Chương 17..
Tiêu Chiến vừa mới tắm rửa xong hai mắt đầy tơ máu nhìn về phía Vương Nhất Bác toàn thân trần trụi nằm ở trên giường đưa ánh mắt quyến rũ nhưng lại non nớt nhìn về phía anh, làn da trắng nõn chỉ cần dùng sức sẽ lưu lại dấu vết.
Hai năm chưa từng có tiếp xúc thân mật, Tiêu Chiến mê luyến hôn lên môi căng mọng của Vương Nhất Bác, dùng hai tay mình xoa vòng eo nhỏ nhắn của cậu hôn xuống từng chút tùng chút một cảm nhận được sự thay đổi của người dưới thân mình.
Vương Nhất Bác dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía nam nhân ở trên mình với sự say mê, cậu cười nhẹ đặt tay lên bờ vai rắn chắc của nam nhân chủ động dâng lên đôi môi của chính mình, hai người hôn nhau triền miên đến khi dứt ra còn kéo theo sợi chỉ bạc, trong phòng tràn ngập sắc tình.
Tiêu Chiến hôn lên yết hầu gợi cảm của người yêu mình, sau đó di chuyển xuống dưới một chút dùng lưỡi miêu tả từng đường nét trên thân thể của thiếu niên giống như muốn đem từng đường cong hoàn mỹ trên thân thể cậu khảm sâu vào bên trong thân thể của chính mình. .
Tiêu Chiến lấy dầu bôi trơn có hương thơm của mùi hoa hồng thoa lên ngón tay mình, ôn nhu đưa ngón tay vào nơi huyệt động bí mật làm cho anh thất điên bát đảo, anh cố gắng đè nén dục vọng của mình, kiên nhẫn vì cậu làm khuếch trương.
Người dưới thân bị dục vọng nhấn chìm, khó chịu liền chủ động đưa hai chân mình quấn lấy vòng eo rắn chắc, mạnh mẽ của anh cậu chủ động để anh dễ dàng khuếch trương ở phía dưới, miệng cậu cũng vô thức phát ra âm thanh rên rỉ tràn đầy dục vọng.
"Ừm. . . A... A..."
Từng tiếng rên rỉ của cậu kéo tia lí trí cuối cùng của anh sụp đổ một cách triệt để. Tiêu Chiến sau khi thấy ba ngón tay của anh thuận lợi ra vào ở huyệt động của cậu thì liền rút ra ba ngón tay kéo theo một ít tinh dịch thay vào đó là cự vật ấm nóng của chính bản thân mình.
"A...đau, Ca ca... Rất lớn..."
Tiêu Chiến nghe vậy vẫn không dừng lại động tác, vẫn ra vào với tốc độ chậm rãi, anh cúi xuống ôn nhu hôn lên đôi môi đã ướt ác mang theo vẻ diễm lệ của người nhỏ hơn, chậm rãi chờ đợi cậu thả lỏng thân thể.
Tiêu Chiến phát hiện cơ thể của Vương Nhất Bác đã được thả lỏng, anh nhìn cậu bằng ánh mắt thâm tình bắt đầu hung hăng đưa dục vọng của mình từng cái từng cái một chạm vào nơi sâu nhất trong thân thể của thiếu niên.
Vương Nhất Bác giống như một chiếc thuyền con, theo sóng biển nhấp nhô muốn đắm chìm vào đại đương mênh mông rộng lớn, tiếng rên rỉ ngày một lớn hơn thể hiện rõ ràng dục vọng của cậu.
Bên trong căn phòng lúc này tràn ngập sắc tình, âm thanh va chạm mang theo tiếng nước nhóp nhép khiến cho Vương Nhất Bác kêu gào đến khàn cả tiếng không thể phát ra được âm thanh nào. Tiêu Chiến liền chạy nước rút, trừu sáp vào phía sau rốt cuộc cũng bắn hết vào bên trong cơ thể cậu.
Vương Nhất Bác không còn sức để mở mắt liền ngủ thiếp đi, Tiêu Chiến ôn nhu hôn lên khóe mắt đã phiếm hồng của cậu, xoay người ôm lấy cậu bước vào phòng tắm.
Giữa trưa ngày thứ hai Vương Nhất Bác mới thong thả tỉnh lại, cậu cảm giác cổ họng khô khốc, khắp người đều bủn rủn, cậu dùng hết sức mình cố gắng rời giường, tìm đến điện thoại gọi video cho Tiêu Chiến, hoàn toàn nằm trong dự tính khi cậu nghe được tiền nhạc chuông vang lên trong phòng khách.
"Bảo bảo tỉnh rồi, ca ca có làm mì xào với bít tết chua ngọt em thích nhất."
Tiêu Chiến đem ly nước chanh mật ong trong tay đưa cho Vương Nhất Bác để cậu uống cho thông cổ, tự tay ôm người đi vào phòng tắm rửa mặt, thay đổi quần áo nhanh đến mức cậu không thể phản kháng.
Hai người yên tĩnh ăn cơm giống như hai năm trước, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn nhau, liền nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt đối phương, không cần nói gì đã hiểu ý của người kia.
"Ca ca, buổi chiều chúng ta đi gặp Du Hạo để giải sớm tất cả mọi chuyện rồi chúng ta kết hôn đi."
Nghe được lời nói mang tính hời hợt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bất ngờ một lúc mới hiểu được ý của bạn nhỏ, anh mở to hai mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác,
"Bảo bối, em, em nói, em mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa có được hay không?"
Vương Nhất Bác biết sau tất cả mọi chuyện đã qua trong lòng Tiêu Chiến luôn mang theo áy náy. Lúc cậu tỉnh lại ở bệnh viện, cậu phát hiện thái độ anh đối với cậu luôn mang theo sự cẩn thận, dè chừng, thấy anh như vậy thì cậu đau lòng không thôi.
"Tiêu Chiến, em yêu anh, em muốn cùng anh kết hôn, em muốn trói anh bên em cả đời nửa bước cũng không rời!"
Tiêu Chiến nhìn thiếu niên dùng giọng nói chân thành để nói làm mắt anh nhanh chóng đỏ ửng, anh lần đầu giống như trẻ con được cho kẹo liền không kìm chế được mà khóc thành tiếng, sau khi khóc xong anh liền ăn vạ giấu mặt mình vào lồng ngực gầy gò của thiếu niên không chịu ngẩng đầu thâm tình nói với cậu,
"Bảo bối, anh yêu em, anh cũng cảm ơn em, cảm ơn em đã yêu anh."
Vương Nhất Bác nhìn người đang kích động nói năng lộn xộn làm cho cậu rất buồn cười, đẩy anh từ lồng ngực mình ra, dịu dàng lau đi nước mắt giàn giụa trên mặt anh
"Chậc chậc chậc,nhìn Tiêu đại tổng tài bá đạo trên thương trường hiện tại nhìn thế nào cùng đứa nhỏ rất giống nhau a."
Tiêu Chiến sau khi phục hồi tâm tình anh liền hôn lên đôi môi của thiếu niên, anh nói,
"Bảo bối, anh lại muốn em rồi."
Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng lên, hoảng hốt che mông mình lại, mắt nhìn về phía nam nhân đang mỉm cười đầy xấu xa cậu hét lớn.
"Tiêu Chiến, anh làm người một chút đi! ! ! !"
Du Hạo bị nhốt ở phòng tầng hầm đã nửa tháng, ngoại trừ có người đưa cơm một ngày ba bữa thì không có bất kì ai đến thăm hắn. Những ngày đầu hắn rất bình tĩnh, tự kiềm chế bản thân mình, nhưng ngày qua ngày trong không gian yên tĩnh hắn cũng bắt đầu mất kiềm chế, tính tình trở nên nóng nảy.
"A, trạng thái này của anh rất sai lầm nha."
Vương Nhất Bác lười biếng dựa vào trong ngực Tiêu Chiến, dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía nam nhân đang ngồi xổm chán chường nơi góc tường, cậu thật sự không ngờ người đi theo Tiêu Chiến từ nhỏ lại là người phản bội anh.
"Lão đại, rốt cuộc anh cũng đến rồi."
Du Hạo hoàn toàn không để ý Vương Nhất Bác, nhìn chằm chằm về phía Tiêu Chiến, trong mắt tràn đầy sự phức tạp mà người đối diện không thể hiểu được.
"Cậu nói cho tôi biết lý do, tôi biết cậu không phải vì tiền cũng không phải vì quyền lực."
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đi qua ghế tựa ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Du Hạo, anh không hận hắn phản bội anh, nhưng anh không thể tha thứ khi hắn làm tổn thương tới Vương Nhất Bác.
Việc đã đến nước này, chắc hẳn rất nhiều bí mật đã được phơi bày, Du Hạo cũng không giấu diếm chút nào, liền một năm một mười đem tất cả mọi chuyện kể ra hết,
"Lão đại, thật xin lỗi, là tôi phụ sự tín nhiệm cùng với tình nghĩa của anh dành cho tôi. Từ trước đến nay tôi vô dục vô cầu, chỉ có một mục tiêu duy nhất là đi theo anh, hết lòng hỗ trợ anh."
"Thế nhưng là, nhân sinh nhật mười tám tuổi của Tuyết Nhi, ngày đó tôi uống quá nhiều,thấy cô ấy đã trưởng thành, không biết vì sao lại cưỡng đoạt cô ấy khiến cô ấy có thai với tôi. "
"Chuyện này không có ai biết, tôi lén lút mang theo Tuyết Nhi đi bệnh viện phá bỏ cái thai, tôi tự làm tôi tự chịu, là tôi nợ cô ấy."
Vương Nhất Bác im lặng giật giật khóe miệng, đây là câu chuyện cẩu huyết gì, lời chửi bậy sắp thoát ra khỏi miệng nhưng cậu thấy tình hình hai người đang căng thẳng nên vẫn là cố kìm nén lại.
"Anh đối với Vương Nhất Bác rất nghiêm túc làm cho Tuyết Nhi cảm thấy bất an, cô ấy âm thầm điều tra Vương Nhất Bác, kết quả lại không tìm được gì chứng tỏ cậu ấy không đơn giản."
"Cô ấy tới tìm tôi, muốn tôi giúp đỡ cô ấy loại bỏ Vương Nhất Bác, lúc đầu tôi không đồng ý, nhưng cô ấy lại nhắc đến đứa bé kia, tôi nợ cô ấy mạng của đứa nhỏ cho nên tôi đồng ý."
"Chuyện sau đó thì anh cũng biết rồi, Tuyết Nhi lợi dụng lão gia đi thành phố D bắt cóc người của Lưu gia, biết Thành Hải đang ở nước K liền cùng hắn ta giao kèo bí mật sau đó thì hành động."
"Thành Hải lẫn trốn ở thành phố A là tôi che giấu tung tích của hắn, còn đặt máy nghe lén trong văn phòng của anh nên mới biết được kế hoạch cứu viện, ngăn cản thành công kế hoạch cứu viện của anh."
"Tôi có chút hiếu kì, anh đã ngủ với cô ta lại có ý định thành toàn cho cô ta với Tiêu Chiến, anh không sợ mình sẽ được đội mũ xanh hay sao?"
Nghĩ đến lúc trước Tiêu Chiến cùng Du Tuyết suýt chút nữa đã đính hôn, Du Hạo vội vàng mở miệng giải thích,
"Không, tôi không có ý nghĩ này, lúc trước biết tin tức Tuyết Nhi sẽ đính hôn cùng lão đại tôi cũng rất bất ngờ, tôi không biết cô ấy sẽ dùng tới cách này, nhưng lúc đó tôi không có cách nào nói ra sự thật. Lão đại,tôi xin lỗi."
Tiêu Chiến trầm mặc thật lâu, cái gì cũng không nói liền mang theo Vương Nhất Bác đi thẳng một mạch ra ngoài, anh từ trước đến nay đều biết lòng người khó đoán, cho nên rất ít tin tưởng ai, những mối quan hệ từ trước đến nay đều kết giao nhạt như nước.
Nhưng cuối cùng, con người cũng không phải là cỏ cây, làm sao có thể tuyệt tình. . .
15/08/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro