Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

"Cậu chủ, người của Thành Hải đã điều tra tới, cậu nên đi khỏi đây một thời gian. "

Người trong bóng tối trầm mặc không nói, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa ngày mới lắc đầu nói,

"Tháng sau là sinh nhật của anh ấy, tôi đã đáp ứng sẽ cùng anh ấy đón sinh nhật."

"Thế nhưng là, cậu chủ, cái này quá nguy hiểm, một khi Vương Nghiêu Tuyền phát hiện ra, hắn sẽ lập tức ra tay với cậu."

Hình Khiếu Lê nhíu mày không đồng ý, hắn từ lúc 3 tuổi đã bị mang vào tổ chức bắt đài tiếp nhận huấn luyện, liền được dạy rõ ràng khi hành động đều đặt an toàn của chủ nhân lên trên hết. Hắn rất không hiểu tình yêu là gì mà cậu chủ lại tự đưa mình vào nguy hiểm hết lần này đến lần khác.

"Không cần nhiều lời , cậu cứ làm theo lời của tôi đã nói."

Một lát sau, nhận thấy tiếng bước chân dần dần đi xa, căn phòng khôi phục lại dáng vẻ vắng lặng, yên tĩnh vốn có, lúc này một tiếng thở dài nhẹ nhè vang lên tiêu tán trong không khí.

【 Điều tra không được. 】

Du An đem điện thoại di động nhét vào túi, không quan tâm xung quanh quan sát thiếu niên để chân trần đang ngồi trên thảm lông tập trung ráp lego.

Hai năm trước lúc lão đại mới đem người về, hắn liền tự mình đi qua thành phố lân cận điều tra qua thiếu niên, bối cảnh rất bình thường, là một học sinh mới tốt nghiệp trung học mà thôi. Thế nhưng nghĩ đến những lời nói của Du Tuyết lúc trước làm hắn vẫn dâng lên một tầng cảnh giác, liền cho người điều tra thì đúng là phát hiện vấn đề.

Nếu như quả thật là không có vấn đề thì tin tức phản hồi về sẽ không phải là không tra được. Trừ khi có người cố ý xóa sạch thông tin. Có lẽ, thân phận Vương Nhất Bác không đơn giản như vậy.

"Ha ha, An ca, làm gì anh nhìn em chằm chằm với anh mắt kì lạ như vậy?"

Thiếu niên chậm rãi xoay người, chuẩn bị đi vào phòng bếp rót cốc nước uống, vừa mới xoay người liền nhìn thấy người phía sau nhìn cậu chằm chằm, một mặt tựa như đang suy nghĩ điều gì đó trong phút chốc còn hiện lên tia cảnh giác.

"Không có gì. Tiểu thiếu gia giữa trưa muốn ăn gì? Hôm nay lão đại có buổi xã giao, sợ là đi không về ăn cơm trưa cùng cậu."

Du An nhanh chóng thu lại suy nghĩ của mình, liền máy móc mỉm cười hướng về phía thiếu niên vẫn có sự tôn trọng như cũ.

"Món gì cũng được, em không có kén ăn."

"Nhất Bác, tôi dẫn cậu đi ra ngoài ăn, có một cửa hàng Nhật mới mở, hương vị rất ngon."

Tiêu Mặc hấp tấp xông vào biệt thự, trên tay còn cầm một chiếc ván trượt có hoa văn màu xanh sẫm.

"Oa Tiêu Mặc, cậu cũng thích trượt ván sao"

Vương Nhất Bác hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, phấn khích vô cùng. Lần trước chơi trượt ván vì khoe bản lĩnh vì sơ ý kết quả cậu từ trên bậc thang ngã xuống, phải vào bệnh viện. Sau đó cậu luôn bị Tiêu Chiến hạn chế chơi trượt ván.

Vương Nhất Bác chạy lên lầu ôm ván trượt của chính mình, vui vẻ túm lấy Tiêu Mặc ở bên canh, chạy ra ngoài công viên, chuẩn  bị tốt đồ bảo hộ để chơi cho thỏa thích.

Du An yên tĩnh canh giữ ở một bên, nhìn thiếu niên thoải mái vui chơi dưới ánh mặt trời, nhìn qua rất vui vẻ, rất cuốn hút. Nhìn vào thế nào cũng thấy được sự hoàn hảo. Nếu như cậu thật sự có vấn đề thì lão đại phải làm thế nào?

Từ sau khi Vương Nhất Bác tới nơi này, họ nhận thấy tâm tình lão đại thay đổi rất nhiều, rốt cuộc cũng có chút sinh khí, nụ cười cũng trở nên nhiều hơn.

Nếu như lúc này phát hiện để cho lão đại phát hiện tình cảm của chính mình đã trở nên tình căn thâm chủng (*tình cảm đã đến mức sâu đậm) thiếu niên đến bên cạnh anh lại có mục đích, Du An sợ Tiêu Chiến sẽ bị mất khống chế.

"Tiêu tổng, đây là thư mời của nước K, tổng giám đốc Vương Nghiêu Tuyền của tập đoàn Hoằng Thánh phái người đem tới, hi vọng có thể cùng Tiêu tổng ăn một bữa tối."

Tiêu Chiến hờ hững vuốt ve phong thư tinh xảo trên tay, giọng nói nhàn nhạt được cất lên,

"Tốc độ nhanh hơn tôi mong đợi. Mạc Tần, ngày mai tổ chức họp ban giám đốc, tuyên bố Tiêu Mặc đảm nhiệm phó tổng giám đốc của tập đoàn Tiêu thị, để cậu ấy cùng tôi đi đến cuộc hẹn với Vương Nghiêu Tuyền vào tối mai."

"Tiêu tổng, Vương Nghiêu Tuyền là thuộc hạ đắc lực của Thành Hải, lại là cao thủ dùng dược mà cái này còn là Hồng Môn Yến hay là để Tư Ngọc đi cùng với anh đi."

Mạc Tư Ngọc là em gái sinh đôi với Mạc Tần, mười năm trước được đưa ra nước ngoài để nghiên cứu y thuật, mới vừa trở về từ tháng trước, làm viện trưởng của bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của Tiêu thị nhưng trên thực tế cô là cao thủ dùng độc.

"Được." Tiêu Chiến lấy từ ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện đưa tới cho Mạc Tần, giọng nói cũng trở nên trầm xuống,

"Sáng nay phía Du Hạo nói người đi thăm dò về vụ bắt cóc của A Mặc có tin tức truyền đến người đứng phía sau có quan hệ với Vương Nghiêu Tuyền của tập đoàn Hoằng Thánh."

"Vâng, Tiêu tổng."

Đang chuẩn bị đi ra ngoài Mạc Tần đột ngột nhớ đến một chuyện, vội vàng xoay người đi đến bên cạnh Tiêu Chiến,

"Tiêu tổng, lần trước anh nói muốn điều tra gián điệp ở  bên cạnh, chỗ tôi có nhận được tin tức, tin này rất đáng tin cậy. "

Mạc Tần do dự một chút, âm thầm nghĩ đến lát nữa phải chịu đựng cơn tức giận của nam nhân,

"Có thể lặng yên để Du An không thể tìm được nơi ở, lại có thể dễ dàng biết được hành  tung của anh cùng với người nhà của anh thì chỉ có thể là người thân cận bên anh nhất."

Nuốt xuống một ngụm nước bọt, giọng nói của Mạc Tần cũng hạ xuống mấy phần, chậu vật nói tiếp,

"Người nằm vùng của tôi tại A đại thấy được tiểu thiếu gia từng ra khỏi lớp học cùng một nam nhân trò chuyện. Nam nhân trong cuộc trò chuyện kia cực kì am hiểu thuật ẩn thân. Người của tôi nói lại chỉ trong vòng mấy giây trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng người kia nữa."

"Nam nhân kia thân phận thật không đơn giản, cho dù là Du Hạo, thuật ẩn thân cũng không có nhanh như vậy. Điều đáng chú ý ở đây là người kia đối với tiểu thiếu gia có thái độ rất cung kính."

Tiêu Chiến gõ nhẹ mặt lên bàn nửa ngày không nói, kỳ thật lúc trước trong lòng của anh  cũng đã từng nghi ngờ vấn đề là người ở bên cạnh, chỉ là bản thân anh không muốn thừa nhận suy nghĩ này thôi.

Vương Nhất Bác,cậu là đầu quả tim của anh, là một thiếu niên thuần khiết, cậu sẽ vô thức hướng về anh làm nũng, cậu sẽ ỷ lại anh sủng cậu mà trở nên kiêu ngạo, cậu sẽ bĩu môi bán manh với anh, cậu sẽ...

Lúc cậu nhìn về phía anh trong mắt tràn đầy sự yêu thương tha thiết, chẳng lẽ đều là giả sao? Hoặc là, ngay cả cái này thân phận học sinh của cậu cũng là giả?

Không, không, không thể nào, nhất định là điều tra sai, Tiêu Chiến xoa xoa huyệt thái dương hai bên đang trở nên đau nhứt, trong lòng đang rất khó chịu, anh đột ngột cầm chìa khóa xe chạy như bay về phía bãi đỗ xe, anh chỉ muốn gặp người yêu của mình ngay bây giờ, muốn ngay tức khắc được gặp cậu!

Quậy một buổi chiều hai người nằm ở trên ghế sa lon chơi game, mặc dù vẫn luôn bị chị dâu tương lại ghét bỏ nhưng Tiêu Mặc vẫn cảm thấy rất vui vẻ, chị dâu nhỏ thật sự rất hợp với sở thích của y, không làm bộ làm tịch, ngay thẳng đến đáng yêu.

"A. . . Cứu mạng a, Nhất Bác, nhanh, tới cứu mạng của tôi ."

"Cậu thật là quá cùi bắp, cậu nhanh chóng tìm nơi trốn đi, tôi sẽ đến cứu cậu ngay."

Tiêu Chiến vừa bước vào cửa bước chân liền ngừng lại, dựa vào khung cửa nhìn thiếu niên của mình bày ra một bộ dáng vui vẻ, mọi phiền muộn đều được xóa hết.

Tiêu Chiến bước nhanh đến ghế sô pha, kéo người nhỏ hơn vào trong ngực ôm chặt lấy cậu, ngay tại thời điểm này, anh không muốn quan tâm tới sự thật là gì, chỉ muốn đem người nhỏ hơn hòa vào làm một với thân thể mình để hai người  hòa quyện vào nhau, không thể tách rời.

"Chiến ca, anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Mặc dù bị siết đến có chút thở không ra hơi, nhưng cậu cảm nhận được sự run rẩy của nam nhân trên thân thể mình, Vương Nhất Bác nhanh chóng ôm lấy Tiêu Chiến vỗ về, ôn nhu hỏi.

Tiêu Mặc khi nhìn thấy hai người gắt gao ôm nhau rất tự giác mà đi lên lầu, đem không gian để lại cho hai người.

"Nhất Bác, đừng lừa gạt anh, cũng đừng rời xa anh."

"Anh yêu em,  rất yêu, rất yêu em."

Cho nên, em có thể đối với anh thẳng thắn một chút được hay không đối. Giờ phút này, chỉ cần em nói ra mọi chuyện, anh liền tha thứ cho em, bỏ qua lỗi lầm của em vô điều kiện, tiếp tục sủng ái em.

"Ca ca, em cũng yêu anh. Vương Nhất Bác, vô cùng yêu Tiêu Chiến."

Cho nên, ca ca có thể hay không tha thứ cho em tạm thời không thể nói ra sự thật, sau này khi em rời đi, ca ca có thể chờ em hay không, chờ em xử lý tốt mọi chuyện liền giải thích tất cả với ca ca.

Trong đôi mắt của Tiêu Chiến hiện lên sự ảm đạm, người trong ngực cũng không có cách nào làm ấm lên tâm tình đang dần nguội lạnh của anh.

11/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro