Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11. R18

Cảnh báo: Có yếu tố nhạy cảm. Cảnh báo một cách nghiêm túc và chân thành, không nghe thì thôi :)))


𝑱𝒖𝒊𝒄𝒚 𝑪𝒐𝒖𝒕𝒖𝒓𝒆 𝑫𝒊𝒓𝒕𝒚 𝑬𝒏𝒈𝒍𝒊𝒔𝒉

Hương đầu: blackcurrant, cam bergamot, táo, dứa.

Hương giữa: hoa hồng, bạch dương khô, Ma-rốc hoa nhài và hoắc hương.

Hương cuối: rêu sồi, xạ hương, long diên hương, và vani.



động tình vô lại, ngay cả đao đều cầm không vững



“Bởi vì em trưởng thành.” Tiêu Chiến nhẹ nhàng cắn cắn cánh môi cậu, trong âm thanh tràn ngập dục hỏa, bờ môi anh dần chuyển xuống, hơi thở nóng bỏng lướt qua cái cổ trắng nõn của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị hôn đến bắp đùi như nhũn ra, chỉ cần một chút kích động làn da cũng dễ dàng đỏ lên, cậu cảm thấy ngất ngất ngây ngây, tất cả giác quan trên người cùng cảm giác tê dại bị một câu “Trưởng thành” kia khuấy động phóng đại vô hạn.

Trong hai năm này cậu lưu lạc khắp nơi, từng bị đuổi giết, cũng từng bị bắt được, trong đêm cậu không dám yên giấc, ăn ngủ không ngon. Cũng rất ít buông xuống phòng bị để đối nhân xử thế, trong đêm tối bao trùm, cậu học được cách kiên cường, may mắn thoát khỏi lồng giam Ám Dạ, chưa từng dám thư giãn. Bởi vì chỉ cần buông lỏng, lập tức sẽ có vô số mãnh thú nhào lên cắn xé cậu, ngay cả xương cốt cũng không chừa lại. Tồn tại trong loại cuộc sống này, cậu từng chút một mạnh lên, từng chút một lớn lên, người yếu thế hơn cậu, cậu chẳng thèm ngó tới, người mạnh hơn cậu, gây nguy hại đến cậu, cậu lập tức giết sạch. Đao lên đao rơi, từ trước đến nay chưa từng lưu tình.

Mà người có thể làm cho cậu trở nên mềm lòng, có thể làm cho cậu thu hồi gai nhọn, chính là nam nhân đang ôm lấy cậu, hôn cậu, cậu hiện tại cũng như quá khứ, ở trong ngực anh sẽ an tâm dị thường. Luôn có người nói, trải qua quá nhiều gian khổ, từng chút một ấm áp đều sẽ để cho người ta khó lòng tự kiềm chế, hãm sâu trong đó. Mà Tiêu Chiến với cậu mà nói, chính là một sự tồn tại như vậy, cậu không muốn tiếp tục suy nghĩ những khúc mắc gì đó, chí ít ngay lúc này, cậu chỉ muốn chú tâm cùng anh ôm nhau, hôn nhau, nếu như Tiêu Chiến muốn, còn có thể ân ái.

Vương Nhất Bác cảm thấy dục vọng giữa hai chân Tiêu Chiến càng ngày càng nóng bỏng, chủ nhân của nó cũng phải cắn răng cực lực nhẫn nhịn, cậu tính toán một chút, co đầu gối lại, nâng chân lên vụng về cọ cọ vào đáy quần anh.

Tiêu Chiến bị câu dẫn vô cùng, cổ họng đè nén ham muốn, ngậm lấy vành tai cậu: “Anh không nhớ mình đã từng dạy cho em cái này?”

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, Tiêu Chiến tựa như sói đói nhìn cậu chăm chú, khóe miệng cậu hơi nâng lên, lại có chút bộ dáng Điềm Điềm lúc trước: "Chẳng phải anh đã nói em trưởng thành rồi sao, em cũng là nam nhân.”

Tiêu Chiến nhìn cậu một cái, lại cúi người xuống, đầu lưỡi đảo quanh cái cổ trắng nõn của Vương Nhất Bác, làm toàn thân cậu run rẩy. Tiêu Chiến nắm chặt eo Vương Nhất Bác, ôm cậu sát gần hơn chút ít: “Cho nên, hai nam nhân, em nguyện ý không?”

Vương Nhất Bác vươn tay ôm lấy Tiêu Chiến, nghiêng đầu hôn lên cổ anh, từng chút một liếm láp, mút vào, để lại một vết đỏ mập mờ. Cậu đem cái cằm chống lên bờ vai Tiêu Chiến, nhắm mắt lại.

“Nguyện ý, nhưng em muốn về nhà làm.”

Vừa dứt lời, Tiêu Chiến lập tức ôm cậu thuấn di tiến vào đường hầm, lúc Vương Nhất Bác mở mắt, đã được anh mang về biệt thự to lớn ấm áp trong quá khứ của bọn họ. Gian phòng vẫn bố trí như xưa, không ít mô hình nhân vật, ván trượt, motor. Trên mặt bàn cũng không hề tích bụi, mọi thứ đều là dáng dấp ban đầu.

Hốc mắt Vương Nhất Bác có chút nóng.

Âm thanh Tiêu Chiến ở phía sau vang lên: “Anh ôm em lên giường hay là tự mình nằm lên?”

Tâm tình vừa mới ấp ủ lập tức bị nam nhân như lang như hổ đang mỉm cười sau lưng dập tắt, khuôn mặt Vương Nhất Bác đỏ hồng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Giáo sư Tiêu, hai năm không gặp, đã trở nên đói khát khó nhịn như thế?”

Cậu vừa nói vừa buồn buồn dời đến bên giường, cởi giày xong lập tức bổ nhào xuống mặt giường, đem đầu chôn giữa chăn đệm xoã tung, hít mạnh thở ra một hơi, sau đó quay người nhìn Tiêu Chiến, trong mắt nhảy lên ý cười quen thuộc: “Vẫn là cái mùi này.”

Trong phòng ánh sáng rất tốt, Vương Nhất Bác sau khi trưởng thành lại càng thêm đẹp mắt, bớt đi một chút sữa, nhưng lúc cười lên vẫn ngơ ngác ngây ngốc như quá khứ, mặc dù không còn là Vương Điềm Điềm, nhưng vẫn như cũ là Vương Nhất Bác của anh.

Ánh mắt Tiêu Chiến rơi vào trên mắt cá chân trắng nõn của Vương Nhất Bác, đi đến bên cạnh cậu, vươn tay nắm chặt chân cậu, bàn tay anh dọc theo ống quần mò lên bóp nhẹ bắp chân mềm mại, xúc cảm bóng loáng tinh tế để cho cường độ nhào nặn của Tiêu Chiến gia tăng chút ít, chỉ một lát sau, trên làn da trắng sứ bị vân vê ra ửng đỏ nhỏ vụn, tựa như tịch mai nở rộ trên nền tuyết trắng.

Âm thanh Tiêu Chiến khàn khàn: “Cởi quần ra.”

Cuối cùng cái quần vẫn là bị Tiêu Chiến kéo xuống, Vương Nhất Bác vừa thẹn lại vừa lạnh, rõ ràng mặt đỏ vô cùng vẫn cố gắng tỏ vẻ cứng rắn, mím môi không chịu hợp tác. Khóe miệng Tiêu Chiến cong cong, lật cậu trở lại đối diện với mình, một tay sờ soạng thân thể cậu. Tiêu Chiến trấn an nhéo nhéo tay Vương Nhất Bác, đầu ngón tay xoa xoa. Sau đó nắm lấy tay cậu kéo xuống dưới người mình, đụng vào: “Nắm chặt.”

Khuôn mặt Vương Nhất Bác hiện ra một tầng mồ hôi mỏng, huyết liên phía sau cổ lại càng thêm kiều diễm, Tiêu Chiến nhịn không được cúi xuống liếm láp chỗ kia, lần đầu trải qua sự tình này, Vương Nhất Bác mẫn cảm rụt cổ một cái: “Ngứa, giáo sư Tiêu. . . Chỗ này không. . .”

Tiêu Chiến mắt điếc tai ngơ, đầu lưỡi đảo quanh huyết văn, khẽ cắn, tính khí nằm trong tay Vương Nhất Bác lại phối hợp càng sưng lên chút ít, ở trên huyết liên để lại dấu vết của mình. Thỏa mãn đem nụ hôn dời đi nơi khác, anh nhấc mũ áo Vương Nhất Bác lên, kéo áo lên đỉnh đầu cậu, che khuất ánh mắt thiếu niên dưới thân. Vương Nhất Bác bị nhốt trong áo, cái gì cũng không nhìn thấy, xúc giác lại càng thêm nhạy bén. Hai điểm nhỏ trước ngực bị môi lưỡi ấm áp cắn xé, giày xéo, dục vọng dưới người cũng bị đối phương cực lực mài cọ.

“Vương Nhất Bác.” Tiêu Chiến khắc chế ham muốn, kêu tên cậu, tay lại không yên phận bóp lấy eo cậu châm ngòi thổi gió.

Vương Nhất Bác kêu rên ra tiếng: “Làm gì. . .”

Tiêu Chiến cởi bỏ mảnh quần áo cuối cùng trên người Vương Nhất Bác, mà bản thân anh, ngoại trừ thắt lưng nới lỏng ra, một món cũng chưa cởi. Thiếu niên trần trụi không mảnh vải che thân nhìn giáo sư Tiêu áo mũ chỉnh tề trước mắt, lạnh nhạt khe khẽ hừ một tiếng: “Cầm thú, mặt người dạ thú, trước mặt người khác xuân phong hóa vũ* như gió xuân ấm áp, sau lưng lại. . . Thủ hạ của anh có biết anh là cái dạng này hay không?”

*Xuân phong hóa vũ: có nghĩa là được tắm gội trong gió mưa xuân, nên rất thoải mái dễ chịu, ví như được sự giáo dục lành mạnh của các bậc minh sư.

Tiêu Chiến buồn buồn cười một tiếng, âm thanh phi thường êm tai. Anh nới lỏng cà vạt của mình, trói cổ tay Vương Nhất Bác cột vào đầu giường. Sau đó lại hai ba bước cởi bỏ sạch quần áo trên người mình, một bên dùng dục vọng cực đại giữa hai chân cọ cọ cửa huyệt của Vương Nhất Bác. Một bên khác dùng tay tuốt lộng dục vọng của thiếu niên, Vương Nhất Bác bị tuốt đến toàn thân tê dại, quả thực là không nguyện ý lên tiếng. Tiêu Chiến cười gian, dùng đầu ngón tay ấn vào huyệt nhỏ phía sau, thăm dò một chút lại rút ra.

Vương Nhất Bác mím chặt môi của mình, chóp mũi khe khẽ hừ một tiếng.

“Không chịu kêu?” Tiêu Chiến cắm ngón tay vào sâu hơn chút ít, ngón tay bị tràng đạo chặt chẽ bao vây, đầu ngón tay anh đảo quanh rồi lại đem ngón thứ hai cắm vào.

Khóe mắt Vương Nhất Bác chảy ra một chút nước mắt sinh lý, đuôi mắt hồng nhạt, sắc môi như hoa hồng bị cậu cắn ra hai dấu răng, cậu có chút tức giận thẹn thùng, nghiêng đầu đi, không thèm nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên khóe mắt mỏng lạnh của thiếu niên, hôn lên chóp mũi, hôn lên môi: “Biết là em trách anh, nhưng lần này ca ca sẽ dỗ dành em thật tốt, được không?”

Ngón tay Tiêu Chiến ở mật huyệt trừu sáp ra tiếng nước mập mờ, cửa huyệt khẽ co khẽ rút chuyên tâm bọc lấy ngón tay anh, Vương Nhất Bác phát ra tiếng thở nhẹ, dùng cặp mắt cún con nũng nịu vụng trộm nghiêng sang nhìn anh.

Tiêu Chiến rút ngón tay ra, đổi thành dục vọng dưới thân tiến vào, Vương Nhất Bác đau đến kêu lên một tiếng: “Vậy, vậy anh sau này nhất định phải theo em, em. . . A.”

Tiêu Chiến đâm nông mấy lần, sau đó động thân một cái đem toàn bộ dục vọng đỉnh vào, anh nắm vuốt bắp đùi cậu, đem hai cái chân nhỏ dài treo lên vai mình, dưới thân đâm rút liên tục rốt cuộc để cho Vương Nhất Bác đứt quãng kêu rên ra tiếng.

“Chiến ca. . . A. . . Tiêu Chiến. . .” Vương Nhất Bác giãy giãy hai tay bị chói chặt của mình, hạ thân cậu càng sưng nóng, kìm lòng không được mở to cặp mắt căng tròn long lanh nước nhìn nam nhân quỳ gối phía trên đang không ngừng đâm chọc vào cậu.

Dục vọng kia một tấc lại một tấc đâm đến chỗ sâu nhất, phảng phất như lập tức sẽ đỉnh vào tới trong bụng cậu, dưới thân phát ra tiếng nước dinh dính, hai bên cặp mông bị đâm như muốn rách ra, đau đớn cùng thoải mái kịch liệt.

“Ca ca. . . Giáo sư Tiêu. . . Em còn nhỏ. . . Không muốn như vậy. . . A ca ca. . . Đừng. . .” Vương Nhất Bác lẩm bẩm, khuôn mặt lãnh tuấn rốt cuộc sụp đổ, lộ ra bộ dáng như lúc ban đầu, bộ dáng nũng nịu sẽ cùng anh cãi nhau, bộ dáng nhuyễn nhuyễn nhu nhu trong quá khứ.

“Em đừng rời khỏi anh nữa, đừng có chạy nữa, được không?” Tiêu Chiến không ngừng rút ra đâm vào, lật người Vương Nhất Bác lại, tiếp tục đâm rút.

“A. . . Ca ca. . . Em không chạy. . . Chiến ca. . .” Chóp mũi Vương Nhất Bác phiếm hồng, trong cổ họng có chút ủy khuất nghẹn ngào, âm thanh cậu lại run rẩy phản kháng: “Nhưng rõ ràng là anh có. . . Anh có. . . Người quan trọng khác. . . A. . . Chậm một chút. . .”

Tiêu Chiến nhíu mày, tháo bỏ cà vạt trên cổ tay Vương Nhất Bác, ôm lấy cậu, đem cậu tiến vào trong ngực mình, chăm chú vân vê, dưới thân bởi vì đôi mắt hồng hồng của Vương Nhất Bác mà trở nên nhu hòa hơn chút ít. Anh có chút đau lòng xoa xoa mặt cậu, thở gấp: “Không có người nào so với em quan trọng hơn, Nhất Bác.”

Nước mắt Vương Nhất Bác cùng mồ hôi hòa lẫn vào nhau nhỏ ở trên giường, thấm ướt chăn đệm. Cậu xoay người lại đổi tư thế, dạng chân ngồi trên đùi anh, dục vọng càng cắm sâu vào trong huyệt nhỏ. Hai cánh tay quấn quanh cổ Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác dụi dụi mắt, nhẹ nhàng hôn lên trán Tiêu Chiến, dùng âm thanh cực nhẹ hỏi anh: “Thật không?”

“Thật, anh trong hai năm này, mỗi một phút mỗi một giây, đều nhớ đến em.”

Nước mắt Vương Nhất Bác lại một lần nữa không tự chủ rơi xuống, cậu nghẹn ngào ở trên người Tiêu Chiến tự mình động, vừa động vừa khóc.

Tiêu Chiến bị đứa nhỏ trước mắt chọc cười: “Cún con tự làm mình khóc?”

“Mới không có!” Vương Nhất Bác trừng to đôi mắt long lanh nước dữ dằn nhìn nam nhân mỉm cười trước mặt.

Nam nhân cắn cắn chóp mũi cậu, ôm cậu đứng dậy, đem cậu đặt lên bàn, từng đợt từng đợt cắm vào.

Bọn họ làm đến thiên hôn địa ám*, từ trên giường đến mặt đất, từ dưới đất đến ghế sô pha, từ ghế sô pha làm đến phòng tắm. . . Vương Nhất Bác hư thoát đến cực điểm, lúc đứng lên chân đều mềm lợi hại, cậu bị Tiêu Chiến ôm vào trong ngực từng tấc từng tấc hôn lên, trên thân trải rộng vết hôn dinh dính, giữa hai chân đều là chất lỏng màu trắng.


*Thiên hôn địa ám: Đất trời tối đen.

Cho đến khi Steven truyền âm đến: “Tiêu Chiến! Tôi để cho cậu gia nhập đội ngũ vận chuyển súng ống đạn dược! Không phải để cậu đến mang người đi!”

Vương Nhất Bác lo âu nhìn Tiêu Chiến: “A. . . Súng ống đạn dược. . . Quên mất. . .”

Tiêu Chiến kéo thân thể cậu lại: “Chúng ta vẫn còn chính sự chưa làm xong.”

“Anh có còn là người không Tiêu Chiến. . . Em còn là trẻ nhỏ mà tha cho em đi. . .”


.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro