Chương 4
Trong văn phòng hiệu trưởng của A đại, nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên trước bàn làm việc, hai tay nắm chặt như kiềm lấy sự tức giận của bản thân.
"Tôi nói lại lần nữa, đem tài liệu của cậu ấy đưa cho tôi!"
Hai ngày nay, cô không cam lòng muốn tìm hiểu một chút thông tin về nam hài nên nhờ Mạc Tần điều tra nhưng là thời gian quá gấp nên không thể tìm được gì. Cô không biết làm cách nào khác nên liền đến A đại để tìm hồ sơ sinh viên.
Hiệu trưởng Trần tính tình hiền lành lắc đầu, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn,
"Du đại tiểu thư, đây là lý lịch của học trò tôi, cô không có quyền tự ý tìm đọc như vậy."
"Ông. . . ! ! ! Được, nếu hiệu trưởng Trần đã nói như vậy thì tôi không cần ở đây nói nhiều làm gì nữa."
Du Tuyết không thăm dò được tin tức của Vương Nhất Bác thì liền đi dạo trong sân trương, nghĩ đến có thể từ sinh viên khác tìm hiểu được một vài thông tin có ích.
"Không quan trọng, muốn giải quyết hắn ta thì đừng gây chú ý lớn quá."
Ớ một góc rẽ của lớp học, một thân ảnh mảnh khảnh trốn ở bên trong nghe điện thoại, khuôn mặt thanh tú bày ra bộ dáng bất cần đời, nở một nụ cười hoàn toàn không còn nét ngây thơ nhu thuận của ngày xưa.
"Cậu quả nhiên là giả bộ."
Du Tuyết cười lạnh đi về phía Vương Nhất Bác, cô cho rằng thiếu niên bị nàng vạch trần sẽ bị thất kinh hoặc là thẹn quá hóa giận, nhưng người ở phía đối diện chỉ là chăm chú nhìn cô.
"Thế nào, cô nhịn không được, tự mình đến điều tra tôi sao?"
Vương Nhất Bác nhún nhún vai, chỉ là một nữ nhân không được yêu mà thôi, không quan trọng, không cần thiết để vào mắt.
" Rốt cuộc cậu là ai, đến gần A Chiến ca ca có mục đích gì."
Mặc dù trong lòng tràn đầy ghen tị, nhưng Du Tuyết cũng không phải người không có đầu óc, cô dựa vào trực giác của phụ nữ nhận thấy được vừa rồi lúc thiếu niên gọi điện thoại tự nhiên phát ra khí chất cao quý.
"Cô đoán là tôi ở bên Chiến ca có mục đích?."
Vương Nhất Bác khôi phục lại bộ dáng đơn thuần , vô tội, chớp chớp đôi mắt cún con sáng lấp lánh.
"Cậu....! !"
"Hừ, sớm muộn tôi cũng sẽ để A Chiến ca ca nhìn thấy con người thật của cậu, đến lúc đó tôi xem cậu làm sao giả bộ đơn thuần."
Vương Nhất Bác lười giải thích, bày ra bộ dáng không quan trọng khoát tay, chầm chậm đi về phía lớp học,
"Tùy cô vậy, tiểu nha đầu. Bất quá, tôi cũng xem cô là bạn nên tôi nhắc nhở cô, Tiêu Chiến là nam nhân của Vương Nhất Bác tôi, đừng ai mơ tưởng đụng chạm tới anh ấy."
Quả nhiên là ở bên cạnh Tiêu Chiến quá an nhàn, ngay cả sự cảnh giác nhỏ nhất cũng không có, lại bị tiểu nha đầu nhìn thấy ở góc tường, chậc chậc.
Ngồi vào hàng cuối cùng trên bàn học, hai mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Nhất Bác trong lòng có cảm giác mưa gió sắp nổi lên, tháng ngày bình yên nhanh chóng sẽ biến mất.
Du Tuyết đứng ở dưới lầu của tập đoàn Tiêu thị rất lâu, muốn liều kính xông vào trong nói những gì cô nhìn thấy nói ra, nhưng cô không có chứng cứ nói ra Tiêu Chiến sẽ không tin tưởng cô.
"Tiểu Tuyết, cô đứng ngây ngốc ở chỗ này làm gì?"
Du An vừa xử lý tốt chuyện nước K, vừa chuẩn bị đi báo cáo với Tiêu Chiến liền nhìn thấy Du Tuyết tâm trạng thất thần đứng bất động tại chỗ.
"An ca, em có việc muốn nói với anh, có thể cho em chút thời gian hay không?"
Chính mình không thể điều tra được gì nhưng Du Tuyết tin rằng Du An rất nhạy bén, nắm rất nhiều tin tức tình báo trong tay, nhất định có thể làm cho Vương Nhất Bác lộ ra bộ mặt thật.
"Cho cô năm phút đồng hồ, nói đi."
"Vương Nhất Bác ở bên A Chiến ca ca tâm tư không đơn giản, cậu ta có mục đích."
Du An cau mày, không vui mở lời,
"Tiểu Tuyết, mặc dù Tiêu phu nhân xem cô như con ruột, nhưng cô vẫn là nên cư xửa đúng mực, đừng làm cho người khác phải chán ghét."
"Không, không phải như vậy, An ca, em thừa nhận là mình có ghen tị nhưng sẽ không tùy ý bôi nhọ. Em tận mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác khi gọi điện thoại gỡ bỏ xuống lớp ngụy trang, biểu cảm tuyệt đối không phải là người không có kinh nghiệm."
Dù sao cũng là mối quan hệ của Tiêu Chiến, Du An cũng không thể dễ dàng hạ quyết định, hắn trầm tư một chút, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho ai đó, mới cân nhắc mở lời,
"Tôi sẽ điều tra. Nhưng là, Tiểu Tuyết, tôi cũng nhắc nhở cô, hi vọng cô không làm ra những việc gì quá đáng, nếu không thì Tiêu khu nhân cũng không cứu nổi cô."
Du Tuyết lắc đầu cười khổ, chính mình có thể làm được gì, Tiêu Chiến đem người bảo hộ rất chặt, cho dù là mẹ Tiêu muốn gặp người thì Tiêu Chiến cũng đi cùng, sợ nam hài bị ủy khuất cho nên là đối với mình phòng bị càng trở nên nhiều hơn.
Vương Nhất Bác trốn học một tiết sau cùng trên lớp liền đón xe đi tập đoàn Tiêu thị, Du An vừa từ thang máy đi ra liền nhìn thấy nam hài ngâm nga bài hát nhẹ nhàng đi tới, không khỏi nghĩ tới lời Tiểu Tuyết nói lúc trước, thiếu niên nhìn như ánh mặt trời như vậy thật sự là trong ngoài thật sự không giống nhau sao?
"Tiểu thiếu gia, cậu đây là trốn học?"
Vương Nhất Bác chột dạ sờ lên mũi, tâm tình không tốt liền muốn đi tìm Tiêu Chiến, liền quên mất nam nhân khó tính kia quy định không được trốn học, lần này tiêu rồi.
"Cái kia, An ca, bây giờ em quay lại có kịp hay không? Anh xem như chưa từng gặp qua em được không?"
"Ừm. . . cậu cảm thấy thế nào? Lão đại đang họp, tôi đưa cậu về văn phòng của lão đại."
Du An buồn cười nhìn nam hài trước mắt mà tinh thần lay động không thôi. Mặc kệ chán tướng là gì, người ở trước mắt hiện tại là đầu quả tim của lão đạo, cần phải bảo vệ thật tốt.
Vương Nhất Bác thầm kêu ở trong lòng một tiếng, cam chịu đi vào thang máy. Tâm tình của cậu hôm nay đúng là bị nha đầu kia ảnh hưởng, lại không ngờ như vậy mà lại chạy tới đây.
Thiếu niên vô cùng buồn chán ngồi ở văn phòng ăn bánh quy mà Mạc Tần đã đem vào, hai mắt thiếu niên nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, lúc Tiêu Chiến bước vào sửng sốt một chút, liền bước nhanh tới đem người ôm vào trong ngực,
"Bạn nhỏ gan càng ngày càng lớn, hôm nay còn dám trốn học?"
Vương Nhất Bác biết rõ làm như thế nào để làm cho nam nhân nguôi giận để mình tránh được kiếp nạn lần này, đem chính mình co lại thành một đoàn cuộn tròn vào trong ngực nam nhân, chỉ để lại một cái ót mềm mại đưa lên nắm lấy tóc của ca ca vuốt nhẹ.
"Lúc nghỉ trưa gặp ác mộng, trong lòng em bất an, liền muốn được ca ca ôm ôm, hôn hôn một cái mới có thể tốt được."
Tiêu Chiến biết rất rõ ràng đứa nhỏ đang làm nũng cầu xin tha thứ, sợ mình truy cứu việc cậu trốn học, thế nhưng là lời nói vô cùng đáng thương làm cho anh không nỡ trách mắng, vẫn là đau lòng nhiều hơn,
"Vậy ca ca đưa em về nhà có được hay không?"
Hôm nay đứa nhỏ đặc biệt dính người, Tiêu Chiến không biết làm sao đem đứa nhỏ trên lưng mình đặt xuống, nhẹ nhàng gảy cằm cậu,
"Tiểu yêu tinh, ca ca đi nấu cơm cho em đây, em ngoan ngoãn ngồi chờ trên ghế salon, đừng vào bếp, cẩn thận coi chừng bị bỏng"
Vương Nhất Bác dùng lực gắt gao siết chặt vòng eo gầy gò của nam nhân, cái đầu nhỏ cọ qua cọ lại,
"Không muốn, không muốn, muốn ôm lấy ca ca."
Tiêu Chiến cho rằng đứa nhỏ là bị ác mộng hù dọa nên tinh thần mới không ổn định thì không nghĩ nhiều, không thể làm gì khác hơn, đành đưa tay ra vỗ nhẹ người sau lưng, tay còn lại vươn ra tắt bếp.
"Ca ca đợi chút nữa mới nấu ăn, giờ ở cùng bảo bảo trước có được hay không?"
"Chiến ca, em yêu anh, nếu em có làm chuyện gì có lỗi thì anh tha thứ cho em có được hay không?"
"Bảo bối, chỉ cần có anh ở đây thì em không cần phải sợ gì cả, cũng không cần lo lắng khi mình làm sai, em chính là giới hạn cuối cùng của anh, anh cũng sẽ bao dung, bỏ qua mọi lỗi lầm của em."
"Cái kia. . . Vậy nếu như có một ngày, em lừa gạt anh, anh vẫn sẽ yêu em, sủng em giống như bây giờ hay không?"
Tiêu Chiến cúi đầu xuống, dùng chóp mũi thân mật cọ xuống trán của bạn nhỏ, ngữ khí tràn đầy sự ôn nhu,
"Bảo bối, anh yêu em, yêu em rất rất nhiều."
Tiêu Chiến, nếu có một ngày anh phát hiện tất cả mọi chuyện đều là một âm mưu, liệu rằng anh có buông tay em không?
11/08/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro