7
𝑺𝒆𝒓𝒈𝒆 𝑳𝒖𝒕𝒆𝒏𝒔 / 𝑳𝒂 𝒇𝒊𝒍𝒍𝒆 𝒅𝒆 𝑩𝒆𝒓𝒍𝒊𝒏
Hương Đầu: Hoa hồng, Tiêu, Hoa phong lữ
Hương giữa: Cây sả hồng
Hương cuối: Cây hoắc hương, Rêu sồi Moss, Mật ong
- hoa hồng là tôi trộm, người anh yêu cũng là tôi giết
Từ ngày kia, Tiêu Chiến thường xuyên ở lại phòng thí nghiệm cả ngày lẫn đêm.
Vương Nhất Bác chạy tới hỏi anh, Tiêu Chiến cũng chỉ dùng đôi câu vài lời nói cho cậu biết: "Gần đây tương đối bận rộn, có rất nhiều thí nghiệm cần thực hiện, nếu em không có chuyện gì làm thì đi tìm những đứa trẻ khác trong căn cứ cùng chơi đùa đi."
Anh mặc đồng phục thí nghiệm, khẩu trang che khuất nửa gương mặt, giọng nói vẫn giống như lúc trước ôn ôn nhu nhu, trong mắt ngậm ý cười, sau khi dứt lời liền quay người lại, chuyên chú thao tác dụng cụ trong tay. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trên màn hình nhảy ra công thức tính toán phức tạp từ cái này đến cái khác.
Sau khi chép xong một đoạn số liệu, anh hơi nghiêng đầu, trông thấy Vương Nhất Bác đứng yên tại chỗ như một tảng đá, thế là lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Sao em còn ở đây? Mau về nhà đi, trời sắp tối rồi."
Trước đây, Vương Nhất Bác rất thích ở lại phòng thí nghiệm của Tiêu Chiến, cũng không quấy phá, chỉ ghé vào trên bàn thí nghiệm nhìn bộ dáng Tiêu Chiến chăm chú làm việc, thỉnh thoảng hỏi Tiêu Chiến mấy câu, có đôi khi Tiêu Chiến sẽ không để ý đến cậu, cậu cũng sẽ lặng yên ở một bên tự tìm niềm vui. Tiêu Chiến làm sao lay chuyển được bạn nhỏ mười sáu tuổi cố chấp bướng bỉnh, đành phải chuẩn bị cho cậu một cái bàn thí nghiệm nhỏ đặt ở một góc tường phòng thí nghiệm để cậu nằm ngủ, cách anh không xa lắm, thời điểm nhìn màn hình liền có thể thấy cái đầu nho nhỏ của Vương Nhất Bác, bạn nhỏ ngủ đến rối bời mái tóc vàng óng, còn nhếch lên như một kẻ cắp vặt. Sau khi anh làm xong việc, sẽ đến bên cạnh xoa xoa đầu cậu, gọi một tiếng, sau đó dắt bạn nhỏ đôi mắt còn mơ màng trở về biệt thự ấm áp của bọn họ.
Nhưng cũng từ ngày kia, Tiêu Chiến dọn mất cái bàn thí nghiệm nhỏ dành riêng cho Vương Nhất Bác.
Giáo sư Tiêu nói cậu nên hiểu chuyện một chút, không còn là đứa trẻ nữa.
Giáo sư Tiêu không thích bạn nhỏ đáng ghét, bằng không sẽ đi tìm đứa em trai khác.
Vương Nhất Bác mấy ngày nay trong lòng một mực không dễ chịu, cậu cảm thấy mình hẳn là nên nói lời xin lỗi với giáo sư Tiêu, thế nhưng cậu lại cảm thấy lần này cùng với thường ngày không giống nhau cho lắm, cậu cũng ủy khuất cũng khó chịu, thế nhưng không nghĩ ra là chỗ nào không giống.
Cho tới hôm nay, cậu rốt cuộc nhịn không được nữa, quyết định đánh vỡ chiến tranh lạnh giữa bọn họ, dù sao thì Tiêu Chiến đã năm ngày không trở về biệt thự ngủ.
Cậu vẫn là quyết định đi dỗ dành giáo sư Tiêu đang tức giận.
Lần này, cậu muốn hiểu chuyện chờ giáo sư Tiêu làm xong thí nghiệm mới nói chuyện với anh, không thể quấy nhiễu anh làm chính sự.
Lần này, cậu không thể bướng bỉnh làm loạn, phải kiên nhẫn dỗ dành giáo sư Tiêu.
Vương Nhất Bác đợi anh lên tiếng, mới cẩn thận từng li từng tí đi qua, kéo góc áo Tiêu Chiến: "Hôm nay anh cũng không về nhà à?"
Tiêu Chiến ngừng lại một chút, cúi người nhìn thẳng Vương Nhất Bác, cười lộ ra một hàng răng thỏ, ấm giọng hỏi cậu: "Sao vậy? Ở một mình ngủ không được?"
Từ trước đến nay, Vương Nhất Bác đều biết Tiêu Chiến cười lên cực kỳ đẹp, cậu cũng thường xuyên bị nụ cười của nam nhân trước mặt hấp dẫn, ngẩn người một lúc mới phản ứng lại: "Ngủ. . . Ngủ được. . . Chỉ là anh. . . Đã rất lâu không về nhà."
Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, suy tư một chút: "Được rồi, vậy hôm nay cùng em về nhà."
Trong mắt Vương Nhất Bác nổi lên vui sướng: "Thật sao? Là thật đúng không?"
Một bên khác trong phòng thí nghiệm, nhóm giám sát viên sau khi nghe được lời nói của Tiêu Chiến lập tức đồng loạt ngẩng đầu, chủ giám sát viên ho nhẹ một tiếng, nhìn hai người cách đó không xa: "Giáo sư. . . Chuyện này. . . Sắp tới mười giờ rồi. . ."
Vương Nhất Bác vốn là đang mừng rỡ, sau khi nghe xong lập tức ủ dột, trong mắt thoáng qua lệ khí nhàn nhạt nhìn chủ giám sát viên, dùng khẩu khí băng lãnh nói: "Anh ấy đã phải làm việc liên tục bao nhiêu ngày rồi? Lúc tôi vào đây nhìn thấy môi anh ấy không có một chút huyết sắc, bàn tay ghi chép số liệu cũng đều run, anh ấy không cần nghỉ ngơi à?"
"Được rồi em đừng nói nữa." Tiêu Chiến bước đến sau lưng bịt kín miệng cậu, thuận thế nhéo nhéo mặt Vương Nhất Bác, quay đầu về phía nhóm người kia phất phất tay: "Tôi. . . Trễ một ngày cũng không có gì, hôm nay mọi người về sớm một chút đi."
Chủ giám sát viên trong ánh mắt ngậm lấy cảm xúc không nói rõ, lo lắng nói: "Thế nhưng. . . Giáo sư. . . Ngài. . ."
Thời điểm Tiêu Chiến đưa tay chạm đến da thịt Vương Nhất Bác, cậu liền giật mình, tay của anh sao lại lạnh như vậy, không ấm áp như dĩ vãng, quá lạnh. Trong lòng cậu dâng lên một tia hỏa khí, giật tay Tiêu Chiến đang che miệng mình ra, trên mặt không khống chế được tức giận, thậm chí quanh thân cũng bắt đầu tràn ra dị năng nóng rực, mặc dù nóng rực, nhưng cũng lạnh đến cực điểm: "Hôm nay anh ấy phải cùng tôi về nhà."
Tiêu Chiến đứng sau lưng Vương Nhất Bác hướng bọn họ khẽ lắc đầu, ra hiệu bọn họ im lặng, sau đó lại kéo tay Vương Nhất Bác nắn bóp: "Bạn nhỏ ở nhà một mình buổi tối ngủ không ngon, hôm nay phải cùng em ấy về."
Cánh cửa phòng thí nghiệm đóng lại, tựa hồ vẫn còn đọng lại khí lạnh vừa rồi tỏa ra từ thiếu niên. Chủ giám sát viên lo lắng vuốt vuốt huyệt thái dương, đá văng ghế dựa.
"Giáo sư ngài ấy. . . Sao lại không biết nặng nhẹ như thế! Ngài ấy là vì ai mà bị thương? Ngài ấy không biết mình tổn thương nặng bao nhiêu à? Chữa trị hạch cơ* ít đi một ngày. . . Ít đi một ngày thì có khả năng mãi mãi không khép lại được nữa!"
"Tên quái vật kia, sớm muộn cũng sẽ kéo giáo sư Tiêu vào vực sâu!"
*Hạch cơ: Là tên gọi một bộ phận rất trọng yếu trong cơ thể người biến chủng mà tác giả tùy tiện nghĩ ra, giống như trái tim của chúng ta vậy á.
.
Trên đường đi, thần sắc Vương Nhất Bác không được tốt lắm, cậu lại một lần nữa hỏi nam nhân đang mỉm cười đi phía sau: "Bọn họ thật sự không có nghiền ép ca ca à? Nhìn bộ dáng ca ca rất yếu ớt!"
Tiêu Chiến bị cậu chọc cười, vươn tay gõ gõ lên trán bạn nhỏ: "Đúng! Đều do bọn họ nghiền ép anh, không cho đại tướng quân này nghỉ ngơi thật tốt, còn may là có em đến giải cứu cho anh, người hùng nhỏ của anh."
"Bọn họ vậy mà. . . Giáo sư Tiêu, anh. . . Có phải ở chỗ này anh không có thực quyền đúng không?" Vương Nhất Bác lộ ra biểu cảm không thể tin, không khỏi có chút đau lòng bóp tay Tiêu Chiến: "Bọn họ dám bắt nạt anh. . . Chờ sau này em mạnh lên, sẽ đánh bại từng người bọn họ, ai cũng không thể ép bức anh làm việc."
Nam nhân nhìn một bộ dáng chăm chú tức giận của thiếu niên, lại bị cậu chọc cười: "Được rồi cún con, lừa em thôi, bọn họ nào dám ép bức anh. Về nhà thôi, cún con đừng tức giận."
"Vậy anh thật sự không có bị làm sao ư? Vì sao tay anh lại lạnh như vậy?" Trong mắt thiếu niên chứa đầy lo lắng.
Nam nhân ôn nhu lắc đầu: "Ngủ một giấc sẽ tốt."
Trong lòng Vương Nhất Bác vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, cặp mắt cún con mở to đến căng tròn. Sau khi đi thêm một lúc cậu mới nhớ tới dự tính ban đầu của mình khi tới đây, cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy Tiêu Chiến cũng không tính là quá tức giận, sau khi cậu điều tiết tốt tâm tính, hứng thú bừng bừng lôi kéo Tiêu Chiến chạy ra khỏi căn cứ, cậu chạy hơi nhanh, lúc ngừng lại sắc mặt có chút hồng nhuận, thở hơi hổn hển, quay đầu cười mỉm nhìn người ca ca cao hơn cậu một cái đầu.
Giờ phút này Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới một câu thơ: Ngoái nhìn một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp.
Vạn vật trong mắt, chỉ có bạn nhỏ trước mặt rạng rỡ lấp lóe, muôn màu muôn vẻ còn lại đều lu mờ.
Đứa nhỏ phát sáng kia nhón mũi chân kề đến bên tai anh: "Cho ca ca xem một màn ảo thuật nè."
Thiếu niên lui về sau một bước, chớp chớp mắt nhìn Tiêu Chiến: "Chiến ca thích màu gì?"
Tiêu Chiến ngẩn người, sau khi phản ứng lại liền cảm thấy thú vị, khoanh hai tay dựa vào bức tường sau lưng, bên tai còn đọng lại nhiệt khí tê dại của đứa nhỏ, anh ra vẻ tự nhiên mấp máy môi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: "Màu đỏ."
Thiếu niên nhẹ gật đầu, trong tay tỏa ra tia sáng uốn lượn, đầu ngón tay liên tục không ngừng lan tràn ra những điểm sáng ửng đỏ, uốn lượn quanh thân Tiêu Chiến.
Điểm điểm sáng chiếu rọi một góc nho nhỏ nơi hẻo lánh, đêm tối vô biên, duy nhất một chỗ ấm áp mà sáng tỏ, động tác tay thiếu niên thay đổi, xung quanh Tiêu Chiến lại gắn thêm mấy sợi tơ lục, đỏ lục chiếu rọi, quấn quanh lượn lờ như khói bên trong vầng sáng mông lung. Các sợi tơ mang theo ánh sáng kia lỏng loẹt quấn trên cánh tay nam nhân, lại có một cánh bướm bạc linh động dừng ở chóp mũi Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vươn tay ra sờ, cánh bướm bạc từng chút một vỡ nát hóa thành điểm điểm ánh sáng, thuận theo gió đêm bay về phương xa.
Nam nhân ôn nhu đẹp mắt, cả người đắm chìm bên trong quang cảnh thiếu niên bày ra, tốt đẹp đến mức làm người động tâm.
Thiếu niên ngây thơ đơn thuần, cả trái tim tràn đầy hình bóng nam nhân tươi cười như ôm nắng ấm, như si như say.
Tiêu Chiến đến gần Vương Nhất Bác, mỉm cười nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực mình: "Dị năng của em rất đẹp."
Bạn nhỏ được ôm cứng đờ, hốc mắt có chút cay cay, cậu cẩn thận từng li từng tí vươn tay ra ôm lấy eo nam nhân: "Thế nhưng người khác chỉ cảm thấy nó đáng sợ. . ."
Nam nhân vuốt vuốt đầu bạn nhỏ: "Không đáng sợ, cún con bảo bảo của anh tốt đẹp nhất trên đời."
Vương Nhất Bác thật sự, rất yêu thích cái ôm của Tiêu Chiến, ấm áp, rắn chắc, đáng tin, lại dễ ngửi: "Giáo sư Tiêu đã từng ngắm cực quang chưa?"
Cậu ngẩng đầu lên, không cẩn thận đụng đụng cái cằm của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến bị đau ngoắc ngoắc mũi Vương Nhất Bác: "Em muốn ngắm à? Nhưng ở Thượng Hải không thể ngắm được cực quang, chờ em lớn hơn một chút, có năng lực khống chế tốt dị năng của mình, ca ca dẫn em đi Phần Lan."
"Không cần." Vương Nhất Bác dùng sức lắc đầu, vành môi bên trái có chút câu lên, cười vừa đơn thuần lại vừa có chút giống như tiểu du côn.
Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn cậu: "Tiểu vô lại, em không muốn xem?"
Vương Nhất Bác sau khi cười xong lại tựa vào trong ngực Tiêu Chiến, giống như cún con cọ cọ lồng ngực anh, tóc trên đỉnh đầu cào Tiêu Chiến có chút ngứa. Trong giọng nói Vương Nhất Bác có chút tự hào.
"Không cần đi Phần Lan, dị năng của em có thể, vì anh tạo ra một đêm cực quang."
Tiêu Chiến ngẩn người, anh biết, bạn nhỏ trong ngực anh có thể.
Vương Nhất Bác lại ấp úng một hồi, cẩn thận từng li từng tí nói tiếp: "Nhưng mà, còn phải đợi em lớn thêm một chút, hiện tại em vẫn còn quá nhỏ."
Nói được một nửa, lại sợ Tiêu Chiến chê cậu nhỏ, vội vội vàng vàng bổ sung: "Nhưng mà. . . Sẽ không lâu lắm đâu, kỳ thật anh cũng không có lớn hơn em bao nhiêu. . . Em. . . Em rất nhanh rất nhanh sẽ có thể lớn lên, lớn lên sẽ không còn không hiểu chuyện, cũng sẽ không nghịch ngợm gây sự chọc giận anh không vui. Em. . . Em sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà chờ anh về, sẽ. . . Sẽ không đùa nghịch bướng bỉnh nữa. . . Chiến ca. . . Anh cũng bởi vì em bướng bỉnh mới tức giận đúng không. . ."
Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói, trái tim mãnh liệt nhảy lên mấy lần, anh kìm lòng không được ôm chặt thiếu niên mười sáu tuổi còn chưa dậy thì tốt trong lòng.
"Được rồi, anh không giận, anh chờ cực quang của em." Âm thanh Tiêu Chiến thật thấp, có một loại an tâm dễ nghe.
Ngày đó, anh chỉ là giận bản thân mình, vẫn để cho người xấu có cơ hội tổn thương em, anh làm sao có thể giận em.
"Vậy, sau này giáo sư Tiêu sẽ lại một mực ở bên cạnh em đúng không?" Đứa nhỏ thận trọng hỏi, trong mắt tràn đầy mong chờ.
Vĩnh viễn sẽ không biết được "ngoài ý muốn" cùng "ngày mai" cái nào tới trước, Thượng Đế luôn thích đùa giỡn, để nhân sinh chúng ta như một vở kịch đặc sắc, những tình tiết ngoài ý muốn kia, đã sắp đặt để cho đứa nhỏ tràn đầy thất vọng cùng vô số khổ sở, nam nhân tràn đầy bất đắc dĩ cùng luống cuống.
Trái tim Tiêu Chiến truyền đến một trận đau đớn toàn tâm, kia là âm thanh hạch cơ vỡ vụn, trán anh thấm ra từng giọt mồ hôi, ngưng lực củng cố hạch cơ của mình, anh cắn chặt môi dưới, cố gắng chống đỡ bản thân sót lại chút ý chí.
Anh nhìn vào cặp mắt vô cùng sạch sẽ của đứa nhỏ đang mong đợi nhìn anh, do dự rất lâu, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Anh xin lỗi, Nhất Bác, anh không thể cùng em về nhà."
Tiêu Chiến biến mất trong bóng đêm vô biên, chỉ có hương vị gió đêm thổi tới, nhắc nhở Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến từng ở đây.
Ánh trăng nhẹ nhàng lướt qua mái tóc vàng trên trán đứa nhỏ, lành lạnh, chan chát. Vương Nhất Bác đứng ở nơi đó rất lâu, sau một hồi, cậu ngồi xổm xuống, đem chính mình ôm thành một đoàn nho nhỏ, nhẹ nhàng khóc nức nở.
Thiếu niên mười sáu tuổi, trong đêm mùa đông, khóc đến thân thể run lên.
Thiếu niên mười sáu tuổi, trong cơn gió lạnh của mùa đông, kết thúc tất cả khát vọng của cậu đối với ấm áp.
·
Thật lâu về sau, Tiêu Chiến ngồi dưới ánh chiều tà trên băng ghế nhỏ, kể chuyện xưa cho Vương Nhất Bác nghe, anh nói anh xin lỗi, anh rất hối hận khi nói ra lời kia.
"Vậy cho anh cơ hội một lần nữa, anh trả lời lại đi."
"Nếu như mọi thứ đều có thể bắt đầu lại, anh nhất định nhất định sẽ thật tốt cùng em lớn lên."
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro