13
𝒀𝑺𝑳 𝑴𝑶𝑵 𝑷𝑨𝑹𝑰𝑺 ·
Hương đầu: Quả dâu tây, Quả mâm xôi, Quả lê.
Hương giữa: Hoa cà dược, Hoa mẫu đơn, Hoa cam, Hoa nhài.
Hương cuối: Cây hoắc hương, Xạ hương trắng, Hương Vani (Vanila).
-𝑩𝒆𝒄𝒂𝒖𝒔𝒆 𝑰 𝒄𝒂𝒎𝒆 𝒂𝒍𝒊𝒗𝒆 𝒘𝒉𝒆𝒏 𝑰 𝒎𝒆𝒕 𝒚𝒐𝒖.
Trên đường đi, nhóm anh em của Vương Nhất Bác gây cho Tiêu Chiến không ít phiền phức, tuy bọn họ chơi không lại Tiêu Chiến, nhưng ai nấy đều mang lòng háo thắng y chang Vương Nhất Bác, chưa từng cúi đầu chịu thua thế lực tàn ác là Tiêu Chiến.
Nói đến hôm nay, sáng sớm bọn họ đã rắc một nắm bột hồ tiêu vào trong ly cà phê của Tiêu Chiến, giáo sư Tiêu nếm thử một chút, nhíu mày, sau đó trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Vương Nhất Bác, đành phải nắm lỗ mũi, mặt không đổi sắc uống vào, sau khi uống xong thành khẩn nói một câu: “Không tệ.”
Vương Nhất Bác kỳ thật rất dễ dỗ dành, lỗ tai mềm, nói vài lời dễ nghe sẽ dễ dàng thẹn thùng. Tiêu Chiến phát hiện khi bạn nhỏ có ưu tư thì sẽ không thích nói chuyện, không vui thì khuôn mặt sẽ tiu nghỉu. Mà vào thời điểm này, chỉ cần chiều theo tính tình của cậu, sư tử con xù lông cũng sẽ chậm rãi dịu dàng ngoan ngoãn trở lại. Chỉ cần kiên nhẫn dùng lời nói thân mật dỗ dành thêm một chút, Vương đại thiếu gia sẽ chậm rãi ấm lại.
Có đôi khi Tiêu Chiến sẽ nhớ đến tiểu sữa tinh của trước kia, dính dính nhơm nhớp mềm mềm, một cục nho nhỏ dễ dàng ôm vào trong ngực, đi theo sau mông anh vui vẻ kêu Chiến ca giáo sư Tiêu không ngừng, sẽ ở trong phòng thí nghiệm ngây ngốc chờ anh tan tầm. Cho nên mỗi khi anh nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Vương Nhất Bác, anh không nói ra được là đau lòng hay là cảm thán, phần lớn nguyên nhân là do anh. Cho nên mặc kệ bạn nhỏ giận dỗi phát cáu như nào, anh cũng chỉ muốn dung túng cậu nuông chiều cậu.
·
Bọn họ đi đường thủy, thuê du thuyền xa hoa cỡ lớn, toàn bộ súng ống đạn dược đặt trong khoang thuyền. Steven vốn cảm thấy như vậy sẽ dễ làm người khác chú ý, lại dẫn tới chuyện cướp bóc không cần thiết, nhưng sau đó nghĩ lại thì có Tiêu Chiến ở trên du thuyền, xem chừng sẽ không người nào dám đến gây sự, cũng liền mắt nhắm mắt mở đối với sự an bài này.
Vương Nhất Bác chưa từng ngồi thuyền, vừa ngồi được mấy giờ, trong dạ dày liền dời sông lấp biển, ăn cái gì nôn cái nấy, cả người bị giày vò thảm đến không còn hứng thú gì nữa. Tiêu Chiến đau lòng vô cùng, tự mình đi đến phòng bếp nhỏ trên du thuyền nấu cháo loãng, vừa dỗ vừa dụ rốt cuộc cũng cho bạn nhỏ ăn hết từng ngụm.
Đợi đến nửa giờ sau, xác định không còn nôn mửa Tiêu Chiến mới yên lòng, sờ lên khuôn mặt nhỏ thảm đạm lớn chừng một bàn tay của Vương Nhất Bác: “Rốt cuộc cũng ăn vào được vài thứ, chờ khẩu vị khá hơn một chút, muốn ăn cái gì anh sẽ làm cho em.”
Vương Nhất Bác mệt mỏi "ừm" một tiếng, tiếp tục vùi người vào trong ghế sô pha xem thi đấu motor. Giống như cún con mềm oặt cả người, buồn bã ỉu xìu. Tiêu Chiến ngồi cùng cậu một lúc, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Nhìn thấy động tác của Tiêu Chiến, Vương đại thiếu gia mím môi, tựa hồ có chút không vui. Ngón tay cái đặt trên màn hình bấm tạm dừng, cậu chống người ngồi dậy, giọng nói mang theo một chút âm sữa trầm thấp hỏi Tiêu Chiến đang muốn mở cửa rời đi: “Anh đi đâu vậy?”
Tiêu Chiến nhìn thấy động tác nhỏ của Vương Nhất Bác, nơi nào đó trong lòng mềm nhũn, kỳ thật cún con không có thay đổi, vẫn dính người, chỉ là bất quá đổi sang phương thức không dùng miệng mà thôi. Anh cười, mắt cong lên như trăng non, đi trở về bên cạnh cậu, đỡ cậu nằm lại trên ghế sa lon mềm mại, lại cầm lấy cái chăn nhung hình tiểu mao đắp lên người cậu. Tiêu Chiến cúi đầu, ở trên trán Vương Nhất Bác ấn xuống một cái hôn.
“Anh sang phòng bên cạnh mở hội nghị online, em ngủ một giấc đi, họp xong anh trở về với em.”
Vương Nhất Bác ra vẻ lạnh lùng “A” một tiếng, sau đó có chút xấu hổ trở mình, đem khuôn mặt chôn trong tấm chăn mềm mại, lại có chút vui vẻ cong cong khóe miệng. Khi Tiêu Chiến đi tới cửa lại có chút không muốn, thò đầu ra một chút, lộ ra đôi mắt căng tròn: “Vậy anh. . . Anh nhớ mau mau trở về.”
Nếu không phải vì hội nghị này là việc quan hệ cơ mật hơn nữa còn là thông tri trọng yếu, anh thật sự chỉ muốn ở bên cạnh Vương Nhất Bác một tấc cũng không rời.
·
Sau khi bàn giao cho phó tướng tất cả nhiệm vụ cùng công tác giao tiếp, đã là bốn giờ chiều, Tiêu Chiến rất tự giác đi tới phòng bếp nhỏ, chuẩn bị làm chút thức ăn lỏng cho Vương Nhất Bác.
Bận trước bận sau, rốt cuộc mọi thứ thỏa đáng. Anh bưng một chén cháo thịt nạt nóng hổi về phòng, đánh thức cún con đang mơ ngủ.
Vương Nhất Bác xoa xoa đôi mắt nhập nhèm mông lung vì buồn ngủ, chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến gần trong gang tấc.
“Sao anh lâu quá vậy, bên ngoài trời tối luôn rồi!”
Vừa tỉnh ngủ, âm thanh mềm mềm nhu nhu, không cứng rắn lạnh băng như bình thường, thậm chí còn mang theo chút ít ý vị nũng nịu.
Tiêu Chiến buồn buồn cười một tiếng, đỡ cậu dậy, lại bắt đầu kiên nhẫn cẩn thận đút cho cậu ăn từng ngụm cháo.
Bên ngoài boong tàu truyền đến âm thanh ầm ĩ của nhóm anh em, so với chính chủ như bọn họ còn có tinh thần hơn nhiều. Vương Nhất Bác nhếch miệng: “Buổi chiều bọn họ không chơi ăn gà* với em.”
*Chơi PUBG á mọi người.
Sau đó cậu nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên hào hứng, đôi mắt sáng lên mấy phần, rốt cuộc tản đi chút ít cảm giác không thoải mái khi ngồi thuyền: “Anh có muốn chơi với em không?”
Nam nhân nhíu mày, hơn 20 năm gần đây, những thứ anh đụng tới là các loại dụng cụ thiết bị tiên tiến công nghệ cao, những thứ anh học chính là cách điều khiển dị năng sao cho cường đại nhất, những thứ anh luyện là đao thật thương thật, vốn là thượng tướng của một khu căn cứ, giáo sư quyền uy trong lĩnh vực biến chủng, còn về phần trò chơi này, thật sự là chưa từng tiếp xúc, có thể xưng là rau xanh. Chỉ là nghe nói rất thú vị, anh nguyện ý cùng Vương Nhất Bác thử một lần.
Vương Nhất Bác sợ anh cự tuyệt, lại nói thêm một câu: “Em sẽ dạy cho anh.”
Tiêu Chiến kiềm chế vui sướng trong lòng, ổn trọng gật gật đầu.
“Nè, anh muốn thao tác màn hình như vậy thì có thể đổi góc nhìn, sau đó nhắm ngay cái kia! Đúng! Cứ như vậy!”
“Giáo sư Tiêu, 30 hướng đông, sau cây!”
“Chiến ca! Lúc chạy cất súng đi, lại chạy nhanh hơn một chút.”
“Tiêu Chiến! Trốn ra phía sau em!”
. . .
Giáo sư Tiêu được Vương lão sư đích thân chỉ đạo, thuận lợi ăn được con gà thứ nhất, nhưng bởi vì lúc anh chọn nhân vật viết sai giới tính, sau cùng giao diện cho anh nhãn hiệu “Manh muội”, mà bên màn hình của Vương lão sư thì là “Manh muội ăn gà” .
Vương lão sư khó có được nở nụ cười, trên khuôn mặt xinh đẹp rốt cuộc có được ý cười sáng rỡ, thậm chí bắt đầu trêu ghẹo anh: “Tiêu manh muội?”
Tiêu Chiến chống tay đưa thân thể tới gần cậu, cặp con ngươi thâm thúy thẳng tắp lại mang theo áp bách nhìn Vương Nhất Bác, khí chất phúc hắc gằn từng chữ uy hiếp bạn nhỏ xinh đẹp trước mặt: “Manh muội? Lấy ra, để, so, xem, ai, lớn.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Vương Nhất Bác da mặt mỏng, cọ một chút liền đỏ, liên lụy cái cổ cùng vành tai cũng mũm mĩm hồng hồng, cậu giả vờ thành bộ dáng ảo não, từ trên ghế salon nhảy xuống liền bắt đầu đuổi theo Tiêu Chiến, nơi này đánh một cái nơi đó nện một quyền, lực độ không hề có chút thu liễm. Khoan hãy nói, Vương Nhất Bác lớn thêm hai tuổi, khí lực cũng không chỉ lớn thêm gấp hai, chờ trở về lại phải giám sát cậu thật tốt, nói không chừng lại nhiều thêm dị năng Lôi Thần tràn đầy bên trong, đến lúc đó có thể gọi cậu là Vương Đại Chùy.
Tiêu Chiến bắt đầu cầu xin tha thứ, xoay người ôm lấy sư tử con đang thẹn thùng đánh người: “Được được được sai sai ca ca sai, bỏ qua cho tiểu nhân đi, em lớn em lớn, em lớn hơn anh nhiều.”
Vương Nhất Bác ghét bỏ liếc mắt, dùng đầu gối hung hăng đỉnh vào Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đau đến nhe răng nhếch miệng: “Vương Nhất Bác em mưu sát chồng!”
Lại là một trận đánh dồn hết sức.
“Vương Nhất Bác em lương thiện một chút đi! Em có còn muốn tích đức về sau hay không!”
Đánh tiếp.
“Sai sai sai, không dám không dám không dám.”
·
Anh thích trêu chọc em vui vẻ, thích xem bộ dáng tức giận hổn hển của em.
Còn có vành tai xấu hổ hồng hồng.
Thích cưng chiều em, Vương Nhất Bác.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro