4
𝑫𝒊𝒐𝒓 𝑺𝒂𝒖𝒗𝒂𝒈𝒆 ·Dior Sauvage Eau de Parfum
Hương đầu: Cam bergamot.
Hương giữa: Oải hương, Tiêu, Hoa hồi, Nhục đậu khấu.
Hương cuối: Ambroxan, Vanilla.
- bầu trời xanh thẳm vô tận lan tràn giữa đá sỏi loang lổ nơi đồng cỏ hoang vu, mặt trời chói chang treo cao tại hoang mạc
Vương Nhất Bác những ngày này ở bên cạnh Tiêu Chiến cũng tính là ngoan, ở trong nội viện giúp anh tưới hoa trừ sâu và vân vân, rất nghe lời dễ bảo.
Nhưng so với lúc mới tới ngang bướng hơn chút ít, hôm nay cùng Eyrie cãi vã, ngày mai lại cùng Simba đánh nhau, nhưng kết quả cuối cùng thường là Vương Nhất Bác tương đối thảm, bởi vì Tiêu Chiến không cho phép cậu sử dụng dị năng, thời điểm cậu bị đánh đến mặt mũi bầm dập đi tìm Tiêu Chiến cáo trạng, vẫn còn mang theo tinh thần ba phần kiệt ngạo ngang ngạnh.
Hôm nay Nhiếp giáo sư kết thúc khảo sát căn cứ ở Luân Đôn trở về nước, vừa về đến nơi liền chạy đến phòng thí nghiệm của Tiêu Chiến.
Nhiếp Đạo là công tử phóng đãng nổi danh trong căn cứ, nhưng phong lưu là phong lưu, thực lực cũng không thể khinh thường, nguồn nhiệt cấp tám, cũng coi như là đầu lĩnh tướng quân nổi danh trong vùng, cũng là người duy nhất trong căn cứ dám cùng Tiêu Chiến kết giao bằng hữu thân thiết.
Đầu lĩnh tướng quân xưa nay tin tức linh thông, lúc này chạy đến chỗ Tiêu Chiến chỉ vì hắn nghe được một tin tốt phấn chấn lòng người: Tiêu Chiến đang nuôi một mỹ thiếu niên.
Mỹ nam tử hệ ôn nhuận cấm dục, có vô số mỹ nhân trong ngực nhưng hắn vẫn chưa bao giờ từng thấy qua dáng vẻ này, bây giờ không nhanh đến xem thì chờ đến khi nào?
Lúc hắn vội vã xuất hiện trong phòng thí nghiệm, Tiêu Chiến mười phần ghét bỏ lườm hắn một cái, lại nói: "Mỹ thiếu niên? Cậu nói Vương Nhất Bác à?"
Nhiếp Đạo nghe được tên của mỹ thiếu niên, kích động đi tới gần bạn tốt thêm mấy bước: "Gọi tới đây cho tôi nhìn một chút đi, cất giấu che đậy làm gì! Lúc tôi còn ở Luân Đôn, Frank truyền tin tức cho tôi nói là cậu bắt cóc mất em trai nhỏ mà cậu ta mới mang về chưa được mấy ngày, làm hại cậu ta không có người cùng ăn cơm đó!"
"Lắm mồm." Tiêu Chiến đưa một chuỗi số cuối cùng vào trên màn ảnh, mới ngẩng đầu nhìn Nhiếp Đạo một chút: "Bất quá, Nhất Bác được coi là loại đẹp mắt kia à? Tôi không có khái niệm gì."
Mà tại giờ phút này, cửa phòng thí nghiệm lại mở, từ sau cửa tiến vào là một thiếu niên áo trắng, tay cầm bình sắt tưới hoa, dung nhan lẳng lặng, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, đánh giá người xa lạ mới xuất hiện bên trong căn cứ.
Cậu ngoẹo đầu, một mặt thuần chân đánh giá Nhiếp Đạo, tại phòng thí nghiệm ánh đèn sáng ngời rọi xuống đẹp đến tựa như một trân phẩm nghệ thật điêu khắc tinh xảo.
Nhiếp Đạo nhìn rõ người vừa tới, chấn kinh một cái, chớp mắt: "Em... Em là... Em khẳng định chính là Vương Nhất Bác!"
Vương Nhất Bác lễ phép hướng hắn ngoắc ngoắc môi, vòng qua hắn đi đến sau lưng Tiêu Chiến, nhấc lên ống quần của mình, lộ ra đầu gối bị trầy đỏ chảy máu, kéo lấy đồng phục thí nghiệm của Tiêu Chiến: "Anh ơi, chân em chảy máu nè."
Tiêu Chiến xoay người lại nhìn vết thương một chút: "Chân bị bỏng? Em trêu chọc tiểu quỷ rồi?"
Vương Nhất Bác không vui mân mê miệng: "Là do bọn họ lúc xếp hàng lấy cơm đụng trúng em cùng với nhóm của Frank."
Nhiếp Đạo nhìn thấy mỹ thiếu niên bị thương, vội vàng đến bên cạnh cậu hỏi han ân cần: "Hả, chuyện gì xảy ra vậy, sao lại không cẩn thận như vậy? Ai bắt nạt em? Ca ca thay em đánh bọn họ!"
Tiêu Chiến thần sắc lãnh đạm đem Nhiếp Đạo đá ra khỏi phòng thí nghiệm.
Đợi cho trong phòng không còn ai, anh mới ngồi xổm xuống trị liệu cho cậu.
Một trong những dị năng của anh, Trị Liệu Thuật.
Một đoàn ánh sáng xanh vòng quanh đầu gối Vương Nhất Bác, chỉ một lát sau, da thịt bị đốt cháy khét kia chậm rãi khép lại, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Anh đứng dậy liếc nhìn Vương Nhất Bác thần sắc ung dung một chút: "Lần sau vẫn manh động như vậy thì sẽ để cho em chịu đau."
Vương Nhất Bác gần đây càng ngày càng thích nũng nịu với anh, nghe anh nói như thế liền duỗi hai tay ra ôm lấy cổ Tiêu Chiến cọ xát: "Chiến ca không bỏ mặc em được, em biết Chiến ca tốt với em nhất."
Nam nhân bị thiếu niên đột nhiên ôm lấy đến thất thần, sau khi phản ứng lại liền đẩy cậu ra: "Vương Điềm Điềm, em tránh xa một chút, tôi còn một đoạn số liệu chưa ghi vào."
Đây là biệt danh Tiêu Chiến mới đặt cho cậu, Tiêu Chiến nói cậu dinh dính muốn chết, hoài nghi cậu những ngày gần đây mức độ đường vượt chỉ tiêu, đe dọa muốn bắt cậu đi phòng thí nghiệm làm nghiên cứu.
Vương Nhất Bác buông tay ra ngẩng đầu, chú ý tới lỗ tai nam nhân đang chững chạc đàng hoàng làm việc có chút đỏ. Trong lòng cậu cười gian, dùng chóp mũi của mình cọ cọ vành tai nam nhân: "Em cứ muốn như vậy đó."
Tiêu Chiến nhếch môi, sau một lúc lâu mới gian nan nói ra hai chữ: "Đừng nháo."
Lúc Vương Nhất Bác rốt cuộc ngoan ngoãn đi vào bên trong dụng cụ thủy tinh tiếp nhận vật lý trị liệu, Tiêu Chiến xoa huyệt thái dương, tự hỏi lúc mới tới đây Vương Nhất Bác nào dám làm càn ở trước mặt mình như thế này. Anh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ là từ ngày anh dẫn cậu đi mua vật dụng trang trí phòng.
Từ ngày đó trở đi, Vương Nhất Bác càng thích ở trước mặt anh đùa nghịch, gây chuyện xong thì một trận nũng nịu là có thể được bỏ qua, mình cũng là trừng phạt đúng tội.
Ngày đó anh cho Vương Nhất Bác đeo vòng khóa năng lực, đúng lúc buổi chiều anh cũng không có việc gì, liền chuẩn bị đưa cậu đi mua chút ít vật dụng sinh hoạt cần thiết, còn có những món đồ trang trí gian phòng mà cậu nói. Trụ sở của bọn họ ở ngoại thành bí mật tại Thượng Hải, ra khỏi căn cứ quy định không cho phép sử dụng quá nhiều dị năng, cho nên Tiêu Chiến lái xe đưa bạn nhỏ đi.
Bạn nhỏ ăn mặc mát mẻ, xưa nay không mặc quần áo thật tốt, sắp vào thu vẫn lộ ra tay chân lèo khèo, hai cái chân trắng nõn vểnh lên bắt chéo ngồi ở ghế lái phụ nhìn đông nhìn tây, con ngươi thanh tịnh tò mò nhìn bầu trời xanh thẳm lướt qua, cho dù là ai gặp cậu cũng sẽ không thể đem cậu phân thành loại hình người biến chủng nguy hại.
Sau khi Vương Nhất Bác đến trung tâm thương mại liền chạy đi xem các mô hình nhân vật, sờ cái này đụng cái kia một chút, vẫn là không chọn được nên mua thứ gì để bày ở đầu giường.
"Em rất thích mấy cái này?" Tiêu Chiến nghe xong một cuộc điện thoại sau đó xoay người hỏi cậu.
"Đúng vậy, trước đây người nhà không có mua cho em." Vương Nhất Bác đem lá chắn Captain America mở ra sau đó giơ lên quan sát một hồi, rồi trả lại chỗ cũ.
"Em còn có người nhà? Bọn họ ở đâu?" Tiêu Chiến nghe xong nghiêng đầu hỏi cậu.
Nếu như dựa theo di truyền, dòng tộc của Vương Nhất Bác, thuộc tính có lẽ sẽ càng thêm đáng sợ. Anh vì bảo hộ an toàn, cần tìm hiểu rõ tình huống.
Mà Vương Nhất Bác chỉ nhếch môi cười yếu ớt: "Chết rồi."
Một lát sau, cậu lại chớp chớp mắt nhìn Tiêu Chiến, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt ngoan lệ: "Đúng rồi, là em giết đó."
Xuất hiện rồi, thiếu niên mắt tối đen, lộ ra cái đuôi.
Nam nhân nhẹ gật đầu, không có phản ứng gì khác: "Chọn không được thì mua hết đi, đi qua bên kia xem đèn một chút, sắc điệu đèn phòng em tôi không thích lắm."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến phản ứng điềm nhiên như không có việc gì, trong lòng có chút kinh ngạc: "Ơ, anh không bị em dọa sợ hả?"
Tiêu Chiến ghé mắt, nhíu mày, quay đầu hướng Vương Nhất Bác lộ ra một nụ cười như gió xuân ấm áp: "Rất đáng sợ sao?"
. . .
Thế là một đống mô hình nhân vật được đóng gói kỹ chuyển phát nhanh về căn cứ, thời điểm ra khỏi cửa hàng Vương Nhất Bác vẫn còn có chút kích động, nắm lấy góc áo Tiêu Chiến ồn ào: "Chiến ca hào phóng quá đi à! Ca ca nhiều tiền!"
Bọn họ lại đi mua cổ phục kiểu dáng Châu Âu, giấy dán tường hoa hồng, chăn lông da dê, rèm cửa sổ vải lụa mỏng, đèn ngủ. . . Tóm lại là cái gì cần có đều có, thời điểm Tiêu Chiến trả tiền chưa từng do dự, trong đó có một chiếc đèn treo ngọc thạch phác hoạ hoa hồng, giá tiền lên tới sáu chữ số, cũng không làm Tiêu Chiến chùn tay chút nào.
Vương Nhất Bác đi theo phía sau Tiêu Chiến, chậc chậc lưỡi, nghĩ thầm có một chỗ dựa vì mình tiêu tiền như thế cũng rất không tệ, thời điểm ra về cũng càng bám sát Tiêu Chiến hơn.
Mà lúc bọn họ chuẩn bị đứng dậy rời đi, phía sau truyền đến một tiếng kêu nhẹ, là thanh âm thiếu niên, vừa nhẹ vừa mỏng, giống như tiếng hát truyền đến từ chân trời xa xôi, dễ nghe lại tươi đẹp, thanh âm kia nói:
"Tiêu Chiến ca ca."
Nhưng lúc Vương Nhất Bác quay đầu, sau lưng lại không có một ai.
Sau khi Tiêu Chiến nghe tiếng kêu, lông mày sắc hơi thu lại, tức thời nghiêm túc, anh kéo Vương Nhất Bác vào một quán cà phê: "Em ở chỗ này chờ tôi, không được đi đâu hết, không cho phép em phá vỡ vòng khóa năng lực."
Đôi mắt sáng lấp lánh của Vương Nhất Bác giờ phút này có chút lạnh, nhưng vẫn ra vẻ hoạt bát nhìn nam nhân trước mặt, mở lòng bàn tay ra đưa đến trước mặt anh: "Em muốn uống cà phê, anh quẹt thẻ."
Tiêu Chiến từ trong túi áo khoác lấy ra ví tiền của mình đặt vào tay Vương Nhất Bác, lại dặn dò một lần nữa: "Không cho phép em chạy mất, không cho phép em sử dụng dị năng, nếu em không nghe lời tôi sẽ lấy đống mô hình nhân vật em mới mua đem cho Frank hết."
Thiếu niên lộ ra sắc mặt đau lòng, nhẹ gật đầu, học theo thanh âm kia trêu chọc anh: "Yên tâm đi, Tiêu Chiến ca ca."
Tiêu Chiến nghe cậu gọi như vậy, thân thể run lên, quay người liền biến mất trên hành lang trống trải bên ngoài quán cà phê.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đi khỏi, nét cười ngụy trang trên mặt cũng biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt băng lãnh. Cậu mở ví tiền ra, chuẩn bị mua cho mình một ly cà phê nóng, mà bên trong ví tiền kia, đập vào mi mắt là một tấm ảnh vàng ố.
Là thiếu niên Tiêu Chiến, bộ dáng đại khái mười sáu tuổi, nắm tay một đứa bé trai khoảng mười tuổi, nụ cười đứa bé trai xán lạn thuần túy, rất động lòng người.
Vương Nhất Bác nhẹ xoẹt một tiếng, thuận tay rút ra một tấm thẻ, trêu chọc một câu: "Chậc chậc chậc Tiêu Chiến ca ca? Nợ tình sao?"
Vương Nhất Bác cảm thấy trạng thái mới vừa rồi của Tiêu Chiến, đoán chừng là một người cực kì trọng yếu đối với anh, có lẽ là đứa bé trên tấm ảnh? Nếu như cậu tính đúng, có lẽ đứa bé này cùng cậu cũng không kém bao nhiêu tuổi. Cậu bưng lấy ly cà phê nhân viên phục vụ đưa tới, ngửi một cái, mười phần hài lòng, nhưng lại có chút thất lạc. Tại sao trên thế giới này lại không có người nào quan tâm cậu? Cậu có chút hâm mộ người vừa kêu Tiêu Chiến, cứ như vậy nhẹ nhàng kêu to một tiếng, là có thể làm cho Tiêu Chiến bình thường lý trí trở nên vội vã cuống cuồng, còn tùy tiện bỏ mặc cậu tại một quán cà phê vắng ngắt.
Tựa như mỗi lần cậu bị bỏ mặc lại một nơi nào đó, sau đó sẽ một mình đối mặt với một chút nguy hiểm.
Quả nhiên, "nguy hiểm" tới.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro