Chapter 10
Zef mang cái vẻ tự mãn trong nhiều ngày khi Sanji nói với ông rằng cậu và Zoro đã giải quyết được mọi việc, nhưng đó là một kiểu tự mãn trong sự nhẹ nhõm nên cậu đầu bếp sẽ cố gắng bỏ qua với mức khoan dung tối thiểu. Vì thực tế mà nói, lời khuyên của lão già rốt cuộc đã có tác dụng.
Zoro thực hiện tốt lời hứa của mình, tìm cách cân bằng giữa Kozuki và Sanji. Cậu ta sẽ thông báo trước với cậu bạn tóc vàng để cậu tìm một ngày nghỉ, và sắp xếp thời gian đến võ đường Kozuki khi biết bạn mình sẽ bận ở Baratie.
Thỉnh thoảng vẫn có một số bất cập, nhưng phần lớn cả hai vẫn có thể thu xếp được. Sanji thậm chí còn thỉnh thoảng ghé qua võ đường vào những ngày nghỉ, trải nghiệm đã thú vị hơn nhiều khi giờ đây cậu không còn xem các kiếm sĩ ở đó là những đối thủ tiềm năng sẽ cướp đi người bạn thân duy nhất của mình nữa.
Cậu cũng đã xin lỗi Kiku vì sự thô lỗ của mình, mặc dù Zoro nói rằng cậu không cần phải làm vậy. Thật vậy, cô nàng cao kều ấy có vẻ vô cùng bối rối khi Sanji bày tỏ sự hối hận của mình vì đã hành động như một kẻ ngu xuẩn, nhưng cô đã chấp nhận lời xin lỗi một cách dễ dàng. Cô nói cậu không có gì phải xin lỗi và hy vọng cậu biết rằng mình luôn được chào đón tại Kozuki bất cứ lúc nào.
Sanji không hoàn toàn chắc đó là sự thật, vì hầu hết những khách quen ở võ đường có thiên hướng nhìn cậu như thể cậu hoàn toàn lạc lõng mỗi khi cậu đến, nhưng cũng thật tuyệt khi được nghe điều đó. Dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng Zeff có lẽ đã có lý khi nói thái độ của Sanji không mang lại lợi ích gì cho cậu khi tiếp xúc với những người bạn mới của Zoro. Bây giờ cậu đã học được cách nhìn họ mà không phải lúc nào cũng lườm nguýt, họ thật sự tử tế với cậu rất nhiều.
Tuy nhiên, không niềm nở như khi họ đối với Zoro. Thời gian trôi qua và Sanji thấy mình ngày càng thoải mái hơn khi đến thăm các khu tập luyện trong võ đường, cậu ngày càng thấy rõ hơn cách những người bình thường nhìn bạn mình như thế nào. Johnny và Yosaku có thể nói là hai người ủng hộ năng lực của Zoro mạnh mẽ nhất, ngay cả những học viên lâu năm nhất dường như cũng đồng ý rằng cậu ta là một người đặc biệt.
Về phần mình, Zoro làm rất tốt trong việc không để mấy lời tán thưởng chi phối, nhưng cậu ta có xu hướng khoe khoang với Sanji khi họ ở riêng. Không phải là người sẽ để cái tôi của bạn mình chạm trời, Sanji luôn vui vẻ lôi cậu ta xuống bằng vài cuộc đấu khẩu, đôi khi là tác động vật lí một chút, và hài lòng khi thấy rằng cả hai vẫn ngang tài ngang sức mặc dù phong cách chiến đấu là hoàn toàn khác nhau.
Zoro phàn nàn bất cứ khi nào cậu làm vậy - mặc dù Sanji ngờ rằng cậu ta thầm chào đón mọi thử thách và tất cả lời đe dọa nào giáng xuống. Tuy nhiên, không bao giờ có bất kỳ sự nóng nảy nào trong đó, và cậu thiếu niên tóc vàng có cảm giác như cậu đang phục vụ cộng đồng bằng những màn đấu đá của cả hai.
Cái việc 'phục vụ cộng đồng' đó trở nên đặc biệt cần thiết hơn khi cậu gặp Kozuki Hiyori, con gái của người chủ quá cố của võ đường. Cô và anh trai mình hiện đang quản lí nơi này, mặc dù trong trường hợp của Hiyori, cô có phần mềm mỏng hơn, và người thiếu nữ xinh đẹp đã nói rất nhiều về việc cô đánh giá cao Zoro đến mức nào.
Sự thật là, một cánh én không thể làm nên mùa xuân và một ý nghĩ không thể mô tả toàn vẹn được viễn cảnh. Sanji từ lâu đã nhận ra một điều đáng xấu hổ rằng không bao giờ có bất cứ chuyện gì xảy ra giữa Zoro và Kiku, rằng kịch bản đó chỉ tồn tại trong đầu cậu. Tuy nhiên, không phải với Hiyori, và cậu chắc chắn không mình tưởng tượng ra việc đó.
Người thừa kế say đắm Zoro. Đó là điều hiển nhiên đối với bất kỳ ai không may ở cùng cặp đôi này trong hơn ba mươi giây. Sanji nghe được từ nhiều nguồn rằng Hiyori bình thường là một thiếu nữ thông minh, điềm đạm, nhưng tất cả những phong thái đó dường như tan thành mây khói ngay khi chàng kiếm sĩ tóc lục xuất hiện. Cô biến thành một mớ hỗn độn đỏ mặt cười khúc khích, gần như lúc nào cũng thốt ra những lời hoa mĩ về phía Zoro bất cứ khi nào cậu ta ở trong tầm nghe.
Viễn cảnh đó gần như gây đau mắt cho người xem, đặc biệt là vì Zoro dường như không chú ý đến. Cậu ta đủ lịch sự bất cứ khi nào Hiyori ở gần, ít nhất một phần nhờ Sanji đã đe dọa sẽ ngừng cho cậu ta ăn nếu không làm vậy, nhưng đó là điểm sáng duy nhất mà mọi người có thể nói, thì còn lại chàng kiếm sĩ chắc chắn không có dấu hiệu nào cho thấy cậu ta sẽ đáp lại tình cảm của nàng.
Sanji cân nhắc đến việc nói ra điều đó cho bạn mình, nhưng lần nào cậu cũng không dám nói. Cậu nửa mong đợi vài người bạn khác của Zoro sẽ nói thay cậu vì họ cũng đã chứng kiến động thái của Hiyori, nhưng không ai làm vậy. Thay vào đó, đôi khi gần giống như thể họ đang thương hại cô gái đáng thương bằng những ánh nhìn mà họ dành cho cô mỗi khi cô mở lời.
Cậu cảm thấy có lỗi với cô thiếu nữ xinh đẹp ấy, cậu thực sự cảm thấy thế, đặc biệt là khi cậu nhìn thấy những việc như Johnny và Yosaku trao đổi những ánh nhìn rồi lắc đầu, hoặc Kiku mở miệng rồi ngậm lại mà không hề quyết định nói ra bất cứ điều gì. Điều đáng sợ hơn là cậu còn tự hỏi liệu họ có làm những hành động tương tự không nếu đối tượng là cậu, khi mà cậu không để ý đến.
Bởi vì, phải rồi, Sanji đã học được một điều gì đó khác về bản thân mình sau một khoảng thời gian kể từ khi cậu có một chút cường điệu hóa mọi thứ lên vào ngày hôm đó tại điểm câu cá. Hành động đó rõ ràng có nghĩa là cậu yêu người bạn thân duy nhất của mình, và có lẽ đã yêu từ nhiều năm rồi.
Đó là một phần nhỏ của toàn bộ bức tranh.
*****
Cậu có thể đã vô tình nhận thức được điều vượt quá khả năng của mình.
Yêu Zoro không phải là một điều gì đó mới mẻ, nhưng đó là điều mới với nhận thức của cậu. Sanji đã khá hạnh phúc khi sống trong sự thiếu hiểu biết, cho đến khi bức tường phủ nhận của cậu sụp đổ sau toàn bộ 'Sự cố Ghen tuông' ngày hôm đó.
Sanji đã nghĩ mình sẽ rất buồn vì có khả năng sẽ mất đi người bạn của mình, và ở một góc độ nào đó thì ý nghĩ ấy là đúng. Zoro, hơn tất cả, là người bạn tốt nhất của cậu, và viễn cảnh mất đi cậu ta cũng đủ khiến bụng cậu đau quặn. Phải nói rằng, sau rất nhiều lần tự suy ngẫm, rõ ràng đó chỉ là một phần của vấn đề.
Cậu không bị thu hút bởi bất kỳ ai khác, không phải theo cách mà cậu nên như vậy. Bây giờ Sanji đã đủ lớn để không còn gì lạ lẫm với những lời tán tỉnh giành cho mình ở Baratie, hoặc những nơi khác như ở chợ. Luôn xảy ra khi cậu đi mua sắm, nhưng chưa một lần cậu cảm thấy thôi thúc phải đáp lại.
Trong một khoảnh khắc cậu đã nghi ngờ có điều gì đó không ổn với mình. Sanji thường xuyên cảm thấy bị hấp dẫn về mặt thể chất khi gặp gỡ những người mới, nhưng chưa bao giờ đến mức cậu muốn hành động xuôi theo ham muốn và xem mọi thứ có thể đi đến đâu. Ngay cả khi có người thẳng thắn bày tỏ sự quan tâm của họ về vấn đề này cùng cậu, cậu vẫn lịch sự từ chối và tiếp tục công việc của mình.
Chính Robin là người cuối cùng đã thúc giục cậu tìm ra gốc rễ của vấn đề. Cậu đã đắn đo tới lui về việc tìm đến ai đó để bày tỏ mối bận tâm của mình, nhưng cuối cùng đã quyết định nữ phù thủy là một nguồn thông tin đáng tin cậy để cậu chia sẻ. Do đó, Sanji đã lấy hết can đảm để hỏi xem cô đã bao giờ nghe nói về một tình huống giống như cậu chưa, và liệu cô có đồng tình rằng có điều gì đó không ổn không.
Ngạc nhiên thay, Robin không hề bận tâm chút nào. Trên thực tế, dù cô đã cố gắng che giấu, nhưng cậu có cảm giác như cô có phần thích thú với toàn bộ khúc mắc của cậu. Robin không nói nhiều, tất nhiên là vậy rồi, nhưng có một tia sáng nào đó trong mắt cô khiến cậu hiểu ra.
Robin đã nói đó là trải nghiệm độc nhất của mỗi người khi nói đến những thứ như sự hấp dẫn. Cô đã nhắc nhở rằng cậu chưa đủ mười bảy tuổi, nghĩa là cậu có nhiều thời gian để tìm một ai đó, nếu cậu vẫn chưa có một ai đó. Và chính cái cách cô nói về vế cuối đã khiến cậu nghi ngờ.
Sanji đã biết Robin từ lâu, gần bảy năm, nên cậu có thể biết khi nào cô đang ám chỉ điều gì đó. Có thể Robin không cho rằng cậu đang đợi để tìm ai đó, mà cô ngờ rằng cậu đã có một ai đó nhưng vẫn chưa nhận ra.
Lúc đầu, Sanji đã tự nhủ điều này thật lố bịch. Rốt cuộc thì, nếu có người nói cậu vốn đã bị thu hút bởi một ai đó, thì nguyên nhân nằm ở bản thân người đó, không phải sao? Mặt khác, Robin hiếm khi sai, việc này đủ để khiến cậu dừng lại và suy nghĩ một cách kĩ lưỡng.
Trong một khoảnh khắc thoáng qua, cậu đã tự hỏi liệu có phải nữ phù thủy đang ám chỉ rằng cậu yêu cô không. Phải thừa nhận là Sanji đã dành toàn bộ thời gian quen biết của họ để khen ngợi cô, dành cho cô ấy sự quan tâm và những lời có cánh về vẻ đẹp của cô, vì vậy cậu cho rằng mình có thể thấy được hiểu lầm nằm ở đâu.
Ngoại trừ một việc, đó là Robin không thực sự hiểu lầm bất cứ điều gì, và cô luôn nhận thức được sai lầm. Cậu biết rõ nữ phù thủy hoàn toàn có khả năng tách biệt tình cảm ngây thơ bay bổng khỏi thực tế, và cậu cũng ngờ rằng cô sẽ nhẹ nhàng từ chối cậu nếu cô nghĩ đó là điều cô cần phải lo lắng.
Không, Robin không nghĩ đó là mình, và Sanji biết đó không phải là vấn đề. Cậu yêu quý cô nhiều bao nhiêu thì tình yêu cậu dành cho cô về bản chất không hề có sự lãng mạn nào và sẽ không bao giờ như vậy.
Nhưng nếu không phải Robin thì là ai? Cậu đã bỏ ra nhiều đêm mất ngủ để giải quyết vấn đề, chạy đi chạy lại trong đầu những lựa chọn có thể xảy ra, chỉ để đi đến một kết luận thẳng thắn đáng xấu hổ rằng ngay từ đầu cậu đã không có nhiều mối quan hệ bền chặt như vậy trong cuộc đời mình.
Ồ chắc chắn rồi, cậu có Zeff và Franky và, trời cứu cậu, thảm họa là cậu có cả Patty và Carne, nhưng không ai trong số họ là có khả năng. Cũng không phải là những mối quan hệ yếu ớt hơn mà cậu đã tạo được với những người như các đầu bếp làm việc tạm thời ở Baratie, những khách hàng khen ngợi món ăn của cậu hay những người hàng ngày cậu gặp trên đường. Khi cậu đã lượt qua những lựa chọn đó, thì chỉ còn một lựa chọn thực sự duy nhất, qua cái cách bộ não của cậu cứ lảng tránh tất cả nhưng lại phần nào khẳng định điều cậu đang cố gắng hết sức để không thừa nhận.
Zoro là người đầu tiên cậu gặp hoàn toàn ủng hộ cậu, với không chút nghi ngờ. Đến bây giờ, người bạn này là mối quan hệ lâu dài nhất mà cậu từng có, người Sanji đã dành nhiều thời gian hơn chính gia đình ruột thịt. Cậu ta là người đầu tiên cậu đầu bếp tìm đến khi muốn chia sẻ chuyện gì đó mới mẻ, và là người cậu tin tưởng nhất trên đời.
Nếu Sanji thành thật với bản thân và thực sự xem xét tất cả các yếu tố tiềm năng đang diễn ra, thì cậu không hoàn toàn khó chịu với chuyện này. Chắc chắn rồi, bỏ qua mái đầu lố bịch vĩnh cửu của cậu ta, và cái cách ứng xử tồi tệ nhất mà Sanji không may gặp phải, thì cậu ta cũng có những ưu điểm riêng.
Bắt đầu với việc vạm vỡ. Sự kết hợp giữa gen di truyền tự nhiên và chế độ luyện tập khắc nghiệt của Zoro đã tạo ra loại cơ bắp thường là hình mẫu cho các bức tượng tạc những vị thần, và Sanji sẽ nói dối nếu nói cậu không chú ý đến chi tiết này. Chết tiệt, cậu không để ý đến là điều bất khả thi vì nhờ ơn sở thích cởi trần đi long nhong của cậu ta bất cứ khi nào có cơ hội.
Trên hết, các đặc điểm của Zoro nhìn chung rất vừa mắt, da cậu ta mướt một cách đáng ngạc nhiên, ngoại trừ những vết sẹo, và cậu ta có đôi mắt đẹp, nếu cậu không muốn nói là rất đẹp. Nhìn chung tổng thể với Sanji là 'ưa nhìn'.
Và không dừng lại ở đó. Sự hấp dẫn về thể chất là một phần, Sanji đã luôn ngưỡng mộ quyết tâm của Zoro từ lâu, chưa nói đến việc cậu ta sẵn sàng bảo vệ những người cậu ta quan tâm. Zoro, theo một cách kỳ lạ nào đó, trông như bẩm sinh là một người bất khuất, một người thà chết còn hơn nhìn thấy gia đình mình đã chọn bị tổn thương.
Cậu kiếm sĩ tóc lục cũng thông minh hơn hầu hết mọi người nhận ra - ít nhất là nếu chịu quan sát cậu ta có chọn lọc - và cậu ta sẵn sàng lắng nghe và học hỏi khi đối mặt với điều gì đó cậu ta quan tâm. Zoro đáng ngưỡng mộ vì rất nhiều lý do, và thẳng thắn mà nói, Sanji bắt đầu tự hỏi làm thế nào mà cậu lại mất nhiều thời gian đến vậy để nhận ra mình đã phải lòng cái tên cục súc chết tiệt đó. Ngay cả thói quen thường xuyên tranh cãi và đánh nhau của họ cũng chỉ nói lên rằng cậu ta là kiểu đồng đội mà cậu cần, một người sẽ thách thức cậu trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Đổ cậu ta điều không thể tránh khỏi, cậu bắt đầu nghĩ, nhưng vẫn không đồng nghĩa là cậu biết phải làm gì với cảm xúc này.
*****
Có một số vấn đề khi nhận ra mình đang yêu người bạn thân duy nhất của mình, tất cả những vấn đề này càng trở nên trầm trọng hơn bởi hoàn cảnh độc lạ sinh ra mối quan hệ giữa Sanji và Zoro. Thật tệ khi biết ta đã gặp người ấy của mình khi mới tám tuổi, còn phức tạp hơn nhiều khi cuộc gặp gỡ đó diễn ra trong ngục tối của lâu đài, và lão cha ruột mất trí đã tiến hành đặt một lời nguyền thí nghiệm lên người tình tương lai của mình. Thật sự việc đó tác động phần nào sự tuyệt vọng lên mối quan hệ của cả hai.
Tuy nhiên, việc đó trở nên mờ nhạt so với vấn đề cấp bách hiện tại - chủ yếu là Zoro không có khái niệm về vùng không gian riêng, và đôi khi tùy thuộc vào hình dạng của cậu ta mà sản sinh ra những phức cảm trộn lẫn vào nhau, cuối cùng tạo nên một kiểu tình cảm cũng tuyệt vọng không kém.
Đó là điều mà Sanji đã nhận thấy khi Robin lần đầu tiên giúp Zoro giữ lại cơ thể con người cho cậu ta. Ngay từ đêm ngủ trong ngôi nhà trên cây đó, Zoro đã hành xử như thể có vị thần nào đó vừa trao quyền cho cậu ta được phép leo lên người Sanji, bất chấp cách cư xử của cậu ta có thể khiến người khác trông kỳ quặc như thế nào.
Cậu ta đeo bám, không còn từ nào khác để mô tả nữa. Rõ ràng là đã quen với việc cọ sát vào Sanji hoặc vùi mặt vào cổ cậu hoặc húc đầu vào cậu hoặc nằm dài trong lòng cậu hoặc... chà, danh sách này là vô tận, và Zoro đồ rằng hình dạng của cậu ta không phải là vấn đề để có được những đặc ân mà cậu ta muốn. Cậu ta đối xử với vùng không gian của Sanji như một phần mở rộng của riêng mình, bất chấp vượt qua mọi rào cản vô hình với sự tự tin của một người không thể nắm bắt được khái niệm giữ khoảng cách, thậm chí còn biết rõ sự hiện diện của mình sẽ được chấp nhận.
Ở một góc độ khác, Sanji nghĩ mình có một phần lỗi trong đó. Cậu đã có thể phản đối mãnh liệt hơn vào cái đêm khi Zoro lần đầu tiên trở lại thành người, thay vào đó cậu làm điều ngược lại, và dành năm năm qua để bạn mình sử dụng mình như chiếc gối ôm của riêng cậu ta, đến mức nó sẽ tạo ra nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời nếu cậu cố gắng thay đổi mọi thứ từ bây giờ.
Đương nhiên việc này tạo ra một loạt những việc khác khiến Sanji cảm thấy tội lỗi và căng thẳng. Có tình cảm với Zoro đã đủ tệ, dù không thể nói thẳng là 'có tình cảm', giống như cảm xúc phức tạp hơn, nhưng nó đi kèm với những việc khác khiến cậu có cảm giác mình đang lợi dụng thứ gọi là 'biểu hiện tình cảm hoàn toàn thuần túy' cho cảm xúc của riêng mình.
Điều này dẫn Sanji đến mấu chốt của vấn đề ngay tại đó. Cậu có thể đã sai về việc Zoro bị Kiku thu hút, và cậu chắc chắn không còn lo lắng về bất cứ điều gì xảy ra với Hiyori, người mà Zoro có vẻ thờ ơ nhất, nhưng cách tương tác của cậu thiếu niên kia với Sanji cũng không có gì thay đổi. Zoro đối xử với cậu giống hệt như cách cậu ta luôn làm, không có dấu hiệu nào cho thấy bạn cậu đang nuôi dưỡng một tình cảm sâu nặng tương tự.
Thế cũng ổn thôi! Hoàn toàn ổn. Sanji sẽ không cố gắng và ép buộc điều gì đó xảy ra khi nó không phải như vậy. Cuộc sống của cậu tốt hơn chỉ đơn giản là có Zoro trong đó, bất kể mối quan hệ đó có thể diễn ra dưới hình thức nào. Cậu sẽ không được voi đòi tiên và yêu cầu nhiều hơn những gì mình xứng đáng được có.
Chỉ là... có những ngày thật khó để giả vờ rằng cậu không muốn gì đó hơn thế. Bằng lòng và sẵn sàng chấp nhận những gì mình có không có nghĩa là đôi khi việc đó không thực sự khó khăn. Mỗi khi Zoro dựa vào cậu hoặc quàng một cánh tay trìu mến quanh cổ cậu hoặc bất cứ việc gì tương tự, Sanji đã dụng hết toàn bộ công lực để không tan chảy trong vòng tay của bạn mình như một thiếu nữ bị mê hoặc.
Cậu thấy mình đang tìm kiếm thứ gì đó, bất cứ thứ gì có thể gợi ý rằng Zoro có tình cảm với mình. Sanji phân tích tổng thể từng cái chạm, chọn ra từng lời nói của bạn mình và băn khoăn về mọi ánh nhìn, tìm kiếm một dấu hiệu cho thấy có thể có lý do để hy vọng.
Đáng buồn thay, lý do đó không bao giờ đến. Zoro đối xử với cậu theo cách mà cậu ta luôn làm, vì vậy trừ khi bằng một cách kỳ diệu nào đó cậu ta đã yêu cậu từ khi họ mới tám tuổi, thì không có dấu hiệu của một câu chuyện cổ tích sẽ kết thúc ở phía chân trời. Thay vào đó, mối quan hệ này dường như vĩnh viễn dừng ở mức tình bạn thuần túy.
Và điều đó thật khó khăn, đôi khi sự khó khăn đó còn bị nhân lên gấp đôi vào những lúc Zoro dường như không quan tâm đến vùng không gian riêng của Sanji. Đôi lúc chỉ đơn giản là ở cùng một phòng cũng đủ tồi tệ với cậu, nhưng khi Zoro ở trong tâm trạng đặc biệt nhạy cảm thì đó hoàn toàn là một cấp độ địa ngục mới.
Như trong lúc này...
"Đầu Tảo à, tớ đang cố làm việc đấy." Sanji rên rỉ, di chuyển nhằm phân tán trọng lượng sau lưng tốt hơn để cậu không dùng quá nhiều sức khi làm việc. "Đống rau này không thể tự cắt được đâu."
"Nhà hàng đóng cửa rồi." Zoro trả lời, lăn theo chuyển động của cậu thiếu niên tóc vàng, sao cho không để mình di chuyển khỏi vị trí nơi cằm cậu ta gác vào vai Sanji và cánh tay vòng qua hông bạn mình. "Thôi để ý đồ ăn nữa và chú ý đến tớ đi."
"Mắc gì?" Sanji hỏi, nhằm mục đích nghe có vẻ khinh thường và nghi rằng mình đã thất bại. Zoro hiện tại đang giữ lấy cậu khỏi mọi khuấy động, khiến cậu đồng thời hơi khó thở và cũng rất biết ơn vì mặt bàn đã che giấu bất kỳ sự xấu hổ tiềm ẩn nào khỏi tầm nhìn. "Cậu thực sự nghĩ tớ thấy cậu thú vị hơn đồ ăn à?"
"Hiển nhiên." Zoro lẩm bẩm, và Sanji không cần phải nhìn cũng có thể hình dung ra vẻ hờn dỗi trên khuôn mặt cậu ta. "Hoặc tớ sẽ đá đít cậu."
"Mơ tiếp đi." Sanji nói, vỗ nhẹ vào cánh tay gần nhất của bạn mình. "Tớ nhớ mình chiến thắng trận đấu cuối cùng của chúng ta khá triệt để."
"Lỗi kĩ thuật." Zoro nói ngay. "Hai thanh kiếm đó đã sắp gãy rồi."
"Cái cớ cũ rích." Sanji nói. "Chủ yếu là vì cậu đã sử dụng nó được khoảng năm năm."
"Bởi vì đó là sự thật!" Bây giờ đang giận dữ với sự thất vọng thực sự, Zoro thả cậu ra và ngả người xuống quầy một cách vô duyên, cạnh gỗ cắm vào lưng cậu ta khi cậu ta chống khuỷu tay lên đó và ngước nhìn Sanji. "Tớ không thể tìm thấy bất cứ thanh kiếm nào có thể sánh ngang với Wado, tớ càng trở nên mạnh hơn thì càng thường xuyên làm gãy những thứ chết tiệt đó. Đến giờ thực tế đó vẫn không thay đổi."
"Tớ biết." Sanji nói, tập trung trở lại vào đống rau trước mặt, kẻo cậu lại đề nghị làm điều gì đó điên rồ như hôn nhau để xua tan những rắc rối của bạn mình. "Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc hỏi Robin xem chị ấy có thể giúp gì không? Chị ấy có sách về đủ loại phép thuật, có lẽ có thể nghĩ ra một câu thần chú để, tớ không biết nữa, tăng sức mạnh cho chúng hay gì đó."
Zoro ném cho cậu một cái nhìn nhuốm màu bực tức. "Robin điều khiển kim loại không khá hơn cậu đâu." Cậu ta nói, vô tình nhắc Sanji nhớ về sự bất lực của chính mình. "Đó là cách chị ta và Franky gặp nhau. Chị ta cần hoàn thành công việc trong ngôi nhà, và đó không phải là thứ mà chị ta biết hay có thể tìm ra bằng phép thuật."
"Ừ, tớ biết." Sanji thở dài. "Và xin lỗi vì tớ cũng không giúp được gì. Tớ biết cậu muốn tìm những thanh kiếm phù hợp để chiến đấu đến mức nào."
Zoro huých nhẹ vào cậu và nở một nụ cười không thật tâm. "Cậu sẽ giúp nếu có thể. Tớ hiểu mà."
"Tất nhiên rồi." Sanji cộc cằn nói. "Mặc dù tớ chắc chắn cậu sẽ quay lại và khiến tớ hối hận gần như ngay lập tức. Có lẽ cậu sẽ vô tình cắt đứt tay của chính mình, hoặc điều gì đó nực cười tương tự."
"Không có vụ đó đâu!" Zoro phản đối, và chẳng bao lâu sau cuộc trò chuyện biến thành một trận xô xác nhỏ khiến Zeff phải đi xuống và trao cho cả hai tiếng thở dài trách mắng.
*****
Sanji thấy mình ngày càng suy nghĩ nhiều hơn về tình thế tiến thoái lưỡng nan của Zoro với những thanh kiếm trong vài tuần sắp tới. Một phần là do cậu thực sự muốn giúp tìm ra giải pháp cho vấn đề đã tồn tại từ lâu, một phần khác là có thể khiến cậu sao nhãng khỏi những vấn đề của chính mình, những vấn đề đang ngày càng chiếm trọn tâm trí cậu khi thời gian trôi qua.
Bất chấp những gì đã được nói, Sanji vẫn đề cập chủ đề này với Robin để xem liệu cô ấy có bất kỳ đề xuất nào không. Thật không may, nữ phù thủy vẫn nhắc lại sự thật rằng phép thuật của cô không thiên về kim loại, và nhắc nhở cậu rằng phép thuật của cậu cũng không khác hơn.
"Mặc dù em đã được nuôi dạy để tin tưởng điều đó, nhưng chị e rằng không có phù thủy nào có thể điều khiển thuần phục mọi dạng ma thuật, Sanji." Biểu hiện của Robin vẫn bình tĩnh, nhưng biểu cảm của cô rất kiên định khi đưa ra tuyên bố này. "Tất cả chúng ta đều có những thiên phú cho một loại phép thuật cụ thể, và mặc dù có một số phù thủy có thể sử dụng nhiều hơn một loại phép thuật, thì không có loại phù thủy nào có thể sử dụng thuần phục tất cả các dạng phép thuật."
"Em biết." Sanji thở dài, không muốn cô nghĩ rằng cậu đang nghi ngờ chuyên môn của cô. "Chỉ là nó có vẻ không công bằng thôi. Chị xem em và chị sẽ có thể nghĩ ra điều gì đó để giúp Marimo không?"
Trước sự ngạc nhiên của cậu, Robin cau mày. "Chị đánh giá cao niềm tin của em dành cho chị, Sanji, nhưng có những ngày chị cảm thấy mình đã làm rất ít để đạt được những kì vọng đó. Rốt cuộc thì chị vẫn chưa tìm ra cách nào để loại bỏ hoàn toàn lời nguyền của Zoro, phải không? Mặc dù thực tế là đã nhiều năm rồi."
Sanji chớp mắt, sửng sốt. "Robin." Cậu cất lời, rồi dừng lại, không chắc mình nên nói gì cho đúng. "Chị biết không ai đổ lỗi cho chị cả, phải không? Đó không phải là lỗi của chị, Judge đã tạo ra mớ hỗn độn phức tạp khủng khiếp này và gửi nó ra thế giới. Lão ấy là lý do Zoro ở trong tình trạng này. Không phải chị."
Robin mỉm cười, nhưng không cần phải là một thiên tài để nói rằng nụ cười đó là gượng ép. "Có lẽ." Cô nói, giọng nói có chút gay gắt mà Sanji không nghĩ mình đã từng nghe trước đây. "Tuy nhiên, chị e là điều đó không làm cho việc này dễ nuốt hơn. Chị đã hứa sẽ giúp hai em, nhưng thời gian càng trôi qua, chị càng cảm thấy mình thất bại."
"Chị chưa bao giờ hứa với tụi em một lời hứa mà chị không thể giữ." Sanji nói chắc nịch. "Ngay từ đầu chị đã cảnh báo không có gì đảm bảo là cậu ấy có thể hóa giải lời nguyền, và chị đã trung thực trong toàn bộ quá trình lộn xộn này. Chị cũng đã lấy lại được cơ thể cho cậu ấy, ít nhất là ở một góc độ nào đó, vậy là nhiều hơn những gì em kì vọng rồi."
Robin mím môi. "Em sẽ phải thứ lỗi cho chị, Sanji, nhưng khi chúng ta gặp nhau, em mới mười tuổi, bị tổn thương và chưa được huấn luyện sử dụng phép thuật vào thời điểm đó. Điều đó nằm ngoài những kỹ năng mà chị có."
"Chưa hết." Cô nói thêm với một tiếng thở dài khe khẽ. "Bây giờ chị không còn tiến gần đến việc phá bỏ lời nguyền như khi chị bắt đầu từ bảy năm trước. Dù đó là gì khiến Zoro không thể biến đổi theo ý muốn vẫn nằm ngoài khả năng của chị."
Sanji nhìn chằm chằm vào cô, có gì đó khó chịu cuộn lên trong ruột cậu. "Chị không... bỏ cuộc, phải không?" Cậu hỏi, thậm chí chán ghét phải đề xuất một điều như vậy, nhưng cậu không nhớ mình đã từng nghe thấy âm thanh bị đánh bại của cô trước đây, điều đó khiến cậu lo lắng.
May mắn thay, khuôn mặt Robin đanh lại thành một ánh nhìn quyết tâm. "Tất nhiên là không." Cô nói chắc nịch. "Chị đã hứa sẽ tiếp tục cho đến khi cạn kiệt mọi con đường, và chừng nào chị còn khả năng suy nghĩ thì điều đó vẫn chưa xảy ra."
"Em rất vui khi nghe điều này." Sanji nói, thở phào nhẹ nhõm. "Bởi vì em không biết làm thế nào cậu ấy có thể trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới nếu bị ràng buộc với Thị trấn Orbit cho đến hết đời. Mặc dù sự bướng bỉnh của cậu ta có thể tìm ra cách nào đó khác, không chỉ riêng vấn đề với kiếm."
"À, Zoro cũng phàn nàn điều đó với em à?" Robin hỏi, nét mặt cô rạng rỡ. "Chị có lẽ không nên ngạc nhiên. Đằng nào cũng không có gì nhiều để em ấy giữ trong lòng khi thấy em quan tâm như vậy."
"Không có gì đâu." Sanji nhẹ nhàng sửa lại, cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ khi cô đáp lại bằng một nụ cười kỳ dị cho thấy cô biết điều gì đó mà cậu không biết. "Dù sao thì, trả lời cho câu hỏi vừa rồi, phải, cậu ấy lại lải nhải về vấn đề những thanh kiếm cứng cáp tuyệt đối. Chắc chắn phải có thứ gì đó mà Franky có thể nghĩ ra chứ."
"Mặc dù chị rất đau lòng khi phải thừa nhận tuy chồng chị rất hiếm khi mắc sai lầm, nhưng những việc anh ấy có thể làm được cũng có giới hạn." Robin trả lời với một tiếng cười nhỏ. "Franky là một thợ cơ khí giỏi hơn bất kì ai, nhưng không phải thợ rèn kiếm. Đó là loại công việc rất khác biệt, anh ấy không có đủ khả năng để rèn ra một thanh kiếm đạt được cấp độ mà Zoro cần đâu."
Sanji thở dài. "Em sợ chị sẽ nói điều gì đó như thế. Chị có biết nơi nào chúng ta có thể tìm thấy ai đó không? Chị đã từng đi du ngoạn rất nhiều trước khi định cư ở đây. Có lẽ chị đã gặp một người có thể giúp đỡ."
"Không nhất thiết phải gọi những gì chị đã làm là du ngoạn đâu." Robin nhắc nhở, có một chút lạnh lùng trong giọng nói của cô. "Nó giống như việc chị liên tục chạy trốn khỏi những người hiểu lầm chị là ai." Cô nói thêm, nhanh chóng trao cho cậu một nụ cười trấn an trước khi cậu có thể bắt đầu xin lỗi vì khơi gợi lại những ký ức tồi tệ của cô. "Chị chưa bao giờ gặp thợ rèn kiếm nào mà em nói tới. Thật lòng mà nói, chị còn không chắc có một người như vậy còn tồn tại."
"Nghĩa là sao?"
"Có nghĩa là Zoro có thể sẽ gặp may mắn hơn khi tìm được những thanh kiếm sẵn có được rèn với chất lượng mà em ấy muốn." Cô giải thích. "Có rất nhiều thanh kiếm được tạo ra cùng tầm cỡ với Wado."
"Chắc chắn là có rồi." Sanji thừa nhận. "Nhưng hầu hết chúng đều thuộc về những người không muốn trao đi. Và những người như vậy thường họ chỉ tìm cách bán ở mức giá mà bọn em không bao giờ có thể mua được. Nếu cậu ấy không thừa kế Wado, chắc gì cậu ta có cơ hội sở hữu 'cô ấy'."
"Có lí." Robin trả lời. "Xem ra chúng ta chỉ có thể hy vọng có một cơ hội sẽ xuất hiện. Sau tất cả, em sẽ không bao giờ biết được. Đôi khi những việc này tự có cách giải quyết của nó."
Sanji trao cho cô một ánh nhìn sắc bén. Cậu biết giọng điệu đó, đó là giọng cô dùng khi có ý định làm gì đó, nhưng không muốn thừa nhận. "Robin." Cậu mở lời, chỉ để nhanh chóng im lặng vì vẻ mặt của cô. "Tốt thôi. Tiếp tục giữ bí mật đi chị yêu. Em chờ được."
"Rất tốt." Cô nói, gật đầu đồng ý. "Chị biết là có thể tin tưởng ở em mà."
*****
"Này, Xoắn. Robin có nói gì với cậu về vị khách sẽ xuất hiện trong vài tuần tới không?"
Giật mình, bàn tay của Sanji dừng lại ở nơi cậu đang viết trong cuốn sách công thức mới nhất của mình. Dành ra một chút thời gian để nhớ xem mình đang ở đâu, sau đó cậu dịch cuốn sách sang chỗ khác để có thể nhìn xuống người đã dùng đùi mình làm gối nằm trong suốt một tiếng qua.
"Tớ tưởng cậu đang ngủ." Cậu nói với vẻ buộc tội, mắt lướt lên và xuống dọc theo cơ thể của Zoro, ghi nhận tư thế nằm dài vô duyên mà cậu ta đang nghỉ ngơi.
"Ngủ rồi thức rồi ngủ." Zoro trả lời với một cái nhún vai. "Do tớ thấy chán và không có việc gì khác để làm vì bị cậu phớt lờ."
"Tớ không- tớ đang làm việc." Sanji lắp bắp, giơ cuốn sổ lên để nhấn mạnh. "Tớ không có phớt lờ cậu. Chỉ là không để cậu làm phân tâm khi tớ có việc cần hoàn thành thôi."
"Cậu có thể nghiên cứu công thức nấu ăn sau." Zoro phản đối. "Còn nữa, cậu không trả lời câu hỏi của tớ. Robin có nói với cậu là sắp có khách đến không?"
"Không có." Sanji xác nhận, não cậu muộn màng bắt kịp cuộc trò chuyện. Cậu cau mày. "Robin không bao giờ có khách."
"Tớ nói rồi." Zoro trả lời, trông có vẻ được minh oan. "Suốt thời gian tớ sống ở đó, những người duy nhất đến thăm là cậu và Zeff. Franky muốn đi gặp anh em bạn bè người thân của mình thì anh ta sẽ tự đến gặp họ. Không có ngoại lệ."
"Ừ, cậu nói đúng." Sanji đồng ý. Đặt cuốn sách và cây bút sang một bên, để tay lơ lửng trong giây lát, không hoàn toàn chắc chắn phải làm gì với chúng. "Chị ấy có nói đó là ai không?"
Mắt Zoro hiện đang dán chặt vào tay Sanji, cậu ta nghiêng đầu sang một bên, thể hiện rõ ràng vị trí gãy yêu thích của cậu ta khi ở dạng hổ. Sau đó, ném cho bạn mình một ánh nhìn sắc lẹm, chỉ dừng lại khi cậu thiếu niên tóc vàng luồn ngón tay vào tóc cậu ta.
"Cậu đúng là kỳ lạ đó Đầu Tảo." Sanji lẩm bẩm, nhận thức rõ rằng bản thân là kẻ thù tồi tệ nhất của chính mình khi đùa với những điều kỳ quặc của Zoro. Cậu nghĩ sẽ tốt hơn rất nhiều nếu mình thử nói 'không' một lần.
"Chó chê mèo lắm lông à." Zoro trả lời, dụi đầu với một tiếng thở hoan hỉ. "Và trả lời câu hỏi lúc nãy, Robin đã không nói bất cứ điều gì, nên tớ mới hỏi cậu. Tớ đoán chị ta sẽ lỡ nói ra gì đó trong khi dạy cậu."
"Robin không phải kiểu 'lỡ nói ra' đâu." Sanji nói, liến hoắt tung ra một loạt câu trích dẫn chứng minh quan điểm của mình, nhưng vẫn không đủ nhanh bằng Zoro khi cậu ta nheo mắt lại để bỏ ngoài tai tất cả. "Chị ấy chắc chắn không nói gì với tớ hết."
"Hừm." Zoro nói. "Lạ thật. Rõ ràng tớ nghĩ chị ta giống cậu, chỉ có bọn mình và Franky là bạn bè."
"Ê ê!" Không chịu để yên, Sanji giật mạnh ba chiếc bông tai vàng mà Zoro mới thuyết phục được Franky giúp cậu ta đeo vào, rồi đẩy tên ngốc đang kêu ăng ẳng ra khỏi lòng và để cậu ta rơi xuống giường. "Đồ đểu nhà cậu."
"Đệt, đau nha." Xoa xoa tai, Zoro ngồi dậy và lườm. "Đôi khi cậu điếm thúi lắm đấy."
"Vì cậu xứng đáng." Sanji đáp lại bằng một cái khịt mũi. "Và nếu cậu còn nói thế lần nữa, tớ sẽ xé cái bông tai đó ra vào lần tới."
"Thử đi và tớ sẽ mách Zeff cậu lại hút thuốc."
Sanji đông cứng người, hai vai nhướng lên. "Không, tớ không có." Cậu chống chế. "Tớ không biết cậu đang nói gì hết."
Khịt mũi, Zoro ấn một ngón tay vào mũi mình. "Cho nói lại. Tớ có thể ngửi thấy đấy, không quan trọng là đang ở trong hình dạng nào."
"Uầy." Rên rỉ, Sanji lại vùi mình vào chiếc gối đã kê sẵn trên giường. "Nếu cậu mách ông già, tớ sẽ đá cậu banh xác."
"Cậu và cái việc tự hại phổi đó à?" Sau khi ngã xuống sàn vì bị Sanji đẩy, Zoro trèo trở lại giường, không hề xấu hổ khi lấy lại vị trí ban đầu của mình.
"Marimo. Tớ đã nói cả ngàn lần rồi." Sanji giận dữ. "Cậu nặng muốn chết."
"Ừ thì, tại giường của cậu nhỏ quá không có chỗ cho tớ, và tớ không muốn nằm trên sàn." Zoro phàn nàn. "Thực ra, tớ-"
Zoro bị cắt ngang bởi tiếng cửa phòng mở tung ra. Giật mình, cả hai quay lại để nhìn chằm chằm vào nơi Zeff đang đứng in bóng ở ngưỡng cửa.
"Tao nghe có tiếng va chạm." Lão đầu bếp cáu kỉnh nói. "Mấy đứa mày định làm gì?"
"Không có gì!" Cậu hét lên, đẩy Zoro ra để có thể đứng dậy, nhưng không may là lần này cậu thiếu niên kia không chịu nhúc nhích. "Ông già, ông chưa bao giờ nghĩ tới việc gõ cái cửa chết tiệt này sao! Hoặc quyền riêng tư!?"
"Bớt chửi thề." Zeff nói, kéo dài khuôn mặt nhăn nhó của mình. "Và, như tao đã nói, tao nghe thấy tiếng va chạm. Phải đảm bảo hai đứa mày không cố giết nhau, hay làm điều gì đó tương tự."
"Có gì tệ bằng việc giết nhau hả?" Zoro thắc mắc, trong khi Sanji tiếp tục lắp bắp.
"Mày có muốn biết không, Roronoa." Zeff trả lời, mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Ông đã bắt đầu sử dụng tên riêng của Zoro thay cho biệt danh ưa thích 'Bắp Cải' của ông trong những tháng gần đây, điều mà Sanji không thể không ngờ tới. "Tao thấy mày lại một lần nữa không biết giữ ý tứ gì với Cà Tím nhà tao."
Zoro nhún vai, không chút ăn năn. "Ý với chả tứ? Cậu ta không phiền đâu."
"Hừm, đúng không, Cà Tím?"
"Bọn con có làm gì sai đâu!" Sanji phản đối, một tay vòng qua vai Zoro như để bảo vệ quan điểm của mình. Không bận tâm đến việc bản thân đã luôn tự nhủ rằng mình cần bắt đầu giữ khoảng cách một chút. Nhưng vấn đề đó là để cậu sắp xếp, không phải Zeff. "Con đang nghiên cứu công thức nấu ăn còn cậu ấy ngủ trưa. Có gì không được sao?"
"Không có." Zeff nói đơn giản. "...Miễn mày nói thật với tao là được."
"Ông già ngu ngốc, nếu ông còn không ra khỏi phòng con, thì con sẽ..."
"Mày định làm gì?" Zeff hỏi, tựa khuỷu tay gần như tùy tiện vào tay nắm cửa. "Cầu nguyện à, khai sáng tao xem, nhóc tì. Tao đang rất nóng lòng đây."
"Ui!" Sanji thở dài. "Ông đi giùm con đi, được không? Con hứa tụi con sẽ kiếm chuyện ở mức thấp nhất, để không làm phiền bất cứ công việc rất quan trọng nào ông đang làm. Được chưa?"
"Không hẳn, dù tao biết rõ chẳng có lý do gì để tụi mày hành động như thế này cả." Zeff nói. "Tao sẽ trở lại nhà bếp, nhưng tốt hơn là đừng để tao nghe thấy gì nữa, hai bây hiểu chưa? Nếu không thì Roronoa sẽ về nhà."
Sanji chỉ muốn nói với người đàn ông ấy rằng ông không thể bảo họ phải làm gì, nhưng cậu đã kiên quyết chống lại sự thôi thúc đó. Một sự chống đối nhỏ sẽ khiến cậu bị cấm túc trong một tuần, thật dễ dàng, đó là một hình phạt gần như trở thành định kỳ do Zoro có thói quen đột nhập vào Baratie bất chấp việc cậu ta được dặn là không được phép đến.
Quyết định thay vì lườm nguýt dữ dội, Sanji nhìn Zeff quay người bước xuống hành lang. Đáng chú ý là ông già đã không đóng cửa, một hành động chỉ có thể là có chủ ý.
Không ai trong số hai chàng thiếu niên nói bất cứ điều gì cho đến khi tiếng bước chân của Zeff xa dần, sau đó Zoro trầm ngâm. "Có phải chỉ mình tớ thấy gần đây ông già gắt gỏng hơn không?"
"Tớ khá chắc đó là thời kỳ lão hóa sớm." Sanji lẩm bẩm, mặt cậu nóng lên khi thấy Zoro cười.
*****
Một phần nhờ vào sự can thiệp của Zeff, Sanji gần như quên mất cuộc trò chuyện mà cậu và Zoro đã có trước khi ông đến. Do đó, cậu chắc chắn đã mất cảnh giác vào lần tới khi vào rừng thăm.
Những cái cây cảnh báo cậu về sự hiện diện của Zoro trước khi nhìn thấy cậu ta. Cậu phải lùi lại đúng lúc để tránh bị giẫm đạp khi bạn mình lao ra khỏi bụi rậm, gần như nhảy khỏi bìa rừng.
"Cái cục rêu nhà cậu!" Sanji hét lên, né sang một bên và hầu như không thể đứng vững. "Có chuyện quái gì với cậu thế? Sao cậu không thể học cách chào hỏi như một người bình thường đi?!"
Không bận tâm đến lời phàn nàn rất hợp lý của Sanji, Zoro giơ hai tay ra, trông như cậu ta đang cầm thứ hẳn là cặp kiếm mới nhất của mình. "Nhìn đi!"
"Phải, rất đẹp." Sanji nói, hầu như chẳng buồn liếc nhìn những thanh kiếm. "Nhưng tớ vẫn chưa nghe thấy cậu chào tớ tiếng nào."
"Chào Xoắn." Zoro nói. "Rồi nhìn đi!"
Thở dài, Sanji làm theo. Liếc xuống những thanh kiếm, cậu lướt mắt từ chuôi đến đỉnh kiếm, mắt từ từ nheo lại khi nhận ra chúng không giống những thanh kiếm Zoro thường sử dụng.
Còn một điều nữa, hai thanh kiếm không giống nhau. Thông thường, Franky chỉ sao chép lại từ một thanh kiếm nào đó, dẫn đến những thanh kiếm hầu như có thể đánh tráo cho nhau dưới con mắt của người bình thường. Mặt khác hai thanh kiếm này thì hoàn toàn khác biệt. Một thanh có chuôi đỏ, trong khi thanh còn lại có dây màu nhạt ở chuôi và một hình sóng kỳ lạ dọc theo lưỡi kiếm.
"Cậu lấy đâu ra vậy?" Sanji bối rối hỏi. "Và còn nữa, cái màu đỏ bị làm sao vậy?" Cậu nói thêm, né tránh nó khi cảm thấy một luồng khí khó chịu tỏa ra từ thanh kiếm. "Cảm giác rất kỳ lạ."
"Đó là bởi vì nó bị nguyền rủa." Zoro trả lời, nghe có vẻ phấn khích với viễn cảnh này so với người bình thường. "Nó tên là Kitetsu, còn thanh này tên là Shusui."
Sanji cau mày. Cậu đã dành nhiều thời gian để nghe về những thanh kiếm nhờ Zoro, và biết được chỉ những thanh kiếm cao cấp mới được ban cho một cái tên – chẳng hạn như Wado. Làm thế nào mà cậu ta có được thêm hai thanh giống vậy. "Chúng đến từ đâu thế?"
"Brook đưa cho tớ." Zoro nói, thực sự không cung cấp bất kỳ lời giải thích nào. "Robin nói với ông ấy là chị ta nghĩ tớ đủ mạnh để giữ chúng, và ổng cũng nói ổng tin vào phán đoán của chị ta."
"Cậu có nhận ra mình vừa đặt cho tớ thêm nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời không?" Sanji hỏi. "Ai là Brook?"
Đáp lại, Zoro nhếch môi theo cách mà nhiều năm kinh nghiệm mách bảo Sanji rằng cậu nên cảnh giác. "Cậu có nhớ vị khách Robin bảo tụi mình nên đợi không? Hóa ra chị ta đang nói về Brook. Ổng xuất hiện khuya hôm qua."
"Người đó băng qua khu rừng trong bóng tối ư?" Sanji hỏi, sự quan tâm của cậu tiếp tục tăng lên. "Hầu hết mọi người thậm chí không thể định hướng được nơi này vào ban ngày, chứ đừng nói đến mặt trời lặn sau vài giờ."
"Brook không phải là 'hầu hết mọi người'." Zoro thích thú nói. "Cậu nên đến gặp ông ta."
"Ồ, dĩ nhiên rồi." Sanji trả lời. "Sẽ thật thô lỗ nếu không đến chào một tiếng. Mặc dù tớ không chắc một người đàn ông đi loanh quanh tự nhiên lấy đâu ra mấy thanh kiếm bị nguyền rủa sẽ đáng tin đến mức nào." Cậu nói thêm với một ánh nhìn sắc bén vào thanh kiếm đỏ được cầm lỏng lẻo trong tay trái của Zoro. "Cậu cất thanh kiếm đó đi, được không? Nó làm tớ khó chịu lắm."
"Không sao." Zoro khẳng định dù sau đó cậu ta đã tra lưỡi kiếm vào vỏ như được yêu cầu. Shusui cũng tương tự, với kết quả cuối cùng là cả ba thanh kiếm hiện đang nằm bên hông Zoro. "Tớ không thể chờ để được thực hành thực sự với chúng."
"Ý cậu là ở Kozuki?" Sanji hỏi khi cả hai bắt đầu di chuyển về phía ngôi nhà. "Tớ không biết đâu, Marimo. Cậu đã có một khoảng thời gian khó khăn để ngăn họ tìm ra nơi cậu ở. Chính xác thì cậu sẽ giải thích thế nào về việc đột nhiên có được hai thanh kiếm cao cấp đây?"
Zoro cau mày. "Tớ sẽ nghĩ ra một lí do nào đó." Cậu ta nói sau một lúc. "Hoặc có thể hỏi Robin xem chị ta có ý gì không."
"Ý thứ hai có lẽ là lựa chọn tốt hơn." Sanji khịt mũi trả lời. "Tớ sẽ lo lắng đến phát sốt về bất cứ ý tưởng nào có thể thoát ra khỏi cái đầu rỗng tuếch của cậu."
"Ê ê!" Zoro quát đầy phẫn nộ. "Muốn kiếm chuyện à, thằng Xoắn ngu ngốc!"
"Ồ?" Sanji hỏi, nghiêng đầu sang một bên theo cách mà cậu biết chắc chắn sẽ chọc ngoáy Zoro hơn. "Sao vậy Tảo? Giờ cậu nghĩ có vài thanh kiếm cũng ra gì trong tay là có thể hạ gục được tớ sao?"
"Không cần kiếm cũng hạ được cậu!" Zoro quát, và đó là tất cả những gì Sanji được cảnh cáo trước khi cậu ta lao vào. "Chịu thua đi, đồ Lông mày Xoắn!"
Đã quá quen với kiểu hành vi này, Sanji chuẩn bị tinh thần để đỡ đòn và dồn toàn lực để phản công. Cả hai đấu đá với nhau cho đến khi ở trong tầm nhìn của ngôi nhà nhỏ, sau đó ngã nhào xuống đất thành một khối chân tay vặn vẹo khi người này cố gắng đỡ lấy người kia.
Một tiếng ho nhẹ mà Sanji nhận ra rất rõ ràng để nhanh chóng khiến cả hai tách ra, đặc biệt là sau đó là một giọng nói khẽ khàng nhưng đầy bực tức vang lên. "Mấy đứa."
"Xin lỗi, Robin!" Sanji kêu lên, mặt nóng bừng khi phủi bụi. "Em biết là cái tên cục súc này ảnh hưởng xấu đến em, và đó không phải là lý do để hành động như một- thánh-thần-thiên-địa-ơi-cái-quỷ-ma-gì-thế!?"
Giọng cậu biến thành một tiếng hét lộn xộn, Sanji di chuyển để đưa chân vào tư thế chiến đấu, chỉ để thấy Zoro bắt đầu bật cười bên cạnh. Bối rối, đầu tiên cậu liếc nhìn bạn mình, sau đó nhìn Robin, và cuối cùng là bộ xương cao hơn hai mét đứng bên cạnh nữ phù thủy.
Bộ xương, chính xác là xương người nguyên hình, đưa bàn tay xương xẩu lên vị trí đã từng là miệng, và bằng cách nào đó bắt đầu cười mà không cần bất kỳ dây thanh quản nào. "Yohohoho!" Nó vui vẻ cười khúc khích. "Đây hẳn là phù thủy nhỏ mà cô đã kể với tôi, Robin. Cậu nhóc có vẻ sung sức."
"Thưa ông?!" Sanji rít lên. "Ông vừa gọi tôi là cái quái gì vậy?"
"Nào nào, Brook." Robin nói, cố gắng che giấu tiếng cười sau bàn tay một cách sơ xài. "Sanji mới mười bảy tuổi thôi. Tôi biết cậu nhóc cũng lâu rồi, nhưng chắc ông nhớ một người có thể nhạy cảm như thế nào ở độ tuổi này."
"À phải ha." Bộ xương trả lời, gật đầu chắc nịch và để khối tóc đen như mực bồng bềnh qua lại theo chuyển động. "Cô nó đúng. Tôi xin lỗi, chàng trai trẻ. Rất vui được gặp cậu."
"Ờm, tôi cũng vậy?" Sanji cố gắng, nhìn chằm chằm một cách bất lực khi bộ xương vươn cánh tay ra để bắt tay.
Zoro đập mạnh vào lưng cậu, liếc nhìn thẳng vào tay của bộ xương khi Sanji quay lại lườm cậu ta. "Cậu đang thô lỗ đấy, Xoắn." Cậu ta nói, với giọng điệu hợm hĩnh hay dùng để chế nhạo Sanji. "Brook là khách đó."
"Brook chết rồi." Sanji đáp trả mà không chút suy nghĩ, và ước gì mặt đất sẽ mở ra và nuốt chửng cậu ngay khi những lời đó rời khỏi môi. "Ý tôi là! À, thì. Chết tiệt. Tôi rất lấy làm tiếc! Tôi chưa bao giờ gặp một bộ xương biết nói trước đây."
"Và tôi thực sự ngờ rằng cậu sẽ còn gặp nữa." Brook trả lời, rút tay lại. "Tuy nhiên, đừng lo lắng. Tôi không thấy bị xúc phạm đâu. Tôi biết rõ rằng... tình trạng này của tôi hay gây sốc cho hầu hết mọi người. Đó là lý do tại sao tôi thích du hành trong bóng tối và ở bên những người mà tôi biết mình có thể tin tưởng."
"Brook là một người bạn cũ từ những ngày còn đi du ngoạn của chị." Robin giải thích sau đó. "Ông ấy chịu một lời nguyền gần như độc nhất vô nhị giống của Zoro, nhưng không để việc đó làm ảnh hưởng."
"Thật vậy." Brook xác nhận với một cái gật đầu. "Mặc dù, tôi phải thừa nhận, đôi khi có những ngày không mấy dễ chịu."
" ...Vậy à." Sanji nói khi không có ai khác có ý kiến gì để bổ sung. "Vậy, ừm, điều gì đã đưa ông đến khu rừng của chúng tôi?"
Brook nhún vai. "Tôi đã định đến thăm lâu rồi, nhưng chưa bao giờ sắp xếp được thời gian. Tuy nhiên, trong bức thư cuối cùng tôi gửi cho Robin, tôi có kể đã tình cờ thu được một cặp cổ kiếm mà tôi không chắc phải làm gì với chúng, và rồi cô ấy nói có thể cô biết ai đó sẽ sử dụng được."
"Ông đến thị trấn Orbit này chỉ để mang cho Zoro vài thanh kiếm thôi à?" Sanji hoài nghi hỏi. "Tại sao?"
"Chủ yếu là vì tôi không cần chúng khi tôi đã có một thanh kiếm đáng tin cậy của riêng mình, nhưng tôi cần một nơi nào đó an toàn để cất giữ nhằm đảm bảo chúng sẽ không rơi vào tay kẻ xấu." Brook giải thích. "Những thanh kiếm mạnh mẽ như vậy sẽ rất nguy hiểm nếu chọn sai chủ nhân."
"Vậy là ông quyết định giao chúng cho một thằng nhóc mười bảy tuổi bị nguyền rủa?" Sanji hỏi một cách khô khan, đồng thời phớt lờ tiếng ồn ào của Zoro. "Ông có chắc đó là ý kiến hay không?"
"Đó là ý tưởng của Robin." Brook nói, như thể đó là tất cả những lời cần thiết. "Và thành thật mà nói, một thanh kiếm bị nguyền rủa dành cho một đứa trẻ bị nguyền rủa nghe ra có vẻ khá phù hợp, theo một cách đầy chất thơ."
"Ê ê ê!" Zoro kêu lên, chỉ ngón tay cái vào ngực mình. "Đằng này không phải trẻ con!"
"Tôi đã tám mươi sáu." Bộ xương trả lời với một cái nhún vai dễ dàng. "E rằng so với tôi mọi người căn bản đều là trẻ con. Tuy nhiên, tôi cho rằng cậu đúng. Nếu cậu đủ trưởng thành để sử dụng Kitetsu, thì đúng là tôi dùng từ sai với cậu."
"Mừng là ông hiểu." Zoro cộc cằn nói. "Nhưng... cảm ơn, tôi đoán thế. Kitetsu và Shusui là những mảnh ghép tôi còn thiếu trong quá trình luyện tập của mình. Bây giờ tôi đã thực sự hoàn thiện. Những người tôi luyện tập cùng sẽ không biết thứ gì đã đánh họ đâu."
"Vậy thì." Brook vui vẻ nói. "Tôi rất vui vì có thể giúp được."
*****
Đáng lẽ Sanji sẽ ra ngoài để học với Robin trong chuyến đi này, nhưng điều đó đã thất bại do sự hiện diện của Brook. Rõ ràng bộ xương đó định rời đi sớm và Robin muốn có cơ hội trò chuyện với người bạn của mình lâu nhất có thể. Hoàn toàn thấu hiểu được điều này, Sanji chỉ quanh quẩn trong ngôi nhà tranh, lắng nghe hai người đó trao đổi những câu chuyện về quãng thời gian họ đi cùng nhau.
Brook cũng kể về nguyên nhân ông có được Kitetsu và Shusui – đó là trong một lần ông đang kiểm tra một số tàn tích cũ và đã tình cờ gặp được Kitetsu và Shusui, sau đó đã thắng được hai chủ nhân ban đầu của hai thanh kiếm trong cuộc đấu tay đôi.
Zoro đặc biệt thích hai câu chuyện đó, và không chú ý nhiều đến những câu chuyện khác. Khi bóng tối bắt đầu bua vây, cậu ta đã ngồi trước lò sưởi với bộ dụng cụ lau kiếm của mình, chọn làm quen với hai người bạn mới theo cách này.
Sanji quan sát cậu ta một lúc, và cuối cùng quyết định nhường chỗ để có thể ngồi cùng bạn mình trên sàn nhà. Trong lúc đó, Brook chọn mở hộp đựng đàn violin mà ông kể đã luôn mang theo khi đi khắp mọi nơi, và giai điệu mở đầu của một bài hát mà Sanji không nhận ra vang lên khi cậu ngồi xuống bên cạnh Zoro.
"Tôi đã làm rõ ý mình rồi." Ông nói, hạ giọng đủ thấp để không ai khác có thể nghe thấy ông qua tiếng nhạc. "Cậu sẽ phải tìm ra cách để ngăn không cho những người khác ở Kozuki đặt câu hỏi về hai thanh kiếm đó."
Không thèm liếc nhìn ông, Zoro tiếp tục công việc đang làm với thanh Shusui. "Đừng có giỡn mặt, Xoắn." Cậu ta nói, mắt vẫn dán chặt vào thanh kiếm. "Tớ biết giọng điệu đó. Cậu đã có ý gì rồi, phải không? Cậu chỉ không nghĩ tớ sẽ thích nó."
Bị phát hiện, Sanji vặn vẹo. "Tớ đã suy nghĩ về vấn đề này cả ngày." Cuối cùng cậu cũng thừa nhận. "Tớ biết cậu sẽ muốn sử dụng những thanh kiếm thực sự này với Kiku và những người khác. Và cậu sẽ không chịu được nếu để cặp kiếm này ở đây, phải không?"
"Rõ ràng là không." Zoro càu nhàu, đúng như Sanji mong đợi. "Đó là lãng phí."
"Rồi." Sanji nói. "Sau đó, cậu sẽ phải tìm cách ngụy trang chúng - mà không làm hỏng chúng - vậy, sao ta không phù phép hai thanh kiếm này?"
"Là sao?"
Sanji đảo mắt. "Cậu biết từ 'phù phép' không vậy?" Cậu nói. "Tớ đã giải thích rồi. Đó là một loại bùa chú mà cậu sẽ ếm lên một người, một địa điểm hoặc một đồ vật để làm nó trông giống như một thứ gì đó khác. Mọi người chỉ nhìn thấy những gì cậu muốn họ nhìn thấy."
"Hừm, nghe có lý." Zoro nói sau một hồi suy nghĩ. Rồi cậu ta ngẩng đầu lên, đôi mắt xám nhìn sâu vào mắt Sanji. "Cậu sẽ mất bao lâu?"
"Tớ?" Sanji nói với một chút giật mình. "Chắc chắn cậu sẽ muốn Robin làm việc đó hơn. Phép thuật của chị ấy vượt trội hơn tớ rất nhiều về mọi mặt theo đúng nghĩa đen."
"Ý cậu là cậu không làm được?" Zoro hỏi, chậm rãi chớp mắt.
Sanji bắn cho cậu ta một ánh lườm. "Ý tớ không phải thế." Cậu nhấn mạnh, huých cùi chỏ vào bạn mình. "Robin đã chỉ cho tớ dạng phép thuật này, và tớ không tệ với nó chút nào. Tớ chỉ nói chị ấy có lẽ sẽ làm tốt hơn tớ. Nếu không muốn thấy tớ phá hỏng mọi thứ thì đó là vấn đề quan trọng để người ta cân nhắc đấy."
"Không quan tâm." Zoro nói, chuyển sự chú ý trở lại Shusui. "Kiếm của tớ chỉ được xử lý bởi những người tớ tin tưởng, và đứng đầu danh sách là cậu."
"Ừ, nhưng." Sanji bắt đầu, tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. "Nếu tớ làm hỏng việc thì sao?"
"Không đâu." Zoro nói, và Sanji cho rằng thật tốt khi ít nhất cậu ta còn tin cậu hơn chính bản thân cậu. "Nhưng cậu không cần phải làm việc đó tối nay nếu cậu không muốn. Chúng ta có nhiều thời gian."
" ...Được rồi." Sanji đồng ý sau một lúc. Cậu biết việc thuyết phục Zoro đổi ý khó đến mức nào khi cậu ta đã quyết định một điều gì đó, và cậu cũng sẽ nói dối nếu cho rằng mình không hứng thú với việc sử dụng phép thuật lên kiếm của Zoro. Ngoài ra, nếu cần, cậu luôn có thể nhờ Robin cho lời khuyên.
"Tớ sẽ làm." Cậu nói sau một lúc. "Nhưng cậu cần để tớ nghiên cứu và luyện tập trước. Tớ không muốn cậu cố gắng chặt đầu tớ vì đã làm hỏng việc hay gì đó."
"Tớ sẽ làm nhiều hơn là cố gắng đó." Zoro nói với một cái nhếch mép, rồi lại cười khúc khích khi bị Sanji đá.
"Im đi, Marimo."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro