Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32


Vương Nhất Bác không phải một người có bàn chân mẫn cảm, nhưng giờ khắc này hắn lại cảm thấy dị thường mẫn cảm, khiến cho hắn không thể không hoài nghi là Tiêu công công đang rửa chân là cố ý. Thái độ của người rửa chân rất nghiêm túc, tư thế cung kính, trước sau đều không bỏ sót. Nhưng chính bàn tay đang xoa nắn trên chân hắn lại khiến cho hắn phi thường khổ sở. Không thể nhịn nổi, Vương Nhất Bác dùng sức rút chân về, bình tĩnh đối diện với người đang kinh ngạc nhìn mình, “Được rồi.” (=.= công công)

Tiêu công công vừa nghe được rồi thì muốn đi rửa bàn chân còn lại của Hoàng Thượng, nhưng Vương Nhất Bác tùy tiện đưa hai chân chà xát vào nhau rồi nâng chân ra khỏi chậu nước, “Lau khô đi.” Nếu cứ tiếp tục rửa chân như vậy thì hắn sẽ không thể áp chế được chính mình mà thiếu chút nữa đã rên rỉ thành tiếng. Khi lau chân cho Vương Nhất Bác thì bàn tay của Tiêu Chiến vô tình cố ý cọ nhẹ vào mắt cá chân của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại dùng sức rút chân ra, khàn khàn nói, “Đủ rồi.” Sau đó mang vào tha hài rồi vội vàng bước nhanh vào phòng ngủ, không nhìn thấy người ở phía sau đang cười một cách xấu xa.

(tha hài = dép lê)

Nhanh chóng lên giường, tiến vào ổ chăn, Vương Nhất Bác xoay mặt về vách tường, quấn chặt thân mình, dục vọng giữa hai chân làm cho hắn khó nhịn, càng làm cho hắn căm tức. Hắn đã đau khổ kiềm nén như thế mà người nọ vẫn cứ liên tục khiêu khích hắn, mặc kệ Tiêu Chiến có phải cố ý hay không thì hắn vẫn muốn trừng trị cho thích đáng.

Tiêu Chiến sau khi thu dọn xong thì đứng ở đầu giường nhếch môi nhìn người trên giường, so với vẻ uy nghiêm của ngày thường thì lúc này Vương Nhất Bác tựa như một người khác. Không dám tiếp tục quá phận, Tiêu Chiến thổi tắt ngọn đèn trên đầu giường rồi buông rèm xuống. Chiếc giường không quá lớn bởi vì có thêm Tiêu Chiến mà càng chật chội.

Nằm ở nơi này, Tiêu Chiến liền nhớ đến đêm hôm đó cùng Vương Nhất Bác hoan ái, hắn liếm liếm môi. Nay hắn vì chuyện hôn sự mà cảm thấy rất phiền lòng, thật sự là phải kiềm nén rất nhiều. Hắn không biết Vương Nhất Bác không nạp phi là vì hắn hay là vì thân mình không thích nữ sắc. Hắn không thể hỏi, mặc kệ vị trí của hắn ở trong lòng của Vương Nhất Bác như thế nào thì có một số việc hắn chỉ có thể suy đoán và cân nhắc mà không được phép hỏi. Cũng như khi hắn tỏ thái độ rõ ràng thì Vương Nhất Bác cũng sẽ không hỏi hắn là có thích Vương Nhất Bác hay không. Nếu bọn họ chỉ là những người bình dân thì hắn căn bản sẽ không phải băn khoăn nhiều như vậy, sẽ trực tiếp trói Vương Nhất Bác rồi dẫn Vương Nhất Bác cao bay xa chạy, nhưng hắn làm không được.

Tiền triều cũng từng có hoàng đế và thần tử cấu kết, nhưng không có kết cục tốt đẹp. Hoàng đế tuy là vua của một nước nhưng rất nhiều lúc không thể không khuất phục thần tử, nhất là khi quần thần liên thủ phản đối. Không muốn trở thành bạo quân để lại tiếng xấu muôn đời thì hoàng đế chỉ có thể nhượng bộ, cuối cùng hy sinh thần tử được sủng ái kia, còn nếu không thì hoàng đế nạp phi, thần tử thành thân, lấy phương thức như vậy để che giấu tình cảm của hai người, lừa gạt thế nhân lại làm khổ lẫn nhau. Vương Nhất Bác quyết tâm không nạp phi, quyết tâm làm cho hắn trở thành quyền thần nắm cả thiên hạ, lại cố ý muốn lập nhi tử của hắn làm thái tử, vì hắn mà lo lắng hết thảy, chính là không muốn hắn chịu ủy khuất, nhưng Vương Nhất Bác lại tự ủy khuất chính mình.

Ôn nhu nhìn Vương Nhất Bác đang đưa lưng về phía hắn, Tiêu Chiến lại một lần nữa hối hận vì mình ngu dốt. Nếu hắn có thể phát hiện sớm, nếu có thể phát hiện sớm…Kìm lòng không đậu mà tháo xuống búi tóc của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến xõa dài mái tóc của Vương Nhất Bác rồi hít vào thật sâu. Vương Nhất Bác xoay người lại thì thấy Tiêu Chiến đang cầm lấy lọn tóc của mình đặt lên chóp mũi để ngửi, căm tức trong lòng của Vương Nhất Bác hóa thành rung động. (dễ dụ vậy)

“Hoàng Thượng, ta rất lo lắng.”

“Lo lắng cái gì?”

Vương Nhất Bác buông tóc của hắn xuống, vẻ mặt đầy lo lắng, “Hoàng Thượng chính trực tráng niên, ngài không nạp phi…ngộ nhỡ kìm nén ảnh hưởng thân thể…” Tiêu Chiến nói mập mờ ẩn ý, Vương Nhất Bác lại hiểu rõ. Chỉ thấy sắc mặt của Vương Nhất Bác trở nên lạnh lùng, cực kỳ tức giận, “Ngươi đừng bận tâm chuyện của trẫm.” Tâm can chỉ trong khoảnh khắc bị bóp chặt, Vương Nhất Bác đau đớn xoay lưng lại. Nếu là người bên ngoài mà dám hỏi hắn như vậy thì nhất định hắn sẽ chém đầu kẻ đó!

“Hoàng Thượng!” Tiêu Chiến lớn mật ôm Vương Nhất Bác, áp chế không cho Vương Nhất Bác xoay lưng đi, sau đó hắn nói thẳng, “Hoàng Thượng, hãy để ta giúp ngài.”

“Giúp cái gì?” Vương Nhất Bác kinh sợ ngây người đến mức quên cả tức giận.

“Hoàng Thượng, hãy để ta giúp ngài.” Tiêu Chiến vẫn nói một câu như thế, nói xong liền chui vào trong chăn của Vương Nhất Bác, căn bản không cho Vương Nhất Bác có cơ hội cự tuyệt.

“Làn càn!” Đè lại bàn tay đang thoát xuống hạ y của hắn, nhưng Vương Nhất Bác không biết hiện giờ khí thế của mình hoàn toàn không đủ.

Tiêu Chiến nói một cách nghiêm túc, “Hoàng Thượng, ngài không muốn tìm dung chi tục phấn, ta cũng không ép ngài nạp phi như những người khác. Nhưng đêm khuya thanh vắng là lúc ta lại vì thế mà lo lắng, lo lắng long thể của Hoàng Thượng chịu đựng nhiều năm cô tịch. Ta nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ ra biện pháp đại nghịch bất đạo này. Hoàng Thượng, ngài hãy để ta….giúp ngài đi.”

(dung chi tục phấn=những nữ nhân bôi son trét phấn)

“Trẫm không cần!” Bắt hắn xích lõa trước mặt Tiêu Chiến, đem tất cả tâm tư trần trụi đặt trước mặt Tiêu Chiến. Không! Hắn làm không được!

“Hoàng Thượng, ngài để cho ta hầu hạ ngài một lúc, nếu ngài không thích thì sau này ta sẽ không bao giờ nhắc lại, ngài trị tội ta cũng được. Chuyện như vậy ở trong quân ngũ cũng không hiếm thấy, ta cũng là vô tình nghe được có người nói đến nên mới nghĩ ra ý này. Hoàng Thượng, ta là thần tử của ngài, là nô bộc của ngài, ngài hãy để ta giúp ngài đi.”

Tiêu Chiến khẽ cọ vào dục vọng của Vương Nhất Bác dưới lớp hạ y, Vương Nhất Bác gầm nhẹ, “Lớn mật! Làm càn! Tiêu Chiến, ngươi cút đi cho trẫm!”

Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác, làm cho hạ thân của mình và hạ thân của Vương Nhất Bác cùng kề sát vào nhau, Vương Nhất Bác tức giận mở to đôi mắt, một vật cứng rắn không thuộc về hắn đang đặt giữa hai chân của hắn.

“Hoàng Thượng, hãy để cho ta giúp ngài. Ta sợ Hoàng Thượng kìm nén sẽ ảnh hưởng đến long thể.” Tiêu Chiến giải khai hạ khố của chính mình, hắn sắp kìm nén hết nổi. (=.= là ai kìm không nổi đây, lưu manh)

“Làn càn!” Lồng ngực của Vương Nhất Bác phập phồng kịch liệt, nhưng không tiếp tục giãy dụa. Kẻ làm càn đang thoát xuống hạ y của hắn, dục vọng đang khẽ ngẩng đầu bị người nọ nắm vào trong tay, Vương Nhất Bác cắn răng chịu đựng.

“Hoàng Thượng, lúc trước là ta hồ đồ. Tiếu đại nhân bảo ta khuyên Hoàng Thượng nạp phi, ta chưa hỏi ý tứ của Hoàng Thượng mà đã tự tiện viết thư cho ngài khiến ngài khó chịu. Nếu ta biết Hoàng Thượng căn bản không muốn nạp phi thì ta tuyệt đối sẽ không viết thư khiến Hoàng Thượng thêm ấm ức.” Tiêu Chiến cong lưng ngồi dậy, trong bóng đêm, cái miệng của hắn chạm phải dục vọng của Vương Nhất Bác.

“Ngô!” Hai tay của Vương Nhất Bác bấu chặt xuống đệm giường, dục vọng ngây ngô bị ngậm vào trong miệng, ngay tại thời điểm hai người đều thanh tỉnh như thế, hắn sắp chịu không nổi.

Trong chăn truyền ra âm thanh dâm mĩ, Tiêu Chiến đầu đầy mồ hôi. Hắn xốc chăn lên, Vương Nhất Bác sợ run cả người, nhưng tiếp theo lại bị khoang miệng ấm áp bao lấy.

Vương Nhất Bác nắm lấy tóc của Tiêu Chiến, cắn chặt răng, “Đủ rồi!” Nếu cứ tiếp tục như thế thì lý trí của hắn sẽ sụp đổ, hắn sẽ đem hai chân đặt lên lưng của Tiêu Chiến, để cho Tiêu Chiến tiến vào trong cơ thể của mình.

Tiêu Chiến luyến tiếc liếm vài vòng, lúc này mới chịu nằm lại lên người của Vương Nhất Bác, nhưng hắn không thối lui mà lại cầm lấy dục vọng của Vương Nhất Bác và của mình bao lại cùng một chỗ. Vương Nhất Bác rên rỉ, lúc này không ngăn cản Tiêu Chiến. Động tác tiếp theo của Tiêu Chiến khiến hắn vừa căm tức vừa chìm đắm trong dục vọng do chính Tiêu Chiến gây ra cho mình.

Tiêu Chiến không tiến vào trong cơ thể Vương Nhất Bác, bây giờ chưa phải lúc. Hắn chỉ đem dục vọng của hắn và Vương Nhất Bác bao lại cùng một chỗ rồi di chuyển lên xuống. Trong cơn động tình, Tiêu Chiến khó nhịn mà cúi đầu hôn môi Vương Nhất Bác, đối phương đột nhiên mở to đôi mắt, sự kinh hoàng trong ánh mắt của Vương Nhất Bác khiến hắn đau đớn. Vương Nhất Bác bị động thừa nhận nụ hôn thật sâu của Tiêu Chiến, bị đối phương dẫn dắt, hai người cùng nhau dây dưa. Trong sự bị động, Vương Nhất Bác dùng sức cắn môi của Tiêu Chiến, máu loãng dung hòa trong miệng của cả hai. Nhưng Tiêu Chiến không thối lui mà ngược lại càng hôn kịch liệt hơn.

“Ngô!”

Giữa cơn mê loạn, Vương Nhất Bác xuất ra long tinh của mình trong tay Tiêu Chiến, chỉ chốc lát người còn lại cũng mang tinh hoa hòa quyện với long tinh của Vương Nhất Bác cùng một chỗ. Môi lưỡi của hai người vẫn giao triền sâu sắc như cũ, qua một hồi lâu, nhận thấy thân thể của Vương Nhất Bác hơi lạnh một chút, Tiêu Chiến đành phải thối lui. Kéo lấy chiếc khăn đã bị hắn đá xuống giường để đắp cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bước xuống giường để rửa sạch. Hắn không thắp đèn mà chỉ lau sạch sẽ cho Vương Nhất Bác trong bóng đêm, rồi mới mặc vào hạ y cho Vương Nhất Bác.

Không nhìn xuống chiếc chăn của mình đã bị đá văng từ lúc đầu, Tiêu Chiến chui vào trong chăn của Vương Nhất Bác, lúc này Vương Nhất Bác đang xoay lưng về phía hắn. Khẽ liếm bờ môi bị cắn nát, hắn cao hứng nói, “Hoàng Thượng, như vậy thì ta mới an tâm.” Vương Nhất Bác không hé răng, hai tay nắm chặt thành quyền, tên lưu manh này! Không để ý đến cỗ ngọt ngào trong lòng, lúc này Vương Nhất Bác lại quyết định phải nhẫn tâm.

……

Tờ mờ sáng hôm sau, Vương Nhất Bác không để ý đến lời khẩn cầu than thở của Tiêu Chiến, lạnh mặt bí mật quay về cung. Nghe ngóng ở vách tường cả đêm, Ôn Quế vô cùng buồn bực, tối hôm qua Hoàng Thượng và Vương gia dường như rất im lặng, không có tranh chấp, nhưng tại sao mới sáng sớm thức dậy thì long nhan lại nổi cơn thịnh nộ? Hắn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì sau hừng đông Hoàng Thượng đột nhiên hạ chỉ: Lương Vương Tiêu Chiến lâm triều muộn, ở trong phủ tự suy ngẫm ba ngày, phạt năm ngàn ngân lượng.

Thu dọn tiểu viện, Tiêu Chiến hồi phủ thay đổi xiêm y, vừa mới đến hoàng cung thì nhận được thánh chỉ như thế, hắn không thể không thở dài mà quay ngựa về phủ để tự suy ngẫm. Vừa vào phủ lại vội vàng bảo quản gia lấy ngân lượng đi giao cho công công tuyên chỉ. Thánh chỉ này gây kinh hãi cho cả Vương phủ lẫn Liễu phủ. Cũng có không ít người ngầm suy đoán, Lương Vương tiến cung kỳ thật cũng không tính là muộn, trong triều vẫn còn vài vị trọng thần khi đó vẫn chưa ra khỏi phủ, vì sao Hoàng Thượng lại cố tình phạt một mình Lương Vương? Chẳng lẽ Hoàng Thượng rốt cục ý thức được sự tồn tại của Lương Vương là uy hiếp đối với triều đình? Có người vui mừng có người ưu tư, có người âm thầm xem chừng diễn biến.

Trong Vương phủ, Phạm lão thái thái lo lắng hỏi, “Chiến a, thật sự không có việc gì hay sao? Không có việc gì thì tại sao đang yên đang lành mà Hoàng Thượng lại phạt ngươi? Ngươi đừng giấu ta, cô nãi nãi có thể chịu được.”

Tiêu Chiến lẩm bẩm nói, “Thật sự không có gì. Cô nãi nãi cứ yên tâm.”

Phạm Tiêu Thị làm sao có thể yên tâm, “Ngươi để cho Anh và Hoa đi hỏi thăm một chút, vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên giáng tội ngươi. Còn có a, Chiến, môi của ngươi bị gì vậy?”

Môi dưới bị cắn nát nhưng Tiêu Chiến cũng không dám mở miệng, chỉ có thể lẩm bẩm, “Ta mới từ Lương Châu trở về, Hoàng Thượng muốn cho ta nghỉ ngơi vài ngày, lại không tiện nói rõ để tránh người khác ghen tị nên mới hạ thánh chỉ như vậy. Cũng là muốn cho ta yên tĩnh mấy hôm.”

“Ra là như thế a.” Nghe rất có đạo lý, ngẫm lại long ân của Hoàng Thượng dành cho Tiêu gia, Phạm Tiêu Thị lúc này mới thoáng an tâm, nàng lại hỏi, “Vậy còn cái miệng của ngươi? Là ai cắn?”

Tiêu Chiến ngây ngô cười vài tiếng, có một chút ngượng ngùng, “Bị miêu cắn.”

“A?”

Sau khi nói lòng vòng để trấn an cô nãi nãi, Tiêu Chiến thành thật quay về Độc Tâm Cư của mình để suy ngẫm, chờ đến khi thời tiết ấm áp hắn muốn cùng Vương Nhất Bác ở trên chiếc giường rộng lớn kia thân thiết một phen. Tối hôm qua hắn và Vương Nhất Bác có một chút tiến triển, Tiêu Chiến mừng như điên. Duy nhất đáng tiếc là hắn chỉ làm được có một lần, hoàn toàn không đủ. Bất quá ai bảo người mà hắn để ý là hoàng đế? Nghĩ đến đây thì Tiêu Chiến lại cảm thấy phiền muộn, hắn sắp thành thân, mà lại không thể từ hôn, phải chờ đến khi hắn sinh nhi tử thì mới có thể giải thoát. Nhưng nghĩ đến việc nếu hắn không thành thân thì Vương Nhất Bác sẽ thành thân để sinh nhi tử, Tiêu Chiến cảm thấy cứ để mình sinh là tốt nhất.

“Đi điều tra vũ nữ chạm vào Hoàng Thượng hôm qua có bị đuổi ra khỏi cung hay chưa.”

Hạ lệnh trong gian phòng không người, Tiêu Chiến liếm khóe miệng, răng miêu thật sự là sắc bén.

Tuy rằng Vương Nhất Bác sầm mặt mà tiếp kiến quần thần ở Tây Noãn Các khiến bọn quan viên hoảng sợ trong lòng, bất quá hắn chỉ lệnh cho tôn tử hai mươi sáu tuổi Đường Mục của tiên sư Trần Hí Ngôn nhậm chức Hoài Nam Bố Chính Sứ, khiến bọn quan viên cho rằng Hoàng Thượng thiên vị Lương Vương phải ngậm miệng. Vương Nhất Bác lại thu xếp cho vài vị đại thần ở trong triều vào vị trí không tính là trọng yếu cũng không tính là thanh nhàn, coi như bình ổn tâm tư của bọn họ. Khi lâm triều, Tiếu Thọ cầu tình giúp Lương Vương, bị Vương Nhất Bác trách mắng, khiến cho Liễu Nhiễm kinh hồn bạt vía, sợ sự tình lại thêm rắc rối.

Để mặc mọi người đoán tới đoán lui, sau khi lâm triều thì Vương Nhất Bác đến Đông Noãn Các, lệnh cho Ôn Quế đem cầm đến. Nghe thấy tiếng đàn câu được câu không, Ôn Quế cảm thấy tâm tình của Hoàng Thượng xem như cũng không tệ, vậy vì sao Hoàng Thượng phải phạt Vương gia? Hắn muốn hỏi lại không dám hỏi, cuối cùng thật sự kìm nén không nổi nên hắn tìm thời cơ hỏi Khổng Tắc Huy, “Tối hôm qua Hoàng Thượng và Vương gia cãi nhau hay sao?”

Đang dựa vào góc tường chợp mắt, Khổng Tắc Huy khẽ mở mắt, sau đó phun ra một câu, “Ta đói bụng, làm phiền Ôn công công lấy cho ta một chút thức ăn.”

Ôn Quế tức đến đỏ mặt, xoay người bước đi, “Ta đang rất bận.”

Khổng Tắc Huy lại nhắm mắt, tiếp tục làm vật trang trí.

……

Vương Nhất Bác lạnh nhạt với Tiêu Chiến ba ngày, ở trong cung uống trà gảy cầm, không để ý đến Lương Vương, chẳng qua lúc không có người thì hắn sẽ trầm tư, trầm tư rất lâu. Mà Tiêu Chiến cũng thành thật ở trong phủ tự suy xét, không tiếp tục lệnh cho người truyền lời “Tiêu ngự trù nấu ăn” nữa. Ba ngày sau, khi trời vẫn chưa sáng thì Tiêu Chiến đã đứng chờ trước cửa hoàng cung, lúc này tuyệt đối không được đến muộn. Bọn quan viên cũng đến rất sớm, mọi người nhìn thấy Lương Vương thì câu đầu tiên chính là, “Vương gia, sớm a.” Câu thứ hai chính là, “Vương gia, chuyện gì xảy ra với môi của ngài vậy? Bị cái gì cắn hay sao?”

Tiêu Chiến cười mỉa vài tiếng rồi lẩm bẩm, “Bị miêu cắn.”

Liễu Nhiễm nhỏ giọng hỏi, “Chuyện gì xảy ra với Hoàng Thượng vậy? Vì sao đang yên đang lành lại phạt ngươi?” (ai bảo đang yên đang lành mà dở trò dê)

Tiêu Chiến ủy khuất lắc đầu, “Không biết.”

“Ai…” Liễu Nhiễm đã lâu rồi vẫn chưa cắn răng đến mức đau buốt như vậy.

Lúc này không biết là ai trước khi lâm triều lại lan truyền tin tức nguyên nhân mà Tiêu Chiến bị phạt. Vết thương trên môi của Lương Vương Tiêu Chiến không phải bị miêu cắn mà là bị một nữ tử vô danh cắn. Tin đồn vào buổi tối ba hôm trước Lương Vương không ở trong phủ, chẳng biết đi đâu, ngày hôm sau trở về thì môi đã bị cắn. Ngẫm lại ai có thể cắn được môi của hắn? Khẳng định là lúc thân thiết nên bị cắn mà thôi. Truyền đến truyền lui cuối cùng trở thành một đêm nọ Lương Vương thừa dịp say rượu mà cưỡng hôn khuê nữ nhà lành, khiến đối phương phản kháng mà cắn nát môi. Hoàng Thượng biết được việc này nên sau đó vì chừa cho hắn một chút thể diện mà hạ chỉ lệnh cho Lương Vương ở trong phủ suy ngẫm ba ngày. Lúc lâm triều, chỉ cần nhìn ánh mắt của Hoàng Thượng đối với Lương Vương, còn Lương Vương thì sợ sệt cúi đầu im lặng cũng đủ biết.

Sau khi thượng triều chấm dứt, Vương Nhất Bác không lưu lại Tiêu Chiến, Tiêu Chiến thì thành thật đến Nội Các làm việc. Bây giờ hắn chưa chính thức tiến vào Nội Các nhưng hắn là Vương gia, luận về thân phận thì tuyệt đối có tư cách đi vào nơi này. Vì vậy trước khi Vương Nhất Bác hạ chỉ thì hắn ở trong Nội Các giúp xử lý vài chuyện không quan trọng, kỳ thật chức trách chủ yếu chính là ngồi ở một chỗ uống trà. Bởi vậy rất nhanh đã đến giờ ngọ, Tiếu Thọ nhịn không được mà lén hỏi hắn có phải thật sự đùa giỡn với khuê nữ nhà lành nên bị cắn nát môi hay không, Tiêu Chiến thiếu chút nữa đã sặc nước trà lên mặt của Tiếu Thọ.

“Ai truyền lung tung! Bổn Vương mà lại đi cưỡng bức khuê nữ nhà lành hay sao?”

Tiêu Chiến đập mạnh xuống bàn, mấy vị đại thần Nội Các đang vểnh tai nghe lén cơ hồ muốn điếc cả màng nhĩ. Chỉ chốc lát sau lại có một phiên bản khác: Buổi tối Lương Vương ra ngoài uống rượu bị một vị nữ tử đã thầm thương trộm nhớ từ lâu cưỡng hôn, trong lúc giãy dụa, môi của Lương Vương bị cắn nát. Việc này rất mất thể diện, vì vậy tối hôm đó Lương Vương không hồi phủ cho nên mới dẫn đến phiền phức như vậy, Hoàng Thượng thông cảm lệnh cho Lương Vương ở trong phủ tự suy ngẫm. (tam sao thất bản)

“Ầm!”

Một chưởng đập mạnh xuống bàn, trước mắt của Vương Nhất Bác đầy hàn sương, Ôn Quế sợ tới mức rụt lui cổ.

“Những lời này là do ai truyền ra?” Cưỡng hôn? Trẫm cần cưỡng hôn hay sao? Thầm thương trộm nhớ? Trẫm mới không cần thầm thương trộm nhớ hắn! Người bị Tiêu Chiến lần đó giúp đỡ mà hỗn loạn tâm tư đang nghiến răng nghiến lợi.

“Bẩm Hoàng Thượng….hình như, hình như là từ trong Nội Các truyền ra. Lúc trước tin đồn là Vương gia phi lễ với khuê nữ nhà lành, bị người ta cắn nát môi, sau đó không biết vì sao lại trở thành tin đồn như vậy.” Ôn Quế trộm nhìn Hoàng Thượng, suy đoán nguyên nhân Hoàng Thượng nổi cơn thịnh nộ. Đêm đó ở cùng với Vương gia chỉ có Hoàng Thượng a, chẳng lẽ….Ôn Quế vội vàng cúi đầu, hóa ra là Vương gia cường bạo Hoàng Thượng a.

“Lệnh cho Lương Vương lập tức tới gặp trẫm! Thân là trọng thần trong triều mà không biết xả thân vì xã tắc, chỉ biết nghe theo lời thị phi vô căn cứ, phạt mỗi người hai tháng bổng lộc! Kẻ nào còn lắm mồm thì trẫm tháo mũ ô sa của hắn xuống!”

“Dạ!”

Ôn Quế vội vàng chạy đi truyền chỉ, trong lòng cười trộm.

Vô duyên vô cớ bị phạt hai tháng bổng lộc, năm vị đại nhân của Nội Các khóc không ra nước mắt, tin đồn này cũng không phải do bọn họ lan truyền. Mọi người đều liếc mắt về phía Lương Vương. Vì bình ổn lửa giận trong lòng của bọn họ, Tiêu Chiến lén lút ám chỉ sẽ bù lại tổn thất cho bọn họ. Tạm thời trấn an mọi người, sau đó Tiêu Chiến chạy như điên tới gặp Hoàng Thượng, bộ dạng chột dạ vì làm sai chuyện gì đó. Mọi người nhìn thấy thì không hiểu nguyên nhân, chẳng lẽ lời đồn thật sự là giả hay sao?

Tiến đến Tây Noãn Các, Tiêu Chiến lập tức trưng ra một khuôn mặt mỉm cười ôn nhu, “Hoàng Thượng, rốt cục ngài cũng chịu gặp ta.” Vương Nhất Bác lạnh mặt, không nói lời nào. Sau khi xảy ra chuyện kia thì hắn có phần không muốn gặp Tiêu Chiến quá nhiều. Không gặp thì phiền lòng, mà gặp thì lại càng phiền hơn.

Tiêu Chiến ra hiệu cho Ôn Quế, Ôn Quế lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Chiến tiến lên cầu xin tha thứ, “Hoàng Thượng, ngài cắn cũng đã cắn, phạt cũng đã phạt, ngài đừng giận ta nữa.” Lúc này Vương Nhất Bác mới phát hiện vết thương trên môi của Tiêu Chiến quả thật không nhẹ, hắn hừ lạnh một tiếng, đáng đời tên lưu manh!

Thấy Hoàng Thượng vẫn không chịu mở miệng, Tiêu Chiến đành phải thì thầm bên tai của Vương Nhất Bác, “Hoàng Thượng, ta chịu không nổi khi ngài không để ý đến ta.”

Cơn giận của Vương Nhất Bác nhất thời tiêu tán hơn phân nửa, hắn đẩy Tiêu Chiến ra, sau đó lạnh mặt nói, “Ngươi giải quyết chuyện này cho ổn. Đừng để trẫm nghe thấy tin đồn như vậy nữa.”

“Ân ân ân, ta cam đoan ngày mai sẽ không còn người nói lung tung.” Tiêu Chiến vội vàng cam đoan, lại vội vàng châm trà cho Vương Nhất Bác.

Đến khi sắc mặt của Vương Nhất Bác dần dần trở nên nhu hòa, khóe miệng cũng mang theo nụ cười thản nhiên thì Tiêu Chiến mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra đêm hôm đó người này đã tức giận không ít. Mặc dù biết Vương Nhất Bác mất hứng nhưng hắn vẫn sẽ làm như vậy.

Giờ ngọ, Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến dùng bữa cùng với hắn, mặc kệ bá quan văn võ càng thêm mờ mịt. Trong lúc dùng bữa, Tiêu Chiến nói cái này cái kia ở bên tai Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác sau khi cân nhắc thì mới gật đầu đồng ý. Dùng cơm xong, Tiêu Chiến cung kính lui xuống, người ngoài xem ra chuyện này cũng không có gì. Vào ban đêm, Tiêu Chiến thăm viếng lão hữu Quan Độ, thuận tiện nhìn xem nhị đệ ở trong quân có thích ứng hay không.

Trong lúc nói chuyện, hai người đương nhiên hỏi thăm về vết thương trên môi của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngượng ngùng nói, “Nói ra thật mất mặt, đêm hôm đó ta thèm ăn nên đi mua một chút cá nướng, vừa ăn vừa tản bộ về nhà, kết quả là bị một con miêu từ trên tường nhảy xuống gặm vào miệng của ta, cướp lấy con cá. Ta vội vàng đi tìm đại phu, đại phu bắt ta ở lại một đêm mới cho ta hồi phủ, nói là còn phải điều trị để tránh lưu lại sự cố.”

“Ngươi cũng thật là xúi quẩy.”

“Cũng không sao.” Tiêu Chiến chạm vào vết thương trên môi, đau đến nhe răng trợn mắt, “Việc này thật mất mặt, ta thì úp úp mở mở, làm cho chuyện này càng lan truyền càng vô lý, khiến Hoàng Thượng thực sự cho rằng là ta đùa giỡn với khuê nữ nhà lành.”

Quan Độ rất hiếu kỳ, “Như vậy tại sao Hoàng Thượng lại phạt ngươi tự suy ngẫm trong ba ngày? Chẳng lẽ không liên quan đến việc này?”

Tiêu Chiến cười khổ, “Bất quá Hoàng Thượng chỉ muốn nhắc nhở với vài người, giết gà dọa khỉ. Sau khi phạt ta như vậy thì không còn ai dám vào triều muộn.”

“Ai.” Vừa nghe thấy như vậy, Quan Độ không biết phải nói thế nào, chỉ có thể vỗ vai Tiêu Chiến mà an ủi hắn một chút.

Tiêu Chiến uống một ngụm rượu buồn bực, kích thích đến vết thương trên môi, đau đến mức hắn phải hít hà một hơi, trong lòng lẩm bẩm: Lần tới phải nói với Nhất Bác, cắn ở đâu cũng được miễn là đừng cắn môi. (o_o)

Ngày hôm sau chuyện Tiêu Chiến bị miêu cắn được lan truyền khắp nơi, đồng thời có một vị đại phu ở y xá công bố hắn quả thật đã chữa trị vết thương trên môi của Lương Vương, bất quá Lương Vương cảm thấy mất mặt vì vậy không cho phép hắn nói ra. Vương Nhất Bác sau khi nghe xong thì sắc mặt vẫn như cũ, không thể nói rõ là tốt hơn, nhưng bất quá cũng không còn nổi giận, chỉ là hai ngày liên tục triệu kiến Tiêu Chiến. Lời đồn tự sụp đổ, cũng không còn ai nói sau lưng Tiêu Chiến gian díu với khuê nữ nhà lành. Người yên tâm nhất chính là Liễu Nhiễm, hắn cũng không muốn nữ nhi của hắn chưa xuất giá mà đã có tỷ muội. Tuy nói rằng nam nhân tam thê tứ thiếp cũng không là gì, nhưng ai lại chẳng muốn khuê nữ nhà mình là phu nhân duy nhất, huống chi còn là Vương phi.

Chuyện này cứ thế mà trôi qua, các đại thần lấy gương Lương Vương đến muộn bị phạt nên phá lệ chịu khó vào triều. Tuy rằng Vương Nhất Bác một tuần chỉ lâm triều nhiều lắm hai ngày, đại đa số thời gian đều ở thư phòng Tây Noãn Các hoặc Đông Noãn Các để nghị sự, nhưng mỗi ngày các đại thần vẫn thức dậy để tiến cung từ rất sớm.

Mỗi ngày Tiêu Chiến đều ở bên trong Nội Các uống trà, Hoàng Thượng cũng không phái hắn làm chuyện gì, ngay khi có người nghĩ rằng Hoàng Thượng tính cho Lương Vương làm Vương gia nhàn hạ thì Vương Nhất Bác lại ban ra thánh chỉ: Lương Vương Tiêu Chiến thống lĩnh ba vạn quân cận vệ, đồng thời chấp chưởng năm ngàn thị vệ nội đình, ngay trong ngày tiến nhập Nội Các, trở thành một trong những đại thần Nội Các giúp Hoàng Thượng xử lý chính vụ. Thống lĩnh nội đình thị vệ Khổng Tắc Huy và Phó thống lĩnh Lý Thao không chỉ nghe lệnh của Hoàng Thượng, mà đồng thời còn nghe lệnh Lương Vương.

Như vậy Tiêu Chiến trở thành người chỉ đứng sau một mình Hoàng Thượng, trong lúc nhất thời triều đình xôn xao, những người nghĩ rằng Tiêu Chiến đang từng bước một bị thất sủng thì kinh ngạc khi thấy mình phán đoán sai lầm. Trong sự khiếp sợ của mọi người, Tiêu Chiến mang theo Lương Vương lệnh, chấp chưởng quân cận vệ và nội đình, chính thức tiến vào Nội Các trở thành vị đại thần thứ sáu trong Nội Các, chính thức bước vào triều đình. Mặc kệ triều đình phản ứng như thế nào đối với chuyện này, ngày hôm sau Vương Nhất Bác bác bỏ tấu chương phản đối việc này của Thái sư, thái độ phi thường kiên quyết. Tuy rằng sau đó Vương Nhất Bác tự mình đến phủ Thái sư để cùng Thái sư uống trà, nhưng việc Tiêu Chiến tiến vào Nội Các là “ván đã đóng thuyền”.

*** 32 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro