Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8.

8.

Sáu tháng cuối năm Vương Nhất Bác theo đội xe tiến hành một khóa huấn luyện kín, mấy ngày liền phải giao nộp điện thoại, máy tính không có mạng, ngoại trừ mỗi ngày có thể thông qua ti vi trong phòng sinh hoạt tìm hiểu về các sự kiện trên thế giới, thì hầu như cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Vì vậy, sau khi khóa huấn luyện kín kết thúc, Vương Nhất Bác vừa mở điện thoại, tin nhắn dồn dập và những cuộc gọi nhỡ khiến hệ thống điện thoại của cậu đơ luôn rồi.

Vương Nhất Bác có chút mờ mịt. Tuy nói lúc trước mỗi ngày cậu nhận được rất nhiều tin nhắn, nhưng hình như đây là lần đầu tiên điện thoại trực tiếp đơ luôn?

Khó khăn mở từng cuộc gọi nhỡ trước đó, phát hiện hơn phân nửa đều là người đại diện và trợ lý trong ngành giải trí gọi tới.

Theo bản năng cậu cảm giác được có điều gì đó không ổn ——theo lý mà nói, mấy năm nay lịch trình của cậu ngày càng ít, trước khi huấn luyện cũng đã nói với công ty, không đến mức có chuyện gấp cần tìm cậu như vậy.

Giả như, gấp đến mức cần cậu ra mặt, thì hoàn toàn có thể trực tiếp đến đội xe tìm cậu mà?

Cậu suy nghĩ một lúc, trước tiên gọi cho người đại diện: "Alo?"

"Alo? Tổ tông à, có chuyện gì thế?" Đối phương hoàn toàn không nhớ đã từng gọi rất nhiều cuộc cho Vương Nhất Bác, lại còn hỏi cậu tại sao gọi.

Vương Nhất Bác có chút cạn lời: "Đáng lẽ là em hỏi chị có chuyện gì mới đúng? Chị có biết mấy ngày nay đã gọi cho em bao nhiêu cuộc không?"

"À," Người đại diện như là đột nhiên nhớ ra, "Có chuyện muốn nói với em, nhưng cũng đã qua vài ngày rồi."

"Chuyện gì?"

"Tiêu Chiến lão sư rút lui khỏi ngành rồi."

Vương Nhất Bác sững sờ: "Ai cơ?"

"Tiêu Chiến đó," Người đại diện nói, "Đã từng là Chiến ca của em."

Đùng một tiếng, điện thoại Vương Nhất Bác tuột từ trên tay rơi xuống đất.

Vương Nhất Bác ngồi trong xe, đang cầm điện thoại lộp bộp đánh chữ.

Cậu gửi tin nhắn cho danh sách bạn bè, hỏi chỗ ở hiện tại của Tiêu Chiến ——sau khi biết được tin cậu ngay lập tức đi hỏi Tiêu Chiến, lại phát hiện không gửi tin nhắn được, thử gọi điện thoại cho anh, những cũng không có cách nào kết nối.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến chặn.

——Cậu bị người đã từng nói "Anh vẫn luôn ở đây", chặn.

Ý thức được điều này Vương Nhất Bác suýt chút nữa đập vỡ điện thoại của mình——nhưng cậu nghĩ đến mọi khả năng liên lạc với Tiêu Chiến đều nằm trong điện thoại này, nếu đập vỡ thật, cậu sẽ thật sự triệt để mất liên lạc với Tiêu Chiến.

Vì vậy cậu đành phải siết chặt điện thoại, không ngại làm phiền người khác mà gửi tin nhắn giống nhau cho từng người một.

Nhưng rõ ràng không ai biết Tiêu Chiến ở đâu, mấy địa chỉ bị bới ra lúc Tiêu Chiến còn trong ngành giải trí đã bị người hâm mộ bao vây mấy ngày nay, nhưng thậm chí một cái bóng cũng không thấy.

Vương Nhất Bác phí công liệt kê danh sách, tuyệt vọng từng chút từng chút một lan ra toàn thân.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu gần như không dám chậm trễ mở danh bạ điện thoại, tìm được một dãy số có ghi chú 'Cũng là mẹ'.

—— đây là mẹ Tiêu Chiến.

Cậu còn nhớ rõ, năm đó hai người họ còn ở bên nhau, có lần đến nhà Tiêu Chiến rồi lưu lại phương thức liên lạc.

Lúc ấy hình như để ghi chú là 'Mẹ vợ đại nhân' hay 'Mẹ chồng', sau đó cãi nhau với Tiêu Chiến một trận, cuối cùng không ai nhường ai, cứ dứt khoát để ghi chú là 'Mẹ' nhưng bởi vì bị trùng với ghi chú của mẹ ruột, nên sửa thành 'Cũng là mẹ'.

Nhưng đã qua nhiều năm rồi, Vương Nhất Bác chưa từng liên hệ với vị trưởng bối này, cũng không biết đối phương còn dùng số này hay không.

Vương Nhất Bác mang theo tia hy vọng cuối cùng, run rẩy bấm điện thoại.

Thang máy trong tiểu khu.

Vương Nhất Bác liều mạng bấm nút thang máy, như là hận không thể khiến con số trên màn hình ngay lập tức xuống đến 1.

Cuối cùng một chút kiên nhẫn cũng không có, cậu trực tiếp xông vào lối thoát hiểm, một đường chạy lên.

Một phút sau, cậu đứng trước một cánh cửa chống trộm, hai tay chống đầu gối thở hổn hển, hoặc là vì khẩn trương, tim đập rất nhanh.

"Cốc cốc cốc".

"Cốc cốc cốc".

"Két két——"

Cửa được mở từ bên trong, Tiêu Chiến mặc quần áo ở nhà xuất hiện trước mắt cậu.

Vương Nhất Bác không phân nặng nhẹ bắt lấy tay anh "Tại sao lại chặn em?!"

Cậu dùng lực không nhỏ, Tiêu Chiến kêu đau một tiếng nhưng không tránh ra, bất đắc dĩ nói: "Anh cứ nghĩ ít nhất em sẽ bổ sung một câu 'chúc mừng sinh nhật' với anh trước."

Biểu cảm của Vương Nhất Bác trở nên mờ mịt.

Tiêu Chiến thở dài, vỗ vỗ vai cậu: "Vào trước đã."

Anh để Vương Nhất Bác ngồi trên sô pha, đi lấy hai lon đồ uống.

Một lát sau, Vương Nhất Bác cảm thấy bên người hơi lún xuống, khoảng cách của cậu và Tiêu Chiến bằng nửa thân người.

Tiêu Chiến đưa lon đồ uống cho cậu, bản thân cũng mở một lon, nói: "Anh không nhằm vào em."

Vương Nhất Bác dường như không hiểu anh đang nói gì, nghiêng đầu nhìn về phía anh, hai mắt đỏ bừng.

Tiêu Chiến chỉ nhìn thoáng qua liền rời mắt đi, nói: "Anh không chặn em, chỉ là đã xóa số điện thoại——bởi vì không muốn liên quan đến người trong ngành giải trí."

Thanh âm Vương Nhất Bác có hơi khô khốc: "Vậy em cũng nằm trong số đó đúng không?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Em và họ có gì không giống nhau?"

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào anh, một câu này như kim độc, tàn nhẫn đâm vào lòng cậu.

Đổi lại là mấy năm trước, cậu nhất định sẽ không thèm nghĩ ngợi mà phản bác: "Em đương nhiên không giống bọn họ."

——Em là người anh yêu, mùa hè của riêng chúng ta, tên em và anh đã từng cùng sánh vai ở vị trí đỉnh lưu.

Nhưng tháng năm trôi qua, cũng rửa trôi những thứ gọi là 'hạn định' này đến mức chỉ còn dư lại chút bóng hình.

Điều duy nhất có thể chắc chắn dường như chỉ còn lại một câu 'Em(anh) vẫn chưa quên anh(em)'.

Thế nhưng, lần gặp mặt trước đó, Vương Nhất Bác năm lần bảy lượt cự tuyệt tấm lòng Tiêu Chiến, những lời kia cho dù có nói ra, cũng không thật sự đáng tin cậy nữa.

Với lại, Vương Nhất Bác không cách nào xác định Tiêu Chiến còn giống cậu hay đã vì chuyện kia mà chết tâm rồi.

Cậu đột nhiên đứng dậy, gần như chật vật để lại một câu 'Em đi trước' rồi nhấc chân ra ngoài.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến gọi cậu lại.

Vương Nhất Bác ngừng bước, quay đầu lại.

Tiêu Chiến tựa lưng lên ghế sô pha, ngẩng mặt lên, không thấy rõ biểu cảm. Anh nói: "Anh cũng sẽ tức giận."

Nói với cậu một câu không đầu không đuôi.

Vương Nhất Bác lại nghe ra được chút hàm ý, cậu bỗng nhiên mở to mắt, lúc mở miệng âm thanh có chút không ổn định: "Vì vậy..."

Tiêu Chiến duỗi thẳng cổ nhìn về phía cậu, ý cười trong mắt rốt cuộc tăng thêm vài phần độ ấm: "Vì vậy bây giờ em làm nũng với anh, nói không chừng anh sẽ nguôi giận."

Năm phút sau.

Vương Nhất Bác cứng nhắc đứng nguyên tại chỗ, đầu hơi thả lỏng—— nhưng vẫn không nghĩ ra phải làm nũng thế nào.

Tiêu Chiến đã uống xong đồ uống trong tay, đang ngậm ống hút 'rột rột rột' mà hút lấy chút chất lỏng còn dính trên thành lon.

Nửa ngày sau, anh rốt cuộc cũng nhìn về phía Vương Nhất Bác, ném lon vào thùng rác rồi đứng dậy.

Anh mở rộng hai tay với Vương Nhất Bác: "Đến đây, không biết làm nũng, chẳng lẽ ôm anh cũng không biết?"

Vương Nhất Bác ngây ngốc đến gần anh, giơ tay lên.

Mà một giây sau, cậu bị Tiêu Chiến giữ lấy ót, hung hăng hôn lên.

"A...!"

Lần này thật sự không chút phòng bị, Vương Nhất Bác thoáng cái cắn chặt răng, lại bị Tiêu Chiến thừa dịp trống rỗng chui vào, đầu lưỡi linh hoạt liếm từng tấc niêm mạc trong miệng, chọc cho toàn thân nóng rực.

Bản năng thân thể khiến cậu nhịn không được lui về phía sau, nhưng ý thức sống còn lại không ngừng thức tỉnh cậu, Tiêu Chiến vẫn đang tức giận, nếu thời điểm này cậu có hành động kháng cự, sẽ chẳng khác gì vứt đi cơ hội cuối cùng.

Vì vậy Vương Nhất Bác chủ động vòng qua cổ Tiêu Chiến, tùy ý anh quấn quít đầu lưỡi cậu hết dây dựa lại mút vào, dưỡng khí trong khoang phổi bị rút đi từng chút một, tâm trí hỗn độn, khóe mắt từ khi nào tuôn ra một giọt nước mắt cũng không biết.

Kết quả của sự nghe lời, chính là Vương Nhất Bác bị hôn đến mức đứng không vững, được cánh tay Tiêu Chiến kẹp dưới nách, thân trên dựa lên người anh.

Tiêu Chiến vẫn không hạ quyết tâm hôn ngất cậu, ôm nửa người trên rồi buông môi cậu ra, một tay hướng xuống dưới, giật dây thắt lưng quần cậu.

Vương Nhất Bác cực kỳ phối hợp mặc anh cởi quần mình, thậm chí còn chủ động cọ lên người anh vài cái.

Ai ngờ Tiêu Chiến không như cậu nghĩ, đột nhiên hung hăng đánh lên mông cậu một cái, bàn tay vỗ trên mông thịt, phát ra một tiếng 'bốp' giòn tan.

Cả người Vương Nhất Bác run lên.

"Cái đánh này, đánh em nói lời khó nghe." Tiếng nói trầm thấp của Tiêu Chiến rơi vào tai cậu.

Vương Nhất Bác mê mang, nhất thời không biết anh đang nói đến chuyện gì.

Không đợi cậu hiểu, cái đánh thứ hai của Tiêu Chiến đã hạ xuống—— "Bốp".

"Cái đánh này, đánh em không chịu lắng nghe."

Vương Nhất Bác chôn đầu trong hõm cổ Tiêu Chiến, theo động tác của anh mà hô hấp không ổn định.

Cậu không phải lần đầu bị Tiêu Chiến cho ăn đòn.

Năm đó yêu đương nồng nhiệt, Tiêu Chiến thường xuyên ở trên giường trêu chọc cậu như vậy. Do đó mà phương thức đối xử này trong ấn tượng của Vương Nhất Bác mang theo chút ý vị khó nói.

——Đến nỗi hiện giờ Tiêu Chiến rõ ràng một mặt không chút lưu tình đánh cậu, mặt khác vô cùng đứng đắn chỉ ra từng lỗi lầm của cậu, mà Vương Nhất Bác vẫn không khống chế được nổi lên phản ứng.

Tiêu Chiến dường như không phát hiện, lại đánh xuống một cái: "Cái đánh này, đánh em làm nũng cũng không..."

"Chiến ca!" Vương Nhất Bác phát ra một tiếng thở gấp ngắn ngủi, phần hông đẩy về phía trước, hạ thân đã ngẩng đầu cứ thế đập lên bụng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến: "..."

Anh híp mắt lại, ngồi xổm xuống một chút, sau đó ôm lấy cậu trước khi một tiếng 'bốp' lại vang lên.

"Cái đánh này, đánh em cứng không đúng lúc."

Tiêu Chiến ôm ngang cậu, đạp cửa phòng ngủ ra.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro