Chap 1.4
Quy tắc 36: Nắm bắt cơ hội khi bạn tìm thấy chúng.
Được rồi, tôi vừa bịa ra cái đó. Nhưng đấy cũng là một quy tắc hay.
Sau Daytona, chúng tôi đã đến Mũi Canaveral, nơi tôi nghĩ là một trong những nỗ lực của Tallahassee để khiến tôi vui lên. Và ừ, Trung tâm Vũ trụ Kennedy khá tuyệt, ngay cả khi hơi buồn khi thấy tàu con thoi nằm trên bệ phóng và biết rằng không còn ai bay nó nữa. Hầu hết các thiết bị đã nát bấy, nhưng chúng tôi đã tìm thấy một giàn máy Unix mới cứng, vẫn đang cắm điện và chạy. Khi tôi ngồi xuống trước một cái và lên Firefox, tôi thực sự kết nối được internet.
"Cậu định lướt web để xem porn hử?" Tallahassee cười khúc khích qua vai trái của tôi. "Tôi đã nói với cậu rồi, sớm hay muộn chúng tôi sẽ tìm cho cậu một--"
"Vâng," tôi nói nhanh, "Tôi định tìm mấy bộ. Và tôi không muốn anh đứng cạnh tôi khi tôi làm điều đó đâu, nên anh đi chỗ khác giùm tôi đi."
Tallahassee dường như hơi quá thích thú với ý tưởng tôi xem những bức ảnh hở hang trên mạng, nhưng ít nhất anh ta đã đi. Còn tốt hơn đó là, anh ấy đã đưa các cô gái đi cùng, điều đó cho tôi nhiều thời gian một mình để tìm kiếm thông tin tôi muốn. Và không, đó không phải là phim khiêu dâm đâu.
Sau đó tôi lơ đễnh trở lại bên ngoài và tìm thấy những người khác tại cửa hàng quà tặng. Các cô gái đang ở nhét đầy những món kem phi hành gia và mấy lon Moon Soup vào túi, trong khi Tallahassee ra khỏi xe và kiểm tra đạn dược của chúng tôi.
"Tôi đã nghĩ là," anh nói khi tôi đến gần hơn, "chúng ta nên thử đến Keys tiếp theo. Chúng khá biệt lập, chỉ có một con đường ra vào. Nếu có ai có thể chống lại lũ thây ma, thì đó là những kẻ điên ở Key West."
"Thật ra--" tôi nói.
"Đó cũng là một nơi khá tuyệt." Tallahassee tiếp tục như thể tôi chưa hề mở miệng. "Đến bao giờ chưa? Thỉnh thoảng tôi cũng đi bar trên phố Duval. Có một nơi gần bến tàu--"
"Thật ra," tôi nói lại lần nữa, lần này to hơn một chút, "Tôi muốn đến Chicago."
"Chicago? " Tallahassee nhìn lên khỏi đám súng ống của mình để nhìn tôi với một ánh mắt khó chịu."Cậu sẽ chết cóng ở Chicago vào thời điểm này trong năm. "
"Chỉ một vài ngày thôi," tôi nói. "Và chúng ta có thể đi đến Keys sau đó."
"Ở Chicago thì có cái quái gì?"
Tôi đã cố hết sức để giữ một khuôn mặt bình thản. "Đó là một sự bất ngờ."
Tallahassee nheo mắt. Trong một khoảnh khắc, anh ta trông như thể sắp cãi nhau, nhưng rồi anh ta chỉ nhún vai và đóng sầm cốp xe lại.
"Được thôi. Đến Chicago nào."
Trời không lạnh lắm khi chúng tôi đến Chicago ba ngày sau đó, nhưng trời mưa và gió và xám xịt. Cả Tallahassee và các cô gái đều không nói gì, nhưng tôi có thể nói từ biểu hiện của họ rằng, ngoại trừ tôi, họ thà ở Key West còn hơn.
"Chỉ trong một ngày thôi", tôi nhắc họ và nhìn xuống hướng dẫn trên Google Maps mà tôi đã in ra ở Mũi Canaveral trước khi rời đi. "Rẽ trái tại ngã tư tiếp theo."
"Chúng ta có còn ở Chicago nữa không đấy?" Wichita phàn nàn từ ghế sau. "Ta đã đi qua trung tâm thành phố từ lâu. Đây là một bãi rác."
"Cô ấy có lý đấy." Tallahassee đã bật cần gạt nước kính chắn gió lên tốc độ cao hơn khi rẽ, nước bùn bắn tung tóe lên khắp các vỉa hè trống rỗng. "Tôi không biết cậu hi vọng tìm được gì trong cái đống này. Ngay cả đám thây ma cũng không muốn lang thang ở cái chốn này đâu."
Thật vậy, khu công nghiệp ảm đạm mà chúng tôi đang đi qua không có vẻ gì đặc biệt hấp dẫn. Nhưng tôi đã có một kế hoạch và tôi sẽ bám sát nó.
"Cứ tiếp tục đi," tôi nói, "chúng ta gần tới rồi... ở đó. Vào bãi đậu xe bên phải."
"Ooookay." Tallahassee đỗ chiếc xe lại, mở cửa sổ và thò đầu ra ngoài để nhìn vào logo được vẽ bên hông tòa nhà hình hộp trước mặt chúng tôi. "Continental Baking Company? Cái quái gì thế?"
"Continental Baking Company, đã sát nhập," tôi sửa lời anh ta. "Đây là công ty con của Tập đoàn Interstate Bakeries, nhà phân phối bánh nướng lớn nhất ở Hoa Kỳ. Trước đây, nó từng cung cấp cho Mỹ-tiền-zombie với Bánh mì Wonder, bánh Dolly Madison... và các sản phẩm của Hostess."
Hàm của Tallahassee rơi xuống, và đôi mắt anh ta trợn trừng. "Cậu đang đùa tôi."
"Không hề." Tôi thú nhận, tôi không thể ngưng được cái cảm giác hơi bị tự mãn này. "Anh đang được chiêm ngưỡng một nhà máy sản xuất bánh Twinkie, có một không hai trên thế giới."
"Chết tiệt!" Tallahassee đã ra khỏi xe và chạy nước rút tới cánh cửa nhà máy một cách vội vã, dường như chỉ dừng lại đủ lâu để lấy một khẩu súng. Tôi quay về phía ghế sau để thấy cả hai cô gái đang cười toe toét với tôi.
"Anh thật tốt," Little Rock nói.
Tôi nhún vai. "Không có gì to tát cả. Muốn vào không?"
"Không," Wichita nói. "Hai người đàn ông nam tính các anh cứ việc vui vẻ với mấy chiếc Twinkie của mình đi. Chúng tôi sẽ đợi trong xe."
Tôi tìm thấy Tallahassee trong phòng kho lớn ở phía sau nhà máy, nơi họ đặt bánh Twinkie đóng hộp trước khi chuyển chúng ra khỏi xe tải. Nơi này có khi chỉ đầy một nửa, nhưng thậm chí chỉ thế thôi cũng có nghĩa là hàng trăm và hàng trăm hộp các tông xếp chồng lên nhau dựa vào tường, với hàng chục thùng Twinkie nhỏ hơn trong mỗi hộp. Đối với Tallahassee, đó là thiên đường đầy màu kem, có hương vị nhân tạo. Khi tôi bước vào, anh ta đã mở một hộp và hai cái bọc Twinkie nằm vò nát dưới chân trong khi anh ta nuốt xuống cái thứ ba.
"Columbus!" Anh hét lên khi tôi bước qua cửa. Trên thực tế, với cái miệng đầy bánh xốp, tiếng gọi phát ra nghe như "Cowumphush!" nhưng tôi hiểu ý anh ta. "Cậu con mẹ nó là một thiên tài! Làm sao cậu tìm thấy nơi này?"
"Google," tôi nói. "Thế, anh nghĩ sao? Như vậy đủ cho anh chứ? Chúng ta có thể chất chúng lên xe trước khi đến Keys."
"Hell, yes." Tallahassee nuốt xuống miếng Twinkie cuối cùng, dựa lưng vào đống hộp phía sau và vỗ nhẹ vào bụng. "Hiện tại tôi là một kẻ zombie-Intimidator hạnh phúc."
"Tôi mừng cho anh," tôi nói với anh ta. Và tôi đã. Thật tốt khi thấy Tallahassee hạnh phúc, và biết rằng tôi đã chung tay tạo ra niềm hạnh phúc đó. Cảm giác giống như... à, giống như lần đó ở Pacific Playland, khi tôi đã cứu được Wichita và Little Rock khỏi đám zombie và Wichita đã hôn tôi. Tất nhiên, Tallahassee không định hôn tôi, nhưng cách anh ấy nhìn tôi lúc đó cũng cho tôi cảm giác giống như anh hùng của một người. Cảm giác đó tốt đến nỗi ý thức của tôi và danh sách các quy tắc và chứng hoang tưởng tự nhiên của mình đã cùng lúc bỏ rơi tôi.
Tôi đi thẳng đến chỗ anh ta cho đến khi chúng tôi đứng cách nhau chỉ vài inch, đặt hai tay lên hai bên mặt Tallahassee và hôn anh ta.
Trong một khoảnh khắc, cả hai chúng tôi đều như bị đóng băng. Tôi nghĩ rằng tôi đã bị sốc, cũng như Tallahassee. Rốt cuộc, tôi không phải kiểu người thường làm những việc nguy hiểm. Quy tắc 17 rất quan trọng đối với tôi. Thế mà, tôi ở đây, khóa môi mình với Tallahassee, nếm được vị kem vani và hương vị bơ nhân tạo, và nghĩ rằng nếu mình sẽ đi đời trong mười giây tiếp theo - đó là một khả năng tương đối rõ ràng - thì nó cũng khá đáng giá.
Sau đó Tallahassee tạo ra một âm thanh giống như một con vịt bị siết cổ, và đẩy tôi ra.
"Cái quái gì vậy?"
"Tôi xin lôi!" Tôi buột miệng. "Xin đừng đánh tôi."
Anh ta không đánh tôi. Anh ta chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt ngây dại, sững sờ ấy cho đến khi tôi bắt đầu nghiêm túc xem xét đến việc tự đấm mình mấy cái cho xong.
"Tôi xin lỗi," tôi lên tiếng. "Tôi thề, tôi đã không đưa anh đến đây chỉ để làm thế đâu. Chỉ là tôi đã nghĩ về việc hôn anh trong nhiều tuần nay, và anh trông rất, rất tuyệt khi anh thấy hạnh phúc, và tôi kiểu như là-- thôi đừng bận tâm. Tôi sẽ đi ngay bây giờ đây. Uhm. Tạm biệt. " Tôi bắt đầu lùi về phía cửa.
"Ồ không, đừng có hòng!" Tallahassee lao về phía trước, và tôi có khoảng nửa giây để nghĩ oh chết tiệt anh ta sẽ thủ tiêu mình mất! trước khi anh ấy nắm lấy tay tôi và kéo tôi về phía trước và--
Anh ta đang hôn tôi. Tallahassee đang hôn tôi. Và anh ta có một cánh tay to khỏe, đôi vai rộng, và vòng eo của anh ta thật sự rất đẹp để bám vào, và anh ta hôn cực kỳ giỏi. Giỏi theo kiểu, làm-tan-chảy-cột-sống-của-bạn và bủn-rủn-chân-tay. Không phải tôi có một nền tảng to bự để so sánh hay gì, nhưng tôi sẵn sàng nói bằng cả sự tự tin rằng nụ hôn này tốt trên mức trung bình.
"Whoa," tôi nói khi chúng tôi tách ra để thở. "Tôi không thực sự nghĩ rằng anh thích đàn ông."
"Ai nói tôi thích cậu?" Anh ta nhếch mép, và lại hôn tôi.
Vì có vẻ như trong khoảng thời gian sắp tới anh ta không có ý định đấm tôi, tôi nắm lấy cơ hội và dịch về phía trước một chút cho đến khi bụng tôi áp vào háng của anh ta.
Ồ, vâng. Anh ấy thích tôi.
"Hah!" Little Rock nói từ cửa vào. "Chị nợ em một nửa số quỹ đen sô cô la."
"Chết tiệt!" Tallahassee mắng một tiếng khi chúng tôi tách ra khỏi nhau. Tôi quay về phía cửa và thấy các cô gái đứng đó nhìn chúng tôi. Trông Little Rock có vẻ tự mãn, còn Wichita thì bực mình.
"Chết tiệt," Wichita nói. "Tôi chắc chắn rằng hai người sẽ mất ít nhất hai tuần nữa để đến với nhau chứ."
"Đợi đã," tôi nói, "mấy người lấy chúng tôi ra cá cược đấy à?"
Cô ấy nhún vai. "Này, nếu cậu không muốn bị nghi ngờ, thì cậu cần phải che giấu tốt hơn thế. Cái cách hai người nhìn nhau một cách ngớ ngẩn..."
"Tôi không làm chuyện đó!" Tallahassee cằn nhằn.
"Ừ," tôi nói, "anh ấy hoàn toàn không."
"Ôi, bớt dùm." Little Rock đảo mắt. "Ngay cả em cũng nhận ra, và em chỉ mới mười hai tuổi !"
"Và nếu nhóc còn muốn sống mà đón sinh nhật thứ mười ba," Tallahassee gầm gừ, "thì nhóc sẽ mang theo cô chị và hai cái mông lép kẹp của hai người cút ra ngoài. Đi đi." Anh ta vẫy khẩu súng của mình vào họ. "Mau."
"Yeah, yeah, bọn này đi đây." Wichita nắm lấy tay áo của em gái cô và kéo cô bé ra khỏi cửa. "Nào, hãy để đôi uyên ương một mình thôi." Cả hai bịt miệng cười khúc khích khi họ bước đi, và Wichita ngoái lại và vẫy chúng tôi. "Chúc hai người vui vẻ nhé!" Cô gọi to.
"Cảm ơn!" Tôi vẫy lại với cô ấy. "Chúng tôi sẽ." Sau đó, tôi nhận ra rằng bản thân có hơi tự phụ, vì vậy tôi nhanh chóng liếc Tallahassee một cái. "Uhm. Chúng ta sẽ, phải không? Vui vẻ ấy?"
"Chỉ khi cậu im miệng lại." Anh ta túm cổ áo và kéo tôi lại với anh. Hoặc anh ta kéo quá mạnh, hoặc có lẽ tôi chỉ vụng về hơn bình thường, bởi vì đôi chân của tôi như thể không phải của mình nữa và bằng cách nào đó cả hai chúng tôi đã ngã lên nhau.
"Oops," tôi nói, "Tôi nghĩ là hai ta đã đè nát vài hộp Twinkie mất rồi."
"Tôi sẽ tha thứ cho cậu, chỉ một lần này thôi," Tallahassee nói và đưa tay xuống trước quần tôi.
Quy tắc số 1: Tập thể dục.
Quy tắc số 18: Khởi động.
Quy tắc số 37: Đàn ông đích thực không ngại âu yếm.
Được rồi, tôi vừa mới bịa ra điều cuối cùng đó. Mặc dù điều đó hoàn toàn đúng.
-THE END-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro