Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Ở bên trong nhà cũ của Tiêu gia, cha mẹ Tiêu ngồi ở trên ghế salon tâm trạng thấp thỏm nhìn con trai cả người tràn đầy sự tức giận, Du Tuyết cũng đứng ngồi không yên ở một bên ghế.

"Mọi người nói cho con biết, vì cái gì mà con là người trong cuộc cũng không biết mình sắp phải đính hôn?"

"Giấu con phát thiệp mời, bố trí khách sạn, đem tin tức phát tán rộng rãi. Nếu lễ đính hôn mà con không tới thì mọi người định kết thúc thế nào? Tìm người thay mận đổi đào hay sao?"

Tiêu Chiến ngữ khí rất là bình tĩnh, lại làm cho ba người bên cạnh đứng ngồi không yên,đây mới là sự bắt đầu cơn giận của anh thôi.

Mẹ Tiêu thở lại, đưa mắt nhìn Du Tuyết lại một bên năm lấy tay Tiêu Chiến,

"Tiểu Chiến, mẹ biết lần này là lỗi của chúng ta, Tuyết Nhi là người cùng con lớn lên, tính tình rất tốt. Con năm nay cũng đã ba mươi rồi, cha mẹ già rồi không có tâm nguyện gì khác là muốn nhìn con thành gia lập thất, có người chăm sóc con, lo lắng cho con.

Tiêu Chiến tuy bận kéo tay của mẹ mình ra nhưng lại nhìn về phía Du Tuyết, mỗi câu chữ anh nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng lại sắc bén như dao, đối với ba người lời nói của anh với họ lúc này khiến họ có cảm giác như mình bị lăng trì,

"Du Tuyết cô có biết là tôi đang rất xem thường cô không? Có thể thuyết phục cha mẹ tôi tiền trảm hậu tấu. Nhưng cô lại quên rằng Tiêu Chiến tôi là người để người khác có thể tính kế lên mình hay sao??"

"Du Tuyết, cô cảm thấy có cha mẹ tôi nâng đỡ liền có thể không kiêng nể ai cả hay sao? Nếu cô thấy không cần quyền lợi của Tiêu thị ở trong tay nữa thì tôi giúp cô thu về."

Tiêu Chiến nhìn ba người đang trợn tròn mắt sau những lời nói của anh thì anh không có biểu cảm gì, anh đứng dậy đi về phía cửa sau khi thay giày xong anh quay về những người phía sau, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng hiện lên vẻ tàn nhẫn,

"Lễ đính hôn không có nhân vật nam chính, truyền thông có đưa tin cũng sẽ có rất nhiều thông tin để viết. Nói xong anh nhìn về phía Du Tuyết, còn cô cả đời cũng không được đến gần tôi trong phạm vi mười mét."

Du Tuyết vẻ mặt đầy nước mắt, trong lòng hoảng loạn từng đợt liền suy sụp ngồi xuống đất. Nước cờ này cô đi quá sai rồi, Tiêu Chiến là một người cao ngạo thế nào cô là người biết rõ nhất, làm sao lại dễ dàng bị người khác an bày như vậy, cho dù là cha mẹ anh rùi anh cũng không dễ dàng thỏa hiệp.

Tiêu Chiến vẫy tay cho tài xế về nghỉ, một mình anh yên tĩnh trong đêm lại thấy mấy năm nay có quá nhiều chuyện phát sinh, tất cả giống như có người đứng ở phía sau làm cho anh cảm thấy mơ hồ, nội tâm của mình bây giờ loạn thành một đoàn.

Ngày mà anh gặp lại Vương Nhất Bác, anh chưa bao giờ nghĩ đến người kia sẽ quên anh đi, nên khi thấy thái độ lạnh nhạt của cậu thì anh cảm thấy vô cùng phiền muộn. Nghĩ thầm trong lòng đến cùng thì anh đã quên điều gì?

Chuông điện thoại di động vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của anh,

"Lão đại, người của chúng ta tại nước H bị tập kích, là người của ảnh dực"

"Tôi biết rồi."

Du An sau khi cúp điện thoại, bất đắc dĩ thở dài, lúc phát hiện Vương Nhất Bác ở thành phố A, hắn đã nhận được tin tức, dù sao cậu cũng là lão đại tân nhiệm của hắc bang nước K thì không thể làm người khác không nghi ngờ.

Nước H buôn bán vũ khí đột nhiên kiên hệ với bọn họ, muốn cùng hợp tác, Du An đã điều tra kỹ càng liền nắm lấy cành ô liu quyết định liều một phen. Mặc dù hắn biết hậu quả khi làm vậy sẽ đắc tội với ảnh dực nhưng hắn vẫn làm vì trước giờ hắn làm việc đều dựa vào thực lực.

Có điều hắn không nghĩ tới ảnh dực phản công nhanh như vậy, nhiều căn cứ buôn bán vũ khí bị tiêu diệt, người của bọn hắn cũng bị giết gần hết. Du An phải thay đổi cách nhìn đối với Vương Nhất Bác.

"Tiêu tổng đại giá quang lâm, không biết có gì có gì chỉ giáo?"

Ở trong biệt thự cùng ngoại thành,có người còn trong cơn ngáy ngủ trên người mặc bộ đồ ngủ màu đỏ sậm, trên đầu còn có chỏm tóc dựng đứng lên mang theo sự lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh gợi cảm. Nhìn vào có nét đơn thuần nhưng lại mang theo dục vọng, tuy hai cảm xúc trái ngược nhau nhưng khi ở trên người cậu lại vô cùng hài hòa, để cho người khác nhìn vào miệng đắng lưỡi khô.

Tiêu Chiến ánh mắt đột nhiên trở nên âm trầm, đè nén cảm giác dao động nới đáy mắt liền nói,

"Tại địa bàn của tôi mà dám cướp hàng, đả thương người của tôi. Cậu cho rằng tôi không dám làm gì cậu hay sao?"

"Thủ đoạn của Tiêu tổng hai năm trước tôi đã từng được trải qua thì như thế nào tôi lại không biết?"

Tiêu Chiến nhíu mày lại, không hiểu lắm ý trong lời nói của Vương Nhất Bác, hai năm trước rõ ràng là cậu làm sai, như thế nào hiện tại nghe lời cậu nói như đang đổ lỗi cho anh, còn châm biếm anh thì quả thực anh có lý cũng không thể nói.

"Tôi làm sao sánh được với sự quyết đoán của Vương thiếu gia đây, lấy thân làm mồi, đùa giỡn người khác đây?"

"Tiêu tổng quá khen."

Lúc Trác Nhiên bước vào, nhìn thấy hình ảnh rất quái dị, Vương Nhất Bác ăn bữa sáng của mình một cách chậm rãi, Tiêu Chiến thản nhiên đi vào phòng bếp hướng về phía pha cà phê.

"Cậu chủ, vé máy bay đã được đặt xong, buổi chiều bốn giờ."

"Ừm. Hai giờ cậu tới đón tôi."

Tiêu Chiến đem sữa bò đặt ở bên cạnh Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi,

"Cậu lại muốn rời đi?"

Vương Nhất Bác nhìn ly sữa bò còn hơi nóng ở trên bàn, cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm người trước mắt, cậu nghĩ tình cảnh hiện tại giống như mỗi buổi sáng vào lúc trước liền cảm thấy xúc động, cầm lấy ly sữa bò một hơi uống cạn.

"Tôi dù sao cũng vừa mới cướp hàng còn giết người trên địa bàn của anh, nếu tôi còn không biết tốt xấu tung hoành trên địa bàn của anh thì chỉ sợ đến sữa tươi cũng không thể uống được."

"Trác Nhiên, đồ được đem tới chưa giao cho Tiêu tổng sao?"

"Vâng. Tiêu tổng, hàng của nước H chúng tôi lấy được đã đưa đến tay Du An một cách an toàn không có chút tổn thất nào. Chuyện này xảy ra là do mâu thuẫn trong lúc buôn bán cũ khí nên bị công kích, các người cũng là bị tay bay vạ gió."

Tiêu Chiến không có phản ứng với lời nói của Trác Nhiên, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Vương Nhất Bác, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng là trầm mặc, xoay người bước một đường thẳng bước ra ngoài.

Thành Hải gần đây lẫn trốn rất cực khổ. Vương Nghiêu Tuyền rớt khỏi ngựa làm hắn ta trở tay không kịp. Thế lực ngầm ở ảnh dực bị diệt tận gốc, Vương Nhất Bác cho người truy tìm hắn ráo riết, rơi vào đường cùng hắn liền lặng lẽ đến thành phố A, nhờ người của Tiêu thị tương trợ.

Khi nhận được tin Vương Nhất Bác cho người tìm tới thành phố A khiến hắn đứng ngồi không yên, hắn của hiện tại giống như một  con chó bị mất chủ, một khi bị người của Vương Nhất Bác phát hiện thì e là hắn không trốn thoát được.

"Alo, ngươi nhanh chóng sắp xếp để ta rời đi, đi đến đâu cũng được, chỉ cần thoát khỏi sự truy lùng bên phía của Vương Nhất Bác là được."

"Ông cứ yên tâm trốn ở đó, người của Vương Nhất Bác sẽ không tìm ra được. Chờ cậu ta đi khỏi thành phố A tôi tìm cách đưa ông ra ngoài."

"Được, chờ Đông Sơn tái khởi, tôi nhất định sẽ giết chết cậu ta, hoàn thành lời hứa đối với ngươi."

Cúp điện thoại, Thành Hải cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần người của Tiêu thị chịu ra tay thì hắn muốn trốn sự truy tìm người bên phía Vương Nhất Bác đơn giản hơn nhiều. Chờ sau này hắn thoát được thì việc đầu tiên hắn làm là lấy mạng tiểu tử kia.

"A Chiến, ngày mai trở về nhà một lần, mẹ có chuyện muốn nói với con."

"Mẹ, nếu là chuyện đính hôn thì không cần thương lượng. Mẹ có thể yêu thương, chăm sóc Du Tuyết như người thân trong nhà cũng được, nhưng con tuyệt đối không cho phép cô ấy đến gần con."

Tiêu Chiến quả quyết cúp điện thoại, xoa xoa mi tâm, trong đầu đều là lời nói lúc sáng của Vương Nhất Bác. Cậu nói hai năm trước đã được chứng kiến qua thủ đoạn của mình là có ý gì?

Hai năm trước chính mình chỉ là không đáp ứng tha thứ cho cậu, không có đáp ứng chờ cậu, không tiếp tục ôm cậu mà thôi. Thế tại sao Vương Nhất Bác lại nói như vậy? Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy hai năm trước có chuyện xảy ra mà anh không hề biết.

"Mạc Tần, cậu đi điều tra xem hai trước khi Vương Nhất Bác rời khỏi thành phố A đã xảy ra chuyện gì?"

"Vâng, Tiêu tổng."

Mạc Tần nghe Tiêu Chiến nói vậy thì tảng đá đè nặng trong lòng hắn bấy lâu nay rốt cuộc  cũng được buông xuống. Hai năm này hắn nhìn Tiêu Chiến kìm nén cảm xúc trong lòng, hoàn thành tất cả công việc như một người máy, một chút nhiệt huyết cũng không có.

Bây giờ, nếu Tiêu tổng đã nguyện ý đi thăm dò chuyện có liên quan đến Vương Nhất Bác thì điều này có phải chứng minh rằng chứng tỏ anh nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro