Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Năm giờ chiều, kết thúc môn học chuyên ngành Vương Nhất Bác chạy như bay hướng về phía cổng trường, quả nhiên nhìn thấy được chiếc xe quen thuộc đang đậu bên lề đường.

"Ca ca, muốn hôn."

Khi bước vào xe không đợi ngồi vững vàng, tiểu bằng hữu liền vội vã nhào tới trong ngực nam nhân, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến, dẫu lên bờ môi phấn hồng để cho người khác nhìn vào muốn hung hăng khi dễ.

Tiêu Chiến đem người kéo vào trong ngực đặt cho người nhỏ hơn ngồi ở trên chân mình, hung hăng hôn lên miệng bạn nhỏ, cẩn thận dò tìm rồi không báo trước đi thẳng vào trong khoang miệng người nhỏ hơn để thưởng thức hương vị mê người.

"A... Ca... Ừ..."

Khi Vương Nhất Bác cảm giác chính mình hít thở không thông như cá bị thiếu nước, vô lực vùng vẫy. Cũng may lúc ấy Tiêu Chiến rốt cuộc cũng buông cậu ra, người nhỏ hơn lấy một thân mềm nhũn tựa vào lồng ngực ấm áp của nam nhân thở dốc.

"Bảo bối đến bây giờ chưa biết lấy hơi bằng mũi khi hôn như thế nào sao?"

"Anh chỉ biết khi dễ em."

Tiêu Chiến nhìn đôi mắt ngây thơ của bạn nhỏ mang còn mang theo sự quyến rũ như nai tơ, hai gò má ửng hồng, sự nhỏ nhẹ  trong giọng nói mang theo một chút sắc dục, nhất thời làm đáy mắt của Tiêu Chiến trầm xuống, thở một hơi thật dài đè nén ham muốn tận xuống đáy lòng,

"Anh đưa em trở về nhà cũ để gặp người nhà của anh."

Cậu xưa nay không phải không nghĩ đến ngày này, lúc cậu chưa chuẩn bị, Tiêu Chiến bất ngờ xuất hiện rồi cùng cậu kết hôn, niềm vui bất ngờ làm Vương Nhất Bác trong nhất thời trở nên ngẩn ngơ cả người.

" Đi gặp người nhà của ca ca sao?"

"Đúng vậy, người vợ dù có xấu đến đâu cũng phải gặp cha mẹ chồng a. "

"Hứ, em xấu? Vậy ngoài em ra còn có người khác có thể đi gặp người nhà anh sao?"

Trên đường đi Vương Nhất Bác đều không ngừng cùng Tiêu Chiến nói chuyện chủ yếu dùng cuộc trò chuyện này để làm giảm đi sự khẩn trương của chính mình, như sự thật là khi xe dừng ở trước cổng chính vẫn là không giấu được sự khẩn trương, không ngừng bối rối.

Buổi chiều Tiêu Chiến đã nói qua với mẹ Tiêu là mình đã có người yêu, hi vọng mẹ đừng đem Du Tuyết đưa đến bên cạnh anh nữa. Chính vì vậy lúc này ba người ở trong phòng khách đang trò chuyện những cũng không giấu được sự bất an, chờ Tiêu Chiến đưa người về ra mắt.

Mẹ Tiêu tâm tình trở nên phức tạp, con trai mình nhiều năm như vậy chưa từng ở bên cạnh ai có sự thân mật quá mức, chỉ cần có đối tượng nào có với anh thì anh đều giữ khoảng cách an toàn.

Mẹ Tiêu từng cho rằng có lẽ con trai mình không biết tình yêu là gì. Thế nhưng lúc này đột ngột thông báo là mình có người yêu, những lần từ chối trước kia là vì đối tượng không thích hợp. Nếu như vậy thì bên phía Tuyết Nhi phải làm thế nào?

Du Tuyết hai tuổi đã được đưa tới Tiêu gia, cùng Tiêu Chiến lớn lên được xem là thanh mai trúc mã. Mẹ Tiêu cũng đã nhận định đây là con dâu chính mình đã chọn, Du Tuyết cũng tự cho rằng mình là vợ tương lai của Tiêu Chiến.

Mặc kệ hai người kế bên đang thấp thỏm, lo lắng ở trong lòng thì ngược lại Tiêu Mặc ở một bên suy nghĩ đơn giản hơn nhiều. Lúc ở trên máy bay về nước, anh trai của mình đã có nhắc đến Vương Nhất Bác, lúc đó đối với người có thể chinh phục được anh trai khó tính của mình thì cậu rất hiếu kỳ.

Đứa nhỏ này là người trưởng thành sao? Khuôn mặt tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo, nhìn qua rất giống nhân vật chính trong manga.

Đó là suy nghĩ đầu tiên của mẹ Tiêu khi nhìn thấy Vương Nhất Bác. Hôm nay cậu mặc đơn giản, áo khoác màu trắng, quần jean màu lam nhạt, khuôn mặt trắng nõn có nét tinh xảo đi kèm theo đó là nụ cười lễ phép khiến cho người đối diện rất có cảm tình.

"Con chào dì. Con là Vương Nhất Bác, hôm nay đến đây hi vọng không làm phiền dì."

"Không sao, không sao. Đã tới rồi thì mau vào chỗ ngồi, coi như nhà của mình, không cần khách sáo."

Nhìn khuôn mặt nhu thuận đáng yêu đến nghịch thiên của bạn nhỏ toàn bộ tâm của mẹ Tiêu liền trở nên mềm mại như nước, vội vàng đem người vào cửa mang tới ngồi xuống ở ghế salon ở phòng khách.

"Chào chị dâu, em là Tiêu Mặc." Chậc chậc chậc, khuôn mặt của người nhỏ hơn mang vẻ cấm dục, làm người say mê, khó trách anh trai lại giấu người kỹ như vậy.

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Mặc xưng hô không khỏi đỏ mặt, cậu cười một cái thật ngọt ngào, xấu hổ gãi đầu,

"Đừng gọi là chị dâu, gọi anh Nhất Bác là được rồi."

Không đợi Tiêu Chiến nói, Du Tuyết đi thẳng về phía ghế sô pha, nhìn thiếu niên đơn thuần pha lẫn nét trẻ con bằng ánh mắt phức tạp,

"Chào em, chị là Du Tuyết, là bạn thanh mai trúc mã của Chiến ca."

Tiêu Chiến nhíu mày liếc nhìn Du Tuyết, đang chuẩn bị nổi giận, lại nhìn sự khẩn cầu trong mắt của mẹ Tiêu, tạm nén xuống cơn tức giận, dẫn người nhỏ hơn đi về phía phòng ăn.

"Đi ăn cơm trước."

Du Tuyết cắn răng nhìn theo bóng lưng của  Tiêu Chiến, hốc mắt trong phút chốc liền đỏ ửng. Mẹ Tiêu thở dài không biết làm sao, khẽ vuốt nhẹ lưng cô gái, nhẹ nhàng an ủi,

"Tuyết nhi, đừng suy nghĩ nhiều, chuyện tình cảm đừng nên quá cưỡng cầu, biết đâu sau này sẽ tốt hơn."

"Dì, đã qua nhiều năm như vậy, trong tim con chỉ có mình anh ấy, con...con...."

"Ai, cứ khóc đi, khóc xong sẽ thoải mái hơn một chút. Con là một cô gái tốt, sau này sẽ gặp được người thật lòng yêu con."

Bên này ba người cùng ngồi xuống bàn, không ai nhắc đến chuyện vừa rồi, cũng không ai hỏi mẹ Tiêu dùng Du Tuyết đang làm gì, câu được câu mất cùng nhau trò chuyện.

"Vậy em lớn hơn Nhất Bác ba tuổi, Nhất Bác có thể gọi em một tiếng ca. Haha"

"Em muốn Nhất Bác gọi em một tiếng ca ca? Vậy có phải hay không anh cũng phải gọi em một tiếng ca?"

Nhìn em trai đùa giỡn, ngữ khí nhạt nhẽo Tiêu Chiến ở bên cạnh tuy nở nụ cười nhưng không phải cười, Tiêu mặc tự nhận thấy mình đúng là tự tìm đường chết không nhịn được liền rùng mình một cái.

"Đừng, đừng, ca, em sai rồi, Nhất Bác ca, em sai rồi, hai người đại nhân đại lượng đừng tính toán với tiểu nhân."

Nhìn Tiêu Mặc bày ra dáng vẻ sợ sệt, Vương Nhất Bác nằm sắp trong ngực Tiêu Chiến phát ta một tiếng cười ha ha kéo dài, cười đến gập cả người.

Lại đợi đến mười mấy phút sau, mẹ Tiêu mới đi tới bàn ăn, phía sau không có Du Tuyết đi cùng.

"Tuyết Nhi hôm nay có chút cảm mạo, mẹ kêu con bé về phòng nghỉ ngơi rồi. Chúng ta cứ ăn trước đi."

Mẹ Tiêu rất tự nhiên cầm lấy đũa mình gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào trong chén của Nhất Bác.

"Dì nghe Tiểu Chiến nói con thích sườn xào chua ngọt, nào, hôm nay nếm thử tay nghề của dì."

"Cám ơn dì, so với Chiến ca làm ăn ngon hơn, con rất thích."

Vương Nhất Bác ăn đến cái miệng nhỏ nhắn căng phồng, hai má sữa trên mặt cũng rung lên một cái. Tiêu Chiến trong mắt tràn đầy ôn nhu nhìn cậu, lại gắp thêm một miếng sườn lợn bỏ vào trong chén cậu,

"Bạn nhỏ được lắm, dám chê tay nghề nấu nướng của ca ca sao?"

"Ôi, ca ca như thế nào không biết xấu hổ, ngay cả mẹ mình cũng ăn dấm hay sao?"

Hai người không để ý tới xung quanh trong mắt tràn đầy tình ý, hoàn toàn không để ý tới những người xung quanh. Mẹ Tiêu nhìn con trai mình có chút sợ, phản ứng không kịp.

Tiêu Chiến nhìn bề ngoài tuy rất ôn hòa, nhưng thực tế trong lòng rất lạnh lùng xa cách với mọi người, cho dù là đối với mình, cũng rất hiếm khi lộ ra bộ dáng ôn nhu như vậy, bây giờ lại cam tâm tình nguyện nấu ăn vì người khác, đúng là lớn rồi không giữ được a.

Ăn xong cơm tối, hai người lái xe trở về nhà, trên đường đi tâm trạng Vương Nhất Bác đều không vui, không nói một lời, Tiêu Chiến biết là bạn nhỏ ăn dấm nhưng là trên xe vẫn còn tài xế, liền dứt khoát nhắm mắt để yên tĩnh lấy sức chút nữa còn dỗ dành bạn nhỏ của mình nữa.

Vương Nhất Bác vừa bước vào cửa, còn chưa kịp đổi giày, liền bị một lực rất lớn từ phía sau giữ cậu lại, ép người sát lên cánh cửa, một tay anh để ngay cái ót mềm mại của bạn nhỏ, sau đó áp môi mình vào môi người nhỏ hơn đang bày ra bộ dáng là không muốn hôn.

"Anh là đang làm gì,em mệt rồi,  buông em ra, em muốn tắm rửa để đi ngủ."

Vương Nhất Bác đặt hai tay trên lồng ngực của nam nhân dùng sức đẩy anh ra, mặt cậu cũng nghiên sang phía bên cạnh ý muốn tách rời đôi môi đỏ mọng mê người của mình khỏi nam nhân nọ.

"Bảo bối, đừng đẩy ca ca ra , ca ca sẽ rất đau lòng."

"Hứ, anh làm gì mà thương tâm, chỗ ấy không phải có thanh mai trúc mã đang chờ anh sao? A Chiến ca ca!"

"Anh không thích cô ấy, tình huống của cô ấy có chút đặc biệt, anh sẽ giải thích rõ ràng với em."

Cương quyết đem khuôn mặt người nhỏ hơn quay lại đối diện với mình, trong mắt Tiêu Chiến lúc này đang dâng lên ham muốn cao trào mãnh liệt, âm thanh cũng mang theo một chút trầm khàn.

"Bảo bảo, anh chỉ cần em, cũng chỉ yêu mình em."

Tiêu Chiến ôm lấy người hướng về phòng tắm ở lầu hai đi tới, ý đồ hiện lên rõ ràng liền xích lại gần ngậm lấy tai của Vương Nhất Bác

"Tiểu yêu tinh, ca ca đi tắm rửa cùng với em."

10/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro