Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 9

Đúng như dự đoán của Sanji, Zoro trở thành khách quen của Kozuki, cậu ta dành thời gian ở đó gần bằng thời gian dành cho Sanji khi cả hai ở một mình. Tệ hơn nữa, cả Zeff và Robin đều không thấy vấn đề gì với việc này, vì vậy không có ai giúp Sanji thuyết phục cậu ta rằng đó là một ý tưởng tồi.

Do đó, cậu đầu bếp cũng từ bỏ việc bận tâm vào điều đó, và cam chịu bị lôi ra ngoài để xem Zoro và một lũ hề khác cùng tuổi chém nhau bằng kiếm bất cứ khi nào cậu có thời gian rảnh. Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ bước vào võ đài để tham gia một số trận đấu, nhưng chỉ đấu với Zoro. Thời gian còn lại của cậu ở Kozuki là ngồi trên những chiếc ghế dài, nơi cậu có thể để mắt đến tên ngốc đầu rêu nhà mình.

Trong vài lần đầu đến thăm, cậu đã không ngừng lo lắng rằng bí mật của Zoro bằng cách nào đó sẽ bị bại lộ - rằng chiếc mề đai sẽ chọn một lúc nào đó để gặp trục trặc, hoặc chuyện gì đó tương tự xảy ra. May mắn thay, nó vẫn tiếp tục hoạt động tốt như mọi khi, vẫn móc đúng cách quanh cổ Zoro, giấu dưới áo của cậu ta, nơi mà một cú vung kiếm nhầm sẽ không vô tình bắt được nó.

Khi nhiều tuần trôi qua mà không có sự cố nào xảy ra, nỗi sợ hãi này dần giảm bớt. Tuy nhiên, mặc dù vậy, Sanji không thực sự thích thú với những chuyến đi đến võ đường Kozuki, vì vậy cậu càng ngày càng viện ra nhiều lý do để giải thích tại sao mình không có mặt.

Việc tìm ra một cái cớ cũng không khó - ca làm của cậu ở Baratie về cơ bản là công việc toàn thời gian vào thời điểm này, và khi không làm việc ở đó, cậu thường luyện tập phép thuật với Robin. Sanji đã dành nhiều thời gian dưới sự dạy dỗ của nữ phù thủy để không còn là mối nguy hiểm cho chính mình nữa, nhưng cô thì hầu như không hết những bài học để dạy cậu. Thêm vào đó, cậu có cảm giác cô rất thích có một người sử dụng phép thuật khác xung quanh.

Và đó là một điều tốt khi ai đó vẫn thích bầu bạn với cậu vì giữa khoảng thời gian Zoro dành cho những người bạn yêu kiếm mới của mình và sự bực tức dường như thường xuyên của Zeff, cậu gần như không có nhiều mối liên hệ để giao lưu.

"Mày mới có mười sáu tuổi." Zeff thẳng thừng nói, đảo mắt sau khi Sanji giận dữ nói to suy nghĩ này sau một cuộc tranh cãi khác trong nhà bếp. "Còn tao là sáu mươi hai. Nếu mày đang dựa vào tao để làm mấu chốt trong cái vòng kết nối xã hội của mày, thì tao với mày tới công chuyện nữa rồi đấy."

"Ông không nghe con nói à?" Sanji yêu cầu. "Con thực sự đang nói là ông không phải là một phần trong cái vòng kết nối xã hội của con. Chết tiệt, con không nghĩ mình thậm chí còn có mối nào khác ngoài người bạn duy nhất của con - người con đã dành nhiều năm bò qua vùng hoang dã để cứu khỏi cái lời nguyền ngu si của cậu ta - cũng là người rõ ràng đã quyết định thà dành toàn bộ thời gian của mình vung vẫy mấy thanh kiếm với những người không phải là con."

"Nhóc à." Zeff nói, giọng khô khốc. "Nếu mày nói với Zoro là mày đang nghĩ đến việc múa kiếm chắc nó sẽ sặc nước bọt rồi giãy đành đạch lên vì phấn khích đấy. Hơn nữa, nó chưa bao giờ nói mày không thể đi cùng trong những cuộc vui của nó. Tao thực sự đã đứng trong căn phòng này và lắng nghe nó cố gắng thuyết phục mày đi cùng."

"Chắc chắn rồi, vì lòng thương hại." Sanji bĩu môi, khoanh tay trước ngực và cau có. "Cậu ấy không thực sự muốn con đi cùng vì con chỉ cản đường tất cả những kẻ xu nịnh cậu ấy, chưa kể con sẽ còn làm gián đoạn thời gian của cậu ấy với Kiku."

Zeff thở dài. "Hôm nào mày bị một đợt hormone dậy thì dập là hôm đó tao phải chịu đựng."

"Ông già!" Sanji hét lên, nhưng Zeff giơ tay cắt ngang.

"Đủ rồi." Ông nói chắc nịch. "Dựa trên phán đoán tốt nhất của tao, tao sẽ cố gắng cho mày một số lời khuyên có thể cải thiện hoàn cảnh của mày, nhưng tao sẽ không làm điều đó trong khi mày hét vào mặt tao. Mày có thể cho tao một hoặc hai phút để nói đoàng hoàng không?"

"Ông là người giám hộ mà." Sanji lưu ý.

"Ờ đúng." Zeff đồng ý. "Nhưng mày xứng đáng cho cái cách hành xử của một thằng khốn đáng ghét gần đây. Vì thế. Lời khuyên. Nuốt hay thôi?"

"...Nuốt." Sanji ủ rũ cằn nhằn sau khi đã đủ thời gian để thừa nhận rằng mình thực sự đã không còn gì để mất vào thời điểm này.

"Cũng biết điều đó." Zeff nói. "Nói chuyện với Zoro đi. Giải tỏa bầu không khí và nói cho nó biết điều gì đang khiến mày phiền lòng."

"Cái gì?" Sanji lắp bắp. "Chuyện vớ vẩn gì vậy?"

"Ngôn từ." Zeff nghiêm khắc nói. "Và đó là một lời khuyên hoàn toàn hợp lý. Mày cảm thấy khó chịu vì bị phớt lờ, điều đó cũng hợp lý, nhưng cũng không phải là cái cớ. Mày và Zoro đã bắt đầu trưởng thành rồi, vì vậy đây là động lực để mày thay đổi, thử những điều mới, vân vân và mây mây."

"Bọn con không có thử những điều mới." Sanji ngắt lời với vẻ cau có. "Chỉ có cậu ấy thử thôi."

"Mày có thời gian vào bếp." Zeff phản đối. "Chưa kể đến những bài học với Robin, và những sở thích nho nhỏ mà mày có. Mày được thử những điều mới trong khi bạn mày bị mắc kẹt trong khu rừng đó, trong một hình dạng vốn không giành cho nó, trong khi để thế giới lướt qua mặt. Mày không có quyền tức giận vì không còn là người duy nhất trong thế giới của nó nữa."

"Co- con không." Sanji yếu ớt nói. "Con ch-chỉ..."

"Ghen tị?" Zeff bổ sung, thờ ơ khi Sanji lườm mình. "Có thể thấu hiểu được. Thực chất mày đã giữ thằng Bắp Cải cho riêng mình trong tám năm và giờ thì không còn như thế nữa. Chuyện đó sẽ khiến người ta kinh ngạc đó. Tuy nhiên, không có lý do gì để mày giữ nó lại hoặc tức giận với nó vì nó muốn trải nghiệm những điều mới nữa."

"Thằng nhóc đó không bỏ rơi mày đâu, Sanji." Bếp trưởng nói thêm, bây giờ đã nhẹ nhàng hơn. "Chết tiệt, kể cả khi mày muốn nó làm thế, không có cách nào để bắt nó bỏ đi trừ khi mày nói với nó. Thằng nhóc luôn đến đây trước khi lang thang tìm đường đến Kozuki, để xem mày có muốn đi cùng không. Mày mới là người luôn làm nó buồn đấy."

"Bởi vì con không phù hợp với nơi đó." Sanji khẳng định. "Những người khác đều nghĩ con là đứa bạn kỳ lạ không thích kiếm của Zoro. Họ không muốn chơi với con dù con thực sự muốn giao du với họ."

"Mày không thấy lũ đó sẽ thích mày hơn nếu mày bớt tỏ thái độ đi một chút à?" Zeff nói, trông đứng đắn lạ thường. "Nhưng ngay cả khi việc đó không hiệu quả, không ai bắt mày phải làm bạn với lũ đó. Chỉ cần nói cho Zoro biết vấn đề là gì và tìm ra giải pháp phù hợp với cả hai đứa mày."

"Ông nói nghe dễ quá." Sanji càu nhàu, nhận thức rõ rằng mình đang rên rỉ. "Con sẽ giống như một kẻ thất bại thảm hại nếu con làm việc đó."

Zeff khịt mũi. "Ngay cả khi đó là sự thật, thì làm giọng nói của mày bớt thảm hại hơn so với bây giờ xem."

"Nói chuyện với Zoro đi." Ông nói thêm một cách dứt khoát hướng đến cậu. "Mày sẽ cảm thấy tốt hơn đấy."

*****

Về mặt lý trí, Sanji biết Zeff đã cho cậu một số lời khuyên hữu ích. Cậu sẽ không ngốc đến mức không thể nhìn thấy điều đó. Tuy nhiên, thực tế mà nói, cậu khá chắc rằng mình thà tự khoét mắt ra còn hơn là thú nhận sự bất an đang bắt đầu tràn ra khi đối mặt với Zoro.

Thậm chí không phải vì cậu nghĩ bạn mình sẽ cười nhạo hay gạt đi những lo lắng của cậu - Zoro không như vậy, và chưa bao giờ như vậy. Không, hơn tất cả cậu không thể chịu được ý nghĩ rằng mình sẽ tiết lộ sự thảm hại của bản thân như thế nào và trực tiếp để người khác nhìn thấy điều đó.

Sanji biết mình đang phản ứng thái quá, như Franky vẫn hay nói, nhưng cậu chưa bao giờ giỏi trong việc khiến bộ não ngừng hoạt động một khi nó đã bám vào một ý nghĩ nào đó, và hiện tại nó đang liên tục chạy với tốc độ khoảng một dặm một phút. Chỉ cần cậu còn tỉnh táo, cậu sẽ cố giải quyết vấn đề.

Thật vậy, cậu đã bị cuốn vào trong tâm trí của chính mình đến nỗi thậm chí còn không nhận ra Zoro vào lần tiếp theo khi cậu ta lao vào Baratie cho đến khi thực sự ở trước mặt mình. Chỉ có phản xạ nhanh của cậu thiếu niên tóc xanh mới cứu cả hai khỏi một vụ va chạm.

"Trời đất, công tắt của cậu ở đâu vậy Xoắn?" Zoro tò mò, cười tủm tỉm khi cậu ta lùi lại để tránh xa không chỉ Sanji mà cả đống bát đĩa bẩn mà cậu đang mang. "Zeff có hẹn giờ cho cậu à?"

"KHÔNG." Sanji nói, tập trung chú ý vào việc đảm bảo mình không bị tuột tay khỏi tháp đĩa bẩn. Đó là một cách tốt để đánh lạc hướng trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực cậu vì sự xuất hiện đột ngột của Zoro. "Nhưng đang ở giữa giờ cao điểm của bữa trưa, nên hiện tại tớ hơi bận."

"Quá bận để đến Kozuki với tớ à?" Zoro hỏi, nghe có vẻ ngập ngừng một cách kỳ lạ. "Lâu lắm rồi cậu chưa ra ngoài."

"Tớ đã ra ngoài đúng nghĩa là hai tuần trước." Sanji trả lời, hoàn toàn vẫn giữ khái niệm về ngày tháng vì cậu luôn quan tâm đến các cuộc gặp mặt của cả hai - một sự thật không một ai có thể biết được. "Có lâu lắm đâu."

"Lâu đấy." Zoro nói với vẻ giận dữ bất mãn. "Và tớ vừa có kiếm mới từ Franky vì Kiku và mấy người khác đã làm hỏng những thanh cuối cùng. Cậu nên đến xem tớ làm hỏng chúng."

"Cứ thứ Ba hàng tuần, cậu lại có kiếm mới đấy, Marimo." Sanji thông báo, cố gắng hết sức để không nao núng khi Zoro đề cập đến những người bạn khác. "Đó không phải là một sự kiện hiếm hoi đến mức cần có sự tham gia của tớ."

"Được rồi, có thể." Zoro thừa nhận sau một lúc tạm dừng. "Nhưng không có nghĩa là tớ sai về việc cậu ít ra ngoài. Tớ cảm thấy như chưa từng gặp cậu lần nào ấy."

"Tớ chỉ đang bận thôi." Sanji nói, lúng túng bước đi trong khi có cảm giác như ánh mắt của một nửa số khách hàng quen hiện tại của Baratie đang đổ dồn vào mình. "Cậu thấy tớ có việc ở đây không. Ngoài ra, tớ cũng có vài bài học với Robin. Không phải ai cũng có thể đến và đi dễ dàng như cậu đâu, Đầu Tảo."

"Robin không chiếm nhiều thời gian của cậu đến thế." Zoro phàn nàn. "Và Zeff sẽ nhắm mắt để cậu bỏ ca làm nếu ổng muốn."

"Gần đây thì không." Sanji nói dối. "Ông già nói bây giờ tớ đã lớn nên cần có trách nhiệm hơn. Tớ không thể lúc nào cũng bỏ việc lại cho ông ấy, Patty và Carne làm thay được."

"Tớ không nói là mọi lúc." Zoro nói nhỏ. "Chỉ một ngày thôi."

Sanji chỉ vào đống bát đĩa mình vẫn đang cầm. "Tớ thực sự đang ở giữa ca làm như tụi mình nói đấy." Cậu chỉ ra. "Tớ không thể bỏ ngang và rời khỏi nhà hàng ngay lúc này được. Nếu cậu muốn tụi mình đi chơi thì lần tới nhớ báo trước là được."

Zoro cau mày, vẻ mặt nhuốm màu thất vọng, và Sanji chợt nhận ra bản thân là kẻ thù tồi tệ nhất của chính mình vì bản năng của cậu đang cố gắng xua đi cái nhìn đó. "Ngày mai tớ lại có ca làm, và ngày hôm sau tớ sẽ đến nhà Robin để luyện tập vài thứ. Có lẽ tớ có thể xin Zeff cho tớ ở lại thêm một ngày và sau đó chúng ta có thể làm gì đó?"

"Nhưng không phải đến Kozuki." Cậu nhanh chóng thêm vào, muốn cắt ngang ý nghĩ đó khi nó vụt qua. "Tớ sẽ mất nửa ngày nghỉ chỉ để đi đâu đó với cậu, và tớ thực sự không muốn dành thời gian còn lại để ngồi trên những khán đài đó đâu."

"Cậu có ý tưởng gì không?" Zoro hỏi.

Nhẹ nhõm vì bạn mình không thúc đẩy thêm về Kozuki - và, thậm chí còn tốt hơn khi cậu ta không có vẻ gì là quá khó chịu về việc bị bác bỏ ý tưởng này - Sanji thở ra một hơi nặng nề, vắt óc suy nghĩ xem có gì để đề xuất ngoài sân tập luyện.

"Lâu rồi chúng ta không đi câu cá." Cậu nói sau một lúc suy nghĩ. "Tụi mình có thể đến con sông gần ngôi nhà tranh và tận hưởng một ngày ở đó. Miễn là thời tiết tốt, tớ đoán thế."

"Được thôi." Zoro nói, đồng ý dễ dàng đến nỗi Sanji cảm thấy có gì đó kỳ lạ rung động trong lồng ngực khi nhìn thấy nụ cười hài lòng của cậu ta. "Nghe cũng được. Cá chắc là tớ bắt được nhiều hơn cậu."

Môi cậu cong lên, Sanji trao cho bạn mình con mắt khinh bỉ nhất. "Bởi vì tớ là một cá nhân trưởng thành hơn cậu, nên tớ sẽ không giáng cho cậu cú đá công lý nào mà cậu xứng đáng phải nhận đâu. Tuy nhiên, tớ sẽ yêu cầu cậu cút khỏi nhà hàng của tớ, và đề nghị cậu nên nói được thì làm được một khi bọn mình ra tới sông."

Giơ tay giả vờ đầu hàng, Zoro cười nham nhở với cậu. "Tớ sẽ nói với Zeff cậu gọi nơi này là nhà hàng của mình. Năm đồng vàng cho cái đỉnh đầu u một cục của cậu."

"Để Zeff cho tớ và biến khỏi đây đi." Sanji khịt mũi nói. "Tớ có việc phải làm."

"Rồi rồi." Nụ cười của Zoro dịu đi, cậu ta vẫy tay khi quay đi. "Hẹn gặp sau vài ngày nữa. Đừng đến muộn."

"Làm như tớ sẽ thế ấy!" Sanji gọi với theo cậu ta. "Đi muộn là sở trường của cậu, Marimo. Không phải của tớ!"

"Cà Tím!" Mở cửa nhà bếp cùng lúc Zoro đi qua cửa trước, Zeff tựa toàn bộ phần thân trên của mình lên bàn ăn, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào một hướng. "Hôm nay mày có định làm việc không, hay tao phải bắt đầu tìm người làm thay?"

"Uầy, ông già chết bằm, con đến đây!"

"Ngôn từ!"

*****

Sanji đôi khi quên mất rằng lý tưởng về 'huấn luyện phép thuật' của Robin ngoài mặt không phải lúc nào cũng có vẻ liên quan đến phép thuật. Ngoài những câu thần chú cậu đã học hoặc công thức điều chế cậu đã tích lũy được, có rất nhiều bài tập thở để giúp cậu kiểm soát phép thuật, hoặc đọc những đoạn sách lịch sử để cung cấp cho cậu những kiến ​​​​thức cơ bản.

Hôm nay việc đó đã giúp cô rất nhiều trong khu vườn thảo mộc. Phần lớn những gì họ đang chăm sóc sẽ được đưa vào nghiên cứu để giúp chữa bệnh hoặc những thứ có lợi ích thiết thực, hữu hình khác.

Kể từ đêm đầu tiên gặp Robin, Sanji đã biết cô có thể thao túng thực vật trong một bán kính nhất định khi cần thiết. Điều cậu không biết là khả năng đó của cô không thể so với cậu. Robin chắc chắn có thực vật hỗ trợ mình, nhưng chúng không phát triển mạnh mẽ như đối với cậu.

Robin nói điều này giải thích tại sao khu rừng luôn rất thích cậu. Cô thừa nhận đã bối rối trước sự mềm yếu rõ ràng của nó với cậu khi họ gặp nhau lần đầu tiên, nhưng bây giờ cô tin rằng đó là vì nó đã nhận ra cậu là ai và những gì cậu có thể làm.

Sanji không chắc mình hiểu nữ phù thủy đang nghĩ gì khi nói những điều như thế, nhưng ngay cả cậu cũng phải thừa nhận rằng khu rừng đã phản ứng khác với cậu kể từ khi bí mật bị lộ ra. Sanji không chắc liệu bản thân Robin có làm điều gì đó hay không, nhưng cậu cũng sẽ có thể điều khiển khu rừng này, nếu không muốn nói là tốt hơn, như cậu có thể làm với bất kỳ khu rừng nào khác.

Từ lâu cậu đã bắt đầu xem khu rừng là một nơi thoải mái, nhưng sự phát triển này khiến nó thậm chí còn hơn thế nữa. Sanji thường có cảm giác như được chào đón trở lại bởi một người bạn cũ bất cứ khi nào băng qua những hàng cây, đến nỗi cậu chẳng thể cảm thấy sự căng thẳng còn sót lại trên vai mình bất cứ khi nào cậu bước đi trong rừng.

Sự thật mà nói, đôi khi cậu nghĩ những ngày như thế này là những bài học yêu thích của cậu với Robin. Giống như việc học cách triệu hồi các đồ vật vào tay hoặc để ngọn lửa cháy dọc theo bàn chân của mình mà không bị bỏng, hoặc bất cứ bài học gì khác liên quan nếu cậu không muốn, nhưng cậu thích thú làm những công việc trần tục với đôi tay của mình trong bụi bẩn hơn. Nó có thể không phải là một cách quá thú vị để dành cả ngày, nhưng nó rất hiệu quả.

Thậm chí tốt hơn, Zoro đã làm cậu ngạc nhiên bằng cách đi loanh quanh ngôi nhà vì nghĩ cậu sẽ phải học với Robin cả ngày, Sanji đã nửa tin rằng cậu thiếu niên tóc lục ấy sẽ đi vào thị trấn, chỉ trở về vào buổi tối muộn vì cậu ta sẽ không có gì ở nhà để giải trí. Tuy nhiên, thay vào đó lại dành cả ngày trong hình dạng hổ, đi theo Sanji từ khu vườn này sang khu vườn khác và nằm dài dưới ánh mặt trời trong khi cậu làm việc.

Cảm thấy tệ vì những gì phải làm cho hôm nay sẽ nhàm chán với Zoro, Sanji đã bảo cậu ta cứ thoải mái đi bất cứ đâu, nhắc cậu ta nhớ rằng họ sẽ đi chơi với nhau vào ngày mai bất kể thế nào, nhưng Zoro đã thở ra một hơi để phớt lờ cậu. Thật vậy, con hổ đã làm quá đến mức ngáp thẳng vào mặt cậu trước khi vùi đầu vào hai chân trước.

Cho rằng bạn mình đã làm rõ quan điểm, Sanji gọi cậu ta là tên thô thiễn và coi như mọi chuyện đã kết thúc. Ngoại trừ đó chưa phải là kết thúc, không chính xác lắm. Lúc Sanji kết thúc công việc trong vườn thì đã xế chiều. Muốn hạ nhiệt một chút, cậu vào trong nhà tìm chút bóng râm và uống nước, biết rõ rằng có một số cuốn sách trong đó Robin muốn cậu đọc.

Một lần nữa trước sự ngạc nhiên của mình, Zoro đi theo cậu. Tưởng rằng cậu ta sẽ ở bên ngoài tắm những tia nắng cuối ngày, nhưng Sanji chớp mắt khi hình dạng con mèo to lớn bình tĩnh đứng dậy và bước theo cậu vào nhà.

"Cậu có thể ở ngoài này nếu muốn, Marimo." Sanji nói với cậu ta khi đẩy cửa trước. "Tất cả những gì tớ định làm là đọc sách cho đến bữa tối, sẽ vô cùng nhàm chán với cậu đó."

Zoro vẫy tai qua lại tương đương với một cái nhún vai. Sau đó, đi ngang qua Sanji để vào trong ngôi nhà nhỏ, tiến về phía chiếc ghế dài có đệm êm ái mà Franky đã để từ lâu ở chân cửa sổ chính.

Nói về Franky - cũng như Robin về vấn đề đó - Sanji đã mong đợi họ ở đây. Tuy nhiên, không có người lớn nào có mặt, vì vậy cậu cho rằng họ đã đi đâu đó. Đáng chú ý hơn, cuốn sách mà Robin muốn cậu đọc đang được để ở giữa bàn bếp.

Sanji mỉm cười với nó khi bước đến, muốn lấy cho mình một ly trước khi bắt đầu. Cậu hỏi Zoro liệu cậu ta có muốn uống chút nước không, nhưng nhận được một tiếng ậm ừ không mấy hoan hỉ, con hổ đã cuộn tròn trong chỗ ngồi của mình.

Không mấy vui vẻ khi Sanji đến ngồi vào một trong hai chiếc ghế bành chiếm phần lớn không gian phòng khách. Phát ra một âm thanh không hài lòng, Zoro ngẩng đầu lên và bực bội đập một bàn chân trước to lớn lên băng ghế mà cậu ta đang ngồi.

"Sao đấy?" Sanji hỏi, nhìn cậu ta dò ​​hỏi. "Cậu muốn gì?"

Đáp lại, Zoro đập mạnh vào đệm một lần nữa, đồng thời cũng hơi lùi về phía sau. Hành động này nhấn mạnh thực tế là có đủ chỗ cho hai người ở nơi cậu ta nằm, nghĩa là Sanji sẽ không mất nhiều thời gian để tìm ra manh mối.

"Cậu chỉ muốn được gãy tai khi tớ đọc sách chứ gì." Cậu phỏng đoán, không ngạc nhiên khi Zoro gật đầu. "Chà, có lẽ tớ không muốn làm việc đó đâu. Tôi muốn đọc sách mà không bị cái xác hơn cả trăm kí rưỡi của cậu cản đường."

Môi trên cong lên, Zoro lại bày cái vẻ khó chịu. Cậu ta đập vào ghế một lần nữa, trừng mắt nhìn cho đến khi Sanji lê bước đến chỗ đó với một tiếng thở dài.

"Mình đang làm việc này dưới sự ép buộc." Cậu thiếu niên tóc vàng lầm bầm, mặc dù trong thâm tâm đang rung rinh hạnh phúc. "Và nếu cậu bắt đầu ngáy khi ngủ thiếp đi, tớ sẽ đá cậu xuống sàn."

Zoro chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn cậu, nặn ra cái dáng vẻ ngây thơ mặc dù thực tế là cậu ta hiện đang mang hình dạng của một con dã thú cỡ lớn. Đảo mắt, Sanji ngồi phịch xuống chỗ con hổ dành cho mình, không hề ngạc nhiên khi Zoro ngay lập tức dụi đầu vào lòng cậu.

"Cậu thật kỳ lạ." Cậu nói, quan sát Zoro xoay người cho đến khi nằm ngửa để lộ phần bụng. "Cậu cũng thật may mắn là tớ không phải kẻ địch đấy, nếu không tớ đã rạch cho cậu một đường ở đây rồi."

Để trả lời, Zoro duỗi dài hai chân trước của mình, vặn vẹo cho đến khi Sanji hiểu ý mà đưa ngón tay vào lớp lông trên xương ức mà gãy. Sau đó, cậu ta phát ra một âm thanh hạnh phúc và nhắm mắt lại, tận hưởng với sự mãn nguyện tuyệt đối.

"Hưởng thụ dữ ha." Sanji nói, khiến cậu ta phải ngáp một hơi để xua đi lời nhận xét đó.

Đó là cách Robin tìm thấy hai chàng thiếu niên khi cô xuất hiện trở lại một lúc sau đó với một giỏ đầy thảo mộc trên tay. Sanji biết rằng đôi khi cô phải đi vòng quanh trong rừng để tìm những thứ mà cô không thể trồng được trong khu vườn của chính mình, và cậu cho rằng việc này giải thích cho sự biến mất của cô cả ngày hôm nay.

"Chào hai em." Robin cất lời, đặt chiếc giỏ xuống bàn và tiến tới cởi chiếc mũ mềm rộng vành mà cô ấy đang đội. "buổi chiều tốt đẹp chứ?"

"Ý em là, thực ra em vẫn còn đang học." Sanji trả lời, giơ cuốn sách lên để cho thấy cậu đang làm theo yêu cầu của cô. "Nhưng cái tên lang băm này thì chẳng nhấc mông lên làm cái gì cả."

Zoro vì đang nằm nghiêng nên chỉ mở một bên mắt ra để trừng trừng nhìn Sanji một cách đe dọa. Sau đó, con hổ gầm gừ khó chịu, âm thanh nhỏ dần thành tiếng rên rỉ hoàn toàn khi cậu luồn tay dưới cằm để đẩy đầu cậu ta ra khỏi đùi.

"Không có đâu, Cục Tảo." Sanji nói, trượt ra khỏi cậu ta trong một động tác uyển chuyển đầy ấn tượng. "Bây giờ Robin đã về, nghĩa là đã đến lúc tớ nấu bữa tối. Đáng lí cậu nên bắt đầu đứng bằng hai chân để giúp đi."

Phớt lờ bạn mình, Zoro cuộn người thành một quả bóng ở vị trí Sanji vừa bỏ trống. Cậu ta thậm chí còn đi xa đến mức phát ra tiếng ngáy giả đáng ghét, làm như có thể thuyết phục mọi người rằng cậu ta không nghe thấy gì hết.

"Đùa vui quá ha." Sanji nói, nghiêng người đá nhẹ vào sườn cậu ta. "Dậy đi, cái túi lông vô dụng. Ít nhất cậu có thể dọn bàn trong khi tớ nấu ăn chứ."

"Mà có muốn làm thì nhớ mặc quần vào trước đấy." Cậu nói thêm, kinh nghiệm nhiều năm nói với cậu rằng mình cần dặn dò Zoro trong tất cả mọi việc vì cậu ta luôn nghĩ các chuẩn mực xã hội là điều gì đó xảy ra với người khác chứ không phải với cậu ta. "Tớ không chấp nhận để chị Robin tội nghiệp phải đối phó với sự tự nhiên của cậu."

"Chị nghĩ có thể có đồ mới giặt trong giỏ ở phòng tắm." Robin lưu ý. "Zoro, chị nghĩ quần áo của em có thể đã lẫn trong quần áo của chị và Franky đấy."

"Robin, chị không cần phải giặt đồ cho tên ngốc này." Sanji nói, lắc đầu bực tức khi Zoro lẻn đi để tìm gì đó để mặc trước khi biến đổi. "Cậu ấy hoàn toàn có khả năng tự làm việc đó."

"Franky thường là người giặt giũ." Robin chỉ ra. "Anh ấy rất chu đáo theo cách đó. Bọn chị không bận tâm đâu. Zoro cũng đã làm rất tốt khi giúp đỡ bọn chị vài chuyện khi cần, nên thế này là chuyện nhỏ mà."

"Nếu chị đã nói vậy." Sanji nghi ngờ đáp. "Em có nhiều trải nghiệm với mớ hỗn độn mà Zoro tạo ra vào một ngày đẹp trời, thành ra em nghi ngờ quần áo của cậu ấy còn cần phải được kỳ cọ kĩ hơn nữa."

"Ồ thôi nào." Robin khiển trách. "Thôi trêu chọc và cho chị biết có thể làm gì để giúp em trong bếp đi."

*****

Được sự giúp đỡ của Robin, Sanji nhanh chóng chuẩn bị xong bữa tối. Đó là việc mà cậu kiên quyết muốn làm trong những năm gần đây, rằng cậu được phép nấu ăn khi ở đây, và ngạc nhiên thay cả Robin và Franky đã hoan hỉ nhượng bộ vấn đề này. Bây giờ nhà bếp của họ cũng như nhà bếp của cậu, và họ đã bắt đầu để các công cụ và nguyên liệu cụ thể theo ý muốn của cậu.

Zoro xuất hiện trở lại sau khi đã tìm được quần áo của mình, may mắn là cậu ta đã mặc một chiếc quần đàng hoàng màu đen mặc dù cậu chàng đã quên đi giày và mặc áo. Sanji nhìn bạn mình một cách tuyệt vọng, nhưng cậu biết khi nào nên kiếm chuyện khi nào không - sự thật này càng được nhấn mạnh khi Franky xuất hiện với phong cách thường ngày của anh ta.

Bốn người thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn và trải qua một buổi tối vui vẻ trong ngôi nhà nhỏ trước khi Franky và Robin về phòng nghỉ. Không lâu sau đó, Sanji thấy mình cũng bắt đầu mệt lả nên cậu đi thay đồ, trong khi Zoro đi ra ngoài.

Sanji một lần nữa được chào đón bằng hình ảnh Zoro trong dạng con hổ khi cậu thò đầu vào ngôi nhà trên cây. "Cậu tốt nhất nên chừa chỗ cho tớ." Cậu nói, leo bên trong. "Và đừng có bào chữa bằng lí do vì cơ thể cậu không ngừng phát triển đấy."

Zoro khụt khịt, mắt cậu ta sáng lên một cách kỳ lạ dưới ánh đèn lồng, nhưng cũng ngoan ngoãn nhích qua khi Sanji ra hiệu. Tuy nhiên, cậu ta nhích cũng chẳng được bao nhiêu, và Sanji thấy mình nằm trong vòng vây của kẻ săn mồi đỉnh cao này ngay khi vừa nằm xuống.

"Uầy, không, cậu nặng quá đi mất." Cậu phàn nàn, đập vào vai Zoro một cách vô ích. "Tớ sẽ bị sốc nhiệt hoặc bị nghiền nát đến chết hay gì đó nếu cậu cứ tiếp tục như thế này đấy."

Không hề tỏ ra bận tâm, Zoro không chịu nhúc nhích, buộc Sanji phải cam chịu một đêm như thế này trừ khi tên ngốc ấy quyết định tự mình hành động. "Tớ ghét cậu." Cậu càu nhàu, nhăn mặt khi Zoro liếm mặt mình. "Marimo! Kinh quá đi! Ai biết miệng cậu đã ở đâu chứ?!"

Kiku có thể biết đấy, một giọng nói đột nhiên xuất hiện vang lên trong tâm trí Sanji khiến cậu chợt tạo ra một tiếng động kinh hãi, và cậu phải lấy tay bịt miệng để ngăn bất cứ lời nào khác có thể lại trượt ra ngoài.

Sau đó, cậu tự hỏi liệu bây giờ có phải là lúc để nói điều gì đó không, nhưng cậu gần như ngay lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó. Bây giờ là nửa đêm, mọi người đều mệt mỏi, và nếu cuộc trò chuyện trở nên tồi tệ, cậu sẽ không thể thoát khỏi sự khó xử cho đến khi mặt trời mọc và có khi cậu sẽ phải chạy về Baratie trong đêm.

Tự nhủ rằng mình có lý, mà không phải là một kẻ hèn nhát, cậu lơ đãng gãi vào cổ của Zoro, tận hưởng cách lớp lông mềm mại lướt trên những ngón tay mình. Trong khi đó, Zoro ngân nga hưởng thụ, nghe có vẻ hài lòng.

*****

Sanji... ngủ không được ngon.

Zoro bất tỉnh không lâu sau khi Sanji tắt ngọn lửa đèn lồng bằng một cú búng tay. Tiếng ngáy của con hổ sớm bắt đầu vang vọng khắp căn nhà gỗ nhỏ bé, xác nhận rằng cậu ta đã tạm quên đi thế giới nơi mình đang nằm cuộn tròn bên cạnh Sanji.

Thông thường việc này sẽ không làm phiền cậu - sau tất cả, cậu đã có nhiều năm kinh nghiệm khi ngủ với những tiếng ồn ào mà Zoro tạo ra vào ban đêm - nhưng không may là bộ não của cậu lại một lần nữa quyết định sẽ trở thành kẻ thù tồi tệ nhất của chính cậu. Sanji nằm thao thức hàng giờ bên dưới Zoro, những suy nghĩ khó chịu cứ lởn vởn trong đầu khi cậu tưởng tượng ra hàng chục tình huống cho cuộc trò chuyện ngày mai có thể trở nên tồi tệ thế nào.

Khi mặt trời bắt đầu nhô lên khỏi đường chân trời, Sanji nghĩ mình đã ngủ được hai, có thể là ba tiếng đồng hồ. Mặt khác, Zoro khi thức dậy trông tươi như mới, rõ ràng là đã được nghỉ ngơi đầy đủ và được che đậy bằng tính cách cáu kỉnh vốn có khi cậu ta bắt đầu đánh thức Sanji.

"KHÔNG." Cậu đầu bếp nghiêm túc nói, muốn cắt đứt hành động này trước khi vượt qua giới hạn chịu đựng của mình. "Nếu cậu định bắt tớ dậy vào cái giờ ngu ngốc này trong ngày nghỉ của tớ thì cậu tới công chuyện cậu rồi, tớ sẽ không đi chơi với cậu cho đến khi được uống ít nhất một tách cà phê."

Zoro phát ra một âm thanh như bị bỏ rơi, vẻ mặt của cậu ta cho thấy Sanji đang tàn nhẫn vô cớ, và cậu ta rơi vào trạng thái suy sụp có chủ ý khiến cậu thiếu niên tóc vàng phải tự nhắc mình giữ vững nghị lực trước cái vẻ đó. Cậu biết Zoro đang chơi xỏ mình và rõ ràng cậu ta không thực sự khó chịu, nhưng cảm xúc của cậu lúc này đang thực sự mất kiểm soát, vì vậy thật khó để phân biệt đâu là thật đâu là giả.

"Tớ cần thay đồ." Cậu nói to, lắc đầu để cố gắng tỉnh táo hơn. "Và tớ nên đi làm bữa sáng trước khi bất kỳ ai khác thức dậy. Thật không công bằng khi việc tớ muốn bỏ bữa ảnh hưởng đến Franky và Robin."

Biểu cảm của Zoro lúc này cho thấy cậu ta đã thành công biến bạn mình thành một tên ngốc, nên cậu ta khịt mũi và chui ra khỏi chăn. Sau đó, Sanji lấy túi đồ vệ sinh cá nhân đã mang theo và đi vào phòng tắm của ngôi nhà.

Cậu cau mày khi được Zoro chào đón bằng hình dạng con hổ. Đây không phải là lần đầu tiên Zoro giữ nguyên hình dạng này trong suốt một ngày họ ở bên nhau, nhưng Sanji thực sự muốn cậu ta là con người cho cuộc trò chuyện sắp tới.

Nhăn mũi, cậu quyết định tự mình giải quyết vấn đề và chỉ tay vào cửa phòng tắm. "Mặc quần vào đi, Marimo." Cậu nói chắc nịch. "Hôm nay tớ không mang tất cả dụng cụ câu cá vào rừng chỉ vì cậu đang lười biếng đâu."

Zoro khịt mũi, hành vi phạm tội đã quá rõ ràng. Nhưng cậu ta cũng làm như được bảo, lặng lẽ đi ngang qua Sanji để vào phòng tắm mà không quên huých cậu một cái.

"Đồ đểu." Sanji nghiến răng.

Nhưng cậu phải nói chuyện với không khí vì cánh cửa phòng vệ sinh đã đóng lại sau lưng Zoro sau khi cậu ta bước vào trong. Đã quen với việc này, cậu quay lại với công việc làm bữa sáng.

Có cả trà và cà phê được pha khi Zoro bước ra khỏi phòng tắm, và đôi mắt xám chớp chớp khi bắt gặp Robin đang ngồi vào bàn trong bộ thường phục, thản nhiên nhấp một ngụm từ chiếc cốc bốc khói.

"Chào buổi sáng." Cậu ta càu nhàu về phía nữ phù thủy. "Franky đâu?"

"Chắc vẫn còn ở trên giường." Cô đáp. "Hôm nay anh ấy cảm thấy mệt mỏi hơn bình thường một chút. Chị chắc rằng anh ấy sẽ dậy khi đến giờ ăn."

Dự đoán này hóa ra là sự thật, và người thợ thủ công to lớn tiến đến chiếc bàn vào đúng thời điểm Sanji đặt một đĩa thịt xông khói nóng hổi trước mặt. Anh ấy giơ ngón tay cái lên và khẽ thì thầm 'cảm ơn, anh bạn nhỏ', trước khi vui vẻ dùng bữa.

"Khi nào thì anh mới ngừng gọi em như vậy?" Sanji càu nhàu khi ngồi vào chỗ của mình. "Em đã mười sáu tuổi. Thực tế là một người trưởng thành rồi."

"Nếu nhóc nói vậy." Franky trả lời, trong khi Robin cố gắng giấu được nụ cười đằng sau mép tách trà.

"Uầy." Sanji nói. Cậu quay sang Zoro để tìm chút đồng tình, chỉ để thấy bạn mình đang xúc thịt xông khói và trứng vào miệng với tốc độ có thể khiến một người đàn ông yếu hơn phát ốm. "Dùng nĩa đi, cái đồ vô ơn." Cậu mắng. "Nĩa đâu?"

"Không muốn."

"Và đừng có nói khi ngậm một họng!"

Robin và Franky chia sẻ một ánh nhìn mà Sanji không thể phân tích được, khiến cậu chợt phải ngậm miệng lại. Cậu có thể cảm thấy mặt mình nóng lên, không hoàn toàn chắc chắn tại sao, cậu nhìn xuống đĩa của mình, quyết định không nói gì thêm cho đến khi ăn xong.

Như thường lệ, bữa ăn kết thúc trong thời gian kỷ lục. Sau đó, Sanji bắt đầu thu dọn phần còn lại của bữa sáng, nhưng bị chặn lại bởi một cái giơ tay của Robin.

"Em đã nấu ăn." Cô nói một cách chắc chắn, các chi của cô ấy đã bắt đầu chuyển bát đĩa bẩn vào bồn rửa, nơi Franky đang vui vẻ bơm nước ra khỏi vòi. "Và hai em có kế hoạch cho hôm nay, vì vậy hãy ra khỏi đây và tận hưởng thời gian nghỉ ngơi của mình đi."

"Đừng cãi chị ta, Xoắn." Zoro nói khi Sanji định mở miệng nói. "Chị ta lo được, và trông như hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời để ra khỏi đây đấy."

"...Nhưng." Sanji nói, cảm thấy kỳ lạ. "Em vẫn cần làm đồ ăn trưa, nên không có lý do gì để tụi em không thể giúp."

"Bữa trưa đã sẵn sàng." Franky thông báo, chỉ vào một gói giấy mà Sanji đã không để ý trước đó. "Được làm vào tối qua khi hai đứa chuẩn bị đi ngủ. Còn giờ, hãy ra khỏi đây trước khi tôi tự mình ném hai cậu ra khỏi cửa."

"Cậu nghe thấy chưa?" Zoro nhấn mạnh. "Đi thôi."

"Được rồi, được rồi." Sanji nói, biết khi nào mình bị đánh bại. "Nhưng tớ sẽ mang thức ăn. Cậu sẽ ăn vụng trên đường hoặc đánh rơi mất. Cậu giữ dụng cụ câu cá đi."

Zoro lười biếng chào, và điều tiếp theo cậu biết là họ đang trên đường đến con sông.

*****

Sanji luôn yêu thích nơi mà cả hai đã chiếm dụng cho mục đích câu cá. Đó là một khu vực tuyệt đẹp, nơi có đa dạng loại cá, cây cối che bóng mát vừa đủ và làn nước ấm áp nếu cả hai muốn chơi té nước. Nói một cách đơn giản, đó là bức tranh của sự thanh thản.

Hoặc ít nhất nó thường là như vậy. Thật không may, Zoro bù đắp cho việc ít nói ngày hôm qua bằng sự thích thú của mình, và Sanji thấy mình muốn đá vào đầu cậu ta mấy phát khi phát hiện ra bạn mình không thể im lặng.

"Tại sao Johnny và Yosaku lại nghĩ tớ không nên đánh với mấy người lớn đến thăm Kozuki chứ. Rõ ràng là nhóm bạn của người chủ cũ vẫn còn ở đây, và thỉnh thoảng họ dừng lại để giúp giữ võ đường. Thậm chí Kiku biết tất cả bọn họ rất rõ và cô ấy còn ủng hộ tớ khi họ cố nói với rằng tớ còn quá trẻ để chiến đấu với họ."

"Tuyệt." Sanji lẩm bẩm, dán mắt vào cần câu. "Nhiều người hơn để cậu mạo hiểm tiết lộ bí mật của mình."

"Tớ biết." Zoro bật cười, hoàn toàn không thấy sự mỉa mai trong giọng nói của Sanji. "Nhưng sẽ ổn thôi. Kiku nói họ đều là những người tốt, còn nói nói họ như là anh em cũng như người thân của cô ấy vậy."

Nếu Sanji nghe thêm một lời nào về những gì Kiku nói, cậu sẽ không chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Mặc dù cậu rất đau lòng khi phải thừa nhận điều đó, nhưng cậu không thể ép mình thích cô gái đó, và cậu không thích những người còn lại trong nhóm của Zoro.

"Tớ đã kể cho cậu nghe chuyện Kiku đồng ý khi tớ nói cần những thanh kiếm tốt hơn để sử dụng chưa? Cô ấy chỉ sử dụng một thanh kiếm nên chuyện đó không thực sự là vấn đề với cô ấy, nhưng cô ấy nói nếu tớ muốn tiếp tục trở nên mạnh hơn thì phải cần có thêm hai thanh mạnh ngang với Wado. Những thanh kiếm luyện tập thông thường không thể cắt được thứ tớ muốn."

"Cậu đã biết điều đó từ nhiều năm trước rồi." Sanji lầm bầm. "Vấn đề là cậu đã quá túng quẫn để mua bất cứ thanh kiếm nào tốt hơn."

"Phải, và Franky không phải thợ rèn kiếm, nên anh ta chỉ làm được bấy nhiêu thôi." Zoro đồng ý ngay lập tức. "Kiku nói có thể có một số đồ gia truyền ở Kozuki mà tớ có thể thử sử dụng, nhưng trước tiên tớ phải thuyết phục chủ võ đường rằng tớ xứng đáng với chúng."

"Mượn kiếm của người khác thì được gì?" Sanji hỏi một cách ngớ ngẩn. "Tớ nghĩ cậu muốn trở thành người vĩ đại nhất thế giới dựa trên khả năng của mình chứ?"

Zoro chớp mắt nhìn cậu, có vẻ hơi ngạc nhiên. "Thì, rõ ràng là tớ vẫn muốn những thanh kiếm chỉ thuộc về mình." Cậu nói sau một lúc. "Tớ đang nói, kiểu, chỉ trong lúc này. Trong khi tớ vẫn đang tập luyện."

"Ai nói cậu sẽ có thể làm bất cứ điều gì ngoài việc luyện tập?" Sanji hỏi, miệng cậu vô thức hoạt động. "Cậu sẽ không bao giờ có thể đi xa hơn Orbit nếu lời nguyền không thể bị phá bỏ. Hay cậu đã quên sự thật đó trong sự phấn khích của mình với Kiku và những gì khác?"

"Cậu vừa hỏi tớ liệu tớ có quên mình bị nguyền rủa không à?" Zoro nghi ngờ hỏi. "Thật ư? Cậu nghĩ tớ từng quên điều đó khi mỗi ngày tớ dành một phần thời gian của mình trong một cơ thể không phải là cơ thể mình được sinh ra sao?"

"Thì, cậu hành động như thể mình không nhớ ấy." Sanji nhổ. "Điều gì sẽ xảy ra khi cậu chạy loanh quanh với những người cậu không biết liệu có thể tin tưởng được hay không, hay cách cậu thực hiện tất cả những kế hoạch vĩ đại này để cất cánh theo đuổi ước mơ của mình."

"Tớ biết mình trước hết phải phá bỏ lời nguyền, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ không thể nghĩ về những gì có thể xảy ra sau đó. Ngoài ra, tớ biết mình có thể tin tưởng những ai. Họ là bạn của tớ. Mắc gì đột nhiên cậu lại trở thành một tên khốn thế?"

"Tớ không có." Sanji khẳng định. "Cái nết tớ là vậy đấy. Tớ đang thận trọng vì hình như cậu đã quên việc đó mất rồi."

"Bạn bè của tớ sẽ không làm gì tớ hết." Zoro thẳng thừng nói. "Không phải Johnny hay Yosaku, và chắc chắn không phải Kiku."

"Cậu có thể ngừng nói về Kiku được không?" Đôi vai phập phồng, Sanji đột ngột đứng dậy và sải bước đến nơi cả hai để những con cá đã bắt được, cậu cần làm một việc gì đó với đôi tay của mình. "Tớ phát ốm muốn chết khi nghe về cô ấy rồi!"

"Từ khi nào cậu không thích nghe về mọi cô gái cậu gặp thế?" Zoro thắc mắc, và Sanji không cần phải nhìn để biết rằng lông mày của cậu ta đang nhướng lên gần chân tóc. "Kiku đã làm cái quái gì với cậu à?"

"Không gì hết! Kiku hoàn toàn không làm gì tớ cả!" Sanji sôi sục. Đây không phải là cách cậu muốn cuộc trò chuyện này diễn ra, nhưng bây giờ khi nó đã bắt đầu, cậu không thể kiềm chế được bản thân nữa. "Cô ấy tuyệt vời! Xinh đẹp, mạnh mẽ, thông minh, thành thật mà nói, cô ấy có lẽ nằm ngoài tầm với, nên tớ hiểu tại sao cậu lại thích cô ấy đến vậy. Mong là cậu sẽ không hoàn toàn quên mất tớ khi hai người vui vẻ với nhau đâu đó!"

"Cậu đang nói cái quái gì vậy?" Zoro hỏi, và Sanji cảm thấy một bàn tay to lớn đặt lên vai mình, cậu lập tức di chuyển để tránh ra.

"Để tớ yên!" Cậu nói, không chịu quay lại khi vòng cách tay che chở bản thân. "Tớ không muốn hay cần sự thương hại của cậu, cậu không nghe thấy à, Marimo? Tớ ổn."

"Không, cậu điên rồi." Zoro phản bác thẳng thừng. "Tớ không biết cái quái gì đã ám cậu đột ngột như vậy, nhưng- cậu đang khóc à?"

"Không!" Sanji cáu kỉnh, hoàn toàn không có chút thuyết phục. "Và ngay cả khi tớ có, vậy thì sao? Mắc gì cậu phải quan tâm."

"Hả? Xoắn, cái quái gì thế- Ê! Ê, thôi quay mặt đi và nhìn tớ, được không?" Thực hiện một động tác tóm lấy Sanji không thành công, Zoro cúi xuống cho đến khi họ đứng đối mặt nhau. "Có chuyện gì?!"

"Không có gì!" Sanji vặn lại, dụi dụi mắt một cách vô ích. "Tớ đã nói rồi, mọi thứ đều ổn. Tớ ổn. Cậu cũng ổn. Tất cả chúng ta đều ổn. Vì vậy, chỉ cần bỏ qua và để tớ một mình đi. Dù sao thì đằng nào cậu cũng chẳng muốn ra đây với tớ. Hai đứa mình đều biết cậu muốn chơi với những người bạn thực sự của cậu hơn. Tớ chỉ là một đứa thua cuộc đang nhận sự thương hại của cậu thôi."

Biểu hiện của Zoro trở nên mãnh liệt hơn. "Có ai nói với cậu điều đó à? Nói đi, đứa nào, để tớ cho nó một trận."

"Không ai cần nói với tớ bất cứ điều gì hết." Sanji nói. "Tớ hoàn toàn có khả năng nhìn ra ẩn ý, ​​cảm ơn."

"Rõ ràng là không rồi." Zoro nói. "Bởi vì tất cả những gì cậu thấy toàn mấy chuyện tào lao. Câ-cậu nghĩ tớ dành thời gian với cậu chỉ vì thương hại à?"

"Ý tớ là, có lẽ không chỉ có thế." Sanji lầm bầm, cảm thấy mặt mình nóng bừng. "Nhưng cậu đã tìm thấy tất cả những người có cùng sở thích với cậu, và bây giờ tớ, giống như là, không còn quan trọng nữa, hay là bất cứ điều gì giống vậy. Cậu đã có những người bạn thực sự."

Zoro nhìn cậu chằm chằm. "Tớ muốn cậu biết." Cậu ta nói cộc lốc. "Là hiện tại tớ thấy cậu thực sự đang hỗn loạn, và rõ ràng là cậu tin vào những gì cậu nói, đó là lý do duy nhất ngăn tớ không đánh vào đầu cậu."

Sanji chớp mắt. "Hả?"

"Đừng 'hả' với tớ." Zoro trả lời. Sau đó, bước lại gần, đặt một tay lên vai Sanji và cúi người về phía trước cho đến khi trán cả hai chạm vào nhau. "Cậu là người quan trọng nhất của tớ." Cậu ta thẳng thừng nói.

"Nhưng-" Sanji có thể cảm thấy môi dưới của mình run rẩy, và cậu đang cố gắng kiểm soát nó. "Nhưng, còn Kiku."

"Thánh thần ơi, mắc gì Kiku nữa?" Rên rỉ, Zoro cụng đầu cậu. "Cô ấy tuyệt, nhưng cô ấy không phải là cậu. Nếu bắt tớ phải chọn, tớ sẽ luôn chọn cậu."

"Thật ư?" Sanji hỏi, và, chết tiệt, giờ cậu chắc chắn mình đang khóc.

"Ừ." Zoro bực tức nói. "Chết tiệt, đây có phải là lý do tại sao gần đây cậu hành động kỳ lạ không? Tớ biết có chuyện gì đó xảy ra mà, nhưng không tài nào hiểu nổi đó là chuyện quái quỷ gì. Cậu thực sự nghĩ tớ sẽ chán cậu chỉ vì đã gặp vài người mới à?"

"Nhiều hơn là 'vài người' của cậu." Sanji sụt sùi, nhưng khi cậu định lau nước mắt, Zoro đã làm thay cậu, những ngón tay chai sạn của cậu ta nhanh chóng gạt đi những giọt nước mắt trên khóe mi Sanji. "Và họ là tất cả những gì cậu kể. Cậu bắt tớ phải nghĩ sao đây?"

"Tớ không biết, nghĩ gì đó không hoàn toàn điên rồ đi?" Zoro gợi ý. "Cậu đã là người của tớ trong nửa cuộc đời tớ. Tớ đã nói rồi, từ hồi cậu còn căng thẳng về phép thuật của mình, tớ đã nói nếu cậu định bỏ đi thì tớ cũng sẽ đi cùng, ý tớ là thế đó. Cậu mắc kẹt với tớ. Hiểu chứ?"

Không dám nói, Sanji nhún vai. Sau đó, cậu cử động để tách khỏi Zoro, chỉ để thấy mình bị tóm gọn trong một cái ôm.

"Cậu ngốc quá." Zoro lầm bầm trong tóc cậu. "Nếu đây là những gì đang diễn ra trong đầu cậu, sao không nói ra?"

" ...Bởi vì tớ sợ cậu sẽ nói với tớ rằng tớ đã đúng." Sanji thừa nhận, lời nói phát ra bị bóp nghẹt do cách cậu áp mặt vào vai Zoro. "Và sau đó tớ sẽ là một đứa thất bại không có bạn bè thay vì là một đứa thất bại có ít nhất một người bạn."

"Đừng nói về mình như thế." Zoro mắng bằng một cú đập mạnh vào sau đầu cậu bạn tóc vàng. "Tớ không đi chơi với mấy tên thất bại, nên rõ ràng cậu không phải trong số đó."

"Với lại..." Cậu ta nói thêm, nghe có vẻ ngập ngừng. "Cậu thấy phiền khi tớ đến Kozuki phải không? Tớ sẽ dừng lại nếu cậu muốn."

Sanji giật nảy mình, lùi lại như bị tát. "Tại sao cậu lại dừng lại?" Cậu gặn hỏi. "Tớ tưởng cậu cần một nơi luyện tập để trở thành kiếm sĩ vĩ đại nhất?"

"Đằng nào tớ cũng sẽ trở thành người vĩ đại nhất." Zoro trả lời một cách tự mãn. "Những người ở Kozuki có giúp tớ hay không cũng không quan trọng. Và nếu việc đó làm phiền cậu nhiều như vậy, thì tớ không cần phải quay lại đó. Tớ sẽ tìm cách khác."

"Không, cậu không được làm vậy." Sanji nghiêm khắc nói. "Tớ không muốn cậu ngừng làm những gì cậu muốn. Tớ chỉ... không muốn cậu quên tớ thôi."

"Cậu là độc nhất đấy, Xoắn." Zoro nói với một nụ cười méo xệch. "Tớ có muốn quên cậu cũng không được."

"Ừ, thì, chắc chắn là tớ không cảm thấy thế." Sanji lẩm bẩm, sự xấu hổ bắt đầu ập đến khi cậu nhận ra mọi thứ vừa thốt ra từ miệng mình. "Thực ra tớ cảm thấy khá ngược lại cơ."

Biểu hiện của Zoro dịu lại. "Mừng là cậu đã nói ra." Cậu ta lặng lẽ nói. "Ít nhất bây giờ tớ đã biết vấn đề là gì, tớ có thể thử và khắc phục nó. Muốn tới ngồi một chút không?"

Cậu ta hất đầu về phía bờ sông và những chiếc cần câu bị bỏ lại của cả hai, cử chỉ đó rõ ràng hơn khi Sanji do dự. "Thôi nào." Cậu ta dụ dỗ. "Nó sẽ khiến cậu cảm thấy tốt hơn, và tụi mình sẽ làm việc vấn đề này để nó không xảy ra nữa."

"Có cần phải vậy không?" Sanji rên rỉ, khá chắc rằng cậu cảm thấy mặt mình đang đỏ bừng. "Tớ thà để tụi mình quên đi toàn bộ sự việc đã xảy ra thì hơn."

"Giỡn hả?" Nụ cười của Zoro rộng mở hơn khiến Sanji khó chịu. "Tụi mình sẽ, kiểu như, tám mươi tuổi, và tớ vẫn sẽ nhai cho cậu nhớ về khoảng thời gian cậu nghĩ tớ đã chán và không muốn chơi với cậu nữa."

"Cậu đúng là một thằng khốn nạn." Sanji phàn nàn, ngay cả khi cậu chấp nhận ngồi xuống cạnh Zoro trên bờ sông. "Có lẽ tđã không muốn cậu quanh quẩn trước mặt tớ nữa."

"Không đâu, cậu yêu tớ gần chết." Zoro trả lời, huých vào vai bạn mình. "Cũng là người cậu thích nhất trong tất cả."

"Một chút cũng không." Sanji phủ nhận. "Làm sao tớ biết được cái nết của cậu nếu không có chị Robin?"

"Robin đã làm khá tốt." Zoro đồng ý. "Nhưng chị ta sẽ không bao giờ biết rõ tớ như cậu."

"Như thế này." Cậu ta nói thêm, đưa bàn tay gần nhất xuống đất rồi xoay nó ngửa lên và chờ một cách đầy mong đợi.

Sanji nhìn cậu ta chằm chằm, lồng ngực đột nhiên thắt lại một cách khó chịu. "Tụi mình không còn là trẻ con nữa, Đầu Tảo." Cậu nói cộc lốc. "Tớ không cần cậu cố gắng giúp tớ cảm thấy tốt hơn đâu."

Tuy nhiên Zoro từ chối nhượng bộ. "Cậu biết cậu muốn mà." Cậu ta nói, vặn vẹo các ngón tay qua lại. "Thôi nàoooo."

Đảo mắt, Sanji nắm lấy tay cậu ta, đan những ngón tay vào nhau giống như cách cả hai vẫn làm khi ở phòng giam Germa. Cũng giống như lúc đó, bàn tay của Zoro ấm áp và an ủi trong tay cậu, nhưng cậu từ chối nói ra. "Tớ làm việc này dưới sự ép buộc."

"Chắc chắn rồi, Xoắn." Zoro nói, một nụ cười tự mãn nở trên môi. "Chắc chắn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro