Có qua có lại
"cậu đang nhìn vào mông tôi à, kiếm sĩ-san?"
anh liếc nhìn lại cô rồi lại nhìn về phía trước nhanh như chớp, vì vậy tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là cái nhìn thoáng qua nhất về đôi má hồng hào. "không, tôi không— cái gì cơ? KHÔNG. KHÔNG."
"một chữ 'không' là đủ rồi," cô nói với anh, cười rạng rỡ. "và, này, tôi cũng không phiền đâu." cô ấy dừng lại đầy ẩn ý. "miễn là tôi có thể đáp trả."
anh quay vòng trước khi cô kịp chớp mắt, lao xuống hai hoặc ba bậc thang ngăn cách họ để chen vào giữa cô và lan can.
"cậu đang làm gì vậy?" cô nói một cách ngạc nhiên, quan sát khi anh quay lại nhìn về hướng đi lên ban đầu của họ.
"giờ thì không còn ai nhìn vào mông ai nữa," anh tuyên bố, kéo khuỷu tay cô để cô di chuyển trở lại để giờ họ ở cạnh nhau thay vì đứng thành một hàng. "và không ai nghĩ đến mông của ai cả, vậy nên, đó."
"nói 'mông' lần nữa đi," cô trêu chọc anh.
anh nhéo nhẹ mông cô. "im đi," anh nói, mỉm cười bất chấp chính mình.
07-04-2015, pitched in
https://archiveofourown.org/works/39089475
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro