Chương 34
Khi khớp hàm bị mở ra, hương vị của đối phương xộc vào xoang mũi thì Vương Nhất Bác đột nhiên giãy dụa. Tay trái của Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác, tay phải giữ ngay sau đầu của Vương Nhất Bác để tiếp tục hôn sâu. Mặc kệ là lớn mật hay là làm càn, hai từ luôn bắt bên miệng của đế vương lại làm cho Vương Nhất Bác không thể nói ra. Hắn dùng hết lực giãy dụa, Tiêu Chiến cũng dùng hết lực để trói buộc. Dần dần sức giãy dụa càng lúc càng yếu, lúc đầu hai bàn tay nắm chặt quyền nện lên lưng của Tiêu Chiến thì bây giờ lại trở thành ôm chặt Tiêu Chiến.
Môi lưỡi của hai người vẫn chưa tách ra, trong mắt của Tiêu Chiến chỉ có Vương Nhất Bác, trong mắt của Vương Nhất Bác cũng chỉ có hắn. Giờ khắc này không muốn nói cũng không cần nói bất luận điều gì. Rồi sau đó Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, bàn tay lạnh lẽo tìm lấy búi tóc của Tiêu Chiến, rút ra cây trâm trên tóc hắn. Nước bọt không được nuốt hết đang chảy xuống từ khóe môi kề sát của hai người. Tiêu Chiến tháo xuống đế quan của Vương Nhất Bác, làm cho tóc của Vương Nhất Bác và của mình cùng giao triền, rồi dời môi khỏi Vương Nhất Bác, ôm lấy Vương Nhất Bác đặt lên chiếc giường trải nệm màu kim sắc.
“Ôn công công, bổn vương muốn cùng Hoàng Thượng mật đàm, không cho bất luận kẻ nào đến gần Đông Noãn Các!”
“Dạ!”
Vội vàng mở ra long bào của Vương Nhất Bác, ánh mắt của Tiêu Chiến có thể thiêu đốt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vứt bỏ tất cả lý trí và điềm tĩnh của một vị đế vương, khi Tiêu Chiến đang thoát hạ y phục của hắn thì hắn cũng cởi xuống y phục của Tiêu Chiến. Bờ môi lại một lần nữa giao triền, tiếng thở dốc nặng nề hòa quyện vào nhau. Từng phần y phục rơi rải rác bên giường, cuối cùng là một cái tiết khố màu minh hoàng và một cái tiết khố màu trắng.
Không hề giả say, không còn áp lực, bàn tay của Tiêu Chiến lướt trên thân thể của Vương Nhất Bác, làm cho hắn vì chính mình mà phát lên âm thanh tuyệt vời. Không còn vẻ lạnh lùng của đế vương, không còn sự nghiêm nghị của đế vương, ở dưới thân Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chân thật với khoái cảm của chính mình, không hề né tránh mà vuốt ve thân thể tinh tráng của Tiêu Chiến. Hai người đều không lên tiếng, hết thảy đều chìm đắm trong những nụ hôn và những cử chỉ mơn trớn. Ngay tại thời khắc động tình này, khóe mắt của Vương Nhất Bác đã ươn ướt, của Tiêu Chiến cũng đã ươn ướt. Liếm đi khóe mắt ướt át của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chậm rãi hôn từ cần cổ xinh đẹp xuống phía dưới.
Đưa tay ghì chặt đầu của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dâng lên nhũ hoa mẫn cảm của mình đến môi của đối phương, nhũ hoa nhanh chóng trở nên ướt át dị thường, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy dục vọng mãnh liệt sắp bao phủ lấy hắn. Yếu ớt tinh xảo nằm trong lòng bàn tay của Tiêu Chiến, được đối đãi ôn nhu khiến nó chảy ra từng dòng nước mắt, Vương Nhất Bác rên rỉ, rốt cục không thể đè nén áp lực. Tiêu Chiến kìm lòng không đậu mà khom người ngậm lấy ngọc trụ đã làm cho hắn yêu say đắm không thôi.
Hai chân cọ sát trên thắt lưng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác yên lặng thỉnh cầu. Ngọc trụ chảy ra nước mắt càng lúc càng nhiều, Tiêu Chiến xuôi theo bắp đùi liếm thẳng một đường làm cho Vương Nhất Bác vẽ thành những vết cào trên lưng của hắn. Lấy gối đầu kê dưới thắt lưng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tách ra hai chân của Vương Nhất Bác, để lộ nhụy cúc mà hắn sắp hái. Tiêu Chiến không hề nghĩ ngợi, lập tức há miệng liếm lên, sự ngọt ngào vượt quá ngoài dự kiến làm cho hắn giật mình không thôi. Ngay khi hắn giật mình là lúc Vương Nhất Bác chủ động lật người lại, sau đó quỳ sấp xuống, nhếch lên bờ mông để lộ hoàn toàn nhụy cúc trước mặt hắn.
Như vậy Tiêu Chiến càng thuận tiện nhấm nháp. Một tay của hắn âu yếm ngọc trụ đang khóc nức nở của Vương Nhất Bác, tay còn lại giúp đầu lưỡi của mình khai thác nhụy cúc e thẹn. Được thoa dược cao cùng với nước bọt bôi trơn khiến nhụy cúc chậm rãi mở ra, Tiêu Chiến đưa một ngón tay xâm nhập vào bên trong, hắn lập tức nghe được tiếng áp lực của Vương Nhất Bác khiến cho hắn không thể khống chế mà rên rỉ. Thỏa thích ở trên lưng của Vương Nhất Bác vừa liếm vừa hôn, Tiêu Chiến chịu không nổi, vì vậy liền để Vương Nhất Bác nằm lật lại, tách ra hai chân của Vương Nhất Bác. Lần này là hai ngón tay.
Không hề nhắm mắt, trong cơn động tình, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến xâm phạm hắn như thế nào, nhìn Tiêu Chiến ngậm lấy dục vọng của hắn ra sao, nhìn Tiêu Chiến tách ra hai chân của hắn, nhìn ngón tay của Tiêu Chiến ra vào trong cơ thể của hắn. Khi Tiêu Chiến định tiến vào ngón tay thứ ba thì bị Vương Nhất Bác đẩy tay ra, hơi thở dồn dập. Tuy rằng Vương Nhất Bác không nói bất luận điều gì nhưng Tiêu Chiến hiểu hắn. Bờ môi lại một lần nữa kề sát vào nhau, khóe mắt vẫn ướt át như cũ, Tiêu Chiến nuốt xuống tiếng kêu rên của Vương Nhất Bác, khi Vương Nhất Bác lộ ra thần sắc thống khổ, Tiêu Chiến chậm rãi dùng chính vũ khí cứng rắn nhất của mình để xâm chiếm người cao ngạo nhất thiên hạ.
Không cho Tiêu Chiến bôi trơn đầy đủ khiến Vương Nhất Bác nếm trải tư vị thống khổ, nhưng hắn lại thản nhiên mỉm cười, bởi vì đây là điều hắn mà muốn. Từng giọt nước mưa nhiễu xuống mặt hắn, Vương Nhất Bác lau đi, hai chân quấn quanh trên lưng của Tiêu Chiến, hắn chủ động phối hợp nhịp điệu với đối phương, nước mưa trên mặt càng lúc càng nhiều, Vương Nhất Bác chậm rãi nhắm mắt lại để cho người nọ tận tình luống cuống.
“Trẫm cần tắm rửa, trai giới ba… ngày.”
“Sẽ không sai.”
“Mau một chút!”
“Tuân chỉ.”
Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác rời kinh thì hai người chỉ nói hai câu như thế.
Máu loãng hòa quyện với những sợi tơ bạch dịch chậm rãi tràn ra khỏi địa phương vẫn luôn kề sát của hai người, Tiêu Chiến lưu lại ấn ký lên tất cả những nơi hắn có thể. Long tinh của Vương Nhất Bác văng lên thân thể của mình và của Tiêu Chiến, nhưng hai người đều không có ý tứ dừng lại, trước khi đến giờ tý thì bọn họ đều không ai muốn dừng lại. Liếm sạch long tinh trước người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến xoay mình ôm Vương Nhất Bác lên trên người, bộ phận giao hợp của cả hai vì động tác này mà không còn chặt chẽ, đến khi Vương Nhất Bác ngồi xuống thì lại tiếp tục tương liên.
Nụ hôn, dây dưa. Mái tóc, giao triền. Thân thể, kề sát. Không cần biết dưới thân mình hỗn độn như thế nào, không cần biết lúc này bản thân mình phóng túng dâm đãng ra sao, Vương Nhất Bác dưới sự ra vào điên cuồng của Tiêu Chiến mà không ngừng quát to, hắn kéo lấy bàn tay của Tiêu Chiến âu yếm lên hạ thân cương cứng của mình.
Tiêu Chiến cũng hoàn toàn mất đi tự chủ, hắn đã quên người mà mình đang xâm chiếm chính là đương kim thiên tử, là Hoàng Thượng. Hắn từ phía sau, từ bên hông, đến trước mặt. Phàm là bất cứ tư thế nào có thể nghĩ ra thì hắn đều làm với Vương Nhất Bác. Hắn thậm chí hung hăng cắn bả vai của Vương Nhất Bác, lưu lại dấu răng đỏ sẫm. Không để ý đến hậu huyệt đã sưng tấy của Vương Nhất Bác, hắn cứ lần lượt tiến vào, lần lượt va chạm. Những giọt lệ của hắn và Vương Nhất Bác hòa quyện cùng một chỗ, tiếp theo lại là một lần điên cuồng, lại là một lần cấm kỵ.
Không biết làm đến bao lâu, cũng không biết làm bao nhiêu lần, cho đến khi trong phòng đã hoàn toàn tối đen, ngoài phòng truyền đến tiếng gõ canh tý thì Tiêu Chiến mới chậm rãi từ trong cơ thể của Vương Nhất Bác mà rời khỏi, sau đó quỳ gối bên giường hôn Vương Nhất Bác đã sớm chống đỡ hết nổi. Vương Nhất Bác vẫn như cũ, không nói bất luận điều gì mà chỉ mở miệng nghênh đón. Nụ hôn này cũng không kịch liệt, đến khi Vương Nhất Bác thật sự duy trì không nổi mà nhắm mắt mê man thì Tiêu Chiến mới thối lui. Sờ soạng tìm được y phục của mình trên mặt đất, Tiêu Chiến tùy tiện mặc vào rồi đi ra khỏi phòng.
“Ôn công công.” Giọng nói khàn đặc.
“Có nô tài.” Ôn Quế ở ngoài cửa đáp lại.
“Mang nước ấm đến rồi lấy cho ta và Hoàng Thượng một bộ xiêm y sạch sẽ.”
“Vương gia, nô tài đã đặt xiêm y ở bên ngoài cho ngài, để nô tài đi lấy nước ấm. Khổng thống lĩnh đã đem toàn bộ thị vệ lui ra ngoài.”
Bên ngoài có một chút động tĩnh, có lẽ là Ôn Quế chạy đi lấy nước. Không ngại Khổng Tắc Huy biết chuyện tình của hắn và Hoàng Thượng, Tiêu Chiến tìm đá đánh lửa để thắp đèn. Quay đầu nhìn lại, người trên giường chật vật không chịu nỗi, nhưng khuôn mặt trầm ngủ lại rất bình thản, khóe miệng thậm chí mang theo thỏa mãn. Lúc này Tiêu Chiến phát hiện sau lưng của mình rất đau, hắn lấy tay sờ một chút, dưới ánh nến có thể nhìn thấy vết máu. Hắn không mặc y phục chỉnh tề mà chỉ đứng tại chỗ cười ngây ngô.
Ôn Quế mang đến nước ấm, không để cho Ôn Quế tiến vào, Tiêu Chiến tự mình rửa sạch cho Vương Nhất Bác. Trong quá trình rửa sạch, hắn biết chính mình đã làm Vương Nhất Bác phi thường mệt mỏi, biết chính mình tổn thương Vương Nhất Bác, biến chính mình đã cắn nát bờ vai của Vương Nhất Bác, biết chính mình làm cho thân thể của Vương Nhất Bác loang lổ dấu vết, hắn cũng biết đây là những gì mà Vương Nhất Bác muốn. Vương Nhất Bác muốn ấn ký của hắn, muốn hơi thở, muốn tâm, muốn tình của hắn. Hắn toàn bộ đều dâng cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác muốn cái gì thì hắn liền dâng cái đó, cho dù là mạng của hắn.
Bế Vương Nhất Bác từ mật đạo đến Nhân Tâm Đường, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác ngủ thẳng giấc đến khi trời gần sáng. Từ hôm nay trở đi Vương Nhất Bác muốn tắm rửa trai giới ba ngày, Tiêu Chiến đã tính toán thời gian rất chuẩn xác, ba ngày này Vương Nhất Bác cũng không thể ăn đồ mặn, cũng phải nằm trên giường nghỉ ngơi cho đến khi rời kinh. Trước khi Vương Nhất Bác tỉnh lại thì Tiêu Chiến đã xuất cung.
Khi Vương Nhất Bác thức dậy thì hoàng hôn đã buông xuống. Vương Nhất Bác không hề nhắc đến một màn hoang dâm đêm qua, cũng không hỏi Tiêu Chiến rời đi khi nào. Sau khi dùng cháo, vì không thể nhúc nhích mà phải để cho Ôn Quế dìu hắn tắm rửa thay y phục, sau đó mới quay về ngủ tiếp, Trong lúc mệt mỏi hắn không rảnh bận tâm hôn lễ sắp được cử hành, giữa hai chân không khỏe càng khiến cho hắn không rảnh để ý đến nữ nhân sắp trở thành người đầu gối tay ấp của Tiêu Chiến. Trước khi Tiêu Chiến thành thân thì hắn tựa hồ đã chiếm được điều mà hắn muốn.
……
Mười lăm tháng hai, tiếng pháo nối liền không dứt trong kinh thành. Đại hôn của Lương Vương, toàn bộ dân chúng kinh thành đều chìm vào không khí vui mừng. Tiếng pháo ở Lương Vương phủ và Liễu phủ từ lúc trời còn tờ mờ sáng đã vang lên. Những tiểu hài tử tụ tập trước cửa Vương phủ và Liễu phủ để nhặt những viên kẹo đường được rải trên mặt đất, kinh thành trở nên náo nhiệt vì đại hôn của Lương Vương.
Đại môn của Vương phủ mở rộng, kiệu hoa màu đỏ, đại mã thượng cấp cùng với hàng ngũ đón dâu đều đã chuẩn bị tốt. Lương Vương với lễ phục tân lang trên mặt mang theo nụ cười leo lên lưng ngựa, hét to một tiếng, các huynh đệ lên đường đón dâu. Đội ngũ từ Lương Vương phủ thẳng tắp đi đến trước cửa cung, các quan viên tề tụ về kinh thành để chúc mừng Lương Vương, tình cảnh này có thể so sánh với đại hôn của Hoàng Thượng. Nhưng không ai dám có nửa điểm phê bình úp mở, đây là Hoàng Thượng lệnh cho Lễ Bộ xử lý, là ý tứ của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng coi trọng đại hôn của Lương Vương khiến nhiều người vui mừng, cũng có người ưu tư.
Đội ngũ đón dâu chậm rãi hướng đến Liễu phủ, chiêng trống nổi lên, tiếng kèn tấu khúc, dân chúng bên đường tranh nhau hồng bao do đội ngũ tung ra. Trong hồng bao bất quá chỉ có vài đồng xu lẻ nhưng đây là không khí vui mừng, là cát tường. Hai mươi vò Lộc Nhi tửu được chuyển đến từ trong cung, các loại cống phẩm quý hiếm cũng từ trong cung chuyển ra, Hoàng Thượng ban tặng lễ vật khiến quan viên cả triều đỏ mắt.
Đến khi đội ngũ đón dâu với một màu đỏ rực dừng trước cửa Liễu phủ thì tiếng pháo lại nổ lên đinh tai nhức ốc. Tân lang được mọi người đẩy lên trước khuê phòng của tân nương tử, sau khi bị các đại thẩm ma ma gây khó dễ cùng với sự trợ giúp của các huynh đệ thì tân lang rốt cục cũng xông vào được khuê phòng của tân nương tử, nắm lấy mảnh lụa đỏ thẫm đặt vào trong tay tân nương tử. Tân nương tử đội mũ phượng, mặt che khăn voan đỏ, được tân lang dẫn đến trước mặt phụ mẫu. Sau khi dâng rượu cho phụ mẫu, tân nương tử thẹn thùng, hai tròng mắt mang theo lệ được tân lang dẫn vào trong cỗ kiệu, rời xa phủ đệ mà mình đã sống hai mươi năm qua.
Giờ lành đã đến, tân nương tử được thú vào Vương phủ, lại một trận tiếng pháo nổ vang vọng khắp chân trời, tân lang cùng tân nương đứng trước bài vị của phụ mẫu, lão phu nhân Phạm Tiêu Thị vì quá vui mừng mà khóc thút thít.
“Nhất bái thiên địa—-”
“Nhị bái cao đường—-”
“Phu thê giao bái—-”
“Đưa vào động phòng—–”
Mặc kệ những người ở đây là thật tình hay là giả ý, trên mặt đều mang theo nụ cười vui mừng, trong miệng là những lời chúc phúc. Nhưng có hai người lại cười không nổi, một người là Tiêu Anh, một người là Ôn Quế. Sau khi đại ca dẫn Liễu Song tiến vào động phòng thì Tiêu Anh ảm đạm rời đi, Ôn Quế thì khóc lớn khi Vương gia và Vương phi bái thiên địa.
Có người hỏi, “Ôn công công, vì sao ngài lại khóc a.”
“Ta, ta đang cao hứng…”
“Cao hứng thì ngài phải cười mới đúng a.”
“Ta chỉ muốn khóc.”
“…..”
Tân Lang không chìm đắm trong phòng tân hôn, sau khi hắn dẫn tân nương tử vào động phòng thì liền ra ngoài tiếp khách. Hắn cười sang sảng, uống đến mức thỏa thuê, tựa hồ là cuối cùng đã được đền bù mong muốn. Mặc kệ là có thể đến hay không thể đến thì đều đến, khiến cho Vương phủ rộng lớn lại có vẻ hơi chật chội. Bá quan đều chờ khách nhân quan trọng nhất đêm nay tiến đến, nhưng vị khách nhân kia vẫn không xuất hiện. Ôn Quế ngồi ở địa vị cao, sau khi uống ba ly rượu thì lên tiếng, “Hôm nay thân mình của Hoàng Thượng không khỏe, không tiện tiến đến, ta đã thay mặt Hoàng Thượng chúc phúc Vương gia.”
Thân mình của Hoàng Thượng không khỏe? Các loại ánh mắt suy đoán tràn ngập trên bàn rượu, lập tức có người hỏi, “Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì? Có thỉnh ngự y xem qua hay chưa?”
“Đã xem qua, bảo rằng Hoàng Thượng mệt nhọc. Đêm nay Hoàng Thượng còn phải đi Thiên Ngự Sơn, cho nên Thái y muốn Hoàng Thượng tịnh dưỡng để tránh trên đường vất vả.”
“Ra là như thế. Nguyện ngô Hoàng long thể an khang, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Trong lúc nhất thời, những tiếng vạn tuế liên tục được hô to. Tiêu Chiến nhìn thấy đôi mắt vẫn còn ửng đỏ của Ôn Quế, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, “Thân mình Hoàng Thượng không khỏe, Ôn công công sớm hồi cung đi. Tiêu Chiến thành thân không chỉ làm phiền chư vị đại nhân và Ôn công công mà còn làm phiền Hoàng Thượng, trong lòng của Tiêu Chiến thật sự áy náy. Tiêu Chiến tự phạt ba ly rượu.” Nói xong, hắn uống cạn ba ly rượu.
Trong lòng khó chịu nhưng Ôn Quế giả vờ bình tĩnh, “Vương gia nói như thế là tổn thọ nô tài. Bất quá nô tài cũng không yên lòng vì Hoàng Thượng, như vậy nô tài xin cáo lui trước.”
“Tiêu Chiến tiễn Ôn công công.”
Tiêu Chiến tự mình tiễn Ôn Quế đến cửa, khi không có người thì Ôn Quế nhỏ giọng nói, “Hoàng Thượng vẫn chưa thể đứng dậy, nô tài cũng đưa cho Hoàng Thượng dùng dược mà Vương gia cho nô tài, Hoàng Thượng đúng là có khỏe hơn một chút, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng rất nhiều.” Ý tứ chân chính đó là: Vương gia, ngài làm hơi quá đáng.
Tiêu Chiến cúi đầu cười vài tiếng, “Là ta lỗ mãng. Lần sau ta sẽ chú ý.”
Ôn Quế nhịn không được mà cho Vương gia một cái liếc mắt khinh thường, còn có lần sau a. Không phải không thấy được sự khinh thường trong mắt Ôn Quế, Tiêu Chiến không tiếp tục nhiều lời mà chỉ đưa Ôn Quế lên xe. Sau khi xe ngựa rời đi thì hắn lẩm bẩm, “Như vậy thì hắn mới không đến được a.”
Đứng trước cửa, Tiêu Chiến không lập tức hồi phủ, mãi cho đến khi Tiêu Hiến nhịn không được mà đi ra thúc giục thì hắn mới quay vào phủ. Trước đại môn, lồng đèn đỏ dán hỷ tự chói mắt, trong cung Vương Nhất Bác vẫn chưa thể xuống giường nhưng không thể không đứng dậy để thay y phục, một lát sau hắn phải lên đường. So với không khí vui vẻ bên ngoài thì trong cung thập phần yên tĩnh. Khi Ôn Quế trở về nhìn thấy Hoàng Thượng thì lập tức muốn khóc, Vương Nhất Bác liếc mắt một cái, Ôn Quế vội vàng cúi đầu lau nước mắt.
Khi Tiêu Chiến say rượu được tam đệ Tiêu Hoa và Tiêu Hiến dìu về động phòng, thì công công truyền lệnh đứng trước tẩm cung của Vương Nhất Bác hô to, “Hoàng Thượng, đã đến giờ xuất phát.”
Một tay vịn vào Ôn Quế, Vương Nhất Bác chậm rãi đi ra tẩm cung. Chân trời tựa hồ còn nhìn thấy những rặng mây đỏ của ban ngày náo nhiệt lưu lại. Hắn nhìn về hướng Lương Vương phủ của Tiêu Chiến, sau đó mới lên nhuyễn kiệu. Khi Vương Nhất Bác ngự liễn ra khỏi cửa cung, các quan viên tiến đến tiễn thánh quỳ gối thành hai hàng, duy nhất thiếu Lương Vương Tiêu Chiến.
(ngự liễn=xe ngựa của vua)
Tiếng cung tiễn vang lên bên ngoài xe, Vương Nhất Bác dựa vào trong xe nhắm mắt dưỡng thần. những dấu vết vẫn chưa biến mất ở trên người đều được che giấu dưới long bào, vết cắn trên vai e rằng sẽ lưu lại sẹo. Khi ngày này đến, Vương Nhất Bác bình tĩnh vượt ngoài dự kiến của mình, tất cả các giác quan trên thân của hắn đều dồn vào nơi đang đau nhức dưới hạ thể. Tiêu Chiến dùng phương thức này làm cho hắn không rảnh bi ai, không rảnh hối tiếc.
“Mở ra cửa thành—”
“Cung tiễn Hoàng Thượng—-Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế—-”
Sờ vào chuỗi tràng hạt trên cổ tay, vẻ mặt của Vương Nhất Bác thực bình tĩnh, thực bình tĩnh. Mười ngày sau hắn sẽ quay lại kinh thành. Chiến, trẫm giao một nửa giang sơn này cho ngươi, mau chóng sinh hạ cho trẫm một nam hài đi. Trẫm không biết còn có thể chịu được bao lâu.
*** 34 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro