Chương 11
Mạc Tần nhìn tất cả thông tin mình điều tra được, mọi chuyện rất là bình thường, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy có chỗ kì lạ, liền đem tất cả sự việc liên kết lại một lần liền phát hiện một chỗ rất kỳ lạ.
Mười giờ bảy phút ra khỏi biệt thự đi về phía sân bay, khoảng mười lăm phút sau đổi xe cũng thay đổi thời gian lên máy bay.
Theo lý mà nói, từ biệt thự đi đến sân bay khoảng bốn mươi phút, không có việc trễ thời gian bay đến mức phải đổi vé. Như vậy trong ba giờ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người được cử đi điều tra những việc xảy ra thì phát hiện lúc Vương Nhất Bác từ biệt thự đi về phía sân bay bị người khác theo sát, sự việc xảy ra ngoài ý muốn nên phải thay đổi tất cả lộ trình của chuyến bay. Ngoại trừ Tiêu thị ra thì không ai có thể làm được như vậy nữa.
Mạc Tần nhận thấy được mức độ nghiêm trọng của sự việc liền cầm tất cả tài liệu điều tra được đi đến gõ cửa phòng Tổng giám đốc.
“Tiêu tổng, tiểu thiếu gia trên đường từ biệt thự đến sân bay chắc là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới làm trễ chuyến bay của cậu ấy. Tôi tìm người đi điều tra ở sân bay thì nhân viên công tác ở đó nói hình như là có người cố tình thay đổi thông tin của cậu ấy.”
“Bất quá, lại tìm được một công nhân vệ sinh cung cấp đầu mối có ích. Người đó nói nhìn thấy một người có dáng dấp giống như minh tinh ôm theo một thiếu niên trên người chằng chịt vết thương nửa tỉnh nửa mê đi vào phòng VIP của máy bay ngồi chờ.”
“Mặt khác, tin tức từ biệt thự đến sân bay đều bị người khác phá hủy, ngoại trừ người bên cạnh tiểu thiếu gia thì tạm thời không thể tra được đến cùng trong ba giờ đó đã xảy ra chuyện gì.”
Tiêu Chiến sắc mặt âm trầm nhìn trong tay tài liệu, lửa giận ngút trời nóng đến hắn thiếu chút nữa đánh mất lý trí,
“Mạc Tần, âm thầm đi tìm Hacker, xem có thể khôi phục video giám sát hay không, chuyện này phải âm thầm điều tra không được để lộ ra bên ngoài.”
Tiêu Chiến vừa nghĩ tới có thể là người của mình làm tổn thương Vương Nhất Bác, để cho cậu hiểu lầm mình thì anh liền tức giận muốn đem tất cả những người có liên quan giết hết.
Khó trách được tiểu bảo bảo lại nói như vậy. Chỉ sợ cậu hiểu lầm anh, nghĩ rằng anh muốn giết cậu.
“Tiêu tổng, có một chuyện rất kì lạ. ”
“Cậu nói đi.”
“Tiểu thiếu gia rời đi chắc chắn do người của ảnh dực hộ tống. Theo tôi tìm hiểu thì Hình Khiếu Lê của ảnh dực là sát thủ nổi tiếng tàn nhẫn, thân thủ nhanh nhẹn. Có thể chặn giết tiểu thiếu gia trong tay anh ta, còn làm cho anh ta bị thương e là không dễ dàng.”
Tiêu Chiến nghe Mạc Tần nói xong, trong giọng nói tràn đầy sát ý,
“Không có sự cho phép của tôi thì cho dù là Du An cũng không điều động được nhiều cao thủ như vậy đi chặn giết em ấy. Chỉ có một khả năng là Tiêu thị có kẻ cấu kết với người ở bên ngoài."
" Chính xác là như vậy.”
“Cậu tiếp tục điều tra về camera giám sát hai năm trước, nói với Tiểu Ngọc nhi âm thầm điều tra các mối quan hệ xã hội của Du An cùng hành tung của cậu ta trong những năm gần đây.”
“Vâng.”
Buổi tối về đến nhà, Tiêu Chiến lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại quen thuộc, không chút do dự ấn nút gọi đi,
“Alo… Tiêu Chiến?”
Giọng nói khàn khàn của thiếu niên ở đầu dây bên kia vang lên làm cho tinh thần của Tiêu Chiến tỉnh lại không ít. Nước K giờ này chắc là rạng sáng, chính mình lại quên điều đó lại gọi điện thoại giờ này chắc là đánh thức tiểu bảo bảo.
“A… Anh không cố ý đánh thức em, anh, anh chỉ là..."
“Anh có chuyện gì sao?”
Tiêu Chiến bị cậu hỏi đột ngột không biết mình nên hỏi cậu vấn đề nào? Hỏi cậu hai năm trước xảy ra chuyện gì? Hay hỏi vết thương trên người cậu lúc đó có được xử lý tốt hay không? Hay là hỏi cậu có tin những người chặn giết cậu là do anh ra lệnh hay không?
Hay là sẽ hỏi cậu đến bây giờ còn yêu anh hay không?
Vương Nhất Bác không có cúp điện thoại, vẫn kiên nhẫn chờ đợi Tiêu Chiến nói chuyện, Tiêu Chiến nghe tiếng hít thở của đối phương qua ống nghe thì tâm tình của anh đột nhiên dâng lên sự nôn nóng cùng bất an.
“Anh không có đính hôn, là ý kiến của cha mẹ anh, anh từ chối rồi."
Tiêu Chiến thấy thật lâu bên kia không có đáp lại lời anh nói, nếu không phải anh luôn nghiêm túc lắng nghe thì không thể nghe được tiếng hít thở cùng lời nói của cậu ở đầu dây bên kia.
“Ừm.”
“Hai năm qua, anh vẫn luôn rất nhớ em. Anh hận em càng nhiều thì nỗi nhớ về em trong anh cũng nhiều theo. Anh muốn đem em khóa chặt ở bên mình, cả đời này cũng không buông tay em.”
“Tiêu Chiến, anh uống say phải không?”
“Vương Nhất Bác, hai năm nay em sống có tốt không? Có người làm bữa sáng cho em không? Có người nấu canh cho em không? Có người cùng em vượt qua những đêm tối cô đơn hay không?”
“Tiêu Chiến, anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở nhà, thế nhưng trong nhà không có em anh thấy rất cô đơn, rất là quạnh quẽ. Bảo bảo, khi nào em trở về?”
Vương Nhất Bác nghe được tiếng bảo bảo quen thuộc qua điện thoại thì hốc mắt nhanh chóng ngập nước, cậu vội vàng cúp máy sợ Tiêu chiến nghe được tiếng nấc nghẹn ngào của cậu.
Với cậu thời gian hai năm này không tốt chút nào. Cậu thời thời khắc khắc tự thôi miên chính mình là Tiêu Chiến không yêu cậu thậm chí còn muốn lấy mạng cậu. Anh và cậu đứng ở hai chiến tuyến vĩnh viễn không thể ở cùng một chỗ.
Thế nhưng tình cảm từ trước đến nay đều không thể khống chế, bất kể cậu thôi miên chính mình cỡ nào thì cũng không thể quên được sự ôn nhu của nam nhân nọ, không thể quên được tình yêu khi xưa của hai người.
Khi nghe được tin tức anh đính hôn thì tâm cậu muốn hóa thành tro. Thậm chí cậu còn kích động đến mức muốn giết hết mọi người bên cạnh Tiêu Chiến, để trong mắt anh chỉ có hình bóng của mình, mặc kệ anh yêu cậu cũng được, hận cậu cũng được chỉ cần trong mắt anh chỉ có mình cậu là đủ rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi tỉnh rượu đầu của Tiêu Chiến đau đến muốn nổ tung. Hôm qua sau khi biết chuyện anh không biết làm gì liền về nhà uống rượu đến say mèm, trong cơn say anh không kìm chế được cảm xức của mình liền gọi điện cho Vương Nhất Bác, sau đó.....
Đợi một chút, chính mình gọi điện thoại cho tiểu bảo bảo sao? Cơn buồn ngủ thoáng cái qua đi, Tiêu Chiến đến ghế salon trong phòng khách tìm điện thoại của mình, lật xem nhật ký cuộc gọi, thấy hai chữ bảo bảo hiện lên rõ ràng làm anh sửng sốt một chút. Cuộc gọi kéo dài tới mười bốn phút.....
Cuộc gọi kéo dài mười bốn phút sau, bảo bảo không có cúp điện thoại, bảo bảo nói chuyện cùng mình sao? đến cùng là nói chuyện gì mà sao mình một chút cũng không nhớ.
Tiêu Chiến lần đầu giận chính bản thân mình đến vậy. Sao lại gọi cho cậu lúc mình uống say chứ? Tiêu Chiến sau một hồi kích động thì cũng chán nản để điện thoại xuống.
Mặc dù mọi chuyện điều tra chưa rõ ràng nhưng tiểu bảo bảo bị người của mình làm trọng thương là thật. Hiện tại anh không có cách nào đối mặt để nói chuyện với tiểu bảo bảo.
Điện thoại bảo có tin nhắn, là tin của Mạc Tần, nói là tin tức điều tra có tiến triển, nhưng tin này lại làm cho Tiêu Chiến đỏ cả hai mắt,
【 Trên đường tiểu thiếu gia từ biệt thự đi về phía sân bay thì xe bị mai phục ở ngay lối rẽ của biệt thự, thông tin điều tra được người đứng ở phía sau là Tiêu lão gia. 】
Nếu sự thật người làm tổn thương tiểu bảo bảo là cha mình, vậy thì đoạn tình cảm này của mình sau này làm sao có thể cứu vãn. Tiêu Chiến cầm chìa khóa xe liền hướng nhà cũ chạy tới.
Trong sân, Du Tuyết mặc quần áo ở nhà đang tưới hoa, Tiêu Chiến đứng cửa chính nhìn chằm chằm một chút, đột ngột phát hiện ra chính mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện.
“Alo, Tiểu Ngọc nhi, đi thăm dò tất cả mọi chuyện của Du Tuyết trong hai năm nay, tất cả những chuyện lớn, nhỏ điều tra rõ ràng.”
“Được, Tiêu tổng.”
Tiêu Chiến đứng một chút, mới đi vào bên trong, không để ý đến vẻ mặt đầy kinh ngạc của Du Tuyết mà đi thẳng vào trong hướng về thư phòng ở lầu hai đi tới. Giờ này cha Tiêu hẳn là đang luyện thư pháp ở thư phòng.
Phải nhanh chóng tìm ra chân tướng của sự việc thì mình mới có thể quang minh chính đại đem tiểu bảo bảo trở về.
12/08/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro