Chương 6
"Tiểu Ngọc nhi, tôi có thể không uống bát thuốc này hay không, quá đắng.”
Vương Nhất Bác cầm lấy bác thuốc trên mặt hiện rất rõ vẻ sống không lưu luyến.
Mạc Tư Ngọc từ trong ba lô lấy ra một bao kẹo sữa bò đưa tới cho cậu, cười tủm tỉm mà nói,
“Có thể không uống nha, nhưng về phía của lão đại làm phiền cậu tự mình lo liệu nha.”
Vương Nhất Bác nhếch miệng, bưng bát thuốc lên uống xuống một lần, trong nháy mắt vị đắng chát lan tràn toàn bộ khoang miệng, nôn khan một cái, cậu nhanh chóng xé ra kẹo sữa bò nhét vào trong miệng, nằm ở trên ghế sa lon cảm giác chính mình giống như là đi thăm Quỷ Môn quan một lần.
Dạ dày của Vương Nhất Bác từ nhỏ đã không tốt, hôm qua lại tham ăn một lần bốn ly kem, kết quả nửa đêm nôn mửa kèm tiêu chảy khiến mặt mày xanh lét dọa Tiêu Chiến một phen, nhưng cậu không muốn uống thuốc tây nên không chịu đi bệnh viện, vì vậy hôm nay Mạc Tư Ngọc liền đi qua nấu thuốc Đông cho cậu uống.
Ai, đúng là làm người không thể quá tham lam, nếu không thì quả đắng chỉ có thể tự mình gánh chịu, bạn nhỏ thở dài, cuộc sống không hề dễ dàng .
【 Ông chủ, Thành Hải đã đến thành phố A. 】
Đem điện thoại di động cất vào túi, Vương Nhất Bác cầm lấy trượt ván đi ra ngoài,
“Tôi đi ra ngoài chơi một chút.”
Mạc Tư Ngọc híp mắt nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác đi xa, vừa rồi trong mắt nam hài chợt hiện lên ngoan lệ bị nàng bắt được, xem ra lời nói của Du Tuyết cũng không phải không thể không tin.
“Alo, An ca, kết quả điều tra thế nào?”
"So với lần trước kết quả không khác biệt nhiều lắm. Rất sạch sẽ, có điều tôi luôn cảm thấy không đúng. Cậu tiếp xúc với cậu ấy có phát hiện được gì không?”
“Không đơn giản, cứ tiếp tục điều tra. An ca, nếu như tiểu thiếu gia thật sự có vấn đề, vậy lão đại phải làm sao…”
Nghĩ tới bộ dáng thê nô lão đại của mình, Du An không khỏi thở dài,
“Tôi cũng không biết lão đại sẽ như thế nào, chúng ta làm tốt chuyện của chính mình là được. Chuyện khác để nói sau đi.”
Bên này Vương Nhất Bác sau khi xác nhận không người đi theo phía sau, nhanh chóng rẽ vào con đường nhỏ phía sau khu biệt thự, rất nhanh bước ra ngoài.
“Khiếu Lê, về phía Thành Hải anh không cần theo. Nếu hắn đã điều tra được tôi thì Vương Nghiêu Tuyền tất nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ khi tiếp xúc với Tiêu Chiến.”
“Thế nhưng, cậu chủ, chuyện này quá nguy hiểm. Xuất thân của Thành Hải vốn là sát thủ, nếu như Vương Nghiêu Tuyền dựa vào Tiêu Chiến để ra tay với cậu thì tôi không kịp cứu viện.”
Vương Nhất Bác lười biếng ngồi xổm trên mặt đất, vuốt vuốt ván trượt trong tay,
“Sẽ không, tôi hiện tại vẫn là người của Tiêu Chiến, hắn sẽ không dám làm càn. Hơn nữa, Vương Nghiêu Tuyền là người bắt cóc Tiêu Mặc, hiện tại hắn sẽ không đi dám động vào Tiêu Chiến. Huống hồ, cậu cho rằng Thành Hải có thể uy hiếp được tôi sao?”
Hình Khiếu Lê không nói một lời, khi lão gia cùng phu nhân qua đời, cậu chủ liền tới thành phố A làm một học sinh bình thường, hắn chưa bao giờ thấy qua cậu chủ tự mình động thủ. Thế nhưng hắn biết rõ thân thủ của Thành Hải so với mình chỉ có hơn chưa không kém.
“Được rồi, gần nhất nếu như không có chuyện quan trọng cũng không cần tới tìm tôi, Tiêu Chiến hẳn là đối với tôi đã đem lòng sinh nghi, ít nhất trước ngày 5 tháng sau, tôi không muốn bại lộ.”
“Vâng.”
A, chỉ còn nửa tháng sao, Vương Nhất Bác chậm rãi đặt chân lên ván trượt trở lại biệt thự, ngoài ý muốn ở cửa ra vào nhìn thấy Du Tuyết, tựa hồ là đang chờ cậu.
“Tìm Chiến ca? Hắn còn không có trở về.”
“Không, tôi là tới tìm cậu.”
“Cái kia vào đi.”
Mạc Tư Ngọc đã rời đi, Vương Nhất Bác đem người mang tới ngồi trên ghế sa lon, chính mình đi phòng ngủ ở lầu hai thay một bộ quần áo khác mới xuống lầu đi tới phòng khách,
“Nói đi, cô muốn làm gì?”
“Cậu biết Vương Nghiêu Tuyền sao?”
Du Tuyết thẳng thắn mở lời, mắt nhìn chòng chọc vào Vương Nhất Bác, có điều, nam hài trên mặt hoàn toàn không có biểu cảm gì, vẫn như cũ bày ra bộ dáng lười biếng chơi điện thoại.
“Thế nào, cô chuẩn bị cho tôi trực tiếp đi nhận người thân? Nói như vậy thì trên thế giời những người có họ Vương với tôi đều có quan hệ?”
Xem ra, lúc Lận Nhu ra tay tại nước K, Vương Nghiêu Tuyền cũng không tính đối mặt để tiếp xúc với Tiêu Chiến. Nếu không thì cũng không kịp chuẩn bị sinh nhật cho Chiến ca.
“Vương Nhất Bác, tôi nhất định sẽ điều tra được thân phận thật sự của cậu, tôi sẽ không để cậu hại A Chiến ca ca.”
“Tiểu cô nương, nói chuyện lớn tiếng không phải là thói quen tốt đâu. À, tôi quên, cô lớn hơn tôi nha, tiểu tỷ tỷ, đi thong thả, không tiễn nha.”
Ngáp một cái, Vương Nhất Bác đứng lên đi lên lầu hai, chuẩn bị đi ngủ bù.
Du Tuyết tức giận, nhưng lại không thể làm gì được, cô có thể khẳng định Vương Nhất Bác có vấn đề, lại lấy không ra được bất kì chứng cớ nào, buổi sáng hôm nay có người đưa tờ giấy hẹn cô gặp mặt, nói là biết nội tình của Vương Nhất Bác, kí tên là Vương Nghiêu Tuyền. Cho nên cô có ý định tới nơi này thăm dò Vương Nhất Bác trước.
Thời điểm Tiêu Chiến trở về, Vương Nhất Bác đã ngủ say, thiếu niên trong lúc ngủ mơ màng còn mang theo nụ cười, hai má thịt trên mặt tiểu bảo bảo hiện vui trên gối mềm mại nhìn rất là đáng yêu. Tiêu Chiến nhéo nhéo đôi má hồng nhạt, nhẹ giọng nói,
“Bảo bảo, rời giường.”
“Bảo bối, ca ca trở về, phải rời giường để còn ăn cơm tối.”
“A, ca ca ôm. . .”
Một đôi trắng nõn từ trong chăn vươn ra đặt lên cổ Tiêu Chiến, bạn nhỏ mới vừa tỉnh dậy giọng nói mang theo chút đáng yêu.(***)
Nhìn mắt bảo bối nhà mình không có mở mà bắt đầu nũng nịu làm tâm tình Tiêu Chiến cực kì tốt, đem người ôm lên đi xuống phòng ăn. Dì giúp việc cũng đã quen với việc hai người dính lấy nhau liền cười cười, đặt đồ ăn ở trên bàn rồi cũng nhanh chóng đi làm việc của mình.
“Bảo bảo, muốn ca ca đút cho ăn sao?”
Vương Nhất Bác mở mắt ra, hôn một cái lên gò má của nam nhân, ngay sau đó đem đầu vùi vào trong ngực Tiêu Chiến còn cọ cọ liền cảm nhận vật ở dưới không an phận chậm rãi ngẩng đầu, chọc vào mông của cậu,
Giọng nói trầm thấp của Tiêu Chiến liền vang bên tai cậu,
“Bảo bối, em mà còn cọ nữa thì cơm tối cũng không cần ăn. Em thấy thế nào?”
“Lão lưu manh!”
Mặt cậu nhanh chóng ửng hồng liền nhanh chóng nhảy xuống ngồi đàng hoàng trên ghế lấy chén ăn cơm, mắt không tự chủ hướng về phía Tiêu Chiến.
“Em có lời muốn nói, làm như em lúc nào cũng suy nghĩ không tốt như anh.”
Tiêu Chiến buồn cười lấy đũa gõ xuống đầu thiếu niên, nâng cằm bạn nhỏ dù đang ăn cơm vẫn nhìn anh chằm chằm.
“Chiến ca, hai ngày này tiết học của em rất ít, lần trước anh đi công tác em ở nhà buồn muốn chết rồi, lần này em có thể đến công ty cùng anh không?”
“Đương nhiên là được, có điều công ty gần đây có chút bận, em đến công ty anh cũng không thể bồi em được.”
“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ cần có thể cùng anh cùng một chỗ là được, em sẽ không quấy rầy anh làm việc.”
Dù sao, có thể như thế cùng anh ở chung một chỗ thời gian có thể không được nhiều lắm, chờ đến lúc anh biết được tất cả sự thật thì cũng là lúc em rời đi.
Tiêu Chiến, từ lúc em đến bên cạnh anh chính là một cái bẫy, một cái bẫy tự em dựng lên, muốn lợi dụng anh để che giấu đi cái bẫy đó. Nhưng điều em không ngờ tới là em sẽ động tâm với anh đến mức này, cũng sẽ không nghĩ đến là vì anh, em sẽ bỏ chút chân thành vào bên trong cuộc tình này.
Chờ em xử lý tốt tất cả mọi chuyện, giải quyết tất cả em sẽ quay lại tìm anh, anh có thể chờ em hay không, có thể tha thứ cho em hay không? Có thể tiếp nhận em lần nữa hay không?
Cũng có thể là, như cá với nước, cá quay về với nước quên đi chuyện trên bờ, mãi mãi không gặp lại nhau.
11/08/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro