Chương 18
Hai người một đường trầm mặc trở lại biệt thự, mới vừa vào cửa, còn chưa kịp đổi giày, Tiêu Chiến dùng sức đem Vương Nhất Bác đẩy ngã ở trên cửa, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại.
“A… Ca…”
Vương Nhất Bác đột ngột bị hôn nên bất ngờ, một giây sau liền nhiệt tình đáp lại. Cậu biết tâm tình Tiêu Chiến đang rất phức tạp, bị tâm phúc bên cạnh phản bội lại cảm thấy áy náy khi cậu bị tổn thương.
Nụ hôn kết thúc, khuôn mặt Vương Nhất Bác đỏ bừng, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến,
“Tiêu Chiến, anh không nợ em gì cả, mọi chuyện là do Du Hạo, Du Tuyết cùng với cha anh gây ra, anh không cần phải cảm thấy có lỗi với em."
“Nếu như vậy thì em đối với anh áy náy rất nhiều, từ lúc đầu mục đích em đến bên anh không đơn giản, thế nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy em không muốn nghĩ tới nữa.”
Thiếu niên lộ ra vẻ kiên định còn nở nụ cười ôn nhu, hai tay ôm lấy Tiêu Chiến thật chặt vô cùng nghiêm túc hứa hẹn,
“Cho nên, Chiến ca, em cũng hi vọng anh có thể quên hết tất cả những chuyện không vui, bắt đầu từ bây giờ chỉ cần mỗi một giây anh yêu em thật nhiều, cũng xem như là anh đang yêu chính bản thân anh.”
“Ca ca tốt của em, bây giờ bảo bảo chỉ có một tâm nguyện duy nhất là em muốn sủng anh, dùng trái tim chân thành yêu anh, anh có nguyện ý đem trái tim mình giao cho em bảo quản giúp anh có được hay không?"
Du Tuyết tại nhà cũ của Tiêu gia đứng ngồi không yên, cha mẹ Tiêu cũng không hề quan tâm đến cô, cô cũng biết mình đã thất bại triệt để, bây giờ cô như cá nằm trên thớt chờ Tiêu Chiến đặt dao xuống để giết mà thôi.
Hai năm trôi qua, khi nhìn thấy Vương Nhất Bác thì Du Tuyết trở nên hoảng sợ. Lần đầu tiên cô gặp thiếu niên, nhìn thấy cậu đơn thuần lại nở nụ cười ngây thơ, có thể làm cho người khác vui vẻ, cho dù lậu là tình địch của cô thì cô cũng không tránh khỏi thất thần.
Cô liền nghĩ về lúc chặn giết cậu hai năm trước, cô trốn ở một góc nhìn bằng kính viễn vọng, Vương Nhất Bác cả người toàn là máu, nhìn cậu lúc ấy giống như Thần Chết đến thế gian, cô lúc ấy mới nhận biết được mức độ nghiêm trọng cho việc làm của mình.
Cô không hề nghĩ rằng khi mọi chuyện đã xảy ra thì cô không thể lùi lại. Thành Hải bị bắt, chuyện của Du Hạo bị phát hiện đều nằm ngoài dự liệu của cô, anh em nhà họ Vương đã hội tụ thì người ngoài như cô chỉ là con tôm, con tép nhỏ mà thôi.
“Cô đi ra nước ngoài đi.”
Lời nói của Vương Nhất Bác không chỉ khiến cho cha mẹ Tiêu cùng Du Tuyết kinh ngạc thì Tiêu Chiến đang hoài nghi là mình có nghe lầm hay không?
“Vì cái gì? Chẳng lẽ cậu không hận tôi sao?”
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn cô rồi im lặng lắc đầu,
“Cô đừng đánh giá bản thân mình cao quá, cô không xứng đáng để tôi phải hận cô. Xét theo tính cách trước đây của tôi thì tôi đã sớm giết cô rồi nhưng tôi không muốn vì cô mà để Chiến ca xảy ra hiềm khích với cha mẹ của anh ấy. Ba ngày sau cô sẽ xuất phát, sau này cô không được trở về nước, nếu tôi phát hiện cô quay về thì đừng trách tôi trở mặt.”
Cha Tiêu muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Chiến thì ông chỉ cúi đầu thở dài, trong lòng ông là người hiểu rõ nhất, với thân phận của Vương Nhất Bác thì hôm nay nếu cậu có giết Du Tuyết tại đây cũng rất là bình thường. Nhưng hiện giờ chỉ đưa cô đi ra nước ngoài thì đã là kết cục tốt nhất rồi.
“Nhất Bác, “
Mẹ Tiêu đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, nắm lấy tay cậu bà áy náy nói,
“Là Tiêu gia có lỗi với con, là chú dì hồ đồ đã làm sai chuyện, dì biết, có rất nhiều chuyện không phải chỉ một câu xin lỗi đơn giản là được.”
“Dì không có ý gì khác, hi vọng con cùng Tiểu Chiến sau này sống hạnh phúc vui vẻ với nhau là tốt rồi. Ở đây lúc nào cũng mở rộng cửa để đón con, nếu con muốn đến thì lúc nào đến cũng được, trong lòng con có khúc mắc cũng không sao, chú dì sẽ giúp con gỡ khúc mắc đó từ từ."
Vương Nhất Bác do dự một lát, nói thật, cậu thích Tiêu Chiến nên mới tha thứ cho cha Tiêu, nhưng không có nghĩa là cậu bỏ qua mọi chuyện trước đây mà tiếp nhận họ.
Nhưng cậu thấy mẹ Tiêu thái độ chân thành thì cậu cũng không nhịn được mà trở nên mềm lòng, cậu đột nhiên nghĩ đến cha mẹ của mình, nếu tha thứ cho họ thì lòng cậu sẽ nhẹ nhõm hơn.
Cậu từ trước đến nay là người nghĩ gì làm nấy, hít một cái thật sâu để bỏ qua mọi chuyện, cậu đưa tay ôm lấy người phụ nữ trước mặt,
“Sau này, con cùng với Chiến ca sẽ hiếu thuận với hai người.”
Du Tuyết nhìn hình ảnh người một nhà ấm áp thì trong lòng cô cũng thấy rõ sự khác biệt giữa mình với Vương Nhất Bác, cô rốt cuộc cũng cười một tiếng làm cho cô cảm thấy lòng mình cũng nhẹ nhàng hơn.
Vương Nhất Bác, cám ơn cậu, chúc cho cuộc sống của cậu với Tiêu Chiến ca ca sau này sẽ được viên mãn, hạnh phúc!
Tất cả thế lực hắc đạo và bạch đạo ở nước K Vương Nhất Bác đều đã chuyển sang cho Vương Tấn Thành, cậu yên tâm ở lại thành phố A mà làm mễ trùng (*ăn rồi chờ chết), mỗi ngày nếu không phải là cùng Tiêu Mặc chơi trượt ván thì chính là cùng Tiêu Chiến thực hiện vận động khiến cậu có chút xấu hổ không nói nên lời.
“Anh cút ngay, một tháng này anh đừng đụng vào em, anh chuyển qua ngủ ở thư phòng cho em!!!!! "
Bị Tiêu Chiến làm đến ngất đi, lúc cậu tỉnh lại thì phát hiện nam nhân kia giống như máy đóng cọc làm không ngừng nghỉ, khắp người bủn rủn không còn chút sức lực nào để phản kháng chính vì vậy cậu lại bị anh làm cho ngất thêm một lần.
Lúc cậu tỉnh lại thì đã là buổi chiều của ngày hôm sau, cậu cảm thấy trên người nhẹ nhàng, thoải mái vô cùng nhưng phần eo vô cùng đau nhức, cổ họng khàn tiếng nhắc nhở cậu đêm qua bị người sống sờ sờ là anh làm cho cậu trải qua đau đớn ngất đi đến ba lần.
Tiêu Chiến trên mặt tràn đầy sự chột dạ, bưng ly trà mật ong kết hợp với trái bưởi đem vào, đỡ cậu lên một cách nhẹ nhàng nhất rồi cho cậu uống cho nhuận cổ họng, lúc này anh mới mở lời lấy lòng cậu,
“Bảo bảo, anh có làm canh cà chua hầm bò, còn có bít tết chua ngọt, anh đưa em đi rửa mặt trước rồi chúng ta xuống dưới nhà ăn cơm có được hay không?"
Vương Nhất Bác nở một nụ cười như không cười, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, cũng không nói lời nào. Tiêu Chiến thấy tiểu tổ tông nhìn mình chằm chằm đến mức run rẩy cả người, anh thật sự rất sợ cậu nổi giận.
“Tiêu Chiến, nếu anh lại không biết kiềm chế như vậy lần nữa em liền phân chia phòng ngủ với anh, đến lúc đó em cho anh thành ma đói.”
“Em không thể trách anh được, ai kêu em quá mức mê người, lại nói anh làm cho em rất thoải mái, lúc đó em còn nói muốn."
Tiêu Chiến cảm thấy bản thân ủy khuất vô cùng, anh tựa đầu mình lên vai Vương Nhất Bác, giọng nói nghe qua vô cùng ủy khuất, còn vô thức bĩu môi, không còn chút nào dáng vẻ bá đạo của tổng giám đốc.
“Nghe Tiêu tổng nói vậy thì đây rõ ràng là đổ lỗi cho em. Vậy em một chút nữa di chuyển xuống phòng khách, tránh cho Tiêu đại tổng tài đây lại trách em, nói em câu dẫn anh.”
“Đừng đừng đừng , em đừng làm như vậy, bảo bảo, anh biết mình sai rồi, lần sau chỉ cần bảo bảo không muốn thì anh lập tức dừng lại có được hay không?”
Vương Nhất Bác bị lời nói của Tiêu Chiến làm cho cậu bị nghẹn lại, nhưng cậu lại nghĩ tới điều gì đó làm cho mặt cậu lại đỏ ửng lên,
“Cái đó, anh cũng không cần phải làm vậy…”
Tiêu Chiến hai mắt sáng lên, liền hôn trộm một cái lên má cậu, nhưng sau đó sợ cậu bị đói liền đem người ôm đi vào phòng tắm.
Hai người đêm qua đã hẹn hôm nay đi lĩnh chứng, đây cũng là nguyên nhân tối hôm qua Tiêu Chiến mất khống chế muốn Vương Nhất Bác hết lần nay tới lần khác, chỉ vì anh quá kích động.
Vương Nhất Bác cùng với Tiêu Chiến đi đến văn phòng công chứng ghi danh, trong lúc điền tên ở mẫu đăng kí, anh và cậu đều ghi tên đối phương rất cẩn thận.
Đến lúc hai người nhận được cuốn sổ màu đỏ có in dấu ấn, anh và cậu đều cười như đồ ngốc, nơi khóe mắt cũng trở nên nóng hơn vì tràn ngập nước mắt.
“Vương tiên sinh em đã được đóng dấu, đời này của em chỉ có thể là người của Tiêu Chiến anh.”
“Tiêu tiên sinh, em tự nguyện được đóng dấu để bên anh cả đời!”
END.
15/08/2021
Cuối cùng cũng end rồi. Cảm ơn mọi người thời gian qua đã đón đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro