Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 12

Cả hai đưa Ace đến gặp Robin bởi vì họ còn phải làm gì khác nữa đây? Dù trái với những gì Zoro mong muốn, nhưng giết người không phải là lựa chọn tốt nhất khi hai chàng trai không có lý do gì để cho rằng anh đến để gây tổn hại họ, và Robin thì luôn có một cái đầu lạnh. Để việc này lại cho người có năng lực như cô nghe có vẻ là một ý tưởng tuyệt vời với Sanji.

Không một ai nói gì nhiều trên đường đi, vì rõ ràng mọi người vẫn đang cố hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Có một bầu không khí căng thẳng bao trùm hoàn cảnh hiện tại, và thực tế là nó còn khiến Zoro thấy phiền hơn.

Rõ ràng cậu ta đã nhất quyết không thích cũng như không tin tưởng Ace, chàng kiếm sĩ bị nguyền rủa không chịu biến lại hình dạng con người khi họ bước đi. Cậu ta phòng thủ trong hình dạng con hổ của mình, với đôi tai áp sát vào hộp sọ và tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng gần như liên tục.

Đã lâu lắm rồi Sanji mới thấy tư thế kích động như thế này của Zoro, nhưng cậu không lạ lẫm gì với nó. Dáng đi cứng nhắc kết hợp với đường lông dựng đứng trên lưng cậu ta gợi nhớ lại những ngày họ đi trên con đường từ Cozia đến Thị trấn Orbit.

Sanji không ngốc, cậu biết điều đó có nghĩa là gì. Ngay bây giờ Zoro coi Ace là một mối đe dọa, và luôn cảnh giác cao độ chừng nào mối đe dọa đó còn ở gần.

Cậu cố gắng giúp bạn mình bình tĩnh lại nhưng không có tác dụng. Cậu ta đứng giữa hai người sử dụng hỏa thuật, dùng chính cơ thể to lớn của mình làm lá chắn, nhờ vậy Sanji dễ dàng giữ tay lên bạn mình khi họ bước đi. Tuy nhiên, những cái vuốt ve nhẹ nhàng dường như cũng không làm cậu ta thấy khá hơn. Bất kể cậu có vuốt ngón tay qua bộ lông mềm mại hay thì thầm những tiếng động nhỏ để trấn an bao nhiêu lần, thì con hổ vẫn trong tư thế căng thẳng.

Điểm sáng duy nhất trong toàn bộ mớ hỗn độn này là họ đã ở gần ngôi nhà tranh khi tình cờ gặp Ace. Do đó, quãng đường còn lại không quá dài, và Sanji thở phào nhẹ nhõm khi mái nhà quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.

"Vậy đây là nơi phù thủy của khu rừng sinh sống." Ace kết luận khi tiến lại gần ngôi nhà. "Nhưng..." Anh lưu ý với một ánh nhìn thận trọng về phía Sanji. "Đó không phải là nơi cậu sống. Tôi hiểu đúng không?"

Trước cái nhún vai nửa vời của chàng trai tóc vàng, anh mím môi suy nghĩ. "Chưa bao giờ có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có nhiều hơn một phù thủy ở Thị trấn Orbit. Làm thế quái nào cậu có thể bảo mật danh tính tốt đến như vậy? Còn chưa nói đến cậu này nữa."

Nghĩ rằng từ cuối cùng chỉ có thể ám chỉ đến Zoro, người đang gầm gừ một lần nữa, Sanji nhún vai. "Bình tĩnh đi Tảo Cầu." Cậu nói, vuốt dọc sống lưng của Zoro để cố gắng kéo lớp lông xuống. "Anh ấy không có ý gì thô lỗ đâu."

"Hoàn toàn không." Ace đồng ý. "Và không phải do cậu ta trông như sắp dùng nanh xé toạc cổ họng tôi đâu. Mà tôi thực sự tò mò đó."

"Đó là một câu chuyện dài." Sanji trả lời với một nụ cười mỉm trên môi. "Chúng tôi không có thói quen kể chuyện của mình. Anh sẽ phải đợi một lúc trước khi có thể mở khóa những câu chuyện bi thảm phía sau chúng tôi."

Ace nhìn cậu dò ​​xét, nhưng cuối cùng gật đầu cho thấy anh sẵn sàng bỏ qua chủ đề này. "Chịu vậy."

Cảm thấy nhẹ nhõm, Sanji gật đầu đáp lại, rồi gạt đi những cành cây cuối cùng đang cản trở tầm nhìn của ngôi nhà. Bộ ba bước vào khoảng đất trống bao quanh ngôi nhà tranh, không ngạc nhiên khi thấy Robin đang đứng bên ngoài, khoanh tay trước ngực và Franky đứng bên cạnh trông có vẻ lo lắng.

"Chị đang theo dõi tụi em đó, chị yêu." Cậu nói, nở một nụ cười khi cậu cảm nhận phép thuật của cô. "Bây giờ chị có bao nhiêu con mắt để nhìn rồi?"

"Thôi." Cô ấy nói đơn giản, thả lỏng hai cánh tay xuống. Ở đằng xa, Sanji thề rằng cậu đã nghe thấy âm thanh yếu ớt của những cánh hoa bung ra ngoài tầm nhìn. "Giới thiệu bạn mới của em đi Sanji."

Sanji thở mạnh khi một tiếng gầm gừ thoát ra khỏi cổ họng Zoro. "Chắc vẫn còn quá sớm để gọi là bạn." Cậu nói một cách mệt mỏi. "Và về việc giới thiệu anh ấy, em không chắc là lúc này em biết rõ. Em sẽ phải để người ta tự giới thiệu vậy."

Coi đó như một gợi ý của mình, Ace cẩn thận bước vòng qua Zoro và hơi cúi đầu khi anh đến gần Robin hơn. "Portgas D. Ace." Anh cất lời một cách trang trọng hơn nhiều so với những gì đã thể hiện từ trước đến nay. "Rất vui được gặp, thưa quí cô, quý ngài."

"Chà, cậu này có cách cư xử tốt hơn một trong hai chàng trai của chúng ta ha, tôi đánh giá cao đó." Franky nhận xét, kéo theo những tiếng động khó chịu từ Sanji và Zoro. "Nhưng về sau thế nào thì không biết. Điều gì mang cậu đến đây, nhóc? Và nó có khả năng dẫn đến rắc rối mà chúng tôi không muốn không?"

Ace nhăn mặt. "Thành thật mà nói, có thể sẽ có, nhưng nếu thật sự là có thì tôi mong mọi người biết rằng đó không bao giờ là ý định của tôi. Có thể lúc này mọi người sẽ không tin tôi, nhưng tôi ở đây để giúp đỡ."

Robin và Franky nhìn nhau với ánh mắt hoài nghi, biểu cảm giống nhau mặc dù các đặc điểm trên khuôn mặt của cặp đôi rất khác nhau.

"Là vậy sao?" Robin hỏi sau một lúc, một bên lông mày đen nhánh của cô nhướng cao. "Cậu sẽ phải tha thứ cho tôi khi không biết chúng tôi cần giúp đỡ những gì."

"Ừ nhỉ." Ace nói, đột nhiên trông có vẻ mệt mỏi. "Cô không phải là người đầu tiên nói thế."

Liếc nhìn ngôi nhà tranh phía trước, anh hất đầu về phía nó. "Tôi không muốn quá trịnh trọng đâu, nhưng đó là một câu chuyện dài. Mọi người có phiền không nếu chúng ta vào trong nói chuyện? Ý tôi là tất cả chúng ta." Anh nói thêm, hàm ý bao gồm cả Sanji và Zoro với một cái gật đầu.

Robin cảnh giác nhìn anh trong vài giây, cân nhắc rõ ràng cách phản ứng tốt nhất. Tuy nhiên, cuối cùng thì cô cũng gật đầu và ra hiệu về phía cửa trước bằng một cái phẩy tay tao nhã.

"Tốt thôi." Cô nói. "Khi tất cả đã ổn định, và tôi sẽ pha thứ gì đó để uống trong khi chúng ta nói chuyện."

*****

Ace là người cuối cùng trong số họ nhận tách trà từ Robin. Người thanh niên đang ngồi trên một trong những chiếc ghế trong bếp đã được kéo đến gần lò sưởi, trong khi Franky và Robin hiện đang yên vị trên hai chiếc ghế bành nơi họ thích thư giãn cạnh nhau.

Về phần mình, Sanji cũng có ý định tìm cho mình một trong những chiếc ghế trong bếp, nhưng cậu chưa bao giờ có cơ hội để làm việc đó. Ngay khi định với lấy cái ghế, cậu đã thấy mình bị túm lấy từ phía sau áo, và bị kéo đến một chiếc ghế dài giành riêng cho Zoro.

Đó là nơi bây giờ cậu đang yên vị, với một tách trà cậu không thực sự muốn uống trong tay, và một con hổ cáu kỉnh trong lòng. Thay vì biến trở lại thành người để có thể thực sự tham gia vào cuộc trò chuyện, Zoro lại nằm dài với đầu và một chân trước gác lên đùi Sanji, trong khi chân trước còn lại quấn quanh lưng cậu, khiến cậu hoàn toàn bị ép chặt.

Cũng bực bội như người bạn của mình, nhưng Sanji không nỡ bảo cậu ta dừng lại. Cậu biết hành vi này xuất phát trực tiếp từ mối bận tâm rằng Ace không đáng tin cậy như vẻ ngoài của anh, và cậu đánh giá cao sự bảo vệ thái quá đột ngột này, ngay cả khi cậu không cần nó.

Mong muốn giảm bớt sự căng thẳng đó, Sanji vuốt bàn tay còn lại của mình lên đỉnh đầu Zoro theo chuyển động lặp đi lặp lại, hy vọng cái chạm nhẹ nhàng đó có thể giúp ích. Cậu nghĩ việc này đã có chút hiệu quả, khi mà tiếng gầm gừ gần như phát ra liên tục kể từ lúc tìm thấy Ace trong rừng cuối cùng cũng bị cắt bỏ, nhưng cậu vẫn không ngừng động tác lại để đề phòng.

Cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình, chàng bếp phó rời mắt khỏi Zoro, và không ngạc nhiên khi thấy Ace đang nhìn cậu qua mép tách trà. Nhướn mày đáp lại, cậu thấy người thanh niên kia cười khúc khích trước khi hạ ánh mắt xuống.

Căn phòng yên tĩnh lâu hơn một chút, với mỗi người trong số họ dường như đang say sưa với đồ uống của mình. Tuy nhiên, sự im lặng đó không thể kéo dài mãi, và cuối cùng bị phá vỡ bởi tiếng hắng giọng của Franky.

"Thế... Ace phải không?" Người đàn ông to lớn lầm bầm, đặt cốc của mình xuống chiếc bàn nhỏ nằm giữa ghế của anh ta và Robin. Sau đó, người đàn ông tiếp tục đặt tay lên đùi và chăm chú nghiêng người về phía trước. "Vậy cậu là một dạng phù thủy nào đó à?"

"Phải, đại loại vậy." Ace đồng ý với một cái gật đầu. Giơ tay lên rồi búng ngón tay, tạo ra một tia lửa nhỏ bắn ra từ đầu ngón tay trỏ. Anh giữ ngọn lửa ở đó trong vài giây, chỉ để bị anh thổi tắt dễ dàng như người ta thổi tắt một ngọn nến. "Ma thuật nguyên tố lửa. Giống như Sanji."

Đây rõ ràng là một sự lựa chọn từ ngữ tồi tệ dựa trên cách tiếng gầm gừ của Zoro lại vang lên ngay lập tức. Đảo mắt, Sanji vặn một bên tai của con hổ, véo chặt hơn khi con hổ xanh rên rỉ.

"Suỵt, Marimo." Cậu nói, chỉ buông tay khi Zoro làm theo lời mình. "Để người ta nói đi." Cậu gật đầu với Ace khi âm thanh cuối cùng cũng tắt.

"Ờm, là thế đó." Ace vấp váp, lại tỏ vẻ cảnh giác. "Tôi là phù thủy, như bạn cô đã nói, nhưng tôi chỉ có một loại phép thuật. Tôi có thể hô phép hầu hết mọi thứ mà cô có thể tưởng tượng khi liên quan đến lửa, nhưng chỉ có vậy thôi."

"Rất hấp dẫn." Robin nói. "Tôi chắc cậu đã biết điều này, ma thuật nguyên tố là dạng hiếm nhất trong tất cả, và điều khiển lửa lại là loại hiếm nhất của dạng đó. Chỉ duy nhất việc đó thôi thì người biết sử dụng lửa hầu như chưa từng nghe đến một ai."

"Tin tôi đi, tôi nhận thức được chuyện đó." Ace trả lời, trông dữ tợn một cách đáng ngạc nhiên. "Và tôi đoán thật tuyệt khi có một loại phép thuật đặc biệt như vậy, nhưng gần đây thì không còn nữa."

"Sao lại vậy?" Robin hỏi, và Sanji vô thức nghiêng người về phía trước khi Ace cắn vào khóe môi dưới.

"Đó là... tôi thực sự không biết bắt đầu từ đâu." Anh thừa nhận. "Ừm, tôi đến từ Goa, nhưng tôi bắt đầu đi du ngoạn với hai người anh em của mình vài năm trước. Tôi không biết nữa, chúng tôi muốn được khám phá, gặp gỡ những người mới, thử những món ăn mới, đại loại vậy."

"Tôi không... tôi biết có một số phù thủy, thậm chí có thể là hầu hết trong số họ, có thiên hướng giữ cho riêng mình vài bí mật hoặc ít nhất là giữ bí mật về phép thuật của họ. Và tôi hiểu lí do từ đâu. Thế giới không phải lúc nào cũng tử tế với những thứ mà nó không hiểu."

"Tất nhiên, rõ ràng là thế." Robin đồng ý, sau khi thấy anh dừng lại một lúc. "Anh em của cậu cũng có phép thuật à?"

"Sabo thì không." Ace đáp. "Luffy thì phức tạp hơn, nhưng cô sẽ phải gặp em ấy để hiểu ý tôi là gì."

"Vậy thì tôi sẽ rất mong chờ được gặp họ." Cô nói. "Cậu nghĩ họ đến sớm nhất là khi nào?"

"Hai tên đó chậm hơn tôi hai hoặc ba ngày dựa trên lời nhắn cuối cùng của Sabo, và đây là ngày thứ hai tôi ở Thị trấn Orbit." Ace trả lời với một cái nhún vai. "Thế nên có thể là hôm nay. Chết tiệt, có khi hai tên đó đã đến đây rồi."

"Chúng tôi chắc chắn sẽ để mắt đến." Robin cam đoan. "Nhưng tôi vừa ngắt lời cậu rồi. Mời cậu tiếp tục."

Ace đưa tay lên mặt và nhún vai lần thứ hai. "Trời ạ, Sabo giỏi giải thích mọi thứ hơn tôi rất nhiều. Tóm lại, vì tôi quá cởi mở về phép thuật của mình, nên tôi đã vô tình lọt vào tầm ngắm của một kẻ xấu nghiêm trọng. Tôi biết chuyện dài dòng lắm, nhưng cái tên Marshall D. Teach có gợi lên điều gì cho cô không?"

Cái tên đó hoàn toàn chiếm lấy suy nghĩ của Sanji, cũng như của Franky nếu vẻ mặt của người đàn ông này có ý nghĩa gì khác. Tuy nhiên, điều tương tự không thể xảy ra với Robin. Đôi mắt của người phụ nữ ấy nheo lại, và đôi môi của cô mím lại thành một tiếng lầm bầm khác thường.

"Râu Đen." Cô nói thẳng thừng, và một cơn ớn lạnh dường như lan khắp ngôi nhà tranh nhờ giọng điệu của cô.

Ace chớp mắt trong sự ngạc nhiên rõ ràng. "Cô biết hắn?"

Robin xoa sống mũi và thở dài, một chút căng thẳng thoát ra từ tư thế của cô. "Tôi chưa bao giờ có vinh dự được gặp hắn." Cô càu nhàu. "Nhưng danh tiếng của hắn đi trước hắn. Râu Đen được cho là một phù thủy mạnh đúng nghĩa, nhưng lại là một kẻ độc ác sử dụng sức mạnh của mình cho những việc làm đen tối."

"Nhấn mạnh vào chữ 'tối'." Ace làm rõ. "Hắn ta- tôi chưa bao giờ nhìn thấy hoặc cảm nhận phép thuật nào như của hắn, và tôi không bao giờ muốn lặp lại chuyện đó."

"Điều gì khiến hắn chú ý đến cậu?" Robin hỏi, và để trả lời, Ace lặp lại mánh khóe trước đó của mình bằng một cái búng tay.

"Cô đang nhìn vào nó đây." Anh nói, lần này giữ ngọn lửa lâu hơn một chút trước khi để nó tan biến. "Hắn ta đang săn phù thủy."

Zoro nhào vào lòng Sanji, đến nỗi chàng trai tóc vàng phải nhanh chóng quàng tay qua vai cậu ta để giữ cậu ta lại. "Tại sao một phù thủy lại đi săn những phù thủy khác?" Cậu hỏi, chỉ khi chắc chắn rằng con hổ sẽ không ngã xuống sàn. "Người bình thường sẽ làm việc đó vì nỗi sợ, tôi hiểu, nhưng những gì anh đang nói chẳng có nghĩa lý gì cả. Cái gã Râu Đen này được gì từ việc đó?"

"Teach là một con quái vật." Ace thẳng thừng nói. "Hắn ta đã sử dụng phép thuật vào quá nhiều việc xấu xa đến nỗi nó trở nên méo mó. Thành ra một mớ phép thuật hắc ám. Nó cũng độc ác như hắn hiện tại, và hắn dường như đã tìm ra cách để khiến phép thuật làm được việc mà tôi chưa từng nghe qua cho đến bây giờ."

"Teach không chỉ giết những phù thủy khác." Anh nói thêm, giọng khàn đi khi mọi con mắt trong phòng chăm chú nhìn mình. "Hắn ta còn đánh cắp phép thuật của họ."

"Điều đó là bất khả thi." Robin nói trong sự im lặng. "Tô-tôi đã là một học giả hơn hai mươi năm. Có vẻ như không có ai còn sống biết nhiều về lịch sử phép thuật hơn tôi, và tôi chưa bao giờ nghe nói về bất cứ việc gì như thế."

"Chỉ vì cô chưa bao giờ nghe về nó không có nghĩa là nó không xảy ra." Ace đột ngột trả lời, nghe có vẻ mệt mỏi. "Tôi đã nhìn thấy nó. Teach đã giết một người bạn tốt của tôi vì sức mạnh của anh ta. Và sau đó, đã hạ sát người đàn ông tôi xem như một người cha. Không ai trong hai người họ là những kẻ yếu đuối, nhưng hắn đã xuống tay với họ theo cùng một cách thức."

"Đây là một tin cực kỳ đáng lo ngại." Robin nói, phá vỡ sự im lặng nặng nề sau tuyên bố của Ace. "Thậm chí còn tệ hơn vì dường như cậu cho rằng hắn đang đến đây. Sao cậu lại nghĩ vậy?"

Ace đáp lại bằng một nụ cười nghiệt ngã. "Không có ý khiếm nhã đâu, nhưng cô có bỏ lỡ đoạn hắn đã giết hai người mà tôi quan tâm không? Tôi đã theo dõi hắn ta kể từ lần đầu tiên hắn xuống tay với Thatch. Tôi muốn ngăn chặn hắn làm tổn thương thêm bất kỳ ai khác."

"Một mục tiêu cao cả." Robin nói, giọng có vẻ tán thành. "Mặc dù tôi không thể không tự hỏi làm thế nào cậu có thể tự mình làm được việc đó nếu hắn ta mạnh như mọi người nghĩ."

Lần đầu tiên mọi người trong phòng thấy Ace nổi cáu chỉ vì một nhận xét. "Cô không phải là người đầu tiên ám chỉ tôi không thể hạ gục được hắn, và có lẽ cô cũng sẽ không phải là người cuối cùng, nhưng tôi không quan tâm. Thatch và Bố Già đã chết, ai biết được đã có bao nhiêu người đã ra tay cản đường của Teach. Làm sao tôi có thể ngồi yên và để điều đó tiếp tục xảy ra?"

"Râu Đen ở đây vì cô." Anh nói tiếp với một câu sút tích. "Hắn ta di chuyển từ thị trấn này sang thị trấn khác dựa trên những nơi mà các phù thủy khác được đồn đại. Hắn sẽ tìm đến cô, và sẽ vô cùng phấn khích nếu biết về Sanji. Theo tôi thấy, cứ như một mũi tên trúng hai con nhạn vậy."

"Tôi nghĩ cậu sẽ thấy tôi không dễ bị giết lắm đâu." Robin lưu ý. "Tuy nhiên, tôi hiểu quan điểm của cậu. Mong là sự tử tế của cậu có thể kể cho chúng tôi nghe mọi thứ cậu biết về người đàn ông đó để chúng ta có thể có sự chuẩn bị tốt nhất cho sự xuất hiện của hắn."

"Chắc chắn rồi." Ace nói sau khi hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra. "Tôi có thể làm điều đó."

*****

Hóa ra những gì Ace biết về Râu Đen là rất ít so với một người đang cố gắng săn lùng hắn. Người thanh niên với khuôn mặt tàn nhang ngượng ngùng thừa nhận rằng người anh em tên Sabo của anh thu thập thông tin tình báo tốt hơn mình rất nhiều, đó là một trong những lý do khiến anh ấy tham gia vào hành trình của Ace - vì không có từ nào có thể diễn tả hay hơn – hành trình.

"Cả hai người đó đều quá cứng đầu." Ace càu nhàu khi được hỏi thêm thông tin về anh em mình. "Tôi không bao giờ muốn họ dính líu vào mớ hỗn độn này, nhưng cả hai đều không biết cách chấp nhận câu từ chối. Tôi đã cố gắng tách ra, nhưng lũ khốn đó thì cứ đi theo tôi."

"Anh thật may mắn." Sanji nói, lần đầu tiên sau một lúc lâu mới lên tiếng mà không cần suy nghĩ. "Không phải anh chị em nào cũng đủ quan tâm để làm được việc đó đâu."

Ace ném cho cậu một ánh nhìn buồn cười, nhưng Sanji không để ý đến bất cứ điều gì người thanh niên kia nói khi Zoro bắt đầu liếm ngón tay cậu. Rõ ràng là nhằm mục đích đánh lạc hướng, con hổ rê cái lưỡi thô ráp như giấy nhám lên mu bàn tay của Sanji, và khi cậu tát cậu ta thì tay lại bị cắn như một kiểu trách móc.

"Cậu kiếm chuyện trước." Sanji nói, búng vào mũi cậu ta. "Đừng trẻ con nữa, Marimo."

Zoro hậm hực, không chút xấu hổ, và tựa đầu vào lòng Sanji. Bỏ hành vi lố bịch của bạn mình sang một bên, Sanji phải thừa nhận con hổ là một trọng lượng thoải mái vào lúc này, vì vậy cậu để cuộc tranh cãi kết thúc ở đó, liếc nhìn lại Ace sau khi họ xong việc.

"Xin lỗi." Cậu ho, hắng giọng một cách vụng về. "Anh vừa nói sao?"

Rất may, Ace đã bỏ qua. "Tôi chỉ đang giải thích rằng các anh em tôi sẽ không để tôi làm việc này một mình. Họ khăng khăng muốn đi cùng tôi, đặc biệt là Sabo. Lý do duy nhất chúng tôi tách ra lúc này là vì chúng tôi đã biết về hai địa điểm tiềm năng mà Teach muốn đến. Sabo và Luffy cùng nhau đến chỗ kia, trong khi tôi đến đây vì ít nhất tôi cũng có phép thuật để tự vệ."

"Tách ra rất nguy hiểm." Robin thì thầm. "Nhưng tôi vẫn có thể thấy chỗ hợp lí. Tuy nhiên, cậu đã nói hai anh em của cậu đang trên đường đến đây. Đúng không?"

"Thì, không cụ thể là nơi này." Ace trả lời. "Tôi không biết chính xác nơi được cho là có phù thủy, nhưng tôi theo dõi Teach và đã thấy hắn đến vùng ngoại ô Thị trấn Orbit, đủ thời gian để hai người đó bắt đầu tìm đến tôi."

"Rất tốt. Tuy nhiên, tôi nghĩ đưa họ đến cụ thể nơi này sẽ là cách hành động tốt nhất." Sau khi uống xong tách trà, Robin đặt nó xuống bên cạnh chiếc tách của Franky, chuyển sang vỗ nhẹ vào cánh tay to lớn của chồng mình khi anh ta nhìn cô đầy thắc mắc. "Khi mọi người đã ở cùng nhau, chúng ta có thể bắt đầu lập chiến lược."

"Ý cô là muốn chúng ta hợp tác lập một nhóm để đối phó hắn?" Giọng điệu của Ace hoài nghi, nhưng Robin chỉ gật đầu.

"Đó có vẻ là bước hợp lý nhất cần thực hiện, cậu không nghĩ vậy à?" Cô trả lời. "Nếu xét trường hợp Râu Đen tìm thấy chúng tôi, tôi cho rằng chúng ta sẽ có lợi thế về số lượng. Hiện tại, chúng ta có ba phù thủy, một người đàn ông có sở trường về chế tạo vũ khí, và Zoro."

Thay vì tỏ ra khó chịu khi bị gọi tên, Zoro liếm lông ra vẻ.

"Đừng có tự mãn, cái cục Tảo nhà cậu." Sanji nói, đảo mắt và vặn cái tai có đeo khuyên tai của bạn mình. "Tớ mạnh hơn cậu nhiều đó nha."

Zoro nổi cáu không hài lòng, vả một phát vào cậu bạn tóc vàng bằng một bàn chân lớn để khiến cậu buông ra. Sanji cũng chẳng nhục chí, tiếp tục đáp trả để chứng minh lời vừa nói.

"Mấy đứa." Robin nói, trong khi Franky bên cạnh cô thở dài. "Không phải bây giờ."

Đỏ bừng mặt, Sanji thả tay ra. "Em xin lỗi." Cậu lầm bầm, cảm thấy sau gáy mình nóng bừng. "Ừm, dù vậy em có một câu hỏi. Được chứ?"

"Tất nhiên."

"Em phải nói gì với Zeff?" Cậu hỏi, nói lên sự lo lắng ngày càng tăng kể từ khi Ace bắt đầu nói. "Ông ấy sẽ không hài lòng về bất kỳ chuyện gì ta vừa nói mới nãy, và em không muốn ông ấy bị tổn thương nếu gã Râu Đen này đến tìm em nhưng lại tìm thấy ông ấy."

Robin gật đầu. "Đó là một mối quan tâm chính đáng, và chị cũng đang suy nghĩ đến điều đó. Ace sẽ cần một số trợ giúp để ra vào khu rừng, ít nhất là vậy. Thế nên, chị nghĩ tốt nhất là Franky nên đi cùng cậu ấy khi rời đi. Anh ấy sẽ cảnh báo với Zeff, và mang ông ấy theo khi quay lại."

"Zeff sẽ không rời Baratie đâu." Sanji vô thức nói. Sau đó, cau mày khi những lời còn lại của cô ngấm vào tâm trí. "Đợi đã, tại sao Franky lại đi? Đó phải là em chứ."

"Lần này thì không đâu, anh bạn nhỏ à." Franky khịt mũi. "Nhóc và Robin phải ở đây, nơi có sự bảo vệ của khu rừng. Nhóc muốn thấy hắn bình yên băng qua khu rừng sao?"

Sanji lắp bắp. "Chuyện đó-"

"Không tranh luận nữa." Robin kết thúc. "Franky nói đúng. Cho đến khi chúng ta hiểu rõ hơn về những gì mình đang phải đối đầu, việc ở lại nơi chúng ta có lợi thế về lãnh thổ là điều hợp lý. Anh ấy có thể hộ tống Ace ra vào khu rừng, đồng thời cảnh báo những người liên quan trong khi đợi hai người anh em của Ace đến đây."

"Nhưng..." Sanji thử lại lần nữa, chỉ để bị bịt miệng bằng một ánh nhìn. "Thôi được." Cậu khẽ nói. "Nếu đó là điều chị nghĩ là tốt nhất."

Robin cảnh giác nhìn cậu trong một giây, như thể cô không chắc mình có thể tin tưởng cậu hay không, nhưng đưa ra quyết định rõ ràng là tạm dừng vấn đề này. "Tốt lắm." Cô nói to. "Chị rất vui vì chúng ta đã giải quyết xong việc đó."

Họ chia tay Franky và Ace không lâu sau đó. Ba trong số những người ở lại dành cả ngày loanh quanh trong ngôi nhà tranh, không ai trong số họ đi quá xa ngay cả trước khi bóng tối bắt đầu lờ mờ.

Hiện tại đã là tối muộn, rõ ràng Franky sẽ không trở lại cho đến ngày mai. Sanji bắt gặp Robin đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ phía trước với vẻ mặt cau có, và cậu mở miệng định nói điều gì đó, chỉ để bị cô cắt ngang.

"Chị muốn em và Zoro ngủ ở đây tối nay." Cô nói, khiến cậu giật mình với sự lựa chọn chủ đề bất ngờ này. "Ngôi nhà tranh sẽ an toàn hơn nhà trên cây, và chị muốn cả hai em ở trong tầm mắt."

Sanji và Zoro nhìn nhau. Cậu ta đã trở lại hình dạng con người ngay trước bữa tối, và bây giờ đang nhướng một bên mày lên, ngầm hỏi ý kiến ​​của Sanji về lời tuyên bố của Robin.

Dù muốn được ngủ trong không gian mà cậu nghĩ là 'của họ' trong vài năm qua, nhưng thay vào đó, Sanji thấy mình gật đầu. "Tất nhiên rồi, Robin." Cậu nói to. "Bọn em không phiền đâu."

Quay lưng lại với cửa sổ, Robin nở nụ cười gượng gạo với cả hai. "Tốt lắm." Cô nói, rõ ràng là nhằm mục đích cải thiện tình hình. "Giờ, giúp chị tìm dọn chỗ cho hai em nghỉ ngơi nào."

Robin có vẻ như bị phân tâm, cô thực sự không giúp đỡ gì nhiều khi giúp hai chàng trai sắp xếp chỗ ngủ, nhưng Sanji không có tâm trí để nói ra bất cứ lời nào. Nếu bận rộn là cách nào đó giúp ích cho nữ phù thủy, thì cậu là ai mà nói không với cô?

Zoro chắc hẳn cũng có suy nghĩ tương tự vì cậu ta cũng luôn im lặng. Chàng trai tóc lục giúp di chuyển nhiều loại gối và chăn xung quanh cho đến khi chúng được sắp xếp theo ý của Robin, để cô ấy sắp xếp mọi thứ theo ý mình.

"Trông ổn đấy." Sanji nhận xét sau khi họ hoàn thành. Một sự khích lệ bất chấp mọi bằng chứng ngược lại, nhưng Robin trông vẫn hài lòng. Cô chúc họ ngủ ngon không lâu sau đó, mặc dù Sanji nghi ngờ rằng cô sẽ để tai mắt nhằm kiểm tra họ nhiều lần suốt đêm.

"Chị ấy lơ đễnh rồi." Cậu thì thầm khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại sau lưng nữ phù thủy với một tiếng lách cách yếu ớt. "Tớ không nghĩ mình từng thấy chị ấy như thế này."

"Tớ cũng vậy." Zoro trả lời, nghe có vẻ bối rối. "Dù thế, tớ cũng không thể đổ lỗi cho chị ta được. Toàn bộ tình hình cứ rối hết lên."

"Ừ." Sanji lặng lẽ đồng ý. "Cậu không nghĩ Franky sẽ gặp chuyện gì xấu à?"

"Không." Zoro nói với một cái nhún vai bình thường. "Đến buổi chiều họ còn chưa rời khỏi khu rừng, chả biết anh em của anh ta thực sự ở đây không? Cái tên Ace đó có lẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đợi."

"Tớ đoán vậy." Sanji nói, cảm thấy vô dụng. "Cậu... có nghĩ Zeff cũng sẽ ổn không? Có lẽ tớ nên tự mình đến để thử cãi nhau với ông ấy xem."

"Zeff sẽ ổn thôi." Zoro khẳng định, giọng điệu chắc nịt như Sanji vừa nghe trước đó. "Thành thật mà nói, tớ không chắc thứ gì có thể giết được lão già chết bằm đó, nhưng tớ chắc chắn lão sẽ nổi cơn tam bành nếu cậu đặt bản thân vào nguy hiểm khi cố gắng tiếp cận lão. Ông già có lẽ sẽ tự tay giết chết cậu đấy."

"Có lẽ thế thật."

Khẽ huých vào vai Sanji, Zoro nhìn cậu thật lâu, trước khi gật đầu với đống chăn của họ. "Nhanh lên. Giúp tớ chuyển đống lộn xộn này vào một nơi nào đó đáng để ngủ đi, và đánh một giấc. Nếu sắp tới một cuộc chiến, thì cũng nên tỉnh táo để đối đầu chứ."

"Nay nói chuyện cũng có lí rồi ha." Thở dài, Sanji quay lại với đống đồ, sẵn sàng đồng ý rằng Zoro có quyền quyết định chỗ ngủ cho cả hai.

Cậu bắt đầu ngáp khi đã hoàn thành, điều này khiến Zoro ném cho cậu một loạt ánh nhìn sắc bén. Sẵn sàng nghe theo gợi ý, cậu ta cởi bỏ quần với một chút phô trương và chuẩn bị chui vào trong chăn.

Sau khi ổn định chỗ nằm, Sanji đã nghĩ mình sẽ bị ép vào một cơ thể to lớn đầy lông. Do đó, cậu đã rất ngạc nhiên khi Zoro vẫn hoàn toàn là con người và trượt vào bên cạnh cậu.

"Cậu không định biến đổi à?" Cậu hỏi, nhướn mày bối rối.

"Không thích." Zoro trả lời với một cái lắc đầu.

Đang định hỏi tại sao, Sanji đứng hình khi Zoro tiếp tục lẻn vào vùng không gian riêng của cậu, cuối cùng dừng lại với hai cánh tay ôm lấy giữa thân chàng trai tóc vàng, và mặt cậu ta vùi vào cổ cậu.

"Marimo, cậu đang làm gì vậy?" Cậu nghe thấy giọng chính mình khàn khàn, hy vọng trong tuyệt vọng rằng cậu thanh niên cục súc kia không thể cảm nhận được cách trái tim cậu đột nhiên bắt đầu đập thình thịch.

"Trông giống đang làm gì?" Zoro lầm bầm, lời nói của cậu đã bắt đầu líu lại với nhau nhờ sự mệt mỏi bởi những sự kiện hôm nay. "Tớ đang ngủ."

"Như thế này à?" Sanji hỏi, giọng cậu chói tai hơn bản thân muốn thừa nhận. "Không được."

"Được hết." Zoro nói, thậm chí còn dụi vào sâu hơn nữa. "Đừng lo, Xoắn. Bọn tớ sẽ không để cậu và Robin xảy ra bất cứ chuyện gì đâu."

Mối đe dọa của Râu Đen thậm chí không phải là mối bận tâm lớn nhất của Sanji vào lúc này. Mối quan tâm cấp bách hơn nhiều của cậu là thỏa hiệp với tư thế hiện tại của họ. Thật không may, không có cách nào để cậu chuyển hóa nỗi bận tâm này thành lời, vì vậy cậu giữ im lặng.

Hụt hẫng, cậu cam chịu thêm một giấc ngủ khủng khiếp khác.

*****

Cả nhà cùng thở phào nhẹ nhõm vào sáng hôm sau khi Franky xuất hiện cùng với những con người lưu lạc mới đến thị trấn. Đó là khi cả ba đang quây quần quanh bàn ăn, lặng lẽ thưởng thức bữa sáng thì Robin đột ngột ngồi dậy. Liếc nhanh về phía cửa trước, cô đứng dậy không nói thêm lời nào, để lại Sanji và Zoro đuổi theo khi cô ra khỏi ngôi nhà.

Sanji là người nối gót theo cô, và cậu chớp mắt trong ánh nắng chói chang của buổi sáng sớm. Đưa tay lên che mắt, cậu thốt lên một tiếng nhẹ nhõm khi nhanh chóng nhìn thấy hình dáng quen thuộc của Franky.

Đưa ánh mắt lướt qua người thợ cơ khí to lớn, cậu nhìn thấy có cả Ace, không ngạc nhiên khi người thanh niên với khuôn mặt tàn nhang giơ tay chào cậu. Anh cười khi vẫy tay qua lại, chỉ dừng khi bị người thanh niên tóc xoăn vàng đi bên cạnh huých cùi chỏ vào bụng.

Hạ cánh tay xuống ngay lập tức, Ace không ngần ngại đáp trả, thúc khuỷu tay ngay sau lưng người bạn đồng hành của mình, cả hai tham gia vào một trận đấu xô đẩy và chỉ kết thúc khi đến sân trước của ngôi nhà tranh.

"Chào mọi người." Ace nói, nghe có vẻ hơi hụt hơi vì cú đánh mà người anh em của anh đã giáng xuống vùng thần kinh thái dương. "Xin lỗi trước vì sự thiếu lịch sự của cậu ấy, xin giới thiệu đây là Sabo."

Nhếch mép với người anh em tóc đen của mình, Sabo chỉnh lại chiếc ba lô đang đeo trên lưng và nháy mắt. Hành động này thu hút sự chú ý đến vết sẹo dày quanh mắt trái của anh, khiến Sanji liên tưởng đến một vết bỏng.

"Hân hạnh được gặp mọi người." Sabo nói, đưa bàn tay đeo găng ra để bắt tay. "Chắc cậu là Sanji."

"Vâng." Sanji đồng ý, nhanh chóng chấp nhận cái bắt tay. "Mọi người đến rất đúng lúc." Cậu nói thêm, không thực sự chắc chắn những gì mình nên nói. "Chỉ có điều..." Cậu liếc nhìn quanh sân, nheo mắt bối rối. "Không phải có ba người sao?"

Đôi mắt của họ mở to, Sabo và Ace chia sẻ một ánh nhìn thấu hiểu trước khi mỗi người bắt đầu nhìn quanh.

"Lần này thằng nhãi con đó đi đâu rồi?" Ace yêu cầu, nghe có vẻ bực tức.

"Tớ chịu." Sabo trả lời. Khum hai bàn tay lại với nhau, anh đưa chúng lên miệng và hít một hơi thật sâu. "Này, Luffy! Em đâu rồi? Dù có là khác cũng không được phá phách trong đất nhà người ta nghe không?"

"Thứ lỗi nha." Ace nói, đầu tiên là nhìn Sanji rồi đến Robin với ánh mắt ngượng ngùng khi cô vẫn đang đứng cùng Franky. "Luffy chưa bao giờ thực sự là người tôn trọng không gian cá nhân. Hoặc bất kỳ loại ranh giới nào tương tự."

Franky trông có vẻ không mấy bận tâm với lời tuyên bố này, vì anh ta đã có một ngày để làm quen với ba anh em bọn họ. Robin thì trông có vẻ do dự hơn một chút, và giơ hai tay lên ở tư thế bắt chéo, điều đó có nghĩa là cô ấy sắp thi triển phép thuật của mình.

"Chúng tôi không ngại để cậu ấy khám phá." Cô bắt đầu giải thích. "Nhưng khu rừng này không phải là nơi để lang thang nếu không quen thuộc với nó. Hoặc, quan trọng hơn, nếu nó không quen thuộc với mọi người. Không phải lúc nào nó cũng tử tế với người lạ."

"Chà, nghe có vẻ đáng ngại đấy." Sabo lầm bầm trong hơi thở. "Có lẽ chúng ta nên đi tìm em ấy càng sớm càng tốt. Luffy mới đi cùng chúng tôi chỉ vài phút trước, ít nhất là thế, nên em ấy không thể đi xa đ..."

"Shishishi, các anh có thấy họ có một con HỔ không?! Thú vị quá đi!"

"...được."

Đồng loạt quay lại, mọi người trong sân vừa kịp lúc để nhìn thấy một thiếu niên với mái tóc rối đen và chiếc mũ rơm trông sờn cũ treo trên sợi dây quanh cổ đang lao vào Zoro. Sanji không biết tại sao bạn mình lại trong hình dạng thú săn, nhưng cậu biết chẳng có gì tốt đẹp đến từ cách con hổ quay lại trong sự ngạc nhiên.

"Này!" Chàng bếp phó reo lên, cảm thấy chân mình nóng lên khi đi về phía hai người đó. "Cậu nghĩ cậu đang làm cái quái gì vậy? Tránh xa cậu ấy ra!"

"Em ấy sẽ không làm hại cậu ta đâu." Sabo và Ace đồng thanh nói, và Sanji quay sang nhìn họ với vẻ hoài nghi.

"Hai anh nghĩ tôi đang lo cho Zoro sao?" Cậu hỏi, giọng đầy mỉa mai. "Không có ý xúc phạm đâu, nhưng nếu hai anh không muốn thấy em trai mình bị cắt thành từng mảnh nhỏ, tôi khuyên hai anh nên bảo cậu ấy lùi lại."

Sabo khịt mũi. "Chà, đằng này cũng không có ý xúc phạm, nhưng Luffy không dễ xơi đến thế đâu."

"Nếu anh đã nói thế." Sanji lầm bầm một cách ngờ vực. Không dừng bước, cậu tiếp tục tiến về phía trước cho đến khi có thể đứng giữa Zoro và người mới đến, cậu trai đáp lại bằng cách nở một nụ cười rạng rỡ.

"Anh là một trong những phù thủy mà Ace muốn bọn tôi gặp phải không?" Cậu ấy nói, với lấy chiếc mũ rơm và đội nó lên những lọn tóc rối loạn của mình. "Tôi có thể nựng con mèo của anh không?"

"Cậu ấy không phải của tôi." Sanji kêu lên, không hề ngạc nhiên khi Zoro xoay đầu lại để có thể nhìn Luffy với biểu cảm có thể được mô tả chính xác nhất là vẻ mặt ngờ vực. "Cậu ấy không thuộc về ai ngoại trừ bản thân cậu ấy."

"Luffy, Zoro chính là người mà anh đã nói với em đó." Ace gọi từ nơi anh vẫn đang đứng cạnh Sabo. "Người có lời nguyền kỳ lạ."

"Ồ ồ ồ ồ ồ..." Luffy nói, gật đầu tỏ vẻ thông thái khi cậu kéo một từ ra dài hơn mức cần thiết. "Anh ấy thực sự là con người, phải không?" Cậu hỏi. "Tốt. Thế chỉ cần anh ta cho tôi nựng là được chứ gì?"

"Chưa chắc cậu ấy sẽ cho phép đâu!" Sanji chỉnh lời. "Zoro không dễ gì để mọi người vuốt ve lung tung. Để cậu ấy yên đi."

Bây giờ Luffy chớp mắt. "Nhưng anh đang vuốt ve anh ấy, vậy tại sao tôi không thể?"

Giật mình, Sanji nhìn xuống và phát hiện ra tay mình đã vô thức gãi tai Zoro. "Cái này không tính." Cậu nói, giật tay ra. "Tôi được cho phép."

"Nhưng-" Luffy nói, sẵn sàng mở miệng phản đối.

"Sao chúng ta không vào trong?" Robin cắt ngang. "Các cậu chắc hẳn đã đói bụng sau khi đi bộ sáng nay, nên một bữa ăn nhẹ có lẽ sẽ là ý kiến ​​hay."

"Cô sẽ thấy hối hận về lời đề nghị này đó." Ace cười nói, trong khi Sabo gật đầu quyết liệt. "Luffy có, ờm, một cái bao tử không đáy, cứ tạm gọi như vậy đi."

"Tôi yêu đồ ăn lắm." Luffy trịnh trọng nói. "Với lại..." Đôi mắt cậu bắt đầu lấp lánh, cậu trai trẻ háo hức ngả người vào không gian cá nhân của Sanji. "Anh là người mà Ace nói là nấu ăn rất giỏi phải không? Anh có thể nấu cho tôi gì đó không?"

Lùi lại để tránh xa sự nhiệt tình quá mức của Luffy, Sanji nhìn Zoro bối rối trước khi chuyển ánh mắt sang Ace. "Cậu ấy luôn như thế này à?" Cậu hỏi, cảm thấy hơi choáng ngợp.

"Chính xác." Ace và Sabo đồng thanh đáp, và Ace cười toe toét. "Cảnh báo trước, nếu cho nó ăn, cậu sẽ chính thức không bao giờ thoát khỏi nó."

Thở dài, Sanji nhìn lại Luffy, người đang cười rạng rỡ đáp lại. "Tôi đoán là không còn cách nào khác." Cậu thừa nhận. "Tìm gì đó để ăn thôi."

*****

Xem Monkey D. Luffy ăn là... một trải nghiệm lớn. Sanji đã cho vô số người ăn trong suốt cuộc đời mình, nhưng so với khẩu phần của Franky và Zoro cộng lại, cũng không là gì, hoàn toàn không , có thể sánh với Luffy.

"Bản thân nhóc này giống như một loại phép thuật vậy." Franky nói, nghe có vẻ ngưỡng mộ mặc dù rõ ràng anh đã may mắn có cơ hội nhìn thấy Luffy mới ăn sáng vài tiếng trước. "Giống như có một cái hố to, rất lớn, siêu khổng lồ ở đâu đó bên trong cậu ta, và không có lượng thức ăn nào có thể lấp đầy nó."

"Nói điều bọn tôi không biết đi." Ace cười khi anh ấy đang ăn nốt bữa ăn của mình. "Sabo và tôi thường phải ngồi lên người em ấy rất nhiều lần vào giờ ăn tối nếu muốn có cơ hội kiếm được thứ gì đó để ăn."

"Và chuyện đó vẫn còn xảy ra." Sabo nói thêm, làm chệch hướng bàn tay đang với lấy đồ ăn của Luffy với chuyển động thuần phục như đã được luyện tập nhiều lần.

"Không phải lỗi của em." Luffy lầm bầm với một miếng thịt đầy ắp trong miệng. "Đây là bữa ăn ngon nhất em từng ăn từ đó đến giờ. Ước gì ngày nào cũng được ăn ngon thế này."

"Không có chuyện đó đâu." Ace nhắc nhở, đồng thời kéo đĩa của mình ra khỏi tầm với của cậu em út. "Chỉ vì Sanji quá tử tế để cho chúng ta ăn ngày hôm nay, không có nghĩa là cậu ấy sẽ làm việc đó mãi mãi."

"Tất nhiên là không rồi." Sanji đồng ý, phớt lờ khuôn mặt phụng phịu của Luffy. "Vì tôi vẫn sẽ sống ở đây còn mọi người chắc chắn sẽ tiếp tục di chuyển sau khi toàn bộ tình hình của Râu Đen được giải quyết ổn thỏa."

Sự im lặng phủ xuống bàn trong giây lát, thậm chí Luffy đã chậm lại trong quá trình ngấu nghiến từng miếng trong tầm tay. Sau đó, nó bị phá vỡ bởi tiếng hắng giọng một cách lịch sự của Robin.

"Tôi cảm thấy đây là một lời mở đầu tốt nhất." Cô nói khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình - kể cả Zoro từ nơi cậu ta ngồi trên sàn cạnh chỗ ngồi của Sanji. "Ace đã giải thích lý do tại sao ba người theo dõi Râu Đen. Nhưng điều tôi muốn biết bây giờ là: thứ nhất điều gì đã đưa hắn đến Thị trấn Orbit, và thứ hai kế hoạch của mọi người là gì?"

Cả ba anh em cùng nhìn nhau. "Thì..." Ace cuối cùng cũng nói. "Câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên rất dễ. Như tôi đã nói, người khiến hắn đến Thị trấn Orbit là cô, cô Robin. Cô là phù thủy được cho là đang ám khu rừng này, và tin đồn đó đã lan truyền đủ xa để thu hút sự chú ý của Teach."

"Cậu chắc về điều đó chứ?" Franky nhún vai hỏi khi Ace nhướn mày. "Xin lỗi, chỉ là chúng tôi có hai phù thủy khi cậu nắm được tình hình. Làm sao cậu biết mục tiêu của hắn không phải là Sanji?"

"Bởi vì tin đồn mà Teach đang lần theo đã xác định khu rừng này là nơi có khả năng tìm thấy phù thủy nhất." Ace trả lời. "Tôi không biết mình nên tìm nơi nào khác, cũng có nghĩa là hắn cũng vậy."

"Không phải là tất cả đều không liên quan." Sabo lưu ý, bắt đầu từ chỗ người anh em mình đã bỏ dở. "Giống như tất cả các phù thủy khác, Râu Đen rất nhạy cảm với phép thuật. Chết tiệt, tôi cho rằng hắn còn nhạy cảm hơn hầu hết nhiều người nhờ vào cách hắn liên tục phát hiện ra những người có thể sử dụng phép thuật. Khả năng cao hắn sẽ lần theo những nơi mà Sanji thường lui tới."

"Điều đó có nghĩa là Baratie đang gặp nguy hiểm." Sanji nói, cắn môi dưới một cách lo lắng. Nằm trên sàn, Zoro khịt mũi, khẽ thở dài đồng cảm. "Chết tiệt, tôi biết lẽ ra tôi nên đi cùng mọi người để thuyết phục Zeff quay lại đây. Bây giờ ông già bị kéo vào nguy hiểm mất rồi."

"Không hẳn." Franky đảm bảo. "Hiện tại nhà hàng đã đóng cửa và Zeff đang ở với Patty như tôi đã nói với nhóc. Ông ấy sẽ hạ mình cho đến khi tất cả những chuyện này qua đi."

"Zeff chưa bao giờ hạ mình trong đời." Sanji càu nhàu. "Tôi nên đi đón ông ấy."

"Em sẽ không được bước ra khỏi sân đâu." Robin nói chắc nịch. "Sẽ là đỉnh điểm của sự vô trách nhiệm nếu chị để em đi khi thừa biết sẽ có một tên sát nhân đang săn lùng phù thủy. Em sẽ ở lại đây ngay cả khi chị buộc phải để Zoro ngồi lên em trong suốt thời gian này."

"Nhưng-"

"Một lần nữa, không tranh luận." Cô nhấn mạnh, mắt lóe lên. "Chị đã mất đi gia đình mình trước đây, và chị sẽ không để chuyện đó tái diễn một lần nữa. Rõ chưa?"

Mặt nóng lên, Sanji ngồi phịch xuống ghế. "Vâng."

"Tốt." Gật đầu dứt khoát với chính mình, Robin quay lại với anh em nhà D. "Giờ thì, tôi muốn ba người kể cho chúng tôi mọi thứ về khả năng và cách chiến đấu của Râu Đen. Nếu hắn ta thực sự nghiêm túc trong việc săn lùng phù thủy, hắn sẽ phải đi xuyên qua khu rừng của chúng tôi để làm được việc đó, và tôi muốn tìm ra cách tận dụng yếu tố này để tạo lợi thế."

"Không có ý tự mãn đâu." Cô kết thúc một cách dứt khoát. "Nhưng tôi định khiến hắn cảm thấy con mồi lần này của hắn là khó xơi nhất."

*****

Trời đã xế chiều khi họ dừng cuộc thảo luận để nghỉ ngơi. Thấy mình vừa muốn duỗi chân vừa thèm một điếu thuốc, Sanji chọn đứng dậy khỏi bàn và đi ra ngoài.

Cậu vô tình cứu rỗi Zoro – người cũng muốn được ra ngoài trời, móng vuốt cậu ta đập vào ván sàn nhà tranh khi bước ra khỏi cửa, đem theo cả Luffy, người đuổi theo con hổ với một nụ cười phấn khích.

Trong suốt cuộc thảo luận, Luffy liên tục bị mê hoặc bởi Zoro – cậu trai thường xuyên đặt câu hỏi về thói quen của cậu ta, và thích thú với những thứ đơn giản như thoáng thấy những chiếc răng nanh lấp lánh của con hổ. Biết rằng Zoro cũng mạnh mẽ không kém khi trong hình dạng con người, chàng thiếu niên trẻ tuổi đã nhiều lần say mê nghĩ về việc cậu ta sẽ giúp đỡ rất nhiều trong cuộc chiến chống lại Râu Đen.

Lúc đầu, Zoro rõ ràng không biết phải làm gì, nhưng có vẻ như sự nhiệt tình vô biên của Luffy đang làm mất đi sự thận trọng của cậu ta cũng như của Sanji vì chàng hổ xanh không có động thái nào để ngăn Luffy đuổi theo mình. Thực tế thì cậu ta có vẻ khá thoải mái với sự đồng hành của cậu thiếu niên tinh nghịch ấy.

Nghĩ rằng có thể an toàn rời khỏi nhà, Sanji đi về hướng ngược lại, muốn có vài phút yên tĩnh. Khi đã khuất khỏi tầm mắt của bất kỳ ai khác, cậu ngồi xuống một khúc gỗ cách hàng rào chỉ một đoạn ngắn, thở ra một hơi mệt mỏi khi cố gắng giữ cho suy nghĩ của mình không chạy quá tốc độ một dặm một phút.

Nó không có tác dụng, tất nhiên rồi. Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong bốn mươi tám giờ qua đến nỗi cậu không thể chấp nhận được tất cả. Nhắm mắt lại, cậu nghe thấy một tiếng cười đứt quãng thoát ra khỏi miệng khi tự hỏi tại sao không có gì trong đời mình là dễ dàng.

"Không giống tiếng cười vui vẻ lắm." Một giọng nói cất lên, và khi Sanji mở mắt thì phát hiện ra Ace đã đi theo mình. "Cậu ổn không?"

Sanji nhún vai, nở một nụ cười không thật tâm. "Phụ thuộc vào cách anh định nghĩa từ 'ổn', nhưng có lẽ là không."

Ace gật đầu, nhận ra thái độ đó là hợp lí. "Có rất nhiều thứ phải tiếp thu." Anh chỉ vào khúc gỗ của Sanji, nơi có đủ không gian cho hai người. "Tôi ngồi được không?"

"Mời." Sanji nói, vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh.

"Cảm ơn." Dành một chút thời gian để ổn định vị trí, Ace dừng lại với khuỷu tay đặt trên đầu gối khi anh hướng mắt nhìn sâu trong khu rừng. "Dù có thể không đáng là bao, nhưng tôi xin lỗi vì việc này xảy ra với các cậu. Tôi chắc chắn không bao giờ muốn mang rắc rối đến cửa nhà mọi người."

"Không đâu." Sanji nhắc nhở. "Rắc rối tự đến, và anh đã rất tốt bụng khi cảnh báo trước cho chúng tôi. Lẽ ra nên cảm ơn lại mới phải. Ngoài ra..." Cậu nhẹ nhàng nói, một ý nghĩ mới đột nhiên xuất hiện trong tâm trí. "Cũng nên gửi lời chia buồn. Tôi rất tiếc về chuyện của cha anh và bạn anh."

"Bố Già không phải là cha ruột tôi." Ace nói một cách nghiêm túc. "Nhưng tôi vẫn trân trọng những gì ông ấy làm cho tôi. Như tôi đã nói, ông ấy là người tôi xem như cha."

"Vậy cũng đủ rồi." Sanji trả lời. "Người mình gọi là 'cha' chỉ vì có chung dòng máu đem so với một người cha ở bên ta vì ông ấy quyết định ta là của ông ấy. Tôi sẽ chọn người sau dù phải chọn lại bao nhiêu lần."

"Ừ, ông già thực sự của tôi là một tuyệt phẩm." Ace lặng lẽ nói. "Có vẻ như của cậu cũng vậy."

"Nói vậy cũng được." Sanji đồng tình, lục túi tìm một điếu thuốc. "Không phải để chơi trò xem ai khổ hơn ai, nhưng trừ khi cha ruột của anh nhốt anh vào lồng cho đến chết khi anh mới tám tuổi và sau đó gieo lời nguyền trong một thử nghiệm phép thuật thất bại lên người cuối cùng sẽ trở thành bạn thân duy nhất của mình, tôi nghĩ tôi đánh bại anh rồi đấy."

Kết quả nhận lại là sự im lặng của Ace, và Sanji không cần nhìn cũng biết biểu hiện của anh ấy khó chịu đến mức nào. Mỉm cười với không chút hài hước, cuối cùng cậu lấy một điếu thuốc và bắt đầu tranh luận với bản thân xem mình muốn đốt nó như thế nào.

"Để tôi." Giọng Ace trầm lắng, nhưng rành mạch khi bàn tay của anh lướt vào tầm mắt. Anh búng ngón tay một cách dễ dàng, khiến một ngọn lửa nhỏ xuất hiện giữa ngón cái và ngón trỏ.

"Rất vinh hạnh." Sanji nói, vẫn với tông giọng vui vẻ giả tạo như trước. Ngậm chặt điếu thuốc giữa hai hàm răng, cậu nhoài người về phía trước và giữ nó trong ngọn lửa cho đến khi nó bốc cháy. "Cảm ơn."

"Không có gì." Ace dễ dàng nói, rút ​​tay lại. "Và tôi ở đây nếu cậu cũng muốn nói chuyện. Dù tôi chỉ là một người biết lắng nghe và chú tâm một nửa."

"Cá chắc thế."

Giọng nói của Zoro, gần như, nếu không muốn nói là sắc bén hơn cả những lưỡi kiếm cậu ta mang bên hông, vụt qua khoảng đất trống, phá vỡ hoàn toàn sự yên bình nhỏ nhoi mà Sanji đã cố gắng giành lấy cho mình. Ngước nhìn ngạc nhiên, cậu cau mày khi thấy người bạn thân của mình bước qua bụi cây.

"Cái giọng điệu đó là sao, Marimo?" Cậu hỏi, rít một hơi thuốc lá khi Zoro đến gần hơn. "Cậu đã giữ cái thái độ này từ sáng hôm qua đến giờ rồi đó, và tớ phải thừa nhận là tớ mệt mỏi lắm rồi."

Không bỏ lỡ cách mắt Zoro nheo lại một cách nguy hiểm. Cậu nói thêm. "Chúng ta có nhiều vấn đề còn lớn hơn so với vấn đề của riêng cậu, vậy sao cậu không để cái thái độ đó qua một bên cho đến khi ít nhất là tìm ra cách đối phó với Râu Đen?"

Cậu tập trung phần lớn sự chú ý của mình vào Zoro khi nói, nhưng qua khóe mắt, cậu thấy Ace đang đứng dậy. Phù thủy tóc đen lúng túng ra hiệu bằng tay, ngụ ý định thoát ra khỏi làn đạn.

"Tôi chỉ, ờm, tôi sẽ vào lại nhà vậy." Anh nói, gần như không hoàn toàn vấp váp trong lời nói của mình.

"Người anh em Sabo của anh tìm anh đấy, sao không đi làm phiền người ta đi?" Zoro nói một cách mỉa mai, giọng cậu ta mang theo lời tạm biệt bẽn lẽn của Sanji.

"Zoro." Sanji nói sắc lẹm, không ngạc nhiên khi Ace rời đi với tốc độ rất nhanh. "Có chuyện quái quỷ gì với cậu vậy?"

"Tớ?" Zoro hỏi, giọng nói dần ổn định khi chỉ còn lại hai người. "Có chuyện quái gì với cậu thế? Tớ để cậu yên trong hai phút, và đột nhiên cậu phun ra cả cuộc đời mình cho một người lạ."

Sanji chớp mắt, rồi giơ tay. "Trước hết..." Cậu bắt đầu với thái độ trịch thượng nhất mà cậu có. "Tớ hầu như không kể hết cho anh ấy nghe câu chuyện cuộc đời mình. Cái việc chết tiệt đó sẽ phá hỏng hình tượng tốt đẹp của tớ. Thứ hai, Ace không phải là người lạ. Anh ấy tình cờ là một trong hai phù thủy duy nhất mà tớ từng gặp không đối xử với tớ như mấy tên đểu. Xin lỗi vì tớ tìm thấy được sự thú vị của cuộc đời."

"Cậu có vấn đề gì với người ta thế?" Cậu hỏi thêm, thở ra một làn khói sau khi kéo một hơi. "Ace thực sự chẳng làm gì để phải chịu những cú lườm nguýt hay những lời vớ vẩn của cậu cả. Anh ấy là người tốt."

"Tốt..." Zoro nhái theo với một giọng điệu thô lỗ gấp mười lần. "Anh ấy là người tốt, được thôi. Một người tốt đã mang một tên sát nhân đến trước cửa nhà chúng ta."

"Không phải lỗi của anh ấy." Sanji vặn lại. "Và anh ấy đã cảm thấy đủ tồi tệ rồi."

Zoro chế giễu. "Tớ không thể tin là cậu theo phe hắn ta." Cậu ta nói. "Mặc dù, có lẽ tớ không nên ngạc nhiên khi thấy cậu đi theo hắn khắp nơi như một con cún bị lạc kể từ khi hai người gặp nhau. Tiếp theo là gì? Cậu sẽ hỏi xem hắn có muốn đưa cậu đi cùng khi rời Orbit không à?"

"Tại sao tớ phải làm thế?" Sanji yêu cầu, thực sự cảm thấy cuộc trò chuyện đang dần mất kiểm soát. "Đúng là vô lí."

"Sao vô lí?" Zoro nói, dang rộng hai tay. "Hắn giống cậu, một phù thủy đùa với lửa. Tớ nghĩ hai người sẽ có nhiều cuộc phiêu lưu cùng nhau mà những người bình thường như tớ không thể theo kịp. Thừa nhận đi, cậu thích hắn ta."

"Như một người bạn, chắc chắn rồi." Sanji vững vàng đáp lời. "Nhưng tớ chỉ mới gặp anh ấy hai ngày trước. Thế quái nào lại muốn rời khỏi nhà vì một người mới quen chưa đầy bốn mươi tám giờ? Lố bịch."

"Giờ thành ra tớ lố bịch?" Zoro bắn trả. "Hay đấy, Xoắn. Tớ thấy mùi của tình yêu rồi này."

Theo lẽ thường, Sanji sẽ nói với bạn mình rằng cậu ta cần giữ bình tĩnh lại. Căng thẳng vốn đã tăng cao do mọi chuyện xảy ra gần đây, và tốt nhất là kiềm chế được sự nóng nảy của mình.

Thật không may, Zoro đã có hơn một thập kỷ kinh nghiệm trong việc biết kiềm chế bản thân, và vì bất cứ lý do là gì, lúc này cậu ta rõ ràng đang muốn thúc đẩy sự kiên nhẫn này. Đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Sanji tiến vào vùng không gian của người thanh niên tóc lục, giữ khoảng cách đủ gần để có thể trán chạm trán nếu họ muốn.

"Tớ không biết vấn đề của cậu là gì." Cậu nhắc lại. "Nhưng tớ cũng không cần phải đứng đây và chịu đựng chuyện tào lao này. Mẹ kiếp, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, thì có lẽ tớ nên thực sự nói chuyện với Ace về việc rời đi cùng anh ấy sau khi đống lộn xộn được giải quyết. Ở với cậu xem ra giờ hết vui nổi rồi."

Cậu biết mình vừa ra một đòn trí mạng nhờ vào cách Zoro mở to mắt và khuôn mặt rám nắng của cậu ta chợt trở nên tái nhợt. Gần như hối hận ngay lập tức về những lời vừa nói, cậu mở miệng để cố gắng xoa dịu những lời vừa rồi, nhưng Zoro đã trả đũa lại.

Nam nhân tóc lục gắt lên, tay phải hạ xuống nắm chặt lấy chuôi kiếm Wado. "Nếu cậu muốn biến đi với Ace, tốt thôi! Nhờ cái gia đình ngu ngốc, chết tiệt của cậu mà tôi thực sự không thể đi theo! Tôi không thể làm bất cứ điều gì hoặc đi bất cứ đâu! Bây giờ tôi bị mắc kẹt y như hồi tám tuổi, và việc đó có lẽ sẽ không bao giờ thay đổi! Khu rừng chết tiệt này là chỗ duy nhất của tôi, và tất cả là lỗi của cậu!"

Sanji thở mạnh, vô thức lùi lại một bước vì cảm thấy như mình vừa bị đấm vào bụng. Điếu thuốc rơi ra từ những ngón tay yếu ớt, và đôi mắt bắt đầu ngấn nước mà cậu không thể kiểm soát được.

"Cậu-" Cậu nói đứt quãng, tầm nhìn mờ đi. "Cậu thực sự... "

"Không, không, tớ không..." Zoro nói ngay lập tức, cánh tay vươn ra. Rõ ràng là muốn rút lại những gì mình vừa nói, rằng cậu ta cảm thấy hối hận nhưng đã quá muộn. Hậu quả đã hiện ra trước mắt, đến mức Sanji hất tay cậu ta ngay khi nó lướt qua vai mình.

"Đừng động vào t." Cậu hét lên, những giọt nước mắt vừa tức giận vừa đau đớn giờ đây tự do chảy dài trên mặt.

"Xoắn, đợi đã." Tiếp tục tiến về phía trước mà không hề nao núng, Zoro với lấy cậu một lần nữa, nhưng lần này thì hụt. "Tớ không có ý đó. Cậu biết là tớ không có ý đó, tớ sẽ không bao giờ-"

"Cậu im đi!" Sanji hét lên. "Cậu nghĩ đơn giản là rút lại lời nói thôi à? Rút lại những lời đó?! Cậu nghĩ tôi sẽ tha thứ sao? Cậu cứ ở trong khu rừng chết tiệt này và mục rữa đi!"

"Không, chờ đã San-" Lời nói đứt quãng khi bàn tay Zoro vẫn đang với tới một cách tuyệt vọng, cố nắm lấy bạn mình lần cuối, nhưng Sanji không muốn. Thậm chí không nhận ra mình đang làm gì khi triệu hồi phép thuật và bẻ cong khu rừng xung quanh.

Các cành cây chuyển động và nứt nẻ, một số cành dài ra trong khi những cành khác uốn éo thất thường. Tuy nhiên, tất cả chúng chỉ có một mục đích duy nhất, đó là quấn lấy càng nhiều tay chân của Zoro càng tốt. Chúng ghì chặt tay, chân và cơ thể cậu ta, thậm chí một sợi dây leo còn bám chặt lấy miệng để ngăn tiếng gào thét của cậu ta.

Sanji có một khoảnh khắc thoáng qua để cân nhắc rằng đây là một sự lạm dụng phép thuật khủng khiếp như thế nào, về việc mình đang sử dụng phép thuật lên một người mà cậu đã thề là sẽ không bao giờ dụng phép lên, nhưng tất cả những tổn thương và đau khổ từ trước đó lại ập đến, cào xé dọc xuống cổ họng cho đến khi có cảm giác như nó sắp bóp nghẹt cậu.

Phớt lờ tiếng gào bị bóp nghẹt của Zoro, cậu quay gót và bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro