Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàng Tiêu thị, Tiêu Chiến trầm ngâm nhìn tài liệu để trên bàn,

"Đã tìm được người nhưng hắn chết rồi?"

Trên mặt của Mạc Tần hiện lên một tia kinh ngạc không biết làm sao, kết quả này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của hắn,

"Chuyện này là cậu tự mình điều tra, nếu cậu không để lộ bất cứ thông tin nào thì đối phương làm sao biết được mà đi trước một bước để giết người diệt khẩu?."

Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện nên làm cho Tiêu Chiến bị phân tâm. Anh vừa mới vượt qua đả kích về chuyện của cha Tiêu bây giờ lại đến trợ lý anh tin tưởng nhất lại phản bội anh, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột làm anh cảm thấy bản thân rất là mệt mỏi.

"Mặc dù manh mối bị gián đoạn, nhưng chúng ta cũng không phải không có thu hoạch gì. Ít nhất chúng ta biết được chuyện của tiểu thiếu gia hai năm trước mặc dù lão gia có nhúng tay vào nhưng ông ấy không phải chủ mưu mà chắc là bị người ta lợi dụng.."

"Cậu tiếp tục đi điều tra, sau này tất cả mọi chuyện, để Mạc Tư Ngọc báo cáo với tôi, cẩn thận mọi chuyện, đừng để người khác lại đi trước một bước."

"Đã biết, thưa Tiêu tổng."

Tiêu Chiến đem tất cả những lực lượng nòng cốt của cùng thế lực ngầm của Tiêu thị đều xem xét qua một lần, anh không thể nào không nghi ngờ ba người kia.

Du An, Du Hạo, Du Sấm, được nhận vào Tiêu gia lúc ba tuổi để tiếp nhận huấn luyện, đi theo anh từ lúc 18 tuổi tới giờ. Tính đến nay cũng đã gần mười năm, mặc dù quan hệ là cấp trên cấp dưới nhưng anh lúc nào cũng xem họ như anh em của mình.

Nhưng lại sự thật đã bày ra ở trước mắt, ba người này thật sự cấu kết với người ngoài để phản bội anh. Nhưng mục đích của họ chỉ đơn giản là muốn tính mạng của Vương Nhất Bác thôi sao? Nhưng ngoại trừ việc này ra thì họ chưa làm chuyện gì đi quá giới hạn.

Nhưng mọi chuyện sau đó đều chứng minh rằng Du Tuyết là người được lợi nhiều nhất. Vương Nhất Bác rời đi cô càng khiến mẹ Tiêu thuận lý thành chương nhận định địa vị của nàng trong Tiêu gia, nàng cũng thuyết phục thành công thuyết phục cha mẹ của anh đáp ứng chuyện tiền trảm hậu tấu trong việc đính hôn của cô với anh.

Có điều, cô không có khả năng thực hiện được những việc kia, Tiêu Chiến chưa bao giờ để cô nắm giữ những gì liên quan đến thế lực ngầm bởi vì thân phận của cô.

Có thể làm cho cha của anh từ một người tính tình cẩn thận mà lại cam tâm tình nguyện chịu nỗi oan ức này ngoại trừ Du Tuyết ra thì không có ai khác. Xem ra nếu muốn bắt được phản đồ bên cạnh mình, để biết được sự thật thì chỉ có thể bắt đầu từ chỗ của Du Tuyết.

Trong căn phòng âm u, mờ tối, Vương Nhất Bác chậm rãi lung lay chiếc roi đặc chế ở trong tay đặc, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai của mọi người,

"Tôi không có kiên nhẫn để chơi trò im lặng với các người, đừng bao giờ chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi."

Bốn người đang quỳ trên mặt đất, đều là người bắt được trong hầm rượu tư nhân của Vương Nghiêu Tuyền còn có những người thân tín của Thành Hải.

Trên môi Vương Nhất Bác nở một nụ cười nhếch nơi khóe miệng, ném đi cây roi trong tay bước chân đi ra ngoài,

"Giữ họ lại cũng không được gì, đem tới huyết lao cho mọi người cùng tập luyện đi."

Bọn họ cho rằng Vương Nhất Bác muốn lấy thông tin từ chỗ họ thì họ không cần sợ hãi nhưng mọi chuyện nằm ngoài dự đoán của bọn họ, thiếu niên mới nắm quyền này năng lực rất tốt, làm việc không kiêng nể ai, thật sự không thể khinh thường làm cho những người trên mặt đất bắt đầu hoang mang, lo lắng.

Nghe được hai chữ huyết lao, bọn họ hiểu rất rõ chỗ này, so với Địa Ngục thì nơi này càng đáng sợ hơn.

"Tôi nói, chúng tôi nói, cậu muốn biết cái gì chúng tôi đều nói, van cậu cho chúng tôi chết một cách nhẹ nhàng nhất!"

Đi tới cửa ra vào người dừng bước, quay đầu lại lộ ra một cái ngây thơ vô tội nụ cười, nhưng lời nói ra lại làm cho người khác thấy lạnh cả người,

"Nhưng bây giờ tôi lại không muốn biết nữa thì làm sao bây giờ? Chỉ có thể làm phiền các người đi đến huyết lao để tiểu gia hỏa của chúng tôi huấn luyện qua một chút. Các chú yên tâm, trong vòng một tháng các người sẽ không chết mà ngược lại sẽ rất vui vẻ."

Hình Khiếu Lê phất tay để cho những người khác giải quyết những chuyện còn lại, hắn bước nhanh theo Vương Nhất Bác mang theo nghi vấn hỏi,

"Cậu chủ, bọn họ cùng Thành Hải khẳng định có liên quan cậu không hỏi thật sao?"

"Không cần, tin tức của bọn họ chưa chắc chính xác, Thành Hải trốn ở thành phố A nơi đó là địa bàn của Tiêu thị, Tiêu Chiến bây giờ đã có phòng bị, mối liên hệ giữa bọn họ sớm đã không còn nữa."

"Tôi đã làm theo yêu cầu của cậu, phái người đi điều tra nữ nhân kia, trước mắt không phát hiện được gì."

"Không sao, cô ta tự cho là mình thông minh nhưng không ngờ rằng mình chỉ là một quân cờ mà thôi. Đối với Thành Hải thì cô ta còn chút lợi dụng, bất quá hắn là một người sẽ không cam lòng sống cuộc sống lẫn trốn mãi như vậy."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào cửa sổ âm u lạnh lẽo, cậu còn có chuyện phải làm, cậu không có thời gian, càng không có hứng thú để chơi trò đuổi bắt này. Thành Hải, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.

"Khiếu Lê, anh cùng Trác Nhiên đi đến thành phố A với tôi, Lận Nhu ở lại bảo vệ A Thành. Tôi không có thời gian chơi trò mèo vờn chuột với bọn họ."

"Tôi biết rồi, thưa cậu chủ. Đúng rồi, thành phố D bên kia đã điều tra rõ ràng, Tiêu lão gia có tự mình đi A đại để điều tra hồ sơ nhập học của cậu. Sau đó Lưu gia nhận được một số tiền khoảng hai trăm vạn được chuyển vào trong tài khoản, chắc chắn là do Du Tuyết chuyển vào."

"Quả nhiên là như vậy. Được rồi, đi chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta xuất phát."

Tiêu Mặc gần đây đứng ngồi không yên, mí mắt phải cứ giật hoài, y luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra. Đúng là như vậy, dự cảm của y trở thành sự thật, chính là y bị đánh ngất xỉu.

"Chuyện gì đây, vì sao mỗi lần xảy ra chuyện thì người bị bắt cóc đều là ta?" Tiêu Mặc âm thầm oán giận ở trong lòng một trận, y cảm nhận tay và chân mình bị trói thật chặt, không thể cử động.

Y ngắm nhìn bốn phía, nơi này hẳn là một cái nhà kho bị vứt bỏ, y lại vểnh tai mắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, có âm thanh của thuyền, như vậy là có bến tàu ở gần đây?

Tròn lúc Tiêu Mặc vẫn đang phân tích hoàn cảnh hiện tại của mình, tìm ra điểm đặc biệt của nơi mình bị nhốt, một người nam nhân độ tuổi trung niên đi tới trước mặt y, hắn quan sát thấy thiếu niên vẫn ung dung, không chút sợ hãi.

"Thật không hổ danh là người của Tiêu gia, lúc này lại còn có tâm tình dò xét hoàn cảnh, thực sự khiến cho người ta bội phục."

Tiêu Mặc nhìn chằm chằm dáng vẻ của nam nhân, trong lòng thầm nhớ lại những gì liên quan đến người này nhưng y hoàn toàn không có ấn tượng gì, người này mình chưa từng gặp qua.

"Ông là ai? Vì sao lại bắt tôi đến đây?"

"Chậc chậc, năm đó cậu đi lầm vào đảo không người, vốn dĩ ban đầu cậu đã sớm mất mạnh, nhưng không nghĩ tới tên ngốc Vương Nhất Bác lại cứu cậu đi, bây giờ cậu lại rơi vào trong tay tôi. Tiêu nhị thiếu gia, cậu nói xem đây có phải là thế sự vô thường hay không?."

"Thì ra ông chính là Thành Hải, xem ra, ông  bắt tôi là muốn dụ Nhất Bác đến đây? Thật đáng tiếc, tôi và cậu ấy giao tình không sâu, chỉ sợ là làm ông thất vọng rồi."

Thành Hải cúi người xuống cười không thành tiếng, đi về phía cửa nói với người ở phía ngoài vài câu, mới lần nữa quay trở lại tùy ý lấy một cái ghế ở bên cạnh đi về phía Tiêu Mặc ngồi xuống,

"Tiêu nhị thiếu gia  đương nhiên không đủ để tôi dụ được tiểu tử kia, chỉ có điều cậu là em trai ruột của Tiêu Chiến. Năm đó Vương Nhất Bác không sợ thân phận mình bị phát hiện, bất chấp mọi nguy hiểm xông vào đảo không người cứu cậu ra không phải vì cậu là em trai của Tiêu Chiến sao?"

"Ban đầu tôi tính bắt Tiêu Chiến là phương án tốt nhất, đáng tiếc là nguy hiểm quá lớn, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất Tiêu nhị thiếu gia một lần, kết quả đạt được cũng sẽ giống nhau."

Thành Hải đem một cái lựu đạn tự chế trói trên người của Tiêu Mặc, lại vì cậu mà khoác lên áo khoác cho y, lấy băng dính dán vào miệng Tiêu Mặc nói,

"Tiêu nhị thiếu an tâm ở lại đây a, tôi khẳng định Vương Nhất Bác sẽ đến cứu cậu. Ha ha ha ha ha ha ha. . ."

Tiêu Mặc thấy lựu đạn đặt trên người mình thì vô cùng lo lắng. Thành Hải nói đúng, Vương Nhất Bác vì mình, vì Tiêu Chiến, dù biết rõ là cạm bẫy nhưng cậu vẫn sẽ không ngần ngại mà bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro