Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

"Tìm người đem tin tức đến cho Lận Nhu.”

Thân ảnh nhỏ gầy núp trong bóng tối, không để cho người ta nhìn thấy rõ ràng, chỉ có thể nghe được âm thanh đạm mạc lười biếng vang lên.

“Thưa ông chủ, làm như vậy, chỉ sợ hành tung chúng ta bại lộ, ngài sẽ gặp nguy hiểm, bên chỗ của Thành Hải không chừng đã nắm đước tin tức ngài sắp đến nước K hay không? ”

Nam nhân trầm tư một chút, đứng lên sửa sang lại chỗ nhăn nheo của góc áo,đi tới cửa,

“Báo với Trác Nhiên bên kia nhanh thu lưới, Vương Nghiêu Tuyền tạm thời không có lực lượng đuổi theo điều tra hành tung của tôi. Đợi người của Tiêu Chiến tới, các anh liền lập tức rút đi.”

“Vâng, ông chủ.”

Mặc dù Tiêu Chiến mấy ngày nay vẫn ở cùng đứa nhỏ, dốc hết toàn lực trấn an cảm xúc của đứa nhỏ,nhưng sự thật là hôm nay trước khi đến sân bay , Vương Nhất Bác vẫn là đỏ cả vành mắt, cắn chặt môi dưới không nói một lời, mặt mũi tràn đầy ý tứ không muốn.

“Bảo bảo ngoan, ca ca sẽ  rất nhanh quay trở về, mấy ngày nay có chuyện gì cứ phân phó cho Mạc Tần làm, tan học phải liền về nhà, buổi tối không được chạy loạn, biết không?”

“Ca ca, ca ca đi qua đó không được trêu chọc hoa đào, không được uống rượu một mình lại càng không được mang người trở về khách sạn, mỗi ngày đều phải gọi video cho em, em muốn kiểm tra.”

Thấy đứa nhỏ chau mày, con người trên mặt tràn đầy nghiêm túc còn mang theo ý tứ nhìn chằm chằm nam nhân, trông thấy đứa nhỏ bày ra bộ dáng hung dữ, người bên cạnh nhịn không được liền đem tầm mắt chiếu qua.

Tiêu Chiến buồn cười nhéo nhéo hai má sữa mềm mại của đứa nhỏ, đem người ôm vào trong ngực, ôn nhu đặt trên trán đứa nhỏ một cái hôn,

“Bảo bảo, ca ca yêu em, ngoan ngoãn ở nhà chờ ca ca trở về.”

Chuyến bay được hạ cánh khi đến nước K, ở cửa ra vào của sân bay Tiêu Chiến nhìn thấy  một đoàn người đang chuẩn bị chạy tới chỗ mình như ở đảo không người liền bị bảo an cản lại.

“Xin chào, ngài có phải là Tiêu Chiến tiên sinh hay không?”

“Đúng vậy.”

Bảo an lấy ra một cái phong thư đưa cho Tiêu Chiến,

“Vừa rồi có một vị tiên sinh tên Tiêu mặc nhờ tôi giúp đưa phong thư này cho tiên sinh, cậu nói cậu ấy là em trai của tiên sinh.”

Tiêu Chiến đem thư phong mở ra, bên trong là hình ảnh của Tiêu Mặc ảnh cùng một cái địa chỉ ở vùng ngoại thành.

Du An phân phó đưa  người đi thăm dò tin tức, đưa mắt nhìn bốn phía, vẫn chưa phát hiện có cái gì không đúng,

“Lão đại, ngài về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, ta dẫn người đi xem xét tình hình xung quanh.”

Tiêu Chiến trầm tư một chút nhìn chằm chằm tấm hình trong tay, liền thở ra một hơi, cất bước đi ra ngoài,

“Không cần, tôi cùng đi với các cậu.”

Xe chạy một đường hướng về phía ngoại thành, Tiêu Chiến nhìn phong cảnh xa lạ ở bên ngoài thông qua cửa kính của xe, nỗ lực lắng lại cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng của chính mình liền bước xuống xe, Tiêu Mặc đã mất tích gần một năm, một chút tin tức cũng không có, chính mình đã từng một lần cho rằng người em trai nhỏ hơn ba tuổi này đã không còn nữa.(*)

Khoảng một năm trước em trai cùng bằng hữu đi ra ngoài du lịch rồi mất tích, mẹ nhung nhớ thành bệnh, thân thể ngày càng sa sút, cha cũng ngày một già đi, chính mình cũng phái rất nhiều người đi ra ngoài tìm kiếm cũng không thu hoạch được gì.

“Lão đại, đã đến nơi rồi.”

Nơi này là một cái sơn trang, hoàn cảnh thanh u, có điều mấy chục dặm xung quanh nhìn rất hoang vu vắng vẻ, Tiêu Chiến chú ý thấy ở nơi này tựa hồ có lưu trạm gác ngầm ,có điều đã lâu không có người ở, các gian nhà đều trống.(*2)

Du An mang người đi xem xét bốn phía xung quanh, xác nhận  không có nguy hiểm phía sau mới mang người đi theo Tiêu Chiến cùng tiến vào sơn trang.

“Ca! ! ! !”

Tiêu Mặc trên đầu tóc nhuộm màu vàng đang chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả nhìn thấy người đi tới  ở cửa ra vào liền nhìn tới choáng váng, nếu không phải mặt trời quá chói mắt, hắn mơ hồ cho là mình đang nằm mơ.

“A Mặc!”

Tiêu Chiến ôm chặt lấy em trai của mình, tâm tình bất ổn rốt cuộc cũng được thả lỏng.

“Em nói người cứu em là một người quen của anh ?”

Khi mọi người tiến vào phòng khách ngồi xuống, Tiêu Mặc mới bắt đầu kể những chuyện trong một năm qua mà mình gặp phải.

“Mọi chuyện em cũng không rõ ràng, chỉ là suy đoán của em thôi, ” nam hài xấu hổ gãi gãi đầu. “Một năm trước, khi em cùng Nam Tử đi nước K để thăm dò đảo không người, vừa mới tiến vào đảo thỉ bắt gặp một bộ phận của hắc banh đang tiến hành giao dịch. Hai người chúng em liền bị bắt, Nam Tử bị đánh chết tại chỗ.”

Tiêu Mặc nghĩ đến người bạn tốt lúc ấy chết thảm trước mắt mình thì liền nhịn không được, vành mắt liền ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên khàn khàn,

“Lúc đó em bị đánh ngất xỉu, lúc tỉnh lại thấy mình đã ở trong địa lao. Bọn họ muốn biết thân phận của em liền tiến hành tra hỏi có phải người của bên kia phái tới, “

“Em hoàn toàn không biết người bên kia bọn họ đang nói là ai, liền bị dùng hình tra khảo ba ngày, bọn họ cảm thấy em cái gì cũng không biết định đem em ném xuống biển, nhưng không ngờ được rằng, nửa đêm có người lẻn vào trong địa lao cứu em ra ngoài.”

“Sau đó thì em được đưa tới nơi này, lúc đó người cứu em nói trên đảo đang điều tra tung tích của em cho nên không có cách nào đưa em về nước, nói em cứ an tâm ở đây chờ ca tới đón em.”

Chân mày Tiêu Chiến nhíu lại, nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, người cứu Tiêu Mặc cùng với để lộ thông tin của Vương Nghiêu Tuyển rốt cuộc mục đích của hắn là gì.

“Em mặc dù ở đây nhưng không thể đi ra ngoài, cứ cách vài ngày sẽ có người đem đồ đến đây, còn mang tin tức bên phía mọi người cho em biết. Cho nên em ở đây cảm giác rất thoải mái.”

“Em đã từng gặp qua chủ nhân của sơn trang này chưa?”

Bốn phía của sơn tràn này biện pháp canh phòng rất nghiêm ngặt, không giống chỗ ở tạm thời mà giống như một nơi trú ẩn an toàn. Hơn nữa ở nước K có được sơn trang như thế này thì bất kể là tài năng hay thực lực đều không thể xem thường. Nhưng mình và thế lực ở nước K chưa từng gặp nhau lần nào.

“Chủ nhân của sơn trang xưa nay chưa từng tới nơi này bao giờ, em chỉ gặp qua thuộc hạ của hắn, chỉ cần thời cơ chín muồi thì hắn sẽ đem tin tức của em tiết lộ với ca, để em yên tâm ở nơi này chờ ca tới đây tìm em.”

“ Em đưa ra ý kiến muốn gặp một lần chủ nhân của sơn trang để nói lời cảm ơn nhưng người kia lúc ấy nói một câu rất kì quái, hắn nói, sau này tự ta sẽ nhìn thấy đến lúc đó hi vọng em có thể làm tâm trạng của ca dịu xuống, để ca đừng nổi giận.”

“Nếu như tôi đoán không sai, một chút hẳn là sẽ có người đem tài liệu của A Mặc bị bắt đưa tới, Du An, chuyện này giao cho cậu giải quyết, tôi đưa A Mặc về nước trước.”

“Vâng, lão đại. Có cần cho người đi điều tra chủ nhân của sơn trang nay hay không?”

“Không cần, người này nhiều lần giúp đỡ chúng ta, lại nói trước sau gì cũng gặp mặt, như vậy, ta cứ  kiên nhẫn chờ đến ngày gặp mặt là được rồi.”

“Vâng.”

Tiêu Chiến không nghĩ tới chưa đầy một ngày đã từ nước K quay trở về, còn đem theo em trai mất tích đã lâu trở về nhà. Dù là tâm chí có kiên định đến đâu thì tinh thần thả lỏng cũng không ít.

“Đi đi, cha mẹ đang ở nhà chờ em quay trở về..”

Ở bên trong đại sảnh của Tiêu gia, cha Tiêu mẹ Tiêu không ngừng nhìn ra ngoài cổng chính. Từ lúc nhận được tin cứ Tiêu Chiến biết nhi tử mất tích một năm rốt cuộc cũng bình an trở về.

“Ba ba, mẹ! ! !”

Tiêu Mặc bước thật nhanh về phía trước ôm chặt cha mẹ mình, nước mắt thi nhau rơi xuống, một năm qua, y bị nhốt trong sơn trang, mặc dù trên sinh hoạt vẫn như cũ thế nhưng trong lòng luôn nghĩ đến thời khắc được trở về nhà.

Nhìn hình ảnh ấm áp trước mặt làm người ta phải rơi nước mắt. Tiêu Chiến nhớ tới tiểu bằng hữu của mình liền cười cười, hướng phòng ngủ ở lầu hai đi tới.

“Bảo bối, đang làm gì, có nhớ ca ca không?”

Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia điện thoại nghe được giọng nói của ca ca trong nháy mặt hiện lên hai dấu ngoặc nhỏ, nở nụ cười cực kì ngọt ngào.

“Ca ca, em vô cùng nhớ ca ca nha.”

“Ca ca mới trở về nước, đang ở bên nhà của cha mẹ, khi em nào tan học ca ca đi đón.”

“Thật sao! ! ! Ca ca trở về nhanh như vậy ! ! !”

Tiểu bằng hữu tràn đầy năng lượng, tung tăng như chim sẻ làm Tiêu Chiến không nhịn được cười, trong lòng hiện lên cảm giác thỏa mãn trước giờ chưa từng có. Đang chuẩn bị nói chuyện lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang, rõ ràng tăng cao âm lượng bên trong tràn đầy tung tăng như chim sẻ để Tiêu Chiến nhịn không được buồn cười, trong lòng nổi lên một cỗ kỳ dị cảm giác thỏa mãn, đang chuẩn bị nói, lại bị tiếng đập cửa cắt ngang,

“ Mời Vào, “

Du Tuyết đẩy cửa ra, ngạc nhiên nhìn nam nhân chính mình tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy vẫn là một nam nhân làm tâm trí người khác bị mê hoặc,

“A Chiến ca ca, dì nói em lên mời anh xuống ăn cơm.”

“Ừm.”

Tiêu Chiến nhíu mày lại không e dè đưa điện thoại lên ngữ khí nhu hòa tiếp tục trò chuyện với tiểu bằng hữu của chính mình nói,

“Bảo bối, ca ca xuống dưới lầu trước, lát nữa chúng ta gặp nhau nhé!”

“Vâng ạ. Chút nữa gặp Chiến ca ca!!!“

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến xoa xoa hai bên thái dương đang đau nhức, tiểu bằng hữu ăn dấm, chút nữa phải dỗ dành.

(*) (*2) chỗ này với một vài đoạn tui edit lại không được mượt lắm, mọi người thông cảm cho tui nha. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.

09/08/2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro