Chương 9
Nhà cũ của Vương gia hai năm nay đều bị Vương Nghiêu Tuyền thay đổi toàn bộ, Vương Nhất Bác cũng không có hứng thứ trải qua những mùa xuân hạ thu đông đau buồn liền sắp xếp người ở lại chăm sóc tốt nơi này, đưa Vương Tấn Thành về biệt thự của mình.
"Phòng ngủ cùng với thư phòng của cậu ở lầu hai anh đã cho người sắp xếp xong xuôi. Phòng của anh ở lầu ba, có chuyện cứ lên đó tìm anh."
Vương Tấn Thành đem quần áo của mình từng cái treo vào trong tủ. Nghĩ đến vừa rồi Vương Nhất Bác đem dấu vân tay mình ghi vào cửa chính làm y bật cười thành tiếng. Nhiều năm phiêu bạt như vậy giờ y mới có cảm giác có nhà, là nơi thuộc về chính mình.
Thời gian nhanh trôi qua nhanh như cơn gió, thoáng cái đã hai năm trôi qua. Vương Nhất Bác trong hai năm này đã nắm giữ toàn bộ ảnh dực trong tay mình, tập đoàn Hoằng Thánh giao cho Vương Tấn Thành tiếp quản . tập đoàn Thế Lâm vẫn do Lận Nhu quản lý như cũ.
Mà chính bản thân cậu, một thân một mình trở về thành phố A.
Ở thời khắc sinh tử, cậu cho rằng cậu rất hận Tiêu Chiến vì đã nhẫn tâm ra tay với cậu không chút lưu tình, thế nhưng từ khi nghe được tin tức Tiêu Chiến đính hôn thì trái tim cậu vẫn như xưa, đau đến không thở nổi.
Thì ra, cậu chưa từng quên đi, nếu không hận thì sẽ không nhận ta mình yêu anh nhiều đến như vậy. Tiêu Chiến anh không hề có một chút tình cảm nào với em sao, cho nên mới hai năm trôi qua anh liền tìm được tình yêu mới.
Cậu bước vào con đường nhỏ quen thuộc, biệt thự quen thuộc nhưng lại không còn thân ảnh quen thuộc ở trước mắt. Vương Nhất Bác đem mình che giấu thật kĩ, trốn ở trong một góc tối không có một khe hở nào nghe hai dì giúp việc đang quét dọn vệ sinh trong sân nói chuyện phiếm.
"Tôi nghe nói phu nhân tương lai của chúng ta cùng Tiêu tổng là bạn thanh mai trúc mã, nếu không phải có sự việc của vị kia xảy ra thì không chừng họ đã sớm kết hôn."
"Bà không muốn sống nữa à, lời này không thể tùy tiện nói ra nếu không muốn chết. Đây là điều cấm kỵ, không được phép nói ."
"Ôi, tôi biết chứ. Nhà này không có người ở, chỉ có hai người chúng ta quét dọn, chỉ có quỷ mới nghe được."
"Hôm qua tôi đi qua nhà cũ tặng đồ thì nhìn thấy Tiêu tổng tự mình sửa lại áo khoác cho phu nhân tương lai rất là ôn nhu nha, nói bà đừng nói với ai, tôi thấy hai người đứng một chỗ rất xứng đôi ."
Vương Nhất Bác không biết mình trở về khách sạn như thế nào, cậu ngơ ngơ ngác ngác đem chính mình đi tắm rửa, rồi lại ngơ ngác quăng mình lên giường, càng không biết mình đi vào giấc ngủ như thế nào.
Lúc cậu mở mắt ra đã là giữa trưa của ngày hôm sau, đã lâu lắm rồi cậu không ngủ một giấc dài như vậy. Chậm rãi xoay người bước xuống giường, nhìn ánh mặt trời chói mắt ngòi của sổ, cậu nở một nụ cười không rõ là buồn hay vui khi nhớ về những ngày tháng trước kia khi ở cạnh Tiêu Chiến.
Tiêu Mặc nhìn chằm chằm về phía thiếu niên đang chơi trượt ván ở phía trước, y dụi dụi hai mắt mình, âm thanh mang theo sự run rẩy lên tiếng,
"Vương... Nhất Bác?"
Thiếu niên thu lại ván trượt, khóe môi nở một nụ cười nhìn người đang chầm chậm bước về phía mình,
"Tiêu Mặc, là cậu sao?."
Tiêu Mặc nhận thấy Vương Nhất Bác đã thay đổi hoàn toàn, nụ cười đơn thuần lúc trước đã biến mất không còn dấu vết mà thay vào đó là một nụ cười ủy mị mang theo sự lười biếng.
"Ca ca của tôi có biết cậu trở về hay không?"
"Tôi trở về cũng không phải tìm anh ấy thì cậu nghĩ tôi có cần thông báo cho anh ấy biết hay không?"
Tiêu Mặc nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt phức tạp, bờ môi mấp máy định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không biết mình phải nói cái gì, chuyện của hai người họ thì để họ tự mình giải quyết với nhau đi.
"Lần trở về này cậu dự định ở lại bao lâu?"
"Tôi cũng không biết, có thể là một tuần, một tháng, hoặc cũng có thể sẽ rời đi trong ngày mai."
Cậu bây giờ không có đủ dũng khí để nhìn người đã từng dùng sự ôn nhu tận đáy lòng đối với mình mà bây giờ lại dùng sự ôn nhu đó đối với một người khác. Cậu muốn đem những gì liên quan đến anh quên đi một cách triệt để nhất.
"Hơn hai năm chúng ta không gặp rồi, buổi tối cùng tôi ăn một bữa cơm được hay không?."
"Được, cậu chọn chỗ rồi gửi định vị cho tôi, tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Tiêu Mặc do dự rất lâu,cuối cùng vẫn lấy điện thoại nhắn tin cho Tiêu Chiến,
"Ca, Nhất Bác trở về rồi."
Trác Nhiên vẫn ở thành phố A điều tra tung tích của Thành Hải, lúc Vương Nhất Bác đến thấy hắn đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào video trong máy tính.
"Có phát hiện manh mối gì mới sao?"
"Cậu chủ, người của chúng ta tháng trước tại thành phố A đã điều tra được hành tung của Thành Hải nhưng rất tiếc khi chúng ta đến thì hắn đã rời đi nơi khác rồi."
Trác Nhiên đem video trong máy vi tính mở lại từ đầu liền đẩy tới trước mặt Vương Nhất Bác.
"Đây là tôi đột nhập vào phòng quan sát của Tiêu thị lấy ra, người tiếp ứng Thành Hải là người của tập đoàn Tiêu thị, trợ lý bên cạnh tổng giám đốc Tiêu Chiến."
Trác Nhiên lo lắng nhìn Vương Nhất Bác, hắn biết rõ địa vị của Tiêu Chiến trong lòng cậu chủ của mình, tuy rằng sự truy sát hai năm trước đã làm tổn thương cậu chủ, bây giờ tận mắt nhìn thấy sự thật như vậy chỉ sợ cậu chủ lại tổn thương nhiều hơn.
"Bắt đầu điều tra từ người trợ lý này, điều tra tất cả các mối quan hệ của anh ta cùng những người tiếp xúc với anh ta đều phải tra qua một lần."
"Vâng, cậu chủ."
Tiêu Chiến, anh muốn đối nghịch cùng tôi đến vậy hay sao? Tiêu Mặc suýt chút nữa chết dưới tay của Thành Hải mà bây giờ anh lại cùng Thành Hải liên thủ, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì?
Nhà hàng cách căn cứ điểm của Trác Nhiên không xa, Vương Nhất Bác liền chậm rãi đi bộ đến điểm hẹn, trước cửa nhà hàng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc làm cậu đứng ngây ngốc tại chỗ.
Vương Nhất Bác trầm mặt đi thẳng một mạch vào trong bao sương ngồi xuống, Tiêu Chiến đang châm trà khi thấy cậu đến sững sờ trong mấy giây rồi cười nhạo một tiếng,
"Vương Nhất Bác, tình cũ đã lâu không gặp đến một câu chào hỏi cũng không thể nói hay sao?."
Tiêu Mặc có cảm giác bản thân mình đang đi vào Tu La tràng, nhanh chóng lấy điện thoại ra chơi trò chơi, đầu cúi thấp xuống mặt bàn.
"Nghe nói Tiêu tổng sắp đính hôn, chúc mừng anh nha."
Một tiếng Tiêu tổng lạnh lùng kéo khoảng cách hai người càng thêm xa, tay của Tiêu Chiến dưới bàn nắm chặt thành quyền, hít sâu một cái để hồi phục tinh thần của mình.
"Câu chúc mừng này tôi hi vọng tại lễ đính hôn của tôi cậu tự mình nói cho vị hôn thê của tôi nghe."
Tiêu Mặc ở một bên đang co lại như đà điểu khi nghe câu nói của Tiêu Chiến thì lập tức ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt, ca ca em gọi anh đến đây là để giữ cậu ấy lại chứ không phải nói lời tổn thương cậu ấy.
"Đáng lý ra lễ đính hôn của Tiêu tổng tôi đúng là nên tham gia, nhưng công việc bận rộn tiếc là lúc đó không đến dự được, chỉ sợ không thể tự mình nói lời chúc phúc, mong Tiêu tổng thứ lỗi."
Vương Nhất Bác tự mày nhìn bản thân xem, người trước mắt sớm đã quên mày đi, Người ta ra tay đối với mày không chỉ như vậy, hiện tại còn che chở kẻ thù của mày. Đến lúc này mày còn ôm mộng với người ta sao, thiệt là buồn cười.
Vương Nhất Bác đem chút tình cảm còn xót lại trong lòng dập tắt, cậu nở nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía Tiêu Chiến,
"Đây là lần cuối cùng em gọi anh như vậy."
"Chiến ca, chúc anh đính hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc."
Hai người yêu nhau sâu đậm như vậy nhưng lại càng lúc càng xa nhau. Tiêu Chiến là một người cao ngạo, hai năm trước còn vị người mình yêu thương nhất lừa gạt đến bây giờ vẫn chưa quên được. Khi gặp lại Vương Nhất Bác lần này, anh kích động đến mức muốn gắt gao đem người ôm vào trong ngực, nhưng sự thật ngược lại, sự cao ngạo không cho phép anh chùn bước nên cứ vậy mà nói ra lời nói trái với lương tâm của chính mình.
Anh là đang chờ tiểu bảo bảo tự đi về phía mình, giống như trước đây cậu sẽ rúc vào trong ngực anh làm nũng mỗi khi cậu làm sai, cùng anh nói những lời yêu thương, dùng chất giọng ngọt ngào đáng yêu của mình hướng về phía anh gọi một tiếng ca ca
Nhưng Vương Nhất Bác trước mắt khắp người tạo ra một bộ dáng lạnh lùng, ánh mắt trở nên xa cách. Rõ ràng chính cậu là người gạt anh, lừa gạt bản thân mình. Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên đối diện anh là một người lạnh lùng biểu hiện rõ ràng với mình, anh là người xa lạ.
12/08/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro