại ảo giác —ôn tồn kịch liệt đêm qua bất quá chỉ là nàng nằm mộng.

Nghe Liễu Song nói như thế, trên mặt của Phạm Tiêu Thị che giấu không được sự vui mừng. Nàng không bận tâm là ai quản gia đình này, nhưng Liễu Song hiểu biết phép tắc như thế, sau này Chiến nạp thiếp có lẽ sẽ không phản đối.

“Cô nãi nãi, Vương gia, nương nương, hiện tại có thể bưng thức ăn lên được hay chưa?”

“Bưng lên đi. Ta đã sớm đói bụng.”

Tiêu Chiến đứng dậy, tránh đi ánh mắt chăm chú của Liễu Song. Vừa nghe hắn nói đói bụng, Phạm Tiêu Thị nhanh chóng phân phó bọn hạ nhân bưng lên thức ăn. Nghĩ đến sang năm nàng có lẽ sẽ được ẵm tôn tử, nàng liền cưới đến toe toét.

Tiêu Hoa buổi tối có yến tiệc, Tiêu Anh thì hai ngày mới về phủ một lần, vãn thiện chỉ có ba người. Không có Tiêu Hoa quấy rối nên bữa cơm nhanh chóng ăn xong. Đưa Phạm Tiêu Thị ôm hy vọng ẵm tôn tử về phòng, Tiêu Chiến và Liễu Song cũng quay về phòng, sau khi thay đổi Xiêm y, Tiêu Chiến bảo Liễu Song nghỉ ngơi trước, hắn đi thư phòng. Sau khi Liễu Song rửa mặt thì ngồi bên giường vừa thêu khăn vừa chờ Tiêu Chiến. Nhưng đợi một hồi đến mức đôi mắt mở không ra mà Tiêu Chiến vẫn chưa quay về. Mang theo một chút mất mát, Liễu Song lên giường một mình, khe khẽ thở dài.

Ánh nến nhảy lên, một làn khói trắng tiến vào, Liễu Song đang buồn ngủ thì ngay tại lúc này hoàn toàn tiến vào mộng đẹp. Ánh nến bị thổi tắt, một lát sau, có một bóng đen xuất hiện trong phòng, rồi mới lên giường.

Trong thư phòng, Tiêu Chiến ngẩn người nhìn chuỗi tràng hạt Dương Chi Ngọc vô giá trong tay. Chiếc khăn tay trên chóp mũi đã không còn hương vị của người nọ, Tiêu Chiến than thở một tiếng rồi đem khăn đặt vào lòng. Khẽ bấm đốt ngón tay, Hoàng Thượng còn bảy ngày nữa mới có thể hồi cung, bảy ngày….những ngày này cũng quá là gian nan. Không được, không thể tiếp tục như thế này, bằng không hắn sẽ quản không được đôi chân của mình mà chạy đến huyện Thiên Ngự. Đeo vào chuỗi tràng hạt, Tiêu Chiến phấn chấn tinh thần, lặng lẽ ra khỏi Vương phủ.

*** 36 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro