Chapter 1
Theo ước tính tốt nhất của mình, Sanji đã bị giam khoảng sáu tháng cho đến khi lũ lính canh đưa những đứa trẻ khác xuống. Lúc đó là giữa buổi chiều – cậu bé nhận thấy điều đó khi lính canh mang bữa trưa đến không lâu trước thềm bữa tối - khi cánh cửa mở ra ở đầu cầu thang và chúng bắt đầu đi xuống.
Thoạt đầu Sanji đã thấy lúng túng vì lính canh mang bữa ăn tiếp theo đến không đúng giờ của mọi khi, và cậu bé hiếm khi có bất kỳ "vị khách" nào đến. Sau đó, cậu nhận ra rằng đó không chỉ có hai lính canh bình thường mà có thêm một số tù nhân khác.
Phòng giam của Sanji nằm ở cuối dãy. Cậu biết vì khi lần Judge kéo cậu xuống đây, cậu hoàn toàn tỉnh táo, trong khi ông ta phớt lờ lời cầu xin lòng thương xót của cậu. Đích thân nhà vua đã đem cậu đến phòng giam cuối cùng này, và ném cậu vào trong một cách thản nhiên như đang vứt một túi rác.
Kể từ lúc đó, Sanji là tù nhân duy nhất ở đây, nhưng có vẻ như điều đó sắp thay đổi. Bằng cách lắng nghe cẩn thận, cậu có thể biết rằng mười một cửa song sắt khác được mở ra trước rồi sau đó đóng lại, nghĩa là hầu hết mọi buồng giam đều có tù nhân.
Không thể ngăn được sự tò mò của mình, Sanji vòng tay quanh song sắt phòng giam và đưa mặt ra xa nhất mà chiếc mũ sắt có thể cho phép. Thật không may, điều này không giúp cậu nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, mặc dù cậu khẳng định rằng bây giờ đã có ai đó trong phòng giam bên cạnh.
Một ai đó đang tức giận. Phun ra đủ kiểu chửi rủa, người đó - hay đúng hơn là một cậu bé, và dựa vào giọng nói, có khả năng là một người trạc tuổi Sanji - liên tục công kích đám lính canh. Cậu bé thậm chí phải cố gắng hiểu vấn đề đang xảy ra vì hai trong số các lính canh rên rỉ vì đau, trong khi cơ thể của cậu bé kia va đập mạnh xuống đất trong phòng giam của mình, có thể thấy cậu bé đó đã bị đẩy vào bên trong với lực mạnh hơn những người khác.
"Mấy người không thể giữ tôi ở đây được!" Cậu bé hét lên, đập tay vào chấn song. "Tôi có việc phải làm!"
Một tên lính cười. "Những 'công việc' mà một con chuột lang nhỏ như mày phải làm là gì?" Gã muốn biết. "Ngoài việc chết đói, thế thôi."
"Không phải việc của mấy người!" Cậu bé cáu kỉnh, đặc biệt là không bị ảnh hưởng bởi tình huống mà cậu đang gặp phải. "Giờ thả tôi ra bằng không tôi đập chết tươi mấy người!"
Lũ lính canh phá lên cười, sau đó một kẻ khác lên tiếng. "Mày sẽ không đi đâu cả, nhóc. Mày và phần còn lại của những kẻ chạy trốn này hiện là 'khách' của Đức vua. Dù gì thì, mày nên biết ơn vì ngài ấy đã cho mày một mái nhà và thức ăn trong bụng."
"Kệ đời nó!" Cậu bé gầm gừ, và lần này Sanji ngờ ngợ rằng cậu đá vào song sắt thay vì đập bằng tay. "Mấy người nói với lão là tôi kêu lão xuống đây để tôi đập vào mặt lão luôn một thể!"
"Chết tiệt!" Một người bảo vệ khác thở ra, giọng điệu của hắn vẽ ra hình ảnh một người đàn ông đang lắc đầu vì chữ 'ngờ' của cuộc đời. "Họ tìm thấy thứ này ở đâu vậy? Thằng này như con thú ấy."
"Đồng ý." Gã lính canh lúc đầu lên tiếng. "Đó là lý do tại sao thằng nhãi ở đây. Nhà vua nghĩ nó sẽ chứng tỏ là người mạnh nhất trong tất cả, vì vậy nó sẽ là người đứa cuối cùng trong suốt quá trình thử nghiệm."
"Hay rồi." Ai đó khác lẩm bẩm. "Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ phải chịu đựng nó trong nhiều tuần, nếu không muốn nói là hàng tháng cho đến khi mọi chuyện kết thúc."
"Việc của chúng ta không phải là đặt câu hỏi vì sao. Bên cạnh đó, chúng ta sẽ chỉ phải nghe nó hỗn khi phải ở dưới đây. Mày cũng như tao biết rõ rằng khi cửa đóng ở tầng trên, ta không thể nghe thấy ai la hét từ dưới này."
"Phải không, thưa Hoàng tử?" Người đàn ông đột ngột hỏi khiến Sanji giật mình khi hắn gõ khớp ngón tay lên song sắt phòng giam của cậu mà không báo trước. "Hể." Hắn cười khúc khích khi Sanji lùi lại với một tiếng thút thít. "Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận được sự thật rằng một người có dòng dõi này lại là một kẻ hèn nhát đến thế."
Sanji không nói gì, biết rõ rằng điều đó sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, và những tên lính canh bắt đầu cười với nhau. Đó là tất cả những gì chúng làm, vì vậy không lâu sau đó tất cả bọn chúng đều ra khỏi phòng giam, chỉ đạo những người mới đến cư xử đúng mực khi họ rời đi.
"Khốn nạn!" giọng lẩm bẩm mà Sanji đã bắt đầu nhận ra là của cái cậu từ buồng bên. "Làm như tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà mấy tên thất bại đó bảo ấy."
Lời nói của cậu ta bị bỏ ngoài tai, ít nhất là đối với những tên lính canh. Chúng đã đi từ lâu, và chỉ một vài khoảnh khắc nữa trôi qua trước khi âm thanh đóng cửa phía trên có thể nghe thấy từ bên dưới.
"Lũ khốn kiếp." Cậu bé nói một cách hùng hồn.
"Cậu không nên nói như vậy." Sanji thì thầm, những từ đó vuột ra khỏi môi mà cậu không kịp suy nghĩ. "Họ sẽ đánh cậu nếu họ nghe thấy đấy."
"Huh? Sao?" Giọng của cậu bé trở nên to hơn khi cậu lê bước đến gần bức tường ngăn cách hai phòng giam. "Có ai ở đây hả?"
"Phải?" Sanji trả lời, bối rối.
"Huh?" cậu bé lặp lại. "Tôi nghĩ tôi là người cuối cùng họ ném vào rồi chứ."
"Thì đúng là thế." Sanji giải thích. "Tôi đã ở đây từ trước mà."
"Ồ." Cậu bé im lặng một lúc, và trong một lúc Sanji nghĩ rằng đó sẽ là mức độ tương tác của họ. Tuy nhiên, sau đó cậu ta khẽ ngân nga một mình và nói. "Tại sao? Cậu đã không bị bắt như chúng tôi, vậy tại sao chúng lại giam giữ cậu?"
"Tôi không muốn nói về nó." Sanji nói. Nếu cậu nói về nó, cậu sẽ bắt đầu khóc, và không thể lau nước mắt vì chiếc mũ sắt trên đầu. "Cậu có biết tại sao họ bắt cậu không? Chưa từng có ai khác trong suốt thời gian tôi ở đây."
"Không biết, thiệt đó." Cậu ta trả lời, nghe có vẻ khó chịu hơn là sợ hãi. "Chúng đi qua thị trấn ổ chuột trên một hòn đảo, nơi tất cả những người vô gia cư ở lại và tóm lấy càng nhiều trẻ mồ côi càng tốt. Chúng nói Vua Germa bảo chúng làm thế."
"Thế thì tệ rồi." Sanji lặng lẽ nói. "Judge là -" Hơi thở cậu đứt quãng. "Judge là một kẻ xấu."
"Vớ vẩn." Cậu ta chế giễu. "Mọi người đều nói thế. Họ luôn gọi lão là bạo chúa, trừ khi họ nói kiểu như cậu ở nơi lão không thể nghe thấy vì họ sợ."
"Tuy nhiên, tôi thì không." Cậu ta nói thêm một cách quyết liệt. "Tôi đã chiến đấu với lính canh suốt quãng đường xuống đây, và chúng phải cử thêm người để nhốt tôi lại. Tôi sẽ đá vào mông bất cứ ai đến gần tôi, kể cả một ông vua già ngu ngốc nào đó nghĩ rằng mình sở hữu nơi này."
Lần đầu kể từ lúc mẹ cậu qua đời, Sanji mới cảm nhận một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi cổ họng mình. "Ông ấy là một vị vua đó, đồ ngốc." Cậu nghe thấy mình nói. "Điều đó có nghĩa là ông ấy sở hữu nơi này."
"Rồi sao?" Cậu nhóc hỏi, nghe có vẻ nóng nảy. "Đó không phải là lý do để đi khắp nơi cướp trẻ em trên đường phố!"
"Không." Sanji ngay lập tức tỉnh người. Cậu không biết Judge muốn gì từ một lũ nhóc đường phố, nhưng cậu khẳng định điều đó không có gì tốt đẹp được. "Tôi xin lỗi, nhưng có lẽ cậu đang gặp rắc rối lớn đấy."
"Cậu xin lỗi cái quái gì vậy?" Cậu nhóc bây giờ muốn biết. "Cậu đâu có bắt chúng tôi và đẩy chúng tôi xuống đây đâu."
"Ờ thì không có." Sanji thừa nhận, cho rằng cái cậu kia nói có lí. "Tôi đoán là không."
"Vậy thì đừng xin lỗi." Cậu bé khăng khăng. "Xin lỗi vì những thứ không phải lỗi của mình thật ngu ngốc."
"Tôi đang cố tỏ ra lịch sự đó." Sanji nói, cảm thấy một tia khó chịu bùng lên đâu đó trong ruột gan mình. "Cậu chưa bao giờ nghe nói về cách cư xử sao?"
Cậu nghe thấy cậu ta chế giễu. "Cách cư xử các kiểu cũng ngu ngốc nốt, lãng phí thời gian. Cậu không biết gì cả, hay là bị nhốt trong cái lồng này lâu đến nỗi não cậu biến thành bột nhão rồi?"
Ngay khi sự khó chịu vừa đến thì nó lại biến mất, để lại cho Sanji cảm giác tồi tệ hơn nhiều. Sức nặng của sự cô đơn và tuyệt vọng vốn là bạn đồng hành duy nhất của cậu trong nhiều tháng ùa về đè bẹp cậu, khiến cậu bắt đầu sụt sịt trước khi có thể ngăn mình lại.
"... này." Cậu bé kia nói, đột nhiên nghe có vẻ lo lắng. "Này, có chuyện gì thế?"
"Không có gì." Sanji nghẹn ngào, tầm nhìn mờ đi. "Tôi ổn."
"Nghe không giống thế đâu." Cậu bé nói một cách ngờ vực.
"Thì là thế mà!" Sanji cáu kỉnh, cố giữ cho mình chút thể diện. "Vì vậy, câ-cậu cứ để tôi yên, và tôi sẽ làm điều tương tự với cậu, được chứ?"
"Hừm, không." Cậu bé trả lời. "Không thích lắm, thật ra tôi nghĩ mình sẽ làm điều ngược lại."
Sau câu nói này là một âm thanh xáo trộn, âm thanh của ai đó trượt xuống đất ngay cạnh bức tường phòng giam. Sau đó, trước sự ngạc nhiên của Sanji, một bàn tay thò qua song sắt ngay phía trên nền gạch, nơi nó đập mạnh vào tảng đá lạnh lẽo.
"Lại đây nào." Cậu bé nói, đập xuống nền mạnh hơn khi Sanji không di chuyển. "Tôi biết bức tường có nghĩa là chúng ta không thể nhìn thấy nhau, nhưng thế này còn tốt hơn là không có gì, cậu thấy sao?"
Bản năng của cậu tự mâu thuẫn, Sanji nhìn chằm chằm vào bàn tay được đưa ra, nửa tin nửa ngờ rằng đó là một cái bẫy nào đó. Sau cùng thì, các anh em của cậu đã từng chơi những trò chơi như thế này với cậu, cuối cùng chỉ kết thúc trong đau đớn và nước mắt.
"Thôi nàooo." Cậu bé nói, giờ đang công khai nài nỉ khi cậu ta xoay bàn tay của mình để nó ngửa lên. "Tôi sẽ không cắn đâu. Hứa đó."
Hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra, Sanji ngồi phịch xuống đất trong buồng giam của mình, và cẩn thận duỗi cánh tay ra. Cậu để tay lơ lửng trên tay cậu bé trong vài giây, nhưng cuối cùng lại hạ xuống và nắm lấy nó.
"Thấy không?" Cậu nhóc nói khi những ngón tay của họ đan vào nhau. "Không đáng sợ lắm phải không?"
Đối với Sanji, nó thực sự đáng sợ theo mức độ áp đảo của nó. Cậu chưa từng cảm nhận một sự đụng chạm nào mà không gây đau đớn kể từ thời điểm mẹ cậu qua đời, và nếu cậu thành thật với chính mình, cậu đã tin chắc mình sẽ không bao giờ cảm thấy như vậy nữa.
Cảm giác hơi kinh ngạc, Sanji nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt trong tay mình, phân loại sự khác biệt đáng chú ý giữa cả hai. Các ngón tay của cậu dài hơn và nhợt nhạt hơn, trong khi các ngón tay của cậu bé kia to và thô ráp hơn. Ngoài ra còn có một số vết rạch trên da của cậu bé, trong khi các ngón tay chai sạn và có bụi bẩn dưới móng tay mà Sanji sẽ không chấp nhận được nếu điều đó xảy ra với bản thân.
Tuy nhiên, trên hết, bàn tay của cậu bé đó thật ấm áp, và cậu không làm gì khác hơn là nhẹ nhàng nắm lấy tay Sanji khi từng giây trôi qua.
"Nhân tiện, tôi là Zoro." Cậu bé nói sau một lúc lâu. "Roronoa Zoro. Cậu có tên không?"
"Sanji." Cậu trả lời, liếm đôi môi khô nức. "Chỉ Sanji thôi."
*****
Những đứa trẻ khác ở đây để được thí nghiệm. Sanji đã nghi ngờ nhiều như vậy ngay từ khi nghe tên lính canh đó đề cập đến từ 'thí nghiệm', nhưng rõ ràng là cậu đã đúng khi nhiều tuần trôi qua, lũ trẻ biến mất từng người một.
Lần đầu tiên được thực hiện vào ngày sau khi đám trẻ đến và không có khuôn mẫu nào về thời điểm tiếp theo sẽ diễn ra. Đôi khi là vài ngày, đôi khi là một tuần, và sau đó quá trình này sẽ tự lặp lại. Hằng số duy nhất là không một ai quay trở lại.
Mọi người cũng biết điều đó. Các lính canh nói chuyện với giọng điệu thì thầm khi chúng mang thức ăn đến, lẩm bẩm những từ như 'mẫu vật sống' và 'thử nghiệm thất bại'. Trong khi đó, những đứa trẻ bắt đầu cầu xin để không bị bắt đi khi đến lượt của chúng, và phần lớn trong số những đứa trẻ vẫn gặp ác mộng trong giấc ngủ ít ỏi mà chúng cố gắng có được.
Trong số đó, Zoro là người duy nhất dường như không bị ảnh hưởng. Không có giấc mơ xấu nào cản trở cậu ta, và cậu gầm gừ với những tên lính canh một cách thách thức khi chúng nói rằng cuối cùng thời khắc của cậu cũng sẽ đến. Zoro không có dấu hiệu sợ hãi, thay vào đó, cậu ta dành cả ngày ngồi bên cạnh phòng giam của Sanji, nói với cậu tất cả những điều họ sẽ làm khi được tự do.
Sanji không biết lấy đâu ra ý tưởng rằng có thể trốn thoát, nhất là cho cả hai, nhưng Zoro coi khái niệm này như thể đó là một kết luận đáng bị bác bỏ. Cậu ta kiên quyết rằng sẽ sống sót mặc cho bất cứ thứ gì mà Judge có ném vào cậu, và cũng tin chắc rằng Sanji cũng sẽ làm như vậy.
"Đó là vì một ngày nào đó tớ sẽ trở thành kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới." Cậu nói khi Sanji cuối cùng cũng lấy hết can đảm để hỏi về niềm tin của cậu đến từ đâu. "Tớ đã hứa với một người bạn, và tớ không thể chết cho đến khi tớ giữ lời hứa đó. Vì vậy, điều đó có nghĩa là tớ sẽ không chết ở đây."
"Tớ... không nghĩ đó là cách đời cậu hoạt động." Sanji nói một cách xã giao. "Thực ra, tớ không nghĩ đó là cách cuộc đời hoạt động."
"Pfft, đó chỉ là vì hệ tư tưởng của lũ dòng dõi hoàng gia mấy người kỳ lạ thôi." Zoro nói một cách bác bỏ. Giơ bàn tay đang nắm lấy nhau như mọi khi của cả hai, cậu lắc tay Sanji một cách khiển trách. "Cậu sẽ thấy tớ đúng. Cậu chờ xem."
"Chúng ta sẽ ra khỏi đây." Zoro nói, để tay họ rơi trở lại mặt đất, nhưng không để rời những ngón tay ra. "Sau đó, tớ sẽ trở thành kiếm sĩ vĩ đại nhất, cậu sẽ là bất cứ thứ gì cậu muốn, và lão cha ngu ngốc của cậu sẽ trở thành tên thất bại nhất mà mọi người từng biết về lão."
Có rất nhiều điều cần làm rõ trong số những tuyên bố đó, nhưng Sanji không cảm thấy muốn nói về Judge. Do đó, cậu đảo mắt và chọn tập trung vào một chi tiết khác. "Bỏ mấy chuyện khác qua một bên. Làm sao cậu có thể trở thành kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới nếu cậu thậm chí còn không có kiếm, đồ ngốc?"
Cậu có thể cảm thấy Zoro nổi da gà khi lực siết tay của cậu ta dao động. "Tớ cũng có một thanh kiếm." Cậu bé kia khăng khăng. "Nó tên là Wado, và lũ lính gác ngu ngốc đó đã lấy nó khi chúng bắt được tớ. Tớ thấy họ đặt nó trong một căn phòng trên lầu cùng với tất cả đồ đạc của những đứa trẻ khác trước khi nhốt bọn tớ lại."
"Ồ." Sanji nói. "Chà, dù thế nó vẫn ở trên đó, còn chúng ta đang ở dưới đây. Không giống như việc đó giúp gì nhiều trong những trường hợp này."
"'Cũng chẳng ích lợi gì cho cậu luôn." Zoro chế giễu bằng giọng the thé của Sanji. "Tại sao cậu luôn luôn phải nói chuyện kiểu cách như vậy?"
"Không có gì 'kiểu cách' trong những gì tớ vừa nói cả." Sanji lắp bắp. "Và không có gì lạ trong cách tớ nói chuyện hết. Chỉ là tớ được giáo dục tốt hơn cậu, cậu biết mà."
"Tuyệt, tuyệt." Zoro càu nhàu, vẫn thờ ơ với quá khứ của Sanji như cái đêm mà vị hoàng tử thất sủng đã nói với cậu bằng giọng thì thào khi cả hai đều không thể ngủ được. Zoro gần như vô cùng tức giận về cách đối xử mà Sanji phải chịu dưới bàn tay của cha và anh chị em mình, nhưng mặt khác lại không quan tâm đến mối liên hệ của cậu với Vinsmokes.
Trên thực tế, điều đó không hoàn toàn đúng. Cậu ta đã vui lên rõ rệt khi biết rằng Sanji có một số phép thuật, cho rằng đây có thể là cách để họ đạt được tự do.
Cũng vì lẽ đó, Sanji cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết khi phải thừa nhận mình đã thất bại nhiều như thế nào. Cậu ấy đã lặng lẽ giải thích rằng mình chưa bao giờ có thể sử dụng phép thuật với bất kỳ loại sức mạnh nào, chỉ sở hữu tài năng trồng cây và thỉnh thoảng tạo ra những ngọn lửa nhỏ, đó là lý do tại sao Judge cuối cùng đã chán nản và nhốt cậu lại.
Tuy nhiên, trước sự sửng sốt tột độ của Sanji, Zoro đã không bận tâm đến lời thú nhận đó. Cậu ta hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng Sanji thừa nhận mình chẳng có ích lợi gì, và chỉ đơn giản tuyên bố rằng họ phải nghĩ ra một kế hoạch trốn thoát khác.
Gần như có thể cảm nhận được con đường mà suy nghĩ của Sanji đang đi, Zoro siết chặt tay cậu để an ủi. Đó là một cách hiệu quả để giúp cậu thoát khỏi trạng thái sững sờ, và Sanji siết tay đáp lại để thể hiện sự cảm kích của mình.
"Dù sao thì." Zoro nói sau đó. "Đó là lý do tại sao tớ không thể chết ở đây. Tớ phải có được Wado và quay lại thực hiện ước mơ của mình. Còn cậu thì sao?"
"Còn tớ thì sao?" Sanji hỏi vặn lại khi bị ném cho một câu hỏi.
Cậu thực tế có thể cảm thấy Zoro đang đảo mắt. "Đừng ngu ngốc thế chứ, đồ ngốc. Không phải có điều gì đó cậu luôn mơ ước được làm sao?"
"Ý cậu là ngoài việc sống lặng lẽ mà không có cha và các anh hành hạ?" Sanji khô khan hỏi. "Ý tớ là, có thể chứ? Tớ luôn muốn trở thành một đầu bếp."
"Đầu bếp." Zoro thẳng thừng nói. "...được thôi."
"Sao?" Sanji hỏi, cảm thấy bị xúc phạm. "Tớ thích nấu ăn. Không, kệ mẹ nó." Cậu đính chính, sau khi đã học được một số từ vựng sặc sỡ hơn của Zoro trong quá trình họ làm quen. "Tớ yêu nó. Và tớ cũng không nửa vời với nó! Tớ đã từng lẻn vào nhà bếp của lâu đài để làm đồ ăn cho mẹ, và bà ấy luôn khen ngon."
Cậu sững người, thực sự ngạc nhiên về việc mình có thể dễ dàng nhắc đến mẹ như thế nào, và Zoro hẳn cũng cảm nhận được điều đó vì cậu ta đã vuốt ve mu bàn tay Sanji một cách an ủi.
"Tớ cá là có." Cậu nhẹ nhàng nói. "Mẹ cậu sẽ không nói dối đâu."
"Mẹ tớ lúc nào cũng nói dối." Sanji nói cộc lốc. "Bà ấy lúc nào cũng nói dối với tớ rằng bà ấy đã cảm thấy tốt hơn và chắc chắn sẽ hồi phục sớm. Bà ấy nói dối để bảo vệ tớ, nên cũng sẽ nói dối về đồ ăn."
"Không." Zoro phản đối. "Nói dối về thức ăn sẽ không giúp gì. Tớ cá là tất cả đều rất ngon, Đầu Bếp ạ, và nó sẽ y như vậy khi cậu nấu cho tớ."
"Cậu đang nói gì vậy?" Sanji càu nhàu, lần đầu tiên tự hỏi điều gì đang diễn ra trong đầu cậu trai kia.
"Tớ đang nói về thời điểm chúng ta ra khỏi đây." Zoro trả lời. "Rõ ràng là chúng ta sẽ phải gắn bó với nhau, và cậu sẽ phải làm gì đó để kiếm tiền. Vì vậy, cậu sẽ lo chuyện ăn uống, còn tớ sẽ đập bất cứ ai có ý kiếm chuyện với chúng ta. Nghe hay chứ?"
"Zoro..." Sanji giật mình, chán ghét khi thấy cậu bạn kia khiến bản thân cậu trở thành kẻ thực dụng trong số hai người họ, và gần đây cậu ngày càng làm điều đó nhiều hơn. Mỗi khi một phòng giam khác bị trống, cậu ta sẽ ngày càng nhấn mạnh rằng họ sẽ trốn thoát. "Cậu biết đó không phải là-"
"Tớ đã nói..." Zoro nói, cao giọng để cắt lời Sanji. "Nghe hay chứ?"
"Thôi được." Sanji bực bội, hôm nay không đủ sức để tranh luận với cậu ta. "Tớ đoán đó là một sự đánh đổi công bằng."
"Tất nhiên rồi." Zoro nói, rồi chìm vào im lặng.
*****
Đó là giữa ban ngày khi những người bảo vệ đến.
Họ vẫn ở cùng một vị trí như mọi khi, nắm tay có thể chặt hơn bình thường một chút vì họ biết rằng cuộc chia ly sẽ đến bất cứ lúc nào. Đứa trẻ mồ côi thứ hai cuối cùng đã được kéo ra khỏi phòng giam hơn một tuần trước, đồng nghĩa với việc đứa trẻ tiếp theo sẽ là Zoro.
Nếu đến cuối cùng người ta nên bắt đầu cảm thấy sợ hãi, thì Zoro lại không thể hiện điều đó. Cậu ta nói chuyện với Sanji như bình thường, phỏng đoán về những gì cả hai sẽ làm nếu được tự do, và mạnh dạng đấu khẩu với cậu nếu phản hồi của Sanji không vừa ý mình.
Gần đây nhất là ý kiến về cách cậu ta tưởng tượng Sanji sẽ trông như thế nào khi họ cuối cùng cũng nhìn thấy nhau. Vả lại đến hôm nay, tất cả những gì họ nhìn thấy là bàn tay của nhau, nhưng Zoro lại khăng khăng rằng Sanji phải trông thật lố bịch, cho dù Sanji có mô tả bằng lời bao nhiêu lần đi chăng nữa.
"Làm ơn đi." Sanji khịt mũi, tạm thời chịu đủ những lời lăng mạ rồi. "Tớ cá là nếu một trong số chúng ta trông có vẻ ngu ngốc, thì chính là cậu đó, đồ đểu. Nó sẽ phù hợp với cái đầu to và rỗng tuếch của cậu."
"Cậu đang giỡn hả?" Zoro chế giễu đáp lại. "Tớ rất ngầu đấy, cậu sẽ không biết điều gì sẽ thu hút cậu đâu. Cậu thậm chí sẽ không thể nhìn thẳng vào tớ."
"Ừ, bởi vì cậu xấu xí như thế nào chứ gì." Sanji vặn lại. "Tớ có thể sẽ bị mù nếu cố nhìn vào mắt cậu. Giống như nhìn thẳng vào mặt trời."
"Mắt tớ không phải là mặt trời." Zoro trả lời. "Chúng là đôi mắt xám bình thường. Hoàn toàn bình thường."
Sanji chớp mắt, giật mình khi nhận ra rằng đó là chi tiết vật chất đầu tiên mà Zoro từng kể cho cậu, và ngay lúc đó cậu nghe thấy tiếng cửa phía trên mở ra. Biết rõ rằng vẫn chưa đến giờ ăn, cậu há hốc mồm kinh hãi vì điều đó có nghĩa là gì.
Như mọi khi, Zoro bình tĩnh hơn nhiều về toàn bộ sự việc. Cậu lợi dụng sự suy đoán nhất thời của Sanji để rút tay ra, rồi đứng dậy khi lính canh bắt đầu đi xuống cầu thang.
"Zoro, không-" Sanji khịt mũi, nhưng cậu bé kia đã ngăn cậu lại.
"Im lặng đi, đầu bếp." Zoro nói, giọng cậu trầm xuống để lính canh không nghe lỏm được. "Đây là một phần của kế hoạch, nhớ không?"
"Không có kế hoạch nào hết!" Sanji rít lại. Cậu vòng tay quanh song sắt phòng giam, hết sức ước ao rằng chiếc mũ sắt ngu ngốc đừng ngăn cậu thò đầu ra ngoài. "Chỉ là cậu đang phát điên thôi!"
"Tớ đã nói là im lặng đi." Zoro lặp lại. "Đừng đặt sự chú ý của chúng vào cậu."
"Đừng bảo tớ phải làm gì." Sanji bắt đầu nói, nhưng sau đó lính canh đi đến chân cầu thang và cậu dừng nói với một tiếng thút thít tuyệt vọng.
Có nhiều lính gác hơn bình thường. Hơn rất nhiều. Mỗi lần áp giải một đứa trẻ ra ngoài, chỉ có hai người đàn ông được cử đi giải quyết công việc. Tuy nhiên, hôm nay, có ít nhất nửa tá. Sanji có thể biết được qua tiếng bước chân, ngay cả khi cậu không thể nhìn thấy tất cả từ góc độ này.
"Chà chà, chúng ta có gì ở đây?" Một giọng nói kéo dài, và Sanji không thể chắc chắn, nhưng cậu nghĩ đó là một trong những tên lính canh mà Zoro đã gây ra rất nhiều rắc rối khi mới đến vài tháng trước. "Xem xem cuối cùng đã đến lượt ai đi yết kiến Đức vua này."
"Ờ phải rồiii, không thấy vui vẻ gì đâu." Zoro nói, ngữ điệu xấc xược nhất có thể. "Mấy người có thể nói với lão là tôi không quan tâm, và có thể thử lại sau."
"Heh, mày vui tính đấy, thằng nhãi." Tên lính gác đáp. "Chết tiệt, tao gần như ngưỡng mộ sự gan lì của mày. Tuy nhiên, tao nghĩ tao sẽ thích xem mày mất đi sự dũng cảm đó nhiều hơn nữa. Mày biết tụi tao sẽ đưa mày đến chỗ chết, phải không?"
Sanji thở hắt, tay nắm chặt thanh sắt hơn vì cậu không thể nắm chặt vào tóc như đã từng làm khi đau khổ.
"Không." Cậu nghẹn ngào, từ duy nhất bị lạc mất trong tràng cười ồ ồ của những lính canh còn lại.
Zoro khịt mũi. "Tôi sẽ không chết đâu." Cậu ta nói chắc nịch, giậm một chân trần xuống sàn phòng giam. "Không phải ở đây, dù sao đi nữa. Tôi còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm."
"Chắc chắn rồi, nhãi ranh." Tên lính canh chế nhạo. "Bây giờ, tại sao mày không ra đi lặng lẽ, và ít nhất theo cách này, cái chết của mày sẽ có ý nghĩa gì đó. Nó sẽ hướng tới việc giúp Đức Vua nâng cao vinh quang của Germa."
"Germa đần." Zoro thẳng thừng nói. "Và Judge cũng đần y như thế."
Nhiều tiếng cười hơn. "Nhóc con, đời tao sẽ vui hơn nếu mày nói điều đó trước mặt Đức Vua. Ngài ấy có thể đứng dậy và giết mày trước khi mày đến được phòng thí nghiệm đó."
"Cứ để lão thử." Zoro gầm gừ, và Sanji nhắm mắt lại khi nghe thấy tiếng mở cửa phòng giam.
Một cuộc ẩu đả xảy ra sau đó dẫn đến ít tiếng cười hơn từ các lính canh. Sanji vẫn không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu nghe thấy nhiều tiếng kêu đau đớn, và nhiều lời nguyền rủa khi ai đó yêu cầu họ 'kiểm soát thằng khốn đó'.
Một số kẻ bị nghẹn, và số khác thốt lên một tiếng kinh ngạc khi một cơ thể rơi xuống đất, nhưng cuối cùng vẫn chưa đủ. Nhiều lính canh phát ra những tiếng ồn ào đắc thắng, và một người mà Sanji cho là chỉ huy bắt đầu sủa những mệnh lệnh mới.
"Mày và mày! Đưa nó đến phòng thí nghiệm trước khi nó thoát ra một lần nữa. Đừng đánh chết nó, nếu không rất có thể Đứa Vua sẽ buộc mày vào bàn mổ cho giai đoạn tiếp theo. Lũ còn lại, dọn dẹp mớ hỗn độn này. Tất cả tụi mày nên thấy xấu hổ vì để một con chuột đường phố vô giá trị gây ra nhiều thiệt hại như thế!"
Gã chỉ huy dừng lại sau đó, và thực hiện vài bước cần thiết để vào tầm nhìn của Sanji. "Tôi gần như quên mất ngài vẫn còn ở đây." người đàn ông cười khẩy, nhìn chằm chằm vào cậu. "Xin lỗi, hoàng tử thất bại, nhưng tôi e rằng chúng tôi được lệnh lấy đi người bạn cuối cùng của ngài. Tôi hy vọng ngài sẽ không nhớ nó quá nhiều."
Nói xong phần mình, người đàn ông quay gót và hành quân theo phần còn lại của đội. Tiếng bước chân của gã vang vọng khắp phòng khi gã đến cầu thang, rồi cánh cửa đóng sầm lại, để lại Sanji một mình lần đầu tiên sau nhiều tháng.
Không biết phải làm gì khác, Sanji gục xuống sàn và rên rỉ.
*****
Sanji khóc nhiều đến nỗi nước mắt trào ra từ bên trong chiếc mũ sắt, khiến khuôn mặt cậu ẩm ướt và nhớp nhúa khi chúng không còn nơi nào khác để chảy. Cậu đập tay vào nắp mũ, thanh chắn, sàn nhà - hét lên sự thất vọng và căm ghét hơn bao giờ hết sự yếu đuối của chính mình.
Cậu luôn biết mình là kẻ vô dụng - Judge và những người anh em của cậu đã thấy điều đó - nhưng chưa bao giờ lại rõ ràng và trần trụi như vậy khi cậu thậm chí không thể nhấc nổi một ngón tay để giúp đỡ bạn mình.
"Tớ xin lỗi." Cậu nói với không khí trống rỗng. "Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi. Tớ rất xin lỗi."
Không ai trả lời cậu. Nó chính xác như mọi thứ trước đây, trước khi Zoro và những đứa trẻ khác bị nhốt ở đây với cậu. Sanji vẫn luôn cô đơn như mọi khi, chỉ là bây giờ cậu đã nếm trải cảm giác có sự đồng hành thật sự khiến việc thiếu vắng nó càng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Ngu dốt. Vô ích. Thất bại." Cậu đọc đi đọc lại những từ này và hàng chục từ khác có tính chất tương tự, đầy sự ghê tởm bản thân đến mức một nửa trong cậu mong nó sẽ trào ra và bóp nghẹt mình.
Nếu cậu mạnh mẽ hơn, tốt hơn, hay bất cứ điều gì có thể loại bỏ sự yếu đuối của cậu, cậu có thể đã tìm ra cách để giúp đỡ. Cậu nghĩ về tất cả những kỹ năng mà Judge đã cố nhồi vào cậu - những kỹ thuật chiến đấu học được trong sân tập và những câu thần chú được dạy từ sâu bên trong của lâu đài - bất kỳ thứ gì trong số đó có thể giúp ích cho cậu ở đây, và tất cả những thứ đó đều nằm ngoài khả năng của cậu.
Sanji đã nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể cảm thấy tồi tệ hơn ngày mẹ cậu qua đời, nhưng cậu đã sai, quá sai. Chí ít cái chết của bà là không ai có khả năng ngăn cản. Tuy nhiên, nếu cậu mạnh hơn, có lẽ cậu đã có thể cứu được Zoro.
"Tớ xin lỗi." Cậu lặp lại, một câu thần chú mà cậu đã tiếp thu ngày qua ngày. Sanji thấy mình lặp đi lặp lại nó bất cứ khi nào cậu nghĩ về Zoro, một điều thường xuyên xảy ra vì cậu bé kia là ngọn hải đăng duy nhất trong bóng tối đáng thương của cậu, đó là sự tồn tại của cậu ta đối với cậu.
Các lính canh nhận thấy sự thay đổi trong hành vi của Sanji ngay lập tức. Một số người trong số họ nói về cách cậu chọn thức ăn của mình, cho rằng liệu cậu có bỏ cuộc hay không, và cuối cùng sẽ là sự lãng phí như Đức vua đang từng khẳng định.
Suy nghĩ của họ chắc hẳn lan ra bên ngoài các hốc của căn hầm bởi vì vào ngày thứ tư sau khi Zoro bị bắt, cậu đã có một vị khách không mời.
"Mọi người nghĩ rằng em đang chết dần chết mòn." Reiju nói từ nơi cô bé đang đứng cách cửa phòng giam vài inch. "Chị nghe các lính canh nói em thậm chí còn xuống tinh thần hơn bình thường và họ nói thêm rằng em không còn thiết ăn nữa."
"Vậy..." Cô bé nói thêm khi Sanji không trả lời. "Có đúng vậy không?"
"Em vẫn đang ăn." Cậu bơ phờ đáp. "Em mới ăn sáng nay."
Sanji đang ngồi trên giường quay lưng lại với cô, đã từ chối quay lại bất chấp yêu cầu của cô, và cậu không cần nhìn cô cũng có thể hình dung ra cái cau mày kín đáo đó. Hầu hết mọi người từ lâu đã coi Reiju là người vô cảm, nhưng cậu luôn có thể đọc được chị mình.
"Bây giờ là ban đêm." Cô nói khi cậu không nói thêm bất cứ điều gì khác. "Nếu lần cuối em ăn là vào sáng nay, điều đó có nghĩa là em đã không ăn bữa trưa hoặc bữa tối."
"Em đoán vậy." Cậu trả lời, nhún vai. "Em không nhớ."
Sanji nghe thấy tiếng bước chân của cô đến gần hơn, và có thể nhận ra khoảnh khắc cô vòng tay quanh song sắt phòng giam.
"Có chuyện gì với em vậy?" Reiju gặn hỏi, và giọng nói của cô nghe có vẻ không ổn định đối với bất kỳ ai khác, nhưng cậu lại nghe thấy âm thanh hoảng loạn một cách to và rõ ràng. "Em có bị bệnh không? Có cần bác sĩ không?"
Bên dưới chiếc mũ, Sanji cảm thấy miệng mình nhếch lên một nụ cười. "Judge không cho bác sĩ khám cho em. Ông ấy muốn em chết."
"Chà, còn chị thì không." Chị cậu phun ra. "Nếu em không cần bác sĩ thì em nên thoát khỏi bất cứ thứ gì đang diễn ra ngay bây giờ. Chị không thích việc này."
"Em không quan tâm." Sanji trả lời thẳng thừng. "Em không thích ở đây, chị không giúp em gì hết, vậy sao em còn phải giúp chị việc gì nữa?"
"Đi đi, Reiju." Cậu nói thêm, đột nhiên cảm thấy kiệt sức. "Em không có bất cứ điều gì cho chị muốn nghe hết."
" ... tốt thôi." Cô nói, sự thất vọng trong giọng nói của cô là điều rõ ràng nhất mà cậu từng nghe. "Đằng nào thì chị cũng phải ở trên boong rồi. Chúng ta chuẩn bị dong buồm đến một quốc gia xa hơn về phía nam mà chúng ta thường đến. Ai đó đã yêu cầu sự hỗ trợ của Cha để được giúp đỡ trong một cuộc nội chiến, và họ sẵn sàng trả hậu hĩnh để có được điều đó."
Sanji không nói với cô rằng mình có thể cảm nhận được hướng đi đã bị thay đổi. Cậu chỉ nhún vai một lần nữa và kiên quyết nhìn về phía trước.
"Ugh, em đúng là không tưởng mà." Cô gầm gừ. "Chị đi đây, nhưng chị sẽ quay lại khi có thể. Tốt hơn là em vẫn còn sống khi điều đó xảy ra."
Sanji tiếp tục không nói gì khi cô rời đi, nhưng cậu thở ra một hơi nặng nề và chuyển sang tư thế thoải mái hơn khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng cô. Cậu lại ở một mình với những suy nghĩ của mình, nhưng điều đó thực sự tốt hơn so với việc Reiju cố gắng thuyết phục cậu nói về những cảm xúc đang bị kìm hãm trong cậu.
Vòng tay quanh chân, cậu đặt cằm lên đầu gối, tư thế mà cậu có thể giữ được rất lâu trước khi trọng lượng của chiếc mũ sắt trở thành vấn đề. Cậu tự hỏi, gần như vu vơ, điều gì sẽ xảy ra trong những ngày tới, và có lẽ sẽ ít lo lắng hơn nhiều so với khi cậu thấy mình không quan tâm.
*****
Tiếng mở cửa phía trên và tiếng chửi rủa của những người đàn ông giật Sanji ra khỏi giấc ngủ vốn đã tồi tệ. Giật mình, cậu ngồi dậy trên giường, rồi trèo ra khỏi giường khi tiếng ồn không dừng lại mà dường như đang tiến lại gần hơn.
"Nhìn đi – nhìn đi!" Ai đó hét lên. "Tất cả chúng ta đều đã tận mắt chứng kiến mức độ sát thương mà nó có thể gây ra với những móng vuốt đó. Đừng để nó chạm vào tụi mày!"
"Chuyện này đau đầu hơn rồi!" Ai đó khác rống lên. "Cái thứ khốn kiếp này đã hạ gục tao hai lần, và nó không chỉ biết tung những cú đấm đâu."
"Tại sao chúng ta thậm chí còn làm điều này?" Một giọng nói khác yêu cầu. "Tao nghĩ thí nghiệm mới nhất không thành công, vậy sao chúng ta không giải quyết nó như những dự án khác?"
"Chúng ta không giải quyết bất kỳ thí nghiệm nào khác, đồ ngốc. Chúng nó tự chết, đó là lý do tại sao thứ này được giữ sống cho đến bây giờ. Đức Vua nói việc nó sống sót qua lần thay đổi đầu tiên có nghĩa là đáng để giữ lại để xem liệu thử nghiệm lần hai có thể được thực hiện hay không."
"Nhưng đã nhiều tuần rồi." Giọng nói cuối cùng phàn nàn. "Mày nghĩ nếu nó hoạt động thì bây giờ nên là lúc rồi chứ."
"Ừ thì, nếu không có gì khác, có lẽ chúng ta có thể sử dụng nó như một loại động vật tấn công nào đó khi nó trưởng thành hoàn toàn. Nó chắc chắn đủ hung ác để làm việc đó."
"Này." Một giọng nói hoàn toàn mới cất lên. "Ờm, không ý gì đâu, nhưng tại sao chúng ta lại kéo nó đến tận buồng giam cuối cùng khi tất cả những buồng khác vẫn còn trống?"
Sự im lặng bao trùm giữa những tên lính, nhưng tất cả những điều này chỉ nhằm làm rõ thêm âm thanh gầm gừ bực bội mà giờ đây dễ nhận thấy hơn khi không có bất kỳ tiếng ồn nào khác. Nó làm cho tóc gáy của Sanji dựng đứng, và cậu thận trọng lùi ra xa phía trước buồng giam của mình.
"Chỉ cần đưa nó vào đó." Ai đó cuối cùng gầm gừ trong thất vọng. "Chúng ta có thể giữ hai thất bại cạnh nhau. Nó sẽ nên thơ hay gì đó vớ vẩn kiểu thế."
"Nếu mày nói vậy." Một giọng nói càu nhàu, chỉ để nhỏ dần trong một tiếng hét chói tai, kết hợp với âm thanh xé thịt không thể nhầm lẫn.
"Ôi chết tiệt, không phải lần nữa chứ! Đưa nó vào trong!"
Sanji nghe thấy tiếng cánh cửa phòng giam cũ của Zoro bị giật tung, và sau đó là một loạt tiếng ồn ào khi bất cứ con vật nào mà các lính canh đang đối phó vật lộn bên trong. Cánh cửa sau đó đóng sầm lại thậm chí còn nhanh hơn cả khi nó mở ra, chỉ một lúc trước khi song sắt kêu lạch cạch vì một cơ thể đâm sầm vào chúng.
Một tiếng tru đinh tai nhức óc vang vọng khắp hành lang, và Sanji ước gì mình có thể lấy tay che đầu để ngăn tiếng ồn lại. Một số lính canh hét lên những câu thô lỗ, và ít nhất một tên đang đá vào cửa vì được dặn phải nhanh chóng hoàn thành công việc trước khi tự biến mình thành đồ ngốc.
"Cứ ra khỏi đây đi." Một tên lính thở dốc nói. "Tất cả những gì chúng ta được yêu cầu là nhốt nó ở đây, chúng ta đã thành công. Bất cứ điều gì khác có thể đợi cho đến khi Đức vua quyết định các bước tiếp theo."
"Ừ, nhưng hy vọng những bước đó sẽ giúp chúng ta tránh xa thứ đó càng xa càng tốt." Ai đó khác lẩm bẩm. "Tao sẽ không đến gần nó trừ khi tao buộc phải làm thế."
Một số người đàn ông khác cũng đưa ra những tuyên bố tương tự, và Sanji đứng yên tại chỗ khi nghe thấy giọng nói của họ xa dần. Rồi cánh cửa phía trên đóng lại, và âm thanh duy nhất là tiếng thở gấp gáp của chính cậu và tiếng gầm gừ liên tục phát ra từ buồng bên cạnh.
"Xin chào?" Sanji nghe thấy tiếng mình gọi, tự hỏi liệu mình có nên cố giao tiếp không. "Ừm, cậu có sao không?"
Tiếng gầm gừ chấm dứt ngay lập tức. Sau đó, nó nhanh chóng được thay thế bằng một tiếng thì thầm tò mò hơn nhiều, một âm thanh nghe có vẻ hết sức phấn khích so với mức độ tức giận của sinh vật chỉ trong giây lát trước đó.
Được khuyến khích bởi điều này, Sanji tiến lại gần bức tường ngăn cách hai buồng giam, chỉ dừng lại khi cậu áp sát vào nó. "Cậu có thể nói chuyện không?" Cậu tò mò hỏi.
Bất kể nó là gì giống như tiếng khịt mũi phát ra từ buồng bên cạnh. Nghe có vẻ hết sức ghê tởm, nhưng liệu đây có phải là giả định rằng nó có thể nói chuyện hay không, Sanji không biết. Tất cả những gì cậu biết là con vật rõ ràng rất tức giận khi bị nhốt vào lồng.
"Tên tôi là Sanji." Cậu cố gắng tiếp chuyện. "Tôi sẽ không làm cậu đau, nếu đó là điều cậu đang lo lắng."
Thứ đó yên lặng một lúc, cho đến khi nó phát ra một tiếng rít nhỏ mà Sanji dịch ra là tiếng cười không lâu sau đó. Hơi khó chịu, nhưng cố không để lộ ra ngoài, cậu cau mày nhìn bức tường ngăn cách giữa họ.
"Cậu không cần phải thô lỗ thế chứ." Cậu mắng. "Tôi đã cố tỏ ra tử tế đấy."
Bây giờ thứ đó phát ra tiếng động hơi giống với tiếng ăn năn. Nó cũng gần hơn một cách đáng chú ý, giống như nó cũng được áp sát vào bức tường ngăn giống như Sanji vậy. Hành động đó khiến một thứ gì đó giống như hy vọng bắt đầu hình thành trong dạ dày của Sanji, nhưng cậu cố hết sức để đè bẹp nó xuống kẻo hy vọng đã nói sẽ tiêu tan nếu cậu hiểu sai.
"Được rồi." Cậu nói to. "Tôi nghĩ cậu có thể hiểu tôi, vậy có lẽ cũng nên có cách để tôi hiểu cậu. Sao chúng ta không để cậu gõ một lần là 'có' và hai lần là 'không'. Nghe hay chứ?"
Một cú va chạm duy nhất dội vào tường, và Sanji không thể không cười toe toét với chính mình.
"Tuyệt vời." Cậu nói, chỉ dừng lại khi nhận ra mình không biết phải hỏi gì tiếp theo. "Ừm, cậu có bị thương không?"
Lần này là hai cú gõ, và Sanji thở phào nhẹ nhõm. "Tốt rồi." Cậu nói. "Bởi vì tôi không nghĩ tôi sẽ giúp được gì nhiều cho cậu nếu cậu bị thương."
Hai tiếng gõ nữa lại vang lên, sắc bén hơn trước rất nhiều.
"Ừm?" Sanji nói. "Xin lỗi, tôi không biết ý của cậu là gì khi nói điều đó."
Hàng xóm của cậu càu nhàu, và Sanji nghe thấy người bên kia tiến về phía trước phòng giam. Sau đó, cậu cảm thấy miệng mình há hốc ra khi một bàn chân sọc lớn thò ra từ giữa các thanh chắn, chính xác theo cách mà một bàn tay nhỏ hơn nhiều đã từng làm trước đây.
"Không thể nào." Cậu thở ra, nhìn chằm chằm vào nó. "Zoro, là cậu sao?"
Bàn chân đập mạnh xuống đất, chỉ một lần. Sau đó, ngửa ra để các miếng đệm hướng lên trên thể hiện một yêu cầu đơn giản.
Cảm thấy đầu gối hơi yếu đi, Sanji cúi xuống giữ lấy nó.
*****
Giao tiếp 'có hoặc không' của cả hai kết hợp với một trò chơi nhằm loại bỏ các yếu tố được Sanji nêu ra cho thấy Zoro đã bị biến thành một con hổ. Giọng nói bị hạn chế của cậu ta khiến cậu không thể giải thích chính xác tại sao điều này lại xảy ra, nhưng Sanji có thể phát hiện ra rằng đó là kết quả của các thí nghiệm đang diễn ra của Judge.
Theo như những gì cậu có thể hình dung, Judge hẳn đang sử dụng những thủ thuật để cố gắng biến đổi ma thuật thông qua khoa học. Rốt cuộc, đó là điều đã dẫn đến việc tạo ra những người anh em của Sanji, và Judge không phải là kiểu người bỏ cuộc khi lão đang là một kẻ cầm quyền. Lão đã có thể kết hợp khoa học và ma thuật trước đây, vậy tại sao không làm điều đó một lần nữa?
Ngoại trừ, nó rõ ràng đã không diễn ra theo cách lão muốn. Các lính canh không vô cớ coi Zoro là kẻ thất bại, và dựa trên những gì Sanji có thể thu thập được, có vẻ như sự biến đổi này không mang hàm ý vĩnh viễn. Việc Zoro hiện đang bị mắc kẹt trong hình dạng này không phải là kết quả mong muốn.
"Xin lỗi." Sanji lầm bầm khi cậu đã chắc chắn điều này. Cậu vuốt ve bàn chân trước bên phải của Zoro, ngạc nhiên trước bộ lông mềm mại của cậu bạn. "Điều này không bao giờ nên xảy ra với cậu."
Zoro tạo ra một âm thanh khuyên nhủ mà Sanji nghi ngờ là để bảo cậu chấn chỉnh bản thân. Cậu ta đặc biệt không quan tâm đến hoàn cảnh bị biến thành một con mèo lớn, và gần như lại có vẻ hài lòng khi được trở lại buồng giam của mình.
"Cậu thật kỳ lạ." Sanji nói sau khi Zoro ra hiệu đồng ý với một tiếng gõ khi cậu nói to suy nghĩ này. "Nhưng tớ thực sự mừng là cậu chưa chết. Cậu đã đi lâu đến mức tớ chắc chắn rằng cậu đã..."
Lần này Zoro phát ra một âm thanh bất mãn, như thể cậu đang bực Sanji vì đã không đủ tin tưởng vào mình. Đến lượt Sanji cười nhạo cậu ta, dẫn đến một loạt tiếng càu nhàu từ 'cậu bé' kia.
"Ước gì tớ biết họ đang mưu tính điều gì." Sanji nói khi tiếng cười của cậu đã tắt. "Ý tớ là, tớ đoán dù sao thì chúng ta cũng không thể làm được gì nhiều ở đây, nhưng thật tuyệt nếu được biết về nó."
"Có lẽ em nên dành ít thời gian hơn để lo lắng về những điều chưa biết và tập trung vào hiện tại thì hơn." Giọng nói của Reiju sắc bén hơn bình thường, xuyên qua hành lang như một con dao, và điều tiếp theo Sanji biết là cô ấy đang đứng trước mặt cậu.
Sanji lồm cồm đứng dậy, và ở buồng bên cạnh, cậu nghe thấy Zoro cũng làm điều tương tự. "Chị quay lại đây làm gì?" Sanji hỏi, há hốc mồm nhìn chị gái mình. Chị ta chưa bao giờ thực hiện hai chuyến đi gần nhau như vậy trước đây. Cậu thấy may mắn nếu cứ vài tháng lại gặp cô ấy một lần.
Reiju mím môi. "Chị..." Cô ấy nói một cách cứng nhắc, "Đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng ta. Em đã đúng khi nói chị đã không cố gắng giúp kể từ khi em xuống đây, vì vậy chị sẽ thay đổi điều đó."
"Chị sao?" Sanji nói, miệng cậu há hốc khi cô giơ chùm chìa khóa lên. "Chị lấy chúng ở đâu vậy?"
"Điều đó không quan trọng." Cô trả lời. "Quan trọng là thứ này đã biến mất, vì vậy chúng ta cần phải nhanh chân lên thôi."
Không nói nên lời, Sanji gật đầu. Các cánh cửa được niệm chú sao cho ma thuật và sức mạnh thể chất không thể phá hủy mà chỉ có thể sử dụng chìa khóa. Cậu không biết làm thế nào Reiju có thể lấy được thứ như vậy, nhưng cô ấy đã đúng khi nói rằng sự vắng mặt của chùm chìa khóa này chắc chắn sẽ được chú ý.
Có hàng chục chiếc chìa khóa trên chiếc chùm mà Reiju đang cầm, và theo cậu đếm được, chị ta đã xem qua bảy chiếc trước khi tìm được chiếc phù hợp. Sau đó, cô kéo cửa, tay ra hiệu cho cậu bước ra.
Cậu do dự trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đột ngột sợ hãi trước rủi ro sẽ gặp phải. Nhưng sau đó, cậu nghĩ về cuộc sống của mình sẽ tiếp tục như thế nào nếu cậu không chấp nhận cơ hội này, và kiên quyết bước về phía trước.
Reiju nhìn chằm chằm vào Sanji trong một giây, trước khi giơ một chiếc chìa khóa hoàn toàn khác. "Đối với chiếc mũ." Cô ấy nói đơn giản. "Nó vẫn ở vị trí quen thuộc của nó."
Thở ra một hơi run run, Sanji quay lại để cô mở khóa thứ khủng khiếp đó. Cậu thở hắt khi nó bị kéo ra, một tay Reiju đưa lên vuốt tóc cậu mà không được cậu cho phép khi chị cẩn thận đặt nó xuống đất.
"Em cần phải đi, ngay bây giờ."Cô ấy nói. "Chúng ta vừa cập cảng Cozia, đất nước mà chị đã đề cập, là nơi Cha đã làm việc. Ông ấy sẽ bị cuốn vào việc đó trong một thời gian và không nên nhận ra rằng em đã mất tích sớm nhất là cho đến sáng. Xuống tàu và chạy càng xa càng tốt."
"Ông ấy sẽ đuổi theo em." Sanji nói. "Chị biết ông ấy ghét thua cuộc đến mức nào mà. Ông ấy sẽ cho người theo dõi em bằng phép thuật, và sau đó sẽ thực sự, thực sự nổi điên lên khi bắt được em."
"Cha không quan tâm đến em đủ nhiều để đuổi theo em lâu đâu." Cô ấy đáp, không có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy hiểu những lời nói của mình tàn nhẫn như thế nào. "Nếu ông ấy không tìm thấy em khi xong việc ở Cozia, ông ấy sẽ rời đi."
"Đó là cách mọi chuyện sẽ diễn ra." Reiju nói, giơ tay lên. Nằm giữa lòng bàn tay cô là một chuỗi hạt thủy tinh khiêm tốn, Sanji vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh đang rỉ ra từ đó. "Chị đã luyện tập các câu thần chú bảo vệ giỏi hơn bọn con trai. Nó sẽ che giấu sự hiện diện của em khỏi họ cho đến khi hết năng lượng, sẽ mất ít nhất một tuần. Có muốn phản đối gì không?"
Cắn môi, Sanji lắc đầu và nhận lấy chuỗi hạt khi cô đưa cho cậu. Nhanh chóng nhét nó vào túi quần, hy vọng rằng nó sẽ an toàn ở đó, cậu quay lại với chị mình.
"Cảm ơn chị." Cậu nói chắc nịch. "Nhưng em cần làm một chuyện nữa. Đưa em chìa khóa."
"Tại sao?" Trông có vẻ lo lắng, Reiju di chuyển để kéo chiếc móc chìa khóa ra xa tầm với với cậu em. "Em không cần nó nữa, và chị phải trả lại nơi nó thuộc về."
"Em cần phải thả Zoro ra." Cậu nói. "Và em sẽ hét to nhất có thể nếu chị không đưa cho em."
Reiju há hốc miệng, và Sanji tận dụng sự mất tập trung trong giây lát này để giật chùm chìa khóa khỏi tay cô. Sau đó bước sang buồng giam bên cạnh, dừng lại ngay trước ổ khóa.
"Chào cục lông." Cậu nói, chỉ mất một chút thời gian để liếc nhìn người đang ở trong buồng giam khi cậu bắt đầu tra chìa khóa vào ổ một cách điên cuồng. "Thật tốt khi cuối cùng cũng được gặp cậu trực tiếp."
Để trả lời, Zoro áp sát mình vào song sắt, hít thở vào cánh tay gần nhất của Sanji khi cậu đang mò mẫm tìm chìa khóa. Cậu ta thậm chí còn lớn hơn những gì mà âm thanh cậu tạo ra thể hiện khi đối diện với lũ lính canh, mặc dù chắc chắn cậu không to lớn như những con hổ trưởng thành.
"Sanji, em đang làm gì vậy?" Reiju rít lên. "Em đang lãng phí thời gian quý báu đó, tất cả cho một người mà em thậm chí không biết."
"Zoro và em đã biết nhau trong nhiều tháng." Sanji rít lại, trong khi Zoro gầm gừ về phía Reiju. "Cậu ấy rất tốt và là bạn của em, vì vậy nếu em đi thì cậu ấy cũng sẽ đi."
"Chuyện này thật vớ vẩn." Reiju nói, nhưng cô nhận ra lời đe dọa sẽ hét lên và vạch mặt cô của cậu là hợp lí vì cô ấy không có động thái gì thêm để buộc cậu bước ra khỏi cửa. Thay vào đó, Reiju ở yên tại chỗ, chờ đợi một cách thiếu kiên nhẫn khi cậu thử các chìa khác nhau.
Sanji gần như đến giới hạn trước khi tìm được chìa phù hợp, và đó là tất cả những gì cậu có thể làm để không reo lên đắc thắng khi ổ khóa kêu lách cách. Kéo mạnh cánh cửa ra, cậu lùi lại để Zoro có thể đi qua, ngạc nhiên khi con hổ lao thẳng vào cậu và vui vẻ khụt khịt vào mặt mình.
"Cậu đang làm gì vậy, đồ ngốc?" Sanji hỏi, cười phá lên khi đẩy cậu ta ra xa. "Tớ cũng rất vui được gặp cậu, nhưng chúng ta phải đi thôi."
"Ngay bây giờ." Reiju nhấn mạnh, đưa tay ra lấy chìa khóa. "Đưa nó cho chị và đi thôi."
Họ đi qua đầu cầu thang mà không gặp vấn đề gì, nhưng khi đến cửa Zoro đã đi sai hướng. Tuy nhiên, cậu ta không đi xa, và dừng lại trước một cánh cửa gỗ nặng nề mà cào một chân lên đó.
"Cậu đang làm gì vậy, cầu lông?" Sanji thắc mắc. "Với lại..." Cậu nói thêm, giờ đã nhận thấy một điều vốn đã luôn không rõ ràng trong ánh sáng yếu của các buồng giam. "Tại sao cậu lại có màu xanh lá?"
Zoro nhìn cậu như thể muốn nói "Thiệt hả?", và Sanji nổi giận với hàm ý đó.
"Hỏi đúng mà." Cậu nhấn mạnh. "Những con hổ được cho là có màu cam."
"Chúng ta có phải làm điều này bây giờ không?" Rõ ràng từ giọng điệu của Reiju cho thấy cô đang nhanh chóng mất kiên nhẫn, và cô ấy trừng mắt nhìn Zoro. "Chúng ta không có thời gian cho bất cứ điều gì cậu ta nghĩ mình đang làm. Hoặc là đi cùng chúng ta, hoặc là bị bỏ lại phía sau."
"Không!" Sanji thẳng thừng nói. "Cậu ấy sẽ không bị bỏ lại."
Sanji đã thấy được vấn đề của cậu bạn, cậu nắm lấy tay nắm cửa và vặn, không ngạc nhiên khi Zoro nhanh chóng bước vào bên trong. Nhìn lướt qua giữa một đống đồ đạc chất đống, tất cả đều phủ một lớp bụi mỏng, và Sanji chợt nhận ra thứ mà bạn mình hẳn đang lục lọi.
"Đó là tất cả những thứ mà lính canh đã lấy từ Zoro và những đứa trẻ khác." Sanji nói, nhìn thẳng vào chị gái mình. "Họ chỉ vứt vào đây như thể chẳng có gì giá trị."
"Bởi vì trong mắt họ là như vậy." Cô lạnh lùng trả lời. "Chị không tán thành những gì đang xảy ra, nhưng chị không thể làm được bất cứ điều gì."
Dù muốn dù không, Sanji biết rõ không nên tranh luận với chị ta, không giống như cậu có nhiều thông tin thích hợp hơn để phản bác. "Chị biết gì về các thí nghiệm mà Judge đang thực hiện? Tại sao Zoro lại thành ra như thế này?"
Reiju nhún vai. "Judge đang cố gắng tạo ra nhiều loại siêu chiến binh khác nhau. Dự án hiện tại của ông ấy là giúp con người có thể biến thành động vật và tận dụng bất kỳ đặc điểm nào họ có thể. Thật không may, tất cả các đối tượng thử nghiệm khác đã chết, và người bạn này của em bị mắc kẹt trong hình dạng đó. Lẽ ra cậu ta có thể chuyển đổi qua lại theo ý muốn, nhưng họ không thể làm được đến đó."
Sanji không thích nghe điều đó, nhưng Zoro đã quay lại trước khi cậu có thể nghĩ thêm bất kỳ câu hỏi nào. Trong miệng cậu ta đang ngậm một thanh kiếm dài, cong với bao kiếm màu trắng và chuôi tròn. Sau đó, cậu ta chớp mắt nhìn sự ngơ ngác của Sanji.
"Đó là Wado à?" Sanji hỏi, không ngạc nhiên khi Zoro gật đầu. "Vậy chúng ta đi được không?"
Một cái gật đầu nữa, và Sanji quay sang liếc nhìn cô chị gái đang bực bội của mình một cách ngượng ngùng. "Được rồi, em nghĩ tụi em đã sẵn sàng."
*****
Sanji ước gì mình có thể nói rằng bước ra khỏi pháo đài, thực chất là ngôi nhà duy nhất mà cậu từng biết, là một vấn đề lớn với cậu, nhưng thật đáng buồn là không phải vậy. Cậu hầu như không nói bất cứ điều gì với Reiju, người cũng kín tiếng không kém, sau đó cô đẩy cậu đi bằng một cú xô thô bạo vào lưng, và không có thời gian cho những việc khác. Họ sẽ chỉ có rất ít thời gian để được bóng tối bảo vệ, vì vậy họ cần phải di chuyển.
Zoro dẫn đường. Hình dáng to lớn giúp cậu ta di chuyển trên các địa hình khác nhau tốt hơn, và rõ ràng cậu ta có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn Sanji. Sanji nhớ đã đọc ở đâu đó rằng loài mèo có thể nhìn thấy trong bóng tối, và dựa trên bằng chứng trước mắt cho thấy điều này cũng áp dụng với loài hổ.
Họ chạy hàng giờ, cho đến khi mặt trời bắt đầu ló dạng ở phía chân trời, và Sanji nhận ra rằng mình không thể đi xa hơn nữa. Cậu bước loạng choạng được một lúc, đã vấp ngã hơn một lần, buộc Zoro phải qua lại hỗ trợ. Hiện tại, cậu đang di chuyển với một tay trên lưng bạn mình để cố gắng giữ thăng bằng, nhưng ngay cả điều đó cũng sẽ không kéo dài lâu hơn được.
"Tớ không thể chạy được nữa." Cậu thở hổn hển vào lần tiếp theo khi chân khuỵu xuống. Cậu nằm dài trên mặt đất với những giọt nước mắt chực trào nơi khóe mắt khi cố hô hấp. "Tớ mệt lắm, và tớ sẽ làm cậu chậm lại mất."
Zoro phát ra một tiếng động mang đầy sự khinh bỉ với điều này, bàn chân cậu ta lắc qua lắc lại khi đang đứng tại chỗ. Cậu ta rõ ràng muốn Sanji đứng dậy và tiếp tục, nhưng cũng rõ ràng có thể nói rằng đó không còn là một lựa chọn nữa. Hụt hẫng, Zoro thả Wado xuống đất cạnh Sanji, rồi bỏ đi không nói thêm lời nào.
Nếu không có Wado, Sanji có thể cho rằng tên ngốc đó đã trở nên khôn ngoan và quyết định tự lo cho mình. Tuy nhiên, thanh kiếm bị bỏ lại chỉ có thể có một ý nghĩa, vì vậy Sanji nắm chặt chuôi kiếm một cách cẩn thận khi chờ bạn mình quay lại.
Cậu không chắc thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng mặt trời đã lên cao hơn đáng kể trên bầu trời vào thời điểm Zoro cuối cùng cũng xuất hiện trở lại. Sanji nở một nụ cười yếu ớt với con hổ khi cậu ta đánh hơi mình, và quàng một tay quanh cổ cậu ta khi cố gắng đứng dậy.
"Không sao đâu." Cậu hứa, một tay quàng qua vai Zoro và tay kia giữ Wado khi loạng choạng đi vào bụi rậm. "Chỉ cần cho tớ thấy cậu tìm được gì."
Zoro tiếp tục dẫn cậu đi trên một con đường quanh co mà Sanji thấy khó hiểu vì nhiều lý do hơn là khiến bản thân kiệt sức. Tuy nhiên, cuối cùng thì người bạn của cậu cũng phát ra một âm thanh đắc ý khi phía trước Sanji phát hiện ra lối vào một hang động trông giống như một nơi ẩn náu tốt hơn bất kỳ nơi nào khác.
"Làm tốt lắm, Marimo." Sanji nói, cười khúc khích một cách mê sảng khi Zoro làm một tiếng động khó chịu. "Cậu giúp tớ qua đó được không?"
Làu bàu trong hơi thở của mình, Zoro làm theo yêu cầu và lê bước về phía cửa hang với Sanji nằm trên lưng. Khi đã vào trong, cậu cẩn thận để Sanji ngồi phịch xuống đất, ngồi xổm xuống với vẻ chờ đợi.
"Cậu đã làm rất tốt." Sanji khen ngợi, thả tay ra khỏi Wado vì làm như vậy có vẻ an toàn. "Tớ đi ngủ đây, được chứ?"
Bất kỳ phản ứng nào mà Zoro có thể đã thực hiện đều biến mất giữa một lần chớp mắt và thêm một lần nữa của Sanji. Tất cả những gì cậu biết là một phút trước đã có ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa hang, tiếp theo là những cái bóng bắt đầu xuất hiện, cho thấy rằng một khoảng thời gian đáng kể đã trôi qua.
Những tiếng lạo xạo vang đến tai Sanji khiến cậu chớp mắt. Ngồi dậy với một cái ngáp, cậu mệt mỏi dụi mắt, nhìn xung quanh cho đến khi nhìn thấy Zoro. Con hổ đang ngồi gần đó, với thứ trông giống xác thỏ giữa hai chân trước, xé xác nó một cách thích thú.
"Ew, Marimo." Sanji nhăn mũi. "Nó còn chưa được nấu chín."
Zoro dừng lại đủ lâu để ném cho cậu một ánh nhìn kinh tởm, nhưng nhanh chóng quay trở lại bữa ăn của mình.
"...đủ rồi." Sanji nói, muộn màng để ý thấy bụng mình đang réo ầm ĩ. "Cậu còn nữa không?"
Lần này Zoro gật đầu sang một bên, và khi nghển cổ lên nhìn, Sanji phát hiện ra một con thỏ khác. Cổ của nó nghiêng theo một góc kỳ lạ, báo hiệu rất có thể nó đã chết, ngoài ra thì nó trông hoàn toàn ổn để ăn.
Nói dễ hơn làm. Tất cả những gì cả hai có là một thanh Wado, thần chú ngụy trang của Reiju, và quần áo trên người Sanji. Họ đã không dừng lại để thu thập bất kỳ đồ dùng nào khác, điều mà trong nhận thức muộn màng có thể là một sai lầm.
"Được rồi." Sanji nói, nhận ra chỉ có một cách duy nhất. "Chúng ta cần phải dựa vào những gì hiện có thôi. Xung quanh có gỗ không?"
Câu trả lời cho câu hỏi đó dường như là có. Cậu có thể thu thập đủ củi khô để tạo ra một ngọn lửa nhỏ và kêu gọi nhiều năm huấn luyện sinh tồn của Judge để hoàn thành mọi việc. Sau đó, cậu liếc nhìn con thỏ đầu tiên, rồi nhìn Wado.
"Tớ phải lột da nó." Cậu nói khi bắt gặp ánh nhìn của Zoro. "Tớ không thể ăn nó khi vẫn còn bộ lông."
Zoro càu nhàu, dù cậu ta có nói gì thô lỗ thì vẫn không cố gắng ngăn Sanji khi cậu nhặt thanh kiếm lên. Thay vào đó, cậu ta chỉ quan sát người bạn mình qua khóe mắt như thể đang đánh giá kỹ thuật của cậu.
Lưỡi kiếm rất sắc bén, mặc dù nó quá dài để Sanji sử dụng dựa trên bất cứ kĩ năng nào cậu có được. May mắn thay, nó đủ để hoàn thành công việc, ngay cả khi cậu phải làm sạch nó bằng cách sử dụng gấu áo sơ mi của mình.
"Chúng ta sẽ phải tìm thêm một số đồ dùng." Sanji nói khi đợi con thỏ nấu xong. "Nếu không, chúng ta sẽ chết đói hoặc chết vì khí trời. Hoặc ít nhất là đối với tớ, còn cậu chắc không bị sao đâu."
Nếu trước đây cậu từng nghĩ Zoro có thể nặn ra những bộ mặt không mấy ấn tượng, thì điều đó chẳng là gì khi so sánh với biểu cảm mà ý kiến vừa nãy của cậu tác động đến cậu ta. Sự khinh bỉ hiện rõ trên khuôn mặt của con hổ, cho thấy rõ ràng rằng cậu ta không quan tâm đến ý nghĩ Sanji sẽ chết và để cậu ta một mình dù chỉ một chút.
"Chúng ta sẽ tìm thứ gì đó." Sanji nói một cách xã giao. "Rất nhiều bài học lịch sử của Judge nói về những người bỏ nhà cửa trong thời chiến. Có thể sẽ tìm thấy một nơi nào đó như thế vì chúng ta vẫn cách chiến trường không xa."
Cậu nửa mong đợi Zoro ghét ý tưởng này, nhưng thật ngạc nhiên khi biểu hiện của con hổ trở nên trầm ngâm. Cuối cùng, cậu ta gật đầu, chuyển động khẽ không được tự nhiên cho thấy cậu ta vẫn chưa thích nghi với cơ thể hiện tại, và Sanji thở ra một hơi mà cậu không biết mình đã kìm nén.
"Mừng là cậu đồng ý." Cậu nói. "Giờ thì cả hai chúng ta đã có cơ hội nghỉ ngơi, tớ nghĩ chúng ta nên di chuyển trở lại sau khi ăn xong. Miễn là trời không quá lạnh, sẽ hợp lý hơn khi tiếp tục di chuyển vào ban đêm. Chúng ta sẽ ít có khả năng bị nhìn thấy hơn."
Zoro nhún vai, như muốn nói "tuỳ cậu", và Sanji gật đầu dứt khoát.
"Được rồi, đó là những gì chúng ta sẽ làm bây giờ, nhưng chúng ta luôn có thể bàn bạc lại sau khi giữ thêm khoảng cách với Germa. Chúng ta sẽ làm thế trong một tuần, khi câu thần chú của Reiju hết tác dụng." Cậu gợi ý. "Lúc đó chúng ta sẽ thảo luận hướng đi tiếp theo nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro