Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18


Mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, Tiêu Chiến vừa rên rỉ vừa ôm lấy đầu, thật đau. Chậm rãi trở mình, đột nhiên động tác của hắn dừng lại, hai mắt mở to, lập tức ngồi dậy, nhìn sang bên giường, trống không. Mồ hôi lạnh trào ra, tim đập kịch liệt. Tối hôm qua, tối hôm qua….Vội vàng xốc chăn lên, hắn vẫn mặc y phục đầy đủ, vạt ngoại bào có một chút xộc xệch nhưng bất quá coi như chỉnh tề. Hắn lại khẩn trương sờ xuống tiết khố, sạch sẽ, không giống như đã làm ra một việc đại nghịch bất đạo. Nhưng mà….thở gấp gáp, Tiêu Chiến đem hết thảy chăn bông xốc lên, sờ soạng đệm giường, phía trên vẫn khô mát, chỉ có một chút lộn xộn, nhưng rất giống như khi hắn đi ngủ thì đã đạp bừa bãi.

Chẳng lẽ thật sự là nằm mơ? Tiêu Chiến tiếp tục khẩn trương che lại tiết khố, ký ức mơ hồ dũng mãnh ùa về, hắn lại trở nên…..cương cứng. Chuyện này là sao, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn lại loáng thoáng nhớ đến đêm qua, hắn đã…..với Hoàng Thượng. Liếm liếm môi, cơ hồ là trong miệng còn lưu lại hương vị của long tinh, nhưng trên người và trên giường không có dấu vết hoan ái. Hai tay che đầu, Tiêu Chiến cố hết sức ngẫm lại đêm qua rốt cục hắn có làm gì hay không, nhưng chỉ có một hình ảnh mơ hồ — hắn hôn Hoàng Thượng, vuốt ve Hoàng Thượng, ăn Hoàng Thượng….A a a, mơ hồ ở chỗ nào, rõ ràng là chân chân thật thật! Nhưng hắn lại cảm thấy không chân thật, nếu hắn làm chuyện kia với Hoàng Thượng, thì hiện tại sẽ không phải bộ dạng như vậy a. Đúng rồi! Hoàng Thượng!

Bất chấp đã xuyên y chỉnh tề hay chưa, Tiêu Chiến mang chân đất xông ra ngoài, mà gian ngoại có một người đang ngồi khiến cước bộ của hắn bất thình lình đứng sững lại, “Hoàng, Hoàng Thượng….” Tim của Tiêu Chiến như muốn nhảy ra ngoài, vật ở giữa hai chân vẫn có xu thế tiếp tục ngóc đầu dậy, hắn khẩn trương áp chế bản thân.

Người ngồi trên nhuyễn tháp hơi thoáng ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Hôm nay không cần thượng triều, ngươi vội cái gì? Ngay cả hài cũng không mang.”

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn xuống, làm sao bản thân có thể ăn mặc bất chỉnh, chân không mang hài mà lại xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng! Hắn hoảng hốt xoay người tiến vào phòng ngủ, không nhìn thấy nụ cười thản nhiên của người đang ngồi phía sau.

Nhanh chóng mặc lại y phục chỉnh tề, Tiêu Chiến ra khỏi phòng ngủ, Ôn Quế đã bưng đến chậu nước cho hắn rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong thì hắn ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thượng, trên bàn đặt điểm tâm nóng hôi hổi, nhưng hắn làm sao còn có khẩu vị để ăn, hắn vội vàng muốn biết đêm qua hắn có làm chuyện đại nghịch bất đạo với Hoàng Thượng hay không.

“Còn ngây người làm cái gì?” Vương Nhất cầm lấy một chén cháo, múc một muỗng rồi chậm rãi húp vào. Tâm tư của Tiêu Chiến vẫn bất an, hắn cũng cầm lên chén của mình, ánh mắt dừng trên người Hoàng Thượng. Vì sao hắn có cảm giác khí sắc của Hoàng Thượng không tốt lắm? Chẳng lẽ là đêm qua? Tiêu Chiến húp vào một muỗng cháo nhưng nuốt cũng không trôi, hắn lại nghĩ đến long tinh của Hoàng Thượng. (o_o chẳng lẽ ngon hơn sao)

Thấy Hoàng Thượng chuyên tâm húp cháo mà không bận tâm đến hắn, có tật giật mình, Tiêu Chiến nuốt xuống muỗng cháo trong miệng rồi cẩn thận mở miệng, “Hoàng Thượng…Đêm qua…”

Vương Nhất Bác bình tĩnh ngẩng đầu, trong mắt mang theo tức giận, “Đêm qua? Đêm qua ngươi uống say bí tỉ, trẫm và Ôn Quế đều không ngăn nổi ngươi.”

Ôn Quế đứng bên cạnh nhìn Vương gia, bộ dáng muốn cười lại không dám cười, nhưng trong lòng của hắn lại khổ sở vì Hoàng Thượng, nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị từ sớm, “Vương gia, tối hôm qua ngài uống quá nhiều, liên tục ồn ào, nếu không phải Nhân Tâm Đường cách biệt với bên ngoài, thì e rằng Vương Gia đã khiến tất cả những người trong cung đều phải đến đây.”

Tiêu Chiến lặng lẽ cười gượng hai tiếng, trong đầu vẫn là cảnh xuân kiều diễm đêm qua. Hắn buông chén xuống, nói một cách thẹn thùng, “Tối hôm qua ta….luống cuống…” Chẳng lẽ chỉ là mộng thôi sao? Tiêu Chiến vừa thở phào vừa cảm thấy có một chút rầu rĩ trong lòng. Hóa ra chỉ là mộng a, vì sao hắn lại mơ thấy giấc mộng như vậy? Chẳng lẽ hắn đối với Hoàng Thượng….Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu thì hắn lập tức trở nên kinh hãi, sắc mặt cũng trở nên dị thường khó coi.

Vẫn đang chăm chú nhìn Tiêu Chiến, thần sắc của Vương Nhất Bác trở nên âm trầm, sau đó xoay mặt qua rồi thản nhiên nói, “Uống rượu nhiều tổn hại sức khỏe. Ở trước mặt trẫm thì không sao, nhưng ở bên ngoài, trước mặt người khác thì có thể làm mất thân phận của ngươi.”

“Hoàng Thượng giáo huấn chí phải, ta sẽ nhớ kỹ.” Vì ý niệm trong đầu của mình mà kinh hãi, Tiêu Chiến vội vàng bưng lên chén cháo rồi tiếp tục ăn.

Hóa ra chỉ là bản năng của nam nhân khi Chiến bị say mà thôi, không liên quan đến tình yêu. Vương Nhất Bác nhận ra vì sao Tiêu Chiến lại bị dọa đến mức nhảy dựng lên, vì sao sắc mặt lại trở nên khó coi. Vương Nhất Bác tự giễu trong lòng, hắn làm sao lại quên Chiến không phải loại người yêu thích nam tử, thích nam nhân nằm dưới thân của mình. Hoàn mỹ khống chế biểu tình trên mặt, Vương Nhất Bác dị thường bình tĩnh húp xong chén cháo rồi chậm rãi đứng dậy, Ôn Quế lập tức tiến lên.

“Mùng một sẽ có nhiều người đến Lương Vương phủ. Dùng xong bữa sáng thì quay về đi. Ngươi có thể bồi bạn với trẫm vào đêm trừ tịch thì trẫm đã thấy vui. Mấy ngày tất niên này ngươi nên ở cùng lão phu nhân, cũng nên viếng thăm Liễu phủ.” Nói một cách thản nhiên, Vương Nhất Bác chậm rãi đi ra Nhân Tâm Đường, bỏ lại Tiêu Chiến vẫn còn đang ngơ ngác.

Cho đến khi đi xa, dưới chân của Vương Nhất Bác mới mềm nhũn, Ôn Quế lập tức đỡ lấy hắn, “Hoàng Thượng!” Khổng Tắc Huy cũng tiến lên đỡ Hoàng Thượng.

“Đến Thụy Phong Hiên” Mới vừa ra sức gắng gượng thì lúc này trên mặt của Vương Nhất Bác hoàn toàn mất đi huyết sắc, hai chân cơ hồ đứng không vững. Ôn Quế và Khổng Tắc Huy lập tức dìu Hoàng Thượng đến Thụy Phong Hiên ở cách đây không xa.

Thụy Phong Hiên, Vương Nhất Bác với sắc mặt tái nhợt nằm trên giường chậm rãi phất tay. Ôn Quế đem dược cao đặt bên cạnh gối của Hoàng Thượng, sau đó buông màn rồi lui xuống. Đóng lại cửa phòng, Ôn Quế liền che miệng khóc nức nở. Khổng Tắc Huy kéo hắn ra bên ngoài, đóng lại đại môn của Thụy Phong Hiên. Khổng Tắc Huy ôm kiếm dựa vào tường, không nói một lời. Ôn Quế ngồi ở bậc thang thấp giọng khóc thút thít.

Nỗi đau thể xác cũng không bằng nỗi đau tinh thần, chung quy chỉ là mình làm theo ý mình mà thôi. Nếu đã sớm biết thì vì sao lại đau như vậy? Vương Nhất Bác cắn chặt khớp hàm, trong mắt không hề có một giọt lệ nào. Đợi đến khi cơn đau giữa hai chân hòa hoãn một ít thì hắn mới thoát ra hạ khố, sau đó dùng dược cao thoa vào vết thương. Chuyện này không thể trách người khác, thậm chí hắn không thể trách Chiến, bởi vì Chiến cũng không hề biết. Bất quá hắn chỉ trộm lấy một đêm từ Chiến. Thân là quân vương, chuyện thương tâm nhất chính là không thể dùng quyền hành trong tay mà chiếm lấy người mình thích, bởi vì thích, cho nên không thể. Như vậy cũng xứng đáng để một mình hắn tự gánh chịu.

Phản ứng của Chiến đêm qua làm cho hắn có một chút hy vọng, mà sáng nay Chiến thức dậy thì lại dễ dàng đập tan giấc mộng của hắn. Hết thảy vẫn trở lại như trước kia, vì sao lại đau? Có lẽ kiếp trước hắn mắc nợ Chiến, cho nên kiếp này phải trả lại. Thôi thôi, không phải đã nghĩ rất kỹ rồi hay sao? Để cho Chiến làm quyền thần của hắn, giáo huấn hài nhi của Chiến thành tân chủ anh minh, hắn có gì mà thất vọng đau lòng. Thôi thôi, bất quá là trở lại như trước kia, ít nhất hắn đã có được Chiến.

Áp chế nỗi đau đang cuồn cuộn trong lòng, hô hấp mang theo hơi nóng, Vương Nhất Bác kéo chăn lại rồi mệt mỏi ngủ vùi. Vì không để cho Tiêu Chiến khả nghi nên sáng sớm hắn phải cố gắng chịu đựng, nếu không nhờ nhiều năm bồi dưỡng khả năng lãnh tĩnh, thì hắn căn bản không thể chống cự cho đến lúc ra khỏi Nhân Tâm Đường.

Hoàng Thượng cứ như vậy mà đi, Tiêu Chiến ngơ ngác ngồi trên ghế, thất hồn lạc phách. Hắn tổn thương Hoàng Thượng, hắn có thể khẳng định chính mình đã tổn thương Hoàng Thượng. Mặc kệ đêm qua hắn có làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với Hoàng Thượng hay không, thì cử chỉ mới vừa rồi của hắn đã làm tổn thương Hoàng Thượng. Hung hăng nắm lấy tóc của mình, Tiêu Chiến cắn chặt khớp hàm. Tiêu Chiến a Tiêu Chiến, uổng cho ngươi mỗi ngày đều nói trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng, uổng cho ngươi mỗi ngày đều nói lo lắng cho Hoàng Thượng ở một mình tại kinh thành, vậy mà ngươi lại làm cho Hoàng Thượng đau lòng vào ngày tất niên, ngươi thật đáng chết!

Đột nhiên bừng tỉnh, Tiêu Chiến vọt đến trước cửa rồi vội vàng chạy ra ngoài. Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Mặc kệ hắn có tâm tư vốn không nên có với Hoàng Thượng như thế nào, thì tuyệt đối hắn cũng không thể tổn thương Hoàng Thượng. Đối với hắn mà nói, Hoàng Thượng còn quan trọng hơn cả người thân!

Vội vàng chạy đến Đông Noãn Các, thái giám ở đó nói rằng Hoàng Thượng chưa đến, sau đó vội vàng chạy sang tẩm cung Trường Khánh của Hoàng Thượng, thái giám lại nói Hoàng Thượng không ghé qua. Tiêu Chiến phi thường sốt ruột, nhưng hắn lại không thể chạy khắp hoàng cung để tìm Hoàng Thượng, nơi này là hoàng cung không phải Lương Vương phủ. Để không dẫn đến rắc rối, Tiêu Chiến ép buộc chính mình phải bình tĩnh, mượn giấy bút rồi viết lại một lá thư cho Hoàng Thượng, lúc này mới bất an mà ly khai khỏi hoàng cung.

……

Vương Nhất Bác ngủ thẳng một giấc đến quá buổi trưa mới yếu ớt tỉnh dậy, trên trán có một chiếc khăn, Ôn Quế ngồi canh bên giường. Thấy Hoàng Thượng tỉnh, Ôn Quế vội vàng giúp đỡ Hoàng Thượng ngồi dậy, có người bưng đến một cốc nước, là Khổng Tắc Huy. Vương Nhất Bác liền để Ôn Quế giúp mình uống nước, sau đó mới hỏi, “Canh mấy rồi?” Mở miệng mới biết cổ họng đã khàn đặc.

Ôn Quế vội vàng nói, “Đã quá giờ Mùi. Hoàng Thượng, ngài hơi bị sốt, Khổng thống lĩnh đã ra cung hốt thuốc cho ngài, ngài uống xong rồi hẳn ngủ tiếp.”

Vương Nhất Bác gật đầu, Ôn Quế và Khổng Tắc Huy đều là người cẩn thận, hắn cũng không sợ chuyện này sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Một lát sau, Khổng Tắc Huy bưng thuốc đến, Vương Nhất Bác uống xong rồi nằm xuống, hạ thân vô cùng đau đớn.

Ôn Quế đem chén thuốc đưa cho Khổng Tắc Huy, nhìn hắn một cái, Khổng Tắc Huy lặng lẽ lui ra. Ôn Quế cẩn thận hỏi, “Hoàng Thượng, để cho nô tài….thoa dược cho ngài.”

Vương Nhất Bác giương mắt lên, trong mắt của Ôn Quế là lo lắng và khổ sở. Vương Nhất Bác âm thầm thở dài, kết quả người đau lòng cho mình vẫn là Ôn Quế. Hắn gật đầu, nghiêng người qua. Ôn Quế buông màn xuống, rồi cầm lấy lọ dược cao.

Sau khi thoa dược, Vương Nhất Bác cảm thấy dễ chịu một chút. Có lẽ là vì chén thuốc mới vừa uống, nên hắn lại nặng nề muốn ngủ. Sắp ngủ thì có người nhẹ giọng nói bên tai của hắn, “Hoàng Thượng, Vương gia xuất cung. Vương gia để lại một phong thư cho Hoàng Thượng.”

Thư? Vương Nhất Bác lập tức tỉnh ngủ, tiếp nhận lá thư từ trên tay của Ôn Quế, trong lòng của hắn lại cảm thấy chua xót. Sau khi Ôn Quế rời đi, Vương Nhất Bác không mở thư ra, mà lại đem thư đặt dưới gối, sau đó nhắm mắt lại.

Vô tri vô giác trở lại Vương phủ, đứng trước cổng, hung hăng vỗ mặt vài cái. Tiêu Chiến giả vờ như vô sự rồi gõ vào đại môn, vừa nghe tin hắn đã quay về, Tiêu Hiến vội vàng chạy ra báo tin cả nhà Liễu Nhiễm đã đến đây. Tiêu Chiến áp chế phiền muộn trong lòng, quay về phòng thay xiêm y, thu dọn một chút rồi mang theo khuôn mặt tươi cười bước ra khỏi phòng. Ngoại trừ hiển lộ bản chất thật sự trước mặt Hoàng Thượng, thì cho dù là đối với người thân, hắn vẫn là Tiêu Chiến ôn nhu dễ gần.

Hứa Tiêu Thị mười tám tuổi được gả cho một cường hào ở bản xứ, khi đó Tiêu gia vẫn chưa thịnh vượng, bất quá chỉ là một gia đình quan lại nho nhỏ. Tuy rằng khi được gả đi thì nàng là chính thất, nhưng không bao lâu sau thì trượng phu liền thú vào tiểu thiếp, tam phu nhân, tứ phu nhân. Khi Hứa Tiêu Thị ba mươi mốt tuổi thì trượng phu qua đời, không có con nối dõi nên nàng càng mất đi địa vị ở nhà chồng. Tiêu Hạo yêu thương người muội muội duy nhất này, sau đó thuyết phục phụ mẫu đem nàng từ nhà muội phu trở về.

Cũng may thê tử của Tiêu Hạo là người thấu tình đạt lý, không cảm thấy bất mãn đối với cách làm của trượng phu. Từ đó về sau, Hứa Tiêu Thị ở trong nhà huynh trưởng, bởi vì vô sinh nên nàng cũng không có tâm tư tái giá. Nàng xem hài tử của huynh trưởng như hài nhi của mình, sau khi huynh trưởng và tẩu tử lần lượt qua đời, nàng thay thế huynh trưởng và tẩu tử chiếu cố ba tiểu hài tử. Tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là nhìn ba đứa hài tử này thành gia lập nghiệp, lưu truyền hương hỏa cho Tiêu gia.

Tuy rằng có một chút bất mãn đối với hành động của Liễu Nhiễm lúc trước, nhưng Hứa Tiêu Thị cũng rất thích Liễu Song. Nàng có thể nhìn ra Liễu Song không giống phụ thân Liễu Nhiễm của mình, Liễu Song là thật lòng thích Tiêu Chiến nhà bọn họ. Cho nên lúc Liễu Song đến bái niên thì nàng đã nắm lấy tay của Liễu Song mà gật đầu hài lòng. Liễu Song ôn nhu hòa nhã, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, gả cho Chiến rất xứng đôi vừa lứa. Sau này Tiêu Anh và Tiêu Hoa thành thân, thì Liễu Song cũng sẽ là một đại tẩu hiểu chuyện. Ngay cả sau này Chiến muốn nạp thiếp thì Liễu Song có lẽ cũng sẽ không ngăn cản. (bái niên = chúc tết)

“Cô nãi nãi, ta đã trở về.” Vừa vào phòng thì nhìn thấy cô nãi nãi đang nắm tay của Liễu Song, Tiêu Chiến lập tức lên tiếng.

Hứa Tiêu Thị liền cười ha ha rồi ngoắc tay, “Ngươi đã trở về. Song nhi đợi ngươi được một lúc rồi đấy.”

“Chiến ca.”

“Song muội, Liễu thúc, Liễu di, Vân Phi.” Lần lượt chào từng người của Liễu gia ở trong phòng, Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh cô nãi nãi rồi mỉm cười, “Đêm qua ta uống rượu với Hoàng Thượng hơi nhiều một chút, cho nên quay về muộn.”

Trong mắt của Liễu Nhiễm hiện lên thần sắc vui mừng, “Thừa dịp tất niên, tiến cung nhiều một chút là chuyện tốt. Lúc này Hoàng Thượng lưu lại vương vị của ngươi, nhưng trong triều vẫn có nhiều người rất bất mãn. Ngươi có thể đứng vững ở kinh thành hay không thì còn phải nhìn xem ý tứ của Hoàng Thượng.”

“Liễu thúc yên tâm, việc này ta hiểu rõ.” Nói là nói như thế, nhưng Tiêu Chiến cũng không thích đem việc tiến cung bồi bạn cùng Hoàng Thượng để gắn liền với địa vị của mình, chuyện này làm hắn cảm thấy không thoải mái, hắn lập tức chuyển đề tài, “Cô nãi nãi, để ta phân phó với Tiêu Huyền, đêm nay Liễu thúc, Liễu di, Song muội và Vân Phi ở lại phủ cùng dùng bữa.”

“Hảo hảo.” Hứa Tiêu Thị cười ha ha rồi nói, “Không bằng thừa dịp hôm nay quyết định hôn sự của ngươi và Song nhi. Ngày mai là mùng hai, phải tế tổ tông. Đến mùng ba thì ngươi đem sính lễ đến Liễu gia đi.” Tiếp theo nàng lại cầm lấy tay của Liễu Song, “Muốn cái gì cứ việc nói. Chiến thành thân với ngươi là phúc phận của hắn, cũng không thể để cho hắn ủy khuất ngươi.”

Liễu Song thẹn thùng cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Song nhi không cần gì hết, sẽ không ủy khuất.”

“Ha ha ha, tiểu nha đầu ngươi chưa nhập môn mà đã như thế. Không được không được, sẽ nuông chiều làm hư Chiến, không thể nuông chiều nam nhân này a.” Ngoài miệng của Hứa Tiêu Thị nói như vậy nhưng lại rất vừa lòng đối với thái độ của Liễu Song

Những người khác cũng cười rộ lên, Tiêu Chiến chỉ cười nhạt mà không nói, trong lòng lại rầu rĩ. Lại nghĩ đến giấc mộng kiều diễm đầy chân thật kia, việc thành thân tựa hồ càng làm cho hắn phiền muộn.

Sính lễ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, khi ở Lương Châu thì Hứa Tiêu Thị đã an bài ổn thỏa sính lễ cho ba đứa cháu ngoại này, bây giờ chỉ cần mua thêm một chút lễ vật nữa là đủ. Buổi tối Tiêu Anh và Tiêu Hoa đều trở về. Trên bàn ăn, Tiêu Hoa nhanh mồm nhanh miệng khiến mọi người không ngừng cười to; Tiêu Anh thì chỉ cúi đầu im lặng dùng bữa không hề lên tiếng; Tiêu Chiến thỉnh thoảng lại chêm vào một câu, nhưng tâm tư của hắn không đặt trên bàn ăn. Khuôn mặt Liễu Song vẫn đỏ bừng, nghĩ đến việc sắp thành thân cùng Chiến ca thì nàng lại vô cùng e thẹn.

Trong bữa ăn có món canh hoa quế hạt sen, Tiêu Chiến húp một muỗng, lại nghĩ đến chuyện kia của hắn, hạ khố bỗng nhiên căng thẳng. Cảm thấy bối rối, hắn vội vàng đem tâm tư đặt vào bàn ăn, chuyện phiếm của Tiêu Hoa làm cho hắn hơi thoáng phân tâm một chút. Hắn tự nói với chính mình: Tiêu Chiến, đó chỉ là một giấc mộng, mau chóng quên đi giấc mộng kia! Bằng không sau này ngươi làm gì còn mặt mũi mà nhìn Hoàng Thượng!

Ngủ thẳng một giấc đến lúc này Vương Nhất Bác mới tỉnh lại, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu một chút, sau đó Ôn Quế hầu hạ hắn dùng bữa. Vết thương phía dưới hạ thân cần vài ngày mới có thể lành lặn, Vương Nhất Bác cũng chỉ dám ăn vài món dễ tiêu. Không nghĩ đến việc đêm nay Tiêu Chiến có vào cung hay không, trong mấy ngày này, hắn lại càng không muốn gặp Tiêu Chiến. Giận cũng được, oán cũng được, hắn thật sự không muốn gặp.

“Tối nay trẫm ở lại đây.” Sau khi dùng bữa, Vương Nhất Bác lên tiếng. Ôn Quế do dự muốn hỏi, nhưng không biết nên hỏi hay không. Vương Nhất Bác nhìn ra, hắn chỉ thản nhiên nói, “Nếu hắn tiến cung, để cho người ta bảo rằng trẫm dẫn ngươi và Khổng Trắc Huy vi phục xuất cung.” (vi phục = cải trang)

“….Dạ.” Hầu hạ Hoàng Thượng súc miệng rồi nằm xuống, Ôn Quế âm thầm thở dài. Vương gia, lúc này nô tài xem ngài làm sao có thể khiến cho Hoàng Thượng nguôi giận.

Đợi Ôn Quế lui xuống, lúc này Vương Nhất Bác mới mở ra phong thư.

Hoàng Thượng:

Tối hôm qua ta tiến cung vốn là muốn bồi bạn với Hoàng Thượng, nào ngờ chính mình lại uống say rồi luống cuống. Sáng nay thức dậy lại làm cho Hoàng Thượng khó chịu, Hoàng Thượng không phạt ta thì ta cũng phải phạt chính mình. Hoàng Thượng, tục ngữ có câu ‘rượu vào nói lời chân thật’, mặc dù ta không nhớ rõ đêm qua khi say rượu thì ta đã nói cái gì, nhưng tuyệt đối là những lời xuất phát từ đáy lòng của ta, cũng là suy nghĩ chân thành của ta.

Hoàng Thượng, đêm nay ta đứng trước cửa cung chờ ngài nguôi giận. Nếu ngài không giận thì để ta tiến cung uống một ly Lộc Nhi tửu ấm áp; nếu vẫn còn giận ta thì ta sẽ đứng ở ngoài cho đến khi Hoàng Thượng nguôi giận mới thôi.

Vương Nhất Bác lập tức ngồi dậy, không bận tâm đến một nơi đang đau nhức, hắn vội vàng quát to, “Khổng Tắc Huy, lập tức ra ngoài cửa cung! Nếu Tiêu Chiến ở ngoài đó thì ngươi bắt hắn vào đây cho trẫm!”

“Dạ.” Thản nhiên đáp lại, Khổng Tắc Huy nhanh chóng biến mất tăm hơi.

Nắm chặt lá thư trong tay, sắc mặt đang tái nhợt của Vương Nhất Bác bất giác có một chút đỏ ửng: Lưu manh! Dám dùng chiêu như vậy để uy hiếp hắn! Mắng xong, hắn căm tức vò nát lá thư, tên lưu manh kia biết chắc hắn sẽ mềm lòng hay sao? Đồ lưu manh!

*** 18 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro