Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Trong khi hai cô gái vẫn đang nói chuyện vui vẻ ở bên ngoài thì Sanji lại đang mê man trong ngục thất, cả cơ thể người con trai tóc vàng vẫn nóng bừng như vừa bước ra từ lò lửa, các vết bỏng trên da thì cứ nhói lên không ngừng. Cậu lờ mờ cảm nhận được có ai đó ở bên cạnh đang không ngừng ép ngực mình, giúp người đầu bếp dần dần lấy lại nhịp thở.

-Hức! ... Sao hai chị ấy lại có thể quá đáng như vậy chứ? Lỡ đâu mình không đến kịp thì anh ấy phải làm sao đây? Hức! Mình không thể để mất anh ấy được! Mình phải...Hức...mình phải...

Lúc Sanji lờ mờ tỉnh lại, âm thanh đầu tiên cậu nghe thấy lại chính là tiếng nức nở của Chopper, chẳng nhẽ cậu nhóc đang tự trách bản thân vì mình sao? Sanji từ từ đưa cánh tay vẫn còn tê cứng của mình lên, vụng về lau đi những giọt nước mắt trên mặt đứa trẻ.

-Anh Sanji! Thật may quá, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi! – Cậu nhóc sửng sốt nhìn bàn tay trên mặt mình mất mấy giây, sau đó thì liền mừng rỡ kêu lên, cẩn thận đỡ Sanji ngồi dậy.

- Anh... khụ... không sao rồi... khụ khụ... cảm... cảm ơn em...mà anh ngất được bao lâu rồi?

-Được gần ba tiếng rồi, em thật không hiểu nổi chị Nami đã nghĩ cái gì trong đầu nữa, sao lại có thể dùng nguồn điện lớn như vậy để đưa vào người anh cơ chứ? Anh đã ngừng thở được hơn năm phút rồi, nếu lúc đó em mà đến muộn một chút thôi thì không biết có còn cứu được anh không nữa, em...em xin lỗi...

-Thôi mà, đừng khóc nữa, chẳng phải bây giờ anh đã tỉnh lại rồi hay sao. Tất cả là nhờ công nhóc hết đó, không cần phải áy náy đâu. – nhác thấy Chopper bắt đầu sụt sịt trở lại, Sanji ngay lập tức trấn an cậu nhóc, trong lòng không khỏi càng thêm ấm áp, cảm giác được người khác quan tâm như thế này luôn khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ, đặc biệt là khi nó đến từ một người chỉ mới quen biết được hai tuần như cậu nhóc trước mặt.

-Anh yên tâm đi, lát nữa em sẽ nói chuyện với chị Nami, em không thể để quá trình hồi phục của anh có bất kì sai sót nào được. – Chopper mím môi, hùng hồn khẳng định.

-Ừm, cảm ơn nhóc nhé, nhưng nhóc cũng không nhất thiết phải vì anh mà đi gây sự với Nami-san đâu, anh biết chị nhóc làm vậy cũng là có lý do cả mà!

-Anh...không cảm thấy giận anh Zoro với chị Nami sao? Họ là người đã làm điều này với anh cơ mà? – vị bác sĩ trẻ có chút khó tin mà hỏi Sanji, phỏng chừng đây cũng chính là câu hỏi đã làm phiền cậu nhóc suốt mấy hôm nay.

-Anh sao có thể không giận được chứ, tuy nhiên người anh giận không phải họ mà là Germa kìa. Có thể nhóc không tin đâu, nhưng cả Nami-san, Robin-chan, cái thằng tảo đần kia cùng với anh đây cũng không khác nhau là mấy đâu.

-Anh nói vậy là sao? Em không hiểu lắm? Không phải anh cũng thuộc Germa hay sao?

Sanji nhìn vẻ mặt thắc mắc của Chopper thì cũng có hơi đắn đo, không biết có nên nói cho nhóc ấy mọi việc hay không. Cái sự thật này nếu không phải là người trong cuộc thì sẽ rất khó để có thể tin tưởng, bởi tất cả mọi chứng cứ có liên quan đều đã bị xóa sạch từ lâu rồi, ngoài cậu ra thì cũng chỉ có thêm vài người nữa là biết chuyện. Nếu là bình thường thì cậu có thể chấp nhận giữ kín mọi chuyện đến tận khi xuống mồ, thế nhưng trong tình cảnh hiện tại thì việc làm như vậy chỉ khiến cậu chết càng nhanh, mà nếu không nói thì cũng không làm cho tình hình tốt hơn chút nào cả. Trong tất cả mọi người ở đây, Chopper có lẽ là người duy nhất Sanji có thể tin tưởng mà kể ra mọi việc, ít ra thì cũng sẽ có ai đó chịu lắng nghe câu chuyện của mình. Nghĩ vậy, người con trai tóc vàng cuối cùng cũng đi đến quyết định.

-Đã từng thôi, giờ thì không còn nữa rồi. Nhóc nói thử anh nghe xem, nhóc biết gì về gia tộc Vinsmoke nào?

-Em thì không biết nhiều như mấy anh chị khác đâu, em chỉ biết Germa là một gia tộc có quan hệ ở cả hai giới hắc bạch, một gia tộc rất tôn thờ khoa học và các cải tiến về gen trên con người, do vậy nên em cùng rất nhiều người khác mới bị bắt về để làm thí nghiệm, hầu hết các thí nghiệm ấy đều... – Không, ý của anh là em biết gì về những người mang họ Vinsmoke ấy – Sanji vội ngắt lời cậu nhóc, không hề muốn tìm hiểu sâu thêm về mấy thí nghiệm tàn nhẫn này.

-À, ý anh là những người đứng đầu của Germa hả? Theo em biết thì Vinsmoke là họ của những người đứng đầu Germa, trên cùng là Vinsmoke Judge cùng vợ là Vinsmoke Sora, hai người họ có bốn người con hết thảy, gồm người chị cả là Vinsmoke Reju cùng ba người em đồng sinh lần lượt là Vinsmoke Ichiji, Vinsmoke Niji và Vinsmoke Yonji. Hoàng hậu Sora thì mất vì bệnh từ mười lăm năm trước, còn người chị cả Reju thì cũng bị người ta sát hại vào ba năm trước rồi. Hiện chỉ còn Judge cùng ba người con trai là vẫn còn sống mà thôi.

-Khoan đã Chopper, nhóc vừa nói Reju bị sát hại sao? Là ai nói nhóc biết chuyện đó?

-Dạ là anh Zoro, ảnh nhận được tin ngay lúc tụi em đang ăn tối luôn mà! Có chuyện gì hả anh? – cậu nhóc thắc mắc

-À, không có gì đâu – Sanji xua tay, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả tên đầu tảo cũng không biết chuyện kia, mình thật sự bị lão khốn kia chơi một vố rồi.

-Anh ơi? Tại sao anh lại hỏi em những chuyện về Germa vậy ạ?

-Là để thử xem kiến thức của nhóc về chúng đã đến mức độ nào thôi. Về cơ bản thì nhóc cũng hiểu khá rõ về Germa, nhưng vẫn có những chỗ bị sai lệch, tỉ như lão Judge từng có bốn đứa con trai, không phải ba như nhóc nghĩ đâu.

-Ể? Có tận bốn người cơ á?

-Phải, ba tên kia thì nhóc biết rồi, còn người còn lại chính là anh mày đây, Vinsmoke Sanji. Ngay từ cách đặt tên của lão khốn ấy cũng quá mức lộ liễu luôn rồi còn gì, nhiều khi anh mày cũng phải đến lạy với chỉ số IQ của phần lớn nhân loại luôn rồi, suốt mười mấy năm qua chẳng lẽ không một ai thắc mắc về vị trí số ba luôn bỏ trống của Germa hay sao? – Sanji nói đến đây không khỏi lên giọng phàn nàn, nhưng khi nhìn qua vẻ mặt trước-giờ-em-chưa-từng-nghĩ-đến-vụ-này-luôn của Chopper thì cậu mới chính thức câm nín, mấy người vậy thiệt luôn đó hả??

-Được rồi, để xem em có hiểu đúng không nhé! Theo lời anh thì nhà Vinsmoke có đến năm người con, và anh là con trai thứ ba, Vinsmoke Sanji – Chopper vừa nói vừa nhìn vào Sanji, khi nhận được cái gật đầu của người đầu bếp thì mới nói tiếp – Nhưng theo như em và tất cả những người khác được biết thì trong Germa không hề tồn tại cái tên Sanji, thậm chí anh Zoro và chị Robin cũng đã điều tra rất kĩ về Germa trước khi tiến hành kế hoạch tấn công nữa cơ.

-Đó là do bọn họ chưa điều tra đủ sâu mà thôi – Sanji tựa đầu vào tường, theo bản năng muốn hút một điếu thuốc nhưng lại nhớ ra mình hiện không có những thứ đó. Cậu thở dài nhìn xa xăm ra cửa – Mà cũng không thể trách họ được, một khi Judge đã muốn giấu thứ gì rồi thì sẽ chẳng có ai có khả năng tìm ra đâu. Hơn nữa anh mày đã trốn khỏi nơi đó từ rất lâu rồi, Vinsmoke Sanji đã chết dưới tay của lũ khốn đó rồi, hiện tại anh là Sanji, chỉ Sanji mà thôi.

-Anh, nếu anh đã ghét Germa đến vậy thì tại sao còn trở lại dinh thự đó? Anh đã bị bắt ở nơi đó mà

-Là do anh mày ngu thôi – nhắc đến việc này, cậu không khỏi thở dài – Anh đã quá tin người nên mới quay lại nơi đó, nếu biết trước đây chỉ là một cái bẫy thì không bao giờ có chuyện anh mày bỏ Mery để đến đây đâu.

-...

-Sao thế, thấy lời anh nói khó tin quá hả? – thấy cậu nhóc cứ trầm ngâm như vậy, Sanji chỉ biết chép miệng – Thật ra nếu anh là nhóc thì anh cũng tin đâu, dù sao anh mày cũng chẳng có gì để làm bằng chứng hết. Nhóc tin cũng được, không tin cũng chả sao, cứ coi như nãy giờ anh mày chỉ đang nói nhảm thôi đi.

-Em...Em cũng không biết phải làm thế nào nữa, em sẽ suy nghĩ về chuyện này sau vậy – Chopper bắt đầu thu dọn đồ của mình, sau đó mới căn dặn Sanji – Hôm nay trường em có hoạt động ngoài giờ nên em phải đi liền đây, anh nhớ phải giữ sức khỏe cận thận đấy! Cơ thể anh giờ yếu lắm rồi, lát sau khi ăn xong phải uống hết chỗ thuốc này rồi đi ngủ ngay nha, chỉ có quý trọng bản thân thì anh mới có thể khỏe lên thôi đấy.

Sanji nghe những lời Chopper dặn mà lòng không khỏi cười khổ. Biết quý trọng bản thân thì đã sao chứ? Bây giờ đến cả tự do của mình mà cũng không tới lượt cậu quyết định nữa là! Cậu nhóc này quả thật suy nghĩ quá mức đơn thuần rồi.

Sanji nhìn cậu nhóc trước mặt, khẽ gật đầu tỏ ý là đã hiểu. Dù sao cậu bé cũng là người đầu tiên tin tưởng và giúp đỡ cậu, cậu không muốn cậu nhóc phải vì mình mà lo lắng thêm nữa.

- Tốt, giờ anh nghỉ chút đi, em đi trước đây. Tối mai em sẽ lại đến kiểm tra anh đấy, nếu không chịu uống thuốc thì chết với em! - Chopper giơ nắm đấm nhỏ xíu lên như đang đe dọa.

Sanji bật cười, lại gật đầu lần nữa. Chopper đeo balo lên thì nhìn lại bệnh nhân của mình một lần nữa, ánh mắt cậu nhóc chứa đầy những thắc mắc cùng nghi vấn, lát sau mới mím môi rời khỏi. Đến khi cửa ngục đã được đóng lại, cậu nhóc mới nhìn sang hai tên lính canh cửa:

-Tôi vẫn chưa tha cho hai người vì đã để chị Nami vào trong đâu đấy. Mặc dù tôi không ưa gì bạo lực nhưng nếu tôi phát hiện anh Sanji có thêm bất kì thương tích nào khác trong khi tôi đi vắng thì tôi đảm bảo các anh sẽ không thích hậu quả một-chút-nào-đâu.

-Nhưng thưa thiếu gia... – Tuy trước mặt hai tên vệ sĩ chỉ là gương mặt trẻ con vô hại của Chopper, nhưng chúng lại không thể kìm được mà run rẩy

-Không nhưng nhị gì hết! Tôi không quan tâm ai là người sẽ làm anh ấy bị thương, tôi chỉ cần biết hai anh có thể làm tốt nhiệm vụ của mình hay không mà thôi! Trả lời tôi đi!

- Chúng...Chúng tôi biết rồi thưa thiếu gia! - bọn chúng khép nép vâng lệnh.

Mặc dù Chopper không hề có quan hệ huyết thống với gia tộc Roronoa nhưng địa vị của cậu nhóc trong gia tộc lại không hề nhỏ chút nào, một phần vì cậu nhóc rất được lòng cả ba chị em nhà này, nhưng nguyên nhân chính là do vốn hiểu biết rất sâu rộng về y học cũng như năng lực đáng sợ đến từ cơ thể nhỏ bé kia, việc cậu bé trở thành em trai út trong gia tộc này là điều vô cùng hiển nhiên. Đó là những gì mà Chopper đã kể cho cậu nghe trong những lần kiểm tra sức khỏe, cũng nhờ cậu bé mà cậu biết được không ít chuyện về ba chị em kia, đặc biệt là về quá khứ đen tối của họ.

----------------o0o---------------

Theo lời của Chopper thì Zoro, Nami và Robin là chị em cùng cha khác mẹ, họ đều là con của Mihawk - người đứng đầu và cũng là đệ nhất sát thủ của gia tộc Santoryu.

Thời ấy, khi nhắc đến quyền lực thì không thể không nhắc tới thế lực Germa 66 của họ Vinsmoke và gia tộc sát thủ Santoryu của nhà Roronoa. Người ta thường nói một nước không thể có hai vua, một rừng không thể có hai hổ quả thực không sai, từ khi bắt đầu xưng danh thiên hạ, hai gia tộc này đã nhanh chóng trở thành đối thủ của nhau, luôn gây chiến với nhau dưới mọi hình thức và kết quả lúc nào cũng là hòa. Phải đến hơn mười năm trước thì cuộc chiến này mới đi đến hồi kết với chiến thắng thuộc về nhà Vinsmoke. Diệt cỏ là phải diệt tận gốc, Vinsmoke Judge đã thẳng tay tiêu diệt toàn bộ gia tộc Santoryu, khiến cho hơn hai trăm sinh mệnh vô tội bị tàn sát chỉ trong một đêm.

Đáng ra, cả Zoro, Nami và Robin cũng đã bị giết trong cái đêm định mệnh đó rồi, nhưng may rủi thế nào, Judge lại nghe được tin đồn rằng một trong ba người họ đang nắm trong tay mấu chốt của những kĩ thuật và sức mạnh đáng tự hào của gia tộc Santoryu, bởi vậy ông ta mới quyết định cho cả ba sống sót và bắt về tra khảo.

Chuỗi ngày sau đó của ba người phải nói là không khác gì địa ngục, cả ba đều mới chỉ là những đứa trẻ bảy, tám tuổi đầu, vậy mà hàng ngày đều phải chịu đủ loại cực hình từ Judge cùng lũ con trai của hắn chỉ để ép họ khai ra bí mật sức mạnh của gia tộc. Thật sự thì đã có lúc Zoro tuyệt vọng đến độ muốn từ bỏ tất cả và cùng với chị em mình chết đi, nhưng cuối cùng những ý nghĩ điên rồ ấy của hắn cũng bị dập tắt bởi một người, người mà hắn vẫn luôn tôn thờ gọi bằng hai tiếng "thiên sứ".

Vì Zoro không nói nhiều về vị thiên sứ này nên Chopper chỉ có thể dựa theo lời hắn kể mà đoán ra đôi chút. Đây có lẽ chỉ là một đứa trẻ tầm tuổi hắn hoặc hơn một chút mà thôi, khuôn mặt của người này thế nào thì hắn cũng không biết rõ bởi lẽ lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hắn được gặp trực tiếp nàng ấy, chính là khi nàng đã đẩy cả ba chị em Zoro xuống chiếc thuyền cứu hộ kia để thoát thân, để rồi chính mắt hắn bất lực nhìn thấy lưỡi kiếm của Judge tàn nhẫn đâm xuyên qua cơ thể nhỏ bé kia, bất lực chứng kiến sự sống dần thoát khỏi người con gái ấy, người mà đến một cơ hội để nói lời cảm ơn hắn cũng không có. Zoro gọi người này là thiên sứ vì nàng luôn ở bên để khuyên nhủ hắn mỗi khi hắn suy nghĩ dại dột, luôn cho hắn cùng Nami và Robin thức ăn ngon khi cả ba sắp chết đói,... và quan trọng hơn hết, chính nàng là người đã cứu ba chị em Zoro ra khỏi cái địa ngục đáng sợ kia, dù cái giả phải trả cho hành động ấy là quá đắt. Từ những hành động đó, có thể không gọi nàng là một vị thiên sứ được hay sao?

Sanji thở dài, vậy là lại có thêm một sinh mạng vô tội khác bị lão khốn đó cướp đi, chẳng nhẽ lão ta chưa một lần nào cảm thấy hối hận sau những gì mình đã gây ra hay sao? Liệu lão có bao giờ gặp ác mộng về những sinh mạng mà mình đã cướp đi hay không? Những điều đó có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để hỏi rồi.

Thời gian sau đó ba chị em hắn phải nói là vô cùng vất vả, bọn hắn vừa phải chạy trốn khỏi sự truy tìm của quân đội Germa 66, vừa phải tìm mọi cách để sống sót qua từng ngày, kể cả phải đi trộm cướp lương thực từ người khác cũng phải làm. Phải đến khi bọn hắn may mắn gặp được ông Brook thì khoảng thời gian ấy mới được coi là kết thúc.

Brook là một người đàn ông lớn tuổi, dáng người cao và gầy, ông gầy tới nỗi nhìn vào cứ như một bộ xương khô biết đi, trông đến là dọa người. Nhưng đổi lại, ông là một người vô cùng nhân hậu, ông đã chấp nhận cưu mang ba chị em hắn, cho bọn hắn một mái nhà để có thể an toàn sống một cuộc sống mới mà không sợ sự quấy rầy của quân Germa 66, tại sao ư? Lí do rất đơn giản, Brook từng là quản gia của cái gì tộc chết tiệt đó. Còn vì sao ông lại chấp nhận từ bỏ công việc đắt giá này thì bọn hắn không biết, chỉ biết rằng ông đã cho bọn hắn một cuộc sống mới, cho bọn hắn lần nữa cảm nhận được hơi ấm gia đình.

Thời gian trôi qua, ba đứa trẻ năm nào đều đã lớn khôn và trở thành những nam thanh nữ tú vạn người mê.

Zoro thì từ khi thoát khỏi sự giam giữ của Germa 66 đã không một ngày nào quên đi mối thù gia tộc, vẫn luôn nung nấu ý định trả thù. Khi biết được ý muốn đó của hắn, Brook rất không hài lòng, ông vốn là kiểu người ghét xung đột, chiến tranh nên tất nhiên không hề muốn cuộc chiến này xảy ra chút nào. Giằng co một hồi, biết không thể dập tắt mong muốn trả thù của ba chị em nhà hắn, Brook đành phải dặn dò cả ba cẩn thận rồi chuyển về một vùng quê nhỏ mà sinh sống, mặc bọn hắn tùy ý quyết định.

Vậy ra đó là lí do tại sao Brook lại chuyển đến Mery! Cậu cứ tưởng lão nhớ nhung gì cậu nên mới vác xác tới đó thôi chứ, hóa ra nguyên nhân là như thế.

Với sức mạnh và kĩ thuật chiến đấu của mình, cộng với hiểu biết sâu rộng của Robin và trí thông minh của Nami, chỉ trong một thời gian ngắn, ba người đã thành công thu nạp được một lực lượng chiến đấu khá là đông đảo, rồi từ đó phát triển thành một tổ chức sát thủ quy mô nhỏ, thành công bước đầu khôi phục lại danh hiệu Santoryu của gia tộc.

Tổ chức của Zoro nhanh chóng trở nên nổi tiếng và gây ảnh hưởng không nhỏ tới thế giới ngầm. Và tất nhiên, khi nghe được tin này, Judge đã nổi điên lên và tìm mọi cách để tiêu diệt tổ chức ấy. Một đại gia tộc sát thủ lâu đời đấu với một tổ chức mới nổi thì phần thắng bên nào nhiều hơn? Tất nhiên sẽ là Germa 66. Nhưng... sự thật lại ngược lại hoàn toàn, tổ chức bé nhỏ của Zoro đã giành chiến thắng, và tất nhiên hắn sẽ bắt đầu kế hoạch trả thù của mình. Chỉ tiếc là Zoro đã chậm một bước, Judge và lũ con mình đã kịp thời trốn thoát.

Đến lúc này thì cậu có thể dễ dàng đoán ra được những gì xảy ra tiếp theo, hẳn là Zoro đã rất điên cuồng lùng sục khắp nơi để tìm ra cha và lũ anh em cậu, Judge thì hẳn đang rất lo sợ sẽ bị bắt và diệt tộc, thế rồi ông ta nhớ tới đứa con phế vật là cậu đây, nên đã quyết định lợi dụng lòng tốt của Sanji để kéo cậu về đây và trở thành vật thế mạng cho chúng. Kết cục là cậu bị hành thành ra như thế này đây. Haiz!! Quả nhiên những chuyện thù hằn gia tộc như thế này không hề phù hợp với người như Sanji một chút nào cả mà!

Sanji ôm đầu, không cần biết thế nào, cậu cần phải tìm cách để giải thích sự hiểu lầm này càng sớm càng tốt, nếu không có lẽ sẽ bỏ mạng ở đây mất thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro