Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thiên thần trên sa mạc

Dịch hạch Justinian - Ai Cập




Khi chàng lên bảy, cha mẹ chàng bảo chàng đừng mạo hiểm vào sa mạc một mình, họ đã cảnh báo chàng rằng cái lạnh sẽ giết chết chàng không thương tiếc nếu không được ban bất kỳ ân huệ nào.

Khi lên mười tuổi, chàng và người bạn thân đã đi ngược lại lời cảnh báo của cha mẹ và chỉ có chàng quay trở lại, họ chưa bao giờ tìm thấy xác nàng, cát đã nuốt chửng hoặc thú rừng đã kéo nàng đi đâu đó.

Khi chàng mười lăm tuổi, chàng mất cha mẹ do một trận dịch hạch mà phần lớn đất nước đang phải gánh chịu. Nó bắt đầu với những cơn sốt. Sau đó họ nói rằng họ nhìn thấy mọi thứ. Một hình dáng giống như Thiên thần hiện ra trên sa mạc và sáng hôm sau họ mất. Nhiều người đã báo cáo rằng những lời cuối cùng của những người yêu quý có liên quan đến Thiên thần hoặc sa mạc.

Và bây giờ, khi hai mươi mốt tuổi, chàng đã trải qua đêm đầu tiên một mình trên sa mạc, nhìn bầu trời đêm chết chóc, tự nhiên khao khát có trí tuệ về những gì người khác đang nói, liệu có một nhân vật nào đó đang lấy mạng hay đó chỉ là một ảo giác thông thường do cái nóng.

Lại một đêm không có kết quả và thêm nhiều cái chết nữa khiến cả làng thức giấc.

Mặt trời đang lên, đốt nóng lớp cát dưới lưng chàng. Chẳng mấy chốc, màn đêm đã trôi qua và tiếng khóc thảm thiết của trẻ em vang lên, đau buồn trước cái chết của cha mẹ và của cha mẹ mất con. Chàng đang đi bộ về nhà cha mẹ mình, nơi những cây trồng của chàng đang chờ được tưới nước và vật nuôi đang chờ được cho ăn. Nỗi buồn đang ập đến với chàng, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cái chết giờ đây quá phổ biến đến nỗi người lớn nhất còn sống cũng đã ngừng khóc cho những linh hồn lạc lối, họ đã nhìn thấy quá nhiều.

Thi thể của họ được chôn ở xa làng. Rời xa cuộc sống thường ngày, nhưng những ngôi mộ dần dần vây quanh ngôi làng, dần thu hẹp vòng tròn chết chóc quanh mình. Đó là một buổi lễ buồn khi chàng chứng kiến ​​​​một số khách quen mà chàng ấy đã nói chuyện cài ngày trước được chôn cất. Mỗi ngày trôi qua chỉ có nước mắt và sự tàn phá.

Hôm đó cũng là ngày đầu tiên chàng gặp nàng, chắc nàng là người mới đến đây. Mái tóc nàng dài đen. Làn da của nàng rám nắng trong chiếc áo choàng trắng tung bay trong gió. Chàng không thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng nhưng nàng tạo ấn tượng rằng nàng sẽ vô cùng hấp dẫn, những người khác nhìn nàng ấy như thể nàng ấy không thuộc về nơi đây. Sau một thời gian ngắn, chàng đã quay trở lại cái phòng nhỏ của mình để dọn dẹp.

Bây giờ chàng mới nhận ra rằng nàng đang đi theo chàng với những bước đi cẩn thận và giữ khoảng cách với chàng.

Chàng không chắc nàng muốn gì ở chàng hay bất cứ ai.

"Xin lỗi? Thứ lỗi cho ta! Ta muốn hỏi chàng một vài câu hỏi!"

Chàng đã quay lại và nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nàng có khuôn mặt đẹp nhất mà chàng từng thấy, đôi mắt trong veo như nước trong ốc đảo, lẽ ra nàng không nên ở đây, nàng thuộc về một cung điện có ngai vàng hoặc đang khiêu vũ trên vũ đài lớn nhất thế giới và phải được bao phủ bởi tất cả các loại vải đủ màu sắc. Nếu chàng có thứ gì đó trong tay thì chàng sẽ đánh rơi chúng.

Nàng ấy cao và thanh lịch, nhưng nàng đang tiến lại gần chàng bằng những câu hỏi. Như thể chàng biết mọi thứ về thế giới xung quanh, chàng chỉ biết sống sót và tồn tại mà thôi.

"Ta?" chàng đã hỏi nàng.

"Đúng vậy! Chàng có thể vui lòng cho ta biết có thể tìm thấy thư viện địa phương ở đâu không? Chàng có cái nào ở đây không?"

"Thư viện là gì?" Thư viện trong cái địa ngục như cái lò nung này là gì? Chàng chưa bao giờ nghe thấy từ này trước đây và cũng chưa từng nghe ai khác nói điều đó trước đây.

"Ừm, nơi có thể tìm thấy sách trong đó! Một nơi có rất nhiều sách, thậm chí là một bộ sưu tập."

"Nàng có nghĩ ở đây có ai đủ tiền mua một cuốn sách không? Tới kinh đô để mua một cuốn sách, nhưng phải chuẩn bị cho cái giá cắt cổ, ở đây chỉ có nông dân và thợ xây."

"Chàng có tình cờ biết ta có thể nghỉ qua đêm ở đâu không?"

"Nghe này cô gái, nàng vừa thấy nhiều người bị chôn cất. Vấn đề của bọn ta không phải là tiếp đãi những người giàu có xa lạ muốn khoe khoang về sự giàu có của họ và mong đợi sách ở khắp mọi nơi" Chàng quay lại và tiếp tục đi về nhà mình.

"Ta xin lỗi! Một câu hỏi cuối cùng! Chàng đã nghe tin đồn về Thiên thần chưa?" Chàng lại dừng lại một lần nữa khi chàng từ từ tiến đến nhìn nàng đầy tò mò.

"Nàng cũng đã nghe về nó rồi à? Những người trước khi chết đã đề cập đến thứ gì đó giống như một sinh vật thiên thần trên sa mạc."

"Đúng như ta nghĩ, ở đây cũng vậy. Tin này đã lan truyền khắp cả nước, việc nhìn thấy một thiên thần báo tin về cái chết, nó luôn kéo theo cơn sốt và những cơn đau khác, phải không?"

"Chính xác! Làm sao nàng biết?"

"Một lần nữa, ta xin lỗi, tên ta là Robin. Ta đến từ Kinh đô của Đế quốc để nghiên cứu về số lượng người chết trong những tuần qua."

Nàng từ kinh đô của đế chế đến tận đây, giữa nơi hoang vu gần với cái bẫy chết chóc vốn là sa mạc bao vây. Nàng quá đài các để ở một nơi như thế này.

Chàng đã mời nàng vào nhà của mình và cho nàng một nơi để nghỉ ngơi, trong khi chàng đang làm việc ngoài đồng, nàng nằm trên giường của chàng, và không khỏi nhìn nét mặt điềm tĩnh, vẻ đẹp, cách tóc nàng xõa xuống trên cái gối tựa đầu của chàng.

Vào buổi tối muộn, họ sẽ cùng nhau ra ngoài và ngắm bầu trời đêm. Lần đầu tiên chàng hy vọng vào sự thay đổi có thể xảy ra, có lẽ nàng có thể nhìn thấy những điều mà chàng không thấy. Chàng biết cách sống sót qua đêm và hình như nàng biết mọi thứ họ đang tìm kiếm.

Chàng nằm nghỉ trên sàn nhà trên vài chiếc lá cọ và một ít cỏ khô còn sót lại. Chàng biết rằng gần đây có một số người bị ốm và đang nói về những điều họ đã nghe cũng như có người nhắc đến thiên thần của cái chết.

Họ gọi cái tên như vậy là vì tỷ lệ tử vong ngày càng tăng. Tối nay chàng sẽ đi chơi với một người phụ nữ lạ vào sa mạc chết chóc, để xem liệu Thiên thần có thật hay không. Nàng tỉnh dậy sớm, mở đôi mắt sáng ngời và nhìn vào đôi mắt tối tăm buồn tẻ của chàng.
Chẳng bao lâu sau, chàng lấy chiếc túi da chứa đầy nước, nàng đi bên cạnh chàng và theo dõi chuyển động của chàng khi chàng chuẩn bị, màn đêm buông xuống ngôi làng khi họ dấn thân vào màn đêm.

Chàng đưa cho nàng chiếc áo dài của chàng để giữ ấm cho nàng bên ngoài 4 bức tường ấm áp của chàng. Chàng đã tự hỏi làm thế nào nàng ấy lại đi một mình đến tận đây, nàng không biết từ đâu xuất hiện và làm chàng bối rối. Họ đã đi đến sa mạc, nơi chàng thường đợi để xem liệu tối nay có chuyện gì xảy ra khi có nàng ở bên cạnh hay không.

Chàng đã nhìn nàng như thể nàng đang đếm đi đếm lại các vì sao, trên một cuộn giấy mà bây giờ chàng mới để ý. Nó từ đâu đến? Đó là một điều bí ẩn giống như nàng. Khi tiến sâu hơn vào sa mạc, chàng nhận thấy rằng bằng cách nào đó chàng đã đi theo nàng mà không nghi ngờ gì rằng nàng biết mình đang làm gì và chàng muốn hỗ trợ nàng dù có chuyện gì xảy ra.

"Ốc đảo ở hướng đó phải không?"

"Ừ, làm sao nàng biết được tất cả những điều này?" Chàng đã băn khoăn khi lạc vào những vì sao phản chiếu trong mắt nàng. Tay họ vừa chạm nhau một lúc và nàng nắm lấy tay chàng và kéo chàng đi.

Ở phía chân trời là ốc đảo đang chờ đợi họ. Khi họ đến ốc đảo nói trên, nàng nhanh chóng ngâm chân trong làn nước lạnh khi nằm ngửa trên bãi cát vẫn còn ấm và ngắm sao. Chàng nhanh chóng tham gia cùng nàng, ngắm nhìn bầu trời đêm.

Họ cùng nhau nằm đó trong bóng tối ngắm sao, tìm kiếm những hiện tượng trên bầu trời. Chàng liếc nhìn mặt nước gần chân mình và quyết định tiến lại gần nó. Cởi dép ra và nhúng ngón chân vào trước để kiểm tra nhiệt độ.
Ngay sau đó, nàng tham gia cùng chàng khi họ đứng dưới nước chỉ cao hơn đầu gối một chút.

Xung quanh họ khắp nơi đều là những ngôi sao, chúng phản chiếu trên mặt nước, chúng sáng rực phía trên và cả trong mắt nàng. Hình ảnh phản chiếu của nước nhảy múa trên làn da của họ, chàng có cảm giác như mình vừa được nhấc lên không trung. Chàng cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình khi chàng bị đẩy qua và ngã ngửa xuống nước trong khi mắt chàng đang tập trung nhìn bầu trời đêm đầy sao.

Khi dòng nước ngọt tràn qua người chàng, chàng đã nhìn thấy những viên pha lê xanh trong mắt nàng trước khi chàng chỉ nhìn thấy bầu trời. Màu xanh đã kéo chàng vào, nhấn chìm chàng và nâng chàng lên trời cùng lúc khi đầu chàng bắt đầu quay cuồng.

Vòng quay nhanh chóng dừng lại và tầm nhìn của chàng trở nên rõ ràng hơn khi chàng nhận ra mình đang ở dưới nước và bơi lên mặt nước. Khi ngoi lên mặt nước lần nữa, chàng không chỉ cảm thấy như đang ở một không gian khác mà còn có cảm giác như đang quay trở lại giường của mình, cảm giác ẩm ướt của nước đã được thay thế bằng mùi của túp lều nhỏ. Tay chàng ướt đẫm thứ gì đó khi chàng nhìn họ. Nó có màu đỏ.

Máu đỏ.

Máu của con người.

Chàng nhìn những bức tường cũng được sơn màu đỏ, nơi nằm nghỉ và ngày càng nhiều màu đỏ.

Ở góc phòng, chàng lại nhìn thấy người phụ nữ. Ruột nàng như muốn trào ra khi chàng nghe thấy tiếng khóc từ bên ngoài, khi nàng nhìn thẳng vào mắt chàng, giọng nàng gần như thì thầm:

"Tại sao ngươi lại giết ta?"

Âm thanh ngày càng to hơn sau lần khoan thứ hai vào não chàng. Nàng lặp lại câu nói đó rất nhiều lần cho đến khi chàng không thể chịu đựng được nữa và chạy ra ngoài nơi chàng dừng lại.

Vì ngôi làng đã bị tàn sát nên xác chết ở khắp mọi nơi. Tay chàng run rẩy khi chàng nhìn xung quanh, không có ai cử động, cho đến khi một tiếng thút thít nhỏ thu hút sự chú ý của chàng.

Có phải chàng cũng đã giết những người này không?

Tại sao chàng lại làm điều này?

Tại sao mọi người làm điều này?

Đột nhiên một thanh kiếm trong tay chàng lao về phía trước, không kiểm soát được cơ thể khi chàng nhìn thấy một đứa trẻ đang trốn trong đám cỏ khô, chàng định gọi nó, bảo nó chạy đi, nhưng đã quá muộn khi một màu đỏ xuất hiện. Chất lỏng tràn ra từ đống cỏ khô.

Chàng nhìn xung quanh để tìm kiếm bất cứ ai còn sống, xung quanh chàng trở nên tối tăm và đầu chàng được giải thoát khỏi lớp cát mà chàng ấy đã bị chôn vùi trong đó.

Người phụ nữ đó! Nàng đã giúp chàng ra khỏi ngôi mộ đầy cát và kéo chàng đứng dậy, chàng đã bối rối không biết đâu là thực, đâu là mơ.

Cuối cùng chàng có tỉnh lại không?

Chàng đã ở đâu trong sa mạc đẫm máu này?

"Tình yêu của em? Chuyện gì thế? Con trai chúng ta đâu? Hai người có bị lạc không?"
Nàng hỏi nhiều quá, sao lại hỏi nhiều thế? Tại sao nàng lại gọi chàng là Tình yêu của em? Chàng chưa bao giờ có con trai! Chứ đừng nói là có vợ.

"Cố lên! Chúng ta hãy rời khỏi đây thôi, binh lính đang đến!" Nàng hét lên kinh hãi, khi nàng kéo tay chàng, chàng nhìn quanh kinh đô đang bốc cháy và một số binh lính chạy về phía họ. Những người lính từ nước khác chưa bao giờ nhìn thấy những bộ đồng phục như vậy!

Khi chàng bị kéo vào sau bức tường đá và lưng chàng lại đập vào tường một lần nữa.

Chàng lại mở mắt sau cú va chạm.

Lần này một lần nữa trên giường của chàng, với Robin, người vợ mới cưới của chàng. Là ngày rằm thứ tư năm 545, họ kết hôn và hòa hợp với nhau. Họ đã cố gắng để nhận được phước lành cho một đứa trẻ. Chàng nhớ rất rõ đêm hôm trước nàng đã coi thường chàng khi họ đang làm tình với nhau.

Một chuyển động nhẹ nhàng bên cạnh đã kéo chàng ra khỏi dòng suy nghĩ. Nàng vẫn khỏa thân khi đặt bàn tay ấm áp của mình lên má chàng, nàng ôm và nhìn chàng, bối rối không hiểu tại sao chàng lại hành động như vậy, không biết chàng vừa trải qua cái quái gì.

Bàn tay nàng tiếp đất cho chàng trong thực tế, nàng luôn làm vậy, khi bàn tay mềm mại kỳ lạ ở bất cứ đâu trên cơ thể chàng, mọi thứ đều dừng lại và chàng phải nhìn nàng và chỉ có thể cảm kích vẻ đẹp của nàng.

"Xin lỗi, chỉ là ác mộng thôi, chắc chắn rồi, hôm nay thật kỳ lạ."

"Chàng có chắc không? Trông chàng xanh xao hơn bình thường?"

Cái chạm ấm áp của nàng di chuyển từ má lên trán chàng, kiểm tra xem chàng có bị say nắng hay sốt không, cơn sốt trong thời điểm hiện tại có thể nguy hiểm đến tính mạng với căn bệnh đang hoành hành.
"Nhiệt độ của chàng có vẻ bình thường, đừng làm việc quá sức nhé, tình yêu của em."

"Ta chưa bao giờ!"

"Ha! Đùa hay đấy"

Nàng đứng dậy khỏi sàn nhà và đi đến chỗ giặt giũ của họ, lấy một xô nước và dùng nó lau người, bất cứ việc gì nàng làm cũng rất duyên dáng. Chàng bước đến gần nàng và tiếp tục xoa bóp vai nàng.

"Nàng có nghĩ lần này sẽ thành công không?" chàng phải hỏi, để một tay di chuyển xuống vùng bụng dưới của nàng.

"Nếu không chàng sẽ phải cố gắng hơn nữa" Nàng cười khúc khích "Một ngày nào đó em chắc chắn sẽ có tác dụng."


Chàng vuốt ve cơ thể nàng một lúc trước khi đến lượt chàng rửa và bị nước đổ lên đầu, vì bị chìm quá sâu vào suy nghĩ của mình và không quan sát xung quanh đủ rõ ràng. Nó giải phóng chàng khỏi những suy nghĩ đen tối đang quay cuồng trong đầu chàng. Cơn sốt và cái chết là có thật.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, đáng lẽ chàng phải chuẩn bị cho những điều tiếp theo sắp ập đến với mình.

Sau khi mặc áo, chàng bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ của mình khi nhìn thấy bầu trời tan vào lòng đất. Và ngôi nhà của chàng tan thành cát bụi, bỏ lại chàng trong hành lang tối tăm với cầu vồng đang nhỏ giọt xuống người, chất lỏng đập vào mặt chàng và chàng biết mình phải chạy nếu không sẽ chết đuối trong cầu vồng đang dần nhỏ giọt xuống người, chàng sẽ đi đâu? Chạy? Xung quanh không có gì nên chàng chỉ chạy, nhưng ngay sau đó cầu vồng đã lấp đầy khoảng trống bằng chất lỏng nhớp nháp trước khi chân chàng vướng vào đó và chàng cảm thấy cầu vồng đang kéo mình xuống, nó cho chàng thấy những hình ảnh.

Có một phiên bản của chính chàng đeo 3 thanh kiếm quanh hông và đang ngủ trưa trên một con tàu, xung quanh chàng ta có rất nhiều người, một người trông giống một con cá lớn và một người có quả long mày kì quặc. Xoăn và chẳng có ý nghĩa gì, nhìn chung tên đó có vẻ rất ngốc.

Một hình ảnh khác cũng là phiên bản của chàng ấy, nhưng chúng khác nhau...

Một số phiên bản của chàng trông có vẻ như đã qua trong khi những cái khác có lẽ là sắp tới, xung quanh có nhiều kim loại và lạnh lẽo hơn, không có xa mạc và hơi nóng, nhưng những công trình bằng gạch đã được xây dựng cao đến mức phải mất 500 năm mới xây dựng được, hoặc có thể chúng được người ngoài hành tinh xây dựng giống như những kim tự tháp.

Người ngoài hành tinh? Một trong những phiên bản của chàng trông giống như chàng thuộc về các sinh vật trên bầu trời.

"Ngươi có nghĩ là hắn sẽ ổn không? Trông hắn có vẻ đang đau khổ!"

"Chúng ta chỉ cần hy vọng"

Nước mát lạnh mà chàng thấy mình ở đó.

Chỉ nổi thôi.

Nổi trên mặt nước.

Như chiếc phao,

Chiếc phao là gì?

Không quan tâm! Ai cần biết...

Ánh nắng vẫn chiếu vào mặt chàng, sưởi ấm cơ thể chàng tương phản với làn nước lạnh lẽo.

"Hắn đã ngừng di chuyển! Tại sao hắn ta ngừng di chuyển? Chúng ta có nên làm không?"

"Không, chờ đã, hắn vẫn còn thở!!"

Những giọng nói này là gì? Họ đến từ đâu? Là giọng nói của ai? Chỉ có nước, mọi thứ chàng cần!

Có lẽ chàng nên chèo quanh một chút theo một vòng tròn nhỏ ngộ nghĩnh giống như một chú chó con dễ thương đang bơi vòng quanh dưới nước để tận hưởng khoảng thời gian của cuộc đời mình. Chàng đã làm như vậy và sau vòng 431.863, chàng dần dần chóng mặt và dừng lại nằm ngửa, chàng đã tự hỏi liệu mình có thể đứng trên mặt nước hay không. Khi chàng ấy đặt tay lên mặt nước và đẩy mình lên và chàng đứng trên mặt nước, giờ thì việc đó đã xong rồi...

Chàng cần phải khiêu vũ với con voi màu hồng đang bơi gần chàng ấy,

"Hắn có rồi! Hắn thực sự có rồi!"

"Ta biết! Ta biết! Chỉ cần đừng để hắn trốn thoát là nghi lễ sẽ được chấp nhận."

Lại có âm thanh buồn cười đó lại bảo chàng hãy tự sát! Khi tay trái của chàng đánh thẳng vào bụng chàng, một ít máu bắn ra từ miệng chàng, nhưng tay chàng vẫn không dừng lại. Nó đánh chàng sâu hơn, mạnh hơn khi ngày càng có nhiều máu chảy ra từ miệng chàng.

Việc này sẽ đi đến đâu? Chàng sắp chết à? Một cú đấm cuối cùng và chàng gục ngã vĩnh viễn.

"Papa! Papa! Xin hãy mở mắt ra! Papi! Làm ơn!"

Giọng nói đó lại vang lên một lần nữa. Thật buồn cười làm sao nó lại ồn ào đến vậy.

"Này! Này! Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Hắn là một trong số đó sao? BẮT HẮN!"

Đưa chàng đi đâu? Bây giờ chàng đã an toàn chưa? Giọng nói đó đã làm gì trước đó? Chàng cảm thấy mình được nâng lên khỏi nơi chàng nằm. Chàng lại nổi lên, chàng đang được nâng lên trong vòng tay ấm áp. Hơi ấm bao quanh chàng, nhưng có gì đó không ổn.

Có gì đó không ổn, hơi ấm này quá ấm áp. Nóng, thậm chí bỏng rát. Đợi đã, chàng có bị bỏng không? Lần đầu tiên trong ngày hôm đó chàng đã mở rộng tầm mắt để nhìn thấy thực tế 100%.

Bầu trời phía trên chàng tối tăm và đầy sao. Một linh mục đang hét lên những lời cầu nguyện. Chàng nhìn xung quanh; có một ngọn lửa xung quanh chàng, ngọn lửa đã nuốt chửng chàng và một bóng ma đang kéo chàng ta xuống.

Nó có các chi dài gắn liền với một cơ thể dài và mảnh mai. Nó trông đẹp một cách kỳ lạ với cặp sừng trên đầu và đôi cánh khổng lồ. Nó kéo chàng xuống lòng đất sau khi một linh mục đang cố gắng hiến tế chàng. Chàng không hỏi gì cả. Không phải sau ảo giác vừa qua.

Sinh vật quỷ dữ nhìn chằm chằm vào chàng và từ từ biến thành người phụ nữ xinh đẹp đó một lần nữa. Mái tóc đen tuyền ôm lấy khuôn mặt nàng giống như những bức tranh, nàng cũng cao, khiến chàng nhớ đến một người thân yêu, một người mà chàng rất yêu quý. Trí nhớ của chàng đã bị xóa sạch nhưng chữ R vẫn quanh quẩn trong đầu chàng.
Người phụ nữ lần này mặc đồ đen, dang rộng đôi cánh, vẫn vẻ đẹp như cũ nhưng giờ bị bao quanh bởi mối nguy hiểm và cái chết thường trực. Nơi này là gì? Nó chắc chắn giống như địa ngục.

"Chào mừng Đức vua trở lại, chúng tôi đã chờ đợi ngài" Nàng vừa nói vừa cúi chào, đưa cho chàng bộ quần áo trên một chiếc đĩa vàng.

"Bây giờ Người đã trở lại, chúng thần đã chuẩn bị cho sự xuất hiện của Người. Người dân của đang hô vang tên Người, Người có nghe thấy không?

Chàng ấy lắng nghe trong không gian tưởng chừng như yên tĩnh, nhưng chàng ấy lại nghe thấy một tiếng 'Du-at O-si-ris' nhẹ nhàng gần như không thể nghe được. Chàng biết đó là ai... Osiris là vị thần cổ xưa của thế giới ngầm.

Chắc họ đã nhầm lẫn nhưng người phụ nữ vẫn đưa trang phục cho chàng. Cầm tấm vải trên tay và chờ đợi, chàng đã nhìn thấy nó trên những bức tranh tường và cuộn giấy, đây là trang phục của Osiris và bây giờ khi nhìn nàng, chàng nhận thấy rằng nàng trông quen thuộc một cách kỳ lạ với Isis, vị thần cổ xưa lang thang trong địa ngục.

Người phụ nữ lúc này giúp chàng mặc quần áo và dẫn chàng đến một cánh cửa. Mở nó ra cho các linh hồn của thế giới ngầm. Một số vị thần khác cũng có mặt trong số này. Chàng có thể phân biệt được Anubis.

Khi mọi người chào đón và cúi chào chàng, người phụ nữ đã ở bên cạnh chàng với ánh mắt trìu mến khi họ cùng nhau bước đi một lúc. Có lẽ đây là nơi cuối cùng chàng có thể tìm thấy sự bình yên và nơi chàng thuộc về.

Phải chăng chàng thực sự là Kẻ thống trị Địa ngục và gặp ác mộng về thế giới loài người? Hay chàng chỉ là một người nông dân đơn giản có giấc mơ khủng khiếp về việc trở thành vị thần của thế giới ngầm?

Dù sao đi nữa, điều này thật tuyệt vời và ấm áp, Isis ở bên cạnh chàng cũng cảm thấy hoàn toàn ổn.

Chàng nhìn nàng và nắm lấy tay nàng, chia sẻ nụ hôn với nàng, với đôi tay nàng đặt trên vai chàng.

"Bây giờ Papi có ở một nơi tốt hơn không?" Giọng nói đó lại hỏi.

"Đúng vậy. Đừng lo lắng cha sẽ có một thời gian tốt hơn ở kiếp sau.". Người phụ nữ đó đã nói. "Nào, những ngày vừa qua thật khó khăn, chúng ta cần phải chăm sóc mùa màng."

Robin nắm tay con bước ra khỏi ngôi mộ mà chồng nàng đã nằm. Giờ nàng đã góa chồng và phải một mình nuôi con trong khi một mình chăm sóc trang trại.

Khoảng thời gian này đã tàn phá nhiều người và bây giờ cũng ập đến với họ, cướp đi Zoro khỏi họ, lấy đi một người cha, một người yêu và một người bạn tuyệt vời.

Nàng có thể nhớ những triệu chứng đầu tiên xuất hiện chỉ vài ngày trước, cơn ho và ảo giác về đêm. Trước sự bất hạnh của họ, chàng phải chịu đựng lâu hơn những người khác vì căn bệnh mà chàng đang phải chiến đấu hết mình, chàng đã chiến đấu rất vất vả để vượt qua nó và trở thành một trong số ít người sống sót.

Tất cả chẳng để làm gì.

Chàng đã rời bỏ họ.

Con trai của họ sẽ sớm theo sau, mấy ngày nay trán có hơi nóng. Đây sẽ là giọt nước tràn ly của nàng.

Điều đó xảy ra đúng như nàng dự đoán rằng đứa trẻ sẽ không tỉnh dậy chỉ hai ngày sau đó. Nàng nhớ có bao nhiêu người đã đến chia buồn với nàng nhưng để làm gì?

Nàng không còn gì vào thời điểm này và một ngày nào đó nàng cũng sẽ mất đi sự sống này.

Nhưng điều đó không bao giờ đến.

Những làn sóng tử thần đã bỏ qua nàng và nàng không bao giờ có cơ hội được đoàn tụ với những người thân yêu đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Những giọt nước mắt không bao giờ ngừng rơi trong đêm, đó là lúc nàng có thể buông bỏ mọi thứ. Nàng sẽ ôm những món đồ yêu thích của chàng và ôm chúng đi ngủ, khóc đến mất ngủ. Sau khi đánh mất tình yêu của đời mình.

Năm tháng trôi qua và nàng đã trở thành một cái xác không hồn. Vậy nên, nàng đã tự mình giải quyết vấn đề. Thanh kiếm của chàng nằm trong tay nàng, lý do cho cuộc trò chuyện đầu tiên của họ.

Nàng yêu cách chàng uốn cong cơ thể vạm vỡ của mình để gây ấn tượng với nàng và cách đôi mắt chàng sáng lên khi nàng tỏ ra quan tâm đến vũ khí, nói lảng vảng hàng ngày, hàng giờ, dẫn đến buổi hẹn hò đầu tiên và sau đó là con trai và cuộc hôn nhân của họ. Một cuộc sống tươi đẹp mà họ vẫn có thể có.

Vậy đây là kết thúc.

Đây là những hơi thở cuối cùng trước khi nàng đâm thanh kiếm vào bụng mình và đợi cho đến khi bóng tối bao trùm và cuộc đời nàng kết thúc, hy vọng tìm thấy gia đình mình ở bên kia hoặc ở một cuộc sống khác.




Katakuri_Simp_1 (17-09-2022), Angel in the Desert

https://archiveofourown.org/works/41668767

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro