Chapter 7
"Cậu đang làm gì vậy?"
Trái tim chệch đi một nhịp, Sanji suýt chút nữa đã đảo ngược toàn bộ chỗ thức ăn trong chảo mà cậu đang khuấy. Chỉ khi chắc chắn rằng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, cậu mới thả tay cầm chảo ra để có thể quay lại và trừng mắt với vị khách không ngờ tới của mình.
"Cậu làm cái quái gì ở đây thế, Marimo?" Cậu nghi vấn, chống tay lên hông. "Giờ đã hơn mười một giờ rồi."
Zoro nhìn lại cậu, không hề bối rối. "Rồi sao?" Cậu ta uể oải hỏi. "Làm như tớ sẽ đụng độ thứ gì đáng sợ hơn tớ ở ngoài này vậy. Thêm nữa, nhà hàng luôn bận rộn bất cứ khi nào tớ đến sớm hơn giờ này. Xuất hiện sau giờ làm việc là tốt nhất."
Sanji khịt mũi. "Robin và Franky không làm cho cậu cái vòng cổ đó để cậu nửa đêm chạy đi đột nhập vào nhà người ta đâu." Cậu nói một cách ngạo mạn, hất cằm với chiếc mề đay đơn giản đang treo trên cổ Zoro. "Nó dành cho trường hợp khẩn cấp."
"Không." Zoro phản đối, búng nhẹ mề đay bằng một ngón tay khiến nó đung đưa. " Đáng lẽ nó là cách để tớ có nhiều tự do hơn, đó chính xác là mục đích tớ đang sử dụng."
Đảo mắt, Sanji dành một chút thời gian để điều chỉnh lửa trước khi quay lại với người bạn thân duy nhất của mình. Cậu ném cho Zoro ánh nhìn không mấy tôn trọng, nhưng cậu ta thậm chí còn không hề nao núng.
Chiếc vòng cổ thực sự là đứa con tinh thần của Franky. Trong những tháng kể từ khi Robin ép thể trạng của Zoro trở lại cơ thể ban đầu thành công, cậu ta ngày càng trở nên bồn chồn hơn, dù ít hay nhiều, và người đàn ông to lớn ấy không chỉ đã chú ý đến mà còn quyết định sẽ làm gì đó.
Nhìn nhận tính logic của sự việc, Sanji nghĩ mình đã thấy được vấn đề. Lãnh thổ của Robin không vượt quá ranh giới của khu rừng mà cô gọi là nhà, nghĩa là nơi duy nhất Zoro có thể ở lại hình dạng con người lại là nơi phù hợp hơn với con hổ. Những nơi công cộng như thị trấn vẫn bị cấm, chưa nói gì đến việc cậu ta muốn đi xa hơn.
Nhưng với tư duy sáng tạo vượt ngoài khuôn khổ của Franky. Cuối cùng, anh ta đã đưa ra một kết luận đơn giản - nếu Zoro cần phép thuật của Robin để trở thành con người, có lẽ sẽ có một cách để cậu ta mang theo một phần nhỏ của phép thuật theo để đi xa hơn.
Do đó, chiếc vòng cổ đã ra đời sau một số thử nghiệm hỏng. Được làm thủ công bởi chính Franky, nó chứa giọt ma thuật của Robin nhằm tập trung vào việc giữ cho Zoro trong dạng con người. Đó không phải là một giải pháp hoàn hảo, bởi vì Zoro vẫn không thể tự kiểm soát sự biến đổi vì giới hạn lưu trữ phép thuật trong chiếc vòng cổ, nhưng đó vẫn là một bước tiến lớn.
Giống với đêm nay, Sanji đã suýt lên cơn đau tim khi lần đầu tiên Zoro bước vào Baratie. Không một ai lường trước được sự xuất hiện này, cậu bé tóc lục đã xông thẳng vào bếp như thể cậu ta sở hữu nơi này, yêu cầu được biết Sanji ở đâu, đồng thời dõng dạc thông báo mình đang đói.
Zeff đã không ngần ngại ném cái cây cán bột vào đầu cậu ta, nhưng nó đã hụt và bật ra khỏi bức tường phía sau cậu ta, một dấu hiệu chắc chắn rằng lão bếp trưởng không có ý nhắm vào thằng nhóc. Hiện tại chuyện đó đã qua được nhiều tháng, giờ không còn nhân viên nào để tâm đến nữa khi Zoro bước vào, mặc dù những người được thuê gần đây vẫn còn bối rối.
Thở dài thườn thượt, Sanji khoanh tay trước ngực theo cách mà cậu đã thấy Zeff làm khi ông bực tức nhất. Sau đó nhướng mày, ghim chặt ánh nhìn vào mắt của Zoro cho đến khi cậu ta bắt đầu lê chân bước đi.
"Robin sẽ lo lắng khi cậu bỏ đi mà không báo trước đó." Sanji nhấn mạnh, nhỏ giọng lại. "Đã hơn ba năm rồi mà cậu vẫn bị lạc trong rừng. Ít nhất cậu nên để lại cho chị ấy một lời nhắn hay gì đó chứ."
"Có thể." Zoro nói, lê một chân xuống sàn. "Hoặc tớ đã cố."
Bất chấp ý muốn của mình, Sanji cảm thấy nét mặt mình dịu lại. Gần đây cậu mới biết bạn mình đã sống một cuộc sống đầu đường xó chợ từ khi còn nhỏ, Zoro chưa bao giờ biết đọc viết trước khi cả hai gặp nhau. Robin đã dạy học cho cậu ta trong những tháng tiếp theo kể từ khi lấy lại được hình dạng con người, nhưng kỹ năng của cậu ta vẫn ở mức cơ bản.
"...Thôi vậy." Sanji rên rỉ sau một lúc. "Không ích gì khi cố bắt cậu về muộn thế này. Cậu sẽ lại bị lạc và có nguy cơ vẫn ở trong thành phố với chiếc vòng cổ cạn kiệt ma thuật. Cậu có thể ở lại, nhưng nếu có ai hỏi thì đó hoàn toàn là ý của cậu."
"Rồi, rồi." Trông có vẻ hài lòng với việc mình đã thắng, Zoro tháo móc thanh Wado và hai thanh kiếm luyện tập mà cậu ta đã đeo ở thắt lưng ra, đặt chúng lên một chiếc bàn gần đó khi cậu ta lấy một chiếc ghế đẩu cho mình. "Cậu có gì ăn không?"
"Tụi mình đang ở trong một nhà hàng, tất nhiên là có rồi." Sanji nói khô khan. Cậu nhìn những thanh kiếm một cách cảnh giác, như thường lệ, cậu lo lắng về số lượng của chúng. "Khi nào thì cậu mới từ bỏ ý định đu theo hệ tam kiếm phái điên rồ của cậu đây? Cậu sẽ tự chặt đầu mình nếu cứ cầm kiếm bằng mồm cho xem."
"Tớ giữ chuôi kiếm bằng miệng." Zoro giận dữ đính chính. "Và tớ sẽ không bao giờ từ bỏ nó. Tớ đã bắt đầu tập từ trước khi bị lão Judge đần độn nguyền rủa rồi. Chỉ vì lỡ mất bốn năm không có nghĩa là tớ không thể hoàn thiện nó. Tam kiếm phái sẽ là dấu ấn riêng của tớ khi trở thành người vĩ đại nhất thế giới."
"Ừ hử." Sanji trả lời, vẫn hoài nghi hơn bao giờ hết. "Sao cũng được, cũng đã quá khuya để cãi nhau với cậu rồi. Vừa nãy tớ đang làm theo công thức món xào mới Zeff đã chỉ. Cậu muốn thử không?"
"Tât nhiên." Zoro nói, nhìn Sanji như thể cậu là một thằng ngốc khi hỏi vậy. "Thể hiện đi."
"Có thể hiện thế nào chắc cũng không thẩm thấu được cái vỏ não dày cộm của cậu được đâu." Sanji mỉa mai. Tuy nhiên, đó là một sự xúc phạm vu vơ, vì cậu quá bận rộn với việc tìm bát đĩa để đựng. Múc một ít từ trong chiếc chảo đang nóng sùng sục lên đĩa, cậu đưa nó cho Zoro, lo lắng nhìn cậu bé kia bắt đầu ăn.
"Ngon đó." Zoro nói khi miệng đầy cơm và rau. Sanji đã luôn hình dung rằng tác phong ăn uống của cậu ta vốn rất tệ hại, nhưng không ngờ sau bốn năm ăn không dùng nĩa thì đã trở thành thảm họa. Càng ít nói về lần đầu tiên Sanji nhìn thấy cậu ta ăn khi về lại hình dạng con người thì càng tốt. "Cậu sẽ phục vụ món này cho khách hả?"
"Đừng có lố bịch thế." Sanji gắt lên, ngay cả khi cậu cảm thấy mặt mình ửng hồng. "Không một khách hàng trả tiền nào muốn ăn đồ ăn do một đứa trẻ thậm chí chưa đủ mười ba tuổi nấu đâu. Đây chỉ là... tập luyện thôi."
"Phì, Zeff sẽ đem món này lên nếu cậu yêu cầu ổng. Cá năm đồng vàng."
"Cậu làm gì có tiền." Sanji nói. "Và đừng có nói khi mồm còn đồ ăn." Cậu nói thêm như một cách để thay đổi chủ đề. "Tớ đã nói hàng triệu lần là việc đó kinh lắm đấy."
Đáp trả, Zoro lè lưỡi với Sanji trước khi nuốt xuống, để lộ một khối cơm đang nhai dở khiến cậu nhóc tóc vàng ré lên. "Cậu gớm quá đi, Marimo!"
Cười lớn, Zoro dành một chút thời gian để ăn nốt miếng cuối cùng trước khi nhướng mày. "Nhỏ tiếng thôi." Cậu ta trêu chọc. "Nếu cậu đánh thức ông già, ông ấy sẽ lao xuống và hét vào mặt tụi mình cho xem."
"Có lẽ ông ấy vẫn còn thức." Sanji càu nhàu, biết rõ rằng Zeff là một con cú đêm hơn hầu hết mọi người nghĩ về ông ấy. "Ông ấy chỉ giả vờ không để ý khi cậu thực hiện những pha nguy hiểm như thế này vì ông ấy bảo biết ít chừng nào vui chừng nấy."
"Ể, ông ấy thích tớ rồi." Zoro tự tin nói.
"Ông ấy tha cho cậu thì có." Sanji lơ đãng sửa lại khi quay lại và bắt đầu nghịch bếp. "Khác biệt lớn đó."
"Không đâu." Zoro lè nhè, một lần nữa với miệng đầy thức ăn. "Ông ấy nghĩ tớ - mẹ kiếp, Xoắn! Cậu không thấy đau à?"
"Hửm? Cái gì đau?" Sanji hỏi, giật mình khi Zoro lao tới và nắm lấy cánh tay cậu. "Marimo, cái quái gì vậy?!"
Phớt lờ cậu, Zoro nhìn xuống cánh tay cậu ta đang nắm, kiểm tra nó một cách nghiêm túc. Chỉ khi làn da không tì vết rõ ràng đã qua kiểm tra, cậu ta mới nới lỏng tay. "Không có gì." Cậu ta nói, vẫn chưa buông tay hoàn toàn. "Tớ thề là tớ vừa thấy cậu đang cạ tay vào cái lò."
"...À." Nuốt nước bọt nặng nề, Sanji cũng nhìn xuống cánh tay của mình. "Có lẽ vậy?"
"Có lẽ là ý gì?" Zoro hỏi, đôi mắt xám nheo lại. "Rõ ràng là tớ đã nhìn nhầm. Nếu không, cậu đã, cậu biết đấy, bị bỏng hay gì đó rồi."
"Tớ đoán vậy." Sanji nói, rụt tay lại và xoa xoa nó một cách ngượng ngùng.
Nếu có thể, mắt của Zoro sẽ híp lại hơn nữa. "Cậu giấu tớ điều gì đó." Cậu nói, sự phẫn nộ dần lộ rõ. "Có chuyện gì?"
"Không có gì." Sanji khăng khăng, từ chối nhìn vào mắt cậu ta. "Đừng hỏi những câu hỏi ngu ngốc nữa và ăn cho xong đi."
"Không." Zoro tuyên bố, bước một bước xa khỏi quầy nơi bữa ăn đang dang dở. "Không, trừ khi cậu nói cho tớ biết có chuyện gì. Cứ khóa mõm cậu lại đi và tớ sẽ ném cái đĩa cơm đi."
"Cậu đừng có hòng!" Sanji cáu kỉnh. Cậu đã trải qua những cơn đói cồn cào trong chuyến hành trình tới Thị trấn Orbit quá nhiều lần đến nỗi những ký ức đó kết hợp với những lời dạy của Zeff đã để lại cho cậu một lập trường sắt đá rằng không bao giờ được lãng phí thức ăn, và Zoro cũng thừa biết điều đó. "Tớ sẽ đá cậu một trận đấy Đầu Tảo."
"Thử xem." Zoro nói. "Nhưng chắc chắn việc đó sẽ đánh thức Zeff, và sau đó cậu sẽ phải giải thích cho cả hai chúng ta."
"Không." Sanji rít lên, đủ nhanh để đôi mắt của cậu bạn mình mở to trong sự cảnh giác. "Cậu không thể nói với ông ấy, Zoro, cậu hiểu chứ? Hứa với tớ là cậu sẽ không nói một lời nào nhé."
Khuôn mặt của Zoro vơi đi nét cao ngạo, thay vào đó là sự quan tâm. "Này." Cậu ta nói cộc lốc, đó luôn là dấu hiệu cho thấy mọi thứ đã trở nên nghiêm túc. "Có chuyện gì?"
Cắn môi, Sanji lén nhìn quanh phòng, như thể có khả năng Zeff và các nhân viên khác sắp sửa bật ra khỏi nơi họ trốn vì thiếu kiên nhẫn với cậu. "Tớ nghĩ phép thuật của tớ đang quay trở lại." Cậu nói, giọng gần như thì thầm. "Và không phải là loại phép thuật tốt, mà là ngược lại. Thứ mà Judge muốn tớ sử dụng."
"Hả?"
Đáp lại sự bối rối của Zoro, Sanji cầm chiếc chảo lúc nãy đang nằm trên bếp lửa vẫn còn nóng lên, và ấn lòng bàn tay xuống đáy chảo. "Cậu bình tĩnh đi." Sanji nói, cao giọng để át tiếng thở hắt của Zoro. "Nó không làm sao hết, thấy không?"
Rút tay lại, cậu đưa tay cho Zoro kiểm tra. Không ngạc nhiên khi cậu trai kia chộp lấy nó, quan sát một cách nghiêm túc xem có bất kỳ vết bỏng nào không.
"Kinh thật." Cậu ta nói, liếc nhìn Sanji. "Thậm chí còn không bị đỏ."
"Hoàn toàn không." Sanji đồng tình. "Và khả năng miễn nhiễm với nhiệt độ là đặc điểm chung của các phù thủy có thể điều khiển lửa." Cậu nói, nhắc lại những bài học mình đã học được gần như cả đời lúc ở Germa. "Giống như thứ Judge muốn tớ có thể làm được."
"À." Zoro nói, lần này ít cảnh giác hơn nhiều. "Vậy cậu đã thử làm gì khác chưa?"
"Dĩ nhiên là không rồi!" Sanji gắt lên, giật tay lại và ôm nó vào ngực như một cách bảo vệ. "Cậu điên à? Tớ không muốn sử dụng nó. Tớ thậm chí còn không muốn sở hữu nó chút nào. Ma thuật của Germa là xấu xa. Nó đã hủy hoại cuộc sống của cả hai chúng ta và ai biết được sẽ còn hủy hoại ai nữa."
"Phì, phép thuật của cậu không phải là phép thuật Germa." Zoro nói một cách bác bỏ. "Đó là lý do tại sao Judge đối xử tệ bạc với cậu, nhớ không? Tớ khá chắc phép thuật của cậu đã giúp chúng ta sống sót."
"Điều đó không giống." Sanji vặn lại. "Và đó là phép thuật dạng thực vật, không p- không phải cái này."
Sanji rên rỉ, tìm kiếm trong đầu những từ có thể khiến bạn mình hiểu. "Trong một lần tớ sử dụng được lửa, tớ đã bị nhốt khi không thể làm lại được. Bởi vì điều đó có nghĩa là Judge không thể sử dụng nó để làm tổn thương người khác. Ma thuật nguyên tố rất xấu xa."
"Không." Zoro chỉnh lời. "Judge mới xấu xa. Robin nói tất cả các dạng phép thuật chỉ là công cụ để sử dụng, nhưng cách người sử dụng chúng mới quyết định nó tốt hay xấu."
"Nói thì dễ." Sanji trả lời. "Tớ không muốn thứ này, và tớ sẽ không sử dụng nó nữa. Cuối cùng, tớ chắc chắn rồi nó sẽ biến mất như trước đây thôi."
Zoro cho cậu một ánh nhìn hoài nghi. "Đó là một ý kiến tồi." Cậu ta tuyên bố.
"Không, nói với bất kỳ ai khác về chuyện này mới là một ý kiến tồi, kể cả Robin." Sanji nhấn mạnh. "Có thể không hay ho gì khi giấu giếm mọi người, nhưng tốt hơn là họ không nên biết. Cậu biết hầu hết mọi người cảm thấy thế nào về Germa rồi đấy. Cậu nghĩ Zeff sẽ phản ứng thế nào khi biết mình đã để một Vinsmoke sống ở Baratie trong ba năm? Ông ấy sẽ thấy ghê tởm, hoặc có khi là tệ hơn."
"Xoắn này." Zoro nói, nghe có vẻ bực bội. "Zeff giống như cha cậu. Ông ấy quý cậu và sẽ không để tâm đến thứ ngu ngốc như vậy, nhưng sẽ quan tâm đến việc cậu không đủ tin tưởng để nói về một việc quan trọng như thế."
"Chỉ cần ông ấy không phát hiện ra là được." Sanji nói, từ chối chấp nhận thêm ý kiến nào khác. "Và cậu cũng sẽ không kể cho ông ấy, phải không Marimo? Hay bất cứ ai khác."
Cậu nhìn chằm chằm vào Zoro cho đến khi cậu ta thở dài mệt mỏi. "Được thôi." Cậu ta rên rỉ gãi đầu. "Tớ sẽ giữ bí mật, dù tớ không thấy hài lòng chút nào. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu tự làm mình thương?"
"Làm sao tớ có thể tự làm mình bị thương bằng cách không sử dụng phép thuật được?" Sanji nói. "Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả, đồ ngốc."
Thay vì đáp trả như thường lệ, Zoro chỉ nhún vai bất lực. "Tớ không biết." Cậu ta nói. "Tớ chỉ không nghĩ việc này là một ý kiến hay, vậy thôi."
"Thì, đó là lý do tớ là bộ não của hai ta đấy." Sanji trả lời. "Bởi vì tớ nghĩ nó nghe có vẻ hoàn toàn hợp lý."
"Còn giờ." Cậu nói thêm một cách hách dịch. "Ăn hết đồ ăn của cậu đi, và sau đó giúp tớ dọn dẹp lại chỗ này. Zeff rất ghét việc mọi người để một đống lộn xộn trong nhà bếp qua đêm."
*****
Zeff phải đến phòng Sanji bắt tại trận vào sáng hôm sau, nhưng cậu nhóc tóc vàng kiên quyết khẳng định đây không phải lỗi của mình.
"Con đã bảo cậu ấy đi, nhưng cậu ấy có nghe đâu." Cậu nói trong khoảnh khắc nhìn thấy tay nắm cửa xoay và cánh cửa bắt đầu mở. "Nếu ông định hét vào mặt ai đó thì làm việc đó với cậu ta kìa."
Bộ ria mép giật giật như thể đang cố giấu nụ cười, Zeff nhướng một bên lông mày rậm của mình, ánh mắt hướng đến con hổ đang trưởng thành nặng hơn chín mươi kí hiện đang đè chặt Sanji vào tấm đệm. "Tao nghĩ tao đã nghe thấy mày nói chuyện với ai đó đêm qua." Ông nói vu vơ. "Không thể nói là tao bị sốc khi thấy mình đã đúng."
"Thôi ông lại giúp con được không?" Sanji cáu kỉnh hỏi. "Cậu ta tỉnh rồi nhưng chỉ đang muốn kiếm chuyện với con thôi!"
"Ừm." Zeff trả lời, thua trận trong cuộc chiến không được cười khi Zoro ngửi tai Sanji, khiến cậu bắt đầu vùng vẫy. "Được rồi, Bắp Cải, đủ rồi. Thằng nhóc có việc phải làm, và tao thấy hai đứa mày có thể xuống bếp tìm gì đó cho bữa sáng đấy."
Vui mừng khi nhắc đến đồ ăn, Zoro ngoan ngoãn lăn ra khỏi giường, ngã phịch xuống sàn. Sau đó, cậu ta tiếp tục vươn vai hết cỡ, cơ thể chiếm nhiều không gian hơn mức bình thường.
Sanji lườm. "Lần sau nửa đêm mà còn xuất hiện thì tớ sẽ không để cậu ở lại đâu."
Zoro rướn cổ lên để nhìn cậu, chậm rãi chớp mắt nhìn qua vai. Sau đó, cậu ta tạo ra một tiếng động chế giễu và lắc toàn thân.
"Đồ đểu." Sanji lẩm bẩm. Phớt lờ lời khiển trách của Zeff về ngôn từ khi bếp trưởng quay người đi xuống hành lang, cậu vùng mình ra khỏi ga trải giường để có thể chui ra.
Cậu tiến đến chiếc tủ nhỏ chứa hầu hết quần áo của mình, nhưng thay vì mở bất kỳ ngăn kéo nào, cậu lại với tay lấy chiếc vòng cổ nằm trên đó. Cầm nó lên để kiểm tra một cách nghiêm túc, hài lòng khi thấy vẫn còn rất nhiều phép thuật kể từ khi Zoro tháo nó ra đêm qua.
"Lại đây." Cậu nói, ra hiệu cho con hổ lại gần. "Tớ sẽ giúp cậu một tay."
Thực hiện động tác duỗi người cuối cùng một cách uể oải, Zoro kết thúc bằng một tiếng khụt khịt vui vẻ rồi húc mõm vào cánh tay của Sanji, cậu ta chấp nhận vài vết xước sau tai vào sáng sớm như lẽ thường khi ở yên để Sanji có thể vòng sợi dây qua cổ cậu ta.
Bất kể bao nhiêu lần chứng kiến Zoro thay đổi, Sanji không bao giờ có thể bắt được chính xác khoảnh khắc cậu ta chuyển từ hình dạng này sang hình dạng khác. Chỉ đơn giản là đột nhiên có một hình dạng khác đứng trước mặt cậu sau vài giây.
Như thường lệ, Zoro chớp mắt, lảo đảo khi điều chỉnh từ tư thế đứng bằng bốn chân thành hai chân. Cậu ta đưa tay vò tóc, bẻ cổ hết bên này sang bên kia trong khi chờ các cơ của mình bắt kịp với sự biến đổi.
"Cậu không sao chứ?" Sanji hỏi, giống như mọi lần. "Tốt." Cậu nói thêm khi Zoro gật đầu đáp lại. "Vậy mặc quần vào đi. Cậu làm tớ ớn lạnh mỗi khi thấy cậu khỏa thân lang thang khắp nơi mà."
"Nhạy cảm gớm." Zoro khàn khàn, giọng vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với sự biến đổi. Không hiểu sao nó luôn là một trong những thứ cuối cùng được chuyển đổi.
"Cậu chỉ biết từ đó vì tớ đã dạy nó cho cậu." Sanji vặn lại, quay người lại với vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ. Cậu lục trong tủ đồ để tìm quần áo cho riêng mình, cuối cùng cũng tìm được một bộ đồng phục sạch sẽ để mặc vào bếp.
"Tớ vào nhà tắm đây." Cậu ngạo mạn nói. "Cậu tốt nhất nên mặc quần áo vào khi tớ quay lại đấy."
"Rồi rồi." Zoro lẩm bẩm sau lưng. "Tớ biết luật rồi."
Luật không tiếp người không mặc quần chỉ là một trong nhiều quy tắc đã được áp dụng kể từ khi Zoro bắt đầu đến Baratie. Một số khác bao gồm 'không tiếp chuyện với người có kiếm trong tay', hay 'không phục vụ trong hình dạng con hổ', và 'không phục vụ khi không sạch sẽ'. Tất cả các quy tắc kiểu này được đặt ra sau khi Zoro đã phá vỡ chúng, thường là phá nhiều quy tắc cùng một lúc.
Zeff nhìn hai cậu bé với ánh mắt chỉ trích khi họ lững thững vào bếp, thông thường bếp trưởng sẽ hướng hai cậu nhóc về phía bồn rửa, thay vào đó ông hấc cằm với cặp bát cháo bốc khói đang để nguội trên quầy. "Lấy thứ gì đó cho vào bụng đi, rồi Cà Tím mày đi rửa bát."
"Cái gì? Tại sao?" Sanji hỏi, hất đầu lên với một cái cau mày. Cậu đã làm những công việc đơn giản như rửa bát đĩa lâu đến mức giờ thì việc đó trở thành hình phạt. "Con đã làm gì?"
"Vì lén giấu đồng phạm sau giờ làm việc." Zeff trả lời. "Mày biết rõ hơn thế khi có ca làm vào sáng nay."
"Cậu ấy chường mặt ra bất ngờ!" Sanji phản đối, chỉ tay buộc tội Zoro, người ít nhất trông có tội hơn. "Con phải làm sao mới được - nhốt cậu ta bên ngoài nơi cậu ta có thể gặp rắc rối ư?"
"Tao cũng không nói nó vô tội." Zeff nói, phớt lờ quan điểm cực kỳ hợp lý của Sanji. "Tao chắc Robin sẽ có một hoặc hai điều muốn nói khi nó quay về, vì tao cũng chắc là thằng này đã không nói sẽ rời đi vì thừa biết cô ta sẽ ngăn cản việc nó đi lang thang trong thị trấn lúc nửa đêm. Vậy nên ăn sáng đi, sau đó mày rửa bát trong khi thằng Bắp Cải về rừng."
"Thật không công bằng." Sanji càu nhàu, nhận lấy cả hai chiếc bát được chỉ định, cậu đi qua Zeff với cái đầu ngẩng cao. "Tụi con sẽ ăn trên bàn ăn nhà hàng, và nếu có bất kỳ khách nào phàn nàn, con sẽ đá vào mông họ."
"Cãi nhau giữa nhà hàng không phải là cách để thuyết phục tao rằng mày trưởng thành đâu." Zeff gọi theo sau, và điều duy nhất ngăn Sanji làm một cử chỉ thô lỗ là tay cậu đang bận.
"Lão già ngu ngốc." Sanji lẩm bẩm khi bước qua cánh cửa xoay ngăn cách nhà bếp với phòng ăn chính, với Zoro đi theo sau. "Ổng nghĩ mình là ai chứ?"
"Cha của cậu, ông chủ của cậu, và người sở hữu nơi này." Zoro gợi ý. "Cậu chọn đi."
"Sao cũng được." Sanji nói. Liếc quanh phòng ăn để tìm một trong những chiếc bàn tách biệt hơn dành cho hai người không có người ngồi và cậu đi thẳng đến đó, bất chấp những ánh nhìn bối rối mà mình nhận được từ nhân viên cũng như khách quen. "Nhanh lên. Ông ấy có lẽ sẽ tính giờ tụi mình ăn rồi đấy."
Đặt cả hai cái bát xuống bàn, cậu trèo lên một trong hai chiếc ghế, ra hiệu cho Zoro ngồi xuống chiếc còn lại. Sau đó lấy hai bộ dao nĩa, trải khăn ăn quanh chúng và đưa một bộ cho bạn mình.
"Cảm ơn." Zoro nói, giọng vẫn còn hơi yếu ớt. Sanji biết cậu ta đang cảm thấy có lỗi vì đã khiến cậu gặp rắc rối, cậu gạt đi lời xin lỗi không thể tránh khỏi.
"Đừng lo lắng về nó." Cậu nói, nhấc thìa và nhúng nó vào bát của mình. "Không phải lỗi của cậu mà Zeff có thái độ tồi tệ như vậy."
Nhún vai, Zoro cũng cắm thìa vào bát, sau đó múc một thìa đầy ắp cho vào miệng. Trong một giây không có gì xảy ra, và sau đó cậu ta lắp bắp, mắt ngấn nước khi với lấy bình nước trên bàn và úp mặt vào đó.
"Cái quái gì thế, Marimo?" Sanji rít lên, cố gắng hạ thấp giọng để không ai bắt đầu nhìn chằm chằm vào họ. "Đừng uống trực tiếp từ bình chứ! Kinh quá."
Phớt lờ bạn mình, Zoro nốc cạn nửa bình trong những ngụm điên cuồng, sau đó ngả người ra sau ghế, thở hổn hển và quạt miệng. "Đừng đổ thừa." Cậu ta hổn hển, đôi mắt có chút hoang dại. "Cậu không thấy món này nóng thế nào à?"
"Đó là cháo." Sanji khinh khỉnh nói. "Lúc đầu bao giờ cũng nóng. Đó là lý do tại sao cậu phải thổi trước khi ăn."
"Tớ thì nghĩ nó đã nguội rồi." Zoro vặn lại. "Cậu đã mang ra đây bằng tay không mà không cảm thấy gì à."
"Ừ, thì-" Sanji lúng túng khi nhận ra Zoro nói đúng. Cậu đã nổi giận với Zeff và chộp lấy hai cái bát mà không cần suy nghĩ, cũng không thèm dừng lại để kiểm tra nhiệt độ của chúng.
Ném cho bạn mình một cái nhìn khó chịu, Zoro ấn đầu ngón trỏ và ngón giữa vào cái bát trước mặt, rụt lại với một tiếng rít khi cảm nhận sức nóng của lớp cháo. Rụt tay lại, cậu ta cau mày. "Tớ không biết cậu mong đợi Zeff sẽ không vướng vào vấn đề nhỏ này nếu cậu cứ tiếp tục làm mấy việc giống thế."
"Im đi." Sanji nói, liếc nhìn xung quanh một cách lén lút. May mắn là không ai chú ý đến. "Chỉ là tai nạn thôi. Sau này tớ sẽ chú ý hơn."
"Chắc ăn rồi." Zoro nói một cách mỉa mai, bắn một ánh lườm khi bị Sanji đá chân dưới gầm bàn. "Cậu nên kể cho ông ấy, và Robin. Tớ cá là chị ta có thể giúp."
"Tớ không có gì cần giúp hết." Sanji rít lên và lườm nguýt cho đến khi cậu ta chịu bỏ qua chủ đề này.
*****
Zoro rời đi không lâu sau đó, biết rõ rằng Zeff đã nghiêm túc tuyên bố chuyến thăm kết thúc. Sanji trông bạn mình đi cho đến khi khuất dạng, không ngạc nhiên khi thấy cậu ta rẽ nhầm hướng, rồi quay vào trong chấp nhận số phận rửa bát của mình.
Zeff bắt cậu làm việc vặt trong thời gian còn lại của ngày, không cho phép cậu đem thức ăn phục vụ khách hàng. Ngay cả khi chỉ còn lại hai người họ và chuẩn bị bữa tối muộn, bếp trưởng chuẩn bị bữa ăn, trong khi Sanji bị kẹt với những việc như dọn bàn.
"Đừng đập phá đồ đạc lung tung chỉ vì mày đang tức giận, Cà Tím." Ông nhận xét sau khi Sanji đóng ngăn đựng dao kéo mạnh hơn mức cần thiết. "Trừ khi mày muốn bị mắc kẹt với việc rửa bát trong phần còn lại của tuần, thế thôi."
"Không công bằng gì hết!" Sanji thốt lên, chỉ để héo úa trước ánh nhìn nghiêm khắc mà Zeff bắn cho mình. "...Tốt thôi." Cậu giận dữ. "Con sẽ ngoan."
Zeff tạm thời hài lòng với điều này, biểu cảm dịu lại. "Tao biết mày là một đứa trẻ ngoan, Sanji." Ông ấy nói với vẻ lúng túng của một người đàn ông vẫn luôn không chắc chắn về cách ứng xử với trẻ em. "Nhưng các quy tắc được đưa ra là có lý do."
"Mấy quy tắc ngu ngốc." Sanji nhấn mạnh. "Ngay từ đầu ông đã nói Zoro và con có thể gặp nhau bất cứ khi nào tụi con muốn nếu đồng ý sống ở nơi ông muốn, vậy tại sao lại còn gặp rắc rối vì chuyện đó?"
Bây giờ Zeff ném cho cậu một cái nhìn thẳng thừng. "Mày biết rõ sự sắp xếp đó không nhằm mục đích bao gồm việc một hoặc cả hai tụi mày đi lang thang trong rừng và thị trấn vào lúc nửa đêm mà không có sự giám sát. Mày có thể khác biệt với những đứa trẻ khác, nhưng mày vẫn là trẻ con."
"Tụi con mười ba tuổi rồi." Sanji chỉ ra. "Rõ ràng là đã lớn rồi đó."
Zeff thậm chí còn không thèm che giấu cái đảo mắt của mình. "Đứa nào tự cho mình là trưởng thành thì chẳng lớn được tẹo nào." Ông nói. "Và mười ba tuổi thậm chí còn chưa đến tuổi trưởng thành. Tin tao đi, dù khó mà tin được, tao cũng đã từng qua cái tuổi đó rồi."
"Sao cũng được." Sanji nói, ngồi vào bàn và bắt đầu chọc vào thức ăn trên đĩa của mình một cách ủ rũ. "Con vẫn nghĩ việc ông gửi Zoro đi khiến ông trở thành một kẻ nói dối."
"Cả tao và mày đều biết thằng ranh đó sẽ quay lại sau một hoặc hai ngày." Zeff trả lời, từ chối để bản thân mắc bẫy của thằng nhóc. "Giống như mặt xấu của đồng xu thôi, vì vậy hãy thôi nghịch đồ ăn của mày và ăn nhanh đi."
Sanji nhét một nĩa thức ăn vào miệng, nhai ngấu nghiến trong khi Zeff lẩm bẩm điều gì đó về nỗi sợ hãi của tuổi dậy thì.
Tự nhiên Sanji nảy ra ý nghĩ rằng cậu sẽ gặp nhiều khó khăn hơn thế nào nếu Zeff biết sự thật về mình. Đó là điều đã xuất hiện trong tâm trí cậu từ lâu kể từ lần đầu tiên nhận thấy cơ thể mình phản ứng với sức nóng như thế nào, không chỉ mới ngày hôm nay.
Cậu biết Zeff quan tâm đến mình, ít nhất là theo cách riêng của ông ấy, nhưng cậu cũng phần nào cho rằng tình cảm của ông già là có giới hạn. Rốt cuộc thì ngay cả cha ruột cũng có thể hắt hủi cậu, vậy tại sao lại không thể với một lão bếp trưởng cụt chân, gắt gỏng, người chưa bao giờ mưu cầu bất cứ điều gì từ một đứa trẻ gần như đã chết trước cửa nhà mình.
Phép thuật đã hiếm, và phép thuật nguyên tố lại càng hiếm hơn. Nó rất khó để lường trước và cũng nguy hiểm nếu sử dụng không đúng cách, vì vậy Sanji tưởng tượng rằng nếu bộc lộ cái gọi là 'tài năng' của mình thì sẽ chuốc nhiều việc cho Zeff hơn là khả năng ông ấy có thể chịu đựng.
Và sau đó, tất nhiên, vấn đề về Germa. Zoro có thể sẵn sàng xem nhẹ việc đó, hoặc thậm chí hoàn toàn không quan tâm đến di sản Vinsmoke của Sanji, nhưng cậu ta không thể làm gì được với nó. Germa như một con ác quỷ thuần túy và đơn giản, đến nỗi tất cả những gì nó làm là mang lại đau đớn và khổ sở cho bất kỳ ai không may gặp phải nó. Zeff đã làm rõ quan điểm của mình, và Sanji không muốn ông nói về mình như cách ông ấy đã làm với phần còn lại ông chưa biết về đất nước đó.
Nhưng đó chưa phải là tất cả.
Sanji có thể còn trẻ, nhưng cậu không phải là một thằng ngốc, thực tế là ngược lại. Cậu có thể không muốn dính dáng gì đến các thí nghiệm của Judge, nhưng vẫn có mặt trong những bài giảng lặp đi lặp lại của người đàn ông đó về kế hoạch dành cho con cái của hắn, và cậu hiểu những gì ông ta đang cố gắng làm.
Judge đã coi cậu là một thất bại vì cậu không giống như anh chị em của mình. Sanji không mạnh cũng không nhanh nhẹn, và cũng không gần như bất khả xâm phạm trước hầu hết các đòn tấn công. Nhưng điều quan trọng nhất là cậu hầu như không có tài năng phép thuật, đặc biệt là không thể sử dụng phép thuật nguyên tố. Sanji không thể uốn cong không khí như Reiju, hoặc tạo ra tia lửa từ ngón tay của mình như Ichiji, hoặc bẻ cong nhưng cơn sóng theo ý muốn như Niji, hay điều khiển đất như Yonji. Tất cả những khả năng đó cậu đều không thể.
Lần duy nhất Judge nhìn cậu với vẻ tự hào gần như là ngay sau khi các anh trai chỉ trích cậu vì tội vô tình điều khiển lửa. Sanji nhớ lại vẻ mặt tính toán của nhà vua, như thể lão đã vạch ra vô số cách khủng khiếp có thể sử dụng một khả năng như vậy, và cậu đã phải cố gắng kìm lại một cái rùng mình.
Sanji thật sự cảm thấy rằng mọi người sẽ ghét cậu nếu họ biết về gia đình cậu, nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất. Không, hơn bất cứ điều gì, cậu sợ nếu mình bắt đầu sử dụng phép thuật này, cậu sẽ giống như những kẻ đó, và sau đó cậu sẽ căm ghét chính mình. Sanji đã giấu đi phép thuật của mình quá lâu chỉ vì một lý do.
Mình không muốn giống những kẻ đó, cậu nghĩ, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi cậu ăn. Mình sẽ không như thế. Mình sẽ không sử dụng phép thuật này, và rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.
Và có lẽ nếu tiếp tục nói với bản thân như vậy, nó thậm chí có thể sẽ trở thành sự thật.
*****
"Cà Tím, món xào đó thế nào rồi? Gần xong chưa?"
"Sắp xong rồi!" Sanji gọi lại, mắt cậu không rời cái chảo đang di chuyển trong tay theo cách mà Zeff đã dạy. Trước sự ngạc nhiên của cậu, bếp trưởng nghĩ rằng cuối cùng cậu đã hoàn thiện món ăn đủ tốt để có thể đem ra phục vụ cho khách, vì vậy cậu cần phải làm mọi thứ hoàn hảo. "Thêm vài giây nữa thôi."
"Nhớ đừng để lâu quá đấy." Zeff nói, giọng ông trở nên rõ ràng hơn khi đến gần bếp của Sanji. "Mày không muốn cơm bị cháy đâu."
"Con biết, con biết rồi." Sanji khẳng định, nhìn món ăn một cách nghiêm túc. "Nhưng cũng phải đủ ấm. Con thấy nó vẫn cần thêm tý lửa."
Zeff phát ra một âm thanh hoài nghi khi tiến lại gần, và Sanji cảm thấy ông dừng lại phía sau. "Mày để lửa cao quá." Ông nói. "Mày xào nó được bao lâu, tầm này là vừa rồi."
"Không." Sanji không đồng ý, bản năng bẩm sinh nào đó nói với cậu rằng điều đó là không đúng. "Nó cần nhiều hơn nữa."
Phớt lờ cậu, Zeff vươn tay về phía công tắc trên bếp, ý định vặn nó xuống. Vẫn chắc chắn mình làm đúng, Sanji mở miệng phản đối, chỉ để làm hỏng mọi thứ.
Ngọn lửa bùng lên xung quanh lò đốt, không chỉ bắt vào cái chảo mà Sanji đang cầm, mà còn sượt qua cổ tay của Zeff khi ông vô tình giơ tay ra. Người đầu bếp già reo lên, vừa ngạc nhiên vừa thấy đau, Sanji nghi ngờ, giật cánh tay mình ra sau và há hốc mồm nhìn cái bếp.
"Cái quái gì vậy?! Cà Tím, lùi lại! Có vẻ như cái thứ chết tiệt đó hoạt động như-!"
Nhiều ngọn lửa phun ra để cắt lời ông, những ngọn lửa này không đến từ lò đốt đã được bật, mà là ba ngọn lửa chuyển động theo ý chúng. Chúng cháy lớn hơn nữa, một số chạm vào bức tường phía sau, và những tiếng hét hoảng sợ vang lên từ Patty và Carne, những người cũng có mặt ở đó.
"Sanji, thả cái chảo xuống và cút khỏi đó đi!" Zeff hét lên, với lấy cậu. "Mày sẽ bị thương đấy!"
Giật mình vì cảm giác bàn tay của người đàn ông nắm lấy lưng áo mình, Sanji làm rơi cái chảo trên tay, nhưng không thể tự mình bước đi. Bất chấp mối nguy hiểm rành rành trước mắt, cậu không cảm thấy bất kỳ sức nóng nào từ ngọn lửa và khi một ngọn lửa lướt qua cánh tay cậu, nó không để lại vết thương nào.
"Nhóc con, chết tiệt! Ngừng đứng ù lì ra đó nữa và di chuyển đi!"
Tiếng hét giận dữ của Zeff kết hợp với cảm giác bị giật mạnh về phía sau cuối cùng cũng khiến Sanji thoát khỏi trạng thái mê man, nhưng vì lý do nào đó, ngọn lửa dường như kéo dài về phía cậu khi cậu bị kéo đi.
Đây là mình. Cậu nghĩ một cách mơ hồ, quan sát Patty và Carne chạy đến với bình chữa cháy để cố gắng đối phó với đám cháy. Mình đã làm việc này.
Mình đang làm tổn thương Baratie. Cậu kinh hoàng nhận ra. Mình đã làm Zeff bị thương.
Nước mắt bắt đầu trào. "Con xin lỗi." Cậu nức nở, cảm giác như có hàng tá cảm xúc chạy qua mình cùng một lúc. "Con rất xin lỗi!"
Quá mải mê chiến đấu với ngọn lửa, dường như không ai trong số những người lớn nghe thấy Sanji. Hai bên sườn cậu phập phồng, cậu nhóc nhìn Zeff cũng bước vào để giúp đỡ, ba người đàn ông cuối cùng đã chứng tỏ đủ khả năng để kiểm soát mọi thứ.
Ngọn lửa cuối cùng vụt tắt với tiếng rít yếu ớt, không để lại gì ngoài một đám hơi nước và mùi khói phía sau. Trong một lúc lâu, âm thanh duy nhất khác trong căn bếp là tiếng nức nở của Sanji, nhưng điều tiếp theo cậu biết là Zeff đã ở ngay trước mặt, nắm chặt lấy vai cậu.
"Ở đâu?" Người đàn ông hỏi, tay ông co giật như muốn làm nhiều hơn, và mắt đảo khắp cơ thể Sanji, rõ ràng là đang tìm kiếm gì đó. "Mày bị thương ở đâu?!"
"Con k-không có!" Sanji rên rỉ, nước mắt cậu chảy nhanh hơn bao giờ hết. "Con xin lỗi! Con xin lỗi! Làm ơn đừng nổi giận và đuổi con! Con không cố ý. Đó là tai nạn, con thề!"
"Tao biết đó là một tai nạn." Zeff nói chắc nịch. "Và tao không quan tâm. Tao đã thấy ngọn lửa chạm vào mày, quần áo mày thậm chí còn bị cháy sém kia kìa, rốt cuộc là bị thương ở đâu?"
Sanji giơ tay ra để chứng minh mình không bị thương, cậu càng khóc to hơn khi nhìn thấy vết bỏng đỏ rực hiện rõ trên cánh tay của Zeff. "Con biết tất cả là lỗi của con, nhưng con không cố ý làm vậy. Con tưởng mình kiểm soát được, con xin lỗi."
"Nhóc tì, tao có thể chưa bao giờ thấy một chiếc bếp nào gặp trục trặc như vậy, nhưng tao khẳng định mày không phá nó nhiều bằng những người còn lại trong này đâu." Zeff khẳng định. "Trừ khi mày có ma thuật tiềm ẩn mà mày không buồn kể cho tao."
Sanji gần như chắc chắn rằng Zeff vừa nói đùa, như một cách để phá vỡ sự căng thẳng và làm dịu tình hình, nhưng lời nói ấy lướt qua như một quả bóng chì giáng vào cậu. Cậu nức nở, vùng ra khỏi vòng tay của người đàn ông, gần như mù quáng vì nước mắt khi cậu chạy lên cầu thang.
Cậu nghe thấy ba tiếng kêu giật mình khi bỏ chạy, và nghĩ rằng Carne thậm chí còn cố tóm lấy cậu khi cậu chạy ngang qua. Tuy nhiên, tay đầu bếp đã với hụt, khiến Sanji cảm thấy một luồng không khí rít qua đầu khi lao lên lầu.
Tiếng bước đi đặc biệt của Zeff theo sau cậu, mặc dù bếp trưởng nhanh hơn hầu hết mọi người, nhưng vẫn không bắt kịp Sanji. Cậu chạy trên hành lang cho đến khi về đến phòng mình, sau đó lao vào trong và khóa cửa lại.
"Cà Tím!" Zeff hét lên, nắm đấm nặng nề của ông đập vào cửa chỉ vài giây sau khi Sanji ném ổ khóa. "Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với mày vậy? Mở thứ này ra ngay bây giờ và bước ra ngoài ngay."
Hốt hoảng, Sanji bò ra khỏi cửa. Nhìn lướt qua căn phòng, cậu nhớ nó được trang bị nội thất sơ sài, nhưng Zeff gần đây đã tặng cậu một bộ bàn ghế nhỏ - một nơi tốt hơn để cậu học các công thức nấu ăn thay vì khom lưng trên giường.
Bắt tay vào hành động, cậu chộp lấy góc bàn, dùng hết sức kéo và đẩy nó trước cửa như một chướng ngại vật bổ sung. Sau đó, đặt thêm chiếc ghế và chiếc bàn cuối cùng của mình để thêm chắc chắn, đứng lùi lại trong sự lo lắng khi tay nắm cửa tiếp tục kêu lạch cạch.
"Sanji!" Cách giọng nói của Zeff vang vọng qua lớp phòng ngự mỏng manh của cánh cửa khiến cậu nao núng và thu mình lại, hơi thở dồn dập và gấp gáp khi vắt óc tìm cách thoát khỏi mớ hỗn độn này. "Sanji, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Cậu rùng mình khi nhận ra cửa sổ có lẽ là lựa chọn duy nhất. Cái cách nó nghiêng đồng nghĩa với khả năng nó dẫn cậu lên mái nhà. Sau đó cậu có thể chạy dọc theo các viên gạch cho đến khi hy vọng tìm thấy một nơi nào đó để leo xuống.
"Nhóc con, bây giờ mày thực sự đang làm tao mất kiên nhẫn đấy." Zeff quát, rõ ràng là vẫn chưa từ bỏ vị trí của mình. "Dù chuyện gì đang xảy ra, tao muốn mày bước ra đây để nói về nó."
Từ chối trả lời, Sanji mở hé cửa sổ và ngó ra ngoài. Cậu có thể mở cửa đủ rộng để trèo qua, điều đó là chắc chắn, nhưng chỉ cần liếc nhìn xuống là cậu phải kìm lại một tiếng thở hắt khi nhận ra độ dốc của nó.
Vẫn còn nức nở, cậu lùi lại, vò tay vào tóc khi cố lấy hết can đảm suy tính những gì cần phải làm. Tuy nhiên, chẳng ích gì, cậu quá hèn nhát để mạo hiểm, đặc biệt là khi cậu nhìn thêm một lần nữa ra bên ngoài và khiến đầu óc mình quay cuồng.
Không biết phải làm gì khác, Sanji ngã xuống sàn, ôm đầu gối lên ngực và khóc nức nở. Cậu đã phá hỏng mọi thứ, cậu chắc chắn về điều đó. Bí mật của cậu sắp bị bại lộ, và cậu sẽ bị buộc phải rời đi, hoặc tệ hơn.
Đó chỉ là vấn đề thời gian.
*****
Nếu Sanji cho rằng Zeff sẽ mệt mỏi và cuối cùng bỏ cuộc, thì cậu đã nhầm to. Ông già bớt to tiếng hơn và ít đòi hỏi Sanji ra khỏi phòng ngủ hơn, nhưng ông vẫn không chịu từ bỏ vị trí của mình. Ông ấy luôn ở bên ngoài cửa và cố tìm cách giao tiếp với cậu, kiên quyết ngồi ở hành lang sau khi cử Patty và Carne đi làm một số việc vặt.
Ông ấy thỉnh thoảng lên tiếng, hỏi Sanji có chuyện gì và khăng khăng yêu cầu cậu phải nói gì đó, nhưng Sanji từ chối bị lay chuyển. Nói ra sẽ khiến thời gian của cậu ở Baratie kết thúc, và mặc dù biết điều đó là vô ích nhưng cậu muốn trì hoãn điều không thể tránh khỏi này càng lâu càng tốt.
Dù đang bị mắc kẹt, cậu vẫn có nhiều thời gian để suy nghĩ về điều gì sẽ xảy ra với mình tiếp theo. Một khi- hoặc nếu- cậu an toàn thoát khỏi Zeff, cậu không chắc mình nên đi đâu tiếp theo.
Robin có lẽ sẽ không muốn cậu ở nhà cô, cậu cho là vậy. Cô ấy cũng ghét Germa, và ngay cả sự khao khát kiến thức của cô ấy cũng phải có giới hạn. Cậu không thể tưởng tượng ra một viễn cảnh nơi nữ phù thủy muốn mạo hiểm giữ cậu bên mình với phép thuật đen của cậu, không phải sau khi cậu bước ra và chứng tỏ mình là mối nguy hiểm cho những người khác như ngày hôm nay.
Cậu tự hỏi, gần như vu vơ, liệu họ có làm gì hơn ngoài việc cố đuổi cậu đi không. Sanji nguy hiểm, bị biến chất bởi máu và ma thuật của Germa, vì vậy có lẽ họ sẽ quyết định rằng rất cần ban hành các biện pháp nghiêm ngặt khi đối phó với cậu. Zeff chắc chắn sẽ tức giận, và theo kinh nghiệm của cậu, những người lớn tức giận thường trút bỏ sự thất vọng của họ theo những cách đau đớn nhất.
Cậu khịt mũi ngay lập tức, và vùi mặt vào đầu gối, toàn thân run lên vì sợ hãi. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình bây giờ, nhưng cậu chắc chắn điều đó sẽ không tốt đẹp gì. Ngay cả khi được phép giữ lại mạng sống, Sanji sẽ mất nhà và mất cả điều gần gũi nhất mà cậu có kể từ khi mẹ cậu qua đời, là gia đình.
Cậu nhận ra thậm chí mình sẽ đánh mất Zoro, một âm thanh lẫn trong tiếng khóc giờ thoát ra khỏi cậu khi ý nghĩ đó xuất hiện. Cậu bé đó không thể rời khỏi lãnh thổ của Robin nếu cậu ta muốn giữ lại hình dạng con người của mình, và ai đời lại đi từ bỏ làm người vì Sanji chứ? Một ý nghĩ rất buồn cười.
Cảm giác mơ hồ về chiếc mũ sắt trùm lên đầu khiến Sanji càng khóc nức nở hơn, và cậu bấu ngón tay vào da đầu, cào và giật tóc khi đột nhiên cần phải chứng minh rằng nó vẫn chưa có ở đó. Cậu sẽ ở một mình như khi còn ở Germa, không có ai bầu bạn và không ai quan tâm đến.
Tiếng gõ cửa đột ngột làm cậu giật mình thoát khỏi cơn mê, khiến cậu ngẩng đầu lên. Tiếng gõ nhẹ hơn nhiều so với của Zeff, cậu lưu ý khi nó lặp đi lặp lại, nhưng không kém phần kiên quyết.
"Sanji?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, và cậu cảm thấy quai hàm như rớt xuống khi nhận ra đó là giọng của Robin. "Sanji, chị sẽ không hỏi xem mọi thứ có ổn không vì rõ ràng là không ổn rồi, nhưng em sẽ ra ngoài để chúng ta có thể nói về vấn đề này chứ? Mọi người đều đang rất lo lắng cho em."
"R-Robin." Sanji lắp bắp, thấy sốc trước sự xuất hiện của nữ phù thủy đến nỗi lần đầu tiên sau hàng giờ đồng hồ, cậu mới trả lời một câu hỏi. "Chị đang làm gì ở đây? Làm thế nào chị đến được đây?"
"Làm thế nào à, tất nhiên là chị đi bộ." Cô ấy trả lời với một tiếng cười khúc khích nghe có vẻ hơi gượng ép. "Chỉ vì không thích rời khỏi lãnh địa của mình không có nghĩa là chị không thể làm thế nếu hoàn cảnh bắt buộc. Chị sẽ là người bạn như thế nào nếu không đến khi em gặp nạn đây?"
Những giọt nước mắt mới bắt đầu lăn dài trên mặt Sanji, và cậu gạt chúng đi bằng ống tay áo vốn đã ẩm ướt của mình. "Chị thật tử tế." Cậu lầm bầm. "Nhưng chị không nên mạo hiểm vì em. Em không xứng đáng với việc đó."
Cậu không cần phải nhìn thấy khuôn mặt của Robin để biết rằng cô đang cau mày, đôi môi mím lại thành một đường mỏng. "Chị nghĩ trong trường hợp này, tốt nhất là em nên để chị quyết định." Cuối cùng cô nói. "Từ những gì Zeff đã cố gắng giải thích, chị không chắc lúc này em đang suy nghĩ hoàn toàn hợp lý."
"Tất nhiên là không rồi!" Một giọng nói mới và cực kỳ giận dữ phát ra. "Tôi đã nói với chị ngay từ lúc mấy tên đầu bếp ngớ ngẩn đó xuất hiện nhốn nháo ở ngôi nhà. Tôi đã nói Xoắn đang hoảng loạn, và chúng ta cần phải đi tìm cậu ta trước khi cậu ta làm gì đó ngu ngốc."
"Như là tự nhốt mình trong phòng và khiến mọi người hoảng sợ." Zoro nói thêm một cách gay gắt, nhận xét này rõ ràng là dành cho riêng Sanji. "Tớ đã nói với cậu lẽ ra cậu nên nói chuyện với Robin, và bây giờ cậu tự chuốc họa vào thân vì không nghe lời tớ."
"Zoro." Robin nhẹ nhàng ngắt lời. "Chị không chắc đây là lúc-"
"Không, chắc kèo là đúng lúc rồi." Zoro kiên quyết, và Sanji có thể dễ dàng hình dung ra vẻ bực tức trên khuôn mặt cậu ta, chắc chắn là kết hợp với tư thế khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào cánh cửa vẫn đóng. "Chị có thể là một chuyên gia về ma thuật, nhưng tôi là chuyên gia về cậu ta. Tôi biết những gì cậu ta cần nghe."
"Để nhóc ấy thử cũng không hại gì." Giọng nói mệt mỏi thứ ba vang lên. Sanji không nghĩ rằng mình đã từng nghe thấy nhiều sự mệt mỏi như vậy trong giọng nói của Zeff trước đây, vẽ ra thực tế rằng cậu đã chất chồng thêm vào những rắc rối mà mình đã gây ra. "Cà Tím, nếu mọi người rời đi lúc này, mày có để Zoro vào không?"
"Cậu ta không có lựa chọn." Zoro kiên quyết nói, và nếu không vì quá kích động, Sanji chắc chắn sẽ trợn tròn mắt. "Nếu cậu ta không thò đầu ra, tôi sẽ phá cái cửa ngu ngốc này."
"Làm ơn, đừng gây thiệt hại về tài sản." Robin kiên quyết nói. "Mọi người đều đủ stress rồi."
"Không hứa trước được." Zoro bướng bỉnh nói.
Bằng cách căng lỗ tai, Sanji nghĩ rằng cậu có thể nghe thấy những âm thanh yếu ớt của Robin và Zeff di chuyển xuống hành lang. Dụi mắt, cậu sụt sịt, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Không cần đợi lâu. Có chuyển động bên ngoài cánh cửa, và rồi cậu nghe thấy âm thanh rõ ràng của ai đó đang dựa vào cửa. "Xoắn?" Zoro gọi, giọng cậu ta bây giờ nhẹ nhàng hơn nhiều. "Mở cửa được rồi, chỉ có tớ thôi."
Lại khịt mũi, Sanji cảnh giác nhìn ra cửa. "Hứa chứ?" Cậu hỏi, nghe thấy giọng mình có vẻ khô khốc. "Họ đi thật rồi à?"
"Ừ." Zoro trả lời. "Cậu thừa biết tớ không nói dối. Rồi mở cửa được chưa?"
Gật đầu mặc cho Zoro không thể nhìn thấy mình, Sanji bắt đầu di chuyển đồ đạc ra khỏi lối đi, dọn đường cho đến khi có thể mở cửa dễ dàng. Hít một hơi thật sâu, cậu vặn nắm cửa.
Mắt Zoro đảo dọc theo chiều dài cơ thể cậu khi cánh cửa mở đủ rộng để họ có thể nhìn thấy nhau. "Trời, Xoắn à." Cậu ta rầu rĩ gọi, và Sanji cảm thấy mắt mình lại bắt đầu ngấn nước.
"Đừn-đừng chỉ đứng đó." Cậu nói cộc lốc. "Nếu định vào trong thì nhanh lên. Không an toàn đâu."
Có vẻ như Zoro muốn nói điều gì đó, nhưng cần phải suy nghĩ kỹ hơn, thay vào đó cậu ta gật đầu và làm theo lời bạn mình. Cậu ta im lặng quan sát Sanji đóng và khóa cửa lại sau lưng, chỉ di chuyển khi người bạn tóc vàng bắt đầu đẩy đống bàn ghế trở lại vị trí cũ.
"Cậu không cần phải làm thế." Cậu ta nói, nắm lấy cổ tay Sanji khi cậu với tới cái bàn. "Cậu thừa biết mà."
"Tớ không biết gì cả." Sanji đay nghiến đáp lại. "Zeff có nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra không? Tớ đã phá tung mọi thứ, và ông ấy đang rất giận tớ. Tớ sẽ phải rời đi thôi. Ở đây không còn an toàn nữa."
"Nhưng, tớ rất vui vì cậu đã đến gặp tớ." Cậu nói thêm, nhìn thẳng vào mắt Zoro. "Tớ rất mừng vì có cơ hội để nói lời tạm biệt với cậu."
"Nói lại coi?" Zoro hỏi, chớp mắt nhìn cậu như thể cậu bị mất trí. "Cậu đang nói cái quái gì vậy?"
Sanji chớp mắt lại. "Cậu nghĩ tớ vừa nói gì?" Cậu hỏi vặn lại, tự hỏi liệu cậu bạn kia có gặp khó khăn về thính giác không. "Nếu tớ phải đi, cậu không thể đi cùng tớ. Cậu phải ở lại đây để Robin có thể tiếp tục nỗ lực giúp cậu."
"Rồi." Zoro nói, giọng đều đều. "Tớ thừa biết cậu sẽ nói kiểu đó, nhưng tớ không thể tin là cậu thực sự nghĩ đến cái chuyện đần độn đó thật."
"Hả?"
Thể hiện sự điềm tĩnh đến đáng sợ so với tính khí thường ngày của mình, Zoro cẩn thận rút thanh Wado và hai thanh kiếm mới nhất của cậu ta ra khỏi thắt lưng. Sau đó xếp chúng sát mép chiếc bàn trống, từ từ xoay người và kéo Sanji xuống sàn.
Cả hai loạng choạng ngã xuống, Sanji kêu lên kinh ngạc khi lưng chạm đất. Cậu cố gắng giơ tay lên để tự vệ, nhưng Zoro đã nhanh hơn, chuyển sang cố định cơ thể cậu xuống sàn và giữ tay cậu bên dưới tay mình.
"Cậu bị đần đến mức nào rồi?!" Zoro hét lên, mặt đỏ bừng vì giận dữ khi trừng mắt nhìn Sanji với tất cả cơn giận trong huyết quản. "Cậu tốt nhất nên nhồi những gì tớ sắp nói vào cái đầu quá khổ của cậu ngay bây giờ đi, thằng ngốc. Cậu mắc kẹt với tớ. Nếu cậu muốn bỏ trốn mặc dù không cần phải làm thế, tốt thôi, tớ sẽ đi với cậu!"
Sanji há hốc nhìn cậu ta. "Cậu không thể." Cậu nói. "Cậu sẽ bị mắc kẹt như một con hổ mãi mãi nếu đi theo tớ."
"Tớ có thể làm bất cứ việc gì tớ muốn." Zoro ngắt lời. "Nhưng nếu tớ gặp chuyện gì thì đó là lỗi của cậu vì đã khiến chúng ta rời đi."
"Zoro, tớ-" Kinh hoàng, Sanji bắt đầu khóc. "Bất công quá đi. Tớ không muốn ở lại một nơi mà tớ sẽ bị tổn thương lần nữa."
"Ai làm tổn thương cậu?" Zoro đòi hỏi. "Tớ sẽ đá vào mông bất cứ tên nào dám, và cào nát cái mặt chết tiệt của chúng rồi chặt đầu chúng bằng Wado."
Cơn thịnh nộ ngày càng tăng của cậu bé kia chỉ khiến Sanji khóc nhiều hơn. "Cậu không thể làm thế." Cậu nức nở. "Tớ không muốn cậu làm Zeff bị thương chỉ vì tớ. Tớ chỉ muốn bỏ đi trước khi làm mọi thứ tồi tệ hơn như tớ vẫn thường làm. Năn nỉ cậu để tớ đi đi."
"Cậu nghĩ Zeff sẽ làm hại cậu sao?" Zoro bùng nổ, dường như đã hiểu được những gì Sanji đang làm. "Đồ ngốc. Zeff đang hoảng loạn kìa, nhưng đó là vì ông già đang rất lo cho cậu. Tất cả mọi người đều như thế! Patty và Carne đã chạy vào rừng vì cậu, và Robin đã đến đây! Chị ta không bao giờ làm thế!"
"C-chị ấy không nên làm thế." Sanji thút thít. "Không an toàn chút nào, và tớ không muốn chị ấy bị thương."
"Không đâu." Zoro nói. "Nhưng cậu biết gì không? Rời khỏi khu rừng là quyết định của Robin, và chị ta đã làm điều đó bởi vì quan tâm đến cậu, Robin đã rất lo đấy. Không ai giận cậu hết, họ chỉ lo lắng thôi."
"Bởi vì họ không biết tớ là gì hết!" Sanji khẳng định. "Tớ không cố ý gây hỏa hoạn trong bếp. Tớ đã có thể thiêu rụi Baratie, và tơ-tớ đã làm Zeff bị thương."
"Tớ biết." Zoro thừa nhận, vẻ mặt cậu ta dịu đi đôi chút. "Ông già đã kể lại mọi chuyện xảy ra khi bọn tớ đến đây. Ổng không có giận đâu, chắc vậy! Ông già đã nói thế! Ổng chỉ khó chịu vì cậu thành ra thế này mà không chịu để ai giúp đỡ."
"...Thật sao?" Sanji nhỏ giọng hỏi.
"Ờ." Gật đầu, Zoro cúi xuống để trán họ chạm vào nhau. "Tớ biết cậu đang sợ." Cậu ta thì thầm, âm lượng nhỏ đến mức Sanji khó có thể nghe thấy. "Mặc dù cậu sẽ nói dối là không. Ổn rồi. Không ai giận cậu hết, và cậu không chỉ có một mình."
Run rẩy trong vòng tay của cậu bé tóc xanh, Sanji òa khóc và Zoro cảm nhận được những gì bạn mình cần lúc này. Thả cánh tay đang kẹp chặt tay của Sanji ra và để người bạn tóc vàng quàng chúng quanh cổ mình, cậu ta ôm cậu thật chặt khi cậu khóc.
"Được rồi." Zoro nói. "Ch-chỉ cần để bọn họ giúp cậu. Đó là tất cả những gì họ yêu cầu."
"Ừm..." Sanji cuối cùng cũng thốt ra được. "Tớ sẽ thử. Tớ hứa."
"Tốt." Zoro nói, không chịu nới lỏng tay. "Đặc biệt là vì tớ khá chắc mọi người sẽ đuổi theo cậu nếu cậu cố chạy trốn. Không chỉ tớ, mà có cả Zeff, Robin và Franky nữa. Cậu bị mắc kẹt với chúng tớ cho dù cậu có muốn hay không."
"Tớ muốn được mắc kẹt với cậu." Sanji nói một cách vô nghĩa. "Tớ chỉ không hiểu tại sao mọi người lại muốn bị mắc kẹt với tớ thôi."
"Ừ, thì..." Zoro thở ra một hơi dài, nhưng vẫn không buông cậu ra. "Tớ đoán chúng ta có thể giải quyết vấn đề đó sau."
*****
Phải mất một khoảng thời gian trước khi Sanji có thể lấy hết can đảm để rời khỏi phòng ngủ tương đối an toàn của mình, và sau đó là Zoro. Sanji gần như muốn quay đầu lại khi đến cầu thang, nhưng cậu bạn tóc xanh không có dấu hiệu lùi lại nhường đường, bất chấp ánh nhìn thắc mắc của Sanji qua vai.
Đồng ý việc Zoro cứ tiếp tục hành vi này, Sanji cẩn thận bước xuống cầu thang, bám chặt lấy lan can khi cậu tìm kiếm sự can đảm cần thiết để đối mặt với bất cứ điều gì mình sắp phải đương đầu. Cậu biết quan điểm của Zoro, nhưng điều đó không hoàn toàn có nghĩa là cậu tin vào điều đó.
Điều đầu tiên cậu nhận thấy là căn bếp yên tĩnh lạ thường vào thời điểm này trong ngày. Trời sắp tối, nghĩa là tất cả các đầu bếp đều đang quay cuồng chuẩn bị phục vụ cho bữa tối. Tuy nhiên, thay vào đó, Sanji chỉ nghe thấy một vài giọng nói nhỏ, tất cả đều nói quá nhỏ để cậu có thể nghe được từ chỗ cậu đứng.
Sanji cần một lúc để nhớ lại cách các ngón tay của mình hoạt động, lần mò với tay nắm cửa trước khi xoay sở để từ từ đẩy nó ra. Tất cả các âm thanh dừng lại khi cậu bước vào, và cậu thấy mình đang nhìn chằm chằm vào Zeff, Franky và Robin sau khi cậu kiểm soát được nhận thức.
Ba người lớn đang quây quần quanh một trong những chiếc bàn trong nhà bếp. Có một đĩa bánh mì kẹp ở giữa, mặc dù trông chúng hầu như không được đụng đến, và những ngón tay của Robin đang cong quanh mép tách trà.
"Cà Tím." Là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí, Zeff rời khỏi bàn, và chậm rãi sải bước về phía Sanji đang đứng sững sờ ở ngưỡng cửa. "Ơn trời cuối cùng cũng thò mặt ra."
"Con xin lỗi." Sanji nói, cố gắng hết sức để giữ cho mình không nao núng và nhìn xuống sàn nhà. "Con biết con đã làm xáo trộn mọi thứ, nhưng nếu ông có thể dành một phút để nghe con giải thích thì có lẽ-"
Cậu không có cơ hội để hoàn thành câu nói của mình. Sau khi rút ngắn khoảng cách giữa họ, Zeff giật cậu lên khỏi mặt đất vào kéo cậu vào một cái ôm siết chặt đến đau nhói khiến Sanji kêu lên kinh ngạc.
"Dù đó là gì." Zeff rít lên, ôm chặt lấy cậu. "Dù chuyện gì đang xảy ra, chúng ta sẽ giải quyết nó. Có nghe tao nói không hả?"
"V-vâng." Sanji khàn khàn. "Nhưng con thực sự xin lỗi."
"Lời xin lỗi được chấp nhận." Zeff nói, rõ ràng ông không nghĩ lời xin lỗi là cần thiết. "Còn giờ mày có bị thương ở đâu không?"
"Không." Sanji lặng lẽ thừa nhận. "Con ch-chỉ..."
"Sợ hãi." Zeff dứt lời cậu, lùi lại đủ xa để Sanji có thể nhìn thấy ánh nhìn thấu hiểu trong mắt ông. "Tao đã hình dung ra rồi. Vì vậy, tại sao mày không ngồi cùng mọi người, và giải thích lý do tại sao mày lại sợ bọn tao đi."
"Con-" Vẫn bị Zeff giữ chặt, Sanji nhìn quanh phòng, chú ý đến nụ cười dịu dàng của Robin và cái gật đầu động viên của Franky. Cậu không buồn nhìn Zoro vì biết rõ mình sẽ nhìn thấy gì ở cậu ta. "Con không biết nên bắt đầu từ đâu."
"Theo kinh nghiệm của chị, sự khởi đầu thường là điểm tốt nhất." Robin nói, vỗ nhẹ vào chân ghế bên cạnh mình. "Sao em không thử từ đó xem?"
"Em không chắc mình thậm chí biết chuyện bắt đầu từ đâu." Sanji buồn bã thừa nhận. "Nó rất phức tạp."
"Không, không phải đâu." Zoro càu nhàu, luôn sẵn sàng nói ra những lời phàn nàn của mình. "Tôi sẽ kể cho chị nghe nếu chị muốn."
"Không đời nào!" Sanji phản đối, cự mình trong vòng tay của Zeff để lườm cậu ta. "Cậu thậm chí còn không có mặt ở thời điểm đó, cậu sẽ nói tào lao cho xem."
"Vậy thì bắt đầu nói đi." Zoro nói một cách mỉa mai. Sanji nghi ngờ cậu bạn tóc xanh đang đặc biệt muốn khích tướng để khiến cậu cảm thấy khó chịu đến mức lấy hết can đảm để nói. Thậm chí tệ hơn, cậu ta nghĩ cách này có công dụng.
"Con sẽ kể." Cậu nói với những người lớn. "Chỉ... chỉ cần hứa là mọi người sẽ không nổi giận nhé?"
"Không ai giận mày đâu." Zeff nói chắc nịch, đúng như cách mà Zoro đã nói. "Chúng ta đều biết những gì đã xảy ra là một tai nạn, và mày sẽ gặp không gặp rắc rối nào hết. Hiểu chưa?"
"Chưa chắc đâu." Sanji thừa nhận, để Zeff đặt cậu trở lại sàn nhà và sau đó đi đến chỗ mà Robin đã chuẩn bị sẵn sàng cho mình. "Trước đây, em luôn gặp rắc rối khi không thể sử dụng đúng phép thuật. Cuối cùng đó là lý do khiến em bị nhốt lại."
Cả ba người lớn nhìn nhau khi Zeff ngồi xuống đối diện với cậu.
"Ồ." Robin nói nhanh. "Lần này thì không, và sẽ không bao giờ nữa. Em có thể kể cho bọn chị biết chuyện gì đã xảy ra không, cứ dành thời gian nếu em cần."
"Và ăn gì đó." Zeff thêm vào, đẩy đĩa bánh về phía cậu. "Mày chưa bỏ gì vào bụng từ sáng giờ, chắc mày đói rồi."
Ngập ngừng, Sanji với tay để lấy một trong những chiếc bánh mì kẹp ra khỏi đĩa, không ngạc nhiên khi Zoro làm điều tương tự bên cạnh cậu. "Ông ấy nói chuyện với tớ, Marimo. Không phải với cậu."
Không nản lòng, Zoro cắn một miếng lớn, nhai rôm rả, chính xác theo cách mà cậu ta biết Sanji ghét.
"Được thôi." Sanji nói. Được củng cố tinh thần bởi sự thể hiện bình thường này, cậu nhìn xuống chiếc bánh mì kẹp của chính mình, và vươn vai. "Em sẽ kể cho mọi người một câu chuyện."
"Đó là một câu chuyện có thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro