Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9. (HOÀN)

9.

Tiêu Chiến không trực tiếp đưa Vương Nhất Bác lên giường, mà ôm vào phòng tắm.

Vương Nhất Bác giạng chân trên đùi anh, hạ thân bị Tiêu Chiến cầm trong tay luật động. Thân thể cậu có chút cứng đờ, hô hấp nhẹ mà gấp, hồi lâu sau rốt cuộc nhịn không được, run run hỏi: "Không làm hả?"

Tiêu Chiến liếc cậu một cái: "Không làm."

Ánh mắt Vương Nhất Bác buồn bã, thiếu chút nữa treo hai chữ 'mất mát' lên mặt.

Tiêu Chiến thật sự không đành lòng nhìn dáng vẻ lo được lo mất của cậu, thở dài: "Còn chưa nói rõ ràng, làm cái rắm."

Vương Nhất Bác có chút mờ mịt nghiêng đầu: "Nói gì?"

"..." Tiêu Chiến liếm liếm răng, lại đánh một cái lên mông thịt của cậu——"bốp".

Vương Nhất Bác nhào vào lồng ngực anh, trong cổ họng cuộn lên một tiếng rên rỉ khó nhịn.

"Em không tò mò tại sao anh nói em 'nói lời khó nghe' sao? Hửm?"

"Bốp."

"Không tò mò 'Không chịu lắng nghe' có ý gì sao?"

"Bốp."

"Không tò mò tại sao anh tức giận?"

"Bốp."

"Không tò mò tại sao anh rút lui khỏi ngành?"

"Bốp."

"A——Chiến ca!" Vương Nhất Bác đột nhiên co rút toàn thân.

Cảm giác quần áo phần bụng một mảng ướt át, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn thoáng qua, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác đang tựa trên vai anh còn chưa hồi thần: "Em..."

Anh không ngờ nhiều năm không gặp, Vương Nhất Bác lại mẫn cảm đến mức bị anh đánh vài cái đã bắn ngay lập tức.

"...Em không phải cấm dục nhiều năm đấy chứ?"

Vương Nhất Bác vô lực cắn một cái trên cổ anh: "Nếu không thì sao? Anh mong chờ em ra ngoài tìm người khác hả?"

"Em cũng không phải không có tay..."

"Tay làm sao sướng bằng anh, không bắn được."

"..." Tiêu Chiến giơ tay lên, dường như lại muốn đánh cậu.

Vương Nhất Bác cảm nhận được động tác của anh, mắt nhắm nghiền, cả người theo bản năng co lại trong ngực anh.

Cuối cùng Tiêu Chiến chỉ nhéo một cái trên mông thịt của cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lại nói mấy câu khó nghe rồi phải không."

Hai người giằng co trong chốc lát, trong lòng Vương Nhất Bác như có bệ đỡ, nói chuyện cũng càn rỡ hơn một chút: "Em không phải nói khó nghe, là ăn ngay nói thật thôi."

Tiêu Chiến "Hừ" một tiếng: "'Khó nghe' cũng là ăn ngay nói thật hả?"

Vương Nhất Bác ngẩn người một lúc mới phản ứng kịp——Tiêu Chiến đang chỉ lần đó vô tình gặp nhau ở câu lạc bộ, cậu đã nói gì đó với đồng đội trên xe.

Vương Nhất Bác nói: "Anh cũng nghe thấy hả?"

Tiêu Chiến "Ừ" một tiếng, lại hung ác lườm cậu: "Nếu em dám nói là lời thật lòng, anh sẽ ném em ra ngoài, ai muốn lấy thì lấy."

Vương Nhất Bác cười nịnh nót dính lấy anh: "Không dám không dám."

Tiêu Chiến không chịu nổi mà bĩu môi, nhưng lại không đẩy cậu ra, lầm bầm nói: "Rõ ràng là cố ý chọc giận anh."

Vương Nhất Bác không nói gì, nghĩa là cam chịu.

Sư tử nhỏ từ trước đến nay rất bướng bỉnh, lúc trước có thể nói dứt khoát như vậy, đương nhiên không có khả năng dễ dàng hối lỗi.

——Có lẽ vì, trong tiềm thức còn tin lời Tiêu Chiến từng nói: Anh vẫn luôn ở đây. Đó là lí do tại sao cậu dám phách lối nhiều năm như vậy.

Nhưng, không có ai nguyện mãi mãi chờ cậu.

Trong lúc cậu còn đang vật vã với cái kết thảm hại của năm đó, đối phương đã tiến rất xa về phía trước——xa đến mức suýt chút nữa cậu không đuổi theo kịp.

Nghĩ tới đây, Vương Nhất Bác căm giận cắn lên cổ Tiêu Chiến một cái: "Anh rút lui khỏi ngành mà không nói với em, nói không quen cũng chẳng sai."

Tiêu Chiến túm gáy cậu kéo ra: "Vì vậy anh mới nói, em không những nói khó nghe còn không biết lắng nghe."

"...?"

"Ngày đó anh có tìm em phải không? Anh hỏi có thể nói riêng vài câu. Em thì sao? Giả vờ như không nghe thấy đưa cho anh một ly rượu. Anh đã nói thẳng ra là có chuyện muốn nói, em lại cứ như vậy xoay người đi." Tiêu Chiến liếc mắt, "Vừa đấm vừa xoa, em không chịu nghe lời, anh cũng không còn cách nào."

Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người: "Khi đó anh muốn nói với em chuyện này? Anh quyết định rút lui từ khi đó rồi hả?"

"Không, còn sớm hơn. Từ ngày em thẳng thừng vứt bỏ anh, anh đã bắt đầu nghĩ đến chuyện này." Tiêu Chiến nói rồi cười khổ một tiếng, "Con người anh mặc dù phần lớn thời điểm khá lý trí, nhưng một khi đã xúc động, cũng rất dễ làm ra quyết định ảnh hưởng đến cả đời người, hơn nữa trong nháy mắt anh đã dự tính hết thảy."

Anh nâng Vương Nhất Bác lên một chút, để cậu ngồi vững hơn: "Ví dụ như, lần đầu tiên anh muốn em. Cũng ví như, ngày em vứt bỏ anh."

—— hai lần đều liên quan đến Vương Nhất Bác.

Lần thứ nhất, anh cảm thấy đời này chính là cậu.

Lần thứ hai, anh cảm thấy đời này nếu thiếu cậu, hết thảy những thứ khác có hay không cũng không quan trọng.

Anh nói: "Ngày đó sau khi tiếp điện thoại của em, anh đã quyết định xong, phải ứng phó thế nào với thời hạn hợp đồng, phải làm thế nào để bản thân lui về tuyến hai tuyến ba, cho đến khi không còn ai nhớ đến anh——anh thậm chí đã suy nghĩ kĩ làm thế nào để bắt đầu gây dựng sự nghiệp cũ, để ngừa sau khi rút lui không nuôi nổi em."

Anh nói rồi bắt đầu cười rộ lên: "Nhà này cũng bắt đầu để ý từ lúc đó, tìm một tiểu khu vừa mới xây, nghĩ đến chờ thêm vài năm nữa anh chính thức lui khỏi ngành, tiểu khu này vẫn còn mới nhưng không đến mức lạnh lẽo, ở lâu sẽ có chút hơi người."

"Ngày đó tìm em muốn nói chuyện, thật ra đã chuẩn bị gần như xong xuôi, nhà ở đã lắp đặt thiết bị xong, chỉ có điều, từ nay về sau anh sẽ biến mất khỏi ngành giải trí——anh định nói với em chuyện anh muốn rút lui, sau đó đưa em địa chỉ mới của anh, để em quyết định có muốn tới ở cùng anh hay không, kết quả đến cơ hội nói em cũng không cho anh."

Anh thật sự đã đi về phía trước, nhưng chưa từng muốn từ bỏ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chôn mặt trong cổ anh, một mực im lặng.

Tiêu Chiến nhớ tới gì đó, vỗ vỗ cậu: "Nói đến địa chỉ mới, anh còn chưa hỏi em, sao em tìm được nơi này? Chỗ ở này anh không nói với bất kì người bạn nào."

Vương Nhất Bác nói: "Em gọi điện hỏi mẹ anh."

Tiêu Chiến sững sờ, ngay sau đó bộ dạng dường như còn tiếc hận, thở dài một hơi: "Cẩn thận mấy cũng có sai sót——Mẹ kiếp đau!"

Vương Nhất Bác lại bắt đầu cắn anh, lần này cắn rất dùng sức, thẳng đến khi Tiêu Chiến kêu lên, mặt thì nhăn nhó mới bằng lòng buông miệng ra.

Trên cổ lưu lại dấu răng màu đỏ tía, vài chỗ dường như còn hơi rách da, chảy ra một ít máu.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm dấu răng hồi lâu, như là đau lòng, đầu lưỡi thò ra liếm liếm chỗ kia, thanh âm rầu rĩ: "Vạn nhất em thật sự không tìm được anh thì sao?"

Tiêu Chiến cong khóe miệng nở một nụ cười: "Không có vạn nhất, anh không nghĩ rằng em sẽ tới tìm anh lần nào nữa."

"Sau khi trở về từ câu lạc bộ, mỗi ngày anh đều chờ tin nhắn của em. Anh nghĩ, Vương Nhất Bác là người hiếu kỳ như vậy, có lẽ sẽ nhịn không được hỏi anh muốn nói gì chứ nhỉ? Nhưng quả nhiên xa cách quá lâu, anh đã không nhìn thấu được tâm tư của em nữa rồi."

"Vương Nhất Bác, em còn nhớ anh đã từng nói với em, chỉ cần em chưa chán ngán, anh vẫn hoan nghênh em tới dính anh. Nhưng sau lần ở câu lạc bộ, anh càng nghĩ càng cảm thấy, em hẳn đã ngán muốn chết."

"Nhưng dù vậy, anh vẫn mang theo chút may mắn đợi chờ, vẫn luôn chờ đến ngày sinh nhật 35 tuổi, khoảng khắc phòng làm việc tuyên bố anh rút lui ——"

Tiêu Chiến dừng một chút, tự giễu nói: "Anh vốn là tự nói với chính mình, chỉ chờ em đến ngày anh 35 tuổi, nếu em vẫn chưa tới, anh cũng sẽ từ bỏ."

"——Nhưng anh phát hiện anh căn bản không bỏ được."

"Vì vậy, lúc chính thức dọn vào đây ở, thiết bị lắp đặt, đồ dùng trong nhà, vật dụng hàng ngày, anh vẫn chuẩn bị hai phần."

Tiêu Chiến ý thức được bản thân không thể từ bỏ Vương Nhất Bác, nhưng lại không muốn quấy rầy cuộc sống của đối phương, cho nên chỉ lui ở một góc, tự mình tạo ra hiện thực giả dối Vương Nhất Bác sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

——Hoặc là nói, đã chu toàn chuẩn bị xong hết thảy, tùy thời hoan nghênh Vương Nhất Bác một lần nữa bước vào cuộc sống của anh.

"Anh đã sẵn sàng làm lốp xe dự bị cho em cả đời ——" Tiêu Chiến nói như chọc cười chính mình, đôi mắt cong cong, "Vì vậy hôm nay em tìm tới, anh thật sự rất mừng."

Vương Nhất Bác vẫn luôn trầm mặc không nói gì, hồi lâu sau bỗng nhiên nhúc nhích trong ngực anh, ngồi thẳng người, hai tay vòng qua vai anh, chóp mũi chạm nhau, đột ngột nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Khóe môi Tiêu Chiến vẽ ra nụ cười: "Cảm ơn."

——Ngày sinh nhật tuổi ba mươi lăm cũng là lúc anh tuyên bố rút lui khỏi ngành giải trí, mà khi đó Vương Nhất Bác đang tiến hành huấn luyện kín, lúc này thật ra đã qua sinh nhật anh vài ngày.

Nhưng anh vẫn rất nguyện ý nhận một câu "Sinh nhật vui vẻ" đến trễ, dù sao khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh cũng đã mặt dày mày dạn xin cậu một lời chúc rồi.

Tiêu Chiến không ngại chủ động một lần nữa, cũng không để ý bản thân hay đối phương yêu nhiều hơn.

Vì người là Vương Nhất Bác.

Đối với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vĩnh viễn có đặc quyền được tha thứ và dung túng vô điều kiện.

"Thật xin lỗi." Vương Nhất Bác lại nói.

Tiêu Chiến nhếch lông mày: "Xin lỗi cái gì?"

"'Nói chuyện khó nghe', 'không chịu lắng nghe', 'không làm nũng'."

Tiêu Chiến hơi sững sờ, ngay sau đó cười ha hả ôm cậu, khẽ hôn lên khóe môi đang mím một cái: "Vương Nhất Bác, em ngốc hả."

"Thật ra chỉ cần em dịu dàng với anh một chút ——"

Hoặc là ——

Em chỉ cần cười với anh một cái, anh sẽ hòa giải với cả thế giới.

.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro