Chương 14
Tuy rằng lo lắng về việc Hoàng Thượng có lẽ vẫn bất mãn đối với Tiêu Chiến, nhưng Liễu Phủ cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho việc xuất giá của nữ nhi. Tiêu Hiến mấy ngày nay thậm chí cả thời gian vào nhà xí cũng không có. Tân phủ cần được bài trí; muốn tuyển tôi tớ cũng phải chọn người thành thật an phận thủ thừa; phải tậu về những vật dụng cần thiết trong phủ. Tuy rằng Vương gia của hắn có nhiều ngân lượng, nhưng hắn cũng không thể phung phí, mỗi thứ đều phải được tính toán rõ ràng; rồi phải ứng phó với đám quan viên không ngừng đến thăm Vương gia…Tiêu Hiến chưa bao giờ cảm thấy nhớ quản gia Tiêu Huyền nhiều như vậy, mặc dù Tiêu Huyền luôn gào thét vào mặt hắn, hắn thề sau khi Tiêu Huyền về kinh thành thì hắn tuyệt đối sẽ không tranh luận với y.
Tiêu Hoán cũng bề bộn nhiều việc, vội vàng bố trí những việc bí mật trong tân phủ, dẫn người dựng lên vài điểm tuần tra. Quan hệ đến an nguy của Vương phủ, cho nên những bí mật này đều phải do hắn tự mình an bài; vì tránh ban ngày có nhiều người ra vào, hắn chỉ có thể ở ban đêm yên tĩnh mà âm thầm làm việc. Đôi khi Vương gia của hắn xuất hiện thì hắn sẽ thỉnh Vương gia xem xét một chút.
Ngoại trừ Tiêu Hiến và Tiêu Hoán, đám người tùy thị ở Lương Châu suốt mấy đêm liền phải điều động chuyển về kinh thành, trong vòng nửa tháng thì tân phủ phải được an bài ổn thỏa, để những vị chủ tử của bọn họ cao hứng chuẩn bị đón tất niên. Vốn tưởng rằng có thể bắt kịp thời gian, nhưng khi đến kinh thành thì bọn họ đã vội lại càng thêm vội, bởi vì Hoàng Thượng ban cho tân Vương phủ thật sự là quá lớn, e rằng trong kinh thành ngoại trừ hoàng cung thì không có nơi nào lớn như vậy.
Khi mọi người đang bận bịu, thì Tiêu Chiến lại quá mức thảnh thơi. Gần đến tất niên, Vương Nhất Bác ngày ngày đều lâm triều. Tuy rằng Vương Nhất Bác để cho Tiêu Chiến qua tất niên thì mới chính thức tham dự triều chính, nhưng Tiêu Chiến vừa được thả ra thì sáng sớm ngày thứ ba đã chạy vào triều mà đứng. Đem vô số ánh mắt bất mãn che lấp da mặt dày của mình, chờ đến khi bãi triều, hắn lại rất tự giác theo sau Hoàng Thượng đến Đông Noãn Các đứng ở đó, làm cho chính mình trở thành một phần tử trong Nội Các, mấy vị đại thần oán hận nghiếng răng nghiến lợi, nhưng Hoàng Thượng ngầm đồng ý nên bọn họ lại không dám nhiều lời.
Sau khi đợi các vị Nội Các đại thần rời đi, Tiêu Chiến lại mượn cớ có việc muốn bẩm tấu riêng với Hoàng Thượng để ở lại. Rèm cửa vừa buông xuống, hắn liền lặng lẽ cười hai tiếng rồi đi đến bên cạnh Hoàng Thượng ngồi xuống. Vương Nhất Bác nhếch môi mỉm cười, nhướng mi chờ người này giải thích.
Tiêu Chiến cười gượng hai tiếng rồi nói, “Chỉ còn năm sáu ngày nữa là đến lễ mừng tất niên, không thể để cho Hoàng Thượng tức giận trước lễ tất niên được.”
“Nga? Thử nói xem thế nào?” Vương Nhất Bác lắc lư tách trà trong tay.
Tiêu Chiến cười nham hiểm, “Chư vị đại nhân muốn hạch tội ta, nhưng có ta ở ngay trước mặt bọn họ thì bọn họ lại không dám bẩm tấu. Hoàng Thượng bận rộn cả năm, cũng nên vui vẻ nghỉ ngơi một chút, chuyện phiền lòng này tốt nhất vẫn cứ phân ưu cho các vị đại nhân là được.”
“Vì vậy Lương Vương cả ngày đi theo trẫm giống như cái đuôi?” Biết người nọ đang muốn đùa cho mình vui vẻ, Vương Nhất Bác cũng không làm cho Tiêu Chiến thất vọng, hắn thản nhiên nở nụ cười.
Tiêu Chiến cười ra tiếng, “Hoàng Thượng nói thế nào thì đúng là thế nấy.”
“Ngươi thật ra càng ngày càng vô lại.” Uống một ngụm trà, Vương Nhất Bác giống như vô tình nhắc đến, “Liễu đại nhân đã bắt đầu bận việc hôn sự, còn ngươi bao giờ thì chuẩn bị?”
Nụ cười của Tiêu Chiến trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều, “Đợi qua năm đi. Hoàng Thượng, có muốn xuất cung một chút hay không?”
“Xuất cung?” Vương Nhất Bác hơi giật mình, cứ đến mùa đông là tay chân của hắn lại lạnh như băng, người này phần lớn đều khuyên hắn đứng ở trong phòng, không nên ra ngoài, nhưng bây giờ lại để cho hắn xuất cung vào mùa đông lạnh lẽo như vậy, quả thật là một chuyện hiếm thấy.
Tiêu Chiến gật đầu, giống như muốn làm một chuyện rất mờ ám, kề sát vào tai Vương Nhất Bác rồi thì thầm, “Kinh thành có một chỗ, thức ăn ở đó tuyệt đối không hề kém so với ngự trù trong cung, ta muốn dẫn Hoàng Thượng đi nếm thử. Ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, tuyệt đối sẽ không để cho Hoàng Thượng bị lạnh.”
Vương Nhất Bác nhướng mi, “Như vậy nếu trẫm không đi chẳng phải là phụ ý tốt của Lương Vương hay sao?”
Nào ngờ Tiêu Chiến thật sự gật đầu, “Đúng vậy.”
Tên lưu manh này. Nếu là người ngoài thì chắc chắn long nhan sẽ giận dữ, nhưng đối với người này thì hắn lại cảm thấy trong lòng có một chút ngọt ngào. Nhìn thấy đôi mắt chăm chú chờ mình trả lời, Vương Nhất Bác thiếu chút nữa đã bị hãm sâu vào trong đó. Cúi đầu nhìn xuống tách trà, giả vờ cân nhắc, Vương Nhất Bác bình tĩnh đáp lại, “Như vậy trẫm phải đi nhìn thử nơi mà Lương Vương đã cực lực đề cử, nếu nơi đó làm thức ăn không ngon bằng ngự trù trong cung…”
“Hoàng Thượng cứ việc phạt ta là được.” Tiêu Chiến vội vàng nói, nhìn thấy hắn mỉm cười tự tin, Vương Nhất Bác cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Lấy cớ thân thể không khỏe, Vương Nhất Bác hạ chỉ hôm nay không gặp bất cứ một ai, hắn thay đổi xiêm y rồi lặng lẽ theo Tiêu Chiến xuất cung. Hắn không dẫn theo nhiều người, chỉ dẫn theo Ôn Quế và Khổng Tắc Huy.
Khổng Tắc Huy từng là giang hồ lỗ mãng, khi Tiêu Chiến chưa làm Lương Vương, có một lần hắn và Vương Nhất Bác cải trang xuất cung, gặp phải Khổng Tắc Huy bị người hạ độc hãm hại. Khi đó Khổng Tắc Huy bị trọng thương, phía sau hắn còn có người truy sát. Tiêu Chiến gặp phải chuyện bất bình, lập tức ra tay cứu Khổng Tắc Huy. Vì báo đáp ơn cứu mạng của hai người, giang hồ độc cô Khổng Tắc Huy cam tâm tình nguyện làm gia nô của Tiêu Chiến, sau đó Tiêu Chiến thấy võ nghệ của y bất phàm, sau khi thương lượng với Vương Nhất Bác thì để cho y ở bên cạnh Vương Nhất Bác để bảo hộ
Khổng Tắc Huy không ngờ người cứu hắn lại là thế tử của đương kim Thánh Thượng và Lương Vương, bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn vẫn lưu lại bên cạnh Vương Nhất Bác làm một thị vệ bình thường. Hắn không thích nhiều lời, bởi vì xuất thân lỗ mãng, cũng không quen nhìn thấy những việc xu nịnh, cho dù ở trong cung, ở bên cạnh Hoàng Thượng, nhưng hắn vẫn độc lai độc vãng, không có giao tình với bất luận người nào. Sau khi Tiêu Chiến đi Lương Châu, bên cạnh Vương Nhất Bác không có ai có thể tin tưởng, quan sát một lúc, hắn quyết định cho Khổng Tắc Huy trở thành thống lĩnh thị vệ của triều đình. Lúc đầu có người không phục, bất quá sau hai ba chiêu thì liền bị Khổng Tắc Huy đánh ngã, vì vậy không có ai dám nói không phục.
Tuy là thống lĩnh thị vệ của triều đình, bất quá Vương Nhất Bác cũng không phải thật sự giao thị vệ trong triều đình cho Khổng Tắc Huy quản lý, mà là giao cho phó thống lĩnh Lý Thao. Lý Thao từng là bộ hạ của Tiêu Chiến, khi Tiêu Chiến rời kinh thì đã lưu Lý Thao ở lại bên người Hoàng Thượng. Khổng Tắc Huy tuy là thống lĩnh, bất quá lại giống như hộ vệ thân cận của Hoàng Thượng, chỉ phụ trách an nguy của Hoàng Thượng, những việc khác thì hắn mặc kệ. Chức thống lĩnh thị vệ cũng bất quá chỉ để cho hắn có thể danh chính ngôn thuận tùy thị bên cạnh Hoàng Thượng, dù sao ở trong cung thì thân phận rất trọng yếu.
Võ công của Lý Thao không sánh bằng Khổng Tắc Huy, nhưng quản lý thủ hạ cực kỳ nghiêm minh, bản tính cũng phi thường cẩn thận. Cho nên triều đình giao cho hai người này thì Tiêu Chiến cũng thập phần yên tâm, cũng mới có thể an lòng đi Lương Châu. Bằng không, bên người Hoàng Thượng không có ai thì hắn làm sao có thể đến Lương Châu làm Vương. Hắn cũng không lo lắng trong lòng của Lý Thao có ý đồ, người có thể ở lại bên cạnh Hoàng Thượng thì đương nhiên sẽ tuyệt đối trung thành. Ba năm qua, Lý Thao và Khổng Tắc Huy nhậm chức, Lý Thao không bởi vì thực quyền nằm trong tay của mình mà bất kính đối với Khổng Tắc Huy, còn Khổng Tắc Huy cũng không bởi vì bản thân mình là thị vệ thân cận của Hoàng Thượng mà kiêu ngạo. Hai người đều hiểu rõ chức trách của bọn họ là gì, chỉ cần làm tốt bổn phận là được.
Vừa xuất cung thì đã thấy có một cỗ xe ngựa chờ bên ngoài Thiên Môn. Vương Nhất Bác quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, rồi mới lên xe ngựa dưới sự dìu đỡ của Tiêu Chiến. Người này quả thật chuẩn bị chu đáo, không phải nhất thời cao hứng. Tiêu Chiến cũng bước lên xe, rồi để cho Khổng Tắc Huy điều khiển ngựa, Ôn Quế thì ngồi bên ngoài. Một hàng bốn người hướng về một nơi không biết tên, Khổng Tắc Huy không hỏi đi đâu, Tiêu Chiến cũng không nói đi đâu, hai người tựa hồ đã sớm có ‘mưu đồ bí mật’.
Bên trong xe ngựa rất ấm, chậu than được thiêu đốt. Ôm lấy noãn lô trong tay, Vương Nhất Bác thư thái tựa vào cửa sổ nhìn người nọ cười đến mức có một chút giảo hoạt, tâm tình có thể nói là khá tốt. Đã ba năm chưa xuất cung cùng người này, không muốn nghĩ đến những chuyện khác. Tranh thủ có được nửa ngày nhàn rỗi, Vương Nhất Bác bất giác cảm thấy thật thoải mái. Ba năm qua, hắn luôn trong tình trạng căng thẳng, nếu người này không trở lại, có lẽ hắn sẽ bị bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Hoàng Thượng, lạnh không?” Tuy rằng trong xe rất ấm áp, nhưng Tiêu Chiến vẫn lo lắng.
Lồng ngực của Vương Nhất Bác đập thình thịch, trong lúc vô thức lại khẩn trương chủ động đưa tay bao lấy mu bàn tay của Tiêu Chiến, lòng bàn tay của Vương Nhất Báccó noãn lô sưởi ấm nên không lạnh. Tiêu Chiến hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, không ngờ Hoàng Thượng lại chủ động nắm tay hắn, đang muốn nắm lại thì bàn tay đặt trên mu bàn tay của hắn bỗng nhiên thu về, sau đó hắn nghe Hoàng Thượng nói, “Ngươi đã sớm dự tính trước, trẫm làm sao có thể lạnh cho được.” (có người lộ bản chất)
Không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy có một chút mất mát, Tiêu Chiến dùng nụ cười che giấu, “Hoàng Thượng sợ lạnh, thần muốn dẫn Hoàng Thượng xuất cung thì đương nhiên phải chuẩn bị ổn thỏa, điều này làm sao lại nói là dự tính trước, nhiều lắm chỉ có thể xem như tiền trảm hậu tấu.” Có người ngoài ở đây nên Tiêu Chiến lại tự xưng là thần.
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, rồi lại nhắm mắt không nói. Dùng vẻ ngoài lạnh nhạt của quân vương để che giấu rung động vẫn chưa tiêu tán trong lòng. Vừa mới đụng vào tay của người này một chút, mà hắn không cần ôm noãn lô thì lòng bàn tay cũng đã trở nên nóng ran.
Hoàng Thượng không nói, Tiêu Chiến cũng không nói, mỉm cười nhìn Hoàng Thượng, khóe miệng nhếch lên một lúc lâu, vừa rồi được bàn tay ấm áp của Hoàng Thượng chạm vào, hình như đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng chủ động thân cận với hắn, nếu không có Hoàng Thượng ở đây thì Tiêu Chiến nhất định sẽ âu yếm sờ mu bàn tay của mình một lúc. (vâng, da gà, da vịt nổi lên hết cả rồi)
Hai người mang tâm tư khác nhau, thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Xe ngựa dừng lại, bên ngoài Khổng Tắc Huy lên tiếng, “Gia, đã đến.” Vương Nhất Bác lập tức hoàn hồn, Tiêu Chiến bước xuống trước, rồi mới vén rèm lên, sau đó vươn tay phải ra, “Thiếu gia, chúng ta đã đến.”
Thiếu gia? Vương Nhất Bác nhướng mi, do dự một chút thì mới đưa tay đặt lên tay của Tiêu Chiến, lòng bàn tay cực nóng lập tức bao lấy tay hắn. Tim đập kịch liệt, mặc dù chỉ là đụng chạm nho nhỏ như vậy, nhưng đã đủ làm cho hắn mặt đỏ tía tai. Bất quá hắn đã sớm học được cách che giấu cảm xúc của mình, sau khi xuống xe, Vương Nhất Bác thật tự nhiên rút tay ra, Tiêu Chiến cũng thật tự nhiên thả tay xuống.
Đứng ở phía trước một tòa nhà, Vương Nhất Bác quay đầu lại, “Ngươi nói chính là nơi này?” Bất quá chỉ là một nhà dân bình thường mà thôi, ngay cả tấm biển trước cửa cũng không có.
Tiêu Chiến lộ ra một nụ cười đầy âm mưu, tiến lên đẩy cửa rồi quay đầu lại, “Chính là nơi này. Thiếu gia, thỉnh vào.”
Vương Nhất Bác nhìn khắp nơi một chút, đây là một ngõ nhỏ thật yên lặng, ban ngày ban mặt cũng không có tiếng người. Cũng không sợ người này làm hại mình, hắn bước đi, để xem hôm nay người này làm được cái gì.
Vào tiểu viện, không ai đi ra nghênh đón. Trong viện có vài nhánh mai vàng đang nở hoa, tuyết vẫn còn đọng ở một góc sân. Đây là một tiểu viện thật bình thường, tựa như cánh cửa rất bình thường ngoài kia.
“Thiếu gia, bên trong, thỉnh.” Tiêu Chiến đưa tay hướng về phía chính đường. Trên mặt của Vương Nhất Bác không có thất vọng cũng không quá hiếu kỳ, hắn đi theo Tiêu Chiến vào phòng. Trong phòng đúng như hắn dự liệu, rất ấm áp, trên mấy cái bàn đều có dấu vết của năm tháng, không phải còn mới, nhưng thật ra những cái đệm dày trên ghế cùng với bộ bình trà trên bàn lại mới tinh, chính xác là vừa mới mua.
Ngồi xuống ghế chủ tọa, Vương Nhất Bác nhìn khắp xung quanh một chút, thản nhiên hỏi, “Nếu tới dùng bữa, không biết trù tử đang ở đâu?” Khổng Tắc Huy không thay đổi thần sắc, hai tay ôm chặt kiếm không rời, đứng phía sau Hoàng Thượng. Trong khi vẻ mặt của Ôn Quế lại rất hiếu kỳ, ngoại trừ bốn người thì làm gì còn có người ngoài ở đây, huống chi là trù tử. (trù tử = đầu bếp)
Tiêu Chiến lại lộ ra nụ cười đầy ‘âm mưu’, đi đến trước mặt Vương Nhất Bác rồi khom người xuống, “Tiểu nhân đi chuẩn bị, thiếu gia chờ một lát, thức ăn lập tức được mang lên.”
Vương Nhất Bác nhất thời kinh ngạc, trong lòng rung động. Hắn vẫn chưa kịp hỏi thì đã thấy Tiêu Chiến xắn y mệ lên, mỉm cười đi ra ngoài. Ôn Quế sau khi ngốc lăng thì liền vui mừng nói, “Nô tài đi hỗ trợ.” Nhanh như chớp, người đã không thấy tăm hơi.
Chiến….nấu ăn cho hắn? Vương Nhất Bác không thể tin được, quen biết với người này nhiều năm như thế, hắn chưa bao giờ nếm thử thức ăn do chính người này làm ra, người này biết nấu ăn từ khi nào? Áp chế nội tâm đang kịch liệt phập phồng, Vương Nhất Bác đoan chính ngồi trên ghế chủ tọa, nhưng ngồi thì ngồi, hắn vẫn ngồi không yên.
Bàn tay trong y mệ nắm chặt rồi thả lỏng, sau đó lại nắm chặt, âm thanh xào rau mơ hồ truyền đến, Vương Nhất Bác rốt cục ngồi không yên. Đứng dậy đi ra chính sảnh, theo mùi hương của thức ăn mà tìm đến trù phòng, Vương Nhất Bác giật mình nhìn người đang bận bịu ở trù phòng. Người nọ….là Chiến? Trên lưng đeo tạp dề, trên trán có mồ hôi, Tiêu Chiến đang chăm chú cắt cắt bằm bằm trên thớt, Ôn Quế đứng bên cạnh hỗ trợ, không biết trong nồi đang nấu cái gì mà không ngừng bốc lên hơi nóng, Vương Nhất Bác ngửi được mùi thịt đang lan tỏa.
Lui lại hai bước, ẩn thân vào phía sau cây đại thụ, Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn người kia trong trù phòng, hốc mắt trở nên cay xè. Người đang ôm lấy noãn lô vì dùng sức mà đôi tay trở nên trắng bệch. Quân tử viễn bào trù, nếu để mọi người biết Lương Vương Tiêu Chiến hạ mình đi vào trù phòng nấu ăn cho người ta, sợ là cằm đều rơi xuống đất. Không muốn, không muốn đưa Chiến cho bất luận người nữ nhân nào khác, không muốn, không muốn. Chỉ muốn liều lĩnh đoạt lấy Chiến!
(Quân tử viễn bào trù = quân tử phải xa nơi bếp núc)
“Vương gia, ngài học nấu nướng từ khi nào? Hoàng Thượng nhất định còn ngạc nhiên hơn cả nô tài?” Ngồi trên chiếc ghế nhỏ, thổi hơi vào bếp lò, Ôn Quế hỏi.
Tiêu Chiến đem thức ăn đã được xào chín đổ ra đĩa, rồi đặt bên cạnh lò lửa để giữ nóng, lúc này mới lên tiếng, “Ở Lương Châu, khi rãnh rỗi có học một chút. Cô nãi nãi đã lớn tuổi, thỉnh thoảng thân mình không khỏe, lão nhân gia không muốn dùng bữa, ta phải xuống bếp một hồi thì người mới có thể ăn nhiều một chút.”
Ôn Quế do dự một lúc, giả vờ thuận miệng nói, “Liễu gia tiểu thư vào phủ thật có phúc. Bề ngoài Vương gia không chỉ có tài có đức, mà lại còn khéo tay nấu nướng, trách không được Liễu Thượng Thư muốn đem nữ nhi gả cho Vương gia.”
Lời này nghe vào tai của Vương Nhất Bác lại rất đau đớn, ý niệm điên cuồng mới dâng lên trong đầu liền bị hắn đè ép xuống dưới. Hắn làm sao lại có thể quên được, người này sắp thành thân.
Động tác xào rau của Tiêu Chiến dừng lại, mỉm cười nói, “Ta bây giờ còn có thể xem như nhàn nhã, chờ qua tất niên thì sẽ bận bịu. Việc nấu nướng cũng chỉ là cao hứng, khẩu vị của Hoàng Thượng không tốt, không biết Hoàng Thượng có thích tay nghề của ta hay không.”
Ôn Quế mỉm cười nói, “Vương gia tự tay làm thức ăn, chính là tâm ý của ngài, Hoàng Thượng nhất định sẽ thích. Bất quá Vương gia tự mình bảo rằng không kém hơn so với ngự trù trong cung, đến lúc đó nếu thật sự tệ hơn, có bị phạt thì nô tài cũng vô phương thay Vương gia biện hộ a.”
Tiêu Chiến nản lòng khi nghe như vậy, đột nhiên có một chút lo lắng, “Không đến nỗi quá kém chứ.”
“Ha ha.” Ôn quế che miệng rồi cười nhẹ, “Việc này phải hỏi Hoàng Thượng.”
*** 14 ***
Sorry mn! Mấy bữa nay cái wattpad của mik nó ko đăng truyện đc nên bù cho mn 4 chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro