Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

3.

Thật ra Tiêu Chiến hiểu ý Vương Nhất Bác.

Anh biết bạn nhỏ đau lòng anh, lại phiền muộn vì không giúp được gì nên mới nghĩ cách giảm bớt gánh nặng cho anh.

Nghe được từ chia tay trong lòng vẫn không tránh khỏi xót xa, nhưng vài giây yên lặng cân nhắc giữa lợi và hại.

Chia tay, có lẽ thật sự là lựa chọn tốt.

Nếu như Vương Nhất Bác cho rằng bắt nguồn từ những ràng buộc của mối quan hệ 'người yêu' mà phải hi sinh, vậy không còn quan hệ này nữa, nếu một ngày kia cậu gặp tình huống tương tự bây giờ, cũng sẽ không cần bận tâm đến Tiêu Chiến, có thể trực tiếp cương quyết đáp trả.

Tiêu Chiến hiểu nên dứt khoát nhưng không cách nào bỏ qua đau đớn âm ỉ nơi ngực trái, lúc này chỉ muốn rời đi nhưng lại bị Vương Nhất Bác lôi trở lại giường.

Bạn nhỏ của anh cười gượng nói làm xong hãy đi, Tiêu Chiến thật sự không đành lòng, liền đồng ý.

——Anh không cách nào cự tuyệt Vương Nhất Bác, kể từ khi ý thức được bản thân yêu cậu.

Lần làm tình cuối trải qua như bình thường, Tiêu Chiến thậm chí không dám hôn cậu.

Anh sợ bản thân không nỡ bỏ đi.

Rạng sáng Tiêu Chiến rời khỏi nhà Vương Nhất Bác, vừa đi ra ngoài lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, sau một hồi ngắn ngủi xin lỗi vì đã làm phiền đối phương nghỉ ngơi thì nói: "Thu dọn rồi ra sân bay đi, với lại đổi sang chuyến bay gần nhất."

Anh không nên lưu luyến thành phố này nữa.

Nhận được lời hỏi thăm ân cần của Vương Nhất Bác thật ra có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý.

Bọn họ vốn không phải chia tay vì bạc tình, trái lại là vì quá yêu mới phải chia tay.

Tựa như anh không thể bỏ được Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng không có cách nào bỏ anh.

Vài ngày sau khi Vương Nhất Bác ra tay giúp anh hạ hotsearch anh mới càng nhận ra được điều này, quyết định không tự tạo áp lực cho bản thân nữa —— nên nói cảm ơn thì nói cảm ơn, muốn trêu đùa thì trêu đùa.

——Bọn họ không phải người yêu nhưng vẫn yêu nhau như trước.

Quan hệ như vậy rõ ràng cũng có tác dụng thúc đẩy sự nghiệp của riêng họ, hoạt động hợp tác liên quan đến《 trần tình lệnh 》tiếp tục từ mùa hè đến mùa đông, dù cho sau khi kết thúc một buổi concert trên màn hình xuất hiện bốn chữ "Không hẹn gặp lại" cũng không thể ngăn cản các hoạt động khác tiếp tục mời hai người họ cùng tham gia.

Tiêu Chiến là đỉnh lưu, Vương Nhất Bác là đỉnh lưu, "Bác Quân Nhất Tiêu" cũng là đỉnh lưu.

Đây là ván cờ cả hai cùng có lợi.

"Ông chủ." Có một ngày người của phòng làm việc đột nhiên gọi điện thoại cho anh, "Anh có biết Vương Nhất Bác lão sư khởi tố anti fan không?"

"Ồ vậy hả?" Tiêu Chiến hơi sửng sốt, trái lại nói, "Vậy cũng tốt, dùng đến pháp luật mới đủ."

"Mấy anti fan đó đều là độc duy của anh..."

Tiêu Chiến phản ứng rất mạnh: "Có cần phối hợp với em ấy đưa ra phản hồi, đặc biệt là nên áp những hotsearch ác ý bẻ cong sự thật xuống, định hướng dư luận theo hướng bảo vệ quyền lợi pháp lí..."

"Không có trên hotsearch."

Tiêu Chiến vô thức nghi ngờ nói: "Không thể nào? Cũng không phải chuyện nhỏ, chẳng lẽ mọi người không thấy..."

Nói rồi anh đột nhiên lấy lại tinh thần, lời nói ngắt quãng.

Quả nhiên, một giây sau đầu dây bên kia điện thoại nói với anh: "Hẳn là đoàn đội cố ý áp xuống. ——Có lẽ cậu ấy không muốn liên lụy tới anh."

Tiêu Chiến dựa lên ghế sô pha trong phòng nghỉ ngơi, đeo tai nghe, một mặt nhắm mắt dưỡng thần mặt khác nghe đi nghe lại bài hát sắp phải lên sân khấu biểu diễn.

"Không suy nghĩ, cũng không đo đếm em hiểu lòng anh được bao nhiêu

Con đường đi tới hạnh phúc có bao nhiêu trắc trở——"

Trước mắt đột nhiên tối sầm, hơi ấm cùng với hương thơm sộc lên mũi.

Tiêu Chiến mở mắt ra, đúng như dự đoán thấy Vương Nhất bác hơi nghiêng người, nhìn anh cười sau lưng là ánh sáng.

Tiêu Chiến ngồi thẳng dậy: "Tới rồi." Anh nhăn mũi: "Sao trên người em thơm vậy."

Vương Nhất Bác cúi đầu ngửi ngửi người mình: "Có thể là nước hoa?"

Cậu cũng không quá để ý, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, không chút câu nệ đeo tai nghe vào tai: "Nghe cái gì mà nhàn nhã vậy?"

Tiêu Chiến liếc cậu một cái: "Anh đang nghiêm túc chuẩn bị cho tiết mục, nhàn nhã ở đâu ra?"

Vương Nhất Bác cười hì hì, không nói gì nữa, tựa lên sô pha sau lưng an tĩnh nghe nhạc.

"Ngàn vạn nhớ kỹ ở chân trời xa có ngưởi chờ em

Phong ba bão táp anh cũng không từ bỏ

Nguyện vì em

Cho đến khi giữ được trái tim em

Cho dù em không hiểu anh cũng không hối tiếc —— "

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy, chọn bài hát này rất hợp với tình huống bây giờ ——giống như đang mượn lời bài hát thổ lộ với bạn nhỏ của anh.

Ngày đó biết được Vương Nhất Bác khởi tố anti fan rồi lại muốn đoàn đội áp hotsearch xuống, anh lập tức hiểu ra, Vương Nhất Bác thật ra cũng như anh ——bọn họ đơn phương hi sinh hoặc bảo vệ lẫn nhau, cho tới bây giờ chưa từng đơn thuần xuất phát từ nghĩa vụ của 'người yêu', càng nhiều hơn xuất phát từ chân tâm.

Vì vậy cho dù không có quan hệ này ——như hiện tại ——đã chia tay rồi, nhưng khi quyết định bảo vệ quyền thông qua các biện pháp pháp lý, vẫn sẽ như cũ nghĩ cách gạt đối phương sang một bên.

Tiêu Chiến vẫn luôn sáng suốt hiểu được điều này, nhưng Vương Nhất Bác hiển nhiên lại trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

Dù sao thì cũng còn trẻ mà.

Giọng của Tiêu Chiến rất hợp với bài hát tình cảm như vậy, vừa cất tiếng đã dẫn đến tiếng hoan hô sấm rền dưới khán đài.

Ca khúc chuyển sang phần nhạc dạo, Tiêu Chiến giơ tay chào khán giả dưới sân khấu, tầm mắt anh do dự giữa một đại dương đỏ rực, cuối cùng dừng lại trên bảng đèn led màu vàng rất gần sân khấu ——Chiến ca, đệ đệ yêu anh.

Trong đầu Tiêu Chiến gần như là lập tức phát ra thanh âm.

Anh còn nhớ rõ mùa hè năm trước, vốn là anh và Vương Nhất Bác ngồi cùng một chỗ câu được câu không trò chuyện, đại khái là đang lúc cao trào của cuộc trò chuyện thì anh đột nhiên bị lôi đi bổ sung cảnh quay.

Vương Nhất Bác không biết là hờn dỗi hay trêu đùa, hét lớn sau lưng anh: "Chiến ca! Đệ đệ yêu anh!"

Gọi một lần còn chưa đủ, như sợ người không nghe rõ, lại lớn tiếng lặp lại lần nữa: "Chiến ca! Đệ đệ yêu anh!"

Tiêu Chiến không ngờ cuối cùng hậu trường này lại bị đăng lên, vừa khiếp sợ 'ngỗng'(Tencent) lớn mật vừa bị danh xưng 'Vương đại chùy' mà cư dân mạng gán cho Vương Nhất Bác làm cho cười không ngừng.

Như hiện tại, nhạc dạo còn mấy nhịp cuối, anh lại giơ microphone lên trước mặt, đồng thời đáy mắt ôn nhu đầy ý cười tựa yếu dật xuất lai* ——

*Yếu dật xuất lai: tạm hiểu là muốn trào ra, như nước trong ly đầy sẽ tràn ra ngoài.

"Thanh xuân tươi đẹp, đều là em

Không giây phút nào ngừng nhớ đến em

Cho dù vào đúng thời điểm gặp được em

Làm thế nào để thanh xuân đã mất có thể trở lại ——"

Nhưng chúng ta không cần quay đầu lại, tương lai tươi đẹp có lẽ đang ở phía trước.

Hoàn thành màn biểu diễn, Tiêu Chiến vậy mà cảm thấy mắt có hơi nóng lên, trong đầu chỉ còn lại ý niệm: Anh muốn gặp Vương Nhất Bác, muốn hôn lên môi muốn nói cho cậu biết, anh sẽ chờ cậu —— chờ đến khi cậu trưởng thành, chờ đến khi cậu thành thục.

Anh đè xuống trái tim đang nhảy lên điên cuồng, đứng cạnh MC trò chuyện qua lại, lúc bị hỏi vấn đề liên quan đến 'người yêu nhất', anh gần như không nghĩ ngợi mà giơ ngón tay cái lên trước máy quay —— giống như mỗi lần động viên bạn nhỏ của anh.

Nhìn thấy không Vương Nhất Bác? Ca ca cũng yêu em.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro